Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 25:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Lúc này đúng là thời điểm mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà hoàng hôn phủ khắp mặt đất, dính cả ánh nắng ấm áp lên người. Bùi Phượng Khanh và Tô Tam nương đang đứng trên boong thuyền, thuyền đã tiến vào bến, đang chậm rãi cập bờ. Thành Dương Châu nguy nga rộng lớn lại đồ sộ xuất hiện trước mặt hai người. Tường thành cao mấy trượng, gạch xanh ngói đỏ, mười bước một chốt canh, trăm bước một vọng đài (đài quan sát của tường thành ngày xưa).
Thuyền quan cao lớn, Tô Tam nương vịn tay, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới có không biết bao nhiêu con thuyền, quan thuyền, thuyền tư nhân của khắp nơi, xung quanh còn có thuyền hoa và thuyền ô bồng (loại thuyền có mái vòm) của Dương Châu liên tục tụ tập đến. Tuy đứng trên thuyền cao nhưng náo nhiệt vẫn vọng đến bên tai như cũ. Đây cũng là lần đầu tiên Tô Tam nương đến Dương Châu, không nhịn được thở dài: "Quả nhiên là đếm không hết nơi phong lưu, còn náo nhiệt hơn bến tàu ở kinh thành."
Bùi Phượng Khanh cũng cúi đầu nhìn xuống bên dưới, dương liễu bên bờ đón gió, hoa lụa tinh xảo quẩn quanh, dưới tàng cây có các cô nương thanh lệ yểu điệu đang đi lại, gió xuân thổi qua, nhấc lên một góc khăn lụa che mặt, khiến lộ ra dung nhan xinh đẹp như hoa.
"Thành Dương Châu mười dặm gió xuân, đương nhiên là tốt."
Thuyền đã cập bờ, người chèo thuyền đang cùng nhau hợp lực thả neo, Bùi Phượng Khanh bỗng nhiên lên tiếng: "Thập Tam thúc đến Dương Châu ạ?"
Tô Tam nương vẫn nhìn cảnh vật phía bên dưới như cũ, nghe được lời này thì lắc đầu: "Hôm qua nhận được bồ câu đưa thư, thư nói ước chừng ngày mai nó mới đến."
Bùi Phượng Khanh gật đầu, lại nói: "Đêm nay không đi biệt viện, đến khách điếm."
"Vì sao lại vậy?"
Khi còn trẻ Thập Tam du ngoạn ở khắp nơi, sao lại có thể buông tha cho Dương Châu? Nơi này đương nhiên cũng có biệt viện của ông. Bùi Phượng Khanh còn chưa lên tiếng, Tô Tam nương nghĩ nghĩ lại nói: "Ý con là nói, mẫu nữ ở phòng bên?"
Từ sau sự kiện kia hai mẹ con kia không đến nữa, một chút tiếng vang cũng không có, vô cùng an tĩnh.
Từ trước đến nay Bùi Phượng Khanh đều sẽ không coi khinh người, cho dù là phụ nhân chốn khuê phòng. Vị Chu Nhị phu nhân này có lòng dạ, có thủ đoạn, dù không tính đến chuyện bà ta chịu nhục nhã và ấm ức lớn như vậy, Chu Mộng Hinh cũng bị quát mắng. Có lẽ bà ta không phải hổ dữ nhưng là một người mẹ, Chu Mộng Hinh dù sao cũng lag là con gái duy nhất, vì vậy bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy đâu.
Hắn gật đầu: "Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ."
Vừa nghe xong mấy chữ này, Tô Tam nương cũng lập tức suy nghĩ ngọn nguồn của chuyện này. Nếu trực tiếp đến biệt viện, hai mẹ con kia sẽ biết bọn họ có quan hệ với Thập Tam, đến lúc đó sẽ không biết nên làm sao cho phải? Bà cười nhạo một tiếng: "Cũng tốt, đỡ mất công ta đi điều tra các nàng, để các nàng tự mình đưa đến cửa đi."
"Sư phụ, ca ca."
Giọng nói dịu dàng của tiểu nha đầu vang lên, tiếng bước chân lộc cộc cũng theo đó mà đến.
"Chúng ta phải rời thuyền sao?"
Tiểu nha đầu mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt to tròn lúng liếng còn ngập hơi nước, dáng vẻ ngửa đầu nhìn người trông thế nào cũng thấy đáng yêu. Tô Tam nương không nhịn được cúi người nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô nhóc: "Con heo nhỏ, hiện tại mới tỉnh đấy à."
"Sư phụ hư."
Tiểu nha đầu xoay mặt tránh đi, sau đó quay người duỗi tay với Bùi Phượng Khanh. Bùi Phượng Khanh khom người bế lên, tiểu cô nương giang hai tay ôm lấy cổ hắn, ríu rít nói: "Ca ca, chúng ta phải rời thuyền sao?" Tuy rằng lần đầu tiên ngồi thuyền nên cảm thấy có chút mới lạ nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của mấy ngày hôm trước, ngồi suốt mấy ngày, tiểu nha đầu đã không còn cảm thấy thú vị nữa.
Duỗi tay vuốt gọn những sợi bị gió thổi bay tán loạn của tiểu cô nương, hắn gật đầu: "Ừm, phải rời thuyền."
"Bức hoạ mỹ nhân, phải tìm thật nhiều bức hoạ mỹ nhân, muội đã nhận lời với Ấu An rồi."
Tiểu cô nương vẫn luôn ghi nhớ lời ước hẹn giữa hai đứa trẻ trong đầu.
Bùi Phượng Khanh đương nhiên cũng hiểu bức họa mỹ nhân trong miệng Nhóc Con, cũng không biết đứa nhỏ kia nghe được từ đâu nói Dương Châu nhiều mỹ nhân, mới năm tuổi đã nhớ nhung mỹ nhân rồi. Nghe được lời này thì hắn cười nhẹ một tiếng, mặt mày tinh xảo như tắm gió xuân: "Được, thật nhiều thật nhiều bức hoạ mỹ nhân."
"Ca ca tốt nhất!"
Tiểu nha đầu cảm thấy mỹ mãn, cười đến hai mắt cong cong, dẩu miệng, lại hôn Bùi Phượng Khanh một cái thật kêu.
"Ca ca tốt thì sư phụ không còn tốt nữa rồi?"
Tô Tam nương kín đáo ghen, cũng đưa mặt đến gần bên miệng tiểu cô nương: "Mau, thơm sư phụ một cái." Tiểu nha đầu lập tức quay mặt đi: "Không thơm, sư phụ hư, không thơm, không thể thơm!"
"Vì sao không thể thơm?"
Tô Tam nương kinh ngạc.
Không đợi tiểu nha đầu đáp lời, Bùi Phượng Khanh đã trực tiếp ôm lấy tiểu cô nương, đi vào trong: "Người ở hai tầng dưới hẳn là đều rời thuyền, chúng ta cũng nên chuẩn bị rời thuyền thôi." Tô Tam nương khó hiểu nhìn theo bóng dáng đột nhiên rời đi của Bùi Phượng Khanh, sao lại thế này?
Người đã xuống hơn phân nửa, đây cũng đúng là thời điểm bến tàu đang đông đúc. Vệ Đông đi phía trước mở đường, Cố Vân theo phía sau, Bùi Phượng Khanh cẩn thận ôm tiểu cô nương vào trong ngực, Tô Tam nương, Tô ma ma, Trương ma ma vây ở xung quanh. Vệ Đông đi được mấy bước thì ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó ánh mắt sáng lên: "Cố Hạo ở bên kia."
Mọi người ngẩng đầu, dừng bước nhìn qua, thấy Cố Hạo đang đứng ở cách đo không xa, bên cạnh có ba chiếc xe ngựa. Bên này cũng không có người đến đón, vậy nên Cố Hạo xuống thuyền trước, đi thuê xe ngựa tốt. Tô Tam nương dẫn đầu lên xe ngựa, Tô ma ma và Trương ma ma thì đang trông nom người dọn dẹp hành lý. Cố Hạo nhỏ giọng nói bên tai Bùi Phượng Khanh: "Người Chu gia đi rồi, để lại ba người ở bến tàu, hiện tại đang ở gần đây."
Bởi vì một lần ngã kia của tiểu cô nương, Cố Vân và Cố Hạo đều nghẹn lửa giận. Nếu hiện tại còn dám chủ động đến bám đuôi thì lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu! Bùi Phượng Khanh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Không cần phải xen vào, làm việc tùy theo hoàn cảnh."
Cũng muốn xem xem lần này nàng ta có thể làm ra chuyện gì.
Đây đúng là vừa khéo đến thời gian dùng bữa tối, thành Dương Châu vẫn náo nhiệt như cũ, người trong thành nhộn nhịp tấp nập. Tiểu nha đầu xốc màn xe lên, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, Bùi Phượng Khanh thấy xung quanh giăng đèn kết hoa, chẳng lẽ có chuyện vui gì? Xe dừng lại trước cửa khách điếm, trước cửa đang có tiểu nhị đứng chờ, thấy người thì lập tức cười, tiến lên đón.
Bùi Phượng Khanh xuống xe, chỉ thấy hai bên treo đèn lồng đỏ cao cao, trên tấm biển đề Yên Vũ lâu, tư thế phiêu dật có lực, là do người có tài làm. Không nhịn được gật đầu, thành Dương Châu này đúng là nơi tài tử hội tụ, mới chỉ là tấm biển hiệu của khách điếm đã có thể chiêm ngưỡng được phong thái cỡ này. Tiểu đồng mang hành lý vào hậu viện, tiểu nhị cười nói: "Khách quan muốn vào phòng rửa mặt chải đầu trước hay là dùng bữa trước ạ?"
Lúc Cố Hạo đi thuê khách điếm cũng đã liên hệ với khách điếm để giữ phòng.
Tô Tam nương ngẩng đầu nhìn, thấy người trong đại sảnh khách điếm thật náo nhiệt, không ít thiếu niên phong lưu đang cáo giọng đàm luận, cũng có thiếu nữ ngồi bên cửa sổ buông rèm: "Dùng bữa trước đi, ở đại sảnh luôn."
"Xong ngay."
Tiểu nhị dẫn đoàn người đến một bàn tròn sát cửa sổ, ngồi ở vị trí này thì chỉ cần nghiêng đầu là có thể trông thấy đường phố náo nhiệt. Tuy trong thôn nhiều người nhưng tiểu nha đầu vẫn chưa từng thấy được lúc nào náo nhiệt thế nào, cho nên vô cùng hưng phấn, đầu nhỏ ngó qua ngó lại nhìn ngắm khắp nơi. Bùi Phượng Khanh không dám thả nàng xuống, sợ sẽ chạy loạn, vẫn ôm trong lòng như cũ.
Bàn bên có bốn năm thiếu niên tầm mười sáu mười bảy đang ngồi, đều ăn mặt như thư sinh. Lúc này đang đúng độ hương rượu nồng nàn, giọng điệu không tránh khỏi cao thêm mấy phần. Một người trong đó nói: "Vị công tử Tạ gia kia không hổ là cháu trai của Tạ lão tiên sinh, thế mà ở tuổi mười ba đã đăng Tiến sĩ nhất giáp, thật sự đúng là tấm gương của chúng ta!"
Gian khổ học tập suốt mười năm không phải chỉ vì đề tên bảng vàng thôi sao, biết bao nhiêu ông lão tóc có sợi bạc đã thi rớt, vậy mà vị Tạ công tử này lại ở tuổi mười ba đã hoàn thành được chuyện mà vô số người cả đời không làm được. Thanh danh đương nhiên sẽ bay xa, vừa qua kì thi mùa xuân, kỳ thi Đình còn chưa mở, Dương Châu đã đều biết chuyện của hắn.
"Chỉ tiếc tuổi của Tạ Quân Trạch thực sự còn quá nhỏ, không biết thi Đình lần này có thể đạt được vị trí đứng đầu để cưỡi ngựa dạo phố hay không?"
Lời nói ở bàn bên truyền vào trong tai Bùi Phượng Khanh, Tiến sĩ nhất giáp?
"Tạ Quân Trạch?"
Tiểu nha đầu giật mình khẽ nhắc lại Tạ Quân Trạch, vốn đang nhìn đông ngó tây lại đột nhiên an tĩnh ngồi trong lòng Bùi Phượng Khanh, ngẩn ngơ nhìn bàn bên, trong đôi mắt to hiện lên nghi hoặc, nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tô Tam nương đang cúi đầu xem thực đơn, cũng không để ý đến đoạn náo nhiệt này, cười tủm tỉm nhìn tiểu nha đầu, xem có phải tiểu cô nương còn nhớ rõ tiểu tử Tạ gia không.
Bùi Phượng Khanh duỗi tay lấy một khối điểm tâm đút cho tiểu cô nương: "Muội nếm thử, nếu thấy ngon, trở về chúng ta mang một ít cho người trong thôn." Mang cho người trong thôn? Rõ ràng mấy ngày nay tiểu nha đầu đều thật sự nhớ nhung thôn Lưu Vân, điểm tâm vào miệng ngọt mềm, cẩn thận nếm thử, gật đầu: "Câu nãi nãi sẽ thích cái này!"
Trên bàn còn một cái hộp cửu cung hình tròn, bên trong chứa điểm tâm các màu. Bùi Phượng Khanh lấy mỗi loại một khối để tiểu cô nương nếm thử hương vị.
"Ấu An sẽ thích cái này!"
"Ca ca khỉ gầy sẽ thích cái này."
Tiểu nha đầu nói một câu, Bùi Phượng Khanh sẽ cười đáp một lần, vui đến mức chỉ ngồi trong lòng hắn cười ngọt ngào làm nũng, chuyện bàn bên đã ném đến chân trời. Tô Tam nương cười như không cười liếc Bùi Phượng khanh một cái, vẻ mặt Bùi Phượng Khanh tự nhiên, cúi đầu uống trà.
Dương Châu nhiều nước, cá làm đặc biệt chính tông, tiểu nha đầu đặc biệt yêu thích cá Bát Bảo kia, thịt cá trơn mềm, tiểu nha đầu không ngừng đòi lấy. Trẻ con ăn cá là chuyện tốt, Bùi Phượng Khanh đương nhiên sẽ chiều theo tiểu nha đầu, chỉ cúi đầu bỏ xương cá thay nàng, sau khi kết thúc bữa cơm thì hắn cũng không ăn được bao nhiêu.
Bàn đối diện cũng là một đôi huynh muội, tuổi tác tương đương với Bùi Phượng Khanh và tiểu nha đầu, chỉ là hai huynh muội đều nhìn rất mập mạp, đang tranh giành chút thịt cá cuối cùng còn trên bàn. Món cá Bát Bảo này ở Yên Vũ Lâu, mỗi bàn chỉ được gọi một đĩa, không có nhiều.
"Huynh nhìn ca ca nhà người ta xem, huynh nhìn lại huynh!"
Trơ mắt nhìn phần thịt cá cuối cùng rơi vào trong miệng huynh trưởng, muội muội tức giận đến tay run rẩy cả lên, suýt nữa thì ném luôn cả đũa.
Cảm thấy mỹ mãn khi nuốt được thịt cá vào bụng.
"Vậy sao muội không nhìn xem muội muội nhà người ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu!"
Mới đến thành Dương Châu, tuy thân thể mọi người đều mệt mỏi nhưng lại không ai muốn nghỉ ngơi, rất hưng phấn, đi đến những nơi phồn hoa như thế này, không xem cho cẩn thận thì sao mà được? Vừa khéo nghe thấy tiểu nhị nói, sau khi kết thúc kỳ thi mùa xuân mỗi năm, các tài tử ở Dương Châu đều muốn ở tại Vọng Hạc lâu cử hành việc trong đại, kinh nghĩa [1], thi văn, toán học, tất cả các loại có tổng công năm hạng mục, vừa lúc tương ứng với năm lầu của Vọng Hạc lâu.
[1] 经义 (kinh nghĩa): là một phần quan trọng trong bài thi văn của khoa thi cổ đại Trung Quốc.
Vọng Hạc lâu có tổng cộng sáu tầng, mà tầng cuối cùng lại chỉ có thể cho một người bước lên, người đứng đầu lấy lông hạc làm tài tử đứng đầu Dương Châu.
"Các vị khách quan đến sớm không bằng đến đúng lúc, tuy rằng mặt trời mọc sáng mai tỷ thí mới chính thức bắt đầu, nhưng đêm nay trước Vọng Hạc lâu không thiếu xiếc ảo thuật, biểu diễn võ nghệ các loại, các vị có thể đi đến xem một chút."
Bỏ qua việc trong đại như vậy thật đáng tiếc, hỏi thăm phương hướng từ tiểu nhị một chút, đoàn người đi về hướng Vọng Hạc lâu.
Vọng Hạc lâu nằm ở phía đông của thành Dương Châu, là nơi náo nhiệt nhất, hoa phường, chợ đêm đều nằm ngay đối diện, mà lên tầng cao nhất lại có thể quan sát hết được dòng sông chạy dài dọc Dương Châu. Từ rất xa đã nhìn thấy mái ngói cong cong của Vọng Hạc lâu, người đứng xem quả thật quá đông, lại đều không chen vào được, chỉ đứng ở xa xa nghe nhưng cũng đã thấy náo nhiệt khác thường, hình như bên trong đang có người biểu diễn xiếc ảo thuật.
Tia lửa vụn chọc cho tiểu cô nương trong lòng Bùi phượng Khanh hưng phấn dị thường, không ngừng vươn người nhìn về phía trước để xem cho rõ. Nhưng người xem thật sự là quá nhiều, phía trước còn có đầu người che mất, căn bản là không xem rõ được, tiểu nha đầu gấp đến mức mặt đỏ bừng. Bỗng nhiên thân mình tiểu cô nương được nâng lên cao, theo bản năng cúi đầu, sau đó đã bị Bùi Phượng Khanh khóa ngồi trên cổ.
Từ trước đến nay đều là tiểu cô nương nhìn lên người khác, đã bao giờ đứng cáo như vậy đâu?
Tiểu nha đầu ngồi trên cổ Bùi Phượng Khanh lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn hưng phấn vỗ tay.
"Ca ca thật là lợi hại, thế này xem thật rõ."
Giọng nói vô cùng vui vẻ, Bùi Phượng Khanh cũng mỉm cười, hai tay chặt chẽ nắm lấy đôi chân ngắn của tiểu cô nương.
Vệ Đông, Cố Hạo, Cố Vân vây quanh đồng thời trợn tròn mắt.
Vậy là cưỡi lên luôn?
Mẹ của con ơi, về sau tuyệt đối không thể đắc tội với nha đầu này. Hiện tại mới năm tuổi mà nàng đã cưỡi lên cổ, về sau lớn lên có tác oai tác quái đến cỡ nào đây chứ!
Hôm nay đường Vọng Hạc náo nhiệt như vậy, hơn một nửa người trong thành Dương Châu đều đến, hai huynh muội kia đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sau khi ăn xong thì cũng đến đây, chỉ là bị ngăn ở bên ngoài không xem được. Muội muội ngó trái ngó phải tìm khe hở, sau đó thì trông thấy tiểu nha đầu đang cưỡi trên cổ Bùi Phượng Khanh, lập tức vặn khăn thêu một cái.
Không chút do dự nhấc chân dẫm sang bên cạnh một cái.
"Huynh xem ca ca nhà người ta!"
Không hiểu tại sao bị dẫm, tức đến lửa bốc đầy đầu, lại nhìn theo hướng tay muội muội nhà mình chỉ, hắn trực tiếp quay đầu cười nhạo: "Nếu muội ngồi trên cổ ta, muội cảm thấy cổ ta còn sao? Trực tiếp chết luôn ấy chứ!"
"Huynh thế mà lại nói muội béo!"
Lại là một màn hung hăng dẫm.
"Ôi, ôi, nhẹ chút, bản thân không quản nổi cái miệng còn không cho ta nói."
"Ôi, ôi, đừng dẫm, chân sắp đứt rồi!"
Thuyền quan cao lớn, Tô Tam nương vịn tay, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới có không biết bao nhiêu con thuyền, quan thuyền, thuyền tư nhân của khắp nơi, xung quanh còn có thuyền hoa và thuyền ô bồng (loại thuyền có mái vòm) của Dương Châu liên tục tụ tập đến. Tuy đứng trên thuyền cao nhưng náo nhiệt vẫn vọng đến bên tai như cũ. Đây cũng là lần đầu tiên Tô Tam nương đến Dương Châu, không nhịn được thở dài: "Quả nhiên là đếm không hết nơi phong lưu, còn náo nhiệt hơn bến tàu ở kinh thành."
Bùi Phượng Khanh cũng cúi đầu nhìn xuống bên dưới, dương liễu bên bờ đón gió, hoa lụa tinh xảo quẩn quanh, dưới tàng cây có các cô nương thanh lệ yểu điệu đang đi lại, gió xuân thổi qua, nhấc lên một góc khăn lụa che mặt, khiến lộ ra dung nhan xinh đẹp như hoa.
"Thành Dương Châu mười dặm gió xuân, đương nhiên là tốt."
Thuyền đã cập bờ, người chèo thuyền đang cùng nhau hợp lực thả neo, Bùi Phượng Khanh bỗng nhiên lên tiếng: "Thập Tam thúc đến Dương Châu ạ?"
Tô Tam nương vẫn nhìn cảnh vật phía bên dưới như cũ, nghe được lời này thì lắc đầu: "Hôm qua nhận được bồ câu đưa thư, thư nói ước chừng ngày mai nó mới đến."
Bùi Phượng Khanh gật đầu, lại nói: "Đêm nay không đi biệt viện, đến khách điếm."
"Vì sao lại vậy?"
Khi còn trẻ Thập Tam du ngoạn ở khắp nơi, sao lại có thể buông tha cho Dương Châu? Nơi này đương nhiên cũng có biệt viện của ông. Bùi Phượng Khanh còn chưa lên tiếng, Tô Tam nương nghĩ nghĩ lại nói: "Ý con là nói, mẫu nữ ở phòng bên?"
Từ sau sự kiện kia hai mẹ con kia không đến nữa, một chút tiếng vang cũng không có, vô cùng an tĩnh.
Từ trước đến nay Bùi Phượng Khanh đều sẽ không coi khinh người, cho dù là phụ nhân chốn khuê phòng. Vị Chu Nhị phu nhân này có lòng dạ, có thủ đoạn, dù không tính đến chuyện bà ta chịu nhục nhã và ấm ức lớn như vậy, Chu Mộng Hinh cũng bị quát mắng. Có lẽ bà ta không phải hổ dữ nhưng là một người mẹ, Chu Mộng Hinh dù sao cũng lag là con gái duy nhất, vì vậy bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy đâu.
Hắn gật đầu: "Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ."
Vừa nghe xong mấy chữ này, Tô Tam nương cũng lập tức suy nghĩ ngọn nguồn của chuyện này. Nếu trực tiếp đến biệt viện, hai mẹ con kia sẽ biết bọn họ có quan hệ với Thập Tam, đến lúc đó sẽ không biết nên làm sao cho phải? Bà cười nhạo một tiếng: "Cũng tốt, đỡ mất công ta đi điều tra các nàng, để các nàng tự mình đưa đến cửa đi."
"Sư phụ, ca ca."
Giọng nói dịu dàng của tiểu nha đầu vang lên, tiếng bước chân lộc cộc cũng theo đó mà đến.
"Chúng ta phải rời thuyền sao?"
Tiểu nha đầu mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt to tròn lúng liếng còn ngập hơi nước, dáng vẻ ngửa đầu nhìn người trông thế nào cũng thấy đáng yêu. Tô Tam nương không nhịn được cúi người nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô nhóc: "Con heo nhỏ, hiện tại mới tỉnh đấy à."
"Sư phụ hư."
Tiểu nha đầu xoay mặt tránh đi, sau đó quay người duỗi tay với Bùi Phượng Khanh. Bùi Phượng Khanh khom người bế lên, tiểu cô nương giang hai tay ôm lấy cổ hắn, ríu rít nói: "Ca ca, chúng ta phải rời thuyền sao?" Tuy rằng lần đầu tiên ngồi thuyền nên cảm thấy có chút mới lạ nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của mấy ngày hôm trước, ngồi suốt mấy ngày, tiểu nha đầu đã không còn cảm thấy thú vị nữa.
Duỗi tay vuốt gọn những sợi bị gió thổi bay tán loạn của tiểu cô nương, hắn gật đầu: "Ừm, phải rời thuyền."
"Bức hoạ mỹ nhân, phải tìm thật nhiều bức hoạ mỹ nhân, muội đã nhận lời với Ấu An rồi."
Tiểu cô nương vẫn luôn ghi nhớ lời ước hẹn giữa hai đứa trẻ trong đầu.
Bùi Phượng Khanh đương nhiên cũng hiểu bức họa mỹ nhân trong miệng Nhóc Con, cũng không biết đứa nhỏ kia nghe được từ đâu nói Dương Châu nhiều mỹ nhân, mới năm tuổi đã nhớ nhung mỹ nhân rồi. Nghe được lời này thì hắn cười nhẹ một tiếng, mặt mày tinh xảo như tắm gió xuân: "Được, thật nhiều thật nhiều bức hoạ mỹ nhân."
"Ca ca tốt nhất!"
Tiểu nha đầu cảm thấy mỹ mãn, cười đến hai mắt cong cong, dẩu miệng, lại hôn Bùi Phượng Khanh một cái thật kêu.
"Ca ca tốt thì sư phụ không còn tốt nữa rồi?"
Tô Tam nương kín đáo ghen, cũng đưa mặt đến gần bên miệng tiểu cô nương: "Mau, thơm sư phụ một cái." Tiểu nha đầu lập tức quay mặt đi: "Không thơm, sư phụ hư, không thơm, không thể thơm!"
"Vì sao không thể thơm?"
Tô Tam nương kinh ngạc.
Không đợi tiểu nha đầu đáp lời, Bùi Phượng Khanh đã trực tiếp ôm lấy tiểu cô nương, đi vào trong: "Người ở hai tầng dưới hẳn là đều rời thuyền, chúng ta cũng nên chuẩn bị rời thuyền thôi." Tô Tam nương khó hiểu nhìn theo bóng dáng đột nhiên rời đi của Bùi Phượng Khanh, sao lại thế này?
Người đã xuống hơn phân nửa, đây cũng đúng là thời điểm bến tàu đang đông đúc. Vệ Đông đi phía trước mở đường, Cố Vân theo phía sau, Bùi Phượng Khanh cẩn thận ôm tiểu cô nương vào trong ngực, Tô Tam nương, Tô ma ma, Trương ma ma vây ở xung quanh. Vệ Đông đi được mấy bước thì ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó ánh mắt sáng lên: "Cố Hạo ở bên kia."
Mọi người ngẩng đầu, dừng bước nhìn qua, thấy Cố Hạo đang đứng ở cách đo không xa, bên cạnh có ba chiếc xe ngựa. Bên này cũng không có người đến đón, vậy nên Cố Hạo xuống thuyền trước, đi thuê xe ngựa tốt. Tô Tam nương dẫn đầu lên xe ngựa, Tô ma ma và Trương ma ma thì đang trông nom người dọn dẹp hành lý. Cố Hạo nhỏ giọng nói bên tai Bùi Phượng Khanh: "Người Chu gia đi rồi, để lại ba người ở bến tàu, hiện tại đang ở gần đây."
Bởi vì một lần ngã kia của tiểu cô nương, Cố Vân và Cố Hạo đều nghẹn lửa giận. Nếu hiện tại còn dám chủ động đến bám đuôi thì lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu! Bùi Phượng Khanh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Không cần phải xen vào, làm việc tùy theo hoàn cảnh."
Cũng muốn xem xem lần này nàng ta có thể làm ra chuyện gì.
Đây đúng là vừa khéo đến thời gian dùng bữa tối, thành Dương Châu vẫn náo nhiệt như cũ, người trong thành nhộn nhịp tấp nập. Tiểu nha đầu xốc màn xe lên, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, Bùi Phượng Khanh thấy xung quanh giăng đèn kết hoa, chẳng lẽ có chuyện vui gì? Xe dừng lại trước cửa khách điếm, trước cửa đang có tiểu nhị đứng chờ, thấy người thì lập tức cười, tiến lên đón.
Bùi Phượng Khanh xuống xe, chỉ thấy hai bên treo đèn lồng đỏ cao cao, trên tấm biển đề Yên Vũ lâu, tư thế phiêu dật có lực, là do người có tài làm. Không nhịn được gật đầu, thành Dương Châu này đúng là nơi tài tử hội tụ, mới chỉ là tấm biển hiệu của khách điếm đã có thể chiêm ngưỡng được phong thái cỡ này. Tiểu đồng mang hành lý vào hậu viện, tiểu nhị cười nói: "Khách quan muốn vào phòng rửa mặt chải đầu trước hay là dùng bữa trước ạ?"
Lúc Cố Hạo đi thuê khách điếm cũng đã liên hệ với khách điếm để giữ phòng.
Tô Tam nương ngẩng đầu nhìn, thấy người trong đại sảnh khách điếm thật náo nhiệt, không ít thiếu niên phong lưu đang cáo giọng đàm luận, cũng có thiếu nữ ngồi bên cửa sổ buông rèm: "Dùng bữa trước đi, ở đại sảnh luôn."
"Xong ngay."
Tiểu nhị dẫn đoàn người đến một bàn tròn sát cửa sổ, ngồi ở vị trí này thì chỉ cần nghiêng đầu là có thể trông thấy đường phố náo nhiệt. Tuy trong thôn nhiều người nhưng tiểu nha đầu vẫn chưa từng thấy được lúc nào náo nhiệt thế nào, cho nên vô cùng hưng phấn, đầu nhỏ ngó qua ngó lại nhìn ngắm khắp nơi. Bùi Phượng Khanh không dám thả nàng xuống, sợ sẽ chạy loạn, vẫn ôm trong lòng như cũ.
Bàn bên có bốn năm thiếu niên tầm mười sáu mười bảy đang ngồi, đều ăn mặt như thư sinh. Lúc này đang đúng độ hương rượu nồng nàn, giọng điệu không tránh khỏi cao thêm mấy phần. Một người trong đó nói: "Vị công tử Tạ gia kia không hổ là cháu trai của Tạ lão tiên sinh, thế mà ở tuổi mười ba đã đăng Tiến sĩ nhất giáp, thật sự đúng là tấm gương của chúng ta!"
Gian khổ học tập suốt mười năm không phải chỉ vì đề tên bảng vàng thôi sao, biết bao nhiêu ông lão tóc có sợi bạc đã thi rớt, vậy mà vị Tạ công tử này lại ở tuổi mười ba đã hoàn thành được chuyện mà vô số người cả đời không làm được. Thanh danh đương nhiên sẽ bay xa, vừa qua kì thi mùa xuân, kỳ thi Đình còn chưa mở, Dương Châu đã đều biết chuyện của hắn.
"Chỉ tiếc tuổi của Tạ Quân Trạch thực sự còn quá nhỏ, không biết thi Đình lần này có thể đạt được vị trí đứng đầu để cưỡi ngựa dạo phố hay không?"
Lời nói ở bàn bên truyền vào trong tai Bùi Phượng Khanh, Tiến sĩ nhất giáp?
"Tạ Quân Trạch?"
Tiểu nha đầu giật mình khẽ nhắc lại Tạ Quân Trạch, vốn đang nhìn đông ngó tây lại đột nhiên an tĩnh ngồi trong lòng Bùi Phượng Khanh, ngẩn ngơ nhìn bàn bên, trong đôi mắt to hiện lên nghi hoặc, nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tô Tam nương đang cúi đầu xem thực đơn, cũng không để ý đến đoạn náo nhiệt này, cười tủm tỉm nhìn tiểu nha đầu, xem có phải tiểu cô nương còn nhớ rõ tiểu tử Tạ gia không.
Bùi Phượng Khanh duỗi tay lấy một khối điểm tâm đút cho tiểu cô nương: "Muội nếm thử, nếu thấy ngon, trở về chúng ta mang một ít cho người trong thôn." Mang cho người trong thôn? Rõ ràng mấy ngày nay tiểu nha đầu đều thật sự nhớ nhung thôn Lưu Vân, điểm tâm vào miệng ngọt mềm, cẩn thận nếm thử, gật đầu: "Câu nãi nãi sẽ thích cái này!"
Trên bàn còn một cái hộp cửu cung hình tròn, bên trong chứa điểm tâm các màu. Bùi Phượng Khanh lấy mỗi loại một khối để tiểu cô nương nếm thử hương vị.
"Ấu An sẽ thích cái này!"
"Ca ca khỉ gầy sẽ thích cái này."
Tiểu nha đầu nói một câu, Bùi Phượng Khanh sẽ cười đáp một lần, vui đến mức chỉ ngồi trong lòng hắn cười ngọt ngào làm nũng, chuyện bàn bên đã ném đến chân trời. Tô Tam nương cười như không cười liếc Bùi Phượng khanh một cái, vẻ mặt Bùi Phượng Khanh tự nhiên, cúi đầu uống trà.
Dương Châu nhiều nước, cá làm đặc biệt chính tông, tiểu nha đầu đặc biệt yêu thích cá Bát Bảo kia, thịt cá trơn mềm, tiểu nha đầu không ngừng đòi lấy. Trẻ con ăn cá là chuyện tốt, Bùi Phượng Khanh đương nhiên sẽ chiều theo tiểu nha đầu, chỉ cúi đầu bỏ xương cá thay nàng, sau khi kết thúc bữa cơm thì hắn cũng không ăn được bao nhiêu.
Bàn đối diện cũng là một đôi huynh muội, tuổi tác tương đương với Bùi Phượng Khanh và tiểu nha đầu, chỉ là hai huynh muội đều nhìn rất mập mạp, đang tranh giành chút thịt cá cuối cùng còn trên bàn. Món cá Bát Bảo này ở Yên Vũ Lâu, mỗi bàn chỉ được gọi một đĩa, không có nhiều.
"Huynh nhìn ca ca nhà người ta xem, huynh nhìn lại huynh!"
Trơ mắt nhìn phần thịt cá cuối cùng rơi vào trong miệng huynh trưởng, muội muội tức giận đến tay run rẩy cả lên, suýt nữa thì ném luôn cả đũa.
Cảm thấy mỹ mãn khi nuốt được thịt cá vào bụng.
"Vậy sao muội không nhìn xem muội muội nhà người ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu!"
Mới đến thành Dương Châu, tuy thân thể mọi người đều mệt mỏi nhưng lại không ai muốn nghỉ ngơi, rất hưng phấn, đi đến những nơi phồn hoa như thế này, không xem cho cẩn thận thì sao mà được? Vừa khéo nghe thấy tiểu nhị nói, sau khi kết thúc kỳ thi mùa xuân mỗi năm, các tài tử ở Dương Châu đều muốn ở tại Vọng Hạc lâu cử hành việc trong đại, kinh nghĩa [1], thi văn, toán học, tất cả các loại có tổng công năm hạng mục, vừa lúc tương ứng với năm lầu của Vọng Hạc lâu.
[1] 经义 (kinh nghĩa): là một phần quan trọng trong bài thi văn của khoa thi cổ đại Trung Quốc.
Vọng Hạc lâu có tổng cộng sáu tầng, mà tầng cuối cùng lại chỉ có thể cho một người bước lên, người đứng đầu lấy lông hạc làm tài tử đứng đầu Dương Châu.
"Các vị khách quan đến sớm không bằng đến đúng lúc, tuy rằng mặt trời mọc sáng mai tỷ thí mới chính thức bắt đầu, nhưng đêm nay trước Vọng Hạc lâu không thiếu xiếc ảo thuật, biểu diễn võ nghệ các loại, các vị có thể đi đến xem một chút."
Bỏ qua việc trong đại như vậy thật đáng tiếc, hỏi thăm phương hướng từ tiểu nhị một chút, đoàn người đi về hướng Vọng Hạc lâu.
Vọng Hạc lâu nằm ở phía đông của thành Dương Châu, là nơi náo nhiệt nhất, hoa phường, chợ đêm đều nằm ngay đối diện, mà lên tầng cao nhất lại có thể quan sát hết được dòng sông chạy dài dọc Dương Châu. Từ rất xa đã nhìn thấy mái ngói cong cong của Vọng Hạc lâu, người đứng xem quả thật quá đông, lại đều không chen vào được, chỉ đứng ở xa xa nghe nhưng cũng đã thấy náo nhiệt khác thường, hình như bên trong đang có người biểu diễn xiếc ảo thuật.
Tia lửa vụn chọc cho tiểu cô nương trong lòng Bùi phượng Khanh hưng phấn dị thường, không ngừng vươn người nhìn về phía trước để xem cho rõ. Nhưng người xem thật sự là quá nhiều, phía trước còn có đầu người che mất, căn bản là không xem rõ được, tiểu nha đầu gấp đến mức mặt đỏ bừng. Bỗng nhiên thân mình tiểu cô nương được nâng lên cao, theo bản năng cúi đầu, sau đó đã bị Bùi Phượng Khanh khóa ngồi trên cổ.
Từ trước đến nay đều là tiểu cô nương nhìn lên người khác, đã bao giờ đứng cáo như vậy đâu?
Tiểu nha đầu ngồi trên cổ Bùi Phượng Khanh lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn hưng phấn vỗ tay.
"Ca ca thật là lợi hại, thế này xem thật rõ."
Giọng nói vô cùng vui vẻ, Bùi Phượng Khanh cũng mỉm cười, hai tay chặt chẽ nắm lấy đôi chân ngắn của tiểu cô nương.
Vệ Đông, Cố Hạo, Cố Vân vây quanh đồng thời trợn tròn mắt.
Vậy là cưỡi lên luôn?
Mẹ của con ơi, về sau tuyệt đối không thể đắc tội với nha đầu này. Hiện tại mới năm tuổi mà nàng đã cưỡi lên cổ, về sau lớn lên có tác oai tác quái đến cỡ nào đây chứ!
Hôm nay đường Vọng Hạc náo nhiệt như vậy, hơn một nửa người trong thành Dương Châu đều đến, hai huynh muội kia đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sau khi ăn xong thì cũng đến đây, chỉ là bị ngăn ở bên ngoài không xem được. Muội muội ngó trái ngó phải tìm khe hở, sau đó thì trông thấy tiểu nha đầu đang cưỡi trên cổ Bùi Phượng Khanh, lập tức vặn khăn thêu một cái.
Không chút do dự nhấc chân dẫm sang bên cạnh một cái.
"Huynh xem ca ca nhà người ta!"
Không hiểu tại sao bị dẫm, tức đến lửa bốc đầy đầu, lại nhìn theo hướng tay muội muội nhà mình chỉ, hắn trực tiếp quay đầu cười nhạo: "Nếu muội ngồi trên cổ ta, muội cảm thấy cổ ta còn sao? Trực tiếp chết luôn ấy chứ!"
"Huynh thế mà lại nói muội béo!"
Lại là một màn hung hăng dẫm.
"Ôi, ôi, nhẹ chút, bản thân không quản nổi cái miệng còn không cho ta nói."
"Ôi, ôi, đừng dẫm, chân sắp đứt rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.