Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 50:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Gặp lại sau mấy năm xa cách, huynh đệ bọn họ chẳng còn là dáng vẻ trước kia. Một Bùi Phượng Khanh từng nhận muôn vàn sủng ái người người tôn kính, nhưng người đi thì trà lạnh, cái tư vị đó, người khác khó mà hiểu được. Mà Bùi Phượng Lâm cũng không còn là vị đại ca yêu thương tiểu đệ đệ năm đó nữa. Mềm mại ấm áp khi xưa đã bị thay thế bởi những ghen ghét được thời gian khắc sâu trong lòng.
Nay tái ngộ, đến cả cảm xúc tốt đẹp cũng đã đổi vị.
"Cuối cùng cũng chịu ra rồi à?"
Bùi Phượng Lâm cười lạnh.
Bùi Phượng Khanh lẳng lặng nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt về phía Tô Tam nương đang kinh ngạc không thôi, khom người hành lễ: "Cô cô."
Tô Tam nương đột nhiên giật mình: "Tiểu Lục..." Sao hiện tại con lại đi ra? Đối mặt với thái độ khác hẳn vừa rồi của Bùi Phượng Khanh, lửa giận của Bùi Phượng Lâm càng sâu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Đang định lên tiếng thì Bùi Phượng Khanh đột ngột quay đầu, đồng tử màu nâu nhạt nhìn thẳng hắn ta.
"Đại ca xác định muốn nói chuyện ở đây?"
"Ta đây không ngại."
Bùi Phượng Lâm chợt tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh một phen, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn đổ vào hắn ta, cơn đau trên mặt nhói lên, khuất nhục trong lòng càng sâu một bậc, mà tất cả những thứ này đều do Bùi Phượng Khanh mang đến. Hiện tại hắn là phượng hoàng rơi xuống đất, còn không bằng một con gà, thế mà vẫn dùng thái độ bình thản đối xử với hắn ta, giống hệt như năm đó!
Không biết Bùi Phượng Khanh đang tính toàn điều gì, nhưng hiện tại Tô Tam nương cũng không thể mặc kệ hai huynh đệ này náo loạn ở đây. Bà đứng dậy đi vào trong phủ, Bùi Phượng Khanh theo sát phía sau, Bùi Phượng Lâm đứng một lát cũng đuổi theo, những thị vệ khác đương nhiên canh giữ ở cửa. Cửa lớn màu son của Vương phủ đóng lại, người bên ngoài lập tức ồn ào huyên náo.
Trời ạ, chuyện hoàng gia thật loạn!
Ba người dừng lại ở trước cổng hoa viên, vừa đúng lúc thược dược nở, tím đỏ đan xen. Bùi Phượng Lâm còn chưa nói chuyện, Bùi Phượng Khanh đột nhiên làm khó dễ, vung tay lên, chậu hoa theo đó rơi xuống mặt đất vỡ tan, “choang” một tiếng khiến cho Tô Tam nương và Bùi Phượng Lâm đều ngây người!
Khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, gắt gao nhìn Bùi Phượng Lâm.
"Ta bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu?"
"Ha ha ha!"
Đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, cười đến mức mắt cũng ướt, ánh mắt chĩa thẳng về phía Bùi Phượng Lâm, ánh mắt như hoài niệm như mất mát, cuối cùng chỉ còn lại hận, oán hận vô cùng rõ ràng.
"Năm đó khi huynh hợp mưu với Bùi Phượng Duyên, Bùi Phượng Sĩ giết ta, sao lại không nghĩ đến nhân nghĩa?"
Bùi Phượng Duyên, Bùi Phượng Sinh chính là tên húy của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Ngực phập phồng, hơi thở bất ổn nghiêm trọng.
"Tuy từ nhỏ ta được nuôi dưới gối hoàng gia gia, rất ít ở chung với các huynh, nhưng tự nhận mỗi khi gặp nhau đều là tư thái cung kính, kính các người là ca ca, tôn các người là huynh trưởng! Ta có từng bất kính với các người nửa phần? Ai ngờ hoàng gia gia vừa đi các người đã biến thành như vậy! Ta biết thói đời nóng lạnh, nhưng các người có từng định để lại cái mạng này không!"
"Còn chưa biết ai trong các người sẽ ngồi lên vị trí kia, vậy mà đã bắt tay muốn lấy mạng ta!"
"Hoàng vị quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức thi cốt hoàng gia gia còn chưa lạnh đã muốn tiễn ta lên đường!"
Sắc mặt Bùi Phượng Khanh đỏ lên, gân xanh trên cổ nổi rõ ràng. Cả Tô Tam nương và Bùi Phượng Lâm đều bị dáng vẻ này của y dọa cho sợ ngây người. Thẳng thừng nói ra việc năm đó như vậy, lại còn có gan nói thẳng đến vị trí Hoàng thượng! Trời ạ, Bùi Phượng Lâm hất hất cằm.
"Ngươi vu khống ta! Chuyện của ngươi năm đó chẳng liên quan gì đến ta cả!"
Biết ai làm là một chuyện, tìm được chứng cứ, có thừa nhận hay không lại là một chuyện khác.
Bùi Phượng Khanh cười lạnh, duỗi tay chỉ thẳng vào Bùi phượng Lâm.
"Không liên quan tới huynh?"
"Được!"
"Vậy huynh thề đi, nếu chuyện này có một chút quan hệ nào với huynh, đại vị ngày sau sẽ vô duyên với huynh!"
"Huynh dám không?"
Thân là Hoàng tử, thứ để ý nhất cuối cùng vẫn là vị trí kia. Tuy Bùi Phượng Lâm không phải con chính thê nhưng lại là con trưởng, vốn có nhiều hơn mấy phần phần lợi thế so với người khác. Mà bản thân hắn ta cũng một lòng đuổi theo đuổi hoàng vị, sao có thể thề được?
"Nói hươu nói vượn, ăn không nói có, sao ta phải thề với ngươi!"
Bùi Phượng Khanh cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu, thậm chí còn không thèm nhìn Bùi Phượng Lâm.
"Nếu ông ta nói ta đã chết, vậy ta chính là đã chết, ta tránh ở phía sau Thập Tam thúc cũng được, tránh ở phía sau cô cô cũng thế, ta sẽ không về kinh làm chướng mắt các người! Hiện tại huynh không phải ca ca ta, ta cũng không phải đệ đệ của huynh, chúng ta chỉ là người xa lạ, huynh đừng đến gây chuyện với ta, ta cũng không muốn nhìn thấy các người!"
"Cút."
"Từ nay trở đi, về kinh thành của ngươi, về hoàng cung của ngươi, đi làm giấc mộng xuân thu của ngươi, ta không phụng bồi!"
"Ngươi, ý ngươi là, sẽ không trở về?"
Còn chưa phát tiết phẫn nộ đã nghe được lời kinh hoàng như vậy của Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Lâm choáng váng.
Bùi Phượng Khanh ngẩng đầu, hai mắt nhìn Bùi Phượng Lâm xa xăm.
"Trở về?"
"Trở về chốn địa ngục phụ thân không phải phụ thân, ca ca không phải ca ca kia?"
Đồng tử màu nâu nhạt tĩnh lặng, không có lấy nửa phần cảm xúc, khóe miệng khẽ cong cũng không có lấy nửa phần ý cười: "Ta chỉ xin đến hết đời này không cần gặp lại các người."
Bùi Phượng Lâm ngây ngẩn nhìn Bùi Phượng Khanh một hồi lâu, nghi ngờ, không tin, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc không ngừng hiện lên trong đầu hắn ta, sau cùng chỉ còn lại sự ngờ vực, trước sau cũng không có người khác, mạnh dạn nói thẳng: "Nếu ngươi không định hồi cung, vậy vì sao lại động đến trăm vạn lượng bạc của Trần gia, đó là bạc của ta!"
"Bạc của ngươi? Chẳng lẽ toàn bộ Trần gia đều là của hồi môn của Trần gia sao?"
Bùi Phượng Khanh không chút nhượng bộ, lại không có nửa phần sợ hãi.
"Bạc kia không ở chỗ của ta, ngươi có tin hay không thì tùy, ngươi muốn nói với ông ta, cứ việc, ta chẳng sao cả."
"Thập Tam thúc sẽ lập tức trở về, ngươi chắc rằng mình muốn ở lại đây?"
Đột nhiên nghe được tên của Bùi Thập Tam, một hơi của Bùi Phượng Lâm nghẹn lại ở ngực, lên không được mà xuống cũng chẳng xong. Cũng được, hôm nay tránh Thập Tam thúc chính là bởi vì hỏi ra một chút manh mối, kết quả cô cô cũng ở đây! Đã bị cô cô dạy dỗ một trận, chẳng lẽ còn muốn bị Thập Tam thúc cho một trận nữa?
Tuyệt đối không được!
Nghĩ vậy lại càng tức giận, đến đây chuyến này là vì cái gì!
"Ta xem ngươi có nuốt trôi trăm vạn lạng bạc này hay không!"
Để lại lời tàn nhẫn xong thì phất tay áo bỏ đi.
Tô Tam nương nhìn sống lưng thẳng tắp như cũ của Bùi Phượng Khanh im lặng thật lâu, đứa nhỏ này đang làm gì vậy? Trong lòng mọi người đều biết rõ việc năm đó, chỉ là có một tầng giấy che giấu chống đỡ, cũng biết chuyện này tất nhiên có một ngày được công khai, vốn tưởng rằng đó là lúc thế lực lớn mạnh.
Vì sao lại là hôm nay?
Lại còn nói nhiều lời bất kính như vậy, không chỉ đối với bùi Phượng Lâm, mà còn đối với Hoàng thượng ở kinh thành. Người của Hoàng thượng đã đến Dương Châu, hôm nay Bùi Thập Tam lại mang hơn một nửa thị vệ ra ngoài, thị vệ ít ỏi, nói không chừng còn có người của Hoàng thượng ẩn nấp ở đây đấy! Khoan đã, ẩn nấp ở đây?
Tiểu Lục là cố ý nói cho người của Hoàng thượng nghe?
Bùi Phượng Khanh chậm rãi xoay người nhìn Tô Tam nương, bén nhọn vừa rồi đã biến mất, trước mắt là một kẻ yếu ớt, giống như một con nhím bị nhổ hết gai nhọn, chỉ còn lại một thân đầy lỗ thủng chảy máu, vừa xấu xí vừa khiến cho người ta đau lòng, giọng nói mệt mỏi đến vô lực, hoang mang mất phương hướng.
"Cô cô, con làm sai gì sao?"
Tô Tam nương còn chưa đáp, Bùi Phượng Khanh đã rũ mắt, khẽ run lông mi tái nhợt vô lực.
"Nuôi bên cạnh Hoàng gia lại không phải chuyện con có thể quyết định, Hoàng gia gia thích con cũng không phải con cầu mà có, từ khi con hiểu chuyện đến nay thì yêu thương của hoàng gia gia đã thấm vào trong cốt tủy. Con sẽ tự kính người yêu người, đối với người khác, người ta đối xử với con thế nào, con đương nhiên sẽ đối với họ như vậy."
"Nhưng năm đó, con tự nhận mình không có nửa điểm hổ thẹn."
"Là bọn họ không coi con là nhi tử, không coi con là đệ đệ, là bọn họ xa cách với con trước."
Lúc ấy Bùi Phượng Khanh thân là hoàng tôn được sủng ái nhất, dưới tình huống Thái tử chưa được lập, địa vị của Bùi Phượng Khanh hấp dẫn ánh mắt người ngoài khác thường. Lúc ấy Hoàng thượng vẫn còn là Tam hoàng tử, cảm tình đối với đứa con này cũng vô cùng phức tạp, vừa tự hào lại từ đó sinh ra xa cách, thậm chí mơ hồ có chút sợ hãi.
Nếu tuổi tác của tiên hoàng kéo dài thêm chút nữa, vị trí này sẽ thật sự chẳng tới lượt ông ta.
Đến cả phụ thân cũng như vậy thì càng đừng nói đến những huynh đệ kia, vừa thân cận lại sợ hãi, đã sớm không còn tình huynh đệ.
Mà tiên hoàng vừa đi, Bùi Phượng Khanh tuổi nhỏ mất đi chỗ dựa, những tình cảm phức tạp khó tả kia lập tức biến thành ghê tởm vô hạn, biến thành đố kị, biến thành chán ghét, biến thành chướng mắt, cuối cùng cư nhiên biến thành ý nghĩ bức bách Bùi Phượng Khanh.
Bùi Phượng Khanh vốn cũng không định Tô Tam nương đáp lại, chậm rãi xoay người, một mình đi về chỗ sâu trong bụi hoa.
Mãi đến một khắc sau Vệ Đông mới xuất hiện trước mặt Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh đứng đối diện mặt hồ, gió xuân phất qua hơi nước trên mặt hồ tựa hồ cũng khiến cho hai tròng mắt thêm mờ mịt, đồng tử màu nâu nhạt có chút mơ hồ không rõ, như đang vô thần lại như đang suy tư. Vệ Đông khom người, nhỏ giọng: "Chủ tử, người của Hoàng thượng đã rút."
"Ừ."
Bùi Phượng Khanh lên tiếng, vẫn là dáng vẻ xuất thần.
Vệ Đông khó hiểu.
"Vì sao chủ tử vẫn còn buồn bực không vui?"
"Tất cả lời gièm pha hôm nay của Đại hoàng tử đã được truyền vào trong tai của Hoàng thượng, mà thất vọng trong lòng không muốn hồi cung của chủ tử cũng đã truyền đến người bên kia. Lần này Đại hoàng tử hồi kinh, tuy rằng không thể một mẻ bắt gọn hắn ta nhưng nhất định sẽ khiến Hoàng thượng thất vọng hoàn toàn, chẳng đến mấy năm nữa nhất định không thể lấy lại vị trí lúc trước."
"Ít nhất hiện tại Đại hoàng tử đã không còn đáng ngại, tiếp theo chính là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, thù của chúng ta sẽ từ từ báo."
"Quan trọng nhất, tuy rằng hiện tại không thể thay đổi hoàn toàn, ít nhất trong lòng Hoàng thượng người đã không còn là dáng vẻ năm đó nữa."
Người người đều là kẻ đê tiện, Bùi Phượng Khanh của năm đó, cho dù thân hưởng sủng ái của tiên hoàng vẫn cung kính với huynh trưởng, khiêm tốn với huynh đệ như cũ, ai biết lại rơi vào kết cục như vậy. Một nhi tử đang yên đang lành, tính cách lại thay đổi hoàn toàn, không còn tin, không còn yêu, không còn kính trọng, bất kể tốt xấu cũng sẽ để lại vị trí trong lòng.
Cái Bùi Phượng Khanh muốn chính là một hạt giống như vậy, sẽ làm nó chậm rãi nảy mầm.
Muốn ông ta cầu xin hắn trở về!
Chuyện Bùi Phượng Lâm đến Dương Châu lại không phải bí mật, khi bọn họ vừa đến Dương Châu thì Bùi Phượng Khanh đã biết. Từ trước đến nay tính tình Bùi Phượng Lâm hơi nóng nảy, Bùi Phượng Khanh đương nhiên hiểu rõ hắn ta rất mau sẽ tìm đến cửa, cho nên mới để Thập Tam thúc tìm cái cớ lông bông bên ngoài suốt hai ngày nay, về phần chuyện xảy ra lúc sau cũng chỉ là dự tính xấu nhất.
Tính Bùi Phượng Lâm vội vàng, tính cô cô lại cứng rắn, một khi đụng nhau nhất định sẽ bùng nổ, Bùi Phượng Lâm nhất định sẽ không nhịn nổi.
Chuyện này chỉ có Vệ Đông biết, hắn cũng không cần làm gì, chỉ cần quan sát người đến phủ "làm khách" trong hai ngày này mà thôi.
Vệ Đông rất hưng phấn, Bùi Phượng Khanh lại là nhẹ nhàng thở một hơi, nghiêng đầu nhìn Vệ Đông, trong mắt không vui không buồn.
"Cũng chỉ là làm một vai hề nhảy nhót, có gì đáng vui vẻ."
Vai hề nhảy nhót? Sao chủ tử có thể tự đánh giá bản thân như vậy? Thời cuộc bức bách nên không thể đối đầu quang minh chính đại, chỉ có thể quanh co uốn lượn! Vệ Đông đang định mở miệng, Bùi Phượng Khanh lại phất tay, khóe miệng cong nhẹ, hơi hơi mỉm cười, đám sương trong mắt lập tức tan đi, vị công tử ôn nhuận thanh tuấn kia lại trở về lần nữa.
"Ta không sao, chỉ là thuận miệng than một câu mà thôi."
“Tiểu nha đầu tỉnh chưa, Cố Hạo đã mang cá viên cho muội ấy chưa?”
Bùi Phượng Khanh không muốn nhắc lại chuyện này, Vệ Đông cũng sẽ không thức thời mà tiếp tục dây dưa.
"Đã tỉnh, Cố Hạo đang ở bên đó, có lẽ là đang ăn."
Bùi Phượng Khanh gật đầu.
"Ta đi xem muội ấy, hôm nay tiểu nha đầu đạt vị trí đứng đầu, cũng phải chúc mừng một trận ra trò chứ. Ngươi đi dặn dò nhà bếp, làm một bàn đồ ăn Tiểu Cửu thích, dặn dò xong ngươi cũng đi nghỉ ngơi một lát đi."
"Vâng."
Vệ Đông khom người cung kính tiễn Bùi Phượng Khanh.
Nay tái ngộ, đến cả cảm xúc tốt đẹp cũng đã đổi vị.
"Cuối cùng cũng chịu ra rồi à?"
Bùi Phượng Lâm cười lạnh.
Bùi Phượng Khanh lẳng lặng nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt về phía Tô Tam nương đang kinh ngạc không thôi, khom người hành lễ: "Cô cô."
Tô Tam nương đột nhiên giật mình: "Tiểu Lục..." Sao hiện tại con lại đi ra? Đối mặt với thái độ khác hẳn vừa rồi của Bùi Phượng Khanh, lửa giận của Bùi Phượng Lâm càng sâu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Đang định lên tiếng thì Bùi Phượng Khanh đột ngột quay đầu, đồng tử màu nâu nhạt nhìn thẳng hắn ta.
"Đại ca xác định muốn nói chuyện ở đây?"
"Ta đây không ngại."
Bùi Phượng Lâm chợt tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh một phen, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn đổ vào hắn ta, cơn đau trên mặt nhói lên, khuất nhục trong lòng càng sâu một bậc, mà tất cả những thứ này đều do Bùi Phượng Khanh mang đến. Hiện tại hắn là phượng hoàng rơi xuống đất, còn không bằng một con gà, thế mà vẫn dùng thái độ bình thản đối xử với hắn ta, giống hệt như năm đó!
Không biết Bùi Phượng Khanh đang tính toàn điều gì, nhưng hiện tại Tô Tam nương cũng không thể mặc kệ hai huynh đệ này náo loạn ở đây. Bà đứng dậy đi vào trong phủ, Bùi Phượng Khanh theo sát phía sau, Bùi Phượng Lâm đứng một lát cũng đuổi theo, những thị vệ khác đương nhiên canh giữ ở cửa. Cửa lớn màu son của Vương phủ đóng lại, người bên ngoài lập tức ồn ào huyên náo.
Trời ạ, chuyện hoàng gia thật loạn!
Ba người dừng lại ở trước cổng hoa viên, vừa đúng lúc thược dược nở, tím đỏ đan xen. Bùi Phượng Lâm còn chưa nói chuyện, Bùi Phượng Khanh đột nhiên làm khó dễ, vung tay lên, chậu hoa theo đó rơi xuống mặt đất vỡ tan, “choang” một tiếng khiến cho Tô Tam nương và Bùi Phượng Lâm đều ngây người!
Khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, gắt gao nhìn Bùi Phượng Lâm.
"Ta bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu?"
"Ha ha ha!"
Đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, cười đến mức mắt cũng ướt, ánh mắt chĩa thẳng về phía Bùi Phượng Lâm, ánh mắt như hoài niệm như mất mát, cuối cùng chỉ còn lại hận, oán hận vô cùng rõ ràng.
"Năm đó khi huynh hợp mưu với Bùi Phượng Duyên, Bùi Phượng Sĩ giết ta, sao lại không nghĩ đến nhân nghĩa?"
Bùi Phượng Duyên, Bùi Phượng Sinh chính là tên húy của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Ngực phập phồng, hơi thở bất ổn nghiêm trọng.
"Tuy từ nhỏ ta được nuôi dưới gối hoàng gia gia, rất ít ở chung với các huynh, nhưng tự nhận mỗi khi gặp nhau đều là tư thái cung kính, kính các người là ca ca, tôn các người là huynh trưởng! Ta có từng bất kính với các người nửa phần? Ai ngờ hoàng gia gia vừa đi các người đã biến thành như vậy! Ta biết thói đời nóng lạnh, nhưng các người có từng định để lại cái mạng này không!"
"Còn chưa biết ai trong các người sẽ ngồi lên vị trí kia, vậy mà đã bắt tay muốn lấy mạng ta!"
"Hoàng vị quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức thi cốt hoàng gia gia còn chưa lạnh đã muốn tiễn ta lên đường!"
Sắc mặt Bùi Phượng Khanh đỏ lên, gân xanh trên cổ nổi rõ ràng. Cả Tô Tam nương và Bùi Phượng Lâm đều bị dáng vẻ này của y dọa cho sợ ngây người. Thẳng thừng nói ra việc năm đó như vậy, lại còn có gan nói thẳng đến vị trí Hoàng thượng! Trời ạ, Bùi Phượng Lâm hất hất cằm.
"Ngươi vu khống ta! Chuyện của ngươi năm đó chẳng liên quan gì đến ta cả!"
Biết ai làm là một chuyện, tìm được chứng cứ, có thừa nhận hay không lại là một chuyện khác.
Bùi Phượng Khanh cười lạnh, duỗi tay chỉ thẳng vào Bùi phượng Lâm.
"Không liên quan tới huynh?"
"Được!"
"Vậy huynh thề đi, nếu chuyện này có một chút quan hệ nào với huynh, đại vị ngày sau sẽ vô duyên với huynh!"
"Huynh dám không?"
Thân là Hoàng tử, thứ để ý nhất cuối cùng vẫn là vị trí kia. Tuy Bùi Phượng Lâm không phải con chính thê nhưng lại là con trưởng, vốn có nhiều hơn mấy phần phần lợi thế so với người khác. Mà bản thân hắn ta cũng một lòng đuổi theo đuổi hoàng vị, sao có thể thề được?
"Nói hươu nói vượn, ăn không nói có, sao ta phải thề với ngươi!"
Bùi Phượng Khanh cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu, thậm chí còn không thèm nhìn Bùi Phượng Lâm.
"Nếu ông ta nói ta đã chết, vậy ta chính là đã chết, ta tránh ở phía sau Thập Tam thúc cũng được, tránh ở phía sau cô cô cũng thế, ta sẽ không về kinh làm chướng mắt các người! Hiện tại huynh không phải ca ca ta, ta cũng không phải đệ đệ của huynh, chúng ta chỉ là người xa lạ, huynh đừng đến gây chuyện với ta, ta cũng không muốn nhìn thấy các người!"
"Cút."
"Từ nay trở đi, về kinh thành của ngươi, về hoàng cung của ngươi, đi làm giấc mộng xuân thu của ngươi, ta không phụng bồi!"
"Ngươi, ý ngươi là, sẽ không trở về?"
Còn chưa phát tiết phẫn nộ đã nghe được lời kinh hoàng như vậy của Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Lâm choáng váng.
Bùi Phượng Khanh ngẩng đầu, hai mắt nhìn Bùi Phượng Lâm xa xăm.
"Trở về?"
"Trở về chốn địa ngục phụ thân không phải phụ thân, ca ca không phải ca ca kia?"
Đồng tử màu nâu nhạt tĩnh lặng, không có lấy nửa phần cảm xúc, khóe miệng khẽ cong cũng không có lấy nửa phần ý cười: "Ta chỉ xin đến hết đời này không cần gặp lại các người."
Bùi Phượng Lâm ngây ngẩn nhìn Bùi Phượng Khanh một hồi lâu, nghi ngờ, không tin, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc không ngừng hiện lên trong đầu hắn ta, sau cùng chỉ còn lại sự ngờ vực, trước sau cũng không có người khác, mạnh dạn nói thẳng: "Nếu ngươi không định hồi cung, vậy vì sao lại động đến trăm vạn lượng bạc của Trần gia, đó là bạc của ta!"
"Bạc của ngươi? Chẳng lẽ toàn bộ Trần gia đều là của hồi môn của Trần gia sao?"
Bùi Phượng Khanh không chút nhượng bộ, lại không có nửa phần sợ hãi.
"Bạc kia không ở chỗ của ta, ngươi có tin hay không thì tùy, ngươi muốn nói với ông ta, cứ việc, ta chẳng sao cả."
"Thập Tam thúc sẽ lập tức trở về, ngươi chắc rằng mình muốn ở lại đây?"
Đột nhiên nghe được tên của Bùi Thập Tam, một hơi của Bùi Phượng Lâm nghẹn lại ở ngực, lên không được mà xuống cũng chẳng xong. Cũng được, hôm nay tránh Thập Tam thúc chính là bởi vì hỏi ra một chút manh mối, kết quả cô cô cũng ở đây! Đã bị cô cô dạy dỗ một trận, chẳng lẽ còn muốn bị Thập Tam thúc cho một trận nữa?
Tuyệt đối không được!
Nghĩ vậy lại càng tức giận, đến đây chuyến này là vì cái gì!
"Ta xem ngươi có nuốt trôi trăm vạn lạng bạc này hay không!"
Để lại lời tàn nhẫn xong thì phất tay áo bỏ đi.
Tô Tam nương nhìn sống lưng thẳng tắp như cũ của Bùi Phượng Khanh im lặng thật lâu, đứa nhỏ này đang làm gì vậy? Trong lòng mọi người đều biết rõ việc năm đó, chỉ là có một tầng giấy che giấu chống đỡ, cũng biết chuyện này tất nhiên có một ngày được công khai, vốn tưởng rằng đó là lúc thế lực lớn mạnh.
Vì sao lại là hôm nay?
Lại còn nói nhiều lời bất kính như vậy, không chỉ đối với bùi Phượng Lâm, mà còn đối với Hoàng thượng ở kinh thành. Người của Hoàng thượng đã đến Dương Châu, hôm nay Bùi Thập Tam lại mang hơn một nửa thị vệ ra ngoài, thị vệ ít ỏi, nói không chừng còn có người của Hoàng thượng ẩn nấp ở đây đấy! Khoan đã, ẩn nấp ở đây?
Tiểu Lục là cố ý nói cho người của Hoàng thượng nghe?
Bùi Phượng Khanh chậm rãi xoay người nhìn Tô Tam nương, bén nhọn vừa rồi đã biến mất, trước mắt là một kẻ yếu ớt, giống như một con nhím bị nhổ hết gai nhọn, chỉ còn lại một thân đầy lỗ thủng chảy máu, vừa xấu xí vừa khiến cho người ta đau lòng, giọng nói mệt mỏi đến vô lực, hoang mang mất phương hướng.
"Cô cô, con làm sai gì sao?"
Tô Tam nương còn chưa đáp, Bùi Phượng Khanh đã rũ mắt, khẽ run lông mi tái nhợt vô lực.
"Nuôi bên cạnh Hoàng gia lại không phải chuyện con có thể quyết định, Hoàng gia gia thích con cũng không phải con cầu mà có, từ khi con hiểu chuyện đến nay thì yêu thương của hoàng gia gia đã thấm vào trong cốt tủy. Con sẽ tự kính người yêu người, đối với người khác, người ta đối xử với con thế nào, con đương nhiên sẽ đối với họ như vậy."
"Nhưng năm đó, con tự nhận mình không có nửa điểm hổ thẹn."
"Là bọn họ không coi con là nhi tử, không coi con là đệ đệ, là bọn họ xa cách với con trước."
Lúc ấy Bùi Phượng Khanh thân là hoàng tôn được sủng ái nhất, dưới tình huống Thái tử chưa được lập, địa vị của Bùi Phượng Khanh hấp dẫn ánh mắt người ngoài khác thường. Lúc ấy Hoàng thượng vẫn còn là Tam hoàng tử, cảm tình đối với đứa con này cũng vô cùng phức tạp, vừa tự hào lại từ đó sinh ra xa cách, thậm chí mơ hồ có chút sợ hãi.
Nếu tuổi tác của tiên hoàng kéo dài thêm chút nữa, vị trí này sẽ thật sự chẳng tới lượt ông ta.
Đến cả phụ thân cũng như vậy thì càng đừng nói đến những huynh đệ kia, vừa thân cận lại sợ hãi, đã sớm không còn tình huynh đệ.
Mà tiên hoàng vừa đi, Bùi Phượng Khanh tuổi nhỏ mất đi chỗ dựa, những tình cảm phức tạp khó tả kia lập tức biến thành ghê tởm vô hạn, biến thành đố kị, biến thành chán ghét, biến thành chướng mắt, cuối cùng cư nhiên biến thành ý nghĩ bức bách Bùi Phượng Khanh.
Bùi Phượng Khanh vốn cũng không định Tô Tam nương đáp lại, chậm rãi xoay người, một mình đi về chỗ sâu trong bụi hoa.
Mãi đến một khắc sau Vệ Đông mới xuất hiện trước mặt Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh đứng đối diện mặt hồ, gió xuân phất qua hơi nước trên mặt hồ tựa hồ cũng khiến cho hai tròng mắt thêm mờ mịt, đồng tử màu nâu nhạt có chút mơ hồ không rõ, như đang vô thần lại như đang suy tư. Vệ Đông khom người, nhỏ giọng: "Chủ tử, người của Hoàng thượng đã rút."
"Ừ."
Bùi Phượng Khanh lên tiếng, vẫn là dáng vẻ xuất thần.
Vệ Đông khó hiểu.
"Vì sao chủ tử vẫn còn buồn bực không vui?"
"Tất cả lời gièm pha hôm nay của Đại hoàng tử đã được truyền vào trong tai của Hoàng thượng, mà thất vọng trong lòng không muốn hồi cung của chủ tử cũng đã truyền đến người bên kia. Lần này Đại hoàng tử hồi kinh, tuy rằng không thể một mẻ bắt gọn hắn ta nhưng nhất định sẽ khiến Hoàng thượng thất vọng hoàn toàn, chẳng đến mấy năm nữa nhất định không thể lấy lại vị trí lúc trước."
"Ít nhất hiện tại Đại hoàng tử đã không còn đáng ngại, tiếp theo chính là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, thù của chúng ta sẽ từ từ báo."
"Quan trọng nhất, tuy rằng hiện tại không thể thay đổi hoàn toàn, ít nhất trong lòng Hoàng thượng người đã không còn là dáng vẻ năm đó nữa."
Người người đều là kẻ đê tiện, Bùi Phượng Khanh của năm đó, cho dù thân hưởng sủng ái của tiên hoàng vẫn cung kính với huynh trưởng, khiêm tốn với huynh đệ như cũ, ai biết lại rơi vào kết cục như vậy. Một nhi tử đang yên đang lành, tính cách lại thay đổi hoàn toàn, không còn tin, không còn yêu, không còn kính trọng, bất kể tốt xấu cũng sẽ để lại vị trí trong lòng.
Cái Bùi Phượng Khanh muốn chính là một hạt giống như vậy, sẽ làm nó chậm rãi nảy mầm.
Muốn ông ta cầu xin hắn trở về!
Chuyện Bùi Phượng Lâm đến Dương Châu lại không phải bí mật, khi bọn họ vừa đến Dương Châu thì Bùi Phượng Khanh đã biết. Từ trước đến nay tính tình Bùi Phượng Lâm hơi nóng nảy, Bùi Phượng Khanh đương nhiên hiểu rõ hắn ta rất mau sẽ tìm đến cửa, cho nên mới để Thập Tam thúc tìm cái cớ lông bông bên ngoài suốt hai ngày nay, về phần chuyện xảy ra lúc sau cũng chỉ là dự tính xấu nhất.
Tính Bùi Phượng Lâm vội vàng, tính cô cô lại cứng rắn, một khi đụng nhau nhất định sẽ bùng nổ, Bùi Phượng Lâm nhất định sẽ không nhịn nổi.
Chuyện này chỉ có Vệ Đông biết, hắn cũng không cần làm gì, chỉ cần quan sát người đến phủ "làm khách" trong hai ngày này mà thôi.
Vệ Đông rất hưng phấn, Bùi Phượng Khanh lại là nhẹ nhàng thở một hơi, nghiêng đầu nhìn Vệ Đông, trong mắt không vui không buồn.
"Cũng chỉ là làm một vai hề nhảy nhót, có gì đáng vui vẻ."
Vai hề nhảy nhót? Sao chủ tử có thể tự đánh giá bản thân như vậy? Thời cuộc bức bách nên không thể đối đầu quang minh chính đại, chỉ có thể quanh co uốn lượn! Vệ Đông đang định mở miệng, Bùi Phượng Khanh lại phất tay, khóe miệng cong nhẹ, hơi hơi mỉm cười, đám sương trong mắt lập tức tan đi, vị công tử ôn nhuận thanh tuấn kia lại trở về lần nữa.
"Ta không sao, chỉ là thuận miệng than một câu mà thôi."
“Tiểu nha đầu tỉnh chưa, Cố Hạo đã mang cá viên cho muội ấy chưa?”
Bùi Phượng Khanh không muốn nhắc lại chuyện này, Vệ Đông cũng sẽ không thức thời mà tiếp tục dây dưa.
"Đã tỉnh, Cố Hạo đang ở bên đó, có lẽ là đang ăn."
Bùi Phượng Khanh gật đầu.
"Ta đi xem muội ấy, hôm nay tiểu nha đầu đạt vị trí đứng đầu, cũng phải chúc mừng một trận ra trò chứ. Ngươi đi dặn dò nhà bếp, làm một bàn đồ ăn Tiểu Cửu thích, dặn dò xong ngươi cũng đi nghỉ ngơi một lát đi."
"Vâng."
Vệ Đông khom người cung kính tiễn Bùi Phượng Khanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.