Chương 5:
Đồng Hoa
05/08/2021
Nhan Hiểu Thần hướng theo hướng mắt của mọi người nhìn lướt qua anh ta. Heidsieck 1907, có dáng người cao to, đeo kính không gọng, Bên trong mặc bộ Âu phục rất hợp dáng, bên ngoài khoác áo ấm. Nhan Hiểu Thần thầm nghĩ:"Đúng là không tệ lắm". Sau đó cô không nghĩ gì thêm, lập tức quay đầu đi làm việc, cũng chẳng trông mong mình sẽ được phục vụ vị khách giàu có này. Thế nhưng cả ba người bọn Apple cũng không thấy ai đi qua đó phục vụ. Nếu là người quen thì khách của ai, người đó tiếp, mà hiện tại, vị khách này không chỉ đích danh ai, phục vụ cả.
Cho dù người này là khách của ai đi nữa, thì bọn họ đều muốn tiếp, dè chừng lẫn nhau, nên nhất thời giống như thấy tình hình ngược lại, chẳng ai muốn tiếp anh ta cả. Nhân viên pha rượu William vừa pha rượu vừa tặc lưỡi:" Các em cực rượu đi ai thắng thì được đi". Hiển nhiên người này rất thích xem các cô gái tranh giành đàn ông.
Người làm việc lâu năm ở đây nhất là Mary đã làm anh ta thất vọng:" Chúng ta thay phiên nhau vậy, cả ba chúng ta đều đã tiếp rồi, lần này đến được Olivia".
Olivia chính là Nhan Hiểu Thần. Lần đầu tiên đến quán bar đi làm cô không có tên tiếng Anh, nhập ra thì tùy tục cô thuận miệng đặt tên cho mình là Olivia.
Apple và Yoyo không có ý kiến, nhan hiểu thần càng không có. Cô bỏ khăn mặt trên tay xuống, bước nhanh đi ra chỗ vị khách nọ:" Kính chào quý khách, xin hỏi anh đi mấy người".
Heidsieck dường như không nghe rõ, Kinh ngạc nhìn cô một lúc.Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói lại một lần nữa. Lần này thì đã nghe, anh ta trả lời:" Một người".
Nhan Hiểu Thần dẫn anh ta tới bàn số 9, một chỗ dành cho hai người ở góc quán. Cô trước hết châm nến trên bàn, sau đó đưa menu cho anh ta, anh ta không xem qua menu, chỉ nói thẳng:"Black Label*(một loại rượu) , có đá thêm hoa quả và thịt nguội".
Nhan Hiểu Thần viết xong order, mang Black Label cùng đá đặt lên bàn, Anh ta vẫn im lặng, chẳng nói gì, cũng không nói cảm ơn, nhưng lại cho rất nhiều tiền bo, 30%,vượt xa mong đợi của Nhan Hiểu Thần.
William kinh ngạc hỏi:" Hào phóng thế em nói gì với anh ta vậy?"
" Không nói gì khác như mọi ngày thôi."
Apple trưng ra bộ mặt không giám tin:" Không thể nào".
Yoyo cười giễu:"Không hổ danh là sinh viên trường đại học danh tiếng nhỉ, chẳng giống với chúng ta ". Làm việc ở đây hai năm, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe những lời châm chọc khiêu khích kiểu này, xem như chẳng nghe thấy gì, cô cất tiền vào túi cẩn thận rồi quay ra tiếp tục công việc.
Đã hơn 9:30 tối, quán gần như đã đầy khách, chúng tôi đứng nửa buổi tối, ai cũng mệt mỏi, thường trốn vào góc phòng, dựa vào quầy bar hoặc vách tường, chân trái đổi chân phải nghỉ ngơi một chút.
Cho dù người này là khách của ai đi nữa, thì bọn họ đều muốn tiếp, dè chừng lẫn nhau, nên nhất thời giống như thấy tình hình ngược lại, chẳng ai muốn tiếp anh ta cả. Nhân viên pha rượu William vừa pha rượu vừa tặc lưỡi:" Các em cực rượu đi ai thắng thì được đi". Hiển nhiên người này rất thích xem các cô gái tranh giành đàn ông.
Người làm việc lâu năm ở đây nhất là Mary đã làm anh ta thất vọng:" Chúng ta thay phiên nhau vậy, cả ba chúng ta đều đã tiếp rồi, lần này đến được Olivia".
Olivia chính là Nhan Hiểu Thần. Lần đầu tiên đến quán bar đi làm cô không có tên tiếng Anh, nhập ra thì tùy tục cô thuận miệng đặt tên cho mình là Olivia.
Apple và Yoyo không có ý kiến, nhan hiểu thần càng không có. Cô bỏ khăn mặt trên tay xuống, bước nhanh đi ra chỗ vị khách nọ:" Kính chào quý khách, xin hỏi anh đi mấy người".
Heidsieck dường như không nghe rõ, Kinh ngạc nhìn cô một lúc.Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói lại một lần nữa. Lần này thì đã nghe, anh ta trả lời:" Một người".
Nhan Hiểu Thần dẫn anh ta tới bàn số 9, một chỗ dành cho hai người ở góc quán. Cô trước hết châm nến trên bàn, sau đó đưa menu cho anh ta, anh ta không xem qua menu, chỉ nói thẳng:"Black Label*(một loại rượu) , có đá thêm hoa quả và thịt nguội".
Nhan Hiểu Thần viết xong order, mang Black Label cùng đá đặt lên bàn, Anh ta vẫn im lặng, chẳng nói gì, cũng không nói cảm ơn, nhưng lại cho rất nhiều tiền bo, 30%,vượt xa mong đợi của Nhan Hiểu Thần.
William kinh ngạc hỏi:" Hào phóng thế em nói gì với anh ta vậy?"
" Không nói gì khác như mọi ngày thôi."
Apple trưng ra bộ mặt không giám tin:" Không thể nào".
Yoyo cười giễu:"Không hổ danh là sinh viên trường đại học danh tiếng nhỉ, chẳng giống với chúng ta ". Làm việc ở đây hai năm, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe những lời châm chọc khiêu khích kiểu này, xem như chẳng nghe thấy gì, cô cất tiền vào túi cẩn thận rồi quay ra tiếp tục công việc.
Đã hơn 9:30 tối, quán gần như đã đầy khách, chúng tôi đứng nửa buổi tối, ai cũng mệt mỏi, thường trốn vào góc phòng, dựa vào quầy bar hoặc vách tường, chân trái đổi chân phải nghỉ ngơi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.