Chương 36:
Độ Dục
02/07/2024
Em hôn anh được không?
Câu nói này xuyên thẳng vào tim Giang Dã, từng chữ đều khiến trái tim anh rung động.
Sự thẳng thắn của Tống Chi khiến anh không chống đỡ được, anh không thể cưỡng lại cảm xúc dâng trào, nhưng cũng không trốn tránh.
“Được.” Giang Dã khoanh tay, nhìn Tống Chi đầy ẩn ý, làm theo lời cô nói: “Ở đây hay về nhà?”
Tống Chi: “…”
Dù mình là người nói ra câu này nhưng dù sao thì da mặt con gái vẫn mỏng, những lời Giang Dã nói khiến Tống Chi không biết phải trả lời như thế nào.
Một lúc lâu sau, cô đỏ mặt ngẩng đầu lên: “Thật sự muốn hôn sao?”
Giang Dã nhướng mày, khóe môi cong lên, “Đúng vậy, không phải em muốn hôn anh sao?” Nói xong, anh chống hai tay lên đùi, khom lưng nhìn thẳng vào mắt Tống Chi: “Hơn nữa…ngày đó anh còn chưa kịp hôn em trước khi mẹ anh về đâu.”
Móng tay của Tống Chi đâm vào lòng bàn tay, cô ngượng ngùng nhìn Giang Dã, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của anh, trong đầu nghĩ đến hàng nghìn câu chửi tục nhưng cuối cùng bản thân đuối lý, ngày đó chính cô đẩy anh ra.
Hôm nay để anh có lý do áp chế mình.
Giang Dã nhìn Tống Chi, nở một nụ cười xấu xa, anh thích nhìn dáng vẻ này của Tống Chi khi đứng trước mặt mình, cô ngoan ngoãn đến mức giống như bị ai đó bắt nạt.
Anh đang nghĩ ngợi thì Tống Chi đột nhiên tới gần, “chụt” một tiếng, hôn lên môi anh.
Giang Dã sửng sốt.
“Lần…Lần này anh vui không?” Hai má của Tống Chi ửng hồng như ánh hoàng hôn nơi chân trời, cô không dám nhìn anh.
Lúc này Tống Chi không dám nhìn phản ứng của Giang Dã, hai ngón tay cô đan vào nhau, chậm rãi móc ngón tay của Giang Dã, ngẩng đầu lên.
Đột nhiên, cơ thể bị thân ảnh cao lớn ôm chặt trong lòng ngực, tiếng rên rỉ bị chặn trong cổ họng, thay vì nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại, cô bị Giang Dã ôm vào lòng, hôn môi.
“Ư…” Tống Chi đặt tay lên ngực anh, nhắm chặt mắt, cô rúc vào trong lòng ngực Giang Dã, để mặc Giang Dã hôn mình.
Mùi hương quen thuộc lập tức bao trùm, đôi môi ấm áp hôn lên môi cô, hơi thở của anh và cô hòa vào nhau, tạo ra những tia lửa ái muội.
Khoảnh khắc Tống Chi hôn anh, Giang Dã chợt mất lý trí, mọi suy nghĩ bị anh ném ra sau đầu, chỉ còn lại Tống Chi và hơi ấm ngắn ngủi vừa rồi.
Đầu lưỡi chạm vào môi, nước bọt tẩm ướt cánh môi, khiến toàn thân ướt át như gặp mưa lớn.
Giang Dã khàn giọng, đặt tay lên lưng Tống Chi, nói: “Chi Chi, há miệng ra.”
Tống Chi hừ một tiếng, cô ngoan ngoãn há miệng, mặc Giang Dã tiến quân thần tốc.
Lúc đầu lưỡi chạm vào nhau, hai chân của Tống Chi mềm nhũn, cơ thể không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào bàn tay đang đặt sau lưng mình để chống đỡ.
“Hừ ưm…” Tống Chi phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, hai tay siết chặt vạt áo của Giang Dã, tim đập kịch liệt, phối hợp với động tác của Giang Dã.
Thoải mái quá, chỉ hôn thôi mà cũng thoải mái như vậy sao?
Tống Chi thầm nghĩ trong đầu.
Giống như ăn một viên kẹo bông gòn vậy, động tác ngây ngô không ngừng mang đến vị ngọt.
Giang Dã ấn mạnh Tống Chi áp sát người mình, bộ ngực tròn trịa của cô áp vào ngực anh, phập phồng theo hơi thở.
Đầu lưỡi của anh quét qua vòm miệng cô, hai cái lưỡi hồng hào quấn lấy nhau, vô cùng ái muội.
Tống Chi bị anh quấn lấy, còn không chịu bỏ qua, giống như muốn dùng sức cắn xé, nuốt cô vào trong bụng vậy.
Không biết qua bao lâu, khi Giang Dã buông ra, đầu óc của Tống Chi đã choáng váng, giống như bị thiếu ôxy.
Khi anh rút lui, một sợi dây lủng lẳng treo giữa hai đôi môi.
Tống Chi há miệng hít thở, sắc mặt đỏ bừng.
Dục vọng trong mắt Giang Dã vẫn chưa biến mất, con ngươi đầy sương mù, anh nhẹ nhàng lau vết nước trên khóe môi Tống Chi, nhẹ nhàng gọi: “Chi Chi.”
Tống Chi nhào vào trong lòng ngực anh, cô không dám nhìn anh, nói: “A Dã…Ôm em.” Giọng nói nhẹ vô cùng.
Giang Dã “Ừm” một tiếng, anh ôm Tống Chi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành: “Dọa em à?”
Giang Dã cảm thấy cảm xúc của mình càng ngày càng mất khống chế, anh muốn chiếm hữu toàn bộ những thứ liên quan đến Tống Chi, chiếm hữu hoàn toàn Tống Chi như một nô lệ.
Hôm nay anh thật sự quá lỗ mãng, Tống Chi bị dọa nên anh chỉ có thể dỗ dành.
Tống Chi vùi mặt vào cổ anh, vòng tay qua cổ anh, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, cô thực sự ngượng ngùng không nói nên lời, ấp a ấp úng hồi lâu mới nói: “Chân em mềm quá, không đi được.”
Giang Dã cứng đờ, máu trong cơ thể chảy ngược, anh vỗ lưng Tống Chi, ôm cô đi về nhà.
Hai người im lặng một lúc lâu, Tống Chi nằm trên vai Giang Dã, hai chân vung vẩy trên không trung, phải hồi lâu sau mới không cảm thấy xấu hổ nữa.
Giang Dã hôn mình, anh còn hôn mình lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, Tống Chi xì cười, sau đó nhanh chóng im lặng.
Ngón tay của cô không ngừng lướt quanh lưng của Giang Dã, nhưng anh không tỏ vẻ khó chịu một chút nào.
Trong đầu tràn ngập hình ảnh bị Giang Dã ôm vào trong ngực, Tống Chi càng nghĩ càng đỏ mặt, người giống như bị lửa đốt.
Cuối cùng cũng đến dưới lầu, Tống Chi rầu rĩ nói: “A Dã…Anh thả em xuống đi.”
Làm chuyện thân mật như vậy, bất kể là ai thì cũng sẽ xấu hổ, Giang Dã nói cũng lắp bắp: “Sao vậy?” Anh vừa nói vừa đặt cô xuống.
Tống Chi chắp tay sau lưng, nói: “Mẹ nói hôm nay em sẽ về nhà, bảo em ở nhà ăn cơm, không sang nhà anh nữa.”
Cô gái điệu bộ làm nũng khiến Giang Dã bật cười.
Anh vuốt lại mái tóc rối bù của Tống Chi, nhéo vành tai cô, nói: “Ừm, được rồi, tối nay em đến nhà anh, anh tóm tắt điểm chính cho em được không?”
Tống Chi gật đầu, cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích, gót chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Giang Dã.
Giang Dã bị cô nhìn thì sửng sốt, tưởng cô có chuyện gì: “Sao vậy?”
Tống Chi nhìn bộ dạng ngơ ngác của Giang Dã, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Đồ ngốc Giang Dã.
Tống Chi lợi dụng người nào đó chưa kịp chuẩn bị, kiễng chân, nhanh chóng chạm nhẹ vào má Giang Dã, lưu lại một nụ hôn, sau đó quay người chạy nhanh về phía tòa nhà.
Một câu nói bay trong gió: “Anh ngốc muốn chết!”
Giang Dã không kịp trở tay, đợi đến khi phản ứng lại thì cô đã biến mất trong hành lang, chỉ để lại một cơn gió thoảng qua.
Anh giơ tay chạm nhẹ vào má.
Gió đã cuốn đi hơi ấm, nhưng Giang Dã lại cảm thấy nó vẫn đang sưởi ấm ngón tay mình, khiến trái tim anh co rút lại.
Tống Chi hôn tạm biệt anh.
Không, phải là
Bạn gái cố sức hôn tạm biệt bạn trai.
Câu nói này xuyên thẳng vào tim Giang Dã, từng chữ đều khiến trái tim anh rung động.
Sự thẳng thắn của Tống Chi khiến anh không chống đỡ được, anh không thể cưỡng lại cảm xúc dâng trào, nhưng cũng không trốn tránh.
“Được.” Giang Dã khoanh tay, nhìn Tống Chi đầy ẩn ý, làm theo lời cô nói: “Ở đây hay về nhà?”
Tống Chi: “…”
Dù mình là người nói ra câu này nhưng dù sao thì da mặt con gái vẫn mỏng, những lời Giang Dã nói khiến Tống Chi không biết phải trả lời như thế nào.
Một lúc lâu sau, cô đỏ mặt ngẩng đầu lên: “Thật sự muốn hôn sao?”
Giang Dã nhướng mày, khóe môi cong lên, “Đúng vậy, không phải em muốn hôn anh sao?” Nói xong, anh chống hai tay lên đùi, khom lưng nhìn thẳng vào mắt Tống Chi: “Hơn nữa…ngày đó anh còn chưa kịp hôn em trước khi mẹ anh về đâu.”
Móng tay của Tống Chi đâm vào lòng bàn tay, cô ngượng ngùng nhìn Giang Dã, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của anh, trong đầu nghĩ đến hàng nghìn câu chửi tục nhưng cuối cùng bản thân đuối lý, ngày đó chính cô đẩy anh ra.
Hôm nay để anh có lý do áp chế mình.
Giang Dã nhìn Tống Chi, nở một nụ cười xấu xa, anh thích nhìn dáng vẻ này của Tống Chi khi đứng trước mặt mình, cô ngoan ngoãn đến mức giống như bị ai đó bắt nạt.
Anh đang nghĩ ngợi thì Tống Chi đột nhiên tới gần, “chụt” một tiếng, hôn lên môi anh.
Giang Dã sửng sốt.
“Lần…Lần này anh vui không?” Hai má của Tống Chi ửng hồng như ánh hoàng hôn nơi chân trời, cô không dám nhìn anh.
Lúc này Tống Chi không dám nhìn phản ứng của Giang Dã, hai ngón tay cô đan vào nhau, chậm rãi móc ngón tay của Giang Dã, ngẩng đầu lên.
Đột nhiên, cơ thể bị thân ảnh cao lớn ôm chặt trong lòng ngực, tiếng rên rỉ bị chặn trong cổ họng, thay vì nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại, cô bị Giang Dã ôm vào lòng, hôn môi.
“Ư…” Tống Chi đặt tay lên ngực anh, nhắm chặt mắt, cô rúc vào trong lòng ngực Giang Dã, để mặc Giang Dã hôn mình.
Mùi hương quen thuộc lập tức bao trùm, đôi môi ấm áp hôn lên môi cô, hơi thở của anh và cô hòa vào nhau, tạo ra những tia lửa ái muội.
Khoảnh khắc Tống Chi hôn anh, Giang Dã chợt mất lý trí, mọi suy nghĩ bị anh ném ra sau đầu, chỉ còn lại Tống Chi và hơi ấm ngắn ngủi vừa rồi.
Đầu lưỡi chạm vào môi, nước bọt tẩm ướt cánh môi, khiến toàn thân ướt át như gặp mưa lớn.
Giang Dã khàn giọng, đặt tay lên lưng Tống Chi, nói: “Chi Chi, há miệng ra.”
Tống Chi hừ một tiếng, cô ngoan ngoãn há miệng, mặc Giang Dã tiến quân thần tốc.
Lúc đầu lưỡi chạm vào nhau, hai chân của Tống Chi mềm nhũn, cơ thể không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào bàn tay đang đặt sau lưng mình để chống đỡ.
“Hừ ưm…” Tống Chi phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, hai tay siết chặt vạt áo của Giang Dã, tim đập kịch liệt, phối hợp với động tác của Giang Dã.
Thoải mái quá, chỉ hôn thôi mà cũng thoải mái như vậy sao?
Tống Chi thầm nghĩ trong đầu.
Giống như ăn một viên kẹo bông gòn vậy, động tác ngây ngô không ngừng mang đến vị ngọt.
Giang Dã ấn mạnh Tống Chi áp sát người mình, bộ ngực tròn trịa của cô áp vào ngực anh, phập phồng theo hơi thở.
Đầu lưỡi của anh quét qua vòm miệng cô, hai cái lưỡi hồng hào quấn lấy nhau, vô cùng ái muội.
Tống Chi bị anh quấn lấy, còn không chịu bỏ qua, giống như muốn dùng sức cắn xé, nuốt cô vào trong bụng vậy.
Không biết qua bao lâu, khi Giang Dã buông ra, đầu óc của Tống Chi đã choáng váng, giống như bị thiếu ôxy.
Khi anh rút lui, một sợi dây lủng lẳng treo giữa hai đôi môi.
Tống Chi há miệng hít thở, sắc mặt đỏ bừng.
Dục vọng trong mắt Giang Dã vẫn chưa biến mất, con ngươi đầy sương mù, anh nhẹ nhàng lau vết nước trên khóe môi Tống Chi, nhẹ nhàng gọi: “Chi Chi.”
Tống Chi nhào vào trong lòng ngực anh, cô không dám nhìn anh, nói: “A Dã…Ôm em.” Giọng nói nhẹ vô cùng.
Giang Dã “Ừm” một tiếng, anh ôm Tống Chi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành: “Dọa em à?”
Giang Dã cảm thấy cảm xúc của mình càng ngày càng mất khống chế, anh muốn chiếm hữu toàn bộ những thứ liên quan đến Tống Chi, chiếm hữu hoàn toàn Tống Chi như một nô lệ.
Hôm nay anh thật sự quá lỗ mãng, Tống Chi bị dọa nên anh chỉ có thể dỗ dành.
Tống Chi vùi mặt vào cổ anh, vòng tay qua cổ anh, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, cô thực sự ngượng ngùng không nói nên lời, ấp a ấp úng hồi lâu mới nói: “Chân em mềm quá, không đi được.”
Giang Dã cứng đờ, máu trong cơ thể chảy ngược, anh vỗ lưng Tống Chi, ôm cô đi về nhà.
Hai người im lặng một lúc lâu, Tống Chi nằm trên vai Giang Dã, hai chân vung vẩy trên không trung, phải hồi lâu sau mới không cảm thấy xấu hổ nữa.
Giang Dã hôn mình, anh còn hôn mình lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, Tống Chi xì cười, sau đó nhanh chóng im lặng.
Ngón tay của cô không ngừng lướt quanh lưng của Giang Dã, nhưng anh không tỏ vẻ khó chịu một chút nào.
Trong đầu tràn ngập hình ảnh bị Giang Dã ôm vào trong ngực, Tống Chi càng nghĩ càng đỏ mặt, người giống như bị lửa đốt.
Cuối cùng cũng đến dưới lầu, Tống Chi rầu rĩ nói: “A Dã…Anh thả em xuống đi.”
Làm chuyện thân mật như vậy, bất kể là ai thì cũng sẽ xấu hổ, Giang Dã nói cũng lắp bắp: “Sao vậy?” Anh vừa nói vừa đặt cô xuống.
Tống Chi chắp tay sau lưng, nói: “Mẹ nói hôm nay em sẽ về nhà, bảo em ở nhà ăn cơm, không sang nhà anh nữa.”
Cô gái điệu bộ làm nũng khiến Giang Dã bật cười.
Anh vuốt lại mái tóc rối bù của Tống Chi, nhéo vành tai cô, nói: “Ừm, được rồi, tối nay em đến nhà anh, anh tóm tắt điểm chính cho em được không?”
Tống Chi gật đầu, cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích, gót chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Giang Dã.
Giang Dã bị cô nhìn thì sửng sốt, tưởng cô có chuyện gì: “Sao vậy?”
Tống Chi nhìn bộ dạng ngơ ngác của Giang Dã, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Đồ ngốc Giang Dã.
Tống Chi lợi dụng người nào đó chưa kịp chuẩn bị, kiễng chân, nhanh chóng chạm nhẹ vào má Giang Dã, lưu lại một nụ hôn, sau đó quay người chạy nhanh về phía tòa nhà.
Một câu nói bay trong gió: “Anh ngốc muốn chết!”
Giang Dã không kịp trở tay, đợi đến khi phản ứng lại thì cô đã biến mất trong hành lang, chỉ để lại một cơn gió thoảng qua.
Anh giơ tay chạm nhẹ vào má.
Gió đã cuốn đi hơi ấm, nhưng Giang Dã lại cảm thấy nó vẫn đang sưởi ấm ngón tay mình, khiến trái tim anh co rút lại.
Tống Chi hôn tạm biệt anh.
Không, phải là
Bạn gái cố sức hôn tạm biệt bạn trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.