Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 45:
Thời Câm
27/07/2024
Cha Yến nhìn Hòa Vi tỉ mỉ đánh giá một lần, vừa muốn mở miệng, Hòa Vi liền hướng về phía ông cúi người chào, “Yến tiên sinh, ngài khỏe ạ, cháu là bạn… Yến Thần.”
Dì Vân cho rằng cô ngượng ngùng, cười thay cô giải thích một câu, “Hòa tiểu thư đâu phải bạn của cậu hai, rõ ràng là bạn gái!”
Sự tình đêm qua bà ấy hoàn toàn không biết gì cả.
Yến Hoài không lên tiếng, sắc mặt hơi thay đổi đặt cái ly xuống.
Một bên cha Yến nháy mắt liền hiểu rõ, sau đó có chút kinh ngạc, “Thằng nhóc này còn mang bạn gái về nhà?”
Trăm năm khó gặp.
Cha Yến vì kích động mà lập tức đứng lên, “Cháu gái, cháu cùng Yến Thần ở bên nhau…”
“Chúng cháu đã chia tay.”
“…”
Cha Yến sửng sốt, vừa rồi kích động quá, giờ không biết phải làm sao.
Thẳng đến khi Yến Hoài nhếch môi cười lạnh, ông mới phản ứng lại, thở dài nói: “Có phải Yến Thần lại làm chuyện có lỗi với cháu hay không?”
Con trai ông chính ông rõ ràng nhất.
Yến Thần và Yến Hoài trái ngược hẳn nhau, một người chưa bao giờ làm ông bớt lo, một người lại không khiến ông phải lo lắng.
Danh tiếng phong lưu của Yến Thần ở bên ngoài, như thế nào cũng đều không thu được tâm, cha Yến còn tưởng rằng Yến Thần đã ngoại tình khi vẫn đang quen cô, cảm giác áy náy cùng hận rèn sắt không thành thép ào ào xông lên, trong khả năng của mình ông muốn bồi thường cho cô gái nhỏ đáng thương này, vội nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, chú cũng không có gì tốt tặng cháu…”
Ông đến bên cạnh giá đồ cổ, tiện tay cầm một cái đĩa xuống dưới, “Yến Thần… Ai, cô gái, cái này coi như lễ gặp mặt tặng cho cháu đi… cháu cũng đừng trách Yến Thần, nó tuổi trẻ, còn chưa chín chắn, về sau tìm một người đàn ông tốt ở bên nhau đi.”
Hòa Vi sao có thể không hiểu ý của ông.
Cái này giống như phí chia tay, chẳng qua là thay con trai chùi đít mà thôi.
Hòa Vi nhìn cái đĩa sứ Thanh Hoa kia, hoa văn rõ ràng rất xinh đẹp, hơn nữa lại quen thuộc, hình như đời trước khi cô bắt gian đã đập vỡ cái này.
Thiên Đạo luân hồi, không cần mới không cần.
Hòa Vi cong môi cười một cái, cũng không làm ra vẻ mà “Không cần”, nói cảm ơn sau đó liền nhận lấy.
Cha Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Còn chưa ăn sáng sao, ăn xong tôi gọi người đưa cháu trở về?”
“Không cần đâu Yến tiên sinh, hiện tại cháu muốn đến phim trường, sẽ không ăn cơm.”
Cha Yến gật đầu, cũng không giữ cô ở lâu, kêu tài xế lại đây đưa cô trở về.
Ông rất thích cô gái nhỏ này, nhưng lại không có duyên phận với nhà ông.
Hòa Vi ra khỏi cửa được một lúc, ông mới quay đầu nhìn con trai lớn: “Khi nào con mới có thể mang bạn gái về cho cha gặp đây?”
Yến Hoài nhẹ nhàng chỉnh lại nút tay áo, sau đó không chút để ý mà giương mắt, nâng môi cười: “Đã mang về rồi.”
Cha Yến tên là Yến Như Cảnh, chữ “Cảnh” có nghĩa là ngọc sáng rọi, sở thích của bản thân ông và tên này rất phù hợp, thiên hảo mỹ ngọc cùng đồ sứ.
Đến tuổi trung niên, Yến Như Cảnh lại càng thích sưu tập đồ quý giá, hơn nữa ông có tiền, không lo tài chính thu nhập này kia, cho nên mấy năm nay sở thích càng ngày càng trầm trọng.
Lần này ông đến nơi khác là nửa đi công tác nửa đi du lịch, trên đường còn có một hội đấu giá men sứ, nên ông đã mang về hai món đồ cổ.
Lúc Yến Hoài nói lời này, ông vừa mới ngồi xuống, đang cầm món bảo bối mà ông mất giá cao mới mua được về ngắm nghía.
Yến Như Cảnh thật cẩn thận, đáy mắt tỏa ánh sáng, vốn dĩ ông không nghĩ tới Yến Hoài sẽ nghiêm túc trả lời vấn đề này, kết quả anh vừa nói xong câu đó, đầu tiên là nó tiến vào lỗ tai Yến Như Cảnh, sau đó mới theo trình tự mà tiến sâu vào đại não, cách vài giây ông mới phản ứng lại.
Bảo bối trong tay ông thiếu chút nữa không cẩn thận từ trong tay rơi xuống đất, may mắn ông phản ứng nhanh, vội vàng ôm trở lại đặt lên bàn trà, “Mang về rồi?”
Yến Như Cảnh quay đầu nhìn nhìn vị trí cầu thang, vẫn không quá tin tưởng, “Thật sự mang về rồi?”
Yến Hoài cũng nheo mắt nhìn theo, đáy mắt nhạt nhẽo có ý cười thoảng qua, không lên tiếng.
Dì Vân cho rằng cô ngượng ngùng, cười thay cô giải thích một câu, “Hòa tiểu thư đâu phải bạn của cậu hai, rõ ràng là bạn gái!”
Sự tình đêm qua bà ấy hoàn toàn không biết gì cả.
Yến Hoài không lên tiếng, sắc mặt hơi thay đổi đặt cái ly xuống.
Một bên cha Yến nháy mắt liền hiểu rõ, sau đó có chút kinh ngạc, “Thằng nhóc này còn mang bạn gái về nhà?”
Trăm năm khó gặp.
Cha Yến vì kích động mà lập tức đứng lên, “Cháu gái, cháu cùng Yến Thần ở bên nhau…”
“Chúng cháu đã chia tay.”
“…”
Cha Yến sửng sốt, vừa rồi kích động quá, giờ không biết phải làm sao.
Thẳng đến khi Yến Hoài nhếch môi cười lạnh, ông mới phản ứng lại, thở dài nói: “Có phải Yến Thần lại làm chuyện có lỗi với cháu hay không?”
Con trai ông chính ông rõ ràng nhất.
Yến Thần và Yến Hoài trái ngược hẳn nhau, một người chưa bao giờ làm ông bớt lo, một người lại không khiến ông phải lo lắng.
Danh tiếng phong lưu của Yến Thần ở bên ngoài, như thế nào cũng đều không thu được tâm, cha Yến còn tưởng rằng Yến Thần đã ngoại tình khi vẫn đang quen cô, cảm giác áy náy cùng hận rèn sắt không thành thép ào ào xông lên, trong khả năng của mình ông muốn bồi thường cho cô gái nhỏ đáng thương này, vội nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, chú cũng không có gì tốt tặng cháu…”
Ông đến bên cạnh giá đồ cổ, tiện tay cầm một cái đĩa xuống dưới, “Yến Thần… Ai, cô gái, cái này coi như lễ gặp mặt tặng cho cháu đi… cháu cũng đừng trách Yến Thần, nó tuổi trẻ, còn chưa chín chắn, về sau tìm một người đàn ông tốt ở bên nhau đi.”
Hòa Vi sao có thể không hiểu ý của ông.
Cái này giống như phí chia tay, chẳng qua là thay con trai chùi đít mà thôi.
Hòa Vi nhìn cái đĩa sứ Thanh Hoa kia, hoa văn rõ ràng rất xinh đẹp, hơn nữa lại quen thuộc, hình như đời trước khi cô bắt gian đã đập vỡ cái này.
Thiên Đạo luân hồi, không cần mới không cần.
Hòa Vi cong môi cười một cái, cũng không làm ra vẻ mà “Không cần”, nói cảm ơn sau đó liền nhận lấy.
Cha Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Còn chưa ăn sáng sao, ăn xong tôi gọi người đưa cháu trở về?”
“Không cần đâu Yến tiên sinh, hiện tại cháu muốn đến phim trường, sẽ không ăn cơm.”
Cha Yến gật đầu, cũng không giữ cô ở lâu, kêu tài xế lại đây đưa cô trở về.
Ông rất thích cô gái nhỏ này, nhưng lại không có duyên phận với nhà ông.
Hòa Vi ra khỏi cửa được một lúc, ông mới quay đầu nhìn con trai lớn: “Khi nào con mới có thể mang bạn gái về cho cha gặp đây?”
Yến Hoài nhẹ nhàng chỉnh lại nút tay áo, sau đó không chút để ý mà giương mắt, nâng môi cười: “Đã mang về rồi.”
Cha Yến tên là Yến Như Cảnh, chữ “Cảnh” có nghĩa là ngọc sáng rọi, sở thích của bản thân ông và tên này rất phù hợp, thiên hảo mỹ ngọc cùng đồ sứ.
Đến tuổi trung niên, Yến Như Cảnh lại càng thích sưu tập đồ quý giá, hơn nữa ông có tiền, không lo tài chính thu nhập này kia, cho nên mấy năm nay sở thích càng ngày càng trầm trọng.
Lần này ông đến nơi khác là nửa đi công tác nửa đi du lịch, trên đường còn có một hội đấu giá men sứ, nên ông đã mang về hai món đồ cổ.
Lúc Yến Hoài nói lời này, ông vừa mới ngồi xuống, đang cầm món bảo bối mà ông mất giá cao mới mua được về ngắm nghía.
Yến Như Cảnh thật cẩn thận, đáy mắt tỏa ánh sáng, vốn dĩ ông không nghĩ tới Yến Hoài sẽ nghiêm túc trả lời vấn đề này, kết quả anh vừa nói xong câu đó, đầu tiên là nó tiến vào lỗ tai Yến Như Cảnh, sau đó mới theo trình tự mà tiến sâu vào đại não, cách vài giây ông mới phản ứng lại.
Bảo bối trong tay ông thiếu chút nữa không cẩn thận từ trong tay rơi xuống đất, may mắn ông phản ứng nhanh, vội vàng ôm trở lại đặt lên bàn trà, “Mang về rồi?”
Yến Như Cảnh quay đầu nhìn nhìn vị trí cầu thang, vẫn không quá tin tưởng, “Thật sự mang về rồi?”
Yến Hoài cũng nheo mắt nhìn theo, đáy mắt nhạt nhẽo có ý cười thoảng qua, không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.