Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Chương 16: Ngươi Phải Ngoan Nhé
Nhất Chi Đằng La
10/10/2024
Đêm nay tạm thời phải làm thêm giờ, thời gian chơi cờ cũng bị chiếm mất, thật phiền phức, chu kỳ nghỉ ngơi dưỡng sức của nàng đã bị phá vỡ.
Dù sao thì đã thức khuya rồi, hay là ăn thêm bữa khuya nữa nhỉ?
Cơn gió lạnh thổi tới cùng với cơn mưa lớn khiến cơn buồn ngủ của Tang Hòa tan đi một chút.
Ừ, vậy thì ăn bữa khuya xong rồi hãy ngủ.
Đàm Xương Phụ thấy hoàng hậu kéo tay vương thượng ra khỏi điện, vội vàng nói: “Vương thượng, nương nương, vừa rồi Ngao cô nương đã bế hoàng thái tử rời khỏi Quán Tước điện. Nô tài đã sai người đi theo, có cần mang hoàng thái tử về không?”
Tang Hòa không nói gì, kéo Lệnh Thái Huyền lên phượng giá: “Về Tê Phượng điện.”
Đàm Xương Phụ ngẩn người, lập tức không quan tâm đến chuyện của Ngao Thanh Li nữa, vội vàng che ô đuổi theo.
Ông ta bước nhanh bên cạnh phượng giá, ánh mắt đầy nghi hoặc và kinh ngạc khi nhìn đế hậu ngồi bên trong, trong lòng thầm nghĩ: Vương thượng chẳng những không trách hoàng hậu tự ý vào Quán Tước điện, còn khiến Ngao cô nương bỏ đi vì tức giận?
Bây giờ lại còn cùng nhau về Tê Phượng điện ngủ? Chuyện này có bình thường không?
Đã vậy, hoàng hậu cũng không phát điên khi hoàng thái tử bị Ngao cô nương bế đi sao?
Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Dường như chủ nhân đều đã thay đổi thành người khác rồi.
Lão thái giám tự hỏi mình, trên gương mặt đầy vẻ ngơ ngác khó hiểu.
Chiếc phượng giá chứa hai người, có vẻ hơi chật chội.
Tang Hòa nhíu mày, nhìn Lệnh Thái Huyền chiếm phần lớn chỗ ngồi, suy nghĩ một lát rồi cúi xuống, nằm tựa lên đôi chân dài, rắn chắc của hắn, khẽ nhắm mắt, định nghỉ ngơi một chút vì quá mệt.
Chẳng mấy chốc, hơi thở đều đặn của Tang Hòa đã vang lên.
Lệnh Thái Huyền khẽ động ngón tay, cúi xuống nhìn Tang Hòa đang ngủ.
Có lẽ vì nàng ra đi vội vã nên gương mặt chưa hề trang điểm, vài lọn tóc đen mềm rơi trên má, cổ dài ngọc ngà của nàng nổi bật trên nền áo choàng màu đen của hắn, quả là một mỹ nhân trời ban.
Lệnh Thái Huyền đột nhiên khẽ cười, dung mạo yêu kiều tỏa sáng, như có thể xua tan cả màn mưa dày đặc bên ngoài.
Trong đôi mắt xanh biếc của hắn, màn sương tan biến, để lộ sát ý rõ ràng!
Ngay sau đó, tay hắn đã nắm chặt lấy cổ Tang Hòa, chỉ cần dùng chút sức là...
“Ưm.” Đôi môi đỏ mọng của Tang Hòa khẽ mở.
Như vô thức, nàng đặt những ngón tay mảnh mai của mình lên mu bàn tay hắn, khẽ lẩm bẩm: “Ngươi phải ngoan nhé.”
Nụ cười trên môi Lệnh Thái Huyền lập tức thu lại, ánh mắt lạnh băng, hắn định hất tay Tang Hòa ra, nhưng lại không thể cử động được.
Ánh mắt hắn sắc lạnh như băng, khiến không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Mặc dù đã rơi vào thân xác này và mất hết ký ức, nhưng hắn vẫn có cảm giác như chưa từng có người nào dám đối xử với hắn như vậy. Cảm giác liên tục bị đè nén, áp chế này thật lạ lẫm và đáng ghét.
Dù sao thì đã thức khuya rồi, hay là ăn thêm bữa khuya nữa nhỉ?
Cơn gió lạnh thổi tới cùng với cơn mưa lớn khiến cơn buồn ngủ của Tang Hòa tan đi một chút.
Ừ, vậy thì ăn bữa khuya xong rồi hãy ngủ.
Đàm Xương Phụ thấy hoàng hậu kéo tay vương thượng ra khỏi điện, vội vàng nói: “Vương thượng, nương nương, vừa rồi Ngao cô nương đã bế hoàng thái tử rời khỏi Quán Tước điện. Nô tài đã sai người đi theo, có cần mang hoàng thái tử về không?”
Tang Hòa không nói gì, kéo Lệnh Thái Huyền lên phượng giá: “Về Tê Phượng điện.”
Đàm Xương Phụ ngẩn người, lập tức không quan tâm đến chuyện của Ngao Thanh Li nữa, vội vàng che ô đuổi theo.
Ông ta bước nhanh bên cạnh phượng giá, ánh mắt đầy nghi hoặc và kinh ngạc khi nhìn đế hậu ngồi bên trong, trong lòng thầm nghĩ: Vương thượng chẳng những không trách hoàng hậu tự ý vào Quán Tước điện, còn khiến Ngao cô nương bỏ đi vì tức giận?
Bây giờ lại còn cùng nhau về Tê Phượng điện ngủ? Chuyện này có bình thường không?
Đã vậy, hoàng hậu cũng không phát điên khi hoàng thái tử bị Ngao cô nương bế đi sao?
Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Dường như chủ nhân đều đã thay đổi thành người khác rồi.
Lão thái giám tự hỏi mình, trên gương mặt đầy vẻ ngơ ngác khó hiểu.
Chiếc phượng giá chứa hai người, có vẻ hơi chật chội.
Tang Hòa nhíu mày, nhìn Lệnh Thái Huyền chiếm phần lớn chỗ ngồi, suy nghĩ một lát rồi cúi xuống, nằm tựa lên đôi chân dài, rắn chắc của hắn, khẽ nhắm mắt, định nghỉ ngơi một chút vì quá mệt.
Chẳng mấy chốc, hơi thở đều đặn của Tang Hòa đã vang lên.
Lệnh Thái Huyền khẽ động ngón tay, cúi xuống nhìn Tang Hòa đang ngủ.
Có lẽ vì nàng ra đi vội vã nên gương mặt chưa hề trang điểm, vài lọn tóc đen mềm rơi trên má, cổ dài ngọc ngà của nàng nổi bật trên nền áo choàng màu đen của hắn, quả là một mỹ nhân trời ban.
Lệnh Thái Huyền đột nhiên khẽ cười, dung mạo yêu kiều tỏa sáng, như có thể xua tan cả màn mưa dày đặc bên ngoài.
Trong đôi mắt xanh biếc của hắn, màn sương tan biến, để lộ sát ý rõ ràng!
Ngay sau đó, tay hắn đã nắm chặt lấy cổ Tang Hòa, chỉ cần dùng chút sức là...
“Ưm.” Đôi môi đỏ mọng của Tang Hòa khẽ mở.
Như vô thức, nàng đặt những ngón tay mảnh mai của mình lên mu bàn tay hắn, khẽ lẩm bẩm: “Ngươi phải ngoan nhé.”
Nụ cười trên môi Lệnh Thái Huyền lập tức thu lại, ánh mắt lạnh băng, hắn định hất tay Tang Hòa ra, nhưng lại không thể cử động được.
Ánh mắt hắn sắc lạnh như băng, khiến không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Mặc dù đã rơi vào thân xác này và mất hết ký ức, nhưng hắn vẫn có cảm giác như chưa từng có người nào dám đối xử với hắn như vậy. Cảm giác liên tục bị đè nén, áp chế này thật lạ lẫm và đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.