Chương 3:
Đồng Hoa
04/08/2021
Phía tây ngoài cổng trường có một con ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, con hẻm phía trong có nhiều quán bar. Bởi vì quán bar nằm ngay bên cạnh trường đại học nổi tiếng cả nước, giá rượu ở đây tùy thuộc mức trung bình, nhưng cũng là loại quý và đặc sắc, nên khách lui tới thường là những người hoạt động trong lĩnh vực văn hóa nghệ thuật, không cũng là thành phần lao động trí thức tinh anh.
Nói chung theo thị hiếu của khách hàng, thì các quán bar thích tuyển sinh viên nữ. Nhan Hiểu Thần làm tại quán bar tên Lâm Nguyệt, thời gian làm việc từ 6:30h tối đến 10:30h tối, trước kia một tuần, cô làm việc 3 ngày, đến năm thứ tư thì chương trình học ít đi mà Nhan Hiểu Thần lại cần tiền, cô muốn kiếm thêm một chút, nên đổi thành bốn ngày.
Nữ sinh viên mà làm việc tại quán bar thì đương nhiên mọi người không có ấn tượng tốt rồi, năm đó không phải không có nhiều công việc để cô lựa chọn, nhưng công việc này để có thời gian và thù lao hợp lý nhất với Nhan Hiểu Thần cho nên cô cũng không để ý người khác nói gì.
Lúc Nhan Hiểu Thần đến quán bar Lâm Nguyệt, thì ban nhạc đang diễn tập, Apple và Mary đã đến, hai người đang chuẩn bị nên với hoa tươi, trang hoàng cho các bàn rượu để tạo không khí.
Quán có không ít khách hàng là người nước ngoài, các bồi bàn chỉ xem nơi đây là nơi làm việc tạm thời, nên không dùng tên thật, vì vậy, ai cũng lấy một cái tên tiếng Anh.
Nhan Hiểu Thần chào hỏi họ rồi đi đến căn phòng nhỏ hẹp, chứa đầy đồ linh tinh để thay quần áo. Chốc lát sau, một đồng nghiệp khác tên Yoyo cũng đến. Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện phiếm với Yoyo, vừa dùng bộ trang điểm rẻ tiền tô lên mặt. Cô vẫn tiếc vì phải bỏ ra một mớ tiền để mua nó, nhưng công việc này cần phải trang điểm, mà tính ra mỗi tháng được đến hai ngàn đồng, cho nên vẫn lời chán. Hơn 2 năm làm việc, kỹ thuật trang điểm của cô không có gì tiến bộ, nhưng tốc độ trang điểm thì lại tiến triển rất nhanh, chậm lắm chỉ mất mười phút.xem ra cũng khá ổn.
Nói đến các loại quán bar thì Lâm Nguyệt là mô hình quán bar khá yên tĩnh, bình thường cũng không có ca múa nhạc xập xình, Đương nhiên cũng không có các cô gái thân hình gợi cảm khoe ngực, khoe mông. Lam Nguyệt giống như cái tên của nó vậy Blue Moon (Blue trong tiếng Anh ngoài có nghĩa là màu lam, còn mang nghĩa là u buồn) phong cách hoàn toàn là u buồn, ban nhà cũng chỉ diễn những ca khúc trữ tình nhẹ nhàng thư thái, khách vừa đến vừa trầm lặng, thưởng thức âm nhạc vừa tán ngẫu. Tất nhiên dù sao quán bar cũng là quán bar, nếu đôi khi xảy ra việc ồn ào náo nhiệt vì khách hàng thì không có gì là lạ, chỉ cần không vượt quá mức cho phép thì ông chủ cũng không phản đối, mà khách hàng cũng không phật lòng.
Bởi vì phong cách của Lam Nguyệt là như vậy, nên đồng phục của nữ bồi bàn cũng rất bình thường, mùa hè có thể mặc quần soóc ngắn. Mùa đông có thể mặc quần bò dài, áo thì theo kiểu đồng phục của nữ học sinh Anh Quốc, là sơ mi cao cổ, kẻ sọc caro trắng đỏ, tay áo xắn cao vạt áo có nơ bướm yêu cầu duy nhất là phải lộ eo ra một chút, So với lối ăn mặc của các cô gái ngoài đường, lộ nọ lộ kia thì bộ đồng phục này không lộ chút nào. Nhan Hiểu Thần khách quan đánh giá, loại đồng phục này vừa có tiếng vừa có miếng, lại dễ hoạt động, ông chủ gì nhiên biết rõ mình muốn gì, cho nên quán Bar Lam Nguyệt này thật ra cũng không tệ.
Nói chung theo thị hiếu của khách hàng, thì các quán bar thích tuyển sinh viên nữ. Nhan Hiểu Thần làm tại quán bar tên Lâm Nguyệt, thời gian làm việc từ 6:30h tối đến 10:30h tối, trước kia một tuần, cô làm việc 3 ngày, đến năm thứ tư thì chương trình học ít đi mà Nhan Hiểu Thần lại cần tiền, cô muốn kiếm thêm một chút, nên đổi thành bốn ngày.
Nữ sinh viên mà làm việc tại quán bar thì đương nhiên mọi người không có ấn tượng tốt rồi, năm đó không phải không có nhiều công việc để cô lựa chọn, nhưng công việc này để có thời gian và thù lao hợp lý nhất với Nhan Hiểu Thần cho nên cô cũng không để ý người khác nói gì.
Lúc Nhan Hiểu Thần đến quán bar Lâm Nguyệt, thì ban nhạc đang diễn tập, Apple và Mary đã đến, hai người đang chuẩn bị nên với hoa tươi, trang hoàng cho các bàn rượu để tạo không khí.
Quán có không ít khách hàng là người nước ngoài, các bồi bàn chỉ xem nơi đây là nơi làm việc tạm thời, nên không dùng tên thật, vì vậy, ai cũng lấy một cái tên tiếng Anh.
Nhan Hiểu Thần chào hỏi họ rồi đi đến căn phòng nhỏ hẹp, chứa đầy đồ linh tinh để thay quần áo. Chốc lát sau, một đồng nghiệp khác tên Yoyo cũng đến. Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện phiếm với Yoyo, vừa dùng bộ trang điểm rẻ tiền tô lên mặt. Cô vẫn tiếc vì phải bỏ ra một mớ tiền để mua nó, nhưng công việc này cần phải trang điểm, mà tính ra mỗi tháng được đến hai ngàn đồng, cho nên vẫn lời chán. Hơn 2 năm làm việc, kỹ thuật trang điểm của cô không có gì tiến bộ, nhưng tốc độ trang điểm thì lại tiến triển rất nhanh, chậm lắm chỉ mất mười phút.xem ra cũng khá ổn.
Nói đến các loại quán bar thì Lâm Nguyệt là mô hình quán bar khá yên tĩnh, bình thường cũng không có ca múa nhạc xập xình, Đương nhiên cũng không có các cô gái thân hình gợi cảm khoe ngực, khoe mông. Lam Nguyệt giống như cái tên của nó vậy Blue Moon (Blue trong tiếng Anh ngoài có nghĩa là màu lam, còn mang nghĩa là u buồn) phong cách hoàn toàn là u buồn, ban nhà cũng chỉ diễn những ca khúc trữ tình nhẹ nhàng thư thái, khách vừa đến vừa trầm lặng, thưởng thức âm nhạc vừa tán ngẫu. Tất nhiên dù sao quán bar cũng là quán bar, nếu đôi khi xảy ra việc ồn ào náo nhiệt vì khách hàng thì không có gì là lạ, chỉ cần không vượt quá mức cho phép thì ông chủ cũng không phản đối, mà khách hàng cũng không phật lòng.
Bởi vì phong cách của Lam Nguyệt là như vậy, nên đồng phục của nữ bồi bàn cũng rất bình thường, mùa hè có thể mặc quần soóc ngắn. Mùa đông có thể mặc quần bò dài, áo thì theo kiểu đồng phục của nữ học sinh Anh Quốc, là sơ mi cao cổ, kẻ sọc caro trắng đỏ, tay áo xắn cao vạt áo có nơ bướm yêu cầu duy nhất là phải lộ eo ra một chút, So với lối ăn mặc của các cô gái ngoài đường, lộ nọ lộ kia thì bộ đồng phục này không lộ chút nào. Nhan Hiểu Thần khách quan đánh giá, loại đồng phục này vừa có tiếng vừa có miếng, lại dễ hoạt động, ông chủ gì nhiên biết rõ mình muốn gì, cho nên quán Bar Lam Nguyệt này thật ra cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.