Chương 37:
Độ Dục
02/07/2024
Tống Chi chạy thật nhanh về nhà, vừa mở cửa, mùi thơm của thức ăn đã tràn ngập ăn nhà, cô cao giọng: “Mẹ.”
Hứa Bình thò đầu ra khỏi phòng bếp, rau xanh trên chảo nóng phát ra tiếng “xèo xèo”, “Mau rửa tay rồi ra ăn cơm đi con.”
Tống Chi rửa tay xong, Hứa Bình đặt đồ ăn lên bàn, cô vừa mới ngồi xuống bàn, Hứa Bình ngồi đối diện cô nói: “Môi con đỏ quá, có phải cắn rách môi không?”
“Phụt”, câu nói của Hứa Bình khiến Tống Chi ho khan, cô lấy tay che cánh môi đỏ tươi của mình, chột dạ nói: “Chắc là rách môi, mấy ngày nay con đang chuẩn bị cho kỳ thi nên hơi mệt.”
Hứa Bình không phải người mẹ độc ác, nhìn sắc mặt tiều tụy của con gái thì không khỏi đau lòng: “Mệt thì nghỉ ngơi, không cần phải quá sức như vậy làm gì, con đứng tầm giữa là được rồi, không cần phải đuổi theo ai khác đâu.”
Nghe vậy, Tống Chi hạ tay xuống, nói: “Vậy hồi mới khai giảng, mẹ nói con thi kém, còn bảo con đến tìm Giang Dã học bổ túc nữa.”
Hứa Bình bị câu nói của Tống Chi làm cho nghẹn họng không nói nên lời, bà không ngừng gắp đồ ăn vào bát của Tống Chi, cuối cùng tức giận nói: “Chẳng phải mẹ sợ con không theo kịp sao, chờ đến khi đổi…” Còn chưa nói xong thì Hứa Bình đã mím môi.
Tống Chi ngẩng mặt lên: “Đổi cái gì?”
Hứa Bình nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, sau đó đổi chủ đề: “Mẹ mặc bộ này như thế nào?”
Tống Chi nhìn chiếc váy đỏ sậm Hứa Bình mặc, nở nụ cười.
Hứa Bình đã hơn 40 tuổi, dáng người cao ráo, không hề tao nhã nhưng lại quyến rũ hơn hồi trẻ, mái tóc xoăn đen dài xõa xuống vai và cổ, ngũ quan thật sự rất nổi bật.
Chiếc váy Hứa Bình mặc trên người nhìn qua đã biết được lựa chọn tỉ mỉ, rất sát với khí chất của Hứa Bình, không cần đoán cũng biết là Lê Khanh Chương chọn.
“Chú Lê chọn ạ?” Tống Chi bĩu môi, rung đùi đắc ý, “Có tình nói ra để khoe với con đây mà.”
Lúc này Hứa Bình trông giống như một thiếu nữ hoài xuân bị nói trúng tâm tư, bà dùng tay che khóe miệng của mình: “Mẹ hỏi con có đẹp hay không, con nói nhiều như vậy làm gì?”
Hai ngày sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Hứa Bình được nghỉ mấy ngày, Lý Khanh Chương dự định dẫn bà đi chơi, không chỉ mua một chiếc váy này mà còn rất nhiều chiếc được đặt may, đây chỉ là một trong số đó.
Tống Chi ăn mấy miếng cơm đã đứng dậy, nói mình ăn no rồi.
Hứa Bình nhíu mày nhìn cô: “Ăn ít như vậy đã no rồi?”
Tống Chi lau miệng rồi đi ra cửa thay giày: “Con ăn no rồi, con đến nhà Giang Dã học bài đây, tạm biệt mẹ.”
“Sao hôm nay con lại tích cực học tập thế?” Hứa Bình nói to.
“Có hôm nào con không tích cực học tập đâu!” Đóng cửa lại, Tống Chi đứng ở hàng lang bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn không phải bởi vì Giang Dã nói thi tốt sẽ có thưởng, không thì còn lâu con mới liều mạng như vậy.”
Tống Chi hống hách đến nhà Giang Dã, cô theo thói quen mở cửa ra, gọi Giang Dã nhưng không ai trả lời.
Đi qua phòng khách, đứng trước cửa phòng của Giang Dã, đang định mở cửa thì dừng lại.
Nếu lại xấu hổ như lần trước thì cô không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Sau khi gõ cửa vài lần, giọng nói của Giang Dã truyền ra từ trong phòng: “Vào đi, anh xong ngay đây.”
Hứa Bình thò đầu ra khỏi phòng bếp, rau xanh trên chảo nóng phát ra tiếng “xèo xèo”, “Mau rửa tay rồi ra ăn cơm đi con.”
Tống Chi rửa tay xong, Hứa Bình đặt đồ ăn lên bàn, cô vừa mới ngồi xuống bàn, Hứa Bình ngồi đối diện cô nói: “Môi con đỏ quá, có phải cắn rách môi không?”
“Phụt”, câu nói của Hứa Bình khiến Tống Chi ho khan, cô lấy tay che cánh môi đỏ tươi của mình, chột dạ nói: “Chắc là rách môi, mấy ngày nay con đang chuẩn bị cho kỳ thi nên hơi mệt.”
Hứa Bình không phải người mẹ độc ác, nhìn sắc mặt tiều tụy của con gái thì không khỏi đau lòng: “Mệt thì nghỉ ngơi, không cần phải quá sức như vậy làm gì, con đứng tầm giữa là được rồi, không cần phải đuổi theo ai khác đâu.”
Nghe vậy, Tống Chi hạ tay xuống, nói: “Vậy hồi mới khai giảng, mẹ nói con thi kém, còn bảo con đến tìm Giang Dã học bổ túc nữa.”
Hứa Bình bị câu nói của Tống Chi làm cho nghẹn họng không nói nên lời, bà không ngừng gắp đồ ăn vào bát của Tống Chi, cuối cùng tức giận nói: “Chẳng phải mẹ sợ con không theo kịp sao, chờ đến khi đổi…” Còn chưa nói xong thì Hứa Bình đã mím môi.
Tống Chi ngẩng mặt lên: “Đổi cái gì?”
Hứa Bình nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, sau đó đổi chủ đề: “Mẹ mặc bộ này như thế nào?”
Tống Chi nhìn chiếc váy đỏ sậm Hứa Bình mặc, nở nụ cười.
Hứa Bình đã hơn 40 tuổi, dáng người cao ráo, không hề tao nhã nhưng lại quyến rũ hơn hồi trẻ, mái tóc xoăn đen dài xõa xuống vai và cổ, ngũ quan thật sự rất nổi bật.
Chiếc váy Hứa Bình mặc trên người nhìn qua đã biết được lựa chọn tỉ mỉ, rất sát với khí chất của Hứa Bình, không cần đoán cũng biết là Lê Khanh Chương chọn.
“Chú Lê chọn ạ?” Tống Chi bĩu môi, rung đùi đắc ý, “Có tình nói ra để khoe với con đây mà.”
Lúc này Hứa Bình trông giống như một thiếu nữ hoài xuân bị nói trúng tâm tư, bà dùng tay che khóe miệng của mình: “Mẹ hỏi con có đẹp hay không, con nói nhiều như vậy làm gì?”
Hai ngày sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Hứa Bình được nghỉ mấy ngày, Lý Khanh Chương dự định dẫn bà đi chơi, không chỉ mua một chiếc váy này mà còn rất nhiều chiếc được đặt may, đây chỉ là một trong số đó.
Tống Chi ăn mấy miếng cơm đã đứng dậy, nói mình ăn no rồi.
Hứa Bình nhíu mày nhìn cô: “Ăn ít như vậy đã no rồi?”
Tống Chi lau miệng rồi đi ra cửa thay giày: “Con ăn no rồi, con đến nhà Giang Dã học bài đây, tạm biệt mẹ.”
“Sao hôm nay con lại tích cực học tập thế?” Hứa Bình nói to.
“Có hôm nào con không tích cực học tập đâu!” Đóng cửa lại, Tống Chi đứng ở hàng lang bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn không phải bởi vì Giang Dã nói thi tốt sẽ có thưởng, không thì còn lâu con mới liều mạng như vậy.”
Tống Chi hống hách đến nhà Giang Dã, cô theo thói quen mở cửa ra, gọi Giang Dã nhưng không ai trả lời.
Đi qua phòng khách, đứng trước cửa phòng của Giang Dã, đang định mở cửa thì dừng lại.
Nếu lại xấu hổ như lần trước thì cô không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Sau khi gõ cửa vài lần, giọng nói của Giang Dã truyền ra từ trong phòng: “Vào đi, anh xong ngay đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.