Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Chương 36: Tang Hòa Sinh Bệnh
Nhất Chi Đằng La
12/10/2024
Tang Hòa lo lắng, nhíu mày nhìn hắn một hồi: "Hay là, hoàng thượng đi cùng thần thiếp về thăm nhà?"
Kịch bản nàng phải đi rất quan trọng, không thể không tham gia. Còn về phần Lệnh Thái Huyền, trong kịch bản hắn chẳng cần làm gì quan trọng, cùng lắm là xử lý một vài bản tấu, ngắm nghía tú nữ, rồi nghĩ về người hoàng hậu đã rời cung vì giận dỗi.
Đúng là khó mà vẹn toàn cả đôi đường.
Tang Hòa thở dài một hơi, đành chọn cách ít hại nhất.
Nàng quyết định kéo Lệnh Thái Huyền đi theo.
Tang Hòa nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của ý tưởng này, suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên vỗ tay tỏ vẻ hài lòng.
Nàng sẽ đóng vai người ghen tuông, đau lòng rời cung về nhà, và Lệnh Thái Huyền sẽ đi cùng nàng. Tấu sớ và tú nữ thì cứ đưa đến phủ thái sư, thế là xong!
Lệnh Thái Huyền khẽ nhếch đôi môi mỏng: "Xuất cung, về nhà?"
Tang Hòa liếc hắn một cái, tay trắng ngần ôm lấy bộ ngực căng tràn, thản nhiên nói: "Hoàng thượng muốn nạp phi, thần thiếp đau lòng không thể chịu đựng nổi, xuất cung về thăm nhà chẳng phải là việc hợp tình hợp lý sao?"
Lệnh Thái Huyền lạnh lùng nhìn nàng, không nói một lời.
Hắn thật sự không hiểu vì sao nữ nhân này lại hành sự kỳ lạ đến thế, cứ nghĩ sao liền làm vậy, cực kỳ tùy tiện. Hắn cũng không hiểu tại sao một người có năng lực như nàng lại chịu ở lại trong cung Phượng triều làm một hoàng hậu nhàn nhã.
Nếu Tang Hòa biết suy nghĩ của hắn lúc này thì chắc chắn sẽ nói thêm một câu: "Sự tò mò thường là dấu hiệu của việc bắt đầu thích một ai đó."
Ngày hôm sau.
Tin tức hoàng thượng sắp tổ chức tuyển chọn phi tần lan truyền khắp nơi, khiến cả nước xôn xao. Từ các quan lớn cho đến bách tính, ai nấy đều rộn ràng chọn lựa những thiếu nữ tuổi vừa đôi mươi và có dung nhan xinh đẹp để đưa vào cung dự tuyển.
Hiện nay, hoàng thượng không ham nữ sắc, hậu duệ cũng không nhiều.
Nhưng nếu ai may mắn được chọn và sinh hạ hoàng tử, thì thực sự là "một người đắc đạo, gà chó lên trời". Chẳng biết chừng tương lai con trai của người đó có thể kế vị ngai vàng, khi ấy cả gia tộc sẽ thăng hoa, một bước lên mây!
Ngay cả trong thời tiết mưa bão thì tin vui này cũng không thể bị che lấp.
Thế nhưng, lúc này ở Tê Phượng Điện lại đang hết sức hỗn loạn.
Tang Hòa ốm rồi.
Ốm thật sự.
"Thưa nương nương, người bị chứng thương hàn. Uống vài thang thuốc là có thể khỏi. Tuy nhiên… căn bệnh này đều do tâm bệnh gây ra, tâm bệnh thì phải dùng tâm dược mới trị được." Thái y vuốt râu dài thở dài.
Hiện giờ, trong cung ngoài cung ai mà chẳng biết chuyện hoàng thượng sắp tuyển phi nạp thiếp?
Lời này của thái y không phải là châm biếm, ông ta cũng không có gan làm điều đó. Nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe của hoàng hậu, rõ ràng là một đêm không ngủ, khiến cơ thể nhiễm lạnh mà sinh ra thương hàn.
Kịch bản nàng phải đi rất quan trọng, không thể không tham gia. Còn về phần Lệnh Thái Huyền, trong kịch bản hắn chẳng cần làm gì quan trọng, cùng lắm là xử lý một vài bản tấu, ngắm nghía tú nữ, rồi nghĩ về người hoàng hậu đã rời cung vì giận dỗi.
Đúng là khó mà vẹn toàn cả đôi đường.
Tang Hòa thở dài một hơi, đành chọn cách ít hại nhất.
Nàng quyết định kéo Lệnh Thái Huyền đi theo.
Tang Hòa nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của ý tưởng này, suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên vỗ tay tỏ vẻ hài lòng.
Nàng sẽ đóng vai người ghen tuông, đau lòng rời cung về nhà, và Lệnh Thái Huyền sẽ đi cùng nàng. Tấu sớ và tú nữ thì cứ đưa đến phủ thái sư, thế là xong!
Lệnh Thái Huyền khẽ nhếch đôi môi mỏng: "Xuất cung, về nhà?"
Tang Hòa liếc hắn một cái, tay trắng ngần ôm lấy bộ ngực căng tràn, thản nhiên nói: "Hoàng thượng muốn nạp phi, thần thiếp đau lòng không thể chịu đựng nổi, xuất cung về thăm nhà chẳng phải là việc hợp tình hợp lý sao?"
Lệnh Thái Huyền lạnh lùng nhìn nàng, không nói một lời.
Hắn thật sự không hiểu vì sao nữ nhân này lại hành sự kỳ lạ đến thế, cứ nghĩ sao liền làm vậy, cực kỳ tùy tiện. Hắn cũng không hiểu tại sao một người có năng lực như nàng lại chịu ở lại trong cung Phượng triều làm một hoàng hậu nhàn nhã.
Nếu Tang Hòa biết suy nghĩ của hắn lúc này thì chắc chắn sẽ nói thêm một câu: "Sự tò mò thường là dấu hiệu của việc bắt đầu thích một ai đó."
Ngày hôm sau.
Tin tức hoàng thượng sắp tổ chức tuyển chọn phi tần lan truyền khắp nơi, khiến cả nước xôn xao. Từ các quan lớn cho đến bách tính, ai nấy đều rộn ràng chọn lựa những thiếu nữ tuổi vừa đôi mươi và có dung nhan xinh đẹp để đưa vào cung dự tuyển.
Hiện nay, hoàng thượng không ham nữ sắc, hậu duệ cũng không nhiều.
Nhưng nếu ai may mắn được chọn và sinh hạ hoàng tử, thì thực sự là "một người đắc đạo, gà chó lên trời". Chẳng biết chừng tương lai con trai của người đó có thể kế vị ngai vàng, khi ấy cả gia tộc sẽ thăng hoa, một bước lên mây!
Ngay cả trong thời tiết mưa bão thì tin vui này cũng không thể bị che lấp.
Thế nhưng, lúc này ở Tê Phượng Điện lại đang hết sức hỗn loạn.
Tang Hòa ốm rồi.
Ốm thật sự.
"Thưa nương nương, người bị chứng thương hàn. Uống vài thang thuốc là có thể khỏi. Tuy nhiên… căn bệnh này đều do tâm bệnh gây ra, tâm bệnh thì phải dùng tâm dược mới trị được." Thái y vuốt râu dài thở dài.
Hiện giờ, trong cung ngoài cung ai mà chẳng biết chuyện hoàng thượng sắp tuyển phi nạp thiếp?
Lời này của thái y không phải là châm biếm, ông ta cũng không có gan làm điều đó. Nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe của hoàng hậu, rõ ràng là một đêm không ngủ, khiến cơ thể nhiễm lạnh mà sinh ra thương hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.