Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Chương 38: Ta Muốn Xem Ai Dám Động Tay?
Nhất Chi Đằng La
13/10/2024
Linh ma ma cung kính cúi người hành lễ trước Tang Hòa, chưa đợi nàng mở lời thì bà ta đã tự tiện đứng dậy, cười giả lả: "Hoàng hậu nương nương, thái hậu thương xót người nên đặc biệt gửi một chén yến sào huyết vàng tới. Người nên uống ngay, để nô tài còn có thể về báo lại."
Tang Hòa mỉm cười, giọng nói thoáng chút giễu cợt: "Bản cung mà không uống thì ngươi ép được sao?"
Nàng vốn không phải người dễ tính. Trong cốt truyện thì thái hậu chẳng đóng vai trò gì lớn cả, sau đó thậm chí còn không xuất hiện trong những thảm họa xảy ra, có lẽ đã chết ở trong vương cung của Phong triều rồi. Vậy thì cần gì nàng phải nể mặt thái hậu?
Làm việc đã vất vả, lại luôn có những kẻ ngu xuẩn tự coi mình là bề trên đến quấy rối thêm.
Mặt Linh ma ma thoáng cứng lại. Dù lần trước ở Thái Cực Điện bà ta đã nhận ra rằng hoàng hậu đã thay đổi tâm tính sau khi mất thái tử, nhưng cũng không ngờ nàng lại dám liên tục bất kính với thái hậu như vậy. Đây là tội đại nghịch bất đạo!
Nhưng thái hậu đã sớm liệu trước tình huống này.
Ánh mắt Linh ma ma trở nên lạnh lẽo, bà ta hướng ra ngoài điện và hét lớn: "Người đâu, hầu hạ hoàng hậu dùng bữa!"
Thái hậu vốn không muốn làm lớn chuyện, nhưng ai mà ngờ hoàng hậu lại không biết điều đến vậy.
Một nữ nhân không được hoàng đế sủng ái, chẳng qua may mắn chiếm được vị trí hoàng hậu, nhưng tính cách lại ngang tàng, không có chút dịu dàng mềm mại của nữ nhi. Nếu cắt đứt được con cháu của nàng, xem sau này nàng còn dám ngông cuồng thế nào!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, trong chốc lát bảy tám cung nữ to khỏe bước vào nội điện.
Khoé miệng Tang Hòa giật nhẹ, thật khó cho thái hậu khi tìm được nhiều cung nữ lực lưỡng như vậy.
Hải Du cũng hoảng sợ, lúc này nàng ấy không còn ngây thơ nữa, đã hiểu rõ Linh ma ma đến đây không có ý tốt. Nàng ấy cúi mắt nhìn bát yến sào trong tay, rồi cắn răng, tay run lên, chiếc bát ngọc nghiêng đi suýt rơi xuống đất.
Linh ma ma giật mình, nhanh như cắt, bà ta vội vươn tay chụp lấy chiếc bát ngọc đã vơi đi một nửa.
Bà ta giữ chắc chiếc bát, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hải Du, rồi giơ tay tát thẳng vào mặt nàng ấy một cái rõ to, khiến Hải Du loạng choạng ngã nhào trước giường.
Linh ma ma giận dữ quát: "Nô tỳ to gan, dám làm đổ thức ăn thái hậu ban cho, không muốn giữ tay nữa à!"
Tang Hòa đang yên lặng xem kịch, thần sắc bỗng bình tĩnh trở lại, đuôi mắt dài khẽ nhếch, mang theo tia lạnh lùng.
Linh ma ma chẳng hề để tâm đến Tang Hòa đang bệnh, liếc mắt ra hiệu cho đám cung nữ phía sau, lớn tiếng ra lệnh: "Kéo nô tỳ này ra ngoài, chặt tay nàng ta đi!"
Hải Du ôm mặt, vô cùng kinh hãi.
Đám cung nữ xắn tay áo chuẩn bị lao lên, nhưng đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ta muốn xem ai dám động tay?"
Tang Hòa mỉm cười, giọng nói thoáng chút giễu cợt: "Bản cung mà không uống thì ngươi ép được sao?"
Nàng vốn không phải người dễ tính. Trong cốt truyện thì thái hậu chẳng đóng vai trò gì lớn cả, sau đó thậm chí còn không xuất hiện trong những thảm họa xảy ra, có lẽ đã chết ở trong vương cung của Phong triều rồi. Vậy thì cần gì nàng phải nể mặt thái hậu?
Làm việc đã vất vả, lại luôn có những kẻ ngu xuẩn tự coi mình là bề trên đến quấy rối thêm.
Mặt Linh ma ma thoáng cứng lại. Dù lần trước ở Thái Cực Điện bà ta đã nhận ra rằng hoàng hậu đã thay đổi tâm tính sau khi mất thái tử, nhưng cũng không ngờ nàng lại dám liên tục bất kính với thái hậu như vậy. Đây là tội đại nghịch bất đạo!
Nhưng thái hậu đã sớm liệu trước tình huống này.
Ánh mắt Linh ma ma trở nên lạnh lẽo, bà ta hướng ra ngoài điện và hét lớn: "Người đâu, hầu hạ hoàng hậu dùng bữa!"
Thái hậu vốn không muốn làm lớn chuyện, nhưng ai mà ngờ hoàng hậu lại không biết điều đến vậy.
Một nữ nhân không được hoàng đế sủng ái, chẳng qua may mắn chiếm được vị trí hoàng hậu, nhưng tính cách lại ngang tàng, không có chút dịu dàng mềm mại của nữ nhi. Nếu cắt đứt được con cháu của nàng, xem sau này nàng còn dám ngông cuồng thế nào!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, trong chốc lát bảy tám cung nữ to khỏe bước vào nội điện.
Khoé miệng Tang Hòa giật nhẹ, thật khó cho thái hậu khi tìm được nhiều cung nữ lực lưỡng như vậy.
Hải Du cũng hoảng sợ, lúc này nàng ấy không còn ngây thơ nữa, đã hiểu rõ Linh ma ma đến đây không có ý tốt. Nàng ấy cúi mắt nhìn bát yến sào trong tay, rồi cắn răng, tay run lên, chiếc bát ngọc nghiêng đi suýt rơi xuống đất.
Linh ma ma giật mình, nhanh như cắt, bà ta vội vươn tay chụp lấy chiếc bát ngọc đã vơi đi một nửa.
Bà ta giữ chắc chiếc bát, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hải Du, rồi giơ tay tát thẳng vào mặt nàng ấy một cái rõ to, khiến Hải Du loạng choạng ngã nhào trước giường.
Linh ma ma giận dữ quát: "Nô tỳ to gan, dám làm đổ thức ăn thái hậu ban cho, không muốn giữ tay nữa à!"
Tang Hòa đang yên lặng xem kịch, thần sắc bỗng bình tĩnh trở lại, đuôi mắt dài khẽ nhếch, mang theo tia lạnh lùng.
Linh ma ma chẳng hề để tâm đến Tang Hòa đang bệnh, liếc mắt ra hiệu cho đám cung nữ phía sau, lớn tiếng ra lệnh: "Kéo nô tỳ này ra ngoài, chặt tay nàng ta đi!"
Hải Du ôm mặt, vô cùng kinh hãi.
Đám cung nữ xắn tay áo chuẩn bị lao lên, nhưng đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ta muốn xem ai dám động tay?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.