Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ
Chương 15: Bắt đầu giải độc
Dạ Minh Nguyệt
19/10/2015
Đêm là khoảng thời gian mà vạn vật chìm vào giấc ngủ, nhưng hiện tại một
dáng hồng y đang bí mật di chuyển trong màn đêm. Chỉ vừa mới dừng chân
trước của một viện lớn, bỗng có một người xuất hiện.
" Thuộc hạ bái kiến Tử cô nương "
" Được rồi, ngươi mau dẫn đường đi ". Nàng bình thản nói
Hôm qua vì chợt nhớ đến những cơn ác mộng của bản thân nên vội vàng quay về để tránh cho có người nhận thấy, liền quên mất cần phải biết thời gian để mà giúp sư huynh giải độc. Sau khi sư phụ mang bộ dáng tức giận quay về, liền có người từ Huyết giáo đưa đến một bức thư. Trong thư nói sẽ tiến hành giải độc vào giờ Mão (5-7h) và giờ Hợi (21-23h).
Tên thuộc hạ đưa Tử Nguyệt đến một gian căn phòng nhỏ ở cuối viện, tất cả những thứ
nàng cần đều được chuẩn bị. Hai bồn tắm đủ cho một người và dược liệu cần thiết. Những dược liệu này đều là thứ khó tìm, nhưng bọn họ lại có thể chuẩn bị được tất cả chỉ trong một ngày với số lượng rất lớn. Thực lực của Huyết giáo quả là không tầm thường.
Để cho tất cả mọi người lui ra, nàng tiến đến lấy từng loại dược liệu bỏ vào trong thùng tắm, cẩn thận thêm bớt củi dưới đáy thùng để nhiệt độ nước không quá nóng. Lúc Lãnh giáo chủ vào đã thấy Tử Nguyệt đang tự mình bê những bó củi cùng điều chỉnh lửa liền quay sang bọn thuộc hạ lạnh lùng nói.
" Tay các ngươi đã không còn chỗ hữu dụng vậy thì chặt bỏ hết đi "
Vừa dứt lời liền có vài hắc y nhân xuất hiện đem bọn người kia lôi xuống. Lúc này Tử Nguyệt vẫn đang duy trì tư thế mình cất tiếng nói
" Đưa cho bọn họ thì số thuốc này cũng trở nên vô dụng, nó chỉ có tác dụng với nhiệt độ thích hợp. Để bọn họ làm những công việc nặng lại có ích hơn ". Nàng bình thản nói.
Nghe xong lời đó, hắn phất tay ra hiệu cho đám người hắc y nhân dừng lại.
" Các ngươi ở ngoài này chờ phân phó, nếu có gì sai sót, hình phạt là gì tự các ngươi hiểu rõ "
Sau khi để lại một câu nói chứa đầy sát ý, hắn cất bước đi vào phòng. Sau khi cánh cửa được khép lại, tất cả mọi người bên ngoài đều đồng loạt ngã ngồi xuống đất. Lúc nãy giáo chủ thật sự tức giận, nếu không phải Tử cô nương nói bọn họ còn hữu dụng thì giờ đây hai cánh tay đã bị chặt đứt rồi.
" Những thứ muội cần đã đủ rồi, huynh hãy làm đúng những gì muội nói. Trước tiên huynh hãy ngâm mình trong thuốc nửa canh giờ, sau đó muội sẽ vào thi châm, cuối cùng huynh sẽ tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm thứ hai trong nửa canh giờ cuối cùng "
Tử Nguyệt liền nói cho hắn cách tiến hành khi cánh cửa vừa được đóng lại. Hắn chưa kịp mở lời thì nàng đã vội vàng đi ra phòng ngoài.
Hắn nhanh chóng thoát bỏ y phục, rồi bắt đầu ngâm mình trong thuốc. Nếu như Tử Nguyệt còn ở đây chắc chắn nàng sẽ ngạc nhiên, vì trước ngực và sau lưng đầy những vết sẹo dài, có cái do roi, có cái do kiếm gây ra.
Nửa canh giờ sau, hắn lên tiếng gọi nàng vào. Nàng nhanh chóng cầm bộ châm vào sau đó nhanh chóng thi châm lên huyệt vị trên vai trái.
" Huynh hãy vận nội công, nhưng làm thật chậm. Sẽ rất đau, huynh hãy cố chịu đựng "
Ngay khi hắn vừa mới vận công, dù chỉ một chút nhưng hắn đã cảm nhận được cơn đau do độc phát. Mỗi khi độc phát hắn đều cố gắng chịu đựng, nhưng hiện tại cơn đau lại vượt quá những lần độc phát trước khiến hắn phải hét lên
" Aaaaaaa.... ........ "
Bọn thuộc hạ kể cả Ảnh Hồn nghe tiếng đó đều gấp gáp muốn xông vào trong phòng. Nhưng nhớ đến lời giáo chủ lúc vừa thức dậy, tất cả chỉ có thể cầm nắm chặt thanh kiếm đứng chờ bên ngoài. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy giáo chủ hét lên như vậy, tuy người luôn tỏ sát ý mỗi khi bọn họ làm sai nhưng chính người đã cho bọn họ một mái nhà. Trong lòng ai cũng đều đem tên Ôn Thục ra chửi mắng.
Lúc này ở phòng trong, Tử Nguyệt luôn cố gắng nói chuyện để lãnh giáo chủ luôn tỉnh táo.
" Huynh hãy cố chịu đựng, đã được hơn 2 khắc rồi, chỉ một chút nữa thôi "
Đối với người khác, phải mất 1 canh giờ để độc có thể tụ lại một nơi. Nhưng người trước mắt lại có thể làm được trong khi chỉ mới hơn thời gian 2 khắc. Thật ra dược liệu này chỉ có tác dụng giúp độc tụ lại nơi nàng thi châm, dù một dược liệu sai cũng có thể khiến đọc phát tác chạy loạn mà chết.
Thấy trên vai trái đã đen một mảng, nàng nhanh chóng rút châm sau đó dùng chủy thủ chém một đường mỏng tại chỗ đó.
Máu đen không ngừng chảy ra, Tử Nguyệt cầm trên tay một bát to để hứng máu. Nếu máu độc chảy xuống thuốc thì độc sẽ lại thấm vào trong người. Vẫn còn một ít máu đen nhưng lại không chảy ra theo miệng vết thương, không còn cách nào khác nàng đành nhấc mặt nạ lên sau đó dùng miệng hút số máu độc còn lại.
Lãnh giáo chủ cảm thấy trên vai mình có vật gì đó thật mềm đặt lên, khi nhận ra đó là gì thì cả thân hình hắn lại sững lại. Dường như mọi đau đớn đang dần tan đi.
Sau khi hút máu độc xong, Tử Nguyệt nhanh chóng cầm máu sau đó gọi Ảnh Nhất vào đỡ hắn qua ngâm mình ở bồn thuốc thứ hai trong nửa canh giờ tới.
Việc giải độc hôm nay nhanh hơn nàng tưởng, vì thế Tử Nguyệt nhanh chóng thu dọn, phân phó cho phòng bếp rồi trở về viện của mình.
" Thuộc hạ bái kiến Tử cô nương "
" Được rồi, ngươi mau dẫn đường đi ". Nàng bình thản nói
Hôm qua vì chợt nhớ đến những cơn ác mộng của bản thân nên vội vàng quay về để tránh cho có người nhận thấy, liền quên mất cần phải biết thời gian để mà giúp sư huynh giải độc. Sau khi sư phụ mang bộ dáng tức giận quay về, liền có người từ Huyết giáo đưa đến một bức thư. Trong thư nói sẽ tiến hành giải độc vào giờ Mão (5-7h) và giờ Hợi (21-23h).
Tên thuộc hạ đưa Tử Nguyệt đến một gian căn phòng nhỏ ở cuối viện, tất cả những thứ
nàng cần đều được chuẩn bị. Hai bồn tắm đủ cho một người và dược liệu cần thiết. Những dược liệu này đều là thứ khó tìm, nhưng bọn họ lại có thể chuẩn bị được tất cả chỉ trong một ngày với số lượng rất lớn. Thực lực của Huyết giáo quả là không tầm thường.
Để cho tất cả mọi người lui ra, nàng tiến đến lấy từng loại dược liệu bỏ vào trong thùng tắm, cẩn thận thêm bớt củi dưới đáy thùng để nhiệt độ nước không quá nóng. Lúc Lãnh giáo chủ vào đã thấy Tử Nguyệt đang tự mình bê những bó củi cùng điều chỉnh lửa liền quay sang bọn thuộc hạ lạnh lùng nói.
" Tay các ngươi đã không còn chỗ hữu dụng vậy thì chặt bỏ hết đi "
Vừa dứt lời liền có vài hắc y nhân xuất hiện đem bọn người kia lôi xuống. Lúc này Tử Nguyệt vẫn đang duy trì tư thế mình cất tiếng nói
" Đưa cho bọn họ thì số thuốc này cũng trở nên vô dụng, nó chỉ có tác dụng với nhiệt độ thích hợp. Để bọn họ làm những công việc nặng lại có ích hơn ". Nàng bình thản nói.
Nghe xong lời đó, hắn phất tay ra hiệu cho đám người hắc y nhân dừng lại.
" Các ngươi ở ngoài này chờ phân phó, nếu có gì sai sót, hình phạt là gì tự các ngươi hiểu rõ "
Sau khi để lại một câu nói chứa đầy sát ý, hắn cất bước đi vào phòng. Sau khi cánh cửa được khép lại, tất cả mọi người bên ngoài đều đồng loạt ngã ngồi xuống đất. Lúc nãy giáo chủ thật sự tức giận, nếu không phải Tử cô nương nói bọn họ còn hữu dụng thì giờ đây hai cánh tay đã bị chặt đứt rồi.
" Những thứ muội cần đã đủ rồi, huynh hãy làm đúng những gì muội nói. Trước tiên huynh hãy ngâm mình trong thuốc nửa canh giờ, sau đó muội sẽ vào thi châm, cuối cùng huynh sẽ tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm thứ hai trong nửa canh giờ cuối cùng "
Tử Nguyệt liền nói cho hắn cách tiến hành khi cánh cửa vừa được đóng lại. Hắn chưa kịp mở lời thì nàng đã vội vàng đi ra phòng ngoài.
Hắn nhanh chóng thoát bỏ y phục, rồi bắt đầu ngâm mình trong thuốc. Nếu như Tử Nguyệt còn ở đây chắc chắn nàng sẽ ngạc nhiên, vì trước ngực và sau lưng đầy những vết sẹo dài, có cái do roi, có cái do kiếm gây ra.
Nửa canh giờ sau, hắn lên tiếng gọi nàng vào. Nàng nhanh chóng cầm bộ châm vào sau đó nhanh chóng thi châm lên huyệt vị trên vai trái.
" Huynh hãy vận nội công, nhưng làm thật chậm. Sẽ rất đau, huynh hãy cố chịu đựng "
Ngay khi hắn vừa mới vận công, dù chỉ một chút nhưng hắn đã cảm nhận được cơn đau do độc phát. Mỗi khi độc phát hắn đều cố gắng chịu đựng, nhưng hiện tại cơn đau lại vượt quá những lần độc phát trước khiến hắn phải hét lên
" Aaaaaaa.... ........ "
Bọn thuộc hạ kể cả Ảnh Hồn nghe tiếng đó đều gấp gáp muốn xông vào trong phòng. Nhưng nhớ đến lời giáo chủ lúc vừa thức dậy, tất cả chỉ có thể cầm nắm chặt thanh kiếm đứng chờ bên ngoài. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy giáo chủ hét lên như vậy, tuy người luôn tỏ sát ý mỗi khi bọn họ làm sai nhưng chính người đã cho bọn họ một mái nhà. Trong lòng ai cũng đều đem tên Ôn Thục ra chửi mắng.
Lúc này ở phòng trong, Tử Nguyệt luôn cố gắng nói chuyện để lãnh giáo chủ luôn tỉnh táo.
" Huynh hãy cố chịu đựng, đã được hơn 2 khắc rồi, chỉ một chút nữa thôi "
Đối với người khác, phải mất 1 canh giờ để độc có thể tụ lại một nơi. Nhưng người trước mắt lại có thể làm được trong khi chỉ mới hơn thời gian 2 khắc. Thật ra dược liệu này chỉ có tác dụng giúp độc tụ lại nơi nàng thi châm, dù một dược liệu sai cũng có thể khiến đọc phát tác chạy loạn mà chết.
Thấy trên vai trái đã đen một mảng, nàng nhanh chóng rút châm sau đó dùng chủy thủ chém một đường mỏng tại chỗ đó.
Máu đen không ngừng chảy ra, Tử Nguyệt cầm trên tay một bát to để hứng máu. Nếu máu độc chảy xuống thuốc thì độc sẽ lại thấm vào trong người. Vẫn còn một ít máu đen nhưng lại không chảy ra theo miệng vết thương, không còn cách nào khác nàng đành nhấc mặt nạ lên sau đó dùng miệng hút số máu độc còn lại.
Lãnh giáo chủ cảm thấy trên vai mình có vật gì đó thật mềm đặt lên, khi nhận ra đó là gì thì cả thân hình hắn lại sững lại. Dường như mọi đau đớn đang dần tan đi.
Sau khi hút máu độc xong, Tử Nguyệt nhanh chóng cầm máu sau đó gọi Ảnh Nhất vào đỡ hắn qua ngâm mình ở bồn thuốc thứ hai trong nửa canh giờ tới.
Việc giải độc hôm nay nhanh hơn nàng tưởng, vì thế Tử Nguyệt nhanh chóng thu dọn, phân phó cho phòng bếp rồi trở về viện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.