Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ
Chương 14: Quyết tâm
Dạ Minh Nguyệt
19/10/2015
" Muội mau nói rõ cho huynh "
" Muội nghĩ huynh nên để lại thân tín của mình, nếu có kẻ giở trò, muội không còn cách nào để cứu ". Tử Nguyệt nói với giọng nghiêm túc.
Nghe lời của nàng, hắn cho bọn thuộc hạ một cái liếc mắt. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, trong phòng giờ đây chỉ còn lại Lãnh giáo chủ và Tử Nguyệt. Lúc này, Ảnh Hồn từ chỗ bí mật xuất hiện.
" Đây là Ảnh Hồn, là thuộc hạ thân tín của huynh, muội cứ yên tâm "
" Thuộc hạ Ảnh Hồn bái kiến Tử cô nương "
" Muội sẽ viết những vật liệu cần thiết, huynh mau cho người chuẩn bị. Một ngày huynh phải ngâm mình trong dược liệu hai lần, mỗi một lần là hai canh giờ, cùng lúc đó muội sẽ thi châm. Dược liệu cùng với độc Dịch Thủy sẽ bài xích lần nhau nên huynh phải chịu rất nhiều đau đớn, muội khuyên huynh nên chuẩn bị sẵn. Nếu dược liệu có gì không ổn, thì độc sẽ phát tán nhanh gấp mấy lần bình thường "
" Huynh đã hiểu. Ảnh Hồn, ta giao cho ngươi phần chuẩn bị dược liệu. Còn về thời gian giải độc, muội muốn chọn thời gian nào? "
" Việc này muội để huynh chọn lựa, dù sao Huyết giáo đến tham gia Đại hội võ lâm chắc cũng sẽ lên tỉ thí "
" Hiện tại muội cùng lão Dược Vương đang ở viện nào? "
" Muội cùng sư phụ ở tiểu viện phía tây, rất xa viện của huynh. Huynh đừng lo, muội sẽ cố đến sớm 1 khắc (15’) để chuẩn bị "
Nghe thế trong lòng hắn nổi lên một tầng khó chịu mà chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao. Sau một hồi suy nghĩ, hắn nhếch môi nở nụ cười mỉm. Ảnh Nhất thấy được liền run người nghĩ, không biết giáo chủ lại nghĩ ra chuyện gì đây.
" Vậy thì từ bây giờ muội cứ ở lại đây, dù sao viện của huynh còn một gian trống " (hố hố hố, có ý đồ
Tử Nguyệt bình thản nói, nhưng nghĩ đến những cơn ác mộng về đêm nàng liền nhanh chóng từ chối.
" Muội xin từ chối, muội nghĩ tiểu viện kia vẫn hợp với muội hơn. Nếu không còn chuyện gì muội về chuẩn bị đây ". Nói rồi nàng dùng khinh công bay khỏi phòng.
Nhiệt độ trong phòng ngay lập tức được hạ xuống đến mức thấp nhất. Bản thân hắn là giáo chủ, lời hắn nói ra không ai dám trái lại. Nàng cư nhiên khước từ đề nghị của hắn, không những thế lại dám rời đi trong khi hắn vẫn chưa chấp thuận. Dường như lúc nãy giọng của nàng có một chút nóng vội? Tại sao? Nghĩ đến đây hắn quay sang Ảnh Hồn.
" Mau nói cho ta biết những tin tức gần đây "
" Bẩm giáo chủ, sau khi đến núi Trung Sơn, Hàn cô nương vẫn ở tại tiểu viện của mình với Dược Vương. Chỉ là 3 ngày trước, lão ta không cho người hầu nơi đây đến gần tẩm phòng của Hàn cô nương. Bọn thuộc hạ báo lại không thấy Hàn cô nương chạm đến một giọt nước hay thức ăn trong 3 ngày này "
Vậy là nàng chưa ăn gì? Tại sao giọng điệu của nàng lại nóng vội như vậy khi nói đến chuyện chuyển viện? Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì hai giọng nói vang lên từ ngoài sân.
" Hahaha, đồ đệ yêu của ta, lần đầu tiên ta thấy con bị khước từ, lại là một nữ nhân. Sư đệ, đệ đã thu nhận được một đệ tử có năng lực đấy hahaha "
" Đương nhiên, Nguyệt nhi là đồ đệ của đệ, đương nhiên là phải tài năng rồi "
" Ta chỉ vừa mới nói một lời mà đệ đã trở nên khoa trương như vậy, ta xin rút lại lời nói "
" Huynh chỉ ghen với đệ vì tên tiểu tử kia không chăm sóc cho huynh như Nguyệt nhi của đệ thôi "
" Đệ dám "
" Tại sao lại không, hứ "
Hai lão nhân sau khi đánh một trận bên ngoài đã trở lại bình thường, vừa với bước vào chưa bao lâu lại tiếp tục đấu khẩu. Lúc này, gương mặt của vị giáo chủ kia ngày càng tối dần.
" Sư phụ, nếu như người nghĩ con không chăm sóc người chu đáo thì con sẽ không giữ người lại nữa. Còn về Dược Vương, vãn bối nghĩ đã đến lúc người nên trở về tiểu viện của mình rồi "
Hoàng Lân nghe lời đó liền nói không phải không phải rồi trở về phòng mình. Còn Hoàng Dực thấy hắn không thèm gọi một tiếng sư thúc mà lên tiếng đuổi người, liền sầm mặt phất tay áo mà trở về.
" Ảnh Hồn, nội trong đêm nay ta muốn biết tất cả quá khứ của nàng. Hiện tại nàng chưa muốn nói sự thật thì ngươi chỉ biết nàng là Tử Nguyệt, không phải tiểu thư Hàn Nguyệt Chi của Kiểm Vân sơn trang "
" Thuộc hạ đã hiểu "
Khi mọi người đã chìm vào giấc mộng, cầm trên tay đọc từng mảnh giấy, hắn thầm nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong quãng thời gian nàng bị bắt giữ. Hắn quyết định, ta sẽ khiến nàng tự mình nói ra, kể cả thân phận thật sự của nàng, và cả.......
" Muội nghĩ huynh nên để lại thân tín của mình, nếu có kẻ giở trò, muội không còn cách nào để cứu ". Tử Nguyệt nói với giọng nghiêm túc.
Nghe lời của nàng, hắn cho bọn thuộc hạ một cái liếc mắt. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, trong phòng giờ đây chỉ còn lại Lãnh giáo chủ và Tử Nguyệt. Lúc này, Ảnh Hồn từ chỗ bí mật xuất hiện.
" Đây là Ảnh Hồn, là thuộc hạ thân tín của huynh, muội cứ yên tâm "
" Thuộc hạ Ảnh Hồn bái kiến Tử cô nương "
" Muội sẽ viết những vật liệu cần thiết, huynh mau cho người chuẩn bị. Một ngày huynh phải ngâm mình trong dược liệu hai lần, mỗi một lần là hai canh giờ, cùng lúc đó muội sẽ thi châm. Dược liệu cùng với độc Dịch Thủy sẽ bài xích lần nhau nên huynh phải chịu rất nhiều đau đớn, muội khuyên huynh nên chuẩn bị sẵn. Nếu dược liệu có gì không ổn, thì độc sẽ phát tán nhanh gấp mấy lần bình thường "
" Huynh đã hiểu. Ảnh Hồn, ta giao cho ngươi phần chuẩn bị dược liệu. Còn về thời gian giải độc, muội muốn chọn thời gian nào? "
" Việc này muội để huynh chọn lựa, dù sao Huyết giáo đến tham gia Đại hội võ lâm chắc cũng sẽ lên tỉ thí "
" Hiện tại muội cùng lão Dược Vương đang ở viện nào? "
" Muội cùng sư phụ ở tiểu viện phía tây, rất xa viện của huynh. Huynh đừng lo, muội sẽ cố đến sớm 1 khắc (15’) để chuẩn bị "
Nghe thế trong lòng hắn nổi lên một tầng khó chịu mà chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao. Sau một hồi suy nghĩ, hắn nhếch môi nở nụ cười mỉm. Ảnh Nhất thấy được liền run người nghĩ, không biết giáo chủ lại nghĩ ra chuyện gì đây.
" Vậy thì từ bây giờ muội cứ ở lại đây, dù sao viện của huynh còn một gian trống " (hố hố hố, có ý đồ
Tử Nguyệt bình thản nói, nhưng nghĩ đến những cơn ác mộng về đêm nàng liền nhanh chóng từ chối.
" Muội xin từ chối, muội nghĩ tiểu viện kia vẫn hợp với muội hơn. Nếu không còn chuyện gì muội về chuẩn bị đây ". Nói rồi nàng dùng khinh công bay khỏi phòng.
Nhiệt độ trong phòng ngay lập tức được hạ xuống đến mức thấp nhất. Bản thân hắn là giáo chủ, lời hắn nói ra không ai dám trái lại. Nàng cư nhiên khước từ đề nghị của hắn, không những thế lại dám rời đi trong khi hắn vẫn chưa chấp thuận. Dường như lúc nãy giọng của nàng có một chút nóng vội? Tại sao? Nghĩ đến đây hắn quay sang Ảnh Hồn.
" Mau nói cho ta biết những tin tức gần đây "
" Bẩm giáo chủ, sau khi đến núi Trung Sơn, Hàn cô nương vẫn ở tại tiểu viện của mình với Dược Vương. Chỉ là 3 ngày trước, lão ta không cho người hầu nơi đây đến gần tẩm phòng của Hàn cô nương. Bọn thuộc hạ báo lại không thấy Hàn cô nương chạm đến một giọt nước hay thức ăn trong 3 ngày này "
Vậy là nàng chưa ăn gì? Tại sao giọng điệu của nàng lại nóng vội như vậy khi nói đến chuyện chuyển viện? Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì hai giọng nói vang lên từ ngoài sân.
" Hahaha, đồ đệ yêu của ta, lần đầu tiên ta thấy con bị khước từ, lại là một nữ nhân. Sư đệ, đệ đã thu nhận được một đệ tử có năng lực đấy hahaha "
" Đương nhiên, Nguyệt nhi là đồ đệ của đệ, đương nhiên là phải tài năng rồi "
" Ta chỉ vừa mới nói một lời mà đệ đã trở nên khoa trương như vậy, ta xin rút lại lời nói "
" Huynh chỉ ghen với đệ vì tên tiểu tử kia không chăm sóc cho huynh như Nguyệt nhi của đệ thôi "
" Đệ dám "
" Tại sao lại không, hứ "
Hai lão nhân sau khi đánh một trận bên ngoài đã trở lại bình thường, vừa với bước vào chưa bao lâu lại tiếp tục đấu khẩu. Lúc này, gương mặt của vị giáo chủ kia ngày càng tối dần.
" Sư phụ, nếu như người nghĩ con không chăm sóc người chu đáo thì con sẽ không giữ người lại nữa. Còn về Dược Vương, vãn bối nghĩ đã đến lúc người nên trở về tiểu viện của mình rồi "
Hoàng Lân nghe lời đó liền nói không phải không phải rồi trở về phòng mình. Còn Hoàng Dực thấy hắn không thèm gọi một tiếng sư thúc mà lên tiếng đuổi người, liền sầm mặt phất tay áo mà trở về.
" Ảnh Hồn, nội trong đêm nay ta muốn biết tất cả quá khứ của nàng. Hiện tại nàng chưa muốn nói sự thật thì ngươi chỉ biết nàng là Tử Nguyệt, không phải tiểu thư Hàn Nguyệt Chi của Kiểm Vân sơn trang "
" Thuộc hạ đã hiểu "
Khi mọi người đã chìm vào giấc mộng, cầm trên tay đọc từng mảnh giấy, hắn thầm nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong quãng thời gian nàng bị bắt giữ. Hắn quyết định, ta sẽ khiến nàng tự mình nói ra, kể cả thân phận thật sự của nàng, và cả.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.