Chương 2:
Đồng Hoa
04/08/2021
Nhan Hiểu Thần lên xe đạp, theo thói quen đi đến sân tập thể dục, cô mỏi mệt ngồi lên các bậc thang, nhìn các bạn đang khí thế ngất trời rèn luyện thân thể.
Bốn năm đại học, mỗi lần tâm trạng không vui cô đều đến đây.
Kỳ thi giữa kì vừa kết thúc, hôm nay lại là cuối tuần, sân thể dục có vẻ không xôn xao náo nhiệt như thường ngày, nhưng lại có không ít người chạy bộ, một vòng rồi lại tiếp vòng nữa. Những khuôn mặt, ánh mắt tuổi trẻ nhập tràn ngập hi vọng, họ vui vẻ thì cười tươi, họ mệt mỏi thì nhăn nhó, không giống như cô mỏi mệt cũng không thể mở miệng. Nghĩ đến chuyện hiện tại, cô lại cảm thấy buồn chán, bởi vì tính đi tính lại, với 135 đồng 73 hào cùng lắm chỉ đủ ăn hơn một tuần, mà chuyện khó khăn này cô không thể than phiền với ai.
Ngày phát lương còn đến hơn nửa tháng, Nhan Hiểu Thần không biết nên làm gì bây giờ. Cô suy nghĩ miên man hay là đi cướp ngân hàng nhỉ? Tìm một đôi vớ rách đội vào đầu, dùng 10 đồng mua một con dao nhựa, sau đó lao vào ngân hàng hết lớn:"Đem hết tiền ra đây". Kết quả dĩ nhiên là thất bại, nhưng nếu cô vào tù, sẽ có người bao ăn bao ở, lại còn có quần áo mặc, mọi vấn đề trên đời đều được giải quyết.
Nghĩ rồi lại nghĩ, giống như xem một bộ phim hài dở tệ, Nhan Hiểu Thần nhịn không được cười rộ lên. Ngây ngô cười với không khí một lúc cảm thấy đã đủ, cô lấy điện thoại ra xem sắp 6h rồi đi làm thôi.
Nhà trường bắt buộc mỗi lần ra vào cổng là phải xuống xe, lúc Nhan Hiểu Thần đẩy xe ra cổng thì gặp các bạn đang cầm túi mua hàng từ bên ngoài đi vào, cô cười chào họ, họ nhìn cô bằng ánh mắt kì quái. Tất nhiên bọn họ cho rằng cô không nên vui vẻ phấn chấn như vậy.
Hai tuần trước, Nhan Hiểu Thần Chia tay với bạn trai mới quen một tháng, Thẩm Hầu. Bạn trai của cô lần này là một người khá nổi tiếng, nhân phẩm và học vấn thì không bằng ai, nhưng vui chơi hưởng thụ thì không ai bằng. Ở trường, Nhan Hiểu Thần Nổi tiếng là người có phép tắc ,thành tích nổi trội xuất sắc, hằng năm đều có học bổng,bạn học cho rằng cô là sinh viên giỏi. Thẩm Hầu Thì ngược lại, tụ tập bạn bè, ăn chơi đàn điếm, mỗi năm học đều cúp học nguyên một kỳ. Dù sao đi nữa thì hai người này chắc chắn không cùng một thế giới. Vậy mà hơn một tháng trước, hai người này lại quen nhau, làm cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc, tất cả bạn bè cùng phòng của Nhan Hiểu Thần đều cho rằng Thẩm Hầu quen cô chỉ để vui đùa, khuyên nhủ cô đừng quá thật lòng, Nhan Hiểu Thần chỉ mỉm cười lắng nghe.
Tất cả bọn họ đều đã đoán đúng, lúc khai giảng hai người đã quen nhau đến khi thi giữa kì thì Thẩm Hầu đề nghị chia tay. Nhan Hiểu Thần cười thầm nghĩ này bọn họ chắc cho rằng, nếu cô không lấy nước mắt rửa mặt thì cũng dưng dưng buồn bã, nhưng bọn họ đều không biết mùa hè năm 18 tuổi ấy, cô đã khóc hết nước mắt của cả đời mình.
Bốn năm đại học, mỗi lần tâm trạng không vui cô đều đến đây.
Kỳ thi giữa kì vừa kết thúc, hôm nay lại là cuối tuần, sân thể dục có vẻ không xôn xao náo nhiệt như thường ngày, nhưng lại có không ít người chạy bộ, một vòng rồi lại tiếp vòng nữa. Những khuôn mặt, ánh mắt tuổi trẻ nhập tràn ngập hi vọng, họ vui vẻ thì cười tươi, họ mệt mỏi thì nhăn nhó, không giống như cô mỏi mệt cũng không thể mở miệng. Nghĩ đến chuyện hiện tại, cô lại cảm thấy buồn chán, bởi vì tính đi tính lại, với 135 đồng 73 hào cùng lắm chỉ đủ ăn hơn một tuần, mà chuyện khó khăn này cô không thể than phiền với ai.
Ngày phát lương còn đến hơn nửa tháng, Nhan Hiểu Thần không biết nên làm gì bây giờ. Cô suy nghĩ miên man hay là đi cướp ngân hàng nhỉ? Tìm một đôi vớ rách đội vào đầu, dùng 10 đồng mua một con dao nhựa, sau đó lao vào ngân hàng hết lớn:"Đem hết tiền ra đây". Kết quả dĩ nhiên là thất bại, nhưng nếu cô vào tù, sẽ có người bao ăn bao ở, lại còn có quần áo mặc, mọi vấn đề trên đời đều được giải quyết.
Nghĩ rồi lại nghĩ, giống như xem một bộ phim hài dở tệ, Nhan Hiểu Thần nhịn không được cười rộ lên. Ngây ngô cười với không khí một lúc cảm thấy đã đủ, cô lấy điện thoại ra xem sắp 6h rồi đi làm thôi.
Nhà trường bắt buộc mỗi lần ra vào cổng là phải xuống xe, lúc Nhan Hiểu Thần đẩy xe ra cổng thì gặp các bạn đang cầm túi mua hàng từ bên ngoài đi vào, cô cười chào họ, họ nhìn cô bằng ánh mắt kì quái. Tất nhiên bọn họ cho rằng cô không nên vui vẻ phấn chấn như vậy.
Hai tuần trước, Nhan Hiểu Thần Chia tay với bạn trai mới quen một tháng, Thẩm Hầu. Bạn trai của cô lần này là một người khá nổi tiếng, nhân phẩm và học vấn thì không bằng ai, nhưng vui chơi hưởng thụ thì không ai bằng. Ở trường, Nhan Hiểu Thần Nổi tiếng là người có phép tắc ,thành tích nổi trội xuất sắc, hằng năm đều có học bổng,bạn học cho rằng cô là sinh viên giỏi. Thẩm Hầu Thì ngược lại, tụ tập bạn bè, ăn chơi đàn điếm, mỗi năm học đều cúp học nguyên một kỳ. Dù sao đi nữa thì hai người này chắc chắn không cùng một thế giới. Vậy mà hơn một tháng trước, hai người này lại quen nhau, làm cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc, tất cả bạn bè cùng phòng của Nhan Hiểu Thần đều cho rằng Thẩm Hầu quen cô chỉ để vui đùa, khuyên nhủ cô đừng quá thật lòng, Nhan Hiểu Thần chỉ mỉm cười lắng nghe.
Tất cả bọn họ đều đã đoán đúng, lúc khai giảng hai người đã quen nhau đến khi thi giữa kì thì Thẩm Hầu đề nghị chia tay. Nhan Hiểu Thần cười thầm nghĩ này bọn họ chắc cho rằng, nếu cô không lấy nước mắt rửa mặt thì cũng dưng dưng buồn bã, nhưng bọn họ đều không biết mùa hè năm 18 tuổi ấy, cô đã khóc hết nước mắt của cả đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.