Chương 50:
Độ Dục
08/07/2024
Tống Chi được Giang Dã bế vào phòng tắm, hai chân cô không ngừng run rẩy, từng cơn đau nhức khiến cô không thể đứng vững.
“Không cần…” Tống Chi nức nở đẩy vai Giang Dã, muốn đẩy anh ra, “Em không chịu nổi nữa…”
Không ngờ mới lần đầu tiên mà hai người chơi ác như vậy, họ làm suốt ba tiếng, Tống Chi thật sự không chịu nổi nữa.
Giang Dã nhìn mèo con trong lòng ngực cuối cùng cũng không đứng dậy được, khóe môi anh nhếch lên, anh vòng tay qua ngực cô, ôm cô vào lòng.
“Không làm nữa, em yêu, chúng ta không làm nữa.” Anh hôn lên mái tóc ướt đẫm nước của Tống Chi, không ngừng an ủi, “Là anh quá đáng, em đừng giận được không?”
Cặp vú mềm mại bị anh xoa bóp, đầu vú không ngừng cọ xát vào cánh tay anh, vừa đau vừa ngứa.
“Ư…” Tống Chi cau mày, giơ tay đỡ vách tường, “Đừng…Chạm vào…” Nói xong, cô thở hổn hển hồi lâu.
Người trong lòng ngực thở dài, đối với Giang Dã, người vừa mới khai trai giống như đang trải qua một thử thách, một khảo nghiệm thử thách lòng kiên nhẫn của anh.
“Em yêu, em đừng quyến rũ anh.” Giang Dã nhắm mắt lại, lắc đầu, cố gắng ném toàn bộ hình ảnh bẩn thỉu trong đầu ra ngoài.
Dòng nước ấm áp chảy vào âm hộ, cánh tay đỡ tường của Tống Chi hơi run rẩy, tiểu huyệt vừa mới lên đỉnh cực kỳ nhạy cảm, dòng nước ấm quét qua vùng da thịt mềm mại, sưng đỏ, giống như bị nước nóng dội vào, cơn đau tê dại không ngừng ập tới.
Tống Chi khóc.
“A Dã…” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, “Đau quá…”
Giang Dã nghiêng người nhìn tình trạng cơ thể cô, khắp người nổi lên những chấm đỏ, núm vú sưng tấy vì bị anh mút, cả bầu ngực càng khó coi hơn.
Trong đầu không ngừng mắng chửi bản thân, anh dịu dàng dỗ dành cô: “Em yêu, lát nữa anh bôi thuốc cho em nhé?”
Tống Chi áp trán vào cánh tay, nức nở, không để ý đến anh.
Giang Dã cẩn thận ôm cô, ngoài miệng thì dỗ dành sẽ tắm xong ngay nhưng khi đặt cô lên giường đã là 12 giờ khuya.
Mí mắt của Tống Chi sụp xuống, không còn sức để mở ra.
Đôi mắt nhỏ hẹp không ngừng phản chiếu thân ảnh của Giang Dã, chân hơi đau, căn bản không khép lại được, chỉ có thể dang rộng.
Thể lực tiêu hóa quá nhiều, chẳng mấy chốc Tống Chi đã nhắm mắt lại.
Cô ngủ không ngon giấc, trong mơ Giang Dã thật sự rất tàn nhẫn, cô bật khóc thành tiếng.
Khi tiếng khóc ngừng, giữa hai chân vốn nóng bỏng trở nên lạnh lẽo, Giang Dã trong mơ không ngừng gọi cô, hôn lên trán cô, cuối cùng nói chúc ngủ ngon.
Sáng sớm.
Tiếng rên rỉ bật ra từ môi xảy ra trước khi đầu óc tỉnh táo.
Không biết có phải do ảnh hưởng của tối qua hay không, nhưng trong giấc mơ của Tống Chi, Giang Dã đè lên người cô suốt một đêm.
Cảnh trong mơ dầng trùng hợp với hiện thực, cảm giác cơ thể bị lấp đầy ngày càng rõ ràng hơn.
“Hừ ưm…” Tống Chi cau mày, nắm lấy góc gối, không ngừng ngâm nga,
Đóa hoa mỏng manh bị quất liên tục, nước từ trong nhụy hoa chảy ra càng nhiều, căn bản không chặn được.
Cô mở mắt ra, ý thức trở lại, ánh mắt tập trung.
Thứ hiện ra trong tầm mắt là vòng eo và bụng săn chắc của Giang Dã.
“Ha a…”
Giang Dã đâm vào thật sâu, hai chân Tống Chi run lên, thịt non mềm mại hút chặt dương vật trong cơ thể, dòng điện nhỏ chảy qua mạch máu.
Một giọt nước mắt trong suốt bị ép ra, chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt.
Đầu ngẩng lên rồi rơi xuống một cách nặng nề.
Cơ thể của Giang Dã trần truồng, anh đặt hai cái chân của Tông Chi lên vai, nắm bắp chân cô, thọc mạnh vào trong hết lần này đến lần khác, âm đạo dần thích ứng với kích thước của anh, miệng huyệt bị kéo căng gần như trong suốt.
Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi vén ra sau đầu, một đôi mắt trìu mến lại nhục dục, sống mũi cao và quai hàm sắc bén khiến các đường nét trên khuôn mặt trở nên nhiều chiều hơn, những giọt mồ hôi tạo thành vết nước trên cơ ngực anh.
Hơi thở nặng nề của Giang Dã trộn lẫn với ham muốn mãnh liệt, anh nhìn chằm chằm vào điểm giao nhau của hai người, đáy mắt không ngừng lóe sáng.
Từng đợt khoái cảm ập vào đầu Tống Chi, hơi thở trở nên rối loạn, cô hừ nhẹ: “Sao anh…Sao anh lại có tinh lực như vậy…”
Nơi giao hợp phát ra tiếng nước, huyệt đạo cực kỳ trơn trượt, hoa tâm tê dại vì bị anh chọc vào.
Giang Dã đã làm được một lúc.
Anh ngước mắt nhìn Tống Chi bị đánh thức, đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của anh đột nhiên như chứa đầy dung nham, đột nhiên muốn phun trào.
Khóe miệng anh cong lên, cúi người ôm cô, giọng điệu có phần tủi thân, làm nũng lẫn đáng thương.
Anh hôn lên má cô, “Em yêu, anh không nhịn được nữa thì phải làm sao đây? Anh rất thích làm chuyện này.”
“Không cần…” Tống Chi nức nở đẩy vai Giang Dã, muốn đẩy anh ra, “Em không chịu nổi nữa…”
Không ngờ mới lần đầu tiên mà hai người chơi ác như vậy, họ làm suốt ba tiếng, Tống Chi thật sự không chịu nổi nữa.
Giang Dã nhìn mèo con trong lòng ngực cuối cùng cũng không đứng dậy được, khóe môi anh nhếch lên, anh vòng tay qua ngực cô, ôm cô vào lòng.
“Không làm nữa, em yêu, chúng ta không làm nữa.” Anh hôn lên mái tóc ướt đẫm nước của Tống Chi, không ngừng an ủi, “Là anh quá đáng, em đừng giận được không?”
Cặp vú mềm mại bị anh xoa bóp, đầu vú không ngừng cọ xát vào cánh tay anh, vừa đau vừa ngứa.
“Ư…” Tống Chi cau mày, giơ tay đỡ vách tường, “Đừng…Chạm vào…” Nói xong, cô thở hổn hển hồi lâu.
Người trong lòng ngực thở dài, đối với Giang Dã, người vừa mới khai trai giống như đang trải qua một thử thách, một khảo nghiệm thử thách lòng kiên nhẫn của anh.
“Em yêu, em đừng quyến rũ anh.” Giang Dã nhắm mắt lại, lắc đầu, cố gắng ném toàn bộ hình ảnh bẩn thỉu trong đầu ra ngoài.
Dòng nước ấm áp chảy vào âm hộ, cánh tay đỡ tường của Tống Chi hơi run rẩy, tiểu huyệt vừa mới lên đỉnh cực kỳ nhạy cảm, dòng nước ấm quét qua vùng da thịt mềm mại, sưng đỏ, giống như bị nước nóng dội vào, cơn đau tê dại không ngừng ập tới.
Tống Chi khóc.
“A Dã…” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, “Đau quá…”
Giang Dã nghiêng người nhìn tình trạng cơ thể cô, khắp người nổi lên những chấm đỏ, núm vú sưng tấy vì bị anh mút, cả bầu ngực càng khó coi hơn.
Trong đầu không ngừng mắng chửi bản thân, anh dịu dàng dỗ dành cô: “Em yêu, lát nữa anh bôi thuốc cho em nhé?”
Tống Chi áp trán vào cánh tay, nức nở, không để ý đến anh.
Giang Dã cẩn thận ôm cô, ngoài miệng thì dỗ dành sẽ tắm xong ngay nhưng khi đặt cô lên giường đã là 12 giờ khuya.
Mí mắt của Tống Chi sụp xuống, không còn sức để mở ra.
Đôi mắt nhỏ hẹp không ngừng phản chiếu thân ảnh của Giang Dã, chân hơi đau, căn bản không khép lại được, chỉ có thể dang rộng.
Thể lực tiêu hóa quá nhiều, chẳng mấy chốc Tống Chi đã nhắm mắt lại.
Cô ngủ không ngon giấc, trong mơ Giang Dã thật sự rất tàn nhẫn, cô bật khóc thành tiếng.
Khi tiếng khóc ngừng, giữa hai chân vốn nóng bỏng trở nên lạnh lẽo, Giang Dã trong mơ không ngừng gọi cô, hôn lên trán cô, cuối cùng nói chúc ngủ ngon.
Sáng sớm.
Tiếng rên rỉ bật ra từ môi xảy ra trước khi đầu óc tỉnh táo.
Không biết có phải do ảnh hưởng của tối qua hay không, nhưng trong giấc mơ của Tống Chi, Giang Dã đè lên người cô suốt một đêm.
Cảnh trong mơ dầng trùng hợp với hiện thực, cảm giác cơ thể bị lấp đầy ngày càng rõ ràng hơn.
“Hừ ưm…” Tống Chi cau mày, nắm lấy góc gối, không ngừng ngâm nga,
Đóa hoa mỏng manh bị quất liên tục, nước từ trong nhụy hoa chảy ra càng nhiều, căn bản không chặn được.
Cô mở mắt ra, ý thức trở lại, ánh mắt tập trung.
Thứ hiện ra trong tầm mắt là vòng eo và bụng săn chắc của Giang Dã.
“Ha a…”
Giang Dã đâm vào thật sâu, hai chân Tống Chi run lên, thịt non mềm mại hút chặt dương vật trong cơ thể, dòng điện nhỏ chảy qua mạch máu.
Một giọt nước mắt trong suốt bị ép ra, chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt.
Đầu ngẩng lên rồi rơi xuống một cách nặng nề.
Cơ thể của Giang Dã trần truồng, anh đặt hai cái chân của Tông Chi lên vai, nắm bắp chân cô, thọc mạnh vào trong hết lần này đến lần khác, âm đạo dần thích ứng với kích thước của anh, miệng huyệt bị kéo căng gần như trong suốt.
Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi vén ra sau đầu, một đôi mắt trìu mến lại nhục dục, sống mũi cao và quai hàm sắc bén khiến các đường nét trên khuôn mặt trở nên nhiều chiều hơn, những giọt mồ hôi tạo thành vết nước trên cơ ngực anh.
Hơi thở nặng nề của Giang Dã trộn lẫn với ham muốn mãnh liệt, anh nhìn chằm chằm vào điểm giao nhau của hai người, đáy mắt không ngừng lóe sáng.
Từng đợt khoái cảm ập vào đầu Tống Chi, hơi thở trở nên rối loạn, cô hừ nhẹ: “Sao anh…Sao anh lại có tinh lực như vậy…”
Nơi giao hợp phát ra tiếng nước, huyệt đạo cực kỳ trơn trượt, hoa tâm tê dại vì bị anh chọc vào.
Giang Dã đã làm được một lúc.
Anh ngước mắt nhìn Tống Chi bị đánh thức, đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của anh đột nhiên như chứa đầy dung nham, đột nhiên muốn phun trào.
Khóe miệng anh cong lên, cúi người ôm cô, giọng điệu có phần tủi thân, làm nũng lẫn đáng thương.
Anh hôn lên má cô, “Em yêu, anh không nhịn được nữa thì phải làm sao đây? Anh rất thích làm chuyện này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.