Chương 62:
Đồng Hoa
18/08/2021
Thẩm Hầu muốn đưa cô đi nhưng bị cô từ chối, đêm qua chưa đủ mất mặt hay sao, cô cũng không muốn hôm nay hai người lại mặt dày như không có chuyện gì xảy ra mà xuất hiện. Thẩm Hầu có chút bất mãn, Nhan Hiểu Thần trấn an hắn nói rằng: “Mình chỉ là không muốn cậu đưa mình vào quán thôi, cậu giúp đưa mình tới quán, đến lúc đó cậu chờ mình ở bên ngoài.”
Lúc này Thẩm Hầu mới vừa lòng, nhưng đang ăn cơm trưa thì hắn nhận được điện thoại, có một bạn học thời phổ thông đến Thượng Hải tìm việc làm, một đám lâu la thời trung học muốn cùng nhau tụ tập, Thẩm Hầu không thể từ chối. Lần này vậy là đến phiên Thẩm Hầu xin lỗi Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Cậu đi đi!”
Năm giờ chiều, Nhan Hiểu Thần mang theo hai túi trái cây đến quán Bar Lam Nguyệt. Vào giờ này ở quán Bar rất ít người, chỉ có hai bàn có khách, nhưng trong đó một bàn là chị Từ và ông chủ đang ngồi. Dàn nhạc cũng chưa đến, ngoại trừ người pha rượu là William thì chỉ có một người bồi bàn thôi, quán Bar cực kỳ yên tĩnh.
William nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, lập tức nhướng mày cười rộ lên. Nhan Hiểu Thần cảm thấy có lỗi, đem hai túi trái cây để tại quầy bar, “Em có mua chút trái cây, phiền anh đưa cho mọi người ăn giùm em.”
William xem xét qua túi trái cây, loại trừ nho và chuối là bình thường, trong túi còn có anh đào, việt quất là hai loại trái cây nhập khẩu, hai túi trái cây này tuyệt đối tốn không ít. Trong lòng anh ta thầm khen một tiếng, Olivia bình thường tiêu tiền rất keo kiệt, nhưng đến lúc cần thiết thì không keo kiệt chút nào, cô là người rất hiểu chuyện. Anh ta cao hứng đem túi trái cây cất vào, “Cám ơn em, buổi tối bọn anh sẽ ăn.”
Ông chủ và chị Từ đi tới, chị Từ cười nói: “Sao phải khách sáo như vậy?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Là một ít tâm ý thôi ạ, cảm ơn mọi người hai năm qua giúp đỡ em.”
Ông chủ đưa một cái phong bì cho Nhan Hiểu Thần, “Cám ơn em hai năm qua hỗ trợ quán.”
Nhan Hiểu Thần dùng hai tay tiếp nhận, “Quán Bar có hay không có em phục vụ thì không ảnh hưởng gì, nhưng nếu em không có công việc này, căn bản không có khả năng hoàn thành việc học.”
Ông chủ hơi ngạc nhiên một chút, cười nói: “Tất cả mọi việc đều đã qua rồi, về sau sẽ tốt hơn.”
Nhan Hiểu Thần cười nói, “Cảm ơn ông chủ, em phải đi rồi.”
Chị Từ tiễn Nhan Hiểu Thần đến tận cửa, chân thành nói: “Về sau nếu có thời gian thì trở về đây chơi, cho dù em đưa bạn bè tới ủng hộ hay đi một mình đến đây nói chuyện phiếm, uống rượu với bọn chị đều có thể đến bất cứ lúc nào.”
Nhan Hiểu Thần nghiêm túc trả lời, “Vâng ạ.”
Trở lại trường, ăn xong cơm chiều, Nhan Hiểu Thần lại đi một chuyến đến siêu thị, cô muốn mua trái cây cho Trình Trí Viễn. Cô nhớ rõ đêm trừ tịch đến nhà anh ta ở nhờ có nhìn qua tủ lạnh thì nhìn thấy quả anh đào và cam Mỹ, nghĩ rằng bình thường chắc anh ta thích ăn trái cây.
Nhan Hiểu Thần mang theo túi trái cây, ngồi xe buýt đến nhà của Trình Trí Viễn, mới phát hiện chung cư đô thị cao cấp không như nhà ở quê, ở quê khách có thể đến thăm chủ nhà bất cứ lúc nào, nhưng ở đây an ninh rất chặt chẽ, dĩ nhiên bảo vệ không cho cô vào, khách cần phải gọi điện thoại trước cho chủ nhà, chủ nhà xác nhận đúng thì mới cho phép khách đi lên.
Bảo vệ gọi điện thoại lên nhà Trình Trí Viễn, không có ai bắt máy, anh ta nói: “Chủ hộ không có ở nhà, cô không có hẹn trước à?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Để tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”
Điện thoại vang lên vài tiếng, Trình Trí Viễn nhận điện thoại: “A lô?”
Lúc này Thẩm Hầu mới vừa lòng, nhưng đang ăn cơm trưa thì hắn nhận được điện thoại, có một bạn học thời phổ thông đến Thượng Hải tìm việc làm, một đám lâu la thời trung học muốn cùng nhau tụ tập, Thẩm Hầu không thể từ chối. Lần này vậy là đến phiên Thẩm Hầu xin lỗi Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Cậu đi đi!”
Năm giờ chiều, Nhan Hiểu Thần mang theo hai túi trái cây đến quán Bar Lam Nguyệt. Vào giờ này ở quán Bar rất ít người, chỉ có hai bàn có khách, nhưng trong đó một bàn là chị Từ và ông chủ đang ngồi. Dàn nhạc cũng chưa đến, ngoại trừ người pha rượu là William thì chỉ có một người bồi bàn thôi, quán Bar cực kỳ yên tĩnh.
William nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, lập tức nhướng mày cười rộ lên. Nhan Hiểu Thần cảm thấy có lỗi, đem hai túi trái cây để tại quầy bar, “Em có mua chút trái cây, phiền anh đưa cho mọi người ăn giùm em.”
William xem xét qua túi trái cây, loại trừ nho và chuối là bình thường, trong túi còn có anh đào, việt quất là hai loại trái cây nhập khẩu, hai túi trái cây này tuyệt đối tốn không ít. Trong lòng anh ta thầm khen một tiếng, Olivia bình thường tiêu tiền rất keo kiệt, nhưng đến lúc cần thiết thì không keo kiệt chút nào, cô là người rất hiểu chuyện. Anh ta cao hứng đem túi trái cây cất vào, “Cám ơn em, buổi tối bọn anh sẽ ăn.”
Ông chủ và chị Từ đi tới, chị Từ cười nói: “Sao phải khách sáo như vậy?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Là một ít tâm ý thôi ạ, cảm ơn mọi người hai năm qua giúp đỡ em.”
Ông chủ đưa một cái phong bì cho Nhan Hiểu Thần, “Cám ơn em hai năm qua hỗ trợ quán.”
Nhan Hiểu Thần dùng hai tay tiếp nhận, “Quán Bar có hay không có em phục vụ thì không ảnh hưởng gì, nhưng nếu em không có công việc này, căn bản không có khả năng hoàn thành việc học.”
Ông chủ hơi ngạc nhiên một chút, cười nói: “Tất cả mọi việc đều đã qua rồi, về sau sẽ tốt hơn.”
Nhan Hiểu Thần cười nói, “Cảm ơn ông chủ, em phải đi rồi.”
Chị Từ tiễn Nhan Hiểu Thần đến tận cửa, chân thành nói: “Về sau nếu có thời gian thì trở về đây chơi, cho dù em đưa bạn bè tới ủng hộ hay đi một mình đến đây nói chuyện phiếm, uống rượu với bọn chị đều có thể đến bất cứ lúc nào.”
Nhan Hiểu Thần nghiêm túc trả lời, “Vâng ạ.”
Trở lại trường, ăn xong cơm chiều, Nhan Hiểu Thần lại đi một chuyến đến siêu thị, cô muốn mua trái cây cho Trình Trí Viễn. Cô nhớ rõ đêm trừ tịch đến nhà anh ta ở nhờ có nhìn qua tủ lạnh thì nhìn thấy quả anh đào và cam Mỹ, nghĩ rằng bình thường chắc anh ta thích ăn trái cây.
Nhan Hiểu Thần mang theo túi trái cây, ngồi xe buýt đến nhà của Trình Trí Viễn, mới phát hiện chung cư đô thị cao cấp không như nhà ở quê, ở quê khách có thể đến thăm chủ nhà bất cứ lúc nào, nhưng ở đây an ninh rất chặt chẽ, dĩ nhiên bảo vệ không cho cô vào, khách cần phải gọi điện thoại trước cho chủ nhà, chủ nhà xác nhận đúng thì mới cho phép khách đi lên.
Bảo vệ gọi điện thoại lên nhà Trình Trí Viễn, không có ai bắt máy, anh ta nói: “Chủ hộ không có ở nhà, cô không có hẹn trước à?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Để tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”
Điện thoại vang lên vài tiếng, Trình Trí Viễn nhận điện thoại: “A lô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.