Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Chương 17: Vương Thượng Bế Ta Về Đi
Nhất Chi Đằng La
10/10/2024
Chẳng mấy chốc, Tê Phượng điện đã đến.
Đàm Xương Phụ cúi mình nói: “Vương thượng, nương nương, Tê Phượng điện đã tới.”
Khi ông ta nhìn thấy Tang Hòa đang nằm trên đùi Lệnh Thái Huyền thì không khỏi kinh ngạc đến sững sờ.
Hoàng đế và hoàng hậu tuy đã thành hôn hơn hai năm, nhưng tình cảm giữa hai người trước nay luôn nhạt nhẽo. Đừng nói là những cử chỉ thân mật trước mặt người khác, ngay cả khi ở riêng tư cũng hiếm thấy. Không lẽ nào, Phong triều này sắp có biến động rồi?
Lão thái giám Đàm Xương Phụ đâu thể ngờ được linh cảm của mình không sai lệch chút nào.
Lệnh Thái Huyền liếc nhìn ông ta một cái, Đàm Xương Phụ lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Dậy đi.” Lệnh Thái Huyền mở miệng, giọng nói lạnh lùng, đầy uy nghiêm.
Tang Hòa ngồi dậy, duỗi eo, rồi vén rèm phượng giá lên nhìn: “Đến rồi à? Đi thôi.”
Lệnh Thái Huyền lạnh lùng đáp: “Cô sẽ trở về.”
Đàm Xương Phụ nghe thấy lời của Lệnh Thái Huyền, trong lòng thầm gật đầu. Phải rồi, đây mới là thái độ đúng đắn của vương thượng, hôm nay ngài ấy đã quá khoan dung với hoàng hậu rồi.
Tang Hòa khẽ cười, không tỏ vẻ phản đối.
Nàng đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc bên má, rồi bất ngờ đưa tay về phía Lệnh Thái Huyền: “Mưa lớn thế này, sẽ làm ướt giày vớ. Vương thượng bế ta về đi.”
Khí tức của Lệnh Thái Huyền bỗng trở nên lạnh băng, đôi mắt hồ ly lấp lánh như chứa những lưỡi dao sắc bén ẩn bên trong.
Đàm Xương Phụ khẽ nhếch môi cười.
Ông ta đã nhìn Lệnh Thái Huyền lớn lên, hiểu rất rõ tình cảm của ngài ấy đối với Ngao cô nương. Dù hoàng hậu có nhan sắc xuất chúng hơn, nhưng tính tình kiêu ngạo, nhạt nhẽo, trước giờ vẫn không được lòng vương thượng. Nay nhờ hậu cung vắng vẻ nên hoàng hậu mới giữ được vị trí này, nếu không thì e rằng đã có người khác xứng đáng hơn thay thế rồi.
Bây giờ hoàng thái tử đã không còn, nếu hoàng hậu cứ tiếp tục ngạo mạn như vậy thì e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ bị phế truất.
Lại còn đòi bế về?
Hoàng hậu lấy đâu ra tự tin như vậy... Đàm Xương Phụ vừa nghĩ vừa phất nhẹ chiếc phất trần trong tay, nhưng chưa kịp cười thầm thì mắt ông ta đã trợn tròn kinh ngạc, không thể tin nổi cảnh tượng trước mặt.
Vị vương thượng cao quý của ông ta thực sự bế ngang người hoàng hậu lên và bước nhanh về phía Tê Phượng điện!
Đàm Xương Phụ hít một hơi lạnh, vội vàng che ô, luống cuống chạy theo sau, miệng lẩm bẩm: “Vương thượng, mưa lớn lắm, ngài phải cẩn thận giữ gìn long thể, đừng để bị nhiễm lạnh nhé! Ôi, vương thượng của lão nô ơi——”
“Được rồi, các ngươi không cần vào trong.”
Khi vào nội điện, Tang Hòa phất tay, ngăn không cho Hải Du và Hải Đường tiến vào hầu hạ.
Đàm Xương Phụ cúi mình nói: “Vương thượng, nương nương, Tê Phượng điện đã tới.”
Khi ông ta nhìn thấy Tang Hòa đang nằm trên đùi Lệnh Thái Huyền thì không khỏi kinh ngạc đến sững sờ.
Hoàng đế và hoàng hậu tuy đã thành hôn hơn hai năm, nhưng tình cảm giữa hai người trước nay luôn nhạt nhẽo. Đừng nói là những cử chỉ thân mật trước mặt người khác, ngay cả khi ở riêng tư cũng hiếm thấy. Không lẽ nào, Phong triều này sắp có biến động rồi?
Lão thái giám Đàm Xương Phụ đâu thể ngờ được linh cảm của mình không sai lệch chút nào.
Lệnh Thái Huyền liếc nhìn ông ta một cái, Đàm Xương Phụ lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Dậy đi.” Lệnh Thái Huyền mở miệng, giọng nói lạnh lùng, đầy uy nghiêm.
Tang Hòa ngồi dậy, duỗi eo, rồi vén rèm phượng giá lên nhìn: “Đến rồi à? Đi thôi.”
Lệnh Thái Huyền lạnh lùng đáp: “Cô sẽ trở về.”
Đàm Xương Phụ nghe thấy lời của Lệnh Thái Huyền, trong lòng thầm gật đầu. Phải rồi, đây mới là thái độ đúng đắn của vương thượng, hôm nay ngài ấy đã quá khoan dung với hoàng hậu rồi.
Tang Hòa khẽ cười, không tỏ vẻ phản đối.
Nàng đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc bên má, rồi bất ngờ đưa tay về phía Lệnh Thái Huyền: “Mưa lớn thế này, sẽ làm ướt giày vớ. Vương thượng bế ta về đi.”
Khí tức của Lệnh Thái Huyền bỗng trở nên lạnh băng, đôi mắt hồ ly lấp lánh như chứa những lưỡi dao sắc bén ẩn bên trong.
Đàm Xương Phụ khẽ nhếch môi cười.
Ông ta đã nhìn Lệnh Thái Huyền lớn lên, hiểu rất rõ tình cảm của ngài ấy đối với Ngao cô nương. Dù hoàng hậu có nhan sắc xuất chúng hơn, nhưng tính tình kiêu ngạo, nhạt nhẽo, trước giờ vẫn không được lòng vương thượng. Nay nhờ hậu cung vắng vẻ nên hoàng hậu mới giữ được vị trí này, nếu không thì e rằng đã có người khác xứng đáng hơn thay thế rồi.
Bây giờ hoàng thái tử đã không còn, nếu hoàng hậu cứ tiếp tục ngạo mạn như vậy thì e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ bị phế truất.
Lại còn đòi bế về?
Hoàng hậu lấy đâu ra tự tin như vậy... Đàm Xương Phụ vừa nghĩ vừa phất nhẹ chiếc phất trần trong tay, nhưng chưa kịp cười thầm thì mắt ông ta đã trợn tròn kinh ngạc, không thể tin nổi cảnh tượng trước mặt.
Vị vương thượng cao quý của ông ta thực sự bế ngang người hoàng hậu lên và bước nhanh về phía Tê Phượng điện!
Đàm Xương Phụ hít một hơi lạnh, vội vàng che ô, luống cuống chạy theo sau, miệng lẩm bẩm: “Vương thượng, mưa lớn lắm, ngài phải cẩn thận giữ gìn long thể, đừng để bị nhiễm lạnh nhé! Ôi, vương thượng của lão nô ơi——”
“Được rồi, các ngươi không cần vào trong.”
Khi vào nội điện, Tang Hòa phất tay, ngăn không cho Hải Du và Hải Đường tiến vào hầu hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.