Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Chương 37: Người Tới Không Có Ý Tốt
Nhất Chi Đằng La
13/10/2024
Đêm qua, Tang Hòa ôm chặt con gấu nhồi bông Lệnh Thái Huyền ngủ một giấc ngon lành. Bây giờ nằm trên giường, nàng lại có chút mệt mỏi, mắt dần díp lại.
Nàng là một người làm việc cực kỳ tận tâm và trách nhiệm. Dù có ốm cũng không để lộ ra chút sơ hở nào. Những việc liên quan đến mình thì nàng luôn làm rất nghiêm túc, không qua loa.
Tang Hòa tự khen thầm bản thân, đôi mắt phượng khẽ nhắm lại.
Hải Đường tiễn thái y ra ngoài, còn Hải Du thì mắt đỏ hoe, cúi người đắp kín chăn cho Tang Hòa.
Trong lòng tiểu cung nữ chẳng thể hiểu nổi. Chỉ trong một đêm, tại sao hoàng thượng từng cưng chiều nương nương của họ vô cùng, lại đột nhiên thay lòng? Nói nạp phi liền nạp, chẳng để cho ai có thời gian chuẩn bị. Nương nương đáng thương của nàng ấy, không biết trong lòng nương nương đau đớn thế nào.
Hải Du khẽ lau nước mắt: "Nương nương, nếu trong lòng người không thoải mái thì đừng cố chịu đựng."
Tang Hòa nghi ngờ liếc nhìn tiểu cung nữ lắm lời, rồi lười biếng phất tay cho nàng ấy lui ra.
Hải Du khẽ thở dài, biết rằng lúc này tâm trạng của nương nương không tốt nên muốn yên tĩnh một mình. Thế nhưng khi nàng ấy vừa định lui xuống thì một tiểu thái giám bỗng đến báo: "Thái hậu lo lắng cho bệnh tình của hoàng hậu nên đặc biệt sai người mang một chén yến sào huyết vàng đã hầm kỹ tới."
Tang Hòa vốn đang rũ rượi bỗng tỉnh táo hơn. Thái hậu gửi yến sào cho nàng? Đây không phải là cáo chúc tết gà sao?
Quả nhiên.
Hải Du bưng bát yến vào, Tang Hòa vừa nhìn đã biết ngay, ồ, đúng là bỏ được, thuốc tuyệt tử!
Không hổ danh là kẻ đứng đầu hậu cung quyền lực, thuốc tuyệt tử quý hiếm thế mà cũng hầm cùng với yến sào huyết vàng, là sợ nàng không ăn sao?
A, nhưng nàng sẽ không ăn đâu.
"Nương nương, thái hậu đúng là nhân từ, yến sào còn được giữ ấm trên bếp đất nữa. Người có muốn dùng một chút không?" Hải Du vui vẻ nhìn bát yến trong tay. Dù hoàng thượng vô tình nhưng ít ra vẫn còn thái hậu nhớ đến nương nương của họ.
Tang Hòa cười khẩy.
Theo lẽ thường thì đáng lẽ thái hậu phải đợi đến khi tuyển tú xong mới ra tay với nàng. Xem ra nàng đột nhiên bị bệnh nặng đã khiến lão thái bà kia nghĩ rằng nàng không vui khi hoàng thượng tuyển tú. Thù mới hận cũ cùng tính, thái hậu quyết tâm cắt đứt khả năng sau này nàng sinh hoàng tử để giữ vững ngôi vị hoàng hậu.
Nàng chưa kịp xử lý bát yến thì một bà lão quản sự không mời mà đến, đẩy cửa vào điện.
Trông bà ta cũng không lạ gì, chính là lão ma ma hôm qua luôn theo hầu thái hậu, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả Dung ma ma.
Hải Du ngạc nhiên một lát: "Linh ma ma, bà đây là?"
Sắc mặt bà ta có chút kỳ lạ, cảm giác như Linh ma ma này có khí thế áp đảo, không giống người đến thăm bệnh mà giống như tới trả thù hơn.
Nàng là một người làm việc cực kỳ tận tâm và trách nhiệm. Dù có ốm cũng không để lộ ra chút sơ hở nào. Những việc liên quan đến mình thì nàng luôn làm rất nghiêm túc, không qua loa.
Tang Hòa tự khen thầm bản thân, đôi mắt phượng khẽ nhắm lại.
Hải Đường tiễn thái y ra ngoài, còn Hải Du thì mắt đỏ hoe, cúi người đắp kín chăn cho Tang Hòa.
Trong lòng tiểu cung nữ chẳng thể hiểu nổi. Chỉ trong một đêm, tại sao hoàng thượng từng cưng chiều nương nương của họ vô cùng, lại đột nhiên thay lòng? Nói nạp phi liền nạp, chẳng để cho ai có thời gian chuẩn bị. Nương nương đáng thương của nàng ấy, không biết trong lòng nương nương đau đớn thế nào.
Hải Du khẽ lau nước mắt: "Nương nương, nếu trong lòng người không thoải mái thì đừng cố chịu đựng."
Tang Hòa nghi ngờ liếc nhìn tiểu cung nữ lắm lời, rồi lười biếng phất tay cho nàng ấy lui ra.
Hải Du khẽ thở dài, biết rằng lúc này tâm trạng của nương nương không tốt nên muốn yên tĩnh một mình. Thế nhưng khi nàng ấy vừa định lui xuống thì một tiểu thái giám bỗng đến báo: "Thái hậu lo lắng cho bệnh tình của hoàng hậu nên đặc biệt sai người mang một chén yến sào huyết vàng đã hầm kỹ tới."
Tang Hòa vốn đang rũ rượi bỗng tỉnh táo hơn. Thái hậu gửi yến sào cho nàng? Đây không phải là cáo chúc tết gà sao?
Quả nhiên.
Hải Du bưng bát yến vào, Tang Hòa vừa nhìn đã biết ngay, ồ, đúng là bỏ được, thuốc tuyệt tử!
Không hổ danh là kẻ đứng đầu hậu cung quyền lực, thuốc tuyệt tử quý hiếm thế mà cũng hầm cùng với yến sào huyết vàng, là sợ nàng không ăn sao?
A, nhưng nàng sẽ không ăn đâu.
"Nương nương, thái hậu đúng là nhân từ, yến sào còn được giữ ấm trên bếp đất nữa. Người có muốn dùng một chút không?" Hải Du vui vẻ nhìn bát yến trong tay. Dù hoàng thượng vô tình nhưng ít ra vẫn còn thái hậu nhớ đến nương nương của họ.
Tang Hòa cười khẩy.
Theo lẽ thường thì đáng lẽ thái hậu phải đợi đến khi tuyển tú xong mới ra tay với nàng. Xem ra nàng đột nhiên bị bệnh nặng đã khiến lão thái bà kia nghĩ rằng nàng không vui khi hoàng thượng tuyển tú. Thù mới hận cũ cùng tính, thái hậu quyết tâm cắt đứt khả năng sau này nàng sinh hoàng tử để giữ vững ngôi vị hoàng hậu.
Nàng chưa kịp xử lý bát yến thì một bà lão quản sự không mời mà đến, đẩy cửa vào điện.
Trông bà ta cũng không lạ gì, chính là lão ma ma hôm qua luôn theo hầu thái hậu, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả Dung ma ma.
Hải Du ngạc nhiên một lát: "Linh ma ma, bà đây là?"
Sắc mặt bà ta có chút kỳ lạ, cảm giác như Linh ma ma này có khí thế áp đảo, không giống người đến thăm bệnh mà giống như tới trả thù hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.