Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Chương 31:

Thâu Thâu Na Na

21/09/2024

Bạch Thu Thu còn đang hôn mê, trên mặt đất trước giường quỳ đầy người. Không chỉ có Triệu ma ma và Lý ma ma hầu hạ bên cạnh quỳ, ngay cả ca ca của Bạch Thu Thu, Bạch Thu Lân cũng đang quỳ hết sức thành thật. Thân là huynh trưởng, thế nhưng lại bỏ lại muội muội còn nhỏ tuổi, một mình chạy ra ngoài chơi đến vui vẻ! Bạch Văn Quân ngồi ở mép giường, trên khuôn mặt nho nhã đầy vẻ tức giận.

Lần này Bạch Thu Lân không oán giận, hắn tự biết bản thân có sai, hoàn toàn không mở miệng biện hộ giải thích.

Bạch Văn Quân đã nói cả nửa canh giờ, lúc này thấy ông vẫn cảm thấy chưa hết giận, đang định mở miệng thì một người hầu mặc y phục xanh đẩy cửa đi vào, tiến vài bước đến bên cạnh Bạch Văn Quân, thì thầm một câu. Bạch Văn Quân kinh ngạc nhướng mày; "Ngươi nói Thập Tam vương gia và người lầu dưới ở cùng một chỗ?"

Người hầu gật đầu.

Lúc nhận được tin tức vào buổi sáng, Bạch Văn Quân đã lập tức chạy về khách điếm, đương nhiên cũng đã điều tra chân tướng rõ ràng. Bình tĩnh mà xem xét thì là tự nha đầu Thu Thu đi lên vội vàng, nó cũng đã ngồi xổm ngoài cửa, người ta cũng là xuất phát từ lòng tốt mới giữ nó lại, còn phái người báo với ông.

Nhưng vô duyên vô cớ chịu tội này, Bạch Văn Quân yêu nữ nhi như mạng sao có thể nuốt trôi ngụm khí này?

Đương nhiên, vốn cũng không định tranh chấp cái gì với người dưới lầu, chỉ là nhất định phải hỏi một chút xem là hành động của người phương nào, người dưới lầu vô tội, kẻ phạm tội kia thì lại không! Nhưng hiện tại người dưới lầu thế mà lại có quan hệ với Bùi Thập Tam, Bạch Văn Quân tự nhận không sợ Vương gia nhưng Bùi Thập Tam kia là một tên ngang ngược lại quái dị, nếu ông ta đã làm loạn lên, mặt trong mặt ngoài đều không cần.

Nếu bên kia không tra được lại không nói ngọn nguồn sự việc, nên làm sao bây giờ? Bạch Văn Quân biết nữ nhi xảy ra chuyện thì lập tức mang người trở về khách điếm, cũng canh giữ ở bên ngoài khách điếm lại không thấy có khách lạ, cho nên còn chưa biết việc xảy ra bên ngoài Chu Trạch.

Càng nghĩ lửa giận càng bốc lên, không chút nghĩ ngợi đã cho con trai một cái tát.

"Ngươi thân là ca ca, muội muội ngươi hâm mộ ca ca nhà người ta có thể ngồi ngoài cửa cả buổi tối, ngươi có biết xấu hổ hay không hả!"

Con sao biết nó sẽ thành như vậy! Bạch Thu Lân bị đánh đến mức rụt bả vai lại, nhưng ngước lên trông thấy khuôn mặt trắng bệch của Bạch Thu Thu, cuối cùng vẫn không thốt ra lời này, cũng không né tránh nhận một cái tát này. Bạch Văn Quân vẫn chưa hết giận, ngẩng đầu lên muốn đánh tiếp thì giọng nói hơi suy yếu của Bạch Thu Thu truyền đến: "Cha, người làm gì vậy?"

Muốn đứng dậy lại cảm thấy không có sức lực: "Ôi, con làm sao vậy?"

Bạch Thu Thu căn bản là không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ban đầu nóng đến cả người đổ mồ hôi, sau đó uống thuốc xong thì hôn mê đến bây giờ. Bạch Văn Quân đỡ lấy Bạch Thu Thu, vội vã nói: "Còn chỗ nào không thoải mái không, nói cho cha biết." Bạch Thu Thu lại đang nhìn về phía Bạch Thu Lân đang quỳ ở mép giường.

"Huynh phạm sai lầm gì à?"

Bạch Thu Lân chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, muội muội mới vừa khỏi bệnh, điều đầu tiên hỏi thăm chính là mình, nhưng con bé gặp phải họa này cũng có liên quan đến hắn. Nếu ngày hôm qua không bỏ lại một mình con bé ra ngoài, con bé có lẽ sẽ ngồi dưới lầu thêm một chút, nhưng ít nhất sẽ không ngủ ở đó, có lẽ sẽ tránh được tai họa này.

Không đợi Bạch Thu Lân đáp lời, đôi mắt cô bé đã sáng ngời, trông mong nhìn Bạch Văn Quân: "Có phải cha dạy dỗ ca ca vì đoạt đồ ăn của con?"

"Dạy hay lắm, xem về sau huynh ấy còn dám đoạt của con không!"

Bạch Văn Quân: …

Bạch Thu Lân: …

Nhìn dáng vẻ sinh long hoạt hổ này xem ra là lo lắng vô ích rồi.

Tình nghĩa huynh muội gì chứ, trong mắt chỉ có thức ăn mới là thứ quan trọng nhất thôi! Còn quỳ ở đây làm gì nữa chứ, có quỳ đến đau thắt tim cũng bị chọc tức điên thôi, hắn đứng dậy căm giận: "Con trở về phòng!" Nhi tử bị tức đến bỏ đi rồi, nữ nhi vẫn còn đang làm mặt quỷ, nỗi lo trong lòng của Bạch Văn Quân đã bị đôi huynh muội này khiến cho dở khóc dở cười rồi, cũng không biết nói gì mới tốt.

"Cha, sao con lại về đây, không phải con ngủ chung với muội muội sao? Còn nữa, sao các ma ma cũng quỳ ở đây?"

Lý ma ma và Triệu ma ma không bảo vệ được chủ, căn bản không dám nhìn vào mắt Bạch Văn Quân, từ đầu đến giờ vẫn chưa dám mở miệng. Con gái thơ ngây nên Bạch Văn Quân không muốn để cô nàng biết quá nhiều, chỉ nói: "Tối hôm qua con nhiễm chút phong hàn, muội muội cũng vậy, cho nên đã tách các con ra."

Bạch Thu Thu không hề nghi ngờ ông: "Cha, con không khó chịu, đầu cũng không đau, thân thể cũng không mỏi, con khỏe rồi, con có thể xuống thăm muội muội không?" Ca ca của muội ấy còn chưa nói là bí quyết gì!

Ngày hôm qua bởi vì người lầu dưới mà gặp phải họa lớn như vậy, tuy rằng bọn họ vô tội, nhưng chẳng lẽ con gái mình không vô tội?

Bạch Văn Quân cũng không hy vọng Thu Thu lại có tiếp xúc với người phía dưới.

"Hiện tại muội muội còn đang ngủ, tối nay chúng ta lại đi được không?"

Đợi lát nữa sẽ trực tiếp đổi chỗ ở, không tính toán tiếp tục ngây người ở đây.



"Ôi trời, cha, muội muội nhất định đã dậy rồi, đã muộn thế này rồi cơ mà." Bạch Thu Thu không thuận theo, cứ ăn vạ trong lòng Bạch Văn Quân, quấn quýt không buông. Bạch Văn Quân không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ này của con gái, mỗi lần đều không thể nhẫn tâm, vừa muốn chịu thua thì bên ngoài có người hầu gõ cửa, ông thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội nói: "Vào đi, chuyện gì?"

"Lão gia, công tử và cô nương ở lầu dưới đi lên."

Bạch Văn Quân: …

Bạch Thu Thu lại là hoan hô một tiếng, nhanh chóng khoác áo khoác lên người, xỏ giày vào rồi chạy vài bước ra ngoài. Tiếu nha đầu được Bùi Phượng Khanh bế đi lên trông thấy cô nàng ánh mắt cũng sáng lên, giãy giụa tụt từ trên người Bùi Phượng Khanh xuống: "Thu Thu!"

Hai tiểu nha đầu ôm lại thành một cục.

Bạch Văn Quân chỉ trông thoáng qua hai đứa nhỏ rồi lập tức nhìn về phía Bùi Phượng Khanh, liếc mắt nhìn lại một cái chỉ cảm thấy người nọ ngạo nghễ như trúc nhưng lại không khiến người khiếp sợ, hay cho một tiểu công tử thôn quê!

Bùi Phượng khanh cũng đang nhìn Bạch Văn Quân, gật nhẹ đầu, chậm rãi nói: "Bạch đại nhân." Một tiếng Bạch đại nhân cũng đã làm sáng tỏ thân phận của Bạch Văn Quân. Bạch Văn Quân lẳng lặng liếc nhìn Bùi Phượng Khanh một cái, cúi đầu nói với Bạch Thu Thu: "Cha và ca ca đi ra ngoài nói chút chuyện, con và muội muội chơi cùng nhau, không cần đi ra khỏi phòng, biết không hả?"

Bạch Thu Thu đang lôi kéo tiểu nha đầu xem một cái tráp đựng đầy kho báu nhỏ của nàng ấy.

"Biết rồi, cha, mấy người đi đi."

Tiểu Cửu xoay người nhìn Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh cũng cười khẽ với nàng: "Chơi vui nhé, một lát ta lại quay lại."

Hai người trực tiếp đi lên lầu cao nhất.

Khách điếm có bốn lầu, lầu cao nhất là một lầu các trống trải, đứng ở đây có thể nhìn được Vọng Hạc lâu ở phía xa.

Khuôn mặt Bạch Văn Quân không biểu lộ cảm xúc nào, nhìn về phương xa, nói ra thì cảm nhận đầu tiên của ông đối với Bùi Phượng Khanh là khá tốt, hỏng là hỏng ở câu Bạch đại nhân kia, này nói rõ hắn đã biết thân phận của ông. Đã sai người hầu đến tặng quà xin lỗi, hiện tại lại tự mình đến cửa, chẳng lẽ không phải bởi vì đã biết thân phận của ông sao?

Bùi Thập Tam lại ở cùng hắn.

Tuy Hoàng thượng mới đăng cơ mấy năm nhưng Hoàng tử dưới gối đã có mấy vị trưởng thành, kéo bè kéo cánh khắp nơi trong kinh thành. Từ thời tiên đế Bạch gia đã ở thế trung lập, kết quả ở nơi Giang Nam xa xôi vẫn trốn không thoát. Ông ta tranh thủ thời gian đi Dương Châu, thế mà vẫn đụng phải Bùi Thập Tam, đây là cái vận gì vậy? Tuy Bùi Thập Tam luôn mặc kệ chuyện trong triều.

Nhưng ông ta là Vương gia, không thể không cẩn thận.

Thiếu niên này và Bùi Thập Tam là quan hệ gì, nhìn cách ăn mặc và khí chất, chẳng lẽ là con riêng Bùi Thập Tam lén sinh bên ngoài?

Hai tròng mắt Bạch Văn Quân khẽ trầm xuống, mơ hồ không vui. Bùi Phượng Khanh tựa như không phát hiện thần thái của ông, chỉ lạnh nhạt cười nói: "Là bởi vì liên quan đến chúng tôi nên lệnh ái mới gặp tai họa này. Nếu Bạch đại nhân có chỗ bất mãn hãy nói ra hết." Bạch Văn Quân quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt Bùi Phượng Khanh: "Các ngươi cách nữ nhi ta xa một chút."

Nói trắng ra, cực kì không khách khí.

"Ta mặc kệ ngươi và Thập Tam vương gia là quan hệ gì, cũng không cần biết các ngươi muốn làm gì. Nữ nhi nhà ta, nó gặp phải chuyện này là nó tự tìm, ta sẽ không trách tội ai, nhưng cũng xin về sau đừng đến làm phiền con gái nữ của ta."

Bùi Phượng Khanh nhìn Bạch Văn Quân, đôi mắt thản nhiên vẫn chưa vì lời của ông mà có mảy may gợn sóng, ngược lại còn mơ hồ có dáng vẻ hoài niệm. Nhìn đến mực ấn đường Bạch Văn Quân dựng ngược, ánh mắt này có ý gì?

Bùi Phượng Khanh thu hồi tầm mắt, duỗi tay chống lên lan can, nhìn ra non nước ở xa xa.

"Khi Bạch lão đại nhân còn sống cũng là chỉ trung với tiên hoàng, hổ phụ vô khuyển tử, Bạch đại nhân trò giỏi hơn thầy."

"Chỉ là..."

Lại ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Bạch Văn Quân lần nữa: "Có phải hơi uốn cong thành thẳng, trông gà hóa quốc không?"

Vẻ mặt Bạch Văn Quân trầm xuống: "Ngươi không cần nói với ta những lời vô nghĩa này, cách nữ nhi của ta xa một chút là được. Tuy Bạch gia ta không thể chống lại Thập Tam vương gia nhưng cũng không phải quả hồng mềm."

Tổng đốc Giang Nam, quan lớn Bạch gia, sao có thể là quả hồng mềm?

Bùi Phượng Khanh nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Văn Quân.



"Thứ nhất, không phải chúng ta cách xa lệnh ái một chút, là tự lệnh ái tìm đến cửa."

"Thứ hai, không phải ta có thể quyết định tình cảm của tiểu cô nương, ta sẽ không thay nàng hứa cái gì."

"Thứ ba, lần này ta đến không phải vì kết giao hoặc là mượn thế của đại nhân. Chỉ muốn nói cho Bạch đại nhân một tiếng, Bạch đại nhân yêu nữ nhi mà sốt ruột, ta cũng vậy. Người sau lưng kia ta đã biết là ai, cũng rất nhanh đại nhân sẽ biết được, chỉ mong đến lúc đó đại nhân án binh bất động, thường ngày thế nào, về sau vẫn cứ như vậy."

"Lẽ công bằng này à, tự chúng ta đi là được, không cần Bạch đại nhân ra tay."

Ngày thường thế nào, về sau vẫn cứ như vậy? Ý là người nọ có quan hệ với ông? Thiếu niên này đến là vì chuyện này? Nhất thời Bạch Văn Quân giật mình, không biết nên nói gì, Bùi Phượng Khanh bình tĩnh nhìn ông một lát, đột nhiên khom người, Bạch Văn Quân bất ngờ nhìn ngọc quan màu xanh trắng trên đầu hắn, làm gì thế này?

"Tuy Giang Nam gần nhưng cũng không biết khi nào Bùi mỗ mới có thể đến dâng cho Bùi lão đại nhân một nén nhang. Vào tiết Thanh Minh, xin Bạch đại nhân thắp nhiều thêm một nén nhang, coi như tâm ý của Bùi mỗ."

Hắn và phụ thân là quen biết cũ? Tuổi tác hắn nhỏ như vậy, phụ thân cũng đã đi ba năm, hắn quen ông ấy như thế nào? Bạch Văn Quân nhìn bóng dáng xoay người rời đi của Bùi Phượng Khanh, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Ngươi là người phương nào, tên là gì, sao lại phải dâng nhang cho phụ thân ta?"

Bước chân Bùi Phượng khanh hơi khựng lại, sau đó mới nhấc chân tiếp tục xuống lầu.

"Bùi Phượng Khanh."

Bùi Phượng Khanh? Nhẩm lại tên này trong miệng một lần, Bạch Văn Quân cảm thấy có hơi quen tai, trong số các hoàng tử hình như không có ai gọi là Bùi Phượng Khanh, chẳng lẽ là thế tử? Phượng Khanh, Phượng... Bùi Phượng Khanh!!! Hai tròng mắt Bạch Văn Quân trừng lớn, Lục hoàng tử Bùi Phượng Khanh, không phải vị kia đã chết rồi sao? Chết trên đường đi giữ lăng cho tiên hoàng, bị đạo tặc nạn dân giết chết.

Lúc ấy Hoàng thượng nổi trận lôi đình, một lần dẹp luôn một đám giặc cỏ sơn phỉ!

Lục hoàng tử không chết?

Nếu Lục hoàng tử không chết, vì sao Hoàng thượng phải thông báo hắn đã chết? Bạch Văn Quân căn bản không hề hoài nghi thân phận của Bùi Phượng Khanh, nếu hắn đã dám nói thì chứng minh đó là thật. Bùi Thập Tam còn ở dưới lầu đấy, năm đó Lục hoàng tử được nuôi bên cạnh tiên hoàng, cũng là được Bùi Thập Tam nhìn lớn lên, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Hiện tại cũng đã hiểu vì sao hắn phải dâng nhang cho phụ thân đã qua đời của ông.

Năm đó tiên hoàng tự mình dạy dỗ Lục Hoàng tử, là phụ thân ông ở bên cạnh hỗ trợ, cũng coi như một nửa sư phụ.

Hồi lâu sau, Bạch Văn Quân mới trở về sương phòng, Bạch Thu Thu đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, thấy ông xuất hiện lập tức chạy vài bước đến trước mặt ông, lôi kéo hai ống tay áo làm nũng, "Cha, muội muội bị ôm xuống rồi, ma ma không cho con ra ngoài. Chúng ta đi xuống tìm muội muội được không?"

Bạch Văn Quân cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ của con gái nhỏ, hai mắt đầy phức tạp.

Năm đó phụ thân đã từng nói, tiên hoàng coi Lục hoàng tử như trữ quân để nuôi dưỡng, nếu không phải sau đó thân thể xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn, thì hiện tại không biết ai sẽ bước lên ngôi vị hoàng đế này đâu. Kết quả là tân hoàng đăng cơ chưa đầy một năm, Lục hoàng tử đã bị đuổi đi, tiếp theo là truyền ra tin tức người đã chết, không biết đã khiến cho bao nhiêu người thổn thức.

Mà hiện tại Lục hoàng tử không chết, còn ở cùng Bùi Thập Tam.

Đây có nghĩa là gì?

Mồi hồi lâu mà Bạch Văn Quân không đáp lời, Bạch Thu Thu nóng nảy, dùng sức tùm tay áo ông: "Cha, cha!"

"Ừ?"

Chợt hoàn hồn.

Bạch Thu Thu bĩu môi không vui: "Con muốn chơi với muội muội, cha, người để con xuống dưới đi!"

Vừa có chút yêu kiều lại có chút ngang ngược, nhưng Bạch Văn Quân lại thích tính cách này của con gái, bé gái ấy mà, là phải ngang ngược một chút, bằng không tương lai bị ấm ức lại chỉ có thể khóc. Ông duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của nữ nhi: "Con thích muội muội kia lắm à?"

"Vâng!"

"Muội muội tốt lắm, muội muội đưa bánh của muội cho con ăn, không giống ca ca, chỉ biết tranh với con!"

Bạch Văn Quân im lặng hết nửa ngày mới gật đầu: "Nếu thích, vậy đi xuống đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook