Chương 12:
Độ Dục
27/06/2024
Giang Dã bị cô kéo thì không bình tĩnh nổi, anh ngẩng đầu nhìn cô, cau mày kéo cô đi ra ngoài.
Bài tập trong lòng ngực của Tống Chi bị Giang Dã ôm đi, cô nhắm mắt đi theo đuổi Giang Dã, ở góc ngoặt tầng hai và tầng hai không có ai, Giang Dã đưa cô đến nơi không có camera.
Giang Dã khẽ thở dài, nhìn cái người đang cười với mình, nói: “Hằng ngày đầu em suy nghĩ cái gì vậy? Em có thể chuyên tâm học hành được không? Ngày hôm qua em còn nói em là con gái khuê các, hôm nay lại như vậy.”
Thật ra Giang Dã không nhìn thấy rõ hình ảnh trong điện thoại, anh chỉ nghe thấy Tống Chi và Nhạc Nịnh thảo luận về con trai trong lớp, cuối cùng nhắc đến bản thân.
Khoảnh khắc nghe thấy Tống Chi nói về chàng trai khác, Giang Dã thừa nhận anh ghen, muốn chất vấn Tống Chi tại sao lại muốn gặp những người đàn ông khác nhưng cuối cùng anh đã kiên định kiềm chế cảm xúc.
Tống Chi biết mình sai, thái độ hôm nay vô cùng tốt; “Không có lần sau.”
“Cho dù em thảo luận chuyện gì với Nhạc Nịnh, em đừng nhắc đến anh được không?” Giang Dã nhìn Tống Chi làm nũng với mình, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Anh không muốn mình giống bọn họ, anh muốn có một vị trí độc nhất vô nhị trong tim cô.
Nghe đến đây, tim Tống Chi đập thình thịch, há hốc mồm nhìn người trước mặt, Giang Dã giận vì mình nhắc đến anh sao? Lòng tự trọng mạnh mẽ như vậy sao?
Giang Dã vẫn nhíu mày như cũ, trên trán, máu tóc che mất toàn bộ cảm xúc trong mắt, không ai có thể nhìn rõ.
Tống Chi hơi bất mãn, một người đàn ông lớn vậy rồi cần gì phải xấu hổ như vậy?
“Em không nhắc đến anh thì nhắc ai? Em chưa từng thấy người khác, với cả tối qua em chỉ mơ thấy một bóng người mờ ảo, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy…”
Anh có cần thiết phải phản ứng lớn như vậy không? Chẳng phải chỉ là một vấn đề nhỏ thôi sao…
Giang Dã đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tống Chi đầy cảm xúc trước mặt, đôi mắt tối sầm. Đôi khi anh thực sự không rõ Tống Chi thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Rõ ràng đạo lý rất đơn giản nhưng nó lại trở nên vô cùng khó hiểu đối với Tống Chi.
Tựa như Tống Chi không bao giờ giải được câu hỏi cuối cùng trong đề toán, cô cũng không bao giờ hiểu được suy nghĩ của mình.
Đuôi mắt của Giang Dã hơi đỏ, có chút ủ rũ, giọng nói có phần lớn hơn: “Vậy nếu em thấy, có phải em sẽ nói với Nhạc Nịnh anh dài bao nhiêu không?!”
Bài tập trong lòng ngực của Tống Chi bị Giang Dã ôm đi, cô nhắm mắt đi theo đuổi Giang Dã, ở góc ngoặt tầng hai và tầng hai không có ai, Giang Dã đưa cô đến nơi không có camera.
Giang Dã khẽ thở dài, nhìn cái người đang cười với mình, nói: “Hằng ngày đầu em suy nghĩ cái gì vậy? Em có thể chuyên tâm học hành được không? Ngày hôm qua em còn nói em là con gái khuê các, hôm nay lại như vậy.”
Thật ra Giang Dã không nhìn thấy rõ hình ảnh trong điện thoại, anh chỉ nghe thấy Tống Chi và Nhạc Nịnh thảo luận về con trai trong lớp, cuối cùng nhắc đến bản thân.
Khoảnh khắc nghe thấy Tống Chi nói về chàng trai khác, Giang Dã thừa nhận anh ghen, muốn chất vấn Tống Chi tại sao lại muốn gặp những người đàn ông khác nhưng cuối cùng anh đã kiên định kiềm chế cảm xúc.
Tống Chi biết mình sai, thái độ hôm nay vô cùng tốt; “Không có lần sau.”
“Cho dù em thảo luận chuyện gì với Nhạc Nịnh, em đừng nhắc đến anh được không?” Giang Dã nhìn Tống Chi làm nũng với mình, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Anh không muốn mình giống bọn họ, anh muốn có một vị trí độc nhất vô nhị trong tim cô.
Nghe đến đây, tim Tống Chi đập thình thịch, há hốc mồm nhìn người trước mặt, Giang Dã giận vì mình nhắc đến anh sao? Lòng tự trọng mạnh mẽ như vậy sao?
Giang Dã vẫn nhíu mày như cũ, trên trán, máu tóc che mất toàn bộ cảm xúc trong mắt, không ai có thể nhìn rõ.
Tống Chi hơi bất mãn, một người đàn ông lớn vậy rồi cần gì phải xấu hổ như vậy?
“Em không nhắc đến anh thì nhắc ai? Em chưa từng thấy người khác, với cả tối qua em chỉ mơ thấy một bóng người mờ ảo, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy…”
Anh có cần thiết phải phản ứng lớn như vậy không? Chẳng phải chỉ là một vấn đề nhỏ thôi sao…
Giang Dã đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tống Chi đầy cảm xúc trước mặt, đôi mắt tối sầm. Đôi khi anh thực sự không rõ Tống Chi thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Rõ ràng đạo lý rất đơn giản nhưng nó lại trở nên vô cùng khó hiểu đối với Tống Chi.
Tựa như Tống Chi không bao giờ giải được câu hỏi cuối cùng trong đề toán, cô cũng không bao giờ hiểu được suy nghĩ của mình.
Đuôi mắt của Giang Dã hơi đỏ, có chút ủ rũ, giọng nói có phần lớn hơn: “Vậy nếu em thấy, có phải em sẽ nói với Nhạc Nịnh anh dài bao nhiêu không?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.