Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 49:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Cố Vân chua xót nhìn cái hộp trong tay, chỉ là một cái hộp đồ ăn sơn đen nắp đỏ thông thường mà khiến hắn ta ghen ghét nhìn hết nửa ngày, bước vài bước đến bên cạnh Bùi Phượng Khanh, ấm ức: "Công tử, lần trước ta và Cố Hạo uống say, người đã trực tiếp ném chúng ta đến chuồng ngựa."
Vệ Đông canh giữ trong phủ, ba người Bùi Phượng Khanh, Cố Vân, Cố Hạo vừa mới đi từ Yên Vũ lâu ra.
Ngày hôm qua, nha đầu kia náo loạn một đêm, trong lúc nửa tỉnh nửa say vẫn đòi ăn bã rượu cá viên kia, ăn một lần đã thành thế này, sao có thể để tiểu cô nương ăn lần nữa? Nhưng không chịu nổi nha đầu kia cứ lải nhải mãi, Bùi Phượng Khanh cơ hồ không ngủ suốt một đêm mà canh giữ bên cạnh, trời mới vừa sáng đã phái người đến chỗ người chèo thuyền kia hỏi phương pháp làm.
Đầu bếp trong phủ dùng nguyên liệu khác thay thế làm mấy lần, Bùi Phượng Khanh nếm xong đều cảm thấy không đúng, nghĩ thường ngày Tiểu Cửu thích ăn đồ của Yên Vũ lâu, đi qua xem thử, thế mà lại có thể lấy giả đánh tráo. Không nghỉ ngơi suốt một đêm, Bùi Phượng Khanh vẫn thanh nhuận như ngọc, nghe vậy nghiêng mắt liếc Cố Vân.
"Không đến chuồng ngựa thì Vệ Đông sẽ ném các ngươi ra ngoài."
Hai huynh đệ này ấy à, ngày thường đã rất hiếu động, lúc uống say lại càng làm ra những hành động chọc người ta tức điên. Cứ nắm chặt Vệ Đông không buông, nếu lúc ấy không ném vào chuồng ngựa, Vệ Đông sẽ lập tức ném bọn họ xuống sông đào bảo vệ thành.
Cố Vân nghe vậy chỉ đành im lặng, tâm không cam tình không nguyện lui xuống.
Cảnh xuân tươi đẹp, Bùi Phượng Khanh hơi hơi ngẩng đầu, cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng tâm tình tốt đẹp chỉ duy trì được đến cửa phủ, vừa rẽ qua góc đường đã thấy trước một đám người cùng với hai đội thị vệ ăn mặc khác nhau vây quanh cửa biệt viện vương phủ, còn có cả nghi trượng hoàng gia. Hắn dừng bước, đôi môi mím thành một đường.
Cố Vân, Cố Hạo đã sớm không còn cười đùa nữa.
Cố Hạo: "Công tử, là Đại Hoàng tử và Trưởng công chúa đối đầu, chúng ta đi vào từ cửa sau đi."
Mặc kệ là Bùi Thập Tam hay là Tô Tam nương, có che chở cũng là lực bên ngoài, hiện tại đúng là Bùi Phượng Khanh không có bất kỳ tư cách nào đối đầu với những người khác. Bùi Phượng Khanh nhìn đám người, nhìn thần thái thản nhiên của Tô Tam nương đang ngồi ngay ngắn trên ghế, không nhịn được lại nghĩ đến bản thân lúc trước.
Lúc trước hắn làm bạn bên cạnh hoàng gia gia, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì không thiếu vinh sủng quyền thế. Lúc đó phụ vương, hoàng huynh, mỗi người đều tươi cười chào đón, cẩn thận thăm hỏi. Khi đó hắn có giống cô cô của hiện tại?
Tuy rằng cô cô rời xa triều đình đã lâu, nhưng uy cũ lại còn, chỉ cần trời không sập xuống, phụ hoàng cũng không dám làm gì bà.
Mà hắn, thì chẳng còn gì cả.
Bùi Phượng Khanh cúi đầu, nhất thời không nói gì, Cố Vân cho rằng hắn nổi tâm tính thiếu niên, vội nói: "Công tử, hiện tại không phải lúc thể hiện, về sau nhất định có ngày thanh toán những kẻ đó!" Lại tiến sát vào, nhỏ giọng nói: "Công tử! Nghĩ đến những huynh đệ khác, ta cũng muốn ăn thịt uống máu hắn!"
"Nhưng hiện tại chúng ta vẫn ở thế yếu, loại người như Đại hoàng tử này, nếu một kích không trúng, cho hắn cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, vậy cái chờ chúng ta nhất định là tai họa ngập đầu. Hiện tại chỉ có thể dựa vào thế của Vương gia và Công chúa, nhất thời không thể vọng động, công tử!"
Bùi Phượng Khanh cúi đầu nhìn xuống ngọc bội Bàn Long treo ở bên hông, đây là Hoàng gia gia tự mình khắc, màu sắc ôn nhuận, ánh nắng mặt như đang mờ mờ toa ra từng vòng sáng xanh, màu xanh lục luôn khiến cho tâm thần người ta yên ổn, giống như dáng vẻ trước kia Hoàng gia gia bảo vệ hắn trong lòng. Hồi lâu, hắn xoay người, lúc này Cố Vân và Cố Hạo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đang định che chở Bùi Phượng Khanh đi vòng đến cửa sau, nào ngờ đầu phố lại xuất hiện một nhóm người khua chiêng gõ trống, cũng hướng về phía biệt viện vương phủ.
Một đám người chen lấn xô đẩy vô cùng náo nhiệt trực tiếp đi đến bên này. Tô Tam nương đương nhiên cũng trông thấy, nghiêng đầu nhìn sang. Người bên kia cũng bị tình huống bên này khiến cho kinh hãi, mấy vị dẫn đầu dừng bước. Tô Tam nương nhìn, cũng thấy có vài người quen mắt, người của Hoa Chi đến đây làm gì?
Hất hất cằm, thị vệ nhường ra một con đường cho người của Hoa Chi.
Sau khi kì thi lớp vỡ lòng kết thúc, tối hôm qua đã chấm bài xong, chẳng hiểu thể nào mà ngôi vị đứng đầu cuối cùng lại thuộc về một đứa bé năm tuổi! Bốn hạng Giáp, đứng đầu bảng! Lúc các phu tử nhìn thấy thành tích đều choáng váng, còn có người nghĩ thầm có lẽ Tiểu Cửu đi cửa sau, nhưng tên của bọn trẻ đều bị che, người khác cũng không biết chữ viết của tiểu Cửu.
Ngay cả khi thi đàn, phu tử cũng bị che mắt, chỉ dùng tai nghe để đánh giá.
Cho nên khi có kết quả mới có thể khiến cho người ta kinh ngạc đến vậy, lúc ấy toàn bộ phu tử trong trường thi đều ta nhìn ngươi, ngươi xem ta, ngơ ngác đối diện nhau. Bọn họ đều cho rằng Tiểu Cửu thi không tốt, kết quả lại đoạt vị trí thứ nhất? Mặc kệ sự thật có khó tưởng tượng đến thế nào thì kết luận đã ở ngay trước mặt bọn họ, không thể nào là giả được.
Đứa nhỏ có khả năng, lại là người trong phủ Thập Tam vương gia, đương nhiên phải mau chóng đi lấy lòng!
Ngoại trừ Viện trưởng vẫn đang ở ngoài chưa về nên không biết, phó Viện trưởng dẫn theo một đám phu tử đến cửa báo tin vui, kết quả lại gặp cảnh tượng thế này.
Phó Viện trưởng của Hoa Chi dẫn theo đám người của học viện đi vào từ con đường thị vệ nhường ra, vừa đi vừa nghi hoặc nhìn về phía hai người ngất xỉu đang bị thị vệ giữ lấy ở một bên, xem tư thế này, hình như là người trong cung? Là vị nào, hay là Đại hoàng tử? Thân mẫu của Đại hoàng tử cũng chỉ là thị thiếp trong Vương phủ năm đó, sớm đã mất, hiện tại được nuôi dưới danh nghĩa Hoàng hậu.
Mà Hoa Vọng Tâm, phó Viện trưởng của Hoa Chi, chính là người trong tộc của Hoàng hậu.
Hoa Vọng Tâm nỗ lực phân biệt từ khuôn mặt sưng như đầu heo kia, năm đó cũng từng gặp mặt Bùi Phượng Lâm, nhưng lúc đó vẫn chưa lên mười. Hiện tại đã thành niên, cũng không chắc có phải hắn ta hay không... Nhìn đến quá nhập tâm, lại thành ra không để ý đến những người khác.
Sắc mặt Tô Tam nương trầm xuống, Tô ma ma lập tức tiến lên cao giọng.
"Các người đến đây có chuyện gì?"
Người vây xem từ đầu đương nhiên biết Tô Tam nương là Bình nhạc Trưởng công chúa, nhưng người của Hoa Chi sao mà biết được! Cũng may Hoa Vọng Tâm cũng không phải kẻ ngốc, người dưới kia rõ ràng là hoàng tử, vậy mà vị phu nhân này lại công khai ngồi ở phía trên, lại nhìn tư dung khí thế này, chẳng lẽ cũng là người trong hoàng thành?
Lập tức cúi người.
"Hoa Vọng Tâm tham kiến phu nhân."
"Hôm nay đến là bởi vì Cửu cô nương trong quý phủ đoạt giải nhất, đặc biệt đến báo tin vui."
"Tiểu Cửu đứng đầu?"
Tô Tam nương thật sự vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Tô ma ma cũng như vậy. Ngày hôm qua đầu tiên là thất vọng, sau đó lại lo lắng cho đứa nhỏ, cuối cùng còn bị Bùi Phượng Khanh chơi một vố, bởi vì việc đứa nhỏ đi thi mà tâm tình thất thường. Hiện tại bất ngờ nghe được tin vui này, đương nhiên không nén nổi vui mừng, tâm tình hậm hực cả ngày nay cũng không cánh mà bay.
Hoa Vọng Tâm gật đầu.
"Đúng vậy, Cửu cô nương đạt hạng Giáp ở cả bốn môn, đạt được vị trí số một."
Hoa Vọng Tâm cũng vui mừng thông báo. Xưa nay ba bài thi của kì thi vào lớp học vỡ lòng của Hoa Chi đều như thế. Nếu chỉ đạt hạng Giáp của ba bài thi thì cũng chưa tính là gì, năm vừa rồi cũng có vài người, hiếm khi năm nay ra bài thi thứ tư. Đề bài của bài thi này vừa ra, các phu tử cũng cho rằng quá khó. Đối với những đứa trẻ bình thường đã khó rồi, huống chi đây còn toàn là các tiểu cô nương. Bởi vì môn thi thứ tư là binh pháp.
Không tiếc lời, tán thưởng thêm lần nữa: "Quả nhiên cô nương trong quý phủ không giống người thường, nói vậy phu nhân cũng biết bài thi bài thi thứ tư về cái gì. Cửu cô nương mới năm tuổi, còn nhỏ như thế mà đối với binh pháp đã có những lý giải sâu sắc đến vậy, quả thực khiến cho chúng ta bội phục."
Học vỡ lòng của Hoa Chi là việc trọng đại, trẻ con ở những thành trấn xung quanh đều sẽ được đưa đến, càng đừng nói đến người ở Dương Châu. Ngày hôm qua thi xong đã biết được năm nay ra bốn bài thi, càng biết được thế nhưng có liên quan đến binh pháp, người người đều nói vì sao học sinh nữ lại phải học cái này? Lại nghĩ, chắc là không ai có thể thi tốt đâu, có thể đạt Hạng Ất đã coi như không tệ.
Thế nhưng có người đạt hạng Giáp?
Lại nghe nói đứa nhỏ đó chỉ mới năm tuổi?
Trời ạ, khi đứa nhỏ nhà mình năm tuổi, luyện chữ còn phải có người ép buộc, sao con nhà người ta lại lợi hại như vậy?
Bốn hạng Giáp, bốn môn đều là giành vị trí xuất sắc nhất!
Cố Vân, Cố Hạo bị người Hoa Chi hấp dẫn nên vẫn không lui xuống, kinh ngạc nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn dáng vẻ “không ngoài dự đoán” của Bùi phượng Khanh, lập tức nói: "Công tử đã sớm biết?" Thần nữ quả nhiên là thần nữ, mới năm tuổi mà vừa thi lần đầu đã đứng nhất!
Bùi Phượng Khanh gật đầu.
"Muội ấy nói muội ấy thi rất tốt."
Tiểu Cửu chưa bao giờ là người vô cớ phóng đại lời nói, tiểu nha đầu nói tốt, Bùi Phượng Khanh vốn tưởng trong tốp mười, nhiều nhất là trong tốt ba, kết quả lần đầu đã đứng nhất, kinh ngạc cũng có nhưng càng nhiều hơn là hãnh diện.
Tiểu nha đầu nhà mình thật lợi hại.
Trương ma ma đi ra xem náo nhiệt, vẫn luôn trốn ở phía sau cửa, nghe được lời này vui đến mức hai mắt rưng rưng, cô nương không chỉ thi đỗ mà còn giành vị trí thứ nhất? Trời ơi! Cho dù là chính tai nghe được nhưng vẫn không thể tin nổi. Hôm qua mới cho rằng cô nương thi trượt, hôm nay lại có người nói cô nương đạt vị trí thứ nhất? Bà không nhịn được bước ra khỏi cửa, muốn chứng thực thêm lần nữa.
Ai ngờ thế nhưng lúc này Bùi Phượng Lâm lại tỉnh, vừa tỉnh đã cảm thấy lửa giận bốc lên toàn bộ đầu!
Đường đường là Đại hoàng tử của Đại Chu, thế mà lại bị người tát cho đến mức hôn mê bất tỉnh trước mặt công chúng! Chuyện này bị truyền đến kinh thành, hắn ta còn có thể diện nào nữa? Dưới cơn phẫn nộ, hắn ta vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của thị vệ hai bên, hung hăng nhìn Tô Tam nương đang an ổn ngồi ở phía trên, thở phì phò, phối hợp với hai má sưng to đến đổ máu, nhìn không khác gì ác quỷ!
Đuôi lông mày Tô Tam nương khẽ nhướng lên, cánh tay đặt lên thành ghế.
"Ngươi định thế nào?"
Bùi Phượng Lâm cắn răng.
"Không biết cháu trai đã mạo phạm cô cô chỗ nào, thân phận cô cô cao quý cháu đây không dám nói bừa, nhưng cháu cũng không phải loại người mà bất cứ kẻ nào cũng có thể động đến, cô cô đã quên cháu đây là Đại hoàng tử của Đại Chu sao? Cô cô làm như vậy thì để thể diện của cháu ở đâu? Cháu biết từ nhỏ cô cô đã thích lục đệ, nhưng vì nó mà làm như vậy thì để thể diện của hoàng tộc Đại Chu ở đâu?"
Bùi Phượng Lâm xem ra vẫn chưa bị tức giận lấp mất não, không quên kéo luôn Bùi Phượng Khanh xuống nước, tiện tay kéo luôn cả thể diện "Đại hoàng tử" và toàn bộ hoàng tộc vào chuyện này.
"Đại hoàng tử?"
Tô Tam nương còn chưa phản ứng thì Hoa Vọng Tâm đã thét lên một tiếng kinh hãi. Hoàng hậu không con, tất cả tộc nhà Hoàng hậu đều đứng về phía Đại hoàng tử, Hoa Vọng Tâm đương nhiên cũng là như vậy. Vì quá mức kinh ngạc cho nên tiếng "cô cô" của Bùi Phượng Lâm cũng ném đến chân trời luôn, bà ta bước vài bước đi đến bên cạnh Bùi Phượng Lâm: "Sao, sao lại thành như vậy?"
Quá phẫn nộ nên lại xoay người nhìn về phía Tô Tam nương đang bày ra sắc mặt bình tĩnh lần nữa.
"Thật to gan!"
"Thân phận Đại hoàng tử tôn quý, chính là long tử, một mụ đàn bà như ngươi mà cũng dám lạm dụng tư hình! Gia giáo như thế, bổn viện không thể không suy xét lại việc nhập học của cô nương trong phủ!" Bà ta che chở Bùi Phượng Lâm ở phía sau thật chặt chẽ, như bảo vệ trẻ nhỏ.
Nghe được lời này, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Tô Tam nương chính là kẻ ngu xuẩn này từ đâu nhảy ra vậy? Bùi Phượng Lâm cũng chỉ dám quanh co lòng vòng, mụ ta thì hay rồi, ai cho mụ ta lá gan đối đầu trực diện với bà vậy? Bỏ đi, ngươi ngu xuẩn như vậy, cũng chỉ nhờ vào quan hệ với Hoàng hậu mới nhận được miếng bánh ngon Hoa Chi này, may là Tiểu Cửu vốn không định học ở Hoa Chi!
Bàn tay trắng nõn nâng lên giữa không trung, ngón trỏ vươn ra, thái độ thản nhiên không sợ.
"Thứ nhất, bổn cung không lạm dụng tư hình, bổn cung là quang minh chính đại dạy dỗ nó trước mặt mọi người."
Mọi người vây xem: …
Không sai, đúng thật là hạ lệnh quang minh minh chính đại.
Mọi người lặng lẽ giơ ngón giữa lên.
"Thứ hai, ai nói với ngươi, đứa nhỏ nhà ta sẽ học ở Hoa Chi?"
Cái gì? Không học?
Hoa Vọng Tâm cũng kinh ngạc: "Không học thì vì sao bà lại cho đến thi ở Hoa Chi?"
Tô Tam nương "ha" một tiếng: "Ai quy định không học thì không được đến thi?" Hoa Vọng Tâm còn muốn nói tiếp, Tô Tam nương lại không còn kiên nhẫn tám nhảm với kẻ ngu xuẩn này nữa. Nói chuyện với loại người này đúng là lãng phí thời gian.
"Bịt kín miệng mụ ta lại, nghe mà thấy phiền."
Thị vệ lập tức tiến tới, bịt chặt miệng Hoa Vọng Tâm đang muốn nói tiếp, kéo sang một bên.
Tô Tam nương lẳng lặng nhìn Bùi Phượng Lâm hết nửa ngày, cuối cùng đứng dậy, bước từng bước xuống bậc thang, mỗi bước một phồn hoa, mỗi bước một thăng trầm [1], đến khi đi đến trước mặt Bùi Phượng Lâm, tưởng như đã trở về nguyên vẹn là một Bình Nhạc Trưởng công chúa hưởng sủng ái vô hạn năm đó. Cho dù một thân bạch y, cho dù hoa cái [2] đã mất, nhưng Trưởng công chúa vẫn là Trưởng công chúa.
[1] 一步一繁华, 一步一枯荣 (mỗi bước một phồn hoa, mỗi bước một thăng trầm): trong câu này ý chỉ sang trọng quý phái, bình ổn thản nhiên.
[2] 华盖 (hoa cái): lọng của vua chúa, hoàng thất ngày xưa.
Con gái duy nhất của tiên đế, là Trưởng Công chúa không ai có thể thay thế được!
Một thân phong hoa tự hiển lộ, Bùi Phượng Lâm vốn đang phẫn nộ đến cực điểm cũng không dám nhìn vào mắt bà.
Giơ tay!
"Bốp!"
Cho Bùi Phượng Lâm một cái tát, hắn ta bụm mặt nhìn Tô Tam nương, ánh mắt khó tin.
"Thân là vãn bối mà lại đứng trước phủ đệ của hoàng thúc la hét ầm ĩ."
"Bốp!"
"Thân là trưởng huynh lại không quan tâm sống chết của ấu đệ, chỉ biết mắng nó bất nhân, bất hiếu."
"Bốp!"
"Thân là hoàng tử lại không có chút phong phạm lễ nghi nào."
"Bốp!"
"Giây phút ngươi mang binh lính đứng đây thì thể diện của hoàng tộc Đại Chu đã bị ngươi làm mất hết rồi. Ngươi cũng dám nhắc đến thể diện trước mặt bổn cung?"
Bốn cái tát liên tiếp, không chỉ khiến cho đầu óc Bùi Phương Lâm quay mòng mòng mà ngay cả người vây xem cũng choáng váng không kém. Kinh ngạc khi Tô Tam nương lấy toàn bộ khí thể ra nổi giận, kinh ngạc khi biết không phải Tô Tam nương thật sự vô cớ dạy dỗ người, kinh ngạc Trưởng công chúa không hổ là Trưởng công chúa. Cho dù là đã biến mất nhiều năm nhưng bà vẫn là Trưởng công chúa, biểu trưng cho khí thế hoàng gia.
Bùi Phượng Lâm ôm khuôn mặt vừa bị Tô Tam nương tát bốn cái liên tiếp, im lặng thật lâu.
Sau một hồi lâu đột nhiên bùng nổ.
"Cô cô hà tất dùng những lời lẽ chính nghĩa này nói cháu!"
"Ai không biết từ nhỏ người đã đối xử với lục đệ như con trai ruột! Ai không biết người che chở nó! Hôm nay cháu đến đây vì cái gì, cô cô hẳn rõ ràng, hà tất lòng vòng với cháu nhiều như vậy! Cô cô biết chuyện gì xảy ra nên hẳn cũng hiểu tại sao cháu tức giận như vậy, thế mà cô cô còn muốn đứng về nó sao!"
"Đều là cháu trai, vì sao cô cô lại chỉ thiên vị Bùi Phượng Khanh!"
"Đều là cháu trai, vì sao năm đó trong lòng trong mắt Hoàng gia gia lại chỉ có Bùi Phượng Khanh!"
"Cháu có chỗ nào không bằng nó?"
"Năm đó là Hoàng gia gia che chở nó, hiện tại cô cô và thập tam thúc che chở nó!"
"Thân là hoàng tử, thân là nam nhi, trước nay lại đều được người khác che chở, nó có gì tốt!"
"Vì sao các người lại đều muốn che chở nó, vì sao?"
Bùi Phượng Lâm hét đến tê tâm liệt phế khiến mọi người sững lại.
"Công tử!"
Cố Vân, Cố Hạo một trái một phải kéo lấy tay Bùi phượng Khanh, bây giờ chưa phải lúc. Vào giây phút khi Đại hoàng tử tỉnh táo kia, Bùi Phượng Khanh đã để Cố Vân lặng lẽ đi thăm dò chuyện xảy ra trước đó. Theo như lời Đại hoàng tử thì một chữ cũng chưa để lộ, lúc ấy Cố Vân đã cảm thấy không đúng, hiện tại quả nhiên!
"Công tử, thế chúng ta yếu, người quên những nợ máu kia sao? Hiện tại chưa thể một lưới bắt trọn hắn!"
"Người nghĩ lại xem, Trưởng công chúa làm tất cả vì cài gì, ngài ấy chắn ở phía trước chẳng phải là vì không muốn người đi ra chịu nhục sao. Công tử, người nghĩ lại những huynh đệ đã chết kia đi, nghĩ lại tất cả những gì Công chúa và Thập Tam vương gia đã làm đi, nghĩ đến thần nữ nữa, vì bọn họ, nhịn xuống cơn tức này, đừng đi ra ngoài chịu nhục!"
"Công tử!"
"Tương lai còn dài, sẽ có một ngày để thanh toán, hôm nay tạm thời nhẫn nại đi!"
"Công tử, xin người!"
Bùi Phượng Khanh nhìn hai tròng mắt đã rưng rưng của Cố Vân, gương mặt căng chặt, đồng tử hơi hơi phiếm hồng, giọng nói khàn khàn.
"Hắn chửi mắng cô cô, chửi mắng Thập Tam thúc, chửi mắng Hoàng gia gia."
Nam nhi có thể cắn răng, có thể nhẫn nhục, có thể tham sống sợ chết, nhưng nếu thời điểm người quan trọng bị khinh bị nhục lại không thể đứng lên, thì còn gọi gì là nam nhi nữa? Khí thế không phải lý do để tránh né, cho dù phải đương đầu rừng đao biển lửa trập trùng, cho dù giây phút này có thể khiến y vạn kiếp bất phục đi chăng nữa…
"Buông tay."
"Đừng khiến bản thân ta tự xem thường chính mình."
Nếu chính bản thân còn tự xem thường, còn nói gì đến nghiệp lớn, nói gì đến bảo vệ người khác!
Mọi người còn đang khiếp sợ vì một màn tê tâm liệt phế vừa rồi của Bùi Phượng Lâm, xem náo nhiệt có, cảm thán cũng có. Hóa ra Hoàng gia cũng có chuyện bất công, cũng giống như bá tánh tầm thường. Đang hết sức giật mình bỗng bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo của nam nhi.
"Năm đó Hoàng gia gia từng dạy chúng ta, đố kỵ tham lam đứng đầu vạn ác, răn rằng cần phải bảo vệ sơ tâm."
"Nghĩ lại thì, hoàng huynh đã quên hết toàn bộ rồi nhỉ?"
Bùi Phượng Lâm quay phắt đầu lại, thấy Bùi phượng Khanh bước từng bước từ bên ngoài vào, huynh đệ đã cách biệt mấy năm, nay lại tái ngộ.
Vệ Đông canh giữ trong phủ, ba người Bùi Phượng Khanh, Cố Vân, Cố Hạo vừa mới đi từ Yên Vũ lâu ra.
Ngày hôm qua, nha đầu kia náo loạn một đêm, trong lúc nửa tỉnh nửa say vẫn đòi ăn bã rượu cá viên kia, ăn một lần đã thành thế này, sao có thể để tiểu cô nương ăn lần nữa? Nhưng không chịu nổi nha đầu kia cứ lải nhải mãi, Bùi Phượng Khanh cơ hồ không ngủ suốt một đêm mà canh giữ bên cạnh, trời mới vừa sáng đã phái người đến chỗ người chèo thuyền kia hỏi phương pháp làm.
Đầu bếp trong phủ dùng nguyên liệu khác thay thế làm mấy lần, Bùi Phượng Khanh nếm xong đều cảm thấy không đúng, nghĩ thường ngày Tiểu Cửu thích ăn đồ của Yên Vũ lâu, đi qua xem thử, thế mà lại có thể lấy giả đánh tráo. Không nghỉ ngơi suốt một đêm, Bùi Phượng Khanh vẫn thanh nhuận như ngọc, nghe vậy nghiêng mắt liếc Cố Vân.
"Không đến chuồng ngựa thì Vệ Đông sẽ ném các ngươi ra ngoài."
Hai huynh đệ này ấy à, ngày thường đã rất hiếu động, lúc uống say lại càng làm ra những hành động chọc người ta tức điên. Cứ nắm chặt Vệ Đông không buông, nếu lúc ấy không ném vào chuồng ngựa, Vệ Đông sẽ lập tức ném bọn họ xuống sông đào bảo vệ thành.
Cố Vân nghe vậy chỉ đành im lặng, tâm không cam tình không nguyện lui xuống.
Cảnh xuân tươi đẹp, Bùi Phượng Khanh hơi hơi ngẩng đầu, cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng tâm tình tốt đẹp chỉ duy trì được đến cửa phủ, vừa rẽ qua góc đường đã thấy trước một đám người cùng với hai đội thị vệ ăn mặc khác nhau vây quanh cửa biệt viện vương phủ, còn có cả nghi trượng hoàng gia. Hắn dừng bước, đôi môi mím thành một đường.
Cố Vân, Cố Hạo đã sớm không còn cười đùa nữa.
Cố Hạo: "Công tử, là Đại Hoàng tử và Trưởng công chúa đối đầu, chúng ta đi vào từ cửa sau đi."
Mặc kệ là Bùi Thập Tam hay là Tô Tam nương, có che chở cũng là lực bên ngoài, hiện tại đúng là Bùi Phượng Khanh không có bất kỳ tư cách nào đối đầu với những người khác. Bùi Phượng Khanh nhìn đám người, nhìn thần thái thản nhiên của Tô Tam nương đang ngồi ngay ngắn trên ghế, không nhịn được lại nghĩ đến bản thân lúc trước.
Lúc trước hắn làm bạn bên cạnh hoàng gia gia, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì không thiếu vinh sủng quyền thế. Lúc đó phụ vương, hoàng huynh, mỗi người đều tươi cười chào đón, cẩn thận thăm hỏi. Khi đó hắn có giống cô cô của hiện tại?
Tuy rằng cô cô rời xa triều đình đã lâu, nhưng uy cũ lại còn, chỉ cần trời không sập xuống, phụ hoàng cũng không dám làm gì bà.
Mà hắn, thì chẳng còn gì cả.
Bùi Phượng Khanh cúi đầu, nhất thời không nói gì, Cố Vân cho rằng hắn nổi tâm tính thiếu niên, vội nói: "Công tử, hiện tại không phải lúc thể hiện, về sau nhất định có ngày thanh toán những kẻ đó!" Lại tiến sát vào, nhỏ giọng nói: "Công tử! Nghĩ đến những huynh đệ khác, ta cũng muốn ăn thịt uống máu hắn!"
"Nhưng hiện tại chúng ta vẫn ở thế yếu, loại người như Đại hoàng tử này, nếu một kích không trúng, cho hắn cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, vậy cái chờ chúng ta nhất định là tai họa ngập đầu. Hiện tại chỉ có thể dựa vào thế của Vương gia và Công chúa, nhất thời không thể vọng động, công tử!"
Bùi Phượng Khanh cúi đầu nhìn xuống ngọc bội Bàn Long treo ở bên hông, đây là Hoàng gia gia tự mình khắc, màu sắc ôn nhuận, ánh nắng mặt như đang mờ mờ toa ra từng vòng sáng xanh, màu xanh lục luôn khiến cho tâm thần người ta yên ổn, giống như dáng vẻ trước kia Hoàng gia gia bảo vệ hắn trong lòng. Hồi lâu, hắn xoay người, lúc này Cố Vân và Cố Hạo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đang định che chở Bùi Phượng Khanh đi vòng đến cửa sau, nào ngờ đầu phố lại xuất hiện một nhóm người khua chiêng gõ trống, cũng hướng về phía biệt viện vương phủ.
Một đám người chen lấn xô đẩy vô cùng náo nhiệt trực tiếp đi đến bên này. Tô Tam nương đương nhiên cũng trông thấy, nghiêng đầu nhìn sang. Người bên kia cũng bị tình huống bên này khiến cho kinh hãi, mấy vị dẫn đầu dừng bước. Tô Tam nương nhìn, cũng thấy có vài người quen mắt, người của Hoa Chi đến đây làm gì?
Hất hất cằm, thị vệ nhường ra một con đường cho người của Hoa Chi.
Sau khi kì thi lớp vỡ lòng kết thúc, tối hôm qua đã chấm bài xong, chẳng hiểu thể nào mà ngôi vị đứng đầu cuối cùng lại thuộc về một đứa bé năm tuổi! Bốn hạng Giáp, đứng đầu bảng! Lúc các phu tử nhìn thấy thành tích đều choáng váng, còn có người nghĩ thầm có lẽ Tiểu Cửu đi cửa sau, nhưng tên của bọn trẻ đều bị che, người khác cũng không biết chữ viết của tiểu Cửu.
Ngay cả khi thi đàn, phu tử cũng bị che mắt, chỉ dùng tai nghe để đánh giá.
Cho nên khi có kết quả mới có thể khiến cho người ta kinh ngạc đến vậy, lúc ấy toàn bộ phu tử trong trường thi đều ta nhìn ngươi, ngươi xem ta, ngơ ngác đối diện nhau. Bọn họ đều cho rằng Tiểu Cửu thi không tốt, kết quả lại đoạt vị trí thứ nhất? Mặc kệ sự thật có khó tưởng tượng đến thế nào thì kết luận đã ở ngay trước mặt bọn họ, không thể nào là giả được.
Đứa nhỏ có khả năng, lại là người trong phủ Thập Tam vương gia, đương nhiên phải mau chóng đi lấy lòng!
Ngoại trừ Viện trưởng vẫn đang ở ngoài chưa về nên không biết, phó Viện trưởng dẫn theo một đám phu tử đến cửa báo tin vui, kết quả lại gặp cảnh tượng thế này.
Phó Viện trưởng của Hoa Chi dẫn theo đám người của học viện đi vào từ con đường thị vệ nhường ra, vừa đi vừa nghi hoặc nhìn về phía hai người ngất xỉu đang bị thị vệ giữ lấy ở một bên, xem tư thế này, hình như là người trong cung? Là vị nào, hay là Đại hoàng tử? Thân mẫu của Đại hoàng tử cũng chỉ là thị thiếp trong Vương phủ năm đó, sớm đã mất, hiện tại được nuôi dưới danh nghĩa Hoàng hậu.
Mà Hoa Vọng Tâm, phó Viện trưởng của Hoa Chi, chính là người trong tộc của Hoàng hậu.
Hoa Vọng Tâm nỗ lực phân biệt từ khuôn mặt sưng như đầu heo kia, năm đó cũng từng gặp mặt Bùi Phượng Lâm, nhưng lúc đó vẫn chưa lên mười. Hiện tại đã thành niên, cũng không chắc có phải hắn ta hay không... Nhìn đến quá nhập tâm, lại thành ra không để ý đến những người khác.
Sắc mặt Tô Tam nương trầm xuống, Tô ma ma lập tức tiến lên cao giọng.
"Các người đến đây có chuyện gì?"
Người vây xem từ đầu đương nhiên biết Tô Tam nương là Bình nhạc Trưởng công chúa, nhưng người của Hoa Chi sao mà biết được! Cũng may Hoa Vọng Tâm cũng không phải kẻ ngốc, người dưới kia rõ ràng là hoàng tử, vậy mà vị phu nhân này lại công khai ngồi ở phía trên, lại nhìn tư dung khí thế này, chẳng lẽ cũng là người trong hoàng thành?
Lập tức cúi người.
"Hoa Vọng Tâm tham kiến phu nhân."
"Hôm nay đến là bởi vì Cửu cô nương trong quý phủ đoạt giải nhất, đặc biệt đến báo tin vui."
"Tiểu Cửu đứng đầu?"
Tô Tam nương thật sự vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Tô ma ma cũng như vậy. Ngày hôm qua đầu tiên là thất vọng, sau đó lại lo lắng cho đứa nhỏ, cuối cùng còn bị Bùi Phượng Khanh chơi một vố, bởi vì việc đứa nhỏ đi thi mà tâm tình thất thường. Hiện tại bất ngờ nghe được tin vui này, đương nhiên không nén nổi vui mừng, tâm tình hậm hực cả ngày nay cũng không cánh mà bay.
Hoa Vọng Tâm gật đầu.
"Đúng vậy, Cửu cô nương đạt hạng Giáp ở cả bốn môn, đạt được vị trí số một."
Hoa Vọng Tâm cũng vui mừng thông báo. Xưa nay ba bài thi của kì thi vào lớp học vỡ lòng của Hoa Chi đều như thế. Nếu chỉ đạt hạng Giáp của ba bài thi thì cũng chưa tính là gì, năm vừa rồi cũng có vài người, hiếm khi năm nay ra bài thi thứ tư. Đề bài của bài thi này vừa ra, các phu tử cũng cho rằng quá khó. Đối với những đứa trẻ bình thường đã khó rồi, huống chi đây còn toàn là các tiểu cô nương. Bởi vì môn thi thứ tư là binh pháp.
Không tiếc lời, tán thưởng thêm lần nữa: "Quả nhiên cô nương trong quý phủ không giống người thường, nói vậy phu nhân cũng biết bài thi bài thi thứ tư về cái gì. Cửu cô nương mới năm tuổi, còn nhỏ như thế mà đối với binh pháp đã có những lý giải sâu sắc đến vậy, quả thực khiến cho chúng ta bội phục."
Học vỡ lòng của Hoa Chi là việc trọng đại, trẻ con ở những thành trấn xung quanh đều sẽ được đưa đến, càng đừng nói đến người ở Dương Châu. Ngày hôm qua thi xong đã biết được năm nay ra bốn bài thi, càng biết được thế nhưng có liên quan đến binh pháp, người người đều nói vì sao học sinh nữ lại phải học cái này? Lại nghĩ, chắc là không ai có thể thi tốt đâu, có thể đạt Hạng Ất đã coi như không tệ.
Thế nhưng có người đạt hạng Giáp?
Lại nghe nói đứa nhỏ đó chỉ mới năm tuổi?
Trời ạ, khi đứa nhỏ nhà mình năm tuổi, luyện chữ còn phải có người ép buộc, sao con nhà người ta lại lợi hại như vậy?
Bốn hạng Giáp, bốn môn đều là giành vị trí xuất sắc nhất!
Cố Vân, Cố Hạo bị người Hoa Chi hấp dẫn nên vẫn không lui xuống, kinh ngạc nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn dáng vẻ “không ngoài dự đoán” của Bùi phượng Khanh, lập tức nói: "Công tử đã sớm biết?" Thần nữ quả nhiên là thần nữ, mới năm tuổi mà vừa thi lần đầu đã đứng nhất!
Bùi Phượng Khanh gật đầu.
"Muội ấy nói muội ấy thi rất tốt."
Tiểu Cửu chưa bao giờ là người vô cớ phóng đại lời nói, tiểu nha đầu nói tốt, Bùi Phượng Khanh vốn tưởng trong tốp mười, nhiều nhất là trong tốt ba, kết quả lần đầu đã đứng nhất, kinh ngạc cũng có nhưng càng nhiều hơn là hãnh diện.
Tiểu nha đầu nhà mình thật lợi hại.
Trương ma ma đi ra xem náo nhiệt, vẫn luôn trốn ở phía sau cửa, nghe được lời này vui đến mức hai mắt rưng rưng, cô nương không chỉ thi đỗ mà còn giành vị trí thứ nhất? Trời ơi! Cho dù là chính tai nghe được nhưng vẫn không thể tin nổi. Hôm qua mới cho rằng cô nương thi trượt, hôm nay lại có người nói cô nương đạt vị trí thứ nhất? Bà không nhịn được bước ra khỏi cửa, muốn chứng thực thêm lần nữa.
Ai ngờ thế nhưng lúc này Bùi Phượng Lâm lại tỉnh, vừa tỉnh đã cảm thấy lửa giận bốc lên toàn bộ đầu!
Đường đường là Đại hoàng tử của Đại Chu, thế mà lại bị người tát cho đến mức hôn mê bất tỉnh trước mặt công chúng! Chuyện này bị truyền đến kinh thành, hắn ta còn có thể diện nào nữa? Dưới cơn phẫn nộ, hắn ta vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của thị vệ hai bên, hung hăng nhìn Tô Tam nương đang an ổn ngồi ở phía trên, thở phì phò, phối hợp với hai má sưng to đến đổ máu, nhìn không khác gì ác quỷ!
Đuôi lông mày Tô Tam nương khẽ nhướng lên, cánh tay đặt lên thành ghế.
"Ngươi định thế nào?"
Bùi Phượng Lâm cắn răng.
"Không biết cháu trai đã mạo phạm cô cô chỗ nào, thân phận cô cô cao quý cháu đây không dám nói bừa, nhưng cháu cũng không phải loại người mà bất cứ kẻ nào cũng có thể động đến, cô cô đã quên cháu đây là Đại hoàng tử của Đại Chu sao? Cô cô làm như vậy thì để thể diện của cháu ở đâu? Cháu biết từ nhỏ cô cô đã thích lục đệ, nhưng vì nó mà làm như vậy thì để thể diện của hoàng tộc Đại Chu ở đâu?"
Bùi Phượng Lâm xem ra vẫn chưa bị tức giận lấp mất não, không quên kéo luôn Bùi Phượng Khanh xuống nước, tiện tay kéo luôn cả thể diện "Đại hoàng tử" và toàn bộ hoàng tộc vào chuyện này.
"Đại hoàng tử?"
Tô Tam nương còn chưa phản ứng thì Hoa Vọng Tâm đã thét lên một tiếng kinh hãi. Hoàng hậu không con, tất cả tộc nhà Hoàng hậu đều đứng về phía Đại hoàng tử, Hoa Vọng Tâm đương nhiên cũng là như vậy. Vì quá mức kinh ngạc cho nên tiếng "cô cô" của Bùi Phượng Lâm cũng ném đến chân trời luôn, bà ta bước vài bước đi đến bên cạnh Bùi Phượng Lâm: "Sao, sao lại thành như vậy?"
Quá phẫn nộ nên lại xoay người nhìn về phía Tô Tam nương đang bày ra sắc mặt bình tĩnh lần nữa.
"Thật to gan!"
"Thân phận Đại hoàng tử tôn quý, chính là long tử, một mụ đàn bà như ngươi mà cũng dám lạm dụng tư hình! Gia giáo như thế, bổn viện không thể không suy xét lại việc nhập học của cô nương trong phủ!" Bà ta che chở Bùi Phượng Lâm ở phía sau thật chặt chẽ, như bảo vệ trẻ nhỏ.
Nghe được lời này, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Tô Tam nương chính là kẻ ngu xuẩn này từ đâu nhảy ra vậy? Bùi Phượng Lâm cũng chỉ dám quanh co lòng vòng, mụ ta thì hay rồi, ai cho mụ ta lá gan đối đầu trực diện với bà vậy? Bỏ đi, ngươi ngu xuẩn như vậy, cũng chỉ nhờ vào quan hệ với Hoàng hậu mới nhận được miếng bánh ngon Hoa Chi này, may là Tiểu Cửu vốn không định học ở Hoa Chi!
Bàn tay trắng nõn nâng lên giữa không trung, ngón trỏ vươn ra, thái độ thản nhiên không sợ.
"Thứ nhất, bổn cung không lạm dụng tư hình, bổn cung là quang minh chính đại dạy dỗ nó trước mặt mọi người."
Mọi người vây xem: …
Không sai, đúng thật là hạ lệnh quang minh minh chính đại.
Mọi người lặng lẽ giơ ngón giữa lên.
"Thứ hai, ai nói với ngươi, đứa nhỏ nhà ta sẽ học ở Hoa Chi?"
Cái gì? Không học?
Hoa Vọng Tâm cũng kinh ngạc: "Không học thì vì sao bà lại cho đến thi ở Hoa Chi?"
Tô Tam nương "ha" một tiếng: "Ai quy định không học thì không được đến thi?" Hoa Vọng Tâm còn muốn nói tiếp, Tô Tam nương lại không còn kiên nhẫn tám nhảm với kẻ ngu xuẩn này nữa. Nói chuyện với loại người này đúng là lãng phí thời gian.
"Bịt kín miệng mụ ta lại, nghe mà thấy phiền."
Thị vệ lập tức tiến tới, bịt chặt miệng Hoa Vọng Tâm đang muốn nói tiếp, kéo sang một bên.
Tô Tam nương lẳng lặng nhìn Bùi Phượng Lâm hết nửa ngày, cuối cùng đứng dậy, bước từng bước xuống bậc thang, mỗi bước một phồn hoa, mỗi bước một thăng trầm [1], đến khi đi đến trước mặt Bùi Phượng Lâm, tưởng như đã trở về nguyên vẹn là một Bình Nhạc Trưởng công chúa hưởng sủng ái vô hạn năm đó. Cho dù một thân bạch y, cho dù hoa cái [2] đã mất, nhưng Trưởng công chúa vẫn là Trưởng công chúa.
[1] 一步一繁华, 一步一枯荣 (mỗi bước một phồn hoa, mỗi bước một thăng trầm): trong câu này ý chỉ sang trọng quý phái, bình ổn thản nhiên.
[2] 华盖 (hoa cái): lọng của vua chúa, hoàng thất ngày xưa.
Con gái duy nhất của tiên đế, là Trưởng Công chúa không ai có thể thay thế được!
Một thân phong hoa tự hiển lộ, Bùi Phượng Lâm vốn đang phẫn nộ đến cực điểm cũng không dám nhìn vào mắt bà.
Giơ tay!
"Bốp!"
Cho Bùi Phượng Lâm một cái tát, hắn ta bụm mặt nhìn Tô Tam nương, ánh mắt khó tin.
"Thân là vãn bối mà lại đứng trước phủ đệ của hoàng thúc la hét ầm ĩ."
"Bốp!"
"Thân là trưởng huynh lại không quan tâm sống chết của ấu đệ, chỉ biết mắng nó bất nhân, bất hiếu."
"Bốp!"
"Thân là hoàng tử lại không có chút phong phạm lễ nghi nào."
"Bốp!"
"Giây phút ngươi mang binh lính đứng đây thì thể diện của hoàng tộc Đại Chu đã bị ngươi làm mất hết rồi. Ngươi cũng dám nhắc đến thể diện trước mặt bổn cung?"
Bốn cái tát liên tiếp, không chỉ khiến cho đầu óc Bùi Phương Lâm quay mòng mòng mà ngay cả người vây xem cũng choáng váng không kém. Kinh ngạc khi Tô Tam nương lấy toàn bộ khí thể ra nổi giận, kinh ngạc khi biết không phải Tô Tam nương thật sự vô cớ dạy dỗ người, kinh ngạc Trưởng công chúa không hổ là Trưởng công chúa. Cho dù là đã biến mất nhiều năm nhưng bà vẫn là Trưởng công chúa, biểu trưng cho khí thế hoàng gia.
Bùi Phượng Lâm ôm khuôn mặt vừa bị Tô Tam nương tát bốn cái liên tiếp, im lặng thật lâu.
Sau một hồi lâu đột nhiên bùng nổ.
"Cô cô hà tất dùng những lời lẽ chính nghĩa này nói cháu!"
"Ai không biết từ nhỏ người đã đối xử với lục đệ như con trai ruột! Ai không biết người che chở nó! Hôm nay cháu đến đây vì cái gì, cô cô hẳn rõ ràng, hà tất lòng vòng với cháu nhiều như vậy! Cô cô biết chuyện gì xảy ra nên hẳn cũng hiểu tại sao cháu tức giận như vậy, thế mà cô cô còn muốn đứng về nó sao!"
"Đều là cháu trai, vì sao cô cô lại chỉ thiên vị Bùi Phượng Khanh!"
"Đều là cháu trai, vì sao năm đó trong lòng trong mắt Hoàng gia gia lại chỉ có Bùi Phượng Khanh!"
"Cháu có chỗ nào không bằng nó?"
"Năm đó là Hoàng gia gia che chở nó, hiện tại cô cô và thập tam thúc che chở nó!"
"Thân là hoàng tử, thân là nam nhi, trước nay lại đều được người khác che chở, nó có gì tốt!"
"Vì sao các người lại đều muốn che chở nó, vì sao?"
Bùi Phượng Lâm hét đến tê tâm liệt phế khiến mọi người sững lại.
"Công tử!"
Cố Vân, Cố Hạo một trái một phải kéo lấy tay Bùi phượng Khanh, bây giờ chưa phải lúc. Vào giây phút khi Đại hoàng tử tỉnh táo kia, Bùi Phượng Khanh đã để Cố Vân lặng lẽ đi thăm dò chuyện xảy ra trước đó. Theo như lời Đại hoàng tử thì một chữ cũng chưa để lộ, lúc ấy Cố Vân đã cảm thấy không đúng, hiện tại quả nhiên!
"Công tử, thế chúng ta yếu, người quên những nợ máu kia sao? Hiện tại chưa thể một lưới bắt trọn hắn!"
"Người nghĩ lại xem, Trưởng công chúa làm tất cả vì cài gì, ngài ấy chắn ở phía trước chẳng phải là vì không muốn người đi ra chịu nhục sao. Công tử, người nghĩ lại những huynh đệ đã chết kia đi, nghĩ lại tất cả những gì Công chúa và Thập Tam vương gia đã làm đi, nghĩ đến thần nữ nữa, vì bọn họ, nhịn xuống cơn tức này, đừng đi ra ngoài chịu nhục!"
"Công tử!"
"Tương lai còn dài, sẽ có một ngày để thanh toán, hôm nay tạm thời nhẫn nại đi!"
"Công tử, xin người!"
Bùi Phượng Khanh nhìn hai tròng mắt đã rưng rưng của Cố Vân, gương mặt căng chặt, đồng tử hơi hơi phiếm hồng, giọng nói khàn khàn.
"Hắn chửi mắng cô cô, chửi mắng Thập Tam thúc, chửi mắng Hoàng gia gia."
Nam nhi có thể cắn răng, có thể nhẫn nhục, có thể tham sống sợ chết, nhưng nếu thời điểm người quan trọng bị khinh bị nhục lại không thể đứng lên, thì còn gọi gì là nam nhi nữa? Khí thế không phải lý do để tránh né, cho dù phải đương đầu rừng đao biển lửa trập trùng, cho dù giây phút này có thể khiến y vạn kiếp bất phục đi chăng nữa…
"Buông tay."
"Đừng khiến bản thân ta tự xem thường chính mình."
Nếu chính bản thân còn tự xem thường, còn nói gì đến nghiệp lớn, nói gì đến bảo vệ người khác!
Mọi người còn đang khiếp sợ vì một màn tê tâm liệt phế vừa rồi của Bùi Phượng Lâm, xem náo nhiệt có, cảm thán cũng có. Hóa ra Hoàng gia cũng có chuyện bất công, cũng giống như bá tánh tầm thường. Đang hết sức giật mình bỗng bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo của nam nhi.
"Năm đó Hoàng gia gia từng dạy chúng ta, đố kỵ tham lam đứng đầu vạn ác, răn rằng cần phải bảo vệ sơ tâm."
"Nghĩ lại thì, hoàng huynh đã quên hết toàn bộ rồi nhỉ?"
Bùi Phượng Lâm quay phắt đầu lại, thấy Bùi phượng Khanh bước từng bước từ bên ngoài vào, huynh đệ đã cách biệt mấy năm, nay lại tái ngộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.