Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Chương 35: Sắc Đẹp Mê Hoặc
Nhất Chi Đằng La
12/10/2024
Tang Hòa nghĩ thầm, nhưng cũng không quá chắc chắn.
Với ý nghĩ đó, ngay khi bữa tối vừa kết thúc thì Tang Hòa liền gọi Đàm Xương Phụ đến, bảo ông ta truyền lệnh cho Hộ bộ rằng Hoàng thượng sẽ mở cuộc tuyển chọn tú nữ, nạp phi vào cung, yêu cầu họ lập danh sách và nhanh chóng thực hiện.
"Chuyện này..." Đàm Xương Phụ tỏ vẻ khó xử, rồi quay sang nhìn Lệnh Thái Huyền.
Lệnh Thái Huyền vẫn giữ vẻ thờ ơ, không nói một lời.
Ánh mắt của Tang Hòa sắc lạnh, giọng nói chứa đựng sự quyết liệt: "Việc này là thánh chỉ của thái hậu, hoàng thượng cũng đã đồng ý, bổn cung không muốn phải nhắc lại lần thứ hai."
Đàm Xương Phụ hoảng sợ, lập tức quỳ xuống đất: "Nô tài tuân lệnh ——"
Lão thái giám nhận lệnh, nhanh chóng lợi dụng bóng đêm để làm việc.
Vẻ mặt Tang Hòa dãn ra một chút, chỉ đợi ngày mai tin tức tuyển tú được thông báo rộng rãi là sẽ lập tức giả bệnh, xuất cung thăm gia đình!
Nói ra thì ở phủ thái sư nhà mẹ của nàng cũng có một sự kiện quan trọng phải diễn ra. Khi đó sẽ cần đến sự phối hợp của Lệnh Thái Huyền, coi như một cơn sóng không lớn không nhỏ, giúp xóa tan những hiềm khích giữa nam nữ chính do cuộc tuyển tú gây ra, để họ quay về hậu cung như ban đầu.
Lệnh Thái Huyền tựa mình bên khung cửa sổ, dáng người cao lớn như cây tùng.
Một tay hắn đặt trên đầu gối hơi cong nhẹ, những ngón tay thon dài cầm chiếc chén rượu, mái tóc đen buông xõa, vẻ anh tuấn như một bức tranh sống động. Hắn nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, uống cạn chén rượu, toàn thân toát ra một sự lạnh lùng xa vời như một ảo ảnh.
Tang Hòa nhìn hắn chăm chú một lúc lâu, chỉ cảm thấy sắc đẹp này thật mê hoặc.
Nàng nói: "Hoàng thượng, mưa ngày càng lớn, thần thiếp e là sẽ có nạn lụt, ngài nên chăm lo chính sự mới phải."
Lệnh Thái Huyền quay đầu nhìn nàng, bỗng cười nhạt.
Nụ cười ấy lạnh lẽo, giọng nói trầm khàn mang đầy sự quyến rũ nhưng tàn nhẫn thoát ra từ đôi môi mỏng: "Liên quan gì đến ta?"
Tang Hòa nhìn vào ánh mắt lạnh buốt như dao của hắn, bĩu môi. Nàng biết mà, một kẻ điên loạn không ra ngoài gây chuyện trong thời loạn lạc đã là may rồi, còn muốn hắn đích thân đi xử lý lụt lội giống nam chính sao?
Giờ đây, nàng thật sự không biết phải làm sao với Lệnh Thái Huyền nữa. Hắn không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, rất khó nắm bắt.
Sức ảnh hưởng của trái tim Bồ đề có giới hạn, nàng không thể ra khỏi cung mà vẫn kiểm soát được sát ý của hắn. Một khi nàng xuất cung để hoàn thành kịch bản thì ai biết khi trở về trong cung sẽ còn lại bao nhiêu người?
Với ý nghĩ đó, ngay khi bữa tối vừa kết thúc thì Tang Hòa liền gọi Đàm Xương Phụ đến, bảo ông ta truyền lệnh cho Hộ bộ rằng Hoàng thượng sẽ mở cuộc tuyển chọn tú nữ, nạp phi vào cung, yêu cầu họ lập danh sách và nhanh chóng thực hiện.
"Chuyện này..." Đàm Xương Phụ tỏ vẻ khó xử, rồi quay sang nhìn Lệnh Thái Huyền.
Lệnh Thái Huyền vẫn giữ vẻ thờ ơ, không nói một lời.
Ánh mắt của Tang Hòa sắc lạnh, giọng nói chứa đựng sự quyết liệt: "Việc này là thánh chỉ của thái hậu, hoàng thượng cũng đã đồng ý, bổn cung không muốn phải nhắc lại lần thứ hai."
Đàm Xương Phụ hoảng sợ, lập tức quỳ xuống đất: "Nô tài tuân lệnh ——"
Lão thái giám nhận lệnh, nhanh chóng lợi dụng bóng đêm để làm việc.
Vẻ mặt Tang Hòa dãn ra một chút, chỉ đợi ngày mai tin tức tuyển tú được thông báo rộng rãi là sẽ lập tức giả bệnh, xuất cung thăm gia đình!
Nói ra thì ở phủ thái sư nhà mẹ của nàng cũng có một sự kiện quan trọng phải diễn ra. Khi đó sẽ cần đến sự phối hợp của Lệnh Thái Huyền, coi như một cơn sóng không lớn không nhỏ, giúp xóa tan những hiềm khích giữa nam nữ chính do cuộc tuyển tú gây ra, để họ quay về hậu cung như ban đầu.
Lệnh Thái Huyền tựa mình bên khung cửa sổ, dáng người cao lớn như cây tùng.
Một tay hắn đặt trên đầu gối hơi cong nhẹ, những ngón tay thon dài cầm chiếc chén rượu, mái tóc đen buông xõa, vẻ anh tuấn như một bức tranh sống động. Hắn nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, uống cạn chén rượu, toàn thân toát ra một sự lạnh lùng xa vời như một ảo ảnh.
Tang Hòa nhìn hắn chăm chú một lúc lâu, chỉ cảm thấy sắc đẹp này thật mê hoặc.
Nàng nói: "Hoàng thượng, mưa ngày càng lớn, thần thiếp e là sẽ có nạn lụt, ngài nên chăm lo chính sự mới phải."
Lệnh Thái Huyền quay đầu nhìn nàng, bỗng cười nhạt.
Nụ cười ấy lạnh lẽo, giọng nói trầm khàn mang đầy sự quyến rũ nhưng tàn nhẫn thoát ra từ đôi môi mỏng: "Liên quan gì đến ta?"
Tang Hòa nhìn vào ánh mắt lạnh buốt như dao của hắn, bĩu môi. Nàng biết mà, một kẻ điên loạn không ra ngoài gây chuyện trong thời loạn lạc đã là may rồi, còn muốn hắn đích thân đi xử lý lụt lội giống nam chính sao?
Giờ đây, nàng thật sự không biết phải làm sao với Lệnh Thái Huyền nữa. Hắn không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, rất khó nắm bắt.
Sức ảnh hưởng của trái tim Bồ đề có giới hạn, nàng không thể ra khỏi cung mà vẫn kiểm soát được sát ý của hắn. Một khi nàng xuất cung để hoàn thành kịch bản thì ai biết khi trở về trong cung sẽ còn lại bao nhiêu người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.