Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 23:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Một tay Trần ma ma đè chặt hộp đồ ăn, một tay gõ cửa sương phòng.
Mà bên trong, Cố Vân và Cố Hạo, một trái một phải đứng trước cửa. Cố Vân trầm mặt, Cố Hạo nhướng mày, vừa duỗi tay mở cửa vừa nhỏ giọng nói: "Huynh thua, huynh nhận thầu tất một tháng." Cố Vân trợn trắng mắt, Cố Hạo cười hì hì mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt Trần ma ma đầu tiên không phải huynh đệ sinh đôi mà là bình phong trước cửa.
Bên trong là một bình phong to ba khúc, là một bức Dao Trì tiên nhạc đồ hoàn chỉnh, nhìn từ phía xa trông thấy mấy trăm tiên nữ hoặc ngồi hoặc đứng rất sống động, bên này gảy đàn, bên kia đánh nhạc, tiên khí lượn lờ, tiên khí trùng trùng điệp điệp, sinh động như thật tựa như muốn thuận gió mà bước ra ngoài. Trần ma ma ngây người nhìn, không nhịn được bước về phía trước một bước.
"Đứng lại."
Tiếng quát lớn vang lên, Trần ma ma cúi đầu, trước mặt đặt ngang một thanh kiếm đã rời vỏ, lộ ra lưỡi kiếm màu trắng.
Bà ta vội vàng lui về phía sau một bước, lúc này mới thấy được hai huynh đệ song sinh ở cửa.
Hai huynh đệ song sinh một trái một phải nhìn Trần ma ma, vẻ mặt lạnh nhạt, Cố Vân lạnh giọng: "Bà là người phương nào, đến làm gì?" Nói dứt lời, ngón tay cái lại cử động, lưỡi kiếm lộ ra càng nhiều, rất có tư thế một lời không hợp sẽ lập tức rút kiếm. Trần ma ma ngừng thở, lại lui về phía sau hai bước, nuốt nuốt nước miếng.
"Hai, hai vị đại nhân, nô tì là nô tì của sương phòng bên cạnh, phu nhân nhà nô tì lệnh nô tì mang ít điểm tâm sang bên này."
Thu kiếm lại, tầm mắt dừng trên hộp đựng đồ ăn trong tay Trần ma ma. Toàn thân hộp đồ ăn màu đen nhánh, trên nắp khắc cửu cửu hàn mai chi[1]. Thấy ánh mắt của Cố Vân dừng lại trên hộp đồ ăn, Trần ma ma vội vàng mở nắp hộp ra, hộp gồm chín ngăn bày điểm tâm các màu, trong lòng bất an nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Vân, Cố Hạo.
[1] 九九寒梅枝 (cửu cửu hàn mai chi): cành mai chín nhánh.
Nhìn tuổi tác thì không lớn nhưng ánh mắt thật là khiến cho người ta sợ hãi.
"Đây là đang làm gì thế?"
Tô ma ma nghi hoặc đi từ sau bình phong ra.
Vừa trông thấy Tô ma ma, Trần ma ma lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hai vị thiếu niên thật dọa người, vẫn là mau chóng nói chuyện với người bên trong đi. Cho nên bà ta vội vàng nói lại lời nói vừa rồi một lần nữa. Đầu tiên Tô ma ma nhướng mày nghi hoặc, sau đó cười nói: "Hóa ra là gặp được hàng xóm hiếu khách, cũng là một chuyện may mắn, mau mời vào."
Trần ma ma cúi đầu theo Tô ma ma tiến vào, bà ta chỉ cảm thấy ánh mắt phía sau vẫn luôn khắc vào trên đầu mình, nếu bà ta hơi có hành vi không hay thì sẽ lập tức áp người xuống! Càng nghĩ càng cẩn thận, cuối cùng đến đầu cũng không dám nâng lên, chỉ nhìn đường ở dưới chân.
"Chúng tôi mới tới, đồ đạc vẫn còn chưa sắp xếp xong, những người khác vẫn còn đang bận rộn ở phía sau. Bà cứ tùy tiện ngồi, tôi đi một lát sẽ quay lại ngay."
Trần ma ma vội đáp: "Là chúng tôi đường đột, đợi tối muộn một chút sẽ lại đến."
Tô ma ma lại cười khiêm nhường rồi nói thêm mấy câu, sau đó để lại một mình Trần ma ma ở tại chỗ, bản thân thì đi vào phía sau.
Tô ma ma đi rồi, Trần ma ma mới dám ngẩng đầu đánh giá bốn phía. Bố cục của nơi này không khác biệt lắm so với căn phòng nhà bà ta, chỉ là bài trí cao cấp hơn một bậc, chỉ là các vật dụng bên kia đều dùng gỗ Hoàng Dương, còn bên này đều là gỗ Tử Đàn. Lại nhìn trên bàn, đầu bàn đặt đồ chơi không tầm thường.
Trên trường kỉ hình nửa hình tròn bày một chiếc bình cao bằng sứ thanh hoa Cổ Diêu thật lớn, bên trong cắm một cành hải đường rủ xuống, bên cạnh đặt một nhánh san hô có màu sắc diễm lệ. Trong kinh không thể so với bờ biển, san hô vẫn là vật hiếm có, Trần ma ma không nhịn được tiến lên vài bước để nhìn kỹ, đột nhiên lỗ tai động đậy, tựa như nghe được tiếng gì đó.
Bà ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng kiễng chân nhìn ra phía bên ngoài.
Lúc trước không chú ý, hóa ra bên ngoài căn phòng này còn nối với một khoảng boong thuyền nho nhỏ, cách một tấm bình phong chạm rỗng bằng gỗ có thể mơ hồ trông thấy trên boong có vài người. Lại tiền gần một chút mới trông thấy rõ, là một thiếu niên mặc cẩm y đang đẩy một chiếc xích đu được lục la [2] cuốn quanh, mà trên xích đu đang có một bé gái ngồi cười vui vẻ.
[2] 绿萝 (lục la): ( tên khoa học:Epipremnum aureum), thuộc về thực vật họ Kỳ lân diệp, sinh trưởng ở khu vực nhiệt đới.
Trần ma ma đang định tiến gần hơn một chút thì thân thể đột nhiên thấy lạnh, nghiêng đầu lập tức trông thấy Vệ Đông đang đứng ở đầu hành lang lạnh lùng nhìn bà ta. Ánh mắt kia trông giống như một thanh đao bằng băng, nhìn một cái là có thể cắn rơi thịt, đau thật đâu! Trần ma ma vội vàng đứng thẳng thân thể, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không dám nhìn lung tung nữa.
Tô ma ma cầm theo một cái hộp đi từ phía sau ra, thấy Trần ma ma đang đứng tại chỗ thì cười nói: "Sao lại không ngồi xuống, hay là đợi lâu?" Trần ma ma lập tức nói không dám, Tô ma ma đưa cái hộp trong tay cho bà ta, xin lỗi: "Thật ngại quá, hiện tại đang bận bịu, ngay cả ngụm trà nóng cũng không có, chờ bận xong nhất định sẽ đến cửa nhận tội."
Tuy là lời đuổi khách nhưng Tô ma ma lại nói rất hiền lành, người cũng cười tủm tỉm, so với Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo thì tốt hơn nhiều lắm, Trần ma ma nào dám nói lời khác? Vội nói vài câu khiêm tốn rồi đi ra phía bên ngoài, Tô Tam ma đưa người ra đến cửa. Cố Vân và Cố Hạo vẫn lạnh mặt đứng ở cửa như cũ, Trần ma ma nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn là nhìn về phía tấm bình phong Dao Trì tiên nhạc kia.
Con dấu Đại Chu ở góc dưới bên phải ánh vào đáy mắt Trần ma ma.
Mí mắt nháy một cái, lại nói hai câu khách khí với Tô ma ma rồi mau chóng trở về phòng bên cạnh.
Trần ma ma đi rồi, hai huynh đệ song sinh đóng sầm cửa lại, khách khí trên mặt Tô ma ma cũng biến mất dạng, mới vừa rồi ở sau bình phong nghe hai huynh đệ nói còn chưa hiểu gì, hiện tại mới vội hỏi: "Hai huynh đệ các ngươi đánh cược cái gì vậy, lại còn giặt tất cả một tháng."
Nhắc đến việc này Cố Vân lại thấy tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Mặt mày Cố Hạo lại hớn hở.
"Là huynh ấy không nghe theo lời công tử, công tử nói, phòng bên không thấy thỏ sẽ không thả ưng[3], tuyệt đối sẽ không tự mình đến cửa. Huynh ấy không tin, cứ nói sẽ tự mình đến, bây giờ không phải bị vả mặt rồi sao?"
[3] 不见兔子不撒鹰 (không thấy thỏ không thả ưng): có thể hiểu theo hai nghĩa, ý chỉ người làm việc vững chắc, ổn trọng chờ, hoặc chỉ người có âm mưu. Trong trường hợp này là nghĩa thứ hai.
Tô ma ma cười tức giận.
"Hai huynh đệ các ngươi cũng đủ nhàm chán rồi đó, đến cả chuyện này cũng láy để để đánh cược. Mau đến hỗ trợ, việc còn đầy kìa, công tử nói, hôm nay bọn họ sẽ không đến nữa đâu."
"Đến ngay."
Chu Nhị phu nhân và Chu Mộng Hinh cùng ngồi trên sạp đợi Trần ma ma trở về, Chu Nhị phu nhân còn đỡ, Chu Mộng Hinh đã đứng ngồi không yên. Nếu không có Chu Nhị phu nhân ở đây, nói không chừng cô nàng sẽ đi ra tận cửa chờ. Khó khăn lắm mới đợi được đến khi Trần ma ma trở về, nàng ta vội hỏi: "Như thế nào, phòng bên là nhà nào, có hỏi thăm ra được không?"
Cũng không biết là tiểu cô tử nhà nào, chỉ hận bản thân cô nàng tuổi còn nhỏ nên không thường xuyên ra ngoài, cho nên mới không biết.
Chu Nhị phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn Trần ma ma.
Động tác của Trần ma ma trở nên cứng đờ, ôi chao, vội vàng quá nên đã quên mất! Mới vào phòng đã bị hai huynh đệ song sinh dọa sợ, tuy Tô ma ma có vẻ mặt hiền lành nhưng lại chưa nói được mấy câu, sau đó lại bị Vệ Đông dọa, cho nên những lời định nói đều bị ném ra sau đầu, hoàn toàn không rảnh để để tâm đến.
"Không, không hỏi ra được."
Sắc mặt Chu Nhị phu nhân hơi trầm xuống: "Từ lúc vào cửa, một chữ cũng không lọt."
"Vâng."
Trần ma ma lên tiếng, không dám giấu giếm nửa phần, một năm một mười kể hết, ngay cả bội kiếm của hai huynh đệ song sinh cũng không bỏ qua.
Bà ta nói xong, Chu Nhị phu nhân còn chưa có phản ứng gì, nhưng Chu Mộng Hinh lại đột nhiên cao giọng: "Bà nói vị tiểu công tử kia tự mình đẩy xích đu cho đứa bé gái kia?" Giọng điệu vội vàng, âm thanh cất cao, khiến cho ngay cả Chu Nhị phu nhân cũng cảm thấy kinh ngạc, bà ta quay đầu nhìn con gái: "Hinh nhi, con kích động như vậy làm gì?" Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Nhị phu nhân, Chu Mộng Hinh chớp chớp đôi mắt: "Con gái cũng muốn chơi xích đu, đúng xích đu."
Phòng chữ Thiên số hai đương nhiên là rộng rãi thông thoáng, nhưng bên này không có boong thuyền, cho nên không dựng xích đu được.
"Một cái xích đu đã khiến con như vậy."
Chu Nhị phu nhân mắng một câu xong cũng không truy cứu thêm nữa, chủ yếu là trong lòng ba ta còn nghĩ đến cất chuyện khác.
Lúc trước Hinh nhi cũng nói nhóm người này không đơn giản, hiện tại lại nghe lời Trần ma ma nói thì càng khẳng định thêm. Đi ra đường đương nhiên phải giảm thiểu tối đa những thứ không cần thiết, ai sẽ mang theo cả đồ dùng trong nhà theo? Mấy thứ này vốn là do thuyền quan chuẩn bị, thuyền quan tuy đắt nhưng đáng giá. Ngươi là người thế nào, bọn họ sẽ cho ngươi chỗ ở xứng với địa vị như vậy.
Giống như nơi này của bà ta, mọi thứ đều là tinh xảo hạng nhất nhưng một món vượt khỏi quy tắc cũng không có. Nhưng theo như lời Trần ma ma thì bình phong khi mới vào cửa của gian phòng kia rõ ràng là đồ trong cung, ai xứng dùng đồ vật trong cung? Đương nhiên là quý nhân trong cung, có kém đi nữa thì cũng là con cháu vương tộc mới dám dùng.
Lại còn ba thị vệ kia.
Những tiểu công tử nhà bình thường đương nhiên cũng có gã sai vặt tùy tùng đi theo từ nhỏ, nhưng gã sai vặt tùy tùng và thị vệ tùy thân lại là hai chuyện khác nhau, ra ngoài có thể mang thân vệ, chỉ có con cháu vương tộc.
Hơn nữa Trần ma ma không chỉ không nghe ngóng được những người kia là người phương nào, mà ngay cả cơ hội tự báo gia môn cũng không có. Cho nên nếu không phải đầu óc bị mê muội thì chính là căn bản không thèm để ý, xét đến thái độ không khách khí của ba thị vệ kia thì rõ ràng là vế sau. Vì sao lại không thèm để ý? Người đứng ở chỗ cao đương nhiên sẽ không để ý người phía dưới…
Chu Nhị phu nhân còn đang suy nghĩ thì bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là do Chu Mộng Hinh không còn kiên nhẫn để chờ, lại không dám mở miệng quấy nhiễu, thấy trong tay Trần ma ma còn cần đồ, cho là đồ đáp lễ của bên kia, nàng ta vội vàng nhận lấy rồi mở ra.
Hộp không lớn, ước chừng chỉ to bằng cái bát canh, bên trong đặt thứ giống như lá trà nhưng lại có màu trắng. Chu Mộng Hinh không nhìn ra được đây là gì, bèn ngẩng đầu định hỏi Chu Nhị phu nhân, lại thấy sắc mặt Chu Nhị phu nhân biến đổi, bà ta cũng duỗi tay cầm lấy một mảnh lá lên nhìn kỹ, lại đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
Sau nửa ngày mới chậm rãi nói: "Trần ma ma, bà đi ra phía sau xem mấy thứ chúng ta mang theo, mang tất cả những thứ tốt nhất ra cho ra xem."
Trần ma ma nhận lệnh rời đi, Chu Mộng Hinh càng nghi hoặc hơn: "Nương, đây là thứ tốt gì vậy, người còn phải tìm thứ tốt nhất."
"Đây là mầm tuyết, lớn lên ở bên hồ dưới chân tuyết sơn. Toàn bộ Đại Chu còn tổng cộng không đến trăm cây, hương vị có mùi thơm lạ lùng, uống vào không chỉ có thể sáng mắt mà còn có công hiệu dưỡng nhan. Hoàng hậu nương nương yêu thích nhất chính là trà này."
"Ngoại trừ nương nương thì những vị quý nhân khác cũng có thể được chia một chút. Ta nhận ra là bởi vì năm ngoái lúc đi mừng thọ Thập Tam Vương phi từng nhìn thấy."
Cho nên, vị tiểu công tử đẹp mắt kia là người trong cung? Cho dù không phải là hoàng tử thì cũng là thế tử? Nghĩ đến khả năng này, Chu Mộng Hinh chỉ cảm thấy tim đập như sấm đánh: "Nếu quý như vậy, chúng ta cũng không thể để mất lễ nghĩa, mau chóng tìm đồ tốt, mau đi qua đó đi."
Lại là dáng vẻ hận không thể lập tức đi ngay.
Chu Nhị phi nhân lại lắc lắc đầu: "Hôm nay không đi."
"Vì sao?"
Nhìn con gái gấp đến như vậy, sắc mặt Chu Nhị phu nhân trầm xuống, lại nghĩ đến dù sao con gái nàng ta cũng là trẻ con, đành kiềm chế giận dữ, nói: "Hôm nay đã quấy rầy một hồi, không phải lúc trước Trần ma ma đã nói sao. Bên kia bận đến mức không có thời gian uống trà, bây giờ con lại đi qua quấy rầy, người khác sẽ nghĩ con thế nào?"
"Còn nữa, nương đã nói với con rồi, nói chuyện, làm việc không cần vội vàng, càng thể hiện bản thân ngược lại sẽ thành kém cỏi."
"Dù sao bọn họ cũng đã lên thuyền, lại còn ở ngay phòng bên, cơ hội gặp mặt rất nhiều, không cần vội vã trong nhất thời."
Chu Mộng Hinh lại có suy nghĩ muốn phản bác, nhưng nhìn đến sắc mặt hơi trầm xuống của Chu Nhị phu nhân, miệng giật giật cuối cùng vẫn không hé răng, được rồi, nương nói hẳn là đúng, vội vàng lên cũng không tốt. Tựa như Tam di nương trong viện, trước kia nàng ta hay canh giữ ở trên đoạn đường mà cha nàng ta thường đi qua nhất, không chỉ không có được chỗ tốt mà còn bị răn dạy một trận.
Nhưng mà, nhưng mà thật sự rất muốn gặp lại vị tiểu công tử kia…
Lúc trước Chu Nhị phu nhân muốn suy nghĩ chuyện nên không để ý đến Chu Mộng Hinh. Bay giờ sự việc đã hơi rõ ràng một chút, lại trông thấy dáng vẻ tinh thần không tập trung này của Chu Mộng Hinh, liên tưởng đến lúc trước Chu Mộng Hinh còn nói vị tiểu công tử kia nhìn khá đẹp mắt, suy nghĩ sơ qua một phen mới nói: "Chẳng lẽ, Hinh nhi nhà chúng ta vừa gặp đã thương?"
Tâm tư bị chọc thủng, Chu Mộng Hinh dậm chân.
"Nương, người nói cái gì vậy!"
Không trách được Chu Mộng Hinh trưởng thành sớm, bởi vì Chu Nhị phu nhân vẫn luôn nói bên tai nàng ta dặn dò phải đọc sách thi được nữ học, nhất định phải tìm một người phu quân tốt, so với Nhị tỷ tỷ thì phải tốt hơn. Thi đỗ Vân Thư và tìm một người phu quân tốt chính là kỳ vọng đời này của Chu Mộng Hinh. Từ khi hiểu chuyện đến nay, trong lòng nàng ta đã định ra hai mong đợi này.
Hiện tại xuất hiện một người vừa có dung mạo xuất chúng, gia thế lại càng xuất chúng hơn, bản thân cô nàng lại vừa ý, đương nhiên tâm phải động rồi.
Chu Nhị phu nhân đã đoán ra được người bên kia không đơn giản, tám chín phần mười là quý nhân trong cung. Tuy gia thế nhà bà ta không tệ nhưng muốn xứng với quý nhân thì vẫn hơi miễn cưỡng. Lần này có duyên như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Con không cần gấp, nương đã biết tâm tư của con thì đương nhiên sẽ giúp con. Con cứ ngây ngốc ở trong phòng cho tốt đi, suy nghĩ xem nên trang điểm thế nào, nên mặc bộ y phục nào, chờ đến thời cơ, nương đương nhiên sẽ dẫn con tới cửa."
"Ôi chao, con gái lớn không thể giữ mà!"
Chu Mộng Hinh thẹn thùng chạy về phòng của mình, hai má đỏ hồng dào dạt ý xuân. Cuối cùng vẫn không nhịn được mở tủ quần áo ra, bày tất cả y phục lên giường. Nhìn bộ này một cái lại nhìn nhìn sang bộ kia một cái, động tác khựng lại, ý cười như thủy triều trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi, ném váy áo trong tay lên mặt đất.
"Tốt nhất là huynh muội ruột, hừ."
Mà bên trong, Cố Vân và Cố Hạo, một trái một phải đứng trước cửa. Cố Vân trầm mặt, Cố Hạo nhướng mày, vừa duỗi tay mở cửa vừa nhỏ giọng nói: "Huynh thua, huynh nhận thầu tất một tháng." Cố Vân trợn trắng mắt, Cố Hạo cười hì hì mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt Trần ma ma đầu tiên không phải huynh đệ sinh đôi mà là bình phong trước cửa.
Bên trong là một bình phong to ba khúc, là một bức Dao Trì tiên nhạc đồ hoàn chỉnh, nhìn từ phía xa trông thấy mấy trăm tiên nữ hoặc ngồi hoặc đứng rất sống động, bên này gảy đàn, bên kia đánh nhạc, tiên khí lượn lờ, tiên khí trùng trùng điệp điệp, sinh động như thật tựa như muốn thuận gió mà bước ra ngoài. Trần ma ma ngây người nhìn, không nhịn được bước về phía trước một bước.
"Đứng lại."
Tiếng quát lớn vang lên, Trần ma ma cúi đầu, trước mặt đặt ngang một thanh kiếm đã rời vỏ, lộ ra lưỡi kiếm màu trắng.
Bà ta vội vàng lui về phía sau một bước, lúc này mới thấy được hai huynh đệ song sinh ở cửa.
Hai huynh đệ song sinh một trái một phải nhìn Trần ma ma, vẻ mặt lạnh nhạt, Cố Vân lạnh giọng: "Bà là người phương nào, đến làm gì?" Nói dứt lời, ngón tay cái lại cử động, lưỡi kiếm lộ ra càng nhiều, rất có tư thế một lời không hợp sẽ lập tức rút kiếm. Trần ma ma ngừng thở, lại lui về phía sau hai bước, nuốt nuốt nước miếng.
"Hai, hai vị đại nhân, nô tì là nô tì của sương phòng bên cạnh, phu nhân nhà nô tì lệnh nô tì mang ít điểm tâm sang bên này."
Thu kiếm lại, tầm mắt dừng trên hộp đựng đồ ăn trong tay Trần ma ma. Toàn thân hộp đồ ăn màu đen nhánh, trên nắp khắc cửu cửu hàn mai chi[1]. Thấy ánh mắt của Cố Vân dừng lại trên hộp đồ ăn, Trần ma ma vội vàng mở nắp hộp ra, hộp gồm chín ngăn bày điểm tâm các màu, trong lòng bất an nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Vân, Cố Hạo.
[1] 九九寒梅枝 (cửu cửu hàn mai chi): cành mai chín nhánh.
Nhìn tuổi tác thì không lớn nhưng ánh mắt thật là khiến cho người ta sợ hãi.
"Đây là đang làm gì thế?"
Tô ma ma nghi hoặc đi từ sau bình phong ra.
Vừa trông thấy Tô ma ma, Trần ma ma lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hai vị thiếu niên thật dọa người, vẫn là mau chóng nói chuyện với người bên trong đi. Cho nên bà ta vội vàng nói lại lời nói vừa rồi một lần nữa. Đầu tiên Tô ma ma nhướng mày nghi hoặc, sau đó cười nói: "Hóa ra là gặp được hàng xóm hiếu khách, cũng là một chuyện may mắn, mau mời vào."
Trần ma ma cúi đầu theo Tô ma ma tiến vào, bà ta chỉ cảm thấy ánh mắt phía sau vẫn luôn khắc vào trên đầu mình, nếu bà ta hơi có hành vi không hay thì sẽ lập tức áp người xuống! Càng nghĩ càng cẩn thận, cuối cùng đến đầu cũng không dám nâng lên, chỉ nhìn đường ở dưới chân.
"Chúng tôi mới tới, đồ đạc vẫn còn chưa sắp xếp xong, những người khác vẫn còn đang bận rộn ở phía sau. Bà cứ tùy tiện ngồi, tôi đi một lát sẽ quay lại ngay."
Trần ma ma vội đáp: "Là chúng tôi đường đột, đợi tối muộn một chút sẽ lại đến."
Tô ma ma lại cười khiêm nhường rồi nói thêm mấy câu, sau đó để lại một mình Trần ma ma ở tại chỗ, bản thân thì đi vào phía sau.
Tô ma ma đi rồi, Trần ma ma mới dám ngẩng đầu đánh giá bốn phía. Bố cục của nơi này không khác biệt lắm so với căn phòng nhà bà ta, chỉ là bài trí cao cấp hơn một bậc, chỉ là các vật dụng bên kia đều dùng gỗ Hoàng Dương, còn bên này đều là gỗ Tử Đàn. Lại nhìn trên bàn, đầu bàn đặt đồ chơi không tầm thường.
Trên trường kỉ hình nửa hình tròn bày một chiếc bình cao bằng sứ thanh hoa Cổ Diêu thật lớn, bên trong cắm một cành hải đường rủ xuống, bên cạnh đặt một nhánh san hô có màu sắc diễm lệ. Trong kinh không thể so với bờ biển, san hô vẫn là vật hiếm có, Trần ma ma không nhịn được tiến lên vài bước để nhìn kỹ, đột nhiên lỗ tai động đậy, tựa như nghe được tiếng gì đó.
Bà ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng kiễng chân nhìn ra phía bên ngoài.
Lúc trước không chú ý, hóa ra bên ngoài căn phòng này còn nối với một khoảng boong thuyền nho nhỏ, cách một tấm bình phong chạm rỗng bằng gỗ có thể mơ hồ trông thấy trên boong có vài người. Lại tiền gần một chút mới trông thấy rõ, là một thiếu niên mặc cẩm y đang đẩy một chiếc xích đu được lục la [2] cuốn quanh, mà trên xích đu đang có một bé gái ngồi cười vui vẻ.
[2] 绿萝 (lục la): ( tên khoa học:Epipremnum aureum), thuộc về thực vật họ Kỳ lân diệp, sinh trưởng ở khu vực nhiệt đới.
Trần ma ma đang định tiến gần hơn một chút thì thân thể đột nhiên thấy lạnh, nghiêng đầu lập tức trông thấy Vệ Đông đang đứng ở đầu hành lang lạnh lùng nhìn bà ta. Ánh mắt kia trông giống như một thanh đao bằng băng, nhìn một cái là có thể cắn rơi thịt, đau thật đâu! Trần ma ma vội vàng đứng thẳng thân thể, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không dám nhìn lung tung nữa.
Tô ma ma cầm theo một cái hộp đi từ phía sau ra, thấy Trần ma ma đang đứng tại chỗ thì cười nói: "Sao lại không ngồi xuống, hay là đợi lâu?" Trần ma ma lập tức nói không dám, Tô ma ma đưa cái hộp trong tay cho bà ta, xin lỗi: "Thật ngại quá, hiện tại đang bận bịu, ngay cả ngụm trà nóng cũng không có, chờ bận xong nhất định sẽ đến cửa nhận tội."
Tuy là lời đuổi khách nhưng Tô ma ma lại nói rất hiền lành, người cũng cười tủm tỉm, so với Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo thì tốt hơn nhiều lắm, Trần ma ma nào dám nói lời khác? Vội nói vài câu khiêm tốn rồi đi ra phía bên ngoài, Tô Tam ma đưa người ra đến cửa. Cố Vân và Cố Hạo vẫn lạnh mặt đứng ở cửa như cũ, Trần ma ma nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn là nhìn về phía tấm bình phong Dao Trì tiên nhạc kia.
Con dấu Đại Chu ở góc dưới bên phải ánh vào đáy mắt Trần ma ma.
Mí mắt nháy một cái, lại nói hai câu khách khí với Tô ma ma rồi mau chóng trở về phòng bên cạnh.
Trần ma ma đi rồi, hai huynh đệ song sinh đóng sầm cửa lại, khách khí trên mặt Tô ma ma cũng biến mất dạng, mới vừa rồi ở sau bình phong nghe hai huynh đệ nói còn chưa hiểu gì, hiện tại mới vội hỏi: "Hai huynh đệ các ngươi đánh cược cái gì vậy, lại còn giặt tất cả một tháng."
Nhắc đến việc này Cố Vân lại thấy tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Mặt mày Cố Hạo lại hớn hở.
"Là huynh ấy không nghe theo lời công tử, công tử nói, phòng bên không thấy thỏ sẽ không thả ưng[3], tuyệt đối sẽ không tự mình đến cửa. Huynh ấy không tin, cứ nói sẽ tự mình đến, bây giờ không phải bị vả mặt rồi sao?"
[3] 不见兔子不撒鹰 (không thấy thỏ không thả ưng): có thể hiểu theo hai nghĩa, ý chỉ người làm việc vững chắc, ổn trọng chờ, hoặc chỉ người có âm mưu. Trong trường hợp này là nghĩa thứ hai.
Tô ma ma cười tức giận.
"Hai huynh đệ các ngươi cũng đủ nhàm chán rồi đó, đến cả chuyện này cũng láy để để đánh cược. Mau đến hỗ trợ, việc còn đầy kìa, công tử nói, hôm nay bọn họ sẽ không đến nữa đâu."
"Đến ngay."
Chu Nhị phu nhân và Chu Mộng Hinh cùng ngồi trên sạp đợi Trần ma ma trở về, Chu Nhị phu nhân còn đỡ, Chu Mộng Hinh đã đứng ngồi không yên. Nếu không có Chu Nhị phu nhân ở đây, nói không chừng cô nàng sẽ đi ra tận cửa chờ. Khó khăn lắm mới đợi được đến khi Trần ma ma trở về, nàng ta vội hỏi: "Như thế nào, phòng bên là nhà nào, có hỏi thăm ra được không?"
Cũng không biết là tiểu cô tử nhà nào, chỉ hận bản thân cô nàng tuổi còn nhỏ nên không thường xuyên ra ngoài, cho nên mới không biết.
Chu Nhị phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn Trần ma ma.
Động tác của Trần ma ma trở nên cứng đờ, ôi chao, vội vàng quá nên đã quên mất! Mới vào phòng đã bị hai huynh đệ song sinh dọa sợ, tuy Tô ma ma có vẻ mặt hiền lành nhưng lại chưa nói được mấy câu, sau đó lại bị Vệ Đông dọa, cho nên những lời định nói đều bị ném ra sau đầu, hoàn toàn không rảnh để để tâm đến.
"Không, không hỏi ra được."
Sắc mặt Chu Nhị phu nhân hơi trầm xuống: "Từ lúc vào cửa, một chữ cũng không lọt."
"Vâng."
Trần ma ma lên tiếng, không dám giấu giếm nửa phần, một năm một mười kể hết, ngay cả bội kiếm của hai huynh đệ song sinh cũng không bỏ qua.
Bà ta nói xong, Chu Nhị phu nhân còn chưa có phản ứng gì, nhưng Chu Mộng Hinh lại đột nhiên cao giọng: "Bà nói vị tiểu công tử kia tự mình đẩy xích đu cho đứa bé gái kia?" Giọng điệu vội vàng, âm thanh cất cao, khiến cho ngay cả Chu Nhị phu nhân cũng cảm thấy kinh ngạc, bà ta quay đầu nhìn con gái: "Hinh nhi, con kích động như vậy làm gì?" Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Nhị phu nhân, Chu Mộng Hinh chớp chớp đôi mắt: "Con gái cũng muốn chơi xích đu, đúng xích đu."
Phòng chữ Thiên số hai đương nhiên là rộng rãi thông thoáng, nhưng bên này không có boong thuyền, cho nên không dựng xích đu được.
"Một cái xích đu đã khiến con như vậy."
Chu Nhị phu nhân mắng một câu xong cũng không truy cứu thêm nữa, chủ yếu là trong lòng ba ta còn nghĩ đến cất chuyện khác.
Lúc trước Hinh nhi cũng nói nhóm người này không đơn giản, hiện tại lại nghe lời Trần ma ma nói thì càng khẳng định thêm. Đi ra đường đương nhiên phải giảm thiểu tối đa những thứ không cần thiết, ai sẽ mang theo cả đồ dùng trong nhà theo? Mấy thứ này vốn là do thuyền quan chuẩn bị, thuyền quan tuy đắt nhưng đáng giá. Ngươi là người thế nào, bọn họ sẽ cho ngươi chỗ ở xứng với địa vị như vậy.
Giống như nơi này của bà ta, mọi thứ đều là tinh xảo hạng nhất nhưng một món vượt khỏi quy tắc cũng không có. Nhưng theo như lời Trần ma ma thì bình phong khi mới vào cửa của gian phòng kia rõ ràng là đồ trong cung, ai xứng dùng đồ vật trong cung? Đương nhiên là quý nhân trong cung, có kém đi nữa thì cũng là con cháu vương tộc mới dám dùng.
Lại còn ba thị vệ kia.
Những tiểu công tử nhà bình thường đương nhiên cũng có gã sai vặt tùy tùng đi theo từ nhỏ, nhưng gã sai vặt tùy tùng và thị vệ tùy thân lại là hai chuyện khác nhau, ra ngoài có thể mang thân vệ, chỉ có con cháu vương tộc.
Hơn nữa Trần ma ma không chỉ không nghe ngóng được những người kia là người phương nào, mà ngay cả cơ hội tự báo gia môn cũng không có. Cho nên nếu không phải đầu óc bị mê muội thì chính là căn bản không thèm để ý, xét đến thái độ không khách khí của ba thị vệ kia thì rõ ràng là vế sau. Vì sao lại không thèm để ý? Người đứng ở chỗ cao đương nhiên sẽ không để ý người phía dưới…
Chu Nhị phu nhân còn đang suy nghĩ thì bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là do Chu Mộng Hinh không còn kiên nhẫn để chờ, lại không dám mở miệng quấy nhiễu, thấy trong tay Trần ma ma còn cần đồ, cho là đồ đáp lễ của bên kia, nàng ta vội vàng nhận lấy rồi mở ra.
Hộp không lớn, ước chừng chỉ to bằng cái bát canh, bên trong đặt thứ giống như lá trà nhưng lại có màu trắng. Chu Mộng Hinh không nhìn ra được đây là gì, bèn ngẩng đầu định hỏi Chu Nhị phu nhân, lại thấy sắc mặt Chu Nhị phu nhân biến đổi, bà ta cũng duỗi tay cầm lấy một mảnh lá lên nhìn kỹ, lại đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
Sau nửa ngày mới chậm rãi nói: "Trần ma ma, bà đi ra phía sau xem mấy thứ chúng ta mang theo, mang tất cả những thứ tốt nhất ra cho ra xem."
Trần ma ma nhận lệnh rời đi, Chu Mộng Hinh càng nghi hoặc hơn: "Nương, đây là thứ tốt gì vậy, người còn phải tìm thứ tốt nhất."
"Đây là mầm tuyết, lớn lên ở bên hồ dưới chân tuyết sơn. Toàn bộ Đại Chu còn tổng cộng không đến trăm cây, hương vị có mùi thơm lạ lùng, uống vào không chỉ có thể sáng mắt mà còn có công hiệu dưỡng nhan. Hoàng hậu nương nương yêu thích nhất chính là trà này."
"Ngoại trừ nương nương thì những vị quý nhân khác cũng có thể được chia một chút. Ta nhận ra là bởi vì năm ngoái lúc đi mừng thọ Thập Tam Vương phi từng nhìn thấy."
Cho nên, vị tiểu công tử đẹp mắt kia là người trong cung? Cho dù không phải là hoàng tử thì cũng là thế tử? Nghĩ đến khả năng này, Chu Mộng Hinh chỉ cảm thấy tim đập như sấm đánh: "Nếu quý như vậy, chúng ta cũng không thể để mất lễ nghĩa, mau chóng tìm đồ tốt, mau đi qua đó đi."
Lại là dáng vẻ hận không thể lập tức đi ngay.
Chu Nhị phi nhân lại lắc lắc đầu: "Hôm nay không đi."
"Vì sao?"
Nhìn con gái gấp đến như vậy, sắc mặt Chu Nhị phu nhân trầm xuống, lại nghĩ đến dù sao con gái nàng ta cũng là trẻ con, đành kiềm chế giận dữ, nói: "Hôm nay đã quấy rầy một hồi, không phải lúc trước Trần ma ma đã nói sao. Bên kia bận đến mức không có thời gian uống trà, bây giờ con lại đi qua quấy rầy, người khác sẽ nghĩ con thế nào?"
"Còn nữa, nương đã nói với con rồi, nói chuyện, làm việc không cần vội vàng, càng thể hiện bản thân ngược lại sẽ thành kém cỏi."
"Dù sao bọn họ cũng đã lên thuyền, lại còn ở ngay phòng bên, cơ hội gặp mặt rất nhiều, không cần vội vã trong nhất thời."
Chu Mộng Hinh lại có suy nghĩ muốn phản bác, nhưng nhìn đến sắc mặt hơi trầm xuống của Chu Nhị phu nhân, miệng giật giật cuối cùng vẫn không hé răng, được rồi, nương nói hẳn là đúng, vội vàng lên cũng không tốt. Tựa như Tam di nương trong viện, trước kia nàng ta hay canh giữ ở trên đoạn đường mà cha nàng ta thường đi qua nhất, không chỉ không có được chỗ tốt mà còn bị răn dạy một trận.
Nhưng mà, nhưng mà thật sự rất muốn gặp lại vị tiểu công tử kia…
Lúc trước Chu Nhị phu nhân muốn suy nghĩ chuyện nên không để ý đến Chu Mộng Hinh. Bay giờ sự việc đã hơi rõ ràng một chút, lại trông thấy dáng vẻ tinh thần không tập trung này của Chu Mộng Hinh, liên tưởng đến lúc trước Chu Mộng Hinh còn nói vị tiểu công tử kia nhìn khá đẹp mắt, suy nghĩ sơ qua một phen mới nói: "Chẳng lẽ, Hinh nhi nhà chúng ta vừa gặp đã thương?"
Tâm tư bị chọc thủng, Chu Mộng Hinh dậm chân.
"Nương, người nói cái gì vậy!"
Không trách được Chu Mộng Hinh trưởng thành sớm, bởi vì Chu Nhị phu nhân vẫn luôn nói bên tai nàng ta dặn dò phải đọc sách thi được nữ học, nhất định phải tìm một người phu quân tốt, so với Nhị tỷ tỷ thì phải tốt hơn. Thi đỗ Vân Thư và tìm một người phu quân tốt chính là kỳ vọng đời này của Chu Mộng Hinh. Từ khi hiểu chuyện đến nay, trong lòng nàng ta đã định ra hai mong đợi này.
Hiện tại xuất hiện một người vừa có dung mạo xuất chúng, gia thế lại càng xuất chúng hơn, bản thân cô nàng lại vừa ý, đương nhiên tâm phải động rồi.
Chu Nhị phu nhân đã đoán ra được người bên kia không đơn giản, tám chín phần mười là quý nhân trong cung. Tuy gia thế nhà bà ta không tệ nhưng muốn xứng với quý nhân thì vẫn hơi miễn cưỡng. Lần này có duyên như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Con không cần gấp, nương đã biết tâm tư của con thì đương nhiên sẽ giúp con. Con cứ ngây ngốc ở trong phòng cho tốt đi, suy nghĩ xem nên trang điểm thế nào, nên mặc bộ y phục nào, chờ đến thời cơ, nương đương nhiên sẽ dẫn con tới cửa."
"Ôi chao, con gái lớn không thể giữ mà!"
Chu Mộng Hinh thẹn thùng chạy về phòng của mình, hai má đỏ hồng dào dạt ý xuân. Cuối cùng vẫn không nhịn được mở tủ quần áo ra, bày tất cả y phục lên giường. Nhìn bộ này một cái lại nhìn nhìn sang bộ kia một cái, động tác khựng lại, ý cười như thủy triều trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi, ném váy áo trong tay lên mặt đất.
"Tốt nhất là huynh muội ruột, hừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.