Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 30:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Lúc Bùi Thập Tam trở về khách điếm, Tô Tam nương và Bùi Phượng Khanh đang ngồi bên bàn không nói một lời, Trương ma ma cũng bị bệnh nên thuê thêm một sương phòng khác để Tô ma ma chăm sóc bà. Nói ra thì Bùi Thập Tam còn chưa thấy mặt nha đầu này đâu, vừa đến khách điếm đã bị Tô Tam nương đang nổi giận kinh người quăng ra ngoài, mọi chuyện đều là nghe được từ miệng người khác trên đường đi Chu trạch.
Bùi Thập Tam đang định đi vào thăm dò thì đã bị Tô Tam nương ngăn cản.
"Việc làm đến đâu rồi?"
Tô Tam nương nổi giận đến cực điểm, nếu đây là ở kinh thành thì nhất định đã đánh bà ta chết tươi! Đồ đệ này, bà còn chưa từng nỡ đánh đứa nhỏ lấy một cái! Tuy rời kinh thành rồi có thể "trời cao mặc chim bay" nhưng lần đầu tiên Tô Tam nương có chút hối hận. Nếu bà không rời khỏi kinh thành, vẫn còn quyền lực như cũ thì sao có thể không tự báo nổi thù cho đồ đệ!
Tuy Bùi Thập Tam và Tô Tam nương có xa cách mấy năm nhưng bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm tốt vô cùng. Chỉ cần nhìn thấy sắc mặt là đã biết bà đang nghĩ gì, lập tức gác tâm tư muốn nhìn tiểu nha đầu lại, rùng mình: "Tỷ, tỷ nghĩ gì vậy hả, hai chúng ta còn phải chia ra tính sao? Ta làm chính là tỷ làm!"
"Đồ đệ của tỷ chính là đồ đệ của ta, nào nào, để ta xem tiểu đồ đệ trông như thế nào..."
Duỗi cổ ngó về phía giường.
Tô Tam nương không do dự đẩy đầu ông ra ngoài.
"Đồ đệ của ta là đồ đệ của ta, liên quan gì đến ngươi, tránh sang một bên đi."
"Ôi chao, để ta nhìn cũng không mất miếng thịt nào mà!"
Cứ như vậy hai tỷ đệ bắt đầu làm ầm ĩ lên.
"Khụ."
Bùi Phượng Khanh nắm tay thành quyền, ho nhẹ một tiếng, hai người đang đùa giỡn nhìn về phía hắn, nhìn đến ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của hắn thì ngượng ngùng dừng tay. Tô Tam nương là ngượng vì mới vừa rồi vẫn còn tức giận, còn lo lắng cho tiểu đồ đệ, bị tên Thập Tam mất nết này làm loạn một hồi thành ra quên luôn, bà ấy phủi phủi y phục có mấy nếp gấp, không lên tiếng nữa.
Bùi Thập Tam cũng ổn định lại.
Bùi Thập Tam không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ "cha già" của ông, hiện tại tiên đế đã qua đời, lại đến một Bùi Phượng Khanh. Từ khi Bùi Phượng Khanh còn nằm trong tã lót đã được nuôi bên cạnh tiên đế, khí thế nói chuyện học được cả mười phần. Đặc biệt là cặp mắt kia, rõ ràng không có gì nhưng vừa nhìn đến là lập tức có thể nhớ đến "cha già" nhà ông!
Sao thằng nhóc làm tôn tử này so với nhi tử là ông lại còn giống "cha già" nhà ông hơn vậy?
Trông nom từ tối hôm qua đến tận bây giờ, tinh thần hắn không hề thấy mệt mỏi, ngước mắt lên nhìn Bùi Thập Tam, nhẹ giọng: "Việc sao rồi ạ?"
Bùi Thập Tam bèn nói mọi chuyện xảy ra vừa rồi ở Chu trạch lại một lần, cuối cùng còn có hơi đáng tiếc: "Chu thị kia trực tiếp bị dọa đến hôm mê, bổn vương còn nghĩ là lá gan nàng ta lớn lắm đấy." Tô Tam nương nghe vậy thì cười lạnh: "Hừ, lá gan không lớn mà lòng dạ còn tối hơn trời, bản thân còn sợ đến vậy, thế mà lại dùng cách đó đối phó với đứa nhỏ!"
Bùi Thập Tam nghe được lời này cũng gật đầu.
Tuy ông quái dị, nhưng tự nhận là bản thân chưa bao giờ xử lý trẻ con, đứa nhỏ phạm sai thì trực tiếp tìm người lớn!
Nghĩ đến đây, Bùi Thập Tam nhìn Bùi Phượng Khanh đầy khó hiểu: "Vì sao đều là rắn bị rút răng? Nếu thật sự cắn một cái rồi chết luôn thì đã sao? Con còn sợ cái này?" Chuyện vừa rồi, bao gồm cả những con rắn đó, tất cả đều là do Bùi Phượng Khanh chuẩn bị. Rắn độc thì độc thật nhưng tất cả đều đã bị rút răng, chính là chỉ dọa Chu Nhị phu nhân mà thôi.
Bùi Phượng Khanh không đáp, mà lại chứng thực với hắn.
"Lúc ấy Chu Tĩnh Ngôn thật sự không cầu xin cho Chu thị, trước khi Chu thị ngất cũng không cứu bà ta?"
"Không có."
Bùi Thập Tam lắc đầu: "Lão ta vừa định cầu xin đã bị một câu của ta dọa lùi về, cuối cùng không mở miệng."
Nói đến đây thì lại khiến Bùi Thập Tam có chỗ không hiểu. Vì sao phải đợi đến khi Chu Tĩnh Ngôn về phủ, lại vì sao phải làm ngay trước mặt lão ta? Vô duyên vô cớ lãng phí thời gian của ông! Lần này thì Bùi Phượng Khanh trả lời, y nhẹ nhàng cười rồi hỏi lại: "Nếu nhà chồng không đáng tin cậy, nữ nhi đã gả đi sẽ đi đâu cầu xin giúp đỡ?"
Đương nhiên là nhà mẹ đẻ rồi, điểm này căn bản không cần phải nghĩ.
Bùi Thập Tam khựng lại, lập tức nghĩ đến một chuyện. Đúng rồi, Chu Nhị phu nhân chính là nữ nhi Dương Châu, nhà mẹ đẻ bà ta ở ngay Dương Châu. Cho nên, muốn gộp lại diệt tận gốc nhà mẹ đẻ bà ta luôn? Bùi Thập Tam liếc mắt nhìn Bùi Phượng Khanh đang mỉm cười một cái. Tiểu tử này là một đứa mặt hiền nhưng lòng tàn nhẫn, ông chỉ đánh một người, nó thì xử luôn một nhà, nhà mẹ đẻ cũng không buông tha.
"Vậy vì sao để ta đi vào trong, không cho người ngoài xem?"
Từ trước đến nay Bùi Thập Tam đều không phải người để ý thanh danh, căn bản là không có chỗ nào phải sợ hãi. Nếu không phải trước đó Bùi Phượng Khanh đã nhắc một câu, đến thanh danh của bản thân ông cũng không để tâm đến thì sao có thể coi trọng thanh danh của Chu gia? Nếu không có lời của y thì căn bản là ông sẽ không đi vào, trực tiếp xử lý Chu thị ngay trước cửa lớn Chu trạch luôn.
Nghe vậy hai mắt Bùi Phượng Khanh đảo qua, giọng điệu đầy kinh ngạc.
"Cho nên Thập Tam thúc hy vọng, khoảng thời gian tới trong phủ nhiều thêm một đống rắn?"
Bùi Thập Tam là tên hỗn đản, người cũng quái dị, thân là Vương gia, cái loại vô pháp vô thiên này đương nhiên có rất nhiều người nịnh bợ, hiếu kính ông. Năm đó Bùi Thập Tam đột nhiên yêu thích nuôi chó ngao, cũng không biết là ai để lộ tiếng gió, mấy tháng liền tục, Vương phủ liên tục nhận được mấy chục con.
Lại thu mấy chục con rắn?
Nghĩ đến cái này cả người Bùi Thập Tam đã nổi lên một tầng da gà.
"Không cần, ta cũng không thích rắn!"
Tô Tam nương không nhịn được bật cười, ở bên ngoài uy phong như vậy, về nhà đã run rẩy. Bùi Phượng Khanh đứng dậy, cung kính hành lễ với Bùi Thập Tam: "Thập tam thúc vừa đến Dương Châu, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải ra ngoài làm việc, chất nhi cảm tạ Thập Tam thúc." Bùi Thập Tam duỗi tay nâng hắn dậy: "Nói gì thế hả, con cũng là ta nhìn lớn lên, huống chi còn là chuyện của tỷ tỷ."
"Ôi, để ta nhìn tiểu nha đầu này xem, còn chưa có xem dáng vẻ cô nương như thế nào đâu!".
Vì tiểu nha đầu này bận việc cả nửa ngày, còn chưa thấy người có dáng vẻ gì đâu. Bùi Thập Tam lại nhấc chân đi thăm dò lần nữa, sau đó trước mắt xuất hiện một cánh tay chắn ngang. Tươi cười của Bùi Phượng Khanh không đổi: "Thập Tam thúc mệt rồi, đi nghỉ ngơi thôi."
"Ôi, cái tên tiểu tử này, con đây là coi ta như con lừa, dùng xong rồi đá hả!"
"Ta chỉ liếc nhìn nó một cái, cũng sẽ không gây ồn khiến con bé tỉnh, phòng ta đến mức này sao?"
Càng không cho xem càng phải xem!
Bước vài bước đến trước giường, sau đó lập tức trông thấy một tiểu cô nương vừa mới mở mắt. Tối hôm qua tiểu cô nương bị sốt một hai canh giờ liền, sau đó lại uống thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn bị thương nguyên khí, hiện tại sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn, khiến cho đôi mắt to tròn càng to thêm. Vừa mở mắt đã trông thấy khuôn mặt phóng đại của Bùi Thập Tam, tiểu nha đầu khựng lại, yên lặng nhìn ông.
Nha đầu vốn được sinh đã rất đáng yêu, mấy năm nay lại được Bùi Phượng Khanh nuôi cho bụ bẫm, véo một cái là thấy mềm mại. Càng quan trọng hơn là nha đầu này còn không sợ ông! Bùi Thập Tam mang danh hung dữ, người khác thì thôi đi, thấy ông không chạy đã coi như tốt lắm rồi, thậm chí đứa nhỏ nhà ông, nữ nhi không nói, đến cả nhi tử cũng sợ ông!
"Nha đầu này ta thích."
"Thích thì đó cũng là đồ đệ của ta, không có chuyện của đệ."
Tô Tam nương đẩy người ra rồi ngồi xuống mép giường, đau lòng nhìn tiểu nha đầu: "Tiểu Cửu sao rồi, đầu có còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái thì nói với sư phụ." Bùi Phượng Khanh cũng lập tức đi đến cạnh mép giường, cúi đầu nhìn tiểu cô nương. Tiểu cô nương vẫn còn hơi ngây ra, nghe thấy lời này thì chỉ chậm chạp lắc đầu.
Bởi vì chưa từng gặp Bùi Thập Tam cho nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông.
Tiểu cô nương mềm mại cứ nhìn ông chằm chằm khiến Bùi Thập Tam cảm thấy cảm giác này thật mới mẻ, nghiêng người về phía trước, nói: "Mau, gọi một tiếng Thập Tam thúc ta nghe một chút nào."
Bùi Phượng Khanh duỗi tay thăm dò trán của tiểu cô nương, cảm giác ấm áp, đã bình thường. Hắn đứng dậy, nói với Tô Tam nương: "Tô ma ma không có đây, cô cô thay y phục cho muội ấy đi. Tối hôm qua muội ấy đổ mồ hôi một trận, lát nữa nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái." Tô Tam nương gật đầu: "Được."
Hắn quay người nói với Bùi Thập Tam vẫn còn đang nhìn tiểu cô nương: "Thập Tam thúc, chúng ta đi ra ngoài đi." Bùi Thập Tam không thèm để ý đến Bùi Phượng Khanh, hứng thú vẫn dâng cao mà nhìn tiểu nha đầu, cười tủm tỉm: "Mau, gọi Thập Tam thúc ta nghe một chút nào." Tô Tam nương cũng bực: "Bao nhiêu tuổi rồi mà đệ còn ăn vạ hả? Mau đi ra ngoài!"
"Cô cô."
Giọng nói bình tĩnh của Bùi Phượng Khanh vang lên.
"Hả?"
Tô Tam nương giương mắt nhìn về phía hắn.
Bùi Phượng Khanh thong thả nói: "Cơm trưa ăn canh rắn nhé, được không?"
Thân thể Bùi Thập Tam khựng lại, cả người lập tức thẳng tắp: "Khụ! Thân thể ta rất mệt, ta đi nghỉ ngơi trước, chờ đến chiều chúng ta lại về biệt viện. Cơm trưa thì không cần gọi ta, ta không đói."
Tô Tam nương dở khóc dở cười nhìn bóng dáng vội vã đi ra ngoài của Bùi Thập Tam, lắc đầu: "Ta còn tưởng rằng phụ hoàng đi rồi không ai trị được nó, may còn có con." Bùi Phượng Khanh cười cười, khom người sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nha đầu: "Ca ca ở ngay ngoài cửa, một lát nữa lại vào, ngoan ngoãn thay quần áo, không đùa giỡn với sư phụ, biết không?"
"Vâng."
Nàng nhẹ giọng đáp ứng, lúc này Bùi Phượng Khanh mới mỉm cười đi ra ngoài.
Vệ Đông vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, thấy Bùi Phượng Khanh ra thì nói: "Vừa rồi Tô ma ma nói Bạch lão gia đã trở về khách điếm, bên kia cũng phái người truyền lời nói đã biết, sẽ không để trong lòng. Nhưng vì đứa nhỏ còn chưa tỉnh cho nên không có gì để nói, chờ đứa nhỏ tỉnh thì gặp mặt nói chuyện."
Lúc này tiểu nha đầu mới tỉnh, không biết Bạch Thu Thu đã tỉnh chưa.
Bùi Phượng Khanh gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói; "Ngươi đi chuẩn bị một phần lễ, đợi lát nữa ta tự mình đưa lên."
Vệ Đông khó hiểu: "Tô ma ma đã tặng một phần lễ xin lỗi rồi, vì sao công tử còn muốn đích thân đi lên?" Đã để Tô ma ma đi dàn xếp rồi, hơn nữa chủ tử muốn xử lý người Chu gia, nào có rảnh để đi lên, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Chẳng lẽ thân phận người Bạch gia có gì khác thường?" Bùi Phượng Khanh gật đầu lại lắc đầu: "Ta đã sớm đoán được thân phận người Bạch gia, cũng thật sự đã có được chứng thực."
"Vậy vì sao thay đổi chủ ý?"
Cố Vân cầm lệnh bài của Thập Tam vương gia, tin tức thu được rất nhanh. Thập Tam vương gia còn chưa về khách điếm, tư liệu của người Chu gia đã nằm trong tay Bùi Phượng Khanh.
"Người Bạch gia đến Dương Châu, tính ra còn có một chút quan hệ với người Chu gia."
Đứa nhỏ kia được nuôi dưỡng đến ngây thơ, đương nhiên được đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương. Nếu Bạch đại nhân biết việc này có liên quan đến Chu gia, ông ta chỉ cần để việc này ở trong thì đời này Chu Tĩnh Ngôn đừng mong có cơ hội lên chức nữa. Nhưng Bùi Phượng Khanh không tính để bọn họ được lợi như vậy, muốn nói trước xong xuôi với người Bạch gia trước, miễn cho kế hoạch bị hỏng.
Công tử muốn ra tay với Chu gia, nếu người Bạch gia nhúng tay vào trước thì đúng là kế hoạch đã bị hỏng.
Gật đầu.
"Được, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị."
Bùi Phượng Khanh đứng ngoài cửa khoảng một khắc xong mới dám gõ cửa, nghe được tiếng Tô Tam nương mới đẩy cửa đi vào. Tiểu nha đầu đã thay y phục xong, đang ngồi trước gương để Tô Tam nương tết tóc cho cô nhóc. Bùi Phượng Khanh giương mắt nhìn qua, đang mặc một chiếc áo bông, nghĩ nghĩ, lại lấy một chiếc áo khoác không tay màu vàng nhạt mặc vào cho tiểu cô nương.
Tiểu nha đầu có hơi không vui.
"Mặc cái này thì không động đậy nổi."
Tiểu nha đầu rất sợ lạnh, đến mùa đông đều bọc lại thành trái bóng, bụ bẫm đến mức động cũng không động nổi. Cho nên vừa đến mùa xuân đã thích y phục mỏng nhẹ, hiện tại để cô nhóc mặc thêm một tầng thì lập tức không vui. Tuy rằng không vui nhưng vẫn theo động tác của Bùi Phượng Khanh mặc áo vào, chỉ là miệng dẩu lên.
Bùi Phượng Khanh cười khẽ, nhéo miệng nhỏ của cô nhóc.
"Chúng ta đi lên trên thăm Thu Thu được không?"
"A! Đúng rồi, không phải tối hôm qua Thu Thu ngủ cùng muội sao, tỷ ấy đi đâu rồi? Cũng không thấy Trương ma ma đâu?"
Lực chú ý của tiểu nha đầu quả nhiên bị dời đi, Bùi Phượng Khanh cười nói: "Trương ma ma đi ra ngoài mua đồ, Thu Thu ở phía trên đấy. Lúc sáng người nhà đã đến đón nàng ấy về. Muội rửa mặt xong, chúng ta lập tức đi tìm nàng ấy."
"Được!"
Nhắc đến người bạn nhỏ, vẻ mặt tiểu cô nương cũng là cười ngọt ngào: "Sư phụ nhanh lên nào, con đi thăm Thu Thu."
Hiện tại Tô Tam nương đã kiên nhẫn hơn, tối hôm qua tiểu nha đầu xảy ra chuyện đã khiến bà ấy bị dọa sợ. May là mấy năm nay tính tình tiểu nha đầu đã được rèn trở lên hoạt bát hơn, cũng không còn vừa bệnh đã uể oải, bây giờ vẫn cao hứng thú như vậy, Tô Tam nương vui còn không hết, sao lại hắt nước lạnh cho nàng được?
"Được được, chúng ta trang điểm xinh xinh đẹp đẹp rồi đi tìm Thu Thu chơi."
"Vâng!"
Tiểu cô nương gật đầu, trên mặt không giấu được sự vui vẻ.
Bùi Thập Tam đang định đi vào thăm dò thì đã bị Tô Tam nương ngăn cản.
"Việc làm đến đâu rồi?"
Tô Tam nương nổi giận đến cực điểm, nếu đây là ở kinh thành thì nhất định đã đánh bà ta chết tươi! Đồ đệ này, bà còn chưa từng nỡ đánh đứa nhỏ lấy một cái! Tuy rời kinh thành rồi có thể "trời cao mặc chim bay" nhưng lần đầu tiên Tô Tam nương có chút hối hận. Nếu bà không rời khỏi kinh thành, vẫn còn quyền lực như cũ thì sao có thể không tự báo nổi thù cho đồ đệ!
Tuy Bùi Thập Tam và Tô Tam nương có xa cách mấy năm nhưng bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm tốt vô cùng. Chỉ cần nhìn thấy sắc mặt là đã biết bà đang nghĩ gì, lập tức gác tâm tư muốn nhìn tiểu nha đầu lại, rùng mình: "Tỷ, tỷ nghĩ gì vậy hả, hai chúng ta còn phải chia ra tính sao? Ta làm chính là tỷ làm!"
"Đồ đệ của tỷ chính là đồ đệ của ta, nào nào, để ta xem tiểu đồ đệ trông như thế nào..."
Duỗi cổ ngó về phía giường.
Tô Tam nương không do dự đẩy đầu ông ra ngoài.
"Đồ đệ của ta là đồ đệ của ta, liên quan gì đến ngươi, tránh sang một bên đi."
"Ôi chao, để ta nhìn cũng không mất miếng thịt nào mà!"
Cứ như vậy hai tỷ đệ bắt đầu làm ầm ĩ lên.
"Khụ."
Bùi Phượng Khanh nắm tay thành quyền, ho nhẹ một tiếng, hai người đang đùa giỡn nhìn về phía hắn, nhìn đến ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của hắn thì ngượng ngùng dừng tay. Tô Tam nương là ngượng vì mới vừa rồi vẫn còn tức giận, còn lo lắng cho tiểu đồ đệ, bị tên Thập Tam mất nết này làm loạn một hồi thành ra quên luôn, bà ấy phủi phủi y phục có mấy nếp gấp, không lên tiếng nữa.
Bùi Thập Tam cũng ổn định lại.
Bùi Thập Tam không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ "cha già" của ông, hiện tại tiên đế đã qua đời, lại đến một Bùi Phượng Khanh. Từ khi Bùi Phượng Khanh còn nằm trong tã lót đã được nuôi bên cạnh tiên đế, khí thế nói chuyện học được cả mười phần. Đặc biệt là cặp mắt kia, rõ ràng không có gì nhưng vừa nhìn đến là lập tức có thể nhớ đến "cha già" nhà ông!
Sao thằng nhóc làm tôn tử này so với nhi tử là ông lại còn giống "cha già" nhà ông hơn vậy?
Trông nom từ tối hôm qua đến tận bây giờ, tinh thần hắn không hề thấy mệt mỏi, ngước mắt lên nhìn Bùi Thập Tam, nhẹ giọng: "Việc sao rồi ạ?"
Bùi Thập Tam bèn nói mọi chuyện xảy ra vừa rồi ở Chu trạch lại một lần, cuối cùng còn có hơi đáng tiếc: "Chu thị kia trực tiếp bị dọa đến hôm mê, bổn vương còn nghĩ là lá gan nàng ta lớn lắm đấy." Tô Tam nương nghe vậy thì cười lạnh: "Hừ, lá gan không lớn mà lòng dạ còn tối hơn trời, bản thân còn sợ đến vậy, thế mà lại dùng cách đó đối phó với đứa nhỏ!"
Bùi Thập Tam nghe được lời này cũng gật đầu.
Tuy ông quái dị, nhưng tự nhận là bản thân chưa bao giờ xử lý trẻ con, đứa nhỏ phạm sai thì trực tiếp tìm người lớn!
Nghĩ đến đây, Bùi Thập Tam nhìn Bùi Phượng Khanh đầy khó hiểu: "Vì sao đều là rắn bị rút răng? Nếu thật sự cắn một cái rồi chết luôn thì đã sao? Con còn sợ cái này?" Chuyện vừa rồi, bao gồm cả những con rắn đó, tất cả đều là do Bùi Phượng Khanh chuẩn bị. Rắn độc thì độc thật nhưng tất cả đều đã bị rút răng, chính là chỉ dọa Chu Nhị phu nhân mà thôi.
Bùi Phượng Khanh không đáp, mà lại chứng thực với hắn.
"Lúc ấy Chu Tĩnh Ngôn thật sự không cầu xin cho Chu thị, trước khi Chu thị ngất cũng không cứu bà ta?"
"Không có."
Bùi Thập Tam lắc đầu: "Lão ta vừa định cầu xin đã bị một câu của ta dọa lùi về, cuối cùng không mở miệng."
Nói đến đây thì lại khiến Bùi Thập Tam có chỗ không hiểu. Vì sao phải đợi đến khi Chu Tĩnh Ngôn về phủ, lại vì sao phải làm ngay trước mặt lão ta? Vô duyên vô cớ lãng phí thời gian của ông! Lần này thì Bùi Phượng Khanh trả lời, y nhẹ nhàng cười rồi hỏi lại: "Nếu nhà chồng không đáng tin cậy, nữ nhi đã gả đi sẽ đi đâu cầu xin giúp đỡ?"
Đương nhiên là nhà mẹ đẻ rồi, điểm này căn bản không cần phải nghĩ.
Bùi Thập Tam khựng lại, lập tức nghĩ đến một chuyện. Đúng rồi, Chu Nhị phu nhân chính là nữ nhi Dương Châu, nhà mẹ đẻ bà ta ở ngay Dương Châu. Cho nên, muốn gộp lại diệt tận gốc nhà mẹ đẻ bà ta luôn? Bùi Thập Tam liếc mắt nhìn Bùi Phượng Khanh đang mỉm cười một cái. Tiểu tử này là một đứa mặt hiền nhưng lòng tàn nhẫn, ông chỉ đánh một người, nó thì xử luôn một nhà, nhà mẹ đẻ cũng không buông tha.
"Vậy vì sao để ta đi vào trong, không cho người ngoài xem?"
Từ trước đến nay Bùi Thập Tam đều không phải người để ý thanh danh, căn bản là không có chỗ nào phải sợ hãi. Nếu không phải trước đó Bùi Phượng Khanh đã nhắc một câu, đến thanh danh của bản thân ông cũng không để tâm đến thì sao có thể coi trọng thanh danh của Chu gia? Nếu không có lời của y thì căn bản là ông sẽ không đi vào, trực tiếp xử lý Chu thị ngay trước cửa lớn Chu trạch luôn.
Nghe vậy hai mắt Bùi Phượng Khanh đảo qua, giọng điệu đầy kinh ngạc.
"Cho nên Thập Tam thúc hy vọng, khoảng thời gian tới trong phủ nhiều thêm một đống rắn?"
Bùi Thập Tam là tên hỗn đản, người cũng quái dị, thân là Vương gia, cái loại vô pháp vô thiên này đương nhiên có rất nhiều người nịnh bợ, hiếu kính ông. Năm đó Bùi Thập Tam đột nhiên yêu thích nuôi chó ngao, cũng không biết là ai để lộ tiếng gió, mấy tháng liền tục, Vương phủ liên tục nhận được mấy chục con.
Lại thu mấy chục con rắn?
Nghĩ đến cái này cả người Bùi Thập Tam đã nổi lên một tầng da gà.
"Không cần, ta cũng không thích rắn!"
Tô Tam nương không nhịn được bật cười, ở bên ngoài uy phong như vậy, về nhà đã run rẩy. Bùi Phượng Khanh đứng dậy, cung kính hành lễ với Bùi Thập Tam: "Thập tam thúc vừa đến Dương Châu, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải ra ngoài làm việc, chất nhi cảm tạ Thập Tam thúc." Bùi Thập Tam duỗi tay nâng hắn dậy: "Nói gì thế hả, con cũng là ta nhìn lớn lên, huống chi còn là chuyện của tỷ tỷ."
"Ôi, để ta nhìn tiểu nha đầu này xem, còn chưa có xem dáng vẻ cô nương như thế nào đâu!".
Vì tiểu nha đầu này bận việc cả nửa ngày, còn chưa thấy người có dáng vẻ gì đâu. Bùi Thập Tam lại nhấc chân đi thăm dò lần nữa, sau đó trước mắt xuất hiện một cánh tay chắn ngang. Tươi cười của Bùi Phượng Khanh không đổi: "Thập Tam thúc mệt rồi, đi nghỉ ngơi thôi."
"Ôi, cái tên tiểu tử này, con đây là coi ta như con lừa, dùng xong rồi đá hả!"
"Ta chỉ liếc nhìn nó một cái, cũng sẽ không gây ồn khiến con bé tỉnh, phòng ta đến mức này sao?"
Càng không cho xem càng phải xem!
Bước vài bước đến trước giường, sau đó lập tức trông thấy một tiểu cô nương vừa mới mở mắt. Tối hôm qua tiểu cô nương bị sốt một hai canh giờ liền, sau đó lại uống thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn bị thương nguyên khí, hiện tại sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn, khiến cho đôi mắt to tròn càng to thêm. Vừa mở mắt đã trông thấy khuôn mặt phóng đại của Bùi Thập Tam, tiểu nha đầu khựng lại, yên lặng nhìn ông.
Nha đầu vốn được sinh đã rất đáng yêu, mấy năm nay lại được Bùi Phượng Khanh nuôi cho bụ bẫm, véo một cái là thấy mềm mại. Càng quan trọng hơn là nha đầu này còn không sợ ông! Bùi Thập Tam mang danh hung dữ, người khác thì thôi đi, thấy ông không chạy đã coi như tốt lắm rồi, thậm chí đứa nhỏ nhà ông, nữ nhi không nói, đến cả nhi tử cũng sợ ông!
"Nha đầu này ta thích."
"Thích thì đó cũng là đồ đệ của ta, không có chuyện của đệ."
Tô Tam nương đẩy người ra rồi ngồi xuống mép giường, đau lòng nhìn tiểu nha đầu: "Tiểu Cửu sao rồi, đầu có còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái thì nói với sư phụ." Bùi Phượng Khanh cũng lập tức đi đến cạnh mép giường, cúi đầu nhìn tiểu cô nương. Tiểu cô nương vẫn còn hơi ngây ra, nghe thấy lời này thì chỉ chậm chạp lắc đầu.
Bởi vì chưa từng gặp Bùi Thập Tam cho nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông.
Tiểu cô nương mềm mại cứ nhìn ông chằm chằm khiến Bùi Thập Tam cảm thấy cảm giác này thật mới mẻ, nghiêng người về phía trước, nói: "Mau, gọi một tiếng Thập Tam thúc ta nghe một chút nào."
Bùi Phượng Khanh duỗi tay thăm dò trán của tiểu cô nương, cảm giác ấm áp, đã bình thường. Hắn đứng dậy, nói với Tô Tam nương: "Tô ma ma không có đây, cô cô thay y phục cho muội ấy đi. Tối hôm qua muội ấy đổ mồ hôi một trận, lát nữa nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái." Tô Tam nương gật đầu: "Được."
Hắn quay người nói với Bùi Thập Tam vẫn còn đang nhìn tiểu cô nương: "Thập Tam thúc, chúng ta đi ra ngoài đi." Bùi Thập Tam không thèm để ý đến Bùi Phượng Khanh, hứng thú vẫn dâng cao mà nhìn tiểu nha đầu, cười tủm tỉm: "Mau, gọi Thập Tam thúc ta nghe một chút nào." Tô Tam nương cũng bực: "Bao nhiêu tuổi rồi mà đệ còn ăn vạ hả? Mau đi ra ngoài!"
"Cô cô."
Giọng nói bình tĩnh của Bùi Phượng Khanh vang lên.
"Hả?"
Tô Tam nương giương mắt nhìn về phía hắn.
Bùi Phượng Khanh thong thả nói: "Cơm trưa ăn canh rắn nhé, được không?"
Thân thể Bùi Thập Tam khựng lại, cả người lập tức thẳng tắp: "Khụ! Thân thể ta rất mệt, ta đi nghỉ ngơi trước, chờ đến chiều chúng ta lại về biệt viện. Cơm trưa thì không cần gọi ta, ta không đói."
Tô Tam nương dở khóc dở cười nhìn bóng dáng vội vã đi ra ngoài của Bùi Thập Tam, lắc đầu: "Ta còn tưởng rằng phụ hoàng đi rồi không ai trị được nó, may còn có con." Bùi Phượng Khanh cười cười, khom người sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nha đầu: "Ca ca ở ngay ngoài cửa, một lát nữa lại vào, ngoan ngoãn thay quần áo, không đùa giỡn với sư phụ, biết không?"
"Vâng."
Nàng nhẹ giọng đáp ứng, lúc này Bùi Phượng Khanh mới mỉm cười đi ra ngoài.
Vệ Đông vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, thấy Bùi Phượng Khanh ra thì nói: "Vừa rồi Tô ma ma nói Bạch lão gia đã trở về khách điếm, bên kia cũng phái người truyền lời nói đã biết, sẽ không để trong lòng. Nhưng vì đứa nhỏ còn chưa tỉnh cho nên không có gì để nói, chờ đứa nhỏ tỉnh thì gặp mặt nói chuyện."
Lúc này tiểu nha đầu mới tỉnh, không biết Bạch Thu Thu đã tỉnh chưa.
Bùi Phượng Khanh gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói; "Ngươi đi chuẩn bị một phần lễ, đợi lát nữa ta tự mình đưa lên."
Vệ Đông khó hiểu: "Tô ma ma đã tặng một phần lễ xin lỗi rồi, vì sao công tử còn muốn đích thân đi lên?" Đã để Tô ma ma đi dàn xếp rồi, hơn nữa chủ tử muốn xử lý người Chu gia, nào có rảnh để đi lên, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Chẳng lẽ thân phận người Bạch gia có gì khác thường?" Bùi Phượng Khanh gật đầu lại lắc đầu: "Ta đã sớm đoán được thân phận người Bạch gia, cũng thật sự đã có được chứng thực."
"Vậy vì sao thay đổi chủ ý?"
Cố Vân cầm lệnh bài của Thập Tam vương gia, tin tức thu được rất nhanh. Thập Tam vương gia còn chưa về khách điếm, tư liệu của người Chu gia đã nằm trong tay Bùi Phượng Khanh.
"Người Bạch gia đến Dương Châu, tính ra còn có một chút quan hệ với người Chu gia."
Đứa nhỏ kia được nuôi dưỡng đến ngây thơ, đương nhiên được đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương. Nếu Bạch đại nhân biết việc này có liên quan đến Chu gia, ông ta chỉ cần để việc này ở trong thì đời này Chu Tĩnh Ngôn đừng mong có cơ hội lên chức nữa. Nhưng Bùi Phượng Khanh không tính để bọn họ được lợi như vậy, muốn nói trước xong xuôi với người Bạch gia trước, miễn cho kế hoạch bị hỏng.
Công tử muốn ra tay với Chu gia, nếu người Bạch gia nhúng tay vào trước thì đúng là kế hoạch đã bị hỏng.
Gật đầu.
"Được, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị."
Bùi Phượng Khanh đứng ngoài cửa khoảng một khắc xong mới dám gõ cửa, nghe được tiếng Tô Tam nương mới đẩy cửa đi vào. Tiểu nha đầu đã thay y phục xong, đang ngồi trước gương để Tô Tam nương tết tóc cho cô nhóc. Bùi Phượng Khanh giương mắt nhìn qua, đang mặc một chiếc áo bông, nghĩ nghĩ, lại lấy một chiếc áo khoác không tay màu vàng nhạt mặc vào cho tiểu cô nương.
Tiểu nha đầu có hơi không vui.
"Mặc cái này thì không động đậy nổi."
Tiểu nha đầu rất sợ lạnh, đến mùa đông đều bọc lại thành trái bóng, bụ bẫm đến mức động cũng không động nổi. Cho nên vừa đến mùa xuân đã thích y phục mỏng nhẹ, hiện tại để cô nhóc mặc thêm một tầng thì lập tức không vui. Tuy rằng không vui nhưng vẫn theo động tác của Bùi Phượng Khanh mặc áo vào, chỉ là miệng dẩu lên.
Bùi Phượng Khanh cười khẽ, nhéo miệng nhỏ của cô nhóc.
"Chúng ta đi lên trên thăm Thu Thu được không?"
"A! Đúng rồi, không phải tối hôm qua Thu Thu ngủ cùng muội sao, tỷ ấy đi đâu rồi? Cũng không thấy Trương ma ma đâu?"
Lực chú ý của tiểu nha đầu quả nhiên bị dời đi, Bùi Phượng Khanh cười nói: "Trương ma ma đi ra ngoài mua đồ, Thu Thu ở phía trên đấy. Lúc sáng người nhà đã đến đón nàng ấy về. Muội rửa mặt xong, chúng ta lập tức đi tìm nàng ấy."
"Được!"
Nhắc đến người bạn nhỏ, vẻ mặt tiểu cô nương cũng là cười ngọt ngào: "Sư phụ nhanh lên nào, con đi thăm Thu Thu."
Hiện tại Tô Tam nương đã kiên nhẫn hơn, tối hôm qua tiểu nha đầu xảy ra chuyện đã khiến bà ấy bị dọa sợ. May là mấy năm nay tính tình tiểu nha đầu đã được rèn trở lên hoạt bát hơn, cũng không còn vừa bệnh đã uể oải, bây giờ vẫn cao hứng thú như vậy, Tô Tam nương vui còn không hết, sao lại hắt nước lạnh cho nàng được?
"Được được, chúng ta trang điểm xinh xinh đẹp đẹp rồi đi tìm Thu Thu chơi."
"Vâng!"
Tiểu cô nương gật đầu, trên mặt không giấu được sự vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.