Chương 13:
Độ Dục
28/06/2024
Âm thanh khiến đèn cảm ứng trên đỉnh đầu sáng lên, những chú chim dường như đang bay qua ngoài cửa sổ, chúng vỗ cánh, vẽ một hình vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung.
Đôi mắt đỏ hoe của Giang Dã nhìn Tống Chi chằm chằm, gân xanh trên cổ nổi lên, chóp tai đỏ ửng, không còn vẻ bình tĩnh, lạnh lùng như trước nữa.
Lần này Giang Dã thực sự nổi giận.
Tống Chi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Giang Dã, ngón tay nắm áo sơ mi, cuộn tròn lại.
Bị anh quát khiến cô hơi tủi thân.
Nhưng Tống Chi biết lần này mình sai thật rồi.
Tống Chi kéo áo sơ mi của Giang Dã, đi về phía anh mấy bước, lòng bàn tay ấm áp bao phủ cánh tay hơi lạnh của Giang Dã, lay nhẹ, “Giang Dã, đừng giận được không?”
Giang Dã hơi nghiêng mặt đi, không quan tâm đến Tống Chi.
Tống Chi sụt sịt, cô hít một hơi, đôi mắt tràn ngập lời khẩn cầu: “Em sai rồi, em không nên làm như vậy, anh đừng giận mà.”
Tống Chi quay đầu nhìn về phía lối vào tầng trên và tầng dưới, để tránh người khác chú ý hai người đang giằng co ở chỗ này.
“Giang Dã, anh đừng giận…”
Tống Chi lặp lại hành động đó, lắc cánh tay của Giang Dã, cầu xin anh đừng giận.
Giang Dã nhìn bàn tay đang lắc cánh tay mình với vẻ mặt uất ức, ngực anh hơi phập phồng, khàn giọng nói, “Đừng gọi anh là Giang Dã.”
Đôi mắt của Tống Chi sáng ngời, cô cười toe toét, đột nhiên nhớ tới lời mình từng dỗ dành Giang Dã trước kia.
Cô hắng giọng, giả vờ tỏ vẻ đáng thương, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay to rộng của Giang Dã, lòng bàn tay ấm áp có chút cứng ngắc, giống như khớp gỗ của con rối để mặc Tống Chi hành động.
Tống Chi nhéo đầu ngón tay của anh, kéo đến bên má, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giang Dã, cô áp mặt vào lòng bàn tay đó, lông mi run run, nói: “A Dã, anh đừng giận, anh như vậy làm em sợ…”
Khuôn mặt trắng nõn của cô gái áp vào lòng bàn tay mình, những sợi lông tơ mịn màng trên mặt cọ vào làn da chai sạn, hơi ngứa. Khuôn mặt của mình được phản chiếu sâu trong con ngươi đó, không biết đã bao lâu rồi mới cảm nhận được sự đụng chạm ấm áp và tinh tế này.
Tống Chi giống như một con mèo con mắc lỗi, nó ve vãn chủ nhân của mình xin lỗi.
Nhịp tim của anh đột nhiên ngừng đập, dường như máu khắp cơ thể đông cứng lại, Giang Dã ngơ ngác tại chỗ, máu từ bả vai lan lên trên, nhuộm đỏ cổ, mặt, tai, toàn thân anh nóng bừng, muốn bốc khói…
Giang Dã nhịn nửa ngày cũng không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới rút bàn tay nóng đến mức có thể ủi quần áo ra, khi buông xuống vẫn còn run…
“Anh, anh sẽ làm bài tập giúp em…Tan học, tan học đến nhà anh…Ăn cơm.”
Lắp bắp nói xong một câu, Giang Dã xoay người chạy lên lầu, chẳng mấy chốc đã không thấy người đâu.
Tống Chi nhìn dáng vẻ thất thố của Giang Dã, cô cười lớn, khi xoay người định đi xuống lầu thì nhìn thấy một cô gái đứng trong góc tường.
Sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của cô, cô gái kia nghiêng đầu, mỉm cười chào hỏi, nụ cười trên mặt Tống Chi lập tức cứng đờ.
...
Sự việc nhỏ đó không ảnh hưởng gì đến Tống Chi, sau khi trở về lớp, Nhạc Nịnh cũng từ bên ngoài đi vào, ngồi vào chỗ ngồi của mình,
Tống Chi hỏi theo thói quen: “Cậu đi đâu vậy?”
Nhạc Nịnh nhìn bóng người ngoài cửa sổ, môi mím chặt, né tránh không dám nhìn Tống Chi.
“A? Không có gì, tớ đến căn tin với anh tớ.”
Tống Chi không chút nghi ngờ mà gật đầu, đang định xoay người thì đột nhiên nhìn thấy trên cái cổ trắng nõn của Nhạc Nịnh có một vết đỏ to bằng ngón tay cái, hơi tím, nhìn qua trông rất đáng sợ.
Tống Chi giơ tay chạm nhẹ: “Nhạc Nịnh, chỗ này của cậu bị sao vậy?”
Nhạc Nịnh cười một cách không tự nhiên, che nơi đó lại: “Chắc là, chắc là tối qua bị muỗi đốt.”
Tống Chi gật đầu, vén vài lọn tóc của Nhạc Nịnh ra đằng trước để che lại, lo lắng nói: “Về nhà nhớ phải bôi thuốc đấy nhé, khá nghiêm trọng đấy.”
Nhạc Nịnh xoa nơi đó, liếm cánh môi đỏ mọng, vô tình liếc nhìn Cận Duật Minh ngồi đằng sau.
Cận Duật Minh khoanh tay, đung đưa ghế ngồi, thản nhiên nhìn sang bên này, đôi mắt nheo lại, giống như một con dã thú định nhốt con mồi, không giấu được sự đói khát trong mắt.
Mọi thứ trên thế giới giống như biến mất trong ánh mắt này, bị đốt thành tro.
Lông mày của Nhạc Nịnh giật giật, tim đập kịch liệt, cô ấy nàng vội vàng xoay người ngồi xuống.
Lúc này, điện thoại thông báo tin nhắn đến, Nhạc Nịnh run rẩy ấn vào tấm ảnh đại diện quen thuộc.
【Em yêu, không có lần sau, nếu như vậy một lần nữa, anh thật sự sẽ không nhịn được mà muốn thịt em 】
Đôi mắt đỏ hoe của Giang Dã nhìn Tống Chi chằm chằm, gân xanh trên cổ nổi lên, chóp tai đỏ ửng, không còn vẻ bình tĩnh, lạnh lùng như trước nữa.
Lần này Giang Dã thực sự nổi giận.
Tống Chi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Giang Dã, ngón tay nắm áo sơ mi, cuộn tròn lại.
Bị anh quát khiến cô hơi tủi thân.
Nhưng Tống Chi biết lần này mình sai thật rồi.
Tống Chi kéo áo sơ mi của Giang Dã, đi về phía anh mấy bước, lòng bàn tay ấm áp bao phủ cánh tay hơi lạnh của Giang Dã, lay nhẹ, “Giang Dã, đừng giận được không?”
Giang Dã hơi nghiêng mặt đi, không quan tâm đến Tống Chi.
Tống Chi sụt sịt, cô hít một hơi, đôi mắt tràn ngập lời khẩn cầu: “Em sai rồi, em không nên làm như vậy, anh đừng giận mà.”
Tống Chi quay đầu nhìn về phía lối vào tầng trên và tầng dưới, để tránh người khác chú ý hai người đang giằng co ở chỗ này.
“Giang Dã, anh đừng giận…”
Tống Chi lặp lại hành động đó, lắc cánh tay của Giang Dã, cầu xin anh đừng giận.
Giang Dã nhìn bàn tay đang lắc cánh tay mình với vẻ mặt uất ức, ngực anh hơi phập phồng, khàn giọng nói, “Đừng gọi anh là Giang Dã.”
Đôi mắt của Tống Chi sáng ngời, cô cười toe toét, đột nhiên nhớ tới lời mình từng dỗ dành Giang Dã trước kia.
Cô hắng giọng, giả vờ tỏ vẻ đáng thương, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay to rộng của Giang Dã, lòng bàn tay ấm áp có chút cứng ngắc, giống như khớp gỗ của con rối để mặc Tống Chi hành động.
Tống Chi nhéo đầu ngón tay của anh, kéo đến bên má, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giang Dã, cô áp mặt vào lòng bàn tay đó, lông mi run run, nói: “A Dã, anh đừng giận, anh như vậy làm em sợ…”
Khuôn mặt trắng nõn của cô gái áp vào lòng bàn tay mình, những sợi lông tơ mịn màng trên mặt cọ vào làn da chai sạn, hơi ngứa. Khuôn mặt của mình được phản chiếu sâu trong con ngươi đó, không biết đã bao lâu rồi mới cảm nhận được sự đụng chạm ấm áp và tinh tế này.
Tống Chi giống như một con mèo con mắc lỗi, nó ve vãn chủ nhân của mình xin lỗi.
Nhịp tim của anh đột nhiên ngừng đập, dường như máu khắp cơ thể đông cứng lại, Giang Dã ngơ ngác tại chỗ, máu từ bả vai lan lên trên, nhuộm đỏ cổ, mặt, tai, toàn thân anh nóng bừng, muốn bốc khói…
Giang Dã nhịn nửa ngày cũng không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới rút bàn tay nóng đến mức có thể ủi quần áo ra, khi buông xuống vẫn còn run…
“Anh, anh sẽ làm bài tập giúp em…Tan học, tan học đến nhà anh…Ăn cơm.”
Lắp bắp nói xong một câu, Giang Dã xoay người chạy lên lầu, chẳng mấy chốc đã không thấy người đâu.
Tống Chi nhìn dáng vẻ thất thố của Giang Dã, cô cười lớn, khi xoay người định đi xuống lầu thì nhìn thấy một cô gái đứng trong góc tường.
Sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của cô, cô gái kia nghiêng đầu, mỉm cười chào hỏi, nụ cười trên mặt Tống Chi lập tức cứng đờ.
...
Sự việc nhỏ đó không ảnh hưởng gì đến Tống Chi, sau khi trở về lớp, Nhạc Nịnh cũng từ bên ngoài đi vào, ngồi vào chỗ ngồi của mình,
Tống Chi hỏi theo thói quen: “Cậu đi đâu vậy?”
Nhạc Nịnh nhìn bóng người ngoài cửa sổ, môi mím chặt, né tránh không dám nhìn Tống Chi.
“A? Không có gì, tớ đến căn tin với anh tớ.”
Tống Chi không chút nghi ngờ mà gật đầu, đang định xoay người thì đột nhiên nhìn thấy trên cái cổ trắng nõn của Nhạc Nịnh có một vết đỏ to bằng ngón tay cái, hơi tím, nhìn qua trông rất đáng sợ.
Tống Chi giơ tay chạm nhẹ: “Nhạc Nịnh, chỗ này của cậu bị sao vậy?”
Nhạc Nịnh cười một cách không tự nhiên, che nơi đó lại: “Chắc là, chắc là tối qua bị muỗi đốt.”
Tống Chi gật đầu, vén vài lọn tóc của Nhạc Nịnh ra đằng trước để che lại, lo lắng nói: “Về nhà nhớ phải bôi thuốc đấy nhé, khá nghiêm trọng đấy.”
Nhạc Nịnh xoa nơi đó, liếm cánh môi đỏ mọng, vô tình liếc nhìn Cận Duật Minh ngồi đằng sau.
Cận Duật Minh khoanh tay, đung đưa ghế ngồi, thản nhiên nhìn sang bên này, đôi mắt nheo lại, giống như một con dã thú định nhốt con mồi, không giấu được sự đói khát trong mắt.
Mọi thứ trên thế giới giống như biến mất trong ánh mắt này, bị đốt thành tro.
Lông mày của Nhạc Nịnh giật giật, tim đập kịch liệt, cô ấy nàng vội vàng xoay người ngồi xuống.
Lúc này, điện thoại thông báo tin nhắn đến, Nhạc Nịnh run rẩy ấn vào tấm ảnh đại diện quen thuộc.
【Em yêu, không có lần sau, nếu như vậy một lần nữa, anh thật sự sẽ không nhịn được mà muốn thịt em 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.