Chương 47:
Độ Dục
06/07/2024
Tống Chi nức nở, nhỏ giọng gọi tên Giang Dã, nghe được câu nói của Giang Dã, toàn thân cô run rẩy.
“Hức hức…” Tống Chi giơ tay về phía Giang Dã, đầu ngón tay trong không khí vô cùng ẩm ướt, run rẩy: “Muốn ôm…”
Mồ hôi tẩm ướt làn da của Tống Chi, cả người ướt như thể vừa mới dội nước, mái tóc đen ướt vương vãi trên giường, đôi mắt hạnh nhân ướt át, trần truồng nằm trên giường, cơ thể giống như một con búp bê thủy tinh mỏng manh.
Giang Dã ôm Tống Chi thật chặt, nhẹ nhàng an ủi cô, nhưng vẫn không ngừng nói những câu thô tục: “Vẫn chưa đi vào đã khóc như vậy rồi, lát nữa anh phải làm sao đây? Có cho anh đi vào nữa không?”
Tống Chi bị anh kích thích đâu còn tâm tư suy nghĩ, cô chỉ ôm Giang Dã khóc.
Giang Dã đứng dậy kéo tủ đầu giường, lấy bao cao su bên trong trong, xé vỏ, lấy ra một cái, đặt bên cạnh người Tống Chi.
“Em yêu, em có muốn tiếp tục không?” Giang Dã hôn lên má cô hỏi.
Tống Chi ôm chặt sống lưng của Giang Dã, nước trong tiểu huyệt không ngừng chảy ra, anh ôm cô một lúc, tiếng khóc của cô mới ngừng lại, ngước mắt đối diện với ánh mắt của anh.
Đối mắt sáng ngời của chàng trai phản chiếu cô, dáng người cao lớn của anh tạo ra một cái bóng ngăn chặn toàn bộ ánh sáng.
“Muốn…” Tống Chi nhìn Giang Dã cũng trần truồng, hai má cô đỏ ửng, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi…rất thoải mái.”
Mặc dù Giang Dã có thể ăn nói tục tĩu nhưng khi nghe Tống Chi nói những lời này thì anh vẫn đỏ mặt, “Vậy…Lát nữa anh sẽ nhẹ nhàng, nếu thật sự đau quá thì chúng ta không làm nữa.”
Nói xong anh ngồi dậy đeo bao cao su, chen vào giữa hai chân Tống Chi.
Âm hộ màu hồng hơi đỏ và sưng lên do bị anh chọc, hai cánh môi âm hộ mở ra để lộ một lỗ nhỏ, âm hộ co rúm không ngừng chảy nước, toàn bộ giữa hai chân ngoại trừ nước ra thì không còn gì khác.
Tống Chi bị anh nhìn thì xấu hổ, cô giơ tay lên che mắt, ngượng ngùng nói: “Anh đừng nhìn em, đừng nhìn…”
Giọng nói của Giang Dã khàn khàn, mang theo dục vọng khản đặc, sau đó cô cảm nhận được một ngón tay của anh chậm rãi thọc vào miệng huyệt.
Miệng huyệt chặt đến nỗi mới chỉ một ngón tay đi vào cũng khiến Tống Chi căng trướng, thịt non bên trong bị anh cọ xát, chẳng mấy chống đột nhiên đầy ắp.
“Ư…” Tống Chi hơi ưỡn eo lên để giảm bớt cơn đau nhức, nhưng tác dụng quá nhỏ, tiểu huyệt bị ngón tay khuấy động, kéo căng rồi khép lại, ngón tay không ngừng ra ra vào vào.
Nước dâm chảy ra càng ngày càng nhiều, chỗ đau nhức trong tiểu huyệt như dã thú muốn nuốt chửng Tống Chi, cô cắn mu bàn tay, vặn vẹo eo trốn tránh những ngón tay đó, nước mắt chậm rãi chảy xuống khóe mắt, cô lại không kiềm chế được tiếng khóc của mình.
Giang Dã rút ngón tay ra, Tống Chi thở dài một hơi, nhưng đổi lại là thứ to hơn ngón tay của anh, chỉ mới cắm vào một chút, Tống Chi đã cảm thấy tiểu huyệt mình như sắp bị xé rách.
“Em yêu, anh muốn cắm vào.” Giang Dã đâm thọc quanh miệng huyệt vài lần, sau đó cầm dương vật chậm rãi cắm vào.
“A…” Tống Chi kêu lên, khuôn mặt đột nhiên biến sắc, ngón tay siết chặt ga giường dưới người, gân xanh nổi trên cánh tay, hai chân đột nhiên khép lại.
Giang Dã chỉ mới đi vào mấy tấc đã bị tiểu huyệt kẹp đến mức không chịu nổi, bên trong như có vô số cái miệng nhỏ đang hút, toàn bộ dương vật đau nhức, tê dại.
Anh cúi người xuống ôm lấy Tống Chi, an ủi cô, đâm thọc nhẹ nhàng để người bên dưới thích ứng.
Chẳng được bao lâu, lỗ huyệt không còn chặt như trước nữa, anh vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, nước mắt đọng trên lông mi cô, trông cô thật đáng thương.
Anh vừa gọi em yêu, vừa ưỡn hông, toàn bộ chiều dài đâm vào tiểu huyệt, khít chặt vào nhau.
Nước mặt trào ra từ khóe mắt, toàn thân run rẩy, móng tay đâm sâu xuống sống lưng của Giang Dã, ngón chân trở nên căng thẳng.
Cơ thể giống như bị rìu chặt làm đôi, những cơn đau xé rách lan ra khắp các dây thần kinh não.
Giang Dã cũng không dễ chịu hơn so với Tống Chi là bao, lần đầu dương vật đâm vào tiểu huyệt chặt hẹp, thịt non bên trong hút mã mắt, giống như hút toàn bộ tinh dịch bên trong.
“Em yêu…Lát nữa sẽ ổn thôi…” Giang Dã nhẹ nhàng dỗ dành, “Em yêu, em đừng khóc, em yêu…”
Tống Chi khẽ nức nở, cố gắng giảm bớt cơn đau nhức do sự xâm nhập của dị vật, nhưng được một lúc thì cơn đau bắt đầu tăng lên, âm hộ dần mút dương vật.
“Được…Được rồi…” Tống Chi đặt trán lên vai Giang Dã, nói: “Anh có thể di chuyển.”
Nghe thấy Tống Chi nói vậy, Giang Dã chậm rãi ưỡn hông, bắt đầu đâm thọc.
Tiểu huyệt nhỏ bé bú mút dương vật thô dài, ngậm gậy trục từng ngụm một, không muốn nhả ra.
“Ư…” Tống Chi không khỏi rên rỉ, cơ thể lắc lư qua lại khi bị Giang Dã đâm thọc, khoái cảm bên trong tiểu huyệt ngày càng nhiều hơn.
Lần đầu tiên làm tình mãnh liệt, Tống Chi thật sự không tiêu hóa được, cô ngửa đàu, “A Dã…Chậm một chút…”
Giang Dã nắm lấy mắt cá chân nhỏ của cô, anh không khống chế được bản thân mình, dương vật màu đỏ tươi ra vào trong miệng cô dày đặc hơn, dâm thủy bị ép chảy ra ngoài ngày một nhiều hơn khiến Giang Dã hưng phấn.
“Em yêu, em có biết không?” Giang Dã thở hổn hển, “Ở trong mơ anh cũng đụ em như vậy.”
“Ngay cả khi em cầu xin cũng vẫn không ngừng đụ em, mà tiểu huyệt của em mút chặt dương vật của anh, không muốn anh rút ra ngoài.”
Tống Chi cảm giác ngọn đèn trên đầu mình rung chuyển, cả căn phòng giống như bị bao phủ bởi một tầng sương trắng, mà cô đang lơ lửng trong nước.
Không biết Giang Dã chọc vào đâu, nhưng dòng điện tê dại chạy khắp người cô, thậm chí đến xương cũng run rẩy: “Ha a…”
Tống Chi đột nhiên siết chặt đùi của Giang Dã, lỗ huyệt lập tức siết chặt, khóc thành tiếng.
Giang Dã hít một hơi thật sâu, tiểu huyệt run rẩy hút vào, anh hiểu ý, không tiếc công sức chọc vào nơi vừa rồi.
Tựa như suối nguồn chảy qua hai bên cơ thể, làn da bị nước suối rửa sạch, thân dưới mỏng manh trào nước, sau đó giống như nước lũ ập tới, bị sóng lớn đánh, không còn sức để chống cự.
Chỉ có thể chịu đựng từng cú đánh, cảm giác đau nhức, tê dại, ngứa ngáy.
“Ưm…” Người bị Giang Dã ôm lấy, bàn tay ấm áp không ngừng xoa nắn: “Chậm một chút…”
Tống Chi căn bản không chịu nổi tuần suất va chạm như vậy, da thịt không ngừng áp sát nhau rồi tách ra, trong phòng ngủ ngoại trừ tiếng “Bạch bạch bạch”, âm thanh còn còn lại chỉ là tiếng thở dốc nặng nề của hai người.
Càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng mạnh mẽ, Giang Dã không khống chế được con thú trong đầu, để mặc nó lao ra, điên cuồng lao vào người mình yêu.
Cảnh tượng vốn chỉ xuất hiện trong giấc mơ đã trở thành sự thật, mọi tiếng kêu của cô đều bởi vì anh.
“Em yêu, anh rất thích em.” Giang Dã cúi đầu ngậm núm vú của cô, mút cắn, “Em yêu, thoải mái quá.”
Ánh sáng trở thành ảo ảnh, mọi thứ đều giống như ảo ảnh, con thuyền nhỏ này không biết có thể chống đỡ được cơn bão này nữa không.
Ngón tay của Tống Chi luồn vào tóc Giang Dã, nắm chặt chân tóc của anh, hai chân quấn quanh vòng eo của anh, hét lên, “Giang Dã…Tới…A…a…”
“Hức hức…” Tống Chi giơ tay về phía Giang Dã, đầu ngón tay trong không khí vô cùng ẩm ướt, run rẩy: “Muốn ôm…”
Mồ hôi tẩm ướt làn da của Tống Chi, cả người ướt như thể vừa mới dội nước, mái tóc đen ướt vương vãi trên giường, đôi mắt hạnh nhân ướt át, trần truồng nằm trên giường, cơ thể giống như một con búp bê thủy tinh mỏng manh.
Giang Dã ôm Tống Chi thật chặt, nhẹ nhàng an ủi cô, nhưng vẫn không ngừng nói những câu thô tục: “Vẫn chưa đi vào đã khóc như vậy rồi, lát nữa anh phải làm sao đây? Có cho anh đi vào nữa không?”
Tống Chi bị anh kích thích đâu còn tâm tư suy nghĩ, cô chỉ ôm Giang Dã khóc.
Giang Dã đứng dậy kéo tủ đầu giường, lấy bao cao su bên trong trong, xé vỏ, lấy ra một cái, đặt bên cạnh người Tống Chi.
“Em yêu, em có muốn tiếp tục không?” Giang Dã hôn lên má cô hỏi.
Tống Chi ôm chặt sống lưng của Giang Dã, nước trong tiểu huyệt không ngừng chảy ra, anh ôm cô một lúc, tiếng khóc của cô mới ngừng lại, ngước mắt đối diện với ánh mắt của anh.
Đối mắt sáng ngời của chàng trai phản chiếu cô, dáng người cao lớn của anh tạo ra một cái bóng ngăn chặn toàn bộ ánh sáng.
“Muốn…” Tống Chi nhìn Giang Dã cũng trần truồng, hai má cô đỏ ửng, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi…rất thoải mái.”
Mặc dù Giang Dã có thể ăn nói tục tĩu nhưng khi nghe Tống Chi nói những lời này thì anh vẫn đỏ mặt, “Vậy…Lát nữa anh sẽ nhẹ nhàng, nếu thật sự đau quá thì chúng ta không làm nữa.”
Nói xong anh ngồi dậy đeo bao cao su, chen vào giữa hai chân Tống Chi.
Âm hộ màu hồng hơi đỏ và sưng lên do bị anh chọc, hai cánh môi âm hộ mở ra để lộ một lỗ nhỏ, âm hộ co rúm không ngừng chảy nước, toàn bộ giữa hai chân ngoại trừ nước ra thì không còn gì khác.
Tống Chi bị anh nhìn thì xấu hổ, cô giơ tay lên che mắt, ngượng ngùng nói: “Anh đừng nhìn em, đừng nhìn…”
Giọng nói của Giang Dã khàn khàn, mang theo dục vọng khản đặc, sau đó cô cảm nhận được một ngón tay của anh chậm rãi thọc vào miệng huyệt.
Miệng huyệt chặt đến nỗi mới chỉ một ngón tay đi vào cũng khiến Tống Chi căng trướng, thịt non bên trong bị anh cọ xát, chẳng mấy chống đột nhiên đầy ắp.
“Ư…” Tống Chi hơi ưỡn eo lên để giảm bớt cơn đau nhức, nhưng tác dụng quá nhỏ, tiểu huyệt bị ngón tay khuấy động, kéo căng rồi khép lại, ngón tay không ngừng ra ra vào vào.
Nước dâm chảy ra càng ngày càng nhiều, chỗ đau nhức trong tiểu huyệt như dã thú muốn nuốt chửng Tống Chi, cô cắn mu bàn tay, vặn vẹo eo trốn tránh những ngón tay đó, nước mắt chậm rãi chảy xuống khóe mắt, cô lại không kiềm chế được tiếng khóc của mình.
Giang Dã rút ngón tay ra, Tống Chi thở dài một hơi, nhưng đổi lại là thứ to hơn ngón tay của anh, chỉ mới cắm vào một chút, Tống Chi đã cảm thấy tiểu huyệt mình như sắp bị xé rách.
“Em yêu, anh muốn cắm vào.” Giang Dã đâm thọc quanh miệng huyệt vài lần, sau đó cầm dương vật chậm rãi cắm vào.
“A…” Tống Chi kêu lên, khuôn mặt đột nhiên biến sắc, ngón tay siết chặt ga giường dưới người, gân xanh nổi trên cánh tay, hai chân đột nhiên khép lại.
Giang Dã chỉ mới đi vào mấy tấc đã bị tiểu huyệt kẹp đến mức không chịu nổi, bên trong như có vô số cái miệng nhỏ đang hút, toàn bộ dương vật đau nhức, tê dại.
Anh cúi người xuống ôm lấy Tống Chi, an ủi cô, đâm thọc nhẹ nhàng để người bên dưới thích ứng.
Chẳng được bao lâu, lỗ huyệt không còn chặt như trước nữa, anh vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, nước mắt đọng trên lông mi cô, trông cô thật đáng thương.
Anh vừa gọi em yêu, vừa ưỡn hông, toàn bộ chiều dài đâm vào tiểu huyệt, khít chặt vào nhau.
Nước mặt trào ra từ khóe mắt, toàn thân run rẩy, móng tay đâm sâu xuống sống lưng của Giang Dã, ngón chân trở nên căng thẳng.
Cơ thể giống như bị rìu chặt làm đôi, những cơn đau xé rách lan ra khắp các dây thần kinh não.
Giang Dã cũng không dễ chịu hơn so với Tống Chi là bao, lần đầu dương vật đâm vào tiểu huyệt chặt hẹp, thịt non bên trong hút mã mắt, giống như hút toàn bộ tinh dịch bên trong.
“Em yêu…Lát nữa sẽ ổn thôi…” Giang Dã nhẹ nhàng dỗ dành, “Em yêu, em đừng khóc, em yêu…”
Tống Chi khẽ nức nở, cố gắng giảm bớt cơn đau nhức do sự xâm nhập của dị vật, nhưng được một lúc thì cơn đau bắt đầu tăng lên, âm hộ dần mút dương vật.
“Được…Được rồi…” Tống Chi đặt trán lên vai Giang Dã, nói: “Anh có thể di chuyển.”
Nghe thấy Tống Chi nói vậy, Giang Dã chậm rãi ưỡn hông, bắt đầu đâm thọc.
Tiểu huyệt nhỏ bé bú mút dương vật thô dài, ngậm gậy trục từng ngụm một, không muốn nhả ra.
“Ư…” Tống Chi không khỏi rên rỉ, cơ thể lắc lư qua lại khi bị Giang Dã đâm thọc, khoái cảm bên trong tiểu huyệt ngày càng nhiều hơn.
Lần đầu tiên làm tình mãnh liệt, Tống Chi thật sự không tiêu hóa được, cô ngửa đàu, “A Dã…Chậm một chút…”
Giang Dã nắm lấy mắt cá chân nhỏ của cô, anh không khống chế được bản thân mình, dương vật màu đỏ tươi ra vào trong miệng cô dày đặc hơn, dâm thủy bị ép chảy ra ngoài ngày một nhiều hơn khiến Giang Dã hưng phấn.
“Em yêu, em có biết không?” Giang Dã thở hổn hển, “Ở trong mơ anh cũng đụ em như vậy.”
“Ngay cả khi em cầu xin cũng vẫn không ngừng đụ em, mà tiểu huyệt của em mút chặt dương vật của anh, không muốn anh rút ra ngoài.”
Tống Chi cảm giác ngọn đèn trên đầu mình rung chuyển, cả căn phòng giống như bị bao phủ bởi một tầng sương trắng, mà cô đang lơ lửng trong nước.
Không biết Giang Dã chọc vào đâu, nhưng dòng điện tê dại chạy khắp người cô, thậm chí đến xương cũng run rẩy: “Ha a…”
Tống Chi đột nhiên siết chặt đùi của Giang Dã, lỗ huyệt lập tức siết chặt, khóc thành tiếng.
Giang Dã hít một hơi thật sâu, tiểu huyệt run rẩy hút vào, anh hiểu ý, không tiếc công sức chọc vào nơi vừa rồi.
Tựa như suối nguồn chảy qua hai bên cơ thể, làn da bị nước suối rửa sạch, thân dưới mỏng manh trào nước, sau đó giống như nước lũ ập tới, bị sóng lớn đánh, không còn sức để chống cự.
Chỉ có thể chịu đựng từng cú đánh, cảm giác đau nhức, tê dại, ngứa ngáy.
“Ưm…” Người bị Giang Dã ôm lấy, bàn tay ấm áp không ngừng xoa nắn: “Chậm một chút…”
Tống Chi căn bản không chịu nổi tuần suất va chạm như vậy, da thịt không ngừng áp sát nhau rồi tách ra, trong phòng ngủ ngoại trừ tiếng “Bạch bạch bạch”, âm thanh còn còn lại chỉ là tiếng thở dốc nặng nề của hai người.
Càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng mạnh mẽ, Giang Dã không khống chế được con thú trong đầu, để mặc nó lao ra, điên cuồng lao vào người mình yêu.
Cảnh tượng vốn chỉ xuất hiện trong giấc mơ đã trở thành sự thật, mọi tiếng kêu của cô đều bởi vì anh.
“Em yêu, anh rất thích em.” Giang Dã cúi đầu ngậm núm vú của cô, mút cắn, “Em yêu, thoải mái quá.”
Ánh sáng trở thành ảo ảnh, mọi thứ đều giống như ảo ảnh, con thuyền nhỏ này không biết có thể chống đỡ được cơn bão này nữa không.
Ngón tay của Tống Chi luồn vào tóc Giang Dã, nắm chặt chân tóc của anh, hai chân quấn quanh vòng eo của anh, hét lên, “Giang Dã…Tới…A…a…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.