Chương 49:
Độ Dục
08/07/2024
Giang Dã ôm cô, chậm rãi đứng dậy, Tống Chi cả kinh, vội vàng ôm eo anh.
Một chân của Tống Chi đặt lên khuỷu tay anh, một chân còn lại vòng qua eo Giang Dã, bị anh ôm đến chiếc ghế mây ở ban công nhỏ.
Lúc này cô nhận ra Giang Dã muốn tiếp tục đụ cô ở đâu.
“Đừng…” Tống Chi lắc đầu, ôm chặt Giang Dã không buông tay, “Đừng làm ở chỗ này, Giang Dã…Bị nhìn thấy mất.”
Giang Dã tách hai chân cô ra đặt lên tay vịn, toàn bộ hoa huyệt sưng tấy lộ ra ngoài, anh quỳ chân xuống mặt đất, vuốt ve dương vật của mình.
“Em yêu, em từng viết truyện ở chỗ này chưa?” Giang Dã hôn lên cánh môi sửng đỏ của cô, dịu dàng nói: “Thử làm ở đây một lần được không em? Không có ai nhìn không thấy đâu.”
Nốt cuối cùng mang theo cảm giác hưng phấn khó tả, Giang Dã quỳ ở mép ghế, cầm dương vật chậm rãi thọc vào miệng huyệt, hoa huyệt vừa mới bị cắm nên không cần phải chuẩn bị quá lâu, chẳng mấy chốc đã cắm đến tận cùng.
“Ha a……” Tống Chi bị anh cắm đến mức người nảy lên, đập vào cơ bắp rắn chắc, cứng giống như dương vật của anh.
Cửa sổ phòng Giang Dã hướng ra ngoài đường, đèn xe thỉnh thoảng chiếu vào, căn bản không an toàn như lời Giang Dã nói.
Ánh đèn xe ô tô mờ ảo lướt qua, trái tim cô lập tức thắt lại, ngay cả tiểu huyệt cũng chặt hơn.
“Shh…” Tiểu huyệt kẹp anh chặt đến nỗi không thể di chuyển, anh bóp bộ ngực tròn trịa của cô để cô thả lỏng, “Em yêu, không ai nhìn thấy đâu, em thả lỏng chút đi.”
Có lẽ do quá thoải mái, cô vừa nắm chặt cánh tay của Giang Dã, vừa thả lỏng.
Tiểu huyệt vô cùng ướt át, Giang Dã giống như dã thú, không tiếc sức lực tấn công Tống Chi, miệng huyệt nuốt chửng dương vật thô to, ngay cả thịt non mềm mại bên trong cũng bị kéo ra ngoài.
Dâm dịch chảy ra bởi vì bị ép với tốc độ cao biến thành bọt trắng, bám ở miệng huyệt ngày càng nhiều.
“Em yêu, em nhìn xem, bụng của em phình lên không nhìn ra hình dáng nữa rồi.” Giang Dã nắm tay của Tống Chi, đặt lên bụng cô để cô cảm nhận.
Chỗ phình ra trên bụng nhòn nhọn, lúc hiện lúc ẩn theo động tác của Giang Dã, Tống Chi thật sự không chịu nổi sở thích tồi tệ này. Bình thường trông anh rất nghiêm túc, đứng đắn, tại sao khi ở trên giường anh lại có thể làm bất kỳ chuyện gì cơ chứ?
Mồ hôi tích tụ trên cằm chảy xuống ngực Tống Chi, đôi mắt phượng hiện đã nhiềm đầy dục vọng, Giang Dã há miệng thở dốc, yết hầu lên xuống, quyến rũ biết bao nhiêu người.
“Giang Dã…Ha a…” Người Tống Chi run rẩy, hoa tâm cắn mút dương vật, từng gân xanh trên trục cọ vào điểm nhạy cảm của cô, “Sắp không được nữa rồi… Hừ ưm…”
Giang Dã không nói gì, bắt đầu tăng tốc thọc vào tiểu huyệt mềm mại kia, giống như muốn ép hết toàn bộ nước dâm bên trong ra ngoài.
Âm thanh “bạch bạch bạch” không ngừng truyền vào tai Tống Chi, ghế mây bên dưới dịch chuyển rời khỏi vị trí, nhưng lại bị Giang Dã kéo lại.
“Ư…” Tống Chi ngửa cổ lên, một dòng điện chạy qua khắp cơ thể, ngay cả tim, gan, phổi cũng run lên, tiểu huyệt không ngừng co rút, hai chân muốn khép lại nhưng bị Giang Dã giữ chặt.
Cô bị tra tấn đến mức run rẩy, các mạch máu trên bụng nhảy lên, thân dưới trực tiếp phun trào.
Côn thịt vẫn cắm ở bên trong, Tống Chi bị đụ đến mức mất giọng, nước mắt không ngừng lăn xuống, hai chân đặt trên khuỷu tay của Giang Dã cũng run.
Giang Dã bị cô kẹp đến mức không chịu nổi, mã mắt bị hút muốn mở ra, tinh hoàn bên dưới rún rẩy muốn xuất tinh.
Anh bế Tống Chi đang bất tỉnh, đè cô lên tường, dương vật giống như thanh sắt cắm vào trong tiểu huyệt cô.
“Ha a…Giang Dã…Anh khốn nạn…” Tiểu huyệt vừa mới cao trào quá nhạy cảm, căn bản không chịu nổi cú thúc như vậy, “Không muốn…”
Giang Dã hôn cô, môi lưỡi quấn lấy nhau, kéo ra sợi chỉ bạc lơ lửng giữa không trung, côn thịt nhẹ nhàng rút ra ngoài rồi lại thọc mạnh vào trong, không hề cho Tống Chi thời gian thở dốc.
Bụng dưới đau nhức, căng trướng vô cùng, Tống Chi cảm thấy bản thân giống như sắp tiểu. Cô đấm cánh tay của Giang Dã, khóc lóc kêu: “Thả em xuống, em muốn đi vệ sinh…hức hức…”
Cánh tay của Giang Dã như hai thanh sắt hàn lên tường, không chút sứt mẻ.
“Tiểu ngay chỗ này đi.” Giang Dã liếm đầu vú cô, “Em yêu, em tiểu ngay tại đây được không?”
“Hức hức… Ha a…” Tống Chi khóc thành tiếng, từng giọt nước mắt lăn xuống, “Anh khốn nạn…”
“Ừ, anh khốn nạn.”
Cảm giác chua xót ngày càng nghiêm trọng, tiểu huyệt co rúm mãnh liệt hơn, ngón chân của Tống Chi cũng căng cứng giữa không trung.
Sau mấy chục cú thúc, tay của Tống Chi ấn lên vai Giang Dã, run rẩy, nước trào ra từ tiểu huyệt nhỏ giọt tí tách, dọc theo nơi hai người giao hợp chảy xuống sàn nhà.
Căn phòng trống trải nên âm thanh đọng lại rất lâu.
Kích thích quá lớn, Giang Dã thọc mạnh mấy cái, ở cú đâm cuối cùng, dương vật nhảy lên, xuất tinh.
Giang Dã bình tĩnh lại sau hưng phấn, anh cúi đầu nhìn vũng nước trên mặt đất, hôn lên gáy Tống Chi, “Em yêu chảy thật nhiều nước.”
Một chân của Tống Chi đặt lên khuỷu tay anh, một chân còn lại vòng qua eo Giang Dã, bị anh ôm đến chiếc ghế mây ở ban công nhỏ.
Lúc này cô nhận ra Giang Dã muốn tiếp tục đụ cô ở đâu.
“Đừng…” Tống Chi lắc đầu, ôm chặt Giang Dã không buông tay, “Đừng làm ở chỗ này, Giang Dã…Bị nhìn thấy mất.”
Giang Dã tách hai chân cô ra đặt lên tay vịn, toàn bộ hoa huyệt sưng tấy lộ ra ngoài, anh quỳ chân xuống mặt đất, vuốt ve dương vật của mình.
“Em yêu, em từng viết truyện ở chỗ này chưa?” Giang Dã hôn lên cánh môi sửng đỏ của cô, dịu dàng nói: “Thử làm ở đây một lần được không em? Không có ai nhìn không thấy đâu.”
Nốt cuối cùng mang theo cảm giác hưng phấn khó tả, Giang Dã quỳ ở mép ghế, cầm dương vật chậm rãi thọc vào miệng huyệt, hoa huyệt vừa mới bị cắm nên không cần phải chuẩn bị quá lâu, chẳng mấy chốc đã cắm đến tận cùng.
“Ha a……” Tống Chi bị anh cắm đến mức người nảy lên, đập vào cơ bắp rắn chắc, cứng giống như dương vật của anh.
Cửa sổ phòng Giang Dã hướng ra ngoài đường, đèn xe thỉnh thoảng chiếu vào, căn bản không an toàn như lời Giang Dã nói.
Ánh đèn xe ô tô mờ ảo lướt qua, trái tim cô lập tức thắt lại, ngay cả tiểu huyệt cũng chặt hơn.
“Shh…” Tiểu huyệt kẹp anh chặt đến nỗi không thể di chuyển, anh bóp bộ ngực tròn trịa của cô để cô thả lỏng, “Em yêu, không ai nhìn thấy đâu, em thả lỏng chút đi.”
Có lẽ do quá thoải mái, cô vừa nắm chặt cánh tay của Giang Dã, vừa thả lỏng.
Tiểu huyệt vô cùng ướt át, Giang Dã giống như dã thú, không tiếc sức lực tấn công Tống Chi, miệng huyệt nuốt chửng dương vật thô to, ngay cả thịt non mềm mại bên trong cũng bị kéo ra ngoài.
Dâm dịch chảy ra bởi vì bị ép với tốc độ cao biến thành bọt trắng, bám ở miệng huyệt ngày càng nhiều.
“Em yêu, em nhìn xem, bụng của em phình lên không nhìn ra hình dáng nữa rồi.” Giang Dã nắm tay của Tống Chi, đặt lên bụng cô để cô cảm nhận.
Chỗ phình ra trên bụng nhòn nhọn, lúc hiện lúc ẩn theo động tác của Giang Dã, Tống Chi thật sự không chịu nổi sở thích tồi tệ này. Bình thường trông anh rất nghiêm túc, đứng đắn, tại sao khi ở trên giường anh lại có thể làm bất kỳ chuyện gì cơ chứ?
Mồ hôi tích tụ trên cằm chảy xuống ngực Tống Chi, đôi mắt phượng hiện đã nhiềm đầy dục vọng, Giang Dã há miệng thở dốc, yết hầu lên xuống, quyến rũ biết bao nhiêu người.
“Giang Dã…Ha a…” Người Tống Chi run rẩy, hoa tâm cắn mút dương vật, từng gân xanh trên trục cọ vào điểm nhạy cảm của cô, “Sắp không được nữa rồi… Hừ ưm…”
Giang Dã không nói gì, bắt đầu tăng tốc thọc vào tiểu huyệt mềm mại kia, giống như muốn ép hết toàn bộ nước dâm bên trong ra ngoài.
Âm thanh “bạch bạch bạch” không ngừng truyền vào tai Tống Chi, ghế mây bên dưới dịch chuyển rời khỏi vị trí, nhưng lại bị Giang Dã kéo lại.
“Ư…” Tống Chi ngửa cổ lên, một dòng điện chạy qua khắp cơ thể, ngay cả tim, gan, phổi cũng run lên, tiểu huyệt không ngừng co rút, hai chân muốn khép lại nhưng bị Giang Dã giữ chặt.
Cô bị tra tấn đến mức run rẩy, các mạch máu trên bụng nhảy lên, thân dưới trực tiếp phun trào.
Côn thịt vẫn cắm ở bên trong, Tống Chi bị đụ đến mức mất giọng, nước mắt không ngừng lăn xuống, hai chân đặt trên khuỷu tay của Giang Dã cũng run.
Giang Dã bị cô kẹp đến mức không chịu nổi, mã mắt bị hút muốn mở ra, tinh hoàn bên dưới rún rẩy muốn xuất tinh.
Anh bế Tống Chi đang bất tỉnh, đè cô lên tường, dương vật giống như thanh sắt cắm vào trong tiểu huyệt cô.
“Ha a…Giang Dã…Anh khốn nạn…” Tiểu huyệt vừa mới cao trào quá nhạy cảm, căn bản không chịu nổi cú thúc như vậy, “Không muốn…”
Giang Dã hôn cô, môi lưỡi quấn lấy nhau, kéo ra sợi chỉ bạc lơ lửng giữa không trung, côn thịt nhẹ nhàng rút ra ngoài rồi lại thọc mạnh vào trong, không hề cho Tống Chi thời gian thở dốc.
Bụng dưới đau nhức, căng trướng vô cùng, Tống Chi cảm thấy bản thân giống như sắp tiểu. Cô đấm cánh tay của Giang Dã, khóc lóc kêu: “Thả em xuống, em muốn đi vệ sinh…hức hức…”
Cánh tay của Giang Dã như hai thanh sắt hàn lên tường, không chút sứt mẻ.
“Tiểu ngay chỗ này đi.” Giang Dã liếm đầu vú cô, “Em yêu, em tiểu ngay tại đây được không?”
“Hức hức… Ha a…” Tống Chi khóc thành tiếng, từng giọt nước mắt lăn xuống, “Anh khốn nạn…”
“Ừ, anh khốn nạn.”
Cảm giác chua xót ngày càng nghiêm trọng, tiểu huyệt co rúm mãnh liệt hơn, ngón chân của Tống Chi cũng căng cứng giữa không trung.
Sau mấy chục cú thúc, tay của Tống Chi ấn lên vai Giang Dã, run rẩy, nước trào ra từ tiểu huyệt nhỏ giọt tí tách, dọc theo nơi hai người giao hợp chảy xuống sàn nhà.
Căn phòng trống trải nên âm thanh đọng lại rất lâu.
Kích thích quá lớn, Giang Dã thọc mạnh mấy cái, ở cú đâm cuối cùng, dương vật nhảy lên, xuất tinh.
Giang Dã bình tĩnh lại sau hưng phấn, anh cúi đầu nhìn vũng nước trên mặt đất, hôn lên gáy Tống Chi, “Em yêu chảy thật nhiều nước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.