Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 47:
Thời Câm
27/07/2024
Trình Diễm đặt kịch bản sang một bên, “Ăn sáng chưa?”
Hòa Vi lắc đầu: “Còn chưa ăn.”
“Nặc Nặc cũng chưa ăn, anh nhờ người mua hai phần lại đây, chờ lát nữa lúc hoá trang thuận tiện em đưa cho em ấy nhé.”
Anh vừa nói vừa đem hai cái túi đặt lên bàn, “Không cần sốt ruột, từ từ ăn.”
Hòa Vi nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Mắt thấy sắp đến giờ quay, hôm nay cảnh đầu tiên chính là cô diễn, nếu cô chưa chuẩn bị tốt, thì có nghĩa là tất cả mọi người đều phải đợi cô.
Hòa Vi không nghĩ làm chậm trễ thêm nữa, vừa muốn mở miệng, Trình Diễm giống như biết cô nghĩ gì, cười nói: “Ngày hôm qua có cảnh nam nữ chính diễn chưa đạt, hôm nay tính diễn lại một lần nữa, cảnh của em đoán chừng phải nửa tiếng nữa mới bắt đầu.”
Trình Diễm khụ một tiếng, dặn dò cô: “Nhớ ăn sáng.”
Bằng không anh không có cách nào trả lời cùng Yến Hoài.
Hòa Vi hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng Trình Diễm cẩn thận, mặt mày đều vui vẻ, hướng anh dịu dàng cười một chút: “Cảm ơn anh Trình Diễm”
Trình Diễm: “…”
May mắn hôm nay Yến Hoài không ở đây, bằng không kiểu gì cũng làm đổ bình giấm chua.
Hòa Vi không chú ý tới biểu tình một lời khó nói hết trên mặt anh, cầm bữa sáng đi thẳng đến phòng hóa trang.
Trình Nặc mới vừa tạo hình cho nhân vật nữ số 3, lúc này nhàn rỗi không có việc gì làm, tìm được tờ giấy, đang dùng đồ trang điểm vẽ tranh.
Khi Hòa Vi đi qua, Trình Nặc đã vẽ được nửa khuôn mặt người, nghe được tiếng động phía sau, Trình Nặc vừa giương mắt nhìn, vội đậy nắp son môi rồi ném qua một bên, cười như không cười trêu ghẹo nói: “Nhờ phúc Vi Vi của chúng ta, tớ hôm nay cuối cùng cũng được ăn một bữa sáng nóng hổi.”
Hòa Vi liếc mắt nhìn cô một cái, “Là tớ nhờ phúc của cậu đi?”
Rốt cuộc đồ ăn sáng là Trình Diễm mua.
Trình Nặc cong môi, vừa mở túi vừa phản bác, “Đừng nói thế, vừa rồi lúc tớ đến, anh tớ hỏi đã ăn sáng chưa, nói thuận tiện mua cho tớ một phần.”
Hòa Vi không tin tưởng lắm, “Đừng đùa.”
Cô và Trình Nặc đối với Trình Diễm mà nói, một người là em gái, một người là bạn của em gái, về tình về lý thì chắc hẳn Trình Nặc phải là chủ yếu còn cô là thứ yếu.
Trình Nặc cũng trợn trắng mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Thật sự, nguyên văn lời anh tớ nói là như vậy, Vi Vi cậu biết không, lúc anh tớ nói với tớ những lời đó, tớ còn tưởng rằng mình không phải em gái ruột của anh ấy.”
Dừng một chút, Trình Nặc lại quay đầu nhìn cô, “Không đúng, anh tớ làm sao biết cậu chưa ăn sáng?”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía bụng Hòa Vi, “Vi Vi, cậu thật sự chưa ăn sao?”
Hòa Vi lắc đầu.
Vừa rồi Hòa Vi còn tưởng rằng Trình Nặc đùa cô, nhưng khi nói mấy câu phía sau, cô mới ý thức được một vấn đề.
Trình Diễm thật sự mua đồ ăn sáng cho cô, sau đó nhân tiện mua cho em gái anh một phần.
Cho nên anh làm sao biết được cô chưa ăn sáng?
Hòa Vi không ngốc, nghĩ đến trước đó không lâu mình mới bụng rỗng từ Yến gia ra, chưa được bao lâu Trình Diễm đã nhờ người mua đồ ăn sáng…
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai.
Hòa Vi thở dài, tay còn ngừng ở trên hộp cháo.
Cô không nghĩ tới Yến Hoài sẽ tinh tế đến trình độ này.
Trình Nặc đã trước một bước mở ra ăn, lúc nói chuyện với cô, trong miệng bởi vì đang ăn nên mồm miệng có chút không rõ, “Vi Vi, không phải anh tớ coi trọng cậu chứ?”
Hòa Vi: “…Không có.”
Trình Nặc nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, “Tại sao cậu lại khẳng định như vậy?”
Cô vì cái gì mà khẳng định như vậy?
Bởi vì cô biết người thực sự để ý tới việc cô không ăn sáng không phải Trình Diễm, Hòa Vi cũng không nói thêm nữa, chỉ cười một chút, kéo ghế ra ngồi xuống, mở nắp hộp ra múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng.
Vừa vào miệng liền tan, ngoài ý muốn rất hợp khẩu vị của cô.
Bên kia Trình Nặc một chén cháo đầy đã thấy đáy, “Ăn ngon thật, nhưng mà mùi vị này giống như không phải ở cửa hàng mà anh tớ hay mua …”
Hòa Vi: “…”
Cứ như vậy vài giây, cô đột nhiên cảm thấy về sau Yến Hoài chắc chắn sẽ là một người bạn trai, một người chồng đủ tư cách.
Hòa Vi lắc đầu: “Còn chưa ăn.”
“Nặc Nặc cũng chưa ăn, anh nhờ người mua hai phần lại đây, chờ lát nữa lúc hoá trang thuận tiện em đưa cho em ấy nhé.”
Anh vừa nói vừa đem hai cái túi đặt lên bàn, “Không cần sốt ruột, từ từ ăn.”
Hòa Vi nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Mắt thấy sắp đến giờ quay, hôm nay cảnh đầu tiên chính là cô diễn, nếu cô chưa chuẩn bị tốt, thì có nghĩa là tất cả mọi người đều phải đợi cô.
Hòa Vi không nghĩ làm chậm trễ thêm nữa, vừa muốn mở miệng, Trình Diễm giống như biết cô nghĩ gì, cười nói: “Ngày hôm qua có cảnh nam nữ chính diễn chưa đạt, hôm nay tính diễn lại một lần nữa, cảnh của em đoán chừng phải nửa tiếng nữa mới bắt đầu.”
Trình Diễm khụ một tiếng, dặn dò cô: “Nhớ ăn sáng.”
Bằng không anh không có cách nào trả lời cùng Yến Hoài.
Hòa Vi hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng Trình Diễm cẩn thận, mặt mày đều vui vẻ, hướng anh dịu dàng cười một chút: “Cảm ơn anh Trình Diễm”
Trình Diễm: “…”
May mắn hôm nay Yến Hoài không ở đây, bằng không kiểu gì cũng làm đổ bình giấm chua.
Hòa Vi không chú ý tới biểu tình một lời khó nói hết trên mặt anh, cầm bữa sáng đi thẳng đến phòng hóa trang.
Trình Nặc mới vừa tạo hình cho nhân vật nữ số 3, lúc này nhàn rỗi không có việc gì làm, tìm được tờ giấy, đang dùng đồ trang điểm vẽ tranh.
Khi Hòa Vi đi qua, Trình Nặc đã vẽ được nửa khuôn mặt người, nghe được tiếng động phía sau, Trình Nặc vừa giương mắt nhìn, vội đậy nắp son môi rồi ném qua một bên, cười như không cười trêu ghẹo nói: “Nhờ phúc Vi Vi của chúng ta, tớ hôm nay cuối cùng cũng được ăn một bữa sáng nóng hổi.”
Hòa Vi liếc mắt nhìn cô một cái, “Là tớ nhờ phúc của cậu đi?”
Rốt cuộc đồ ăn sáng là Trình Diễm mua.
Trình Nặc cong môi, vừa mở túi vừa phản bác, “Đừng nói thế, vừa rồi lúc tớ đến, anh tớ hỏi đã ăn sáng chưa, nói thuận tiện mua cho tớ một phần.”
Hòa Vi không tin tưởng lắm, “Đừng đùa.”
Cô và Trình Nặc đối với Trình Diễm mà nói, một người là em gái, một người là bạn của em gái, về tình về lý thì chắc hẳn Trình Nặc phải là chủ yếu còn cô là thứ yếu.
Trình Nặc cũng trợn trắng mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Thật sự, nguyên văn lời anh tớ nói là như vậy, Vi Vi cậu biết không, lúc anh tớ nói với tớ những lời đó, tớ còn tưởng rằng mình không phải em gái ruột của anh ấy.”
Dừng một chút, Trình Nặc lại quay đầu nhìn cô, “Không đúng, anh tớ làm sao biết cậu chưa ăn sáng?”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía bụng Hòa Vi, “Vi Vi, cậu thật sự chưa ăn sao?”
Hòa Vi lắc đầu.
Vừa rồi Hòa Vi còn tưởng rằng Trình Nặc đùa cô, nhưng khi nói mấy câu phía sau, cô mới ý thức được một vấn đề.
Trình Diễm thật sự mua đồ ăn sáng cho cô, sau đó nhân tiện mua cho em gái anh một phần.
Cho nên anh làm sao biết được cô chưa ăn sáng?
Hòa Vi không ngốc, nghĩ đến trước đó không lâu mình mới bụng rỗng từ Yến gia ra, chưa được bao lâu Trình Diễm đã nhờ người mua đồ ăn sáng…
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai.
Hòa Vi thở dài, tay còn ngừng ở trên hộp cháo.
Cô không nghĩ tới Yến Hoài sẽ tinh tế đến trình độ này.
Trình Nặc đã trước một bước mở ra ăn, lúc nói chuyện với cô, trong miệng bởi vì đang ăn nên mồm miệng có chút không rõ, “Vi Vi, không phải anh tớ coi trọng cậu chứ?”
Hòa Vi: “…Không có.”
Trình Nặc nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, “Tại sao cậu lại khẳng định như vậy?”
Cô vì cái gì mà khẳng định như vậy?
Bởi vì cô biết người thực sự để ý tới việc cô không ăn sáng không phải Trình Diễm, Hòa Vi cũng không nói thêm nữa, chỉ cười một chút, kéo ghế ra ngồi xuống, mở nắp hộp ra múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng.
Vừa vào miệng liền tan, ngoài ý muốn rất hợp khẩu vị của cô.
Bên kia Trình Nặc một chén cháo đầy đã thấy đáy, “Ăn ngon thật, nhưng mà mùi vị này giống như không phải ở cửa hàng mà anh tớ hay mua …”
Hòa Vi: “…”
Cứ như vậy vài giây, cô đột nhiên cảm thấy về sau Yến Hoài chắc chắn sẽ là một người bạn trai, một người chồng đủ tư cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.