Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 24:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Cách chuyện lần trước cũng đã ba hôm, trong ba ngày này, Chu Nhị phu nhân có ý muốn áp chế tính tình nóng nảy của Chu Mộng Hinh, thế là không hề nhắc đến chuyện qua nhà bên thăm hỏi. Chu Mộng Hinh thật sự ngứa ngáy bồn chồn, nhưng nàng ta cũng phát hiện ra tâm tư của mẫu thân nhà mình nên không dám nhắc đến chuyện đến viếng nhà bên, chỉ cố gắng tịnh tâm đọc sách luyện chữ.
Chiều hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng xuân ấm áp rải trên mặt nước, cả mặt sông lấp lánh ánh vàng. Chu Nhị phu nhân rảo bước đi đến phòng của Chu Mộng Hinh, bấy giờ Chu Mộng Hinh đang luyện chữ, dáng ngồi ngay ngắn, cầm bút viết chữ, ánh nắng từ ngoài cửa phủ lên người nàng ta, khung cảnh yên tĩnh tươi đẹp.
Chu Nhị phu nhân thầm gật đầu.
Bà ta bước đến gần nhìn thấy nét chữ của nàng ta tiến bộ hơn lúc rời nhà vài phần, bất giác khẽ cười nói: “Con gái của ta quả nhiên là xuất sắc nhất.” Chu Mộng Hinh vui mừng ngẩng đầu, “Nương, sao nương lại đến đây?” Nàng ta đứng dậy mỉm cười, sà vào lòng Chu Nhị phu nhân làm nũng, dáng vẻ ngây thơ hoạt bát.
“Đã bao lớn rồi mà còn làm nũng?”
Chu Nhị phu nhân mỉm cười, chọc vào chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng, “Được rồi, nương biết trong lòng con đang nghĩ gì, đi thôi, nương thấy con mấy hôm nay đã chọn xong xiêm y rồi.”
Bây giờ muốn đi sang nhà bên sao?
Trong lòng Chu Mộng Hinh kích động, gương mặt nàng trở nên e thẹn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vâng.”
Nữ nhi Chu gia quy định mỗi mùa được cấp bốn bộ y phục, Chu Mộng Hinh thân là con gái duy nhất của Chu Nhị phu nhân, đương nhiên sẽ không chỉ được số lượng ấy. Trên thực tế, lần này xuất hành, trong rương chứa hơn một nửa là xiêm y và trang sức của hai mẹ con. Hai người cầm tay nhau đi qua bức bình phong, mở tủ khắc hoa tinh xảo ra, bên trong đã treo ba bộ xiêm y mà Chu Mộng Hinh chọn.
Huỳnh phấn, hồ lam, noãn hồng, tất cả đều là màu sắc mà các cô nương yêu thích.
Chu Nhị phu nhân quá rõ kiểu dáng y phục của Chu Mộng Hinh, ba bộ xiêm y này vừa nhìn liền biết là khi con gái của bà ta mặc lên sẽ có dáng vẻ gì. Mày liễu của bà ta khẽ nhíu, Chu Mộng Hinh thấp thỏm hỏi: “Nương sao thế?” Chu Nhị phu nhân không đáp, đôi mắt đẹp quét qua trong tủ, cuối cùng khom người chọn một bộ xanh lục.
Màu sắc của bộ y phục này rất tươi, mặc lên người nhất định trông như liễu yếu tơ đào, Chu Mộng Hinh thường ngày cũng rất thích, nàng ta từng mặc qua rất nhiều lần, nên trông hơi cũ, chỉ là y phục này mặc thường ngày, dù thích đến đâu đi nữa nhưng mặc để gặp khách thì có chút không ổn lắm?
“Nương, bộ y phục này có hơi cũ.”
Chu Nhị phu nhân không trả lời, trải xiêm y lên giường, tỉ mỉ ngắm nhìn một lượt, sau đó dặn dò Trần ma mang bàn là đến. Đợi đến khi Trần ma mang xiêm y ra, Chu Nhị phu nhân mới kéo tay Chu Mộng Hinh bảo: “Nửa mới nửa cũ mới là tốt nhất.”
“Nhà bên không để lộ thân phận, chúng ta cũng không thể quá vồn vã, ăn mặc thịnh trang qua đó, ý tứ lộ ra quá rõ.”
Chu Mộng Hinh cũng nghe lọt tai lời giải thích này nhưng tâm tư của tiểu cô nương, người bên cạnh nào thấu? Nàng ta đương nhiên hi vọng có thể phô bày dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình với người trong lòng, nhưng nàng ta cũng không phản bác lại, chỉ bĩu môi không vui. Chu Nhị phu nhân cũng biết được tâm tư đó, bất đắc dĩ nhìn nàng ta, đưa tay cầm chiếc hộp mà Trần ma vừa đặt trên bàn.
Chu Mộng Hinh vừa nhìn thấy chiếc hộp kia, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Trang sức của phường ngọc Cửu Châu!”
Hộp gấm hình chữ nhật nằm gọn trong lòng bàn tay, trên nền vàng tươi khắc vài đóa bông cúc nhỏ màu trắng, trông vừa đáng yêu lại vừa phóng khoáng, đây chính là hộp gấm chuyên dụng của phường ngọc Cửu Châu. Ngọc bội của các cô nương trẻ tuổi là đóa hoa cúc nhỏ, đến khi nữ nhi đợi gả sẽ dùng hoa anh đào phấn hồng, tân nương sẽ dùng hải đường, trên ba mươi tuổi sẽ là mẫu đơn.
Phường ngọc Cửu Châu là tiệm ngọc mới nổi trong những năm gần đây, lúc khai trương còn được Thập Tam vương gia đích thân đến chúc mừng, sau này cũng ngày ngày đi dạo trong tiệm, người ngoài nhìn vào sao có thể không hiểu chứ, tiệm này chính là của Thập Tam vương gia rồi! Nhất thời, mọi người bất kể là có thích ngọc hay không đều tranh nhau muốn kết nối quan hệ, nên đều đến mua.
Tâm tư của các nam nhân tạm không bàn đến, nhưng các nữ nhân sau khi đến đây đều thật sự yêu thích ngọc của tiệm này.
Ngọc của Cửu Châu đều là tinh phẩm thượng đẳng, thủ công điêu khắc tinh xảo không ai sánh bằng, quan trọng nhất chính là một bộ trang sức được chạm ngọc chỉ bán một lần, sau khi được mua rồi, mẫu này cũng không còn nữa, một tháng chỉ bán một bộ, không nhận đặt trước, các quý phụ quý nữ trong kinh đều dùng việc có được một bộ trang sức của phường ngọc Cửu Châu để đánh giá sự xa hoa bản thân.
Chu Mộng Hinh đương nhiên biết điều này, nàng ta sớm đã muốn có rồi, nhưng tiệm không nhận đặt trước, một tháng chỉ bán một bộ, kiểu dáng của bộ trang sức thế nào, phù hợp với cách ăn mặc gì những người khác đều không ai hay biết, hôm nay nhìn thấy rồi nàng ta mới nhìn rõ. Bộ trang sức trong tay của Chu Nhị phu nhân, chính là bộ được mua về từ chỗ người khác.
Người nọ dễ dàng mua được nhưng trong nhà không có nữ nhi bảy tám tuổi, Chu Nhị phu nhân thấy vậy đã dùng giá cao để mua về. Ngọc tốt vốn dĩ là vô giá, vì một bộ ngọc này mà Chu Nhị phu nhân đã tốn mất ba nghìn lượng bạc cộng thêm một chiếc trâm cài bảo thạch mới đổi về được.
“Nương thật sự tặng con sao?”
Chu Mộng Hinh vui vẻ đến mức không biết nên nói thế nào, trang sức ở phường ngọc Cửu Châu vốn dĩ rất khó mua, một tháng bán một lần, khai trương chưa được hai năm, tổng cộng mới ra mắt hơn mười bộ, đến cả lão phu nhân cũng không có!
Chu Nhị phu nhân vốn là muốn nữ nhi vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ của Chu Mộng Hinh, bà ta liền cảm thấy ngân lượng bỏ ra cũng rất xứng đáng. Bà ta gật đầu, “Vốn đợi con thi đậu Hoa Chi sẽ tặng con, bây giờ tặng con trước vậy.”
Chu Mộng Hinh mừng rõ mở hộp.
Tuy thuyền rất vững vàng nhưng mặt nước vẫn sẽ gợn sóng, điêu khắc kỵ nhất là không ổn định, thế là sau khi lên thuyền Tô Tam nương liền không động đao, ngủ trưa tỉnh dậy, cả người đều cảm thấy lười nhác, bà không muốn đứng dậy nên ngồi trên giường của mình tự sơn móng tay. Bà chọn màu hoa hồng tươi nhất, màu sắc rực rỡ, để lâu cũng không phai.
Tô Tam nương từ bé đã thích chạm ngọc, qua nhiều năm các ngón tay nhất định sẽ trở nên thô ráp, lòng bàn tay cũng sẽ tạo thành vết chai. Lúc Tô Tam nương bắt đầu luyện chạm ngọc, Tô ma ma đã rất nhọc lòng mời thái y chế tạo ra một loại thuốc mỡ để bảo vệ da tay, sáng tối thoa một lần sẽ có thể duy trì được ngón tay trắng ngần mềm nhẵn trơn mượt.
Kết hợp với cách xoa bóp của Tô ma ma, qua nhiều năm như thế, tay của Tô Tam nương vẫn trắng ngần mềm mại, mười ngón tay sau khi sơn xong, bàn tay trắng như tuyết, càng làm nổi bật màu đỏ của sơn móng.
Tô ma ma tỉ mỉ ngắm nhìn một lượt, cười khen, “Tiểu thư sơn đẹp quá.”
Hai tay của Tô Tam nương giơ lên, dường như bà cũng rất thích.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt đoạn đối thoại của chủ nô hai người, Tô Tam nương đặt đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, lười nhác nói: “Đến thật đúng lúc, ta đang buồn chán đây.” Tô ma ma nói: “Sức nhẫn nại không tệ, qua ba ngày mới đến đây.” Vừa nói bà vừa đi đến phía cửa.
Tô ma ma nghi hoặc mở cửa, nhìn thấy Chu Nhị phu nhân và Chu Mộng Hinh đang đứng ở đó, bà nghi hoặc nhướng mày, khom người hành lễ, “Không biết vị phu nhân này có việc gì?”
Động tác của Tô ma ma hoàn toàn lọt vào mắt của Chu Nhị phu nhân, tay trái đặt lên tay phải đặt vào phần hông bên phải, chân trái cách chân phải nửa thước, khuỵu chân eo thẳng, đây là lễ nghi trong cung! Thần sắc của Chu Nhị phu nhân không thay đổi nhưng bước sang nửa bước tránh lễ của Tô ma ma, “Mấy ngày trước đường đột đến bái phỏng quấy nhiễu trong phủ, hôm nay đặc biệt tới nhận lỗi.”
Tô ma ma hiểu ra.
“Thì ra là phu nhân bên cạnh, hai ngày trước bận quá, quên mất đến thăm, phu nhân sẽ không trách tội chứ?”
Lời này vốn là lời khách khí, Chu Nhị phu nhân sao có thể coi là sự thật? Bà cười lắc đầu nói không dám. Tô ma ma vừa khách khí nói chuyện với bà ta, vừa dẫn người vào trong.
Tô Tam nương mặc hồng y cả người như không có xương cốt nghiêng người nằm trên giường, làn váy dài được tơ vàng trải trên mặt đất, xinh đẹp phóng khoáng, quý khí khuynh thành. Thấy có người đến bà cũng không đứng dậy, rõ ràng là hành vi vô lễ, nhưng cả người bà vẫn vô cùng thản nhiên, đưa mắt đánh giá mẹ con họ, không hề giấu diếm.
Nhưng ánh mắt đánh giá này, Chu Nhị phu nhân lại cảm thấy không thất lễ, ngược lại càng khẳng định suy đoán trước kia của mình!
Bà ta bước đi càng trở nên thận trọng hơn, Chu Mộng Hinh đứng phía sau bà ta cũng hiểu, bước đến khuỵu xuống, khom người hành lễ, “Phu nhân.”
“Ừ?”
Tô Tam nương lười nhác trả lời một tiếng.
Chu Nhị phu nhân nói: “Mấy ngày trước tương phùng tức là có duyên, vừa hay gặp nhau tại đây, ta có cho người mang điểm tâm đến, lại không ngờ quấy rầy đến sự an tĩnh của phu nhân, trong lòng không yên, thế nên hôm nay đặc biệt đến chuộc tội.”
Tô Tam nương gật đầu: “Ừ, đúng là đã quấy rầy.”
Chu Nhị phu nhân: “.....”
Vị phu nhân này nói chuyện rất thẳng thắn, không hề vòng vo, uyển chuyển một chút nào cả.
Trên mặt Chu Nhị phu nhân lộ vẻ lúng túng, Tô Tam nương nhìn thẳng vào bà ta, bà ta cười trừ, xoay người thấp giọng nói: “Hinh nhi, mau hành lễ với phu nhân đi.” Chu Mộng Hinh đứng sau Chu Nhị phu nhân bước đến, cúi người hành lễ, “Chu Mộng Hinh bái kiến phu nhân.”
Chu Mộng Hinh thoạt nhìn tuổi vẫn chưa lớn, cả người mặc xiêm y xanh non trông càng xinh đẹp, mi tâm có đeo một chiếc ngọc trụy tường vi vàng, tâm ngọc có các lớp màu xanh nhạt, đóa hoa chầm chậm hé nở, thùy tai cũng có là ngọc trụy tường vi, nàng ta khom người khuyên tai khẽ lay, tầng tầng lớp lớp trên cánh hoa tinh tế lay động, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Tô Tam nương nhìn trang sức trên người nàng ta, Tô ma ma cũng nhìn những trang sức đó, khóe miệng hiện lên ý cười, đến khi Chu Mộng Hinh cảm thấy chân có chút tê: “Ừ, hài tử này không tệ, đứng dậy đi.”
“Ma ma, ban tọa dâng trà.”
Chu Mộng Hinh thấp thỏm đưa mắt nhìn Chu Nhị phu nhân, sắc mặt của hai mẹ con giống hệt nhau, hình như vị phu nhân này không thích nhà mình? Nhưng người cũng đã đến rồi, cũng không thể lập tức rời đi? Hai mẹ con liền nghe lời ngồi vào ghế, Tô ma ma sau khi dâng trà cho hai người, hành lễ xong liền đi ra ngoài.
Tô Tam nương lấy tay che miệng lười nhác ngáp một cái, đôi mắt phủ một tầng sương mơ màng, không kiên nhẫn nói, “Ngày xuân luôn khiến người ta lười nhác, phu nhân có chuyện gì mau nói đi.” Bà nghiêng người vào chiếc gối tơ vàng mềm mại, hai mắt híp lại như đang muốn ngủ.
Chu Nhị phu nhân tỉ mỉ chuẩn bị ba ngày, làm sao cam tâm rời đi? Bà ta nhìn Trần ma ma một cái, Trần ma ma đưa chiếc hộp trên tay mình cho Chu Nhị phu nhân, Chu Nhị phu nhân mở ra, đưa cho Tô Tam nương, “Mấy ngày trước được phu nhân đáp lễ, quà quá quý giá, trong lòng càng bất an hơn, trong nhà không có vật quý gì, đây là tượng Phật trong chùa, hương khói cung phụng mấy năm, mong rằng tượng Phật phù hộ cho phu nhân bình an.”
Chu Nhị phu nhân lại nghĩ, nếu thật sự là quý nhân trong cung, đồ trong nhà mình có tốt đến đâu cũng không thể lọt vào mắt, nếu như thế, không bằng sử dụng chút kĩ xảo. Nếu là người tin Phật thì càng tốt, nếu không tin, cũng sẽ xem trọng vài phần.
Tô Tam nương trợn mắt nhìn lại, bên ngoài tượng hơi vàng, dấu vết kim sắc càng rõ ràng, cách xa như vậy vẫn ngửi thấy được mùi đàn hương, chắc chắn là tượng Phật thờ cúng thường xuyên mới được như thế. Bà đứng dậy, lộ ra vẻ mặt vừa lòng, bà hơi ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân là người tin Phật sao?”
Chu Nhị phu nhân khiêm tốn: “Không dám nhận, chỉ là thường niệm kinh cầu phúc.”
“Người tin Phật đều là người có tâm hồn lương thiện, phu nhân đã làm việc thiện gì?”
Dường như Tô Tam nương rất có hứng thú
Chu Nhị phu nhân lắc đầu: “Nào đã có việc thiện gì.” Chu Mộng Hinh cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện rồi, vội vàng nói: “Phu nhân không biết, nương của ta mỗi khi hạ úng đông hàn đều sẽ đích thân bố thí cho người nghèo.” Chu Nhị phu nhân nhíu mày, “Hinh Nhi, việc thiện phải lưu lại trong lòng, sao có thể đem ra khoe khoang?”
Chu Mộng Hinh thè lưỡi, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.
Tô Tam nương mỉm cười nhìn động tác của hai mẹ con, ý cười càng sâu hơn, mắt hạnh hơi xếch, “Ta tuy không tin, nhưng cũng là người sùng bái Phật, đương nhiên không cần khiêm tốn.”
Chu Nhị phu nhân càng cảm thấy con đường này mình chọn đúng rồi, nếu như tặng đồ tinh quý, lát nữa nói không chừng sẽ bị lệnh đuổi khách, hiện tại trên mặt cũng cười rồi, so với lúc nãy tốt hơn rất nhiều. Chu Nhị phu nhân đang muốn không ngừng tiếp cận, lại đột nhiên nghe Tô Tam nương nói: “Phu nhân nếu đã là người tin Phật, vậy ta có chút thắc mắc, không biết phu nhân có thể giải đáp giúp không?”
“Giải đáp thì không dám nhận, chỉ đành tận lực mà thôi.”
Tô Tam nương mỉm cười gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Chu Nhị phu nhân.
“Phu nhân có biết khẩu phật tâm xà có nghĩa là gì không?”
Nụ cười trên mặt Chu Nhị phu nhân cứng lại, ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt đang cười của Tô Tam nương.
Nàng ta là đang châm chọc mình sao?
Nhưng không đúng, trước kia cũng không có giao tình gì, tự hỏi từ trước đến nay vẫn luôn lễ nghi chu toàn không chỗ nào đắc tội! Chu Nhị phu nhân thoáng chốc hiện lên muôn vàn suy nghĩ trong lòng, nhưng lại không biết nên tiếp lời này như thế nào, Tô Tam nương lại cười nhẹ nhàng, nói: “Ta không tin Phật, vô tình nghe được câu nói này, cảm giác làm bẩn Phật tính, nên mới hỏi thế này, phu nhân không cần để ý.”
Tô Tam nương xuất chiêu không theo lẽ thường, Chu Nhị phu nhân có hơi sợ bà rồi.
Bà ta hông dám tiếp lời, chỉ cười cười.
Tô Tam nương thò người ra phía sau cao giọng nói: “Ma ma, có khách đến, bảo bọn nhỏ ra đi gặp một chút.”
Chu Nhị phu nhân nghĩ sao cũng không ra, Chu Mộng Hinh sao lại vui mừng khác thường. Bà ta tuy thông tuệ, cũng cảm thấy cuộc đối thoại trước đó có chút khác thường, nhưng nghe được sắp gặp được vị tiểu công tử kia, liền thứ gì cũng bỏ qua, trong mắt vẫn luôn chăm chú nhìn chiếc rèm cửa hoa đẹp đẽ kia.
Đinh linh đinh linh, người chưa đến, âm thanh của lục lạc đã đến trước.
Rèm cửa mở ra, người đầu tiên bước ra là tiểu nha đầu. Trên người tiểu nha đầu cũng mặc một chiếc váy xanh, áo khoác lông vũ nhỏ màu dương lục, đai lưng thêu hoa văn lá hình chiếc lá, đôi ủng nhỏ dưới chân cùng màu với váy, màu xanh đậm nhạt kết hợp với gương mặt nhỏ vô cùng đáng yêu, tiểu nha đầu chạy đến trước giường của Tô Tam nương, tiếng lục lạc ở cổ chân không ngừng vang lên.
Tô Tam nương nhấc tay nghịch chiếc hoa cài trên đầu nàng, hai chiếc hoa cài cũng được quanh bởi sợi dây buộc tóc màu xanh, lại được điểm xuyến bởi hạt châu cùng màu.
“Sao vậy, ai khiến tiểu nha đầu của chúng ta không vui vậy?”
Tiểu nha đầu trực tiếp phồng má lên cáo trạng.
“Ca ca xấu lắm, huynh ấy không dạy con đánh đàn!”
Bùi Phượng Khanh nghe được lời này, bất đắc dĩ nói: “Chỉ pháp của Phá Quân muội còn không học, nếu bây giờ muội miễn cưỡng đòi học, tay cũng không cần nữa.” Tiểu nha đầu giận dỗi quay đầu, “Vậy sao bây giờ huynh lại đàn cho muội nghe!”
Nàng kéo tay Tô Tam nương lại cáo trạng.
“Ca ca xấu nhất!”
Tô Tam nương vui vẻ nhìn Bùi Phượng Khanh bị mắng, bế tiểu nha đầu lên, giảng hòa, “Đúng thế, ngươi biết rõ nàng không thể học, ngươi đàn cho nàng nghe làm gì? Vậy là ngươi sai rồi!”
“Đúng vậy!”
Tiểu nha đầu kiên định phụ họa.
Đổ dầu vào lửa, Bùi Phượng Khanh đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ lúc Bùi Phượng Khanh xuất hiện, ánh mắt của Chu Mộng Hinh vẫn luôn tập trung lên người hắn. Bùi Phượng Khanh xưa nay điềm đạm, hôm nay mặc một bộ trường bào trắng, khí chất đạm bạc như hoa cúc, lúc này hắn đỡ trán cười nhạt, đôi môi cong lên tựa trăng sáng, Chu Mộng Hinh chợt ngây người.
Chu Nhị phu nhân đương nhiên cũng chú ý đến quý khí của vị tiểu công từ này, nhưng ánh mắt của bà ta vẫn luôn bị tiểu nha đầu trong ngực Tô Tam nương hấp dẫn, gương mặt này, sao lại quen mắt như thế? Càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Tô Tam nương bế tiểu nha đầu ôm vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Chu Nhị phu nhân đang nhíu mày.
Bà nhướng mày, “Có phải phu nhân cảm thấy tiểu nha đầu trong lòng ta rất quen mắt?”
Tô Tam nương lên tiếng khiến Chu Nhị phu nhân đang trầm tư bừng tỉnh, cũng gợi nhắc Chu Mộng Hinh đang si ngốc, nàng ta cũng nhìn người trong lòng bà, mở to mắt, kinh hô, “Tiểu ngốc tử?!”
“Hinh nhi!”
Chu Nhị phu nhân quay đầu quát.
Nhìn thấy đôi mắt đầy tức giận của mẫu thân, Chu Mộng Hinh tự biết mình đã lỡ miệng, che miệng, thấp thỏm nhìn sắc mặt của Tô Tam nương
“Tiểu ngốc tử là đang nói ta sao?”
Tiểu nha đầu đưa tay chỉ về phía mình, khó hiểu nhìn về phía Chu Mộng Hinh. Chu Mộng Hinh còn chưa kịp phản bác, Bùi Phượng Khanh liền bước đến ôm lấy tiểu nha đầu vào lòng, nghịch chiếc trâm cài trên đầu nàng, “Thông minh nhất chính là muội, nếu muội ngốc, thiên hạ này không còn cô nương nào thông minh nữa rồi.” Hắn không thèm nhìn hai mẹ con kia, ôm lấy tiểu nha đầu đi ra phía ngoài boong tàu.
Bùi Phượng Khanh trực tiếp đưa người rời đi, Chu Mộng Hinh sốt ruột, lập tức đứng lên.
“Không phải, ta nhận nhầm, ta không có ý mắng nàng ấy!”
Bùi Phượng Khanh cũng không quay đầu, nhanh chóng biến mất sau tấm bình phong.
Làm sao bây giờ, hắn không để ý đến mình! Chu Mộng Hinh gấp đến muốn khóc, quay đầu nhìn Chu Nhị phu nhân, nương, phải làm sao đây? Chu Nhị phu nhân cũng không kịp phản ứng, Chu Mộng Hinh liền tự mình nhanh trí, lập tức quỳ gối trước mặt Tô Tam nương, “Phu Nhân, ta không có ý mắng muội muội đâu, chỉ là cảm thấy muội ấy giống một cố nhân!”
“Bây giờ ta liền đi xin lỗi muội muội!”
Dứt lời nàng ta đứng dậy, đuổi theo Bùi Phượng Khanh.
Khi Chu Nhị phu nhân kịp phản ứng, người đều đã rời đi không thấy bóng rồi. Sau đó liền nghe Tô Tam nương nói: “Quả nhiên là gia giáo tốt.” Chu Nhị phu nhân chợt hoàn hồn, thấy trên mặt Tô Tam nương không có ý cười, đôi đồng tử tinh xảo vô cùng lạnh lẽo. “Ta bảo hài tử đến gặp khách, các ngươi đối xử với tiểu nha đầu như thế sao?”
“Không phải”
Chu Nhị phu nhân một mực phủ nhận.
“Là Hinh nhi nhận nhầm người, cho rằng là người quen cũ.”
“Người quen cũ?”
Tô Tam nương cong môi.
“Bọn ta ngang qua thôn Lưu Vân, từng ở trong thôn gặp một nha đầu ngốc, năm tuổi vẫn không thể nói chuyện, thần trí hỗn độn, bên người luôn có một vị ma ma đi theo, ta cảm thấy có chút khác thường, nếu là nha đầu nhà nông, làm sao lại có ma ma đi theo? Cho nên, liền hỏi nhiều thêm vài câu.” Dừng một chút, ý cười của bà càng sâu, “Sau đó, ngươi đoán xem ta đã hỏi ra chuyện gì?”
Lời này quá rõ ràng, Chu Nhị phu nhân đột nhiên hiểu ra địch ý từ của Tô Tam nương từ đâu mà đến.
Tô Tam nương đứng dậy, duỗi tay vuốt vuốt nếp nhăn trên áo, đi đến trước mặt Chu Nhị phu nhân.
“Phu nhân có thể nói xem, quan hệ của nha đầu ngốc đó như thế nào?”
Đã biết rõ còn cố hỏi! Nhưng lời này Chu Nhị phu nhân không thể nói ra, cũng không dám giảo biện, đã hỏi rõ ràng như vậy chỉ là muốn làm nhục bà ta mà thôi. Chu Nhị phu nhân khẽ cắn răng, giọng nói rất thấp, “Là chất nữ ta.”
“Chất nữ?”
“Vậy xin hỏi Chu Nhị phu nhân tin Phật, đối với người nghèo đều biết bố thí, vì sao chẳng quan tâm đến cháu gái? Để mặc tiểu hài tử tự sinh tự diệt trong thôn?”
“Chu Nhị phu nhân tin Phật chí thiện, sao lại tùy ý để nhi nữ nói chất nữ là ngốc tử?””
“Hay cho một người tin Phật chí thiện!”
Tô Tam nương cao giọng, vung tay , tượng Phật trên bàn bị ném xuống mặt đất.
“Ra ngoài, đừng làm ô uế đất của ta.”
Quả nhiên Tô Tam nương biết cả rồi, từ đầu đến cuối bà ta còn chưa có cơ hội tự báo gia môn nhưng bà có thể trực tiếp biết được thân phận. Lúc này giảo biện cũng không còn mặt mũi nào, Chu Nhị phu nhân nín thở đứng dậy, rũ mắt nhìn Tô Tam nương, hành lễ, bước ra bên ngoài.
“Nói với Chu Kiến Thiện, nếu hắn quản không được Chu gia, vậy thì để người khác đến quản!”
Cơ thể của Chu Nhị phu nhân bỗng nhiên cứng đờ, Chu Kiến Thiện đúng là tên của lão gia tử! Lão gia tử sắp thất tuần rồi, sớm đã vinh dưỡng, chẳng qua các vương gia gặp ông ấy khách khí gọi lão gia tử, chưa có ai gọi thẳng họ tên? Phụ nhân trước mặt này rốt cuộc có thân phận gì!
Sau khi Chu Nhị phu nhân rời đi, Trần ma ma vừa thu dọn mảnh vỡ tượng Phật trên đất, vừa không tán đồng nói: “Tiểu thư tội gì phải thêm một câu cuối cùng? Nếu bà ta thật sự truyền lời đến Chu gia, Chu gia phái người mang tiểu tiểu thư về thì phải làm sao?”
Tuy là sư đồ, nhưng tiểu cô nương vẫn là con của Chu gia, quyền thế lại lớn, làm lớn chuyện ra cũng không chiếm được ích lợi gì.
“Chậc.”
Tô Tam nương phì cười.
“Hôm nay bà ta vì nha đầu chịu ủy khuất lớn như vậy, ngươi nghĩ bà ta sẽ truyền lời?”
“Bà ta chỉ ước người chết bên ngoài mới tốt đấy chứ!”
Tô Tam nương tuy thấy buồn chán muốn đùa giỡn với đôi mẹ con này, kết quả một tiếng tiểu ngốc tử kia đã thực sự khiến bà nổi giận! Dám nói đồ đệ của bà là tiểu ngốc tử? Đợi đấy, sau này sẽ có lúc các ngươi phải khóc! Nha đầu bị trục xuất đến thôn Lưu Vân, Tô Tam nương tự biết nàng sống trong nhà không dễ dàng, nhưng không ngờ đến tỷ muội cũng gọi nàng là ngốc tử!
Trách không được lúc vừa đến nàng buồn như vậy, một hài tử tốt như vậy lại bị biến thành ngốc tử!
Càng nghĩ càng giận, chỉ cảm thấy lửa trong lòng không ngừng dâng lên.
“Xuống thuyền liền đi xem đôi mẹ con này ở Dương Châu muốn làm gì!”
Bất kể muốn làm gì, đừng nghĩ đến sẽ sống êm đềm!
Khi Chu Mộng Hinh đuổi đến nơi, tiểu nha đầu đang ngồi trên xích đu giận dỗi với Bùi Phượng Khanh, hai chân nàng đặt trên đất, tay còn đẩy Bùi Phượng Khanh nói, “Huynh đi đi, huynh đi đi, ta không cần huynh đẩy!” Trên mặt Bùi Phượng Khanh ôn hòa, Chu Mộng Hinh si mê ngắm nhìn gương mặt hắn, hắn giờ đây hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt khi nãy.
Chu Mộng Hinh vừa nâng chân bước ra ngoài chân còn chưa chạm đất đã thu về, lỡ như mình vừa bước đến hắn lại lạnh mặt thì sao? Nghĩ như vậy, Chu Mộng Hinh núp vào góc tối sau cánh cửa, lặng lẽ nhìn trộm.
Đối với tiểu nha đầu mà nói, Chu Mộng Hinh là người lạ, đối với lời nói của nàng ta tuy có nghi hoặc nhưng cũng sẽ không để vào trong lòng, sau khi được Bùi Phượng Khanh bế ra ngoài, nàng liền quẳng chuyện kia vào chân trời, làm gì còn nhớ chuyện lúc nãy! Vô số lần lĩnh hội sự giận dỗi của tiểu nha đầu, Bùi Phượng Khanh lùi về sau một bước, lẳng lặng nhìn nàng, “Thật sự không cần ta đẩy?”
Tiểu nha đầu ôm chặt lấy dây đu kiên quyết nói.
“Không cần!”
Bùi Phượng Khanh gật đầu.
“Được, vậy ta đi đây.”
Xoay người, rời đi.
Đi thật sao? Tiểu nha đầu trên xích đu nhìn thấy bóng dáng đã đi xa của Bùi Phượng Khanh, ngây người. Nàng không thèm nghĩ ngợi liền nhảy xuống xích đu, sao lại đi rồi? Nàng nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng lại có chút mất mặt? Bóng lưng của Bùi Phượng Khanh rất nhanh liền biến mất trên hành lang, tiểu nha đầu giậm chân, ai da, không cho ca ca đẩy xích đu cũng không có nghĩa bảo ca ca đi mà!
Đúng, chính là như vậy, hừm, đuổi theo sẽ không mất mặt.
Tiểu nha đầu vừa an ủi lòng tự trọng nhỏ nhoi của mình, vừa vùi đầu đuổi theo.
Chu Mộng Hinh nhìn thấy cảnh vừa rồi của hai người, nàng ta đuổi đến tận đây không phải chỉ vì Bùi Mộng Khanh sao, kết quả Bùi Mộng Khanh đi rồi, bản thân trốn ở góc cửa, chỉ cần hắn đi qua nhất định có thể thấy được mình, nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái! Đối với nha đầu điêu ngoa kia lại tốt như vậy làm gì! Nhìn thấy tiểu nha đầu sắp chạy đến rồi, Chu Mộng Hinh không chút nghĩ ngợi liền duỗi chân ra.
“A!”
“A!”
Hai tiếng thét chói tai vang lên.
Bùi Phượng Khanh lập tức quay đầu, sắc mắt vô cùng khó coi, hắn xoay người bước nhanh đến, mà Tô Tam nương ở sảnh chính cũng nghe thấy tiếng thét chói tai này, lần theo âm thanh bước đến.
Tiểu nha đầu bị Chu Mộng Hinh đột ngột giơ chân gạt ngã trên mặt đất, mà trong lúc kinh hoảng nàng cũng giơ tay nắm lấy tay Chu Mộng Hinh, Chu Mộng Hinh lảo đảo đập ót vào bình phong phía sau. Chu Mộng Hinh còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy tiếng ngọc vỡ nát, nàng ta liền nhớ đến vật trên đầu mình.
“Vòng trâm ngọc của ta!”
Bộ trang sức kia tổng cộng có ba món. Ngọc trụy giữa trán, khuyên tai trên tai, còn lại chính là trâm ngọc cài trên tóc. Cùng trâm hoa vây quấn vào nhau, vòng hoa là hoa thật, bên này là hoa ngọc chạm khắc, cánh hoa nở rộ , nhụy hoa được điểm xuyết bởi hồng bảo thạch vô cùng tinh tế, đẹp không tả xiết.
Bây giờ vòng trâm ngọc đã vỡ, vô số cánh hoa rơi trên đất.
Chu Mộng Hinh ngây người, cúi đầu ngơ ngác nhìn ngọc vụn.
Người bế tiểu nha đầu lên không phải là Bùi Phượng Khanh, mà là Cố Vân và Cố Hạo vẫn luôn đứng gác ở một bên, gần như trong lúc tiểu cô nương vừa ngã xuống đã nhanh tay đỡ kịp nàng, Cố Vân chậm hơn một bước, trực tiếp ngồi xổm xuống kiểm tra xem nàng có bị thương hay không, may mà trên đất có phủ thảm, ngã cũng không nặng, chỉ là lòng bàn tay ửng đỏ.
Trong lúc hai người kiểm tra, Bùi Phương Khanh đã đến bên cạnh của tiểu nha đầu, ôm nàng vào lòng kiểm tra.
Cố Vân, Cố Hạo đồng loạt quỳ xuống.
"Thuộc hạ thất trách, xin công tử trách phạt!"
Vệ Đông đi cạnh Bùi Phượng Khanh, mà đôi song sinh đi theo tiểu nha đầu, họ đương nhiên nhìn thấy Chu Mộng Hinh nấp ở sau cửa muốn xem kịch hay, chủ tử không ngăn cản đương nhiên họ cũng không nhắc, không ngờ nha đầu này tuổi còn nhỏ nhưng lại rất tàn nhẫn, hai người theo sau tiểu nha đầu căn bản không ngăn kịp!
Bùi Phượng Khanh không để ý đến Cố Vân, Cố Hạo đang quỳ trên đất, tay phải của Bùi Phượng Khanh bế cô bé lên, tay trái nắn nhẹ cẳng chân của nàng. Vừa xoa vừa cẩn thận hỏi: "Thế nào rồi, có đau không?" Tiểu nha đầu vẫn chưa kịp phản ứng, nàng nghe thấy giọng của Bùi Phượng Khanh liền lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không đau."
Bùi Phượng Khanh vẫn không yên tâm, sợ nàng bị thương đến gân cốt.
"Muội cử động chân."
Nàng nghe lời nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ đau đớn nào, lúc này Bùi Phượng Khanh mới yên tâm, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, "Sao lại chạy!" Tính tình của Bùi Phượng Khanh lạnh nhạt, rất hiếm khi nổi giận, đôi đồng tử nâu vàng của hắn giờ đây khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiểu nha đầu đối diện với cơn thịnh nộ của hắn liền co rụt người lại, nàng dẫu môi, đôi mắt nhanh chóng ươn ướt.
"Đuổi theo huynh."
Đôi mắt của Bùi Phượng Khanh vẫn nổi giận như cũ, tiểu nha đầu nhăn mặt, thoắt cái nước mắt bắt đầu lã chã rơi, "Muội, muội tưởng huynh giận, nên mới đuổi theo huynh." Nàng rất sợ dáng vẻ bây giờ của Bùi Phượng Khanh, không dám khóc ra tiếng nhưng lại không khống chế được nước mắt tuôn rơi, cả người run lên.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng như mắt thỏ, Bùi Phượng Khanh còn có thể nói gì chứ? Hắn thở dài, từ giận dữ chuyển thành thỏa hiệp.
"Lần sau không được chạy, ca ca sẽ lo lắng, có biết không?"
Giọng nói ôn hòa quen thuộc truyền đến, tiểu nha đầu trực tiếp vùi vào cổ của Bùi Phượng Khanh òa khóc, dáng vẻ vô cùng uất ức.
"Hu hu, muội cho rằng huynh sẽ giận, muội đuổi theo huynh, huynh còn hung dữ với muội, hu hu hu."
"Đây là vật ta thích nhất, ta mới đeo chưa đến một canh giờ!!!"
Tiếng hét tê tâm liệt phế của Chu Mộng Hinh lấn án tiếng khóc của tiểu nha đầu, tiểu nha đầu ngừng khóc, đang muốn xoay người lại nhìn thì bị Bùi Phượng Khanh giữ lấy người nàng, không cho nàng xoay người, hắn cúi đầu nhìn Chu Mộng Hinh còn đang ngồi xổm dưới đất.
Chu Mộng Hinh sắp tức điên rồi, cả người run bần bật, đây là ngọc trong phường ngọc Cửu Châu, đây là ngọc bội đến cả tổ mẫu còn không có được, đây là vốn liếng để mình đi khoe khoang ở Dương Châu! Mất rồi, vỡ rồi! "Ngươi có biết cái này khó lắm ta mới có được không! Bán ngươi đi cũng không đề được!"
Đối diện với ánh mắt nảy lửa của Chu Mộng Hinh, đôi mắt của Bùi Phượng Khanh lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chu Mộng Hinh thoáng rùng mình, cảm giác sợ hãi bất ngờ ập đến, nàng ta há miệng nhưng lại không dám lớn tiếng nữa. Bùi Phượng Khanh lạnh lùng nhìn nàng ta, ôm tiểu nha đầu rời đi. Bùi Phượng Khanh đi rồi, Tô Tam nương vẫn còn ở đây, bà cười lạnh nhìn Chu Mộng Hinh.
Chu Mộng Hinh cũng không dám nhìn Tô Tam nương, nhất thời nàng ta cảm thấy uất ức, ngọc bội của ta.
"Hu hu hu."
Nàng ta trực tiếp ngồi xuống đất òa khóc. Bây giờ nàng ta khóc giống như một đứa nhỏ rồi, vậy lúc hại người sao lại không giống như một đứa nhỏ? Tô Tam nương không hề cảm thấy nàng ta đáng thương, chỉ cảm thấy đáng hận!
"Muốn khóc thì về sương phòng của ngươi mà khóc, ta còn chưa chết đâu!"
"Ngọc bội của ta vỡ rồi, các ngươi đền lại cho ta, cái này rất khó mới mua được đấy!"
Chu Mộng Hinh ngồi trên đất khóc mãi cũng không đứng dậy.
"Chao ôi, tiểu nha đầu nhà ngươi còn biết ăn vạ sao?"
Tô Tam nương tức đến bật cười, bà nghĩ đi nghĩ lại, nghiêng đầu nói với Tô ma ma đang nhíu mày: "Đi, lấy hộp trang sức của ta qua đây." Với tính của Tô Tam nương, tuyệt đối không thể đền cho nàng ta một chiếc, Tô ma ma biết rõ điều này, dẫu không biết Tô Tam nương muốn làm gì nhưng Tô ma ma vẫn tuân theo.
Chu Mộng Hinh mừng thầm, có phải là muốn đền cho mình không?
Rất nhanh Tô ma ma liền quay về, trực tiếp dâng chiếc hộp lớn nhất sang. Tô Tam nương mở hộp ra, ra hiệu cho Tô ma ma cầm cho nàng ta xem, Tô ma ma khom người bày hộp trang sức trước mặt Chu Mộng Hinh. Tô Tam nương rất thích khắc ngọc, đương nhiên cũng rất thích các trang sức bằng ngọc, trang sức của bà đều vô cùng tinh xảo.
Phỉ thúy thượng hạng đủ màu đủ kiểu, trong đó còn có cả mặc phỉ quý hiếm nhất, các màu ngọc sáng lấp lánh khiến Chu Mộng Hinh hoa cả mắt.
"Đây đều là trang sức của phường ngọc Cửu Châu, thích không?"
Đều là trang sức của Cửu Châu sao? Chu Mộng Hinh nín thở, ánh mắt dán lên trên đó.
"Có muốn lấy không?"
Chu Mộng Hinh không trả lời, nàng ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt mang theo ý cười của Tô Tam nương, chậm rãi vươn tay...
"Cạch!"
Tô Tam nương trực tiếp đóng hộp lại, Chu Mộng Hinh khó tin ngẩng đầu nhìn Tô Tam nương, Tô Tam nương cười lạnh, "Đồ của ta, ngươi xứng nhận sao?"
"Tô ma, ném nàng ta ra ngoài!"
Chu Mộng Hinh từ thất vọng đến hi vọng sau đó lại từ hi vọng trực tiếp rơi xuống tuyệt vọng, nàng ta lại tiếp tục gào khóc. Lần này gào khóc cũng không có hiệu quả, Tô Tam nương không thèm nhìn nàng ta mà trực tiếp xoay người rời đi, Tô ma lôi nàng ta ra ngoài, không có một chút lòng thương hại nào cả.
Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã ác độc như thế!
Bà không hề do dự ném nàng ta ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Tiểu nha đầu sau khi vào phòng vẫn ngồi trên giường khóc nức nở, Bùi Phượng Khanh nhìn Cố Vân, Cố Hạo, ánh mắt không cảm xúc quét lên người hai người. Cả hai rùng mình, lần nữa quỳ xuống đất.
"Xin công tử trách phạt."
Ngoài tiếng thút thít của tiểu nha đầu, trong phòng cũng không còn bất kỳ tiếng động khác. Qua một lúc thật lâu, Bùi Phượng Khanh mới chậm rãi nói: "Lấy công chuộc tội, con không dạy lỗi tại cha."
Cố Vân, Cố Hạo cùng cúi đầu nhận lệnh.
"Thuộc hạ đã rõ!"
Sau đó Bùi Phượng Khanh khoác tay để ba người kia rời đi, tiểu nha đầu vẫn đang khóc, Bùi Phượng Khanh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, khẽ cười, "Ủy khuất thế sao?" Hắn vừa nói vừa gỡ ngọc bội trên người tiểu nha đầu xuống, hắn vốn muốn phạt nàng một chút, nhưng giờ đây cũng không còn tâm trạng tính toán với nàng.
Hắn còn cười! Tiểu nha đầu khóc càng uất ức hơn, "Muội cho rằng huynh không cần muội nữa, sao huynh có thể nói đi liền đi!" Nàng khóc rất to, dáng vẻ vô cùng tủi thân, Bùi Phượng Khanh buồn cười, "Ta đi lấy đàn, không phải muội bảo muốn học sao? Tuy rằng bây giờ còn chưa biết nhưng nghe thêm vài lần, về sau học sẽ nhanh hơn."
Tiểu nha đầu mở to đôi mắt to tròn đen láy.
Vậy nên là nàng trách nhầm ca ca rồi sao?
Bùi Phượng Khanh ung dung nhìn nàng, muốn xem nàng sẽ làm gì tiếp theo. Tiểu nha đầu chớp mắt, rõ ràng trên mi nàng vẫn vương nước mắt, nhưng nàng lại xuống giường nhào vào lòng Bùi Phượng Khanh, ngẩng đầu chu môi, chụt!
Xúc cảm mềm mại trên mặt khiến cho Bùi Phượng Khanh ngây người.
Sau khi hôn Bùi Phượng Khanh một cái, tiểu nha đầu thấy hắn không có phản ứng, nàng liền sốt ruột, lúc sư phụ tức giận chỉ cần hôn người một cái là được, sao ca ca lại không cười, là do nàng hôn chưa đủ sao? Hừm, sư phụ cũng giống như vậy thì phải, lúc người có nổi trận lôi đình đi nữa thì hôn thêm vài cái người sẽ hết giận ngay thôi! Nàng tiếp tục chu môi, chụt chụt chụt!
Trước giờ Bùi Phượng Khanh đều rất chiều nàng, chưa từng nổi nóng, đương nhiên không biết được lý do tại sao nàng lại dỗ dành hắn như thế? Thoáng cái trên mặt hắn dính đầy nước bọt, hắn dở khóc dở cười, vừa muốn mở miệng, tiểu nha đầu đang muốn hôn tiếp, sau đó nàng cắn môi dưới của Bùi Phượng Khanh.
Bùi Phượng Khanh đờ người, tiểu nha đầu chớp mắt, tiếp tục gặm.
Hừm, có chút ngọt, nàng lại mút vài cái, sau đó còn vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm...
Bùi Phượng Khanh ấn vai tiểu nha đầu kéo nàng ra.
Sau khi im lặng hồi lâu, hắn nghiêm túc hỏi.
"Muội đã từng hôn qua những ai?"
Tiểu nha đầu chớp mắt, sau đó cúi đầu đưa tay đếm.
"Sư phụ, Trương ma ma, Tô ma ma, Câu gia nãi nãi, dì Tú, thím Trần..."
Bùi Phượng Khanh lặng thinh, hít sâu một hơi.
"Sau này không được hôn người khác biết không?"
"Tại sao?"
"Vì ta sẽ giận."
Được rồi, ca ca giận rất đáng sợ. Tiểu nha đầu nghĩ ngợi gật đầu. Lúc Bùi Phượng Khanh đang muốn thở phào nhẹ nhõm, tiểu nha đầu lại hỏi: "Muội hôn người khác huynh sẽ giận, vậy muội có thể hôn ca ca không?"
"..."
"..."
"Có thể..."
Chiều hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng xuân ấm áp rải trên mặt nước, cả mặt sông lấp lánh ánh vàng. Chu Nhị phu nhân rảo bước đi đến phòng của Chu Mộng Hinh, bấy giờ Chu Mộng Hinh đang luyện chữ, dáng ngồi ngay ngắn, cầm bút viết chữ, ánh nắng từ ngoài cửa phủ lên người nàng ta, khung cảnh yên tĩnh tươi đẹp.
Chu Nhị phu nhân thầm gật đầu.
Bà ta bước đến gần nhìn thấy nét chữ của nàng ta tiến bộ hơn lúc rời nhà vài phần, bất giác khẽ cười nói: “Con gái của ta quả nhiên là xuất sắc nhất.” Chu Mộng Hinh vui mừng ngẩng đầu, “Nương, sao nương lại đến đây?” Nàng ta đứng dậy mỉm cười, sà vào lòng Chu Nhị phu nhân làm nũng, dáng vẻ ngây thơ hoạt bát.
“Đã bao lớn rồi mà còn làm nũng?”
Chu Nhị phu nhân mỉm cười, chọc vào chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng, “Được rồi, nương biết trong lòng con đang nghĩ gì, đi thôi, nương thấy con mấy hôm nay đã chọn xong xiêm y rồi.”
Bây giờ muốn đi sang nhà bên sao?
Trong lòng Chu Mộng Hinh kích động, gương mặt nàng trở nên e thẹn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vâng.”
Nữ nhi Chu gia quy định mỗi mùa được cấp bốn bộ y phục, Chu Mộng Hinh thân là con gái duy nhất của Chu Nhị phu nhân, đương nhiên sẽ không chỉ được số lượng ấy. Trên thực tế, lần này xuất hành, trong rương chứa hơn một nửa là xiêm y và trang sức của hai mẹ con. Hai người cầm tay nhau đi qua bức bình phong, mở tủ khắc hoa tinh xảo ra, bên trong đã treo ba bộ xiêm y mà Chu Mộng Hinh chọn.
Huỳnh phấn, hồ lam, noãn hồng, tất cả đều là màu sắc mà các cô nương yêu thích.
Chu Nhị phu nhân quá rõ kiểu dáng y phục của Chu Mộng Hinh, ba bộ xiêm y này vừa nhìn liền biết là khi con gái của bà ta mặc lên sẽ có dáng vẻ gì. Mày liễu của bà ta khẽ nhíu, Chu Mộng Hinh thấp thỏm hỏi: “Nương sao thế?” Chu Nhị phu nhân không đáp, đôi mắt đẹp quét qua trong tủ, cuối cùng khom người chọn một bộ xanh lục.
Màu sắc của bộ y phục này rất tươi, mặc lên người nhất định trông như liễu yếu tơ đào, Chu Mộng Hinh thường ngày cũng rất thích, nàng ta từng mặc qua rất nhiều lần, nên trông hơi cũ, chỉ là y phục này mặc thường ngày, dù thích đến đâu đi nữa nhưng mặc để gặp khách thì có chút không ổn lắm?
“Nương, bộ y phục này có hơi cũ.”
Chu Nhị phu nhân không trả lời, trải xiêm y lên giường, tỉ mỉ ngắm nhìn một lượt, sau đó dặn dò Trần ma mang bàn là đến. Đợi đến khi Trần ma mang xiêm y ra, Chu Nhị phu nhân mới kéo tay Chu Mộng Hinh bảo: “Nửa mới nửa cũ mới là tốt nhất.”
“Nhà bên không để lộ thân phận, chúng ta cũng không thể quá vồn vã, ăn mặc thịnh trang qua đó, ý tứ lộ ra quá rõ.”
Chu Mộng Hinh cũng nghe lọt tai lời giải thích này nhưng tâm tư của tiểu cô nương, người bên cạnh nào thấu? Nàng ta đương nhiên hi vọng có thể phô bày dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình với người trong lòng, nhưng nàng ta cũng không phản bác lại, chỉ bĩu môi không vui. Chu Nhị phu nhân cũng biết được tâm tư đó, bất đắc dĩ nhìn nàng ta, đưa tay cầm chiếc hộp mà Trần ma vừa đặt trên bàn.
Chu Mộng Hinh vừa nhìn thấy chiếc hộp kia, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Trang sức của phường ngọc Cửu Châu!”
Hộp gấm hình chữ nhật nằm gọn trong lòng bàn tay, trên nền vàng tươi khắc vài đóa bông cúc nhỏ màu trắng, trông vừa đáng yêu lại vừa phóng khoáng, đây chính là hộp gấm chuyên dụng của phường ngọc Cửu Châu. Ngọc bội của các cô nương trẻ tuổi là đóa hoa cúc nhỏ, đến khi nữ nhi đợi gả sẽ dùng hoa anh đào phấn hồng, tân nương sẽ dùng hải đường, trên ba mươi tuổi sẽ là mẫu đơn.
Phường ngọc Cửu Châu là tiệm ngọc mới nổi trong những năm gần đây, lúc khai trương còn được Thập Tam vương gia đích thân đến chúc mừng, sau này cũng ngày ngày đi dạo trong tiệm, người ngoài nhìn vào sao có thể không hiểu chứ, tiệm này chính là của Thập Tam vương gia rồi! Nhất thời, mọi người bất kể là có thích ngọc hay không đều tranh nhau muốn kết nối quan hệ, nên đều đến mua.
Tâm tư của các nam nhân tạm không bàn đến, nhưng các nữ nhân sau khi đến đây đều thật sự yêu thích ngọc của tiệm này.
Ngọc của Cửu Châu đều là tinh phẩm thượng đẳng, thủ công điêu khắc tinh xảo không ai sánh bằng, quan trọng nhất chính là một bộ trang sức được chạm ngọc chỉ bán một lần, sau khi được mua rồi, mẫu này cũng không còn nữa, một tháng chỉ bán một bộ, không nhận đặt trước, các quý phụ quý nữ trong kinh đều dùng việc có được một bộ trang sức của phường ngọc Cửu Châu để đánh giá sự xa hoa bản thân.
Chu Mộng Hinh đương nhiên biết điều này, nàng ta sớm đã muốn có rồi, nhưng tiệm không nhận đặt trước, một tháng chỉ bán một bộ, kiểu dáng của bộ trang sức thế nào, phù hợp với cách ăn mặc gì những người khác đều không ai hay biết, hôm nay nhìn thấy rồi nàng ta mới nhìn rõ. Bộ trang sức trong tay của Chu Nhị phu nhân, chính là bộ được mua về từ chỗ người khác.
Người nọ dễ dàng mua được nhưng trong nhà không có nữ nhi bảy tám tuổi, Chu Nhị phu nhân thấy vậy đã dùng giá cao để mua về. Ngọc tốt vốn dĩ là vô giá, vì một bộ ngọc này mà Chu Nhị phu nhân đã tốn mất ba nghìn lượng bạc cộng thêm một chiếc trâm cài bảo thạch mới đổi về được.
“Nương thật sự tặng con sao?”
Chu Mộng Hinh vui vẻ đến mức không biết nên nói thế nào, trang sức ở phường ngọc Cửu Châu vốn dĩ rất khó mua, một tháng bán một lần, khai trương chưa được hai năm, tổng cộng mới ra mắt hơn mười bộ, đến cả lão phu nhân cũng không có!
Chu Nhị phu nhân vốn là muốn nữ nhi vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ của Chu Mộng Hinh, bà ta liền cảm thấy ngân lượng bỏ ra cũng rất xứng đáng. Bà ta gật đầu, “Vốn đợi con thi đậu Hoa Chi sẽ tặng con, bây giờ tặng con trước vậy.”
Chu Mộng Hinh mừng rõ mở hộp.
Tuy thuyền rất vững vàng nhưng mặt nước vẫn sẽ gợn sóng, điêu khắc kỵ nhất là không ổn định, thế là sau khi lên thuyền Tô Tam nương liền không động đao, ngủ trưa tỉnh dậy, cả người đều cảm thấy lười nhác, bà không muốn đứng dậy nên ngồi trên giường của mình tự sơn móng tay. Bà chọn màu hoa hồng tươi nhất, màu sắc rực rỡ, để lâu cũng không phai.
Tô Tam nương từ bé đã thích chạm ngọc, qua nhiều năm các ngón tay nhất định sẽ trở nên thô ráp, lòng bàn tay cũng sẽ tạo thành vết chai. Lúc Tô Tam nương bắt đầu luyện chạm ngọc, Tô ma ma đã rất nhọc lòng mời thái y chế tạo ra một loại thuốc mỡ để bảo vệ da tay, sáng tối thoa một lần sẽ có thể duy trì được ngón tay trắng ngần mềm nhẵn trơn mượt.
Kết hợp với cách xoa bóp của Tô ma ma, qua nhiều năm như thế, tay của Tô Tam nương vẫn trắng ngần mềm mại, mười ngón tay sau khi sơn xong, bàn tay trắng như tuyết, càng làm nổi bật màu đỏ của sơn móng.
Tô ma ma tỉ mỉ ngắm nhìn một lượt, cười khen, “Tiểu thư sơn đẹp quá.”
Hai tay của Tô Tam nương giơ lên, dường như bà cũng rất thích.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt đoạn đối thoại của chủ nô hai người, Tô Tam nương đặt đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, lười nhác nói: “Đến thật đúng lúc, ta đang buồn chán đây.” Tô ma ma nói: “Sức nhẫn nại không tệ, qua ba ngày mới đến đây.” Vừa nói bà vừa đi đến phía cửa.
Tô ma ma nghi hoặc mở cửa, nhìn thấy Chu Nhị phu nhân và Chu Mộng Hinh đang đứng ở đó, bà nghi hoặc nhướng mày, khom người hành lễ, “Không biết vị phu nhân này có việc gì?”
Động tác của Tô ma ma hoàn toàn lọt vào mắt của Chu Nhị phu nhân, tay trái đặt lên tay phải đặt vào phần hông bên phải, chân trái cách chân phải nửa thước, khuỵu chân eo thẳng, đây là lễ nghi trong cung! Thần sắc của Chu Nhị phu nhân không thay đổi nhưng bước sang nửa bước tránh lễ của Tô ma ma, “Mấy ngày trước đường đột đến bái phỏng quấy nhiễu trong phủ, hôm nay đặc biệt tới nhận lỗi.”
Tô ma ma hiểu ra.
“Thì ra là phu nhân bên cạnh, hai ngày trước bận quá, quên mất đến thăm, phu nhân sẽ không trách tội chứ?”
Lời này vốn là lời khách khí, Chu Nhị phu nhân sao có thể coi là sự thật? Bà cười lắc đầu nói không dám. Tô ma ma vừa khách khí nói chuyện với bà ta, vừa dẫn người vào trong.
Tô Tam nương mặc hồng y cả người như không có xương cốt nghiêng người nằm trên giường, làn váy dài được tơ vàng trải trên mặt đất, xinh đẹp phóng khoáng, quý khí khuynh thành. Thấy có người đến bà cũng không đứng dậy, rõ ràng là hành vi vô lễ, nhưng cả người bà vẫn vô cùng thản nhiên, đưa mắt đánh giá mẹ con họ, không hề giấu diếm.
Nhưng ánh mắt đánh giá này, Chu Nhị phu nhân lại cảm thấy không thất lễ, ngược lại càng khẳng định suy đoán trước kia của mình!
Bà ta bước đi càng trở nên thận trọng hơn, Chu Mộng Hinh đứng phía sau bà ta cũng hiểu, bước đến khuỵu xuống, khom người hành lễ, “Phu nhân.”
“Ừ?”
Tô Tam nương lười nhác trả lời một tiếng.
Chu Nhị phu nhân nói: “Mấy ngày trước tương phùng tức là có duyên, vừa hay gặp nhau tại đây, ta có cho người mang điểm tâm đến, lại không ngờ quấy rầy đến sự an tĩnh của phu nhân, trong lòng không yên, thế nên hôm nay đặc biệt đến chuộc tội.”
Tô Tam nương gật đầu: “Ừ, đúng là đã quấy rầy.”
Chu Nhị phu nhân: “.....”
Vị phu nhân này nói chuyện rất thẳng thắn, không hề vòng vo, uyển chuyển một chút nào cả.
Trên mặt Chu Nhị phu nhân lộ vẻ lúng túng, Tô Tam nương nhìn thẳng vào bà ta, bà ta cười trừ, xoay người thấp giọng nói: “Hinh nhi, mau hành lễ với phu nhân đi.” Chu Mộng Hinh đứng sau Chu Nhị phu nhân bước đến, cúi người hành lễ, “Chu Mộng Hinh bái kiến phu nhân.”
Chu Mộng Hinh thoạt nhìn tuổi vẫn chưa lớn, cả người mặc xiêm y xanh non trông càng xinh đẹp, mi tâm có đeo một chiếc ngọc trụy tường vi vàng, tâm ngọc có các lớp màu xanh nhạt, đóa hoa chầm chậm hé nở, thùy tai cũng có là ngọc trụy tường vi, nàng ta khom người khuyên tai khẽ lay, tầng tầng lớp lớp trên cánh hoa tinh tế lay động, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Tô Tam nương nhìn trang sức trên người nàng ta, Tô ma ma cũng nhìn những trang sức đó, khóe miệng hiện lên ý cười, đến khi Chu Mộng Hinh cảm thấy chân có chút tê: “Ừ, hài tử này không tệ, đứng dậy đi.”
“Ma ma, ban tọa dâng trà.”
Chu Mộng Hinh thấp thỏm đưa mắt nhìn Chu Nhị phu nhân, sắc mặt của hai mẹ con giống hệt nhau, hình như vị phu nhân này không thích nhà mình? Nhưng người cũng đã đến rồi, cũng không thể lập tức rời đi? Hai mẹ con liền nghe lời ngồi vào ghế, Tô ma ma sau khi dâng trà cho hai người, hành lễ xong liền đi ra ngoài.
Tô Tam nương lấy tay che miệng lười nhác ngáp một cái, đôi mắt phủ một tầng sương mơ màng, không kiên nhẫn nói, “Ngày xuân luôn khiến người ta lười nhác, phu nhân có chuyện gì mau nói đi.” Bà nghiêng người vào chiếc gối tơ vàng mềm mại, hai mắt híp lại như đang muốn ngủ.
Chu Nhị phu nhân tỉ mỉ chuẩn bị ba ngày, làm sao cam tâm rời đi? Bà ta nhìn Trần ma ma một cái, Trần ma ma đưa chiếc hộp trên tay mình cho Chu Nhị phu nhân, Chu Nhị phu nhân mở ra, đưa cho Tô Tam nương, “Mấy ngày trước được phu nhân đáp lễ, quà quá quý giá, trong lòng càng bất an hơn, trong nhà không có vật quý gì, đây là tượng Phật trong chùa, hương khói cung phụng mấy năm, mong rằng tượng Phật phù hộ cho phu nhân bình an.”
Chu Nhị phu nhân lại nghĩ, nếu thật sự là quý nhân trong cung, đồ trong nhà mình có tốt đến đâu cũng không thể lọt vào mắt, nếu như thế, không bằng sử dụng chút kĩ xảo. Nếu là người tin Phật thì càng tốt, nếu không tin, cũng sẽ xem trọng vài phần.
Tô Tam nương trợn mắt nhìn lại, bên ngoài tượng hơi vàng, dấu vết kim sắc càng rõ ràng, cách xa như vậy vẫn ngửi thấy được mùi đàn hương, chắc chắn là tượng Phật thờ cúng thường xuyên mới được như thế. Bà đứng dậy, lộ ra vẻ mặt vừa lòng, bà hơi ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân là người tin Phật sao?”
Chu Nhị phu nhân khiêm tốn: “Không dám nhận, chỉ là thường niệm kinh cầu phúc.”
“Người tin Phật đều là người có tâm hồn lương thiện, phu nhân đã làm việc thiện gì?”
Dường như Tô Tam nương rất có hứng thú
Chu Nhị phu nhân lắc đầu: “Nào đã có việc thiện gì.” Chu Mộng Hinh cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện rồi, vội vàng nói: “Phu nhân không biết, nương của ta mỗi khi hạ úng đông hàn đều sẽ đích thân bố thí cho người nghèo.” Chu Nhị phu nhân nhíu mày, “Hinh Nhi, việc thiện phải lưu lại trong lòng, sao có thể đem ra khoe khoang?”
Chu Mộng Hinh thè lưỡi, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.
Tô Tam nương mỉm cười nhìn động tác của hai mẹ con, ý cười càng sâu hơn, mắt hạnh hơi xếch, “Ta tuy không tin, nhưng cũng là người sùng bái Phật, đương nhiên không cần khiêm tốn.”
Chu Nhị phu nhân càng cảm thấy con đường này mình chọn đúng rồi, nếu như tặng đồ tinh quý, lát nữa nói không chừng sẽ bị lệnh đuổi khách, hiện tại trên mặt cũng cười rồi, so với lúc nãy tốt hơn rất nhiều. Chu Nhị phu nhân đang muốn không ngừng tiếp cận, lại đột nhiên nghe Tô Tam nương nói: “Phu nhân nếu đã là người tin Phật, vậy ta có chút thắc mắc, không biết phu nhân có thể giải đáp giúp không?”
“Giải đáp thì không dám nhận, chỉ đành tận lực mà thôi.”
Tô Tam nương mỉm cười gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Chu Nhị phu nhân.
“Phu nhân có biết khẩu phật tâm xà có nghĩa là gì không?”
Nụ cười trên mặt Chu Nhị phu nhân cứng lại, ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt đang cười của Tô Tam nương.
Nàng ta là đang châm chọc mình sao?
Nhưng không đúng, trước kia cũng không có giao tình gì, tự hỏi từ trước đến nay vẫn luôn lễ nghi chu toàn không chỗ nào đắc tội! Chu Nhị phu nhân thoáng chốc hiện lên muôn vàn suy nghĩ trong lòng, nhưng lại không biết nên tiếp lời này như thế nào, Tô Tam nương lại cười nhẹ nhàng, nói: “Ta không tin Phật, vô tình nghe được câu nói này, cảm giác làm bẩn Phật tính, nên mới hỏi thế này, phu nhân không cần để ý.”
Tô Tam nương xuất chiêu không theo lẽ thường, Chu Nhị phu nhân có hơi sợ bà rồi.
Bà ta hông dám tiếp lời, chỉ cười cười.
Tô Tam nương thò người ra phía sau cao giọng nói: “Ma ma, có khách đến, bảo bọn nhỏ ra đi gặp một chút.”
Chu Nhị phu nhân nghĩ sao cũng không ra, Chu Mộng Hinh sao lại vui mừng khác thường. Bà ta tuy thông tuệ, cũng cảm thấy cuộc đối thoại trước đó có chút khác thường, nhưng nghe được sắp gặp được vị tiểu công tử kia, liền thứ gì cũng bỏ qua, trong mắt vẫn luôn chăm chú nhìn chiếc rèm cửa hoa đẹp đẽ kia.
Đinh linh đinh linh, người chưa đến, âm thanh của lục lạc đã đến trước.
Rèm cửa mở ra, người đầu tiên bước ra là tiểu nha đầu. Trên người tiểu nha đầu cũng mặc một chiếc váy xanh, áo khoác lông vũ nhỏ màu dương lục, đai lưng thêu hoa văn lá hình chiếc lá, đôi ủng nhỏ dưới chân cùng màu với váy, màu xanh đậm nhạt kết hợp với gương mặt nhỏ vô cùng đáng yêu, tiểu nha đầu chạy đến trước giường của Tô Tam nương, tiếng lục lạc ở cổ chân không ngừng vang lên.
Tô Tam nương nhấc tay nghịch chiếc hoa cài trên đầu nàng, hai chiếc hoa cài cũng được quanh bởi sợi dây buộc tóc màu xanh, lại được điểm xuyến bởi hạt châu cùng màu.
“Sao vậy, ai khiến tiểu nha đầu của chúng ta không vui vậy?”
Tiểu nha đầu trực tiếp phồng má lên cáo trạng.
“Ca ca xấu lắm, huynh ấy không dạy con đánh đàn!”
Bùi Phượng Khanh nghe được lời này, bất đắc dĩ nói: “Chỉ pháp của Phá Quân muội còn không học, nếu bây giờ muội miễn cưỡng đòi học, tay cũng không cần nữa.” Tiểu nha đầu giận dỗi quay đầu, “Vậy sao bây giờ huynh lại đàn cho muội nghe!”
Nàng kéo tay Tô Tam nương lại cáo trạng.
“Ca ca xấu nhất!”
Tô Tam nương vui vẻ nhìn Bùi Phượng Khanh bị mắng, bế tiểu nha đầu lên, giảng hòa, “Đúng thế, ngươi biết rõ nàng không thể học, ngươi đàn cho nàng nghe làm gì? Vậy là ngươi sai rồi!”
“Đúng vậy!”
Tiểu nha đầu kiên định phụ họa.
Đổ dầu vào lửa, Bùi Phượng Khanh đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ lúc Bùi Phượng Khanh xuất hiện, ánh mắt của Chu Mộng Hinh vẫn luôn tập trung lên người hắn. Bùi Phượng Khanh xưa nay điềm đạm, hôm nay mặc một bộ trường bào trắng, khí chất đạm bạc như hoa cúc, lúc này hắn đỡ trán cười nhạt, đôi môi cong lên tựa trăng sáng, Chu Mộng Hinh chợt ngây người.
Chu Nhị phu nhân đương nhiên cũng chú ý đến quý khí của vị tiểu công từ này, nhưng ánh mắt của bà ta vẫn luôn bị tiểu nha đầu trong ngực Tô Tam nương hấp dẫn, gương mặt này, sao lại quen mắt như thế? Càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Tô Tam nương bế tiểu nha đầu ôm vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Chu Nhị phu nhân đang nhíu mày.
Bà nhướng mày, “Có phải phu nhân cảm thấy tiểu nha đầu trong lòng ta rất quen mắt?”
Tô Tam nương lên tiếng khiến Chu Nhị phu nhân đang trầm tư bừng tỉnh, cũng gợi nhắc Chu Mộng Hinh đang si ngốc, nàng ta cũng nhìn người trong lòng bà, mở to mắt, kinh hô, “Tiểu ngốc tử?!”
“Hinh nhi!”
Chu Nhị phu nhân quay đầu quát.
Nhìn thấy đôi mắt đầy tức giận của mẫu thân, Chu Mộng Hinh tự biết mình đã lỡ miệng, che miệng, thấp thỏm nhìn sắc mặt của Tô Tam nương
“Tiểu ngốc tử là đang nói ta sao?”
Tiểu nha đầu đưa tay chỉ về phía mình, khó hiểu nhìn về phía Chu Mộng Hinh. Chu Mộng Hinh còn chưa kịp phản bác, Bùi Phượng Khanh liền bước đến ôm lấy tiểu nha đầu vào lòng, nghịch chiếc trâm cài trên đầu nàng, “Thông minh nhất chính là muội, nếu muội ngốc, thiên hạ này không còn cô nương nào thông minh nữa rồi.” Hắn không thèm nhìn hai mẹ con kia, ôm lấy tiểu nha đầu đi ra phía ngoài boong tàu.
Bùi Phượng Khanh trực tiếp đưa người rời đi, Chu Mộng Hinh sốt ruột, lập tức đứng lên.
“Không phải, ta nhận nhầm, ta không có ý mắng nàng ấy!”
Bùi Phượng Khanh cũng không quay đầu, nhanh chóng biến mất sau tấm bình phong.
Làm sao bây giờ, hắn không để ý đến mình! Chu Mộng Hinh gấp đến muốn khóc, quay đầu nhìn Chu Nhị phu nhân, nương, phải làm sao đây? Chu Nhị phu nhân cũng không kịp phản ứng, Chu Mộng Hinh liền tự mình nhanh trí, lập tức quỳ gối trước mặt Tô Tam nương, “Phu Nhân, ta không có ý mắng muội muội đâu, chỉ là cảm thấy muội ấy giống một cố nhân!”
“Bây giờ ta liền đi xin lỗi muội muội!”
Dứt lời nàng ta đứng dậy, đuổi theo Bùi Phượng Khanh.
Khi Chu Nhị phu nhân kịp phản ứng, người đều đã rời đi không thấy bóng rồi. Sau đó liền nghe Tô Tam nương nói: “Quả nhiên là gia giáo tốt.” Chu Nhị phu nhân chợt hoàn hồn, thấy trên mặt Tô Tam nương không có ý cười, đôi đồng tử tinh xảo vô cùng lạnh lẽo. “Ta bảo hài tử đến gặp khách, các ngươi đối xử với tiểu nha đầu như thế sao?”
“Không phải”
Chu Nhị phu nhân một mực phủ nhận.
“Là Hinh nhi nhận nhầm người, cho rằng là người quen cũ.”
“Người quen cũ?”
Tô Tam nương cong môi.
“Bọn ta ngang qua thôn Lưu Vân, từng ở trong thôn gặp một nha đầu ngốc, năm tuổi vẫn không thể nói chuyện, thần trí hỗn độn, bên người luôn có một vị ma ma đi theo, ta cảm thấy có chút khác thường, nếu là nha đầu nhà nông, làm sao lại có ma ma đi theo? Cho nên, liền hỏi nhiều thêm vài câu.” Dừng một chút, ý cười của bà càng sâu, “Sau đó, ngươi đoán xem ta đã hỏi ra chuyện gì?”
Lời này quá rõ ràng, Chu Nhị phu nhân đột nhiên hiểu ra địch ý từ của Tô Tam nương từ đâu mà đến.
Tô Tam nương đứng dậy, duỗi tay vuốt vuốt nếp nhăn trên áo, đi đến trước mặt Chu Nhị phu nhân.
“Phu nhân có thể nói xem, quan hệ của nha đầu ngốc đó như thế nào?”
Đã biết rõ còn cố hỏi! Nhưng lời này Chu Nhị phu nhân không thể nói ra, cũng không dám giảo biện, đã hỏi rõ ràng như vậy chỉ là muốn làm nhục bà ta mà thôi. Chu Nhị phu nhân khẽ cắn răng, giọng nói rất thấp, “Là chất nữ ta.”
“Chất nữ?”
“Vậy xin hỏi Chu Nhị phu nhân tin Phật, đối với người nghèo đều biết bố thí, vì sao chẳng quan tâm đến cháu gái? Để mặc tiểu hài tử tự sinh tự diệt trong thôn?”
“Chu Nhị phu nhân tin Phật chí thiện, sao lại tùy ý để nhi nữ nói chất nữ là ngốc tử?””
“Hay cho một người tin Phật chí thiện!”
Tô Tam nương cao giọng, vung tay , tượng Phật trên bàn bị ném xuống mặt đất.
“Ra ngoài, đừng làm ô uế đất của ta.”
Quả nhiên Tô Tam nương biết cả rồi, từ đầu đến cuối bà ta còn chưa có cơ hội tự báo gia môn nhưng bà có thể trực tiếp biết được thân phận. Lúc này giảo biện cũng không còn mặt mũi nào, Chu Nhị phu nhân nín thở đứng dậy, rũ mắt nhìn Tô Tam nương, hành lễ, bước ra bên ngoài.
“Nói với Chu Kiến Thiện, nếu hắn quản không được Chu gia, vậy thì để người khác đến quản!”
Cơ thể của Chu Nhị phu nhân bỗng nhiên cứng đờ, Chu Kiến Thiện đúng là tên của lão gia tử! Lão gia tử sắp thất tuần rồi, sớm đã vinh dưỡng, chẳng qua các vương gia gặp ông ấy khách khí gọi lão gia tử, chưa có ai gọi thẳng họ tên? Phụ nhân trước mặt này rốt cuộc có thân phận gì!
Sau khi Chu Nhị phu nhân rời đi, Trần ma ma vừa thu dọn mảnh vỡ tượng Phật trên đất, vừa không tán đồng nói: “Tiểu thư tội gì phải thêm một câu cuối cùng? Nếu bà ta thật sự truyền lời đến Chu gia, Chu gia phái người mang tiểu tiểu thư về thì phải làm sao?”
Tuy là sư đồ, nhưng tiểu cô nương vẫn là con của Chu gia, quyền thế lại lớn, làm lớn chuyện ra cũng không chiếm được ích lợi gì.
“Chậc.”
Tô Tam nương phì cười.
“Hôm nay bà ta vì nha đầu chịu ủy khuất lớn như vậy, ngươi nghĩ bà ta sẽ truyền lời?”
“Bà ta chỉ ước người chết bên ngoài mới tốt đấy chứ!”
Tô Tam nương tuy thấy buồn chán muốn đùa giỡn với đôi mẹ con này, kết quả một tiếng tiểu ngốc tử kia đã thực sự khiến bà nổi giận! Dám nói đồ đệ của bà là tiểu ngốc tử? Đợi đấy, sau này sẽ có lúc các ngươi phải khóc! Nha đầu bị trục xuất đến thôn Lưu Vân, Tô Tam nương tự biết nàng sống trong nhà không dễ dàng, nhưng không ngờ đến tỷ muội cũng gọi nàng là ngốc tử!
Trách không được lúc vừa đến nàng buồn như vậy, một hài tử tốt như vậy lại bị biến thành ngốc tử!
Càng nghĩ càng giận, chỉ cảm thấy lửa trong lòng không ngừng dâng lên.
“Xuống thuyền liền đi xem đôi mẹ con này ở Dương Châu muốn làm gì!”
Bất kể muốn làm gì, đừng nghĩ đến sẽ sống êm đềm!
Khi Chu Mộng Hinh đuổi đến nơi, tiểu nha đầu đang ngồi trên xích đu giận dỗi với Bùi Phượng Khanh, hai chân nàng đặt trên đất, tay còn đẩy Bùi Phượng Khanh nói, “Huynh đi đi, huynh đi đi, ta không cần huynh đẩy!” Trên mặt Bùi Phượng Khanh ôn hòa, Chu Mộng Hinh si mê ngắm nhìn gương mặt hắn, hắn giờ đây hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt khi nãy.
Chu Mộng Hinh vừa nâng chân bước ra ngoài chân còn chưa chạm đất đã thu về, lỡ như mình vừa bước đến hắn lại lạnh mặt thì sao? Nghĩ như vậy, Chu Mộng Hinh núp vào góc tối sau cánh cửa, lặng lẽ nhìn trộm.
Đối với tiểu nha đầu mà nói, Chu Mộng Hinh là người lạ, đối với lời nói của nàng ta tuy có nghi hoặc nhưng cũng sẽ không để vào trong lòng, sau khi được Bùi Phượng Khanh bế ra ngoài, nàng liền quẳng chuyện kia vào chân trời, làm gì còn nhớ chuyện lúc nãy! Vô số lần lĩnh hội sự giận dỗi của tiểu nha đầu, Bùi Phượng Khanh lùi về sau một bước, lẳng lặng nhìn nàng, “Thật sự không cần ta đẩy?”
Tiểu nha đầu ôm chặt lấy dây đu kiên quyết nói.
“Không cần!”
Bùi Phượng Khanh gật đầu.
“Được, vậy ta đi đây.”
Xoay người, rời đi.
Đi thật sao? Tiểu nha đầu trên xích đu nhìn thấy bóng dáng đã đi xa của Bùi Phượng Khanh, ngây người. Nàng không thèm nghĩ ngợi liền nhảy xuống xích đu, sao lại đi rồi? Nàng nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng lại có chút mất mặt? Bóng lưng của Bùi Phượng Khanh rất nhanh liền biến mất trên hành lang, tiểu nha đầu giậm chân, ai da, không cho ca ca đẩy xích đu cũng không có nghĩa bảo ca ca đi mà!
Đúng, chính là như vậy, hừm, đuổi theo sẽ không mất mặt.
Tiểu nha đầu vừa an ủi lòng tự trọng nhỏ nhoi của mình, vừa vùi đầu đuổi theo.
Chu Mộng Hinh nhìn thấy cảnh vừa rồi của hai người, nàng ta đuổi đến tận đây không phải chỉ vì Bùi Mộng Khanh sao, kết quả Bùi Mộng Khanh đi rồi, bản thân trốn ở góc cửa, chỉ cần hắn đi qua nhất định có thể thấy được mình, nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái! Đối với nha đầu điêu ngoa kia lại tốt như vậy làm gì! Nhìn thấy tiểu nha đầu sắp chạy đến rồi, Chu Mộng Hinh không chút nghĩ ngợi liền duỗi chân ra.
“A!”
“A!”
Hai tiếng thét chói tai vang lên.
Bùi Phượng Khanh lập tức quay đầu, sắc mắt vô cùng khó coi, hắn xoay người bước nhanh đến, mà Tô Tam nương ở sảnh chính cũng nghe thấy tiếng thét chói tai này, lần theo âm thanh bước đến.
Tiểu nha đầu bị Chu Mộng Hinh đột ngột giơ chân gạt ngã trên mặt đất, mà trong lúc kinh hoảng nàng cũng giơ tay nắm lấy tay Chu Mộng Hinh, Chu Mộng Hinh lảo đảo đập ót vào bình phong phía sau. Chu Mộng Hinh còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy tiếng ngọc vỡ nát, nàng ta liền nhớ đến vật trên đầu mình.
“Vòng trâm ngọc của ta!”
Bộ trang sức kia tổng cộng có ba món. Ngọc trụy giữa trán, khuyên tai trên tai, còn lại chính là trâm ngọc cài trên tóc. Cùng trâm hoa vây quấn vào nhau, vòng hoa là hoa thật, bên này là hoa ngọc chạm khắc, cánh hoa nở rộ , nhụy hoa được điểm xuyết bởi hồng bảo thạch vô cùng tinh tế, đẹp không tả xiết.
Bây giờ vòng trâm ngọc đã vỡ, vô số cánh hoa rơi trên đất.
Chu Mộng Hinh ngây người, cúi đầu ngơ ngác nhìn ngọc vụn.
Người bế tiểu nha đầu lên không phải là Bùi Phượng Khanh, mà là Cố Vân và Cố Hạo vẫn luôn đứng gác ở một bên, gần như trong lúc tiểu cô nương vừa ngã xuống đã nhanh tay đỡ kịp nàng, Cố Vân chậm hơn một bước, trực tiếp ngồi xổm xuống kiểm tra xem nàng có bị thương hay không, may mà trên đất có phủ thảm, ngã cũng không nặng, chỉ là lòng bàn tay ửng đỏ.
Trong lúc hai người kiểm tra, Bùi Phương Khanh đã đến bên cạnh của tiểu nha đầu, ôm nàng vào lòng kiểm tra.
Cố Vân, Cố Hạo đồng loạt quỳ xuống.
"Thuộc hạ thất trách, xin công tử trách phạt!"
Vệ Đông đi cạnh Bùi Phượng Khanh, mà đôi song sinh đi theo tiểu nha đầu, họ đương nhiên nhìn thấy Chu Mộng Hinh nấp ở sau cửa muốn xem kịch hay, chủ tử không ngăn cản đương nhiên họ cũng không nhắc, không ngờ nha đầu này tuổi còn nhỏ nhưng lại rất tàn nhẫn, hai người theo sau tiểu nha đầu căn bản không ngăn kịp!
Bùi Phượng Khanh không để ý đến Cố Vân, Cố Hạo đang quỳ trên đất, tay phải của Bùi Phượng Khanh bế cô bé lên, tay trái nắn nhẹ cẳng chân của nàng. Vừa xoa vừa cẩn thận hỏi: "Thế nào rồi, có đau không?" Tiểu nha đầu vẫn chưa kịp phản ứng, nàng nghe thấy giọng của Bùi Phượng Khanh liền lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không đau."
Bùi Phượng Khanh vẫn không yên tâm, sợ nàng bị thương đến gân cốt.
"Muội cử động chân."
Nàng nghe lời nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ đau đớn nào, lúc này Bùi Phượng Khanh mới yên tâm, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, "Sao lại chạy!" Tính tình của Bùi Phượng Khanh lạnh nhạt, rất hiếm khi nổi giận, đôi đồng tử nâu vàng của hắn giờ đây khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiểu nha đầu đối diện với cơn thịnh nộ của hắn liền co rụt người lại, nàng dẫu môi, đôi mắt nhanh chóng ươn ướt.
"Đuổi theo huynh."
Đôi mắt của Bùi Phượng Khanh vẫn nổi giận như cũ, tiểu nha đầu nhăn mặt, thoắt cái nước mắt bắt đầu lã chã rơi, "Muội, muội tưởng huynh giận, nên mới đuổi theo huynh." Nàng rất sợ dáng vẻ bây giờ của Bùi Phượng Khanh, không dám khóc ra tiếng nhưng lại không khống chế được nước mắt tuôn rơi, cả người run lên.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng như mắt thỏ, Bùi Phượng Khanh còn có thể nói gì chứ? Hắn thở dài, từ giận dữ chuyển thành thỏa hiệp.
"Lần sau không được chạy, ca ca sẽ lo lắng, có biết không?"
Giọng nói ôn hòa quen thuộc truyền đến, tiểu nha đầu trực tiếp vùi vào cổ của Bùi Phượng Khanh òa khóc, dáng vẻ vô cùng uất ức.
"Hu hu, muội cho rằng huynh sẽ giận, muội đuổi theo huynh, huynh còn hung dữ với muội, hu hu hu."
"Đây là vật ta thích nhất, ta mới đeo chưa đến một canh giờ!!!"
Tiếng hét tê tâm liệt phế của Chu Mộng Hinh lấn án tiếng khóc của tiểu nha đầu, tiểu nha đầu ngừng khóc, đang muốn xoay người lại nhìn thì bị Bùi Phượng Khanh giữ lấy người nàng, không cho nàng xoay người, hắn cúi đầu nhìn Chu Mộng Hinh còn đang ngồi xổm dưới đất.
Chu Mộng Hinh sắp tức điên rồi, cả người run bần bật, đây là ngọc trong phường ngọc Cửu Châu, đây là ngọc bội đến cả tổ mẫu còn không có được, đây là vốn liếng để mình đi khoe khoang ở Dương Châu! Mất rồi, vỡ rồi! "Ngươi có biết cái này khó lắm ta mới có được không! Bán ngươi đi cũng không đề được!"
Đối diện với ánh mắt nảy lửa của Chu Mộng Hinh, đôi mắt của Bùi Phượng Khanh lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chu Mộng Hinh thoáng rùng mình, cảm giác sợ hãi bất ngờ ập đến, nàng ta há miệng nhưng lại không dám lớn tiếng nữa. Bùi Phượng Khanh lạnh lùng nhìn nàng ta, ôm tiểu nha đầu rời đi. Bùi Phượng Khanh đi rồi, Tô Tam nương vẫn còn ở đây, bà cười lạnh nhìn Chu Mộng Hinh.
Chu Mộng Hinh cũng không dám nhìn Tô Tam nương, nhất thời nàng ta cảm thấy uất ức, ngọc bội của ta.
"Hu hu hu."
Nàng ta trực tiếp ngồi xuống đất òa khóc. Bây giờ nàng ta khóc giống như một đứa nhỏ rồi, vậy lúc hại người sao lại không giống như một đứa nhỏ? Tô Tam nương không hề cảm thấy nàng ta đáng thương, chỉ cảm thấy đáng hận!
"Muốn khóc thì về sương phòng của ngươi mà khóc, ta còn chưa chết đâu!"
"Ngọc bội của ta vỡ rồi, các ngươi đền lại cho ta, cái này rất khó mới mua được đấy!"
Chu Mộng Hinh ngồi trên đất khóc mãi cũng không đứng dậy.
"Chao ôi, tiểu nha đầu nhà ngươi còn biết ăn vạ sao?"
Tô Tam nương tức đến bật cười, bà nghĩ đi nghĩ lại, nghiêng đầu nói với Tô ma ma đang nhíu mày: "Đi, lấy hộp trang sức của ta qua đây." Với tính của Tô Tam nương, tuyệt đối không thể đền cho nàng ta một chiếc, Tô ma ma biết rõ điều này, dẫu không biết Tô Tam nương muốn làm gì nhưng Tô ma ma vẫn tuân theo.
Chu Mộng Hinh mừng thầm, có phải là muốn đền cho mình không?
Rất nhanh Tô ma ma liền quay về, trực tiếp dâng chiếc hộp lớn nhất sang. Tô Tam nương mở hộp ra, ra hiệu cho Tô ma ma cầm cho nàng ta xem, Tô ma ma khom người bày hộp trang sức trước mặt Chu Mộng Hinh. Tô Tam nương rất thích khắc ngọc, đương nhiên cũng rất thích các trang sức bằng ngọc, trang sức của bà đều vô cùng tinh xảo.
Phỉ thúy thượng hạng đủ màu đủ kiểu, trong đó còn có cả mặc phỉ quý hiếm nhất, các màu ngọc sáng lấp lánh khiến Chu Mộng Hinh hoa cả mắt.
"Đây đều là trang sức của phường ngọc Cửu Châu, thích không?"
Đều là trang sức của Cửu Châu sao? Chu Mộng Hinh nín thở, ánh mắt dán lên trên đó.
"Có muốn lấy không?"
Chu Mộng Hinh không trả lời, nàng ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt mang theo ý cười của Tô Tam nương, chậm rãi vươn tay...
"Cạch!"
Tô Tam nương trực tiếp đóng hộp lại, Chu Mộng Hinh khó tin ngẩng đầu nhìn Tô Tam nương, Tô Tam nương cười lạnh, "Đồ của ta, ngươi xứng nhận sao?"
"Tô ma, ném nàng ta ra ngoài!"
Chu Mộng Hinh từ thất vọng đến hi vọng sau đó lại từ hi vọng trực tiếp rơi xuống tuyệt vọng, nàng ta lại tiếp tục gào khóc. Lần này gào khóc cũng không có hiệu quả, Tô Tam nương không thèm nhìn nàng ta mà trực tiếp xoay người rời đi, Tô ma lôi nàng ta ra ngoài, không có một chút lòng thương hại nào cả.
Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã ác độc như thế!
Bà không hề do dự ném nàng ta ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Tiểu nha đầu sau khi vào phòng vẫn ngồi trên giường khóc nức nở, Bùi Phượng Khanh nhìn Cố Vân, Cố Hạo, ánh mắt không cảm xúc quét lên người hai người. Cả hai rùng mình, lần nữa quỳ xuống đất.
"Xin công tử trách phạt."
Ngoài tiếng thút thít của tiểu nha đầu, trong phòng cũng không còn bất kỳ tiếng động khác. Qua một lúc thật lâu, Bùi Phượng Khanh mới chậm rãi nói: "Lấy công chuộc tội, con không dạy lỗi tại cha."
Cố Vân, Cố Hạo cùng cúi đầu nhận lệnh.
"Thuộc hạ đã rõ!"
Sau đó Bùi Phượng Khanh khoác tay để ba người kia rời đi, tiểu nha đầu vẫn đang khóc, Bùi Phượng Khanh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, khẽ cười, "Ủy khuất thế sao?" Hắn vừa nói vừa gỡ ngọc bội trên người tiểu nha đầu xuống, hắn vốn muốn phạt nàng một chút, nhưng giờ đây cũng không còn tâm trạng tính toán với nàng.
Hắn còn cười! Tiểu nha đầu khóc càng uất ức hơn, "Muội cho rằng huynh không cần muội nữa, sao huynh có thể nói đi liền đi!" Nàng khóc rất to, dáng vẻ vô cùng tủi thân, Bùi Phượng Khanh buồn cười, "Ta đi lấy đàn, không phải muội bảo muốn học sao? Tuy rằng bây giờ còn chưa biết nhưng nghe thêm vài lần, về sau học sẽ nhanh hơn."
Tiểu nha đầu mở to đôi mắt to tròn đen láy.
Vậy nên là nàng trách nhầm ca ca rồi sao?
Bùi Phượng Khanh ung dung nhìn nàng, muốn xem nàng sẽ làm gì tiếp theo. Tiểu nha đầu chớp mắt, rõ ràng trên mi nàng vẫn vương nước mắt, nhưng nàng lại xuống giường nhào vào lòng Bùi Phượng Khanh, ngẩng đầu chu môi, chụt!
Xúc cảm mềm mại trên mặt khiến cho Bùi Phượng Khanh ngây người.
Sau khi hôn Bùi Phượng Khanh một cái, tiểu nha đầu thấy hắn không có phản ứng, nàng liền sốt ruột, lúc sư phụ tức giận chỉ cần hôn người một cái là được, sao ca ca lại không cười, là do nàng hôn chưa đủ sao? Hừm, sư phụ cũng giống như vậy thì phải, lúc người có nổi trận lôi đình đi nữa thì hôn thêm vài cái người sẽ hết giận ngay thôi! Nàng tiếp tục chu môi, chụt chụt chụt!
Trước giờ Bùi Phượng Khanh đều rất chiều nàng, chưa từng nổi nóng, đương nhiên không biết được lý do tại sao nàng lại dỗ dành hắn như thế? Thoáng cái trên mặt hắn dính đầy nước bọt, hắn dở khóc dở cười, vừa muốn mở miệng, tiểu nha đầu đang muốn hôn tiếp, sau đó nàng cắn môi dưới của Bùi Phượng Khanh.
Bùi Phượng Khanh đờ người, tiểu nha đầu chớp mắt, tiếp tục gặm.
Hừm, có chút ngọt, nàng lại mút vài cái, sau đó còn vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm...
Bùi Phượng Khanh ấn vai tiểu nha đầu kéo nàng ra.
Sau khi im lặng hồi lâu, hắn nghiêm túc hỏi.
"Muội đã từng hôn qua những ai?"
Tiểu nha đầu chớp mắt, sau đó cúi đầu đưa tay đếm.
"Sư phụ, Trương ma ma, Tô ma ma, Câu gia nãi nãi, dì Tú, thím Trần..."
Bùi Phượng Khanh lặng thinh, hít sâu một hơi.
"Sau này không được hôn người khác biết không?"
"Tại sao?"
"Vì ta sẽ giận."
Được rồi, ca ca giận rất đáng sợ. Tiểu nha đầu nghĩ ngợi gật đầu. Lúc Bùi Phượng Khanh đang muốn thở phào nhẹ nhõm, tiểu nha đầu lại hỏi: "Muội hôn người khác huynh sẽ giận, vậy muội có thể hôn ca ca không?"
"..."
"..."
"Có thể..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.