Nương Tử Cười

Chương 26: Cưỡng bức

An Gia

01/12/2015



“Tiếu Nhan, nhanh dìu nhị ca ngươi về ngủ đi, sao lại say thành như vậy?” Thím Tào đi lại giúp nàng một tay, cùng nhau đỡ ra khỏi Chân gia.

“Thím, ngài trở về ăn tiếp đi, ta có thể làm được.” An Nhược Hảo cũng biết những người này cho hồng bao ăn cưới là muốn ăn thu về, thói quen nông thôn là như vậy.

“Được, vậy ngươi đi đường cẩn thận.” Thím Tào cũng không kiên trì, nhìn bọn họ chậm rãi đi xa, vào sân.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo đỡ Lăng Canh Tân về thẳng nhà, vừa dìu vừa gọi hắn. Lăng Canh Tân khó có lúc uống thành không có chút lý trí nào như vậy, cũng không hoàn toàn dựa hết vào người nàng, hai người hơi tỏ vẻ khó khăn trở về nhà.

An Nhược Hảo đặt hắn ở trên giường, nhìn sắc trời đã tối, thắp ngọn nến rồi ra ngoài múc nước.

“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan, Tiếu Nhan!” An Nhược Hảo vừa mang nước vào, Lăng Canh Tân liền lớn tiếng kêu tên nàng.

“Két…”

“Gió lên rồi, nhị ca huynh nằm xuống, d.đ’l/q.đ muội đóng cửa huynh hẵng cởi áo.” An Nhược Hảo chạy nhanh ra đóng cửa sổ. Nàng vừa đóng kỹ cửa lại, vừa xoay người liền phát hiện Lăng Canh Tân đứng sau lưng nàng.

Nàng nhìn mặt Lăng Canh Tân đỏ bừng, trong lòng hồi hộp.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân khẽ mở mắt, đỏ mặt kêu nàng, đưa tay sờ mặt nàng.

“Nhị ca, huynh say, rửa mặt trước.”

“Ta không say.” Lăng Canh Tân ôm chặt cổ nàng đang định chạy trốn, để nàng ở phía sau cửa. “Tiếu Nhan!”

“Nhị ca, huynh buông muội ra.”

“Ta không buông, nàng vốn là của ta, vì sao lại muốn ta thả?” Lăng Canh Tân nói lời vô lại.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo biết giờ nói gì với hắn cũng vô dụng, đành phải khó khăn đẩy bàn tay to của hắn ra.

Nhưng động tác này của nàng lại chọc giận Lăng Canh Tân, càng ôm chặt nàng hơn: “Đây là nàng muốn ra ngoài tìm Ngô Đắc Nhân sao?”

“Không thể nào.”

“Hay là đi tìm Viên Phú Cảnh?” Tuy trong đầu Lăng Canh Tân hơi hỗn loạn, nhưng nói chuyện lại thật sự rõ ràng.

An Nhược Hảo cảm nhận được sâu sắc sự tức giận của hắn: “Muội đi lấy khăn cho huynh rửa mặt.”

“Mặt?” Lăng Canh Tân dựa sát vào An Nhược Hảo, hơi thở thô nóng phả lên mặt nàng, mang theo mùi rượu nồng nặc.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo rất muốn đẩy hắn ra, Lăng Canh Tân giống như tức giận, đổi lại hắn càng thêm ra sức giữ chặt.

“Tiếu Nhan, nàng là của ta.” Động tác của Lăng Canh Tân vô cùng bá đạo, không hề che giấu dục vọng muốn chiếm giữ An Nhược Hảo. Hắn điên cuồng hôn lên môi nàng, nụ hôn như đòi nợ làm người ta hít thở không thông, cắn nuốt hơi thở của An Nhược Hảo từng chút một.

“Ưmh…” An Nhược Hảo muốn trốn ra phía sau, thân hình bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nhưng kiềm chế của hắn giống như thép siết chặt nàng khiến An Nhược Hảo không thoát được, chỉ có thể rầu rĩ phát ra tiếng thở dốc, mặc cho lưỡi nóng rực của hắn trêu chọc trong miệng, không ngừng quấy động cái lưỡi của nàng, tùy ý mà cuồng dã quấn quanh.

“Nhị ca!” Một tay An Nhược Hảo vỗ lên mặt Lăng Canh Tân.



Lăng Canh Tân hơi buông tay, kinh ngạc nhìn nàng, tức giận lại tăng thêm: “Nàng là của ta, nàng không thể đi tìm Viên Phú Cảnh, không thể nhìn Ngô Đắc Nhân!”

“Muội là muội muội của huynh!” An Nhược Hảo cũng nổi giận.

“Ai nói nàng là muội muội của ta, lqd nàng là con dâu nương ôm về cho ta!” Lăng Canh Tân quát.

An Nhược Hảo choáng váng trong nháy mắt: “Huynh nói cái gì?”

“Nàng là con dâu nương ôm về cho ta!” Lăng Canh Tân lặp lại một lần.

“Huynh nói muội không phải là muội muội của huynh, muội là con dâu nuôi từ bé?” An Nhược Hảo hỏi không xác định.

“Nàng chính là con dâu nuôi từ bé, nàng là của ta, nàng là của ta. Cho dù nàng ngốc hay thông minh, nàng chỉ có thể là của ta.”

Trong đầu An Nhược Hảo ầm một tiếng, nàng nhớ tới hành vi không chút kiêng dè gì của Lăng Canh Tân trong quá khứ. Nàng vẫn cho rằng hắn đối với nàng là tình huynh muội, không nghĩ tới hắn đã coi nàng là nương tử của hắn từ trước, mới làm như vậy. Khó trách khi nhìn thân thể của nữ nhân khác, hắn luôn biết quay đầu đi, mà khi nhìn thân thể của nàng thì là chuyện đương nhiên.

Là nàng quá chậm chạp, là nàng quá ngốc, nàng liên tưởng đến lời người dân trong thôn nói, còn có lời của Viên Phú Cảnh, thím Tào, nương của Chân lưu manh, đều không ngừng ám chỉ sự thật này cho nàng, chỉ có điều nàng chưa bao giờ định đi sâu, là lỗi của nàng!

Đột nhiên Lăng Canh Tân cúi đầu, hôn môi của nàng, hơi thở dồn dập, dường như hơi lưỡng lự, Tiếu Nhan của hắn đã không thấy đâu. Đầu lưỡi của hắn xẹt qua môi của nàng, sau đó hơi hoảng loạn thăm dò vào bên trong răng môi của nàng, nhẹ nhàng tiếp xúc, hơi mút vào…

“Hóa ra là như vậy sao?” An Nhược Hảo bị chân tướng đánh cho trở tay không kịp, nhưng nàng biết chuyện trước mắt không thể xảy ra, bắt đầu giãy dụa trong lòng hắn.

Nàng càng giãy dụa, hô hấp của hắn càng thêm nặng. Rốt cuộc Lăng Canh Tân không nhịn được nữa, một bàn tay nắm lấy hai cổ tay của nàng, tay kia ôm nàng đặt lên trên giường, bắt đầu tháo quần.

“Nhị ca, ngươi làm gì?”

“Nàng thành người của ta, sẽ không nghĩ đến nam nhân khác, Viên Phú Cảnh cũng sẽ không cướp đoạt nàng đi.” Lăng Canh Tân luống cuống cởi đồ của mình, đưa tay cởi vạt áo của An Nhược Hảo.

“Nhị ca, không cần.” An Nhược Hảo biết khí lực của mình hoàn toàn không chống lại được, nắm lấy vạt áo nỉ non ra tiếng.

Nhưng Lăng Canh Tân đã ba phần tỉnh bảy phần mê, tay hắn tiến vào trong vạt áo nàng, bàn tay từ từ dời từ hông lên trên, mang theo chút xao động vội vàng thăm dò trước ngực, dè dặt cẩn thận nắm lấy. Cảm giác mềm mại đẫy đà khiến cả người hắn tràn ngập cảm giác khó nhịn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Hắn ra sức cởi quần áo An Nhược Hảo, kéo mạnh cái yếm đỏ thẫm, khi hắn nhìn thân thể đẹp đẽ này thì cả người hưng phấn lên trong nháy mắt, hoàn toàn không để ý tới An Nhược Hảo không muốn. Hắn cúi người, mê muội mút vào, hôn An Nhược Hảo giống như trẻ con.

An Nhược Hảo biết mình trốn không thoát, cam chịu nhắm hai mắt lại, quay đầu đi.

“Tiếu Nhan, nàng không đồng ý?” Lăng Canh Tân kéo người An Nhược Hảo sang, nhìn nàng không biết làm sao.

An Nhược Hảo không nói gì, chỉ rơi lệ. Lăng Canh Tân hơi chấn động một chút, sau đó bắt đầu điên cuồng hôn lên.

“Nhị ca!” An Nhược Hảo lớn tiếng rống.

“Ta không phải là nhị ca của nàng, ta là nam nhân của nàng.” Lăng Canh Tân tuyên bố quyền chiếm hữu của hắn, mạnh mẽ cởi quần dưới của nàng, đùi trắng như tuyết càng kích thích phía dưới của hắn trướng lên khó chịu. Hắn khép hai chân An Nhược Hảo lại, một lực mạnh mẽ thẳng tiến, hắn để lửa nóng to dài hoàn toàn thẳng tiến vào trong bắp đùi khép lại của An Nhược Hảo.

An Nhược Hảo hoảng sợ mở to hai mắt, cho rằng hắn sẽ không buông tha nàng, nhưng hắn lại lựa chọn phương thức như vậy để phát tiết dục vọng. Hắn không dừng lại, một chút kích thích, lửa nóng bắt đầu dùng sức ma sát trong bắp đùi mềm mại của An Nhược Hảo.

Tuy rằng Lăng Canh Tân không thể động, Puck. diee ddanle equyd donn nhưng ra vào nơi này của nàng đã cảm thấy vô cùng khoái cảm. Tuy rằng không tiến vào thân thể An Nhược Hảo, nhưng mỗi một lần thẳng tiến hắn đều dùng sức đưa lửa nóng vào.

Đêm nay, Lăng Canh Tân không phá thân nàng, hắn phát tiết dục vọng cùng bất mãn ngay giữa đùi nàng.



Sau khi Lăng Canh Tân vận động, mạnh mẽ ngã vào trên người nàng rồi ngủ. An Nhược Hảo chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi, trong lòng càng mệt mỏi, lát sau liền ngủ thật say.

Tiếng gà trống gọi bình minh lên, An Nhược Hảo bị giật mình tỉnh dậy, đẩy đẩy Lăng Canh Tân trên người, đẩy không được đành phải thôi. Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Lăng Canh Tân mới yếu ớt tỉnh lại, đè cái trán, cúi đầu nhìn An Nhược Hảo ở bên dưới, lại nhìn bản thân mình, hai người đều trần truồng: “Tiếu Nhan, tối hôm qua, ta, ta có làm … với nàng”

“Cái gì cũng chưa xảy ra…” An Nhược Hảo nhìn hắn hơi đứng dậy, vội rời khỏi dưới thân hắn, nhặt quần áo trên đất.

Lăng Canh Tân thoáng thấy vết đỏ giữa đùi nàng, ôm lấy cánh tay nàng kéo qua, để nàng ngồi trên đùi mình: “Đây là do ta làm?”

An Nhược Hảo biết tối qua hắn uống say, quên hết toàn bộ, nhưng vì sao buổi sáng còn như vậy.

Lăng Canh Tân thấy nàng chảy nước mắt, vội đưa tay lau cho nàng: “Chúng ta thành thân, thành thân ngay lập tức.”

“Ta không cần, ta không cần!” An Nhược Hảo đánh hắn, lên tiếng khóc lớn, “Ngươi là tên khốn kiếp, tên khốn kiếp!”

“Ta vô lại, ta khốn nạn.” Lăng Canh Tân mặc kệ cho nàng đánh hắn để hết giận, “Nhưng nàng đã là người của ta rồi, nếu mang thai lại thành thân liền khó coi.”

“Ngươi vốn không phá thân thể của ta, mang thai chỗ nào.” An Nhược Hảo oán hận trừng mắt nhìn hắn, “Cái gì cũng chưa xảy ra, cái gì cũng chưa xảy ra, nghe rõ chưa?”

“Ta đã biết.” Lăng Canh Tân buông nàng ra, nhìn nàng hoảng loạn mặc quần áo, hắn đè trán, hắn hoàn toàn nghĩ không ra chuyện xảy ra tối qua: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc hắn đã làm gì nàng? Vì sao nàng nói cái gì cũng chưa xảy ra, dấu vết giữa đùi nàng lại rõ ràng cho thấy là hắn làm?

Sau khi An Nhược Hảo hoảng loạn mặc quần áo thì chạy ra ngoài, chạy thẳng lên phía sau núi, khóc suốt. Nàng không biết, sao nàng và Lăng Canh Tân lại có thể biến thành như vậy. Nàng không phải là muội muội được cưng chiều vô hạn, mà là con dâu nuôi từ bé có địa vị thấp kém.

Nàng nhớ tới lời nương của Chân lưu manh nói, trước thành thân thì coi nàng như muội muội mà đối xử tốt vô cùng, sau thành thân thì ghét bỏ nàng là con dâu nuôi từ bé.

Ở trong lòng Lăng Canh Tân, nàng cũng chỉ là con dâu nuôi từ bé, do nương hắn ôm về làm nàng dâu của hắn, chỉ để tiết kiệm tiền, chỉ để nối dõi tông đường.

Nàng không thấy phương hướng, cứ chạy cũng không biết chạy đến đâu, đến cuối cùng khi chạy đến rừng trúc thì đặt mông xuống đất, khóc rống thất thanh.

Đây xem như ông trời đùa vui sao?

Nàng ngồi thật lâu, cho đến khi bụng vang lên thầm thì mới giật mình nàng đã ra ngoài rất lâu, giương mắt nhìn trái phải, nàng lại không biết chỗ này. Đứng lên ngắm nhìn bốn phía, không thể nói rừng trúc của thôn Thuấn Thủy không nhiều lắm, nàng chỉ vòng vo một lúc lập tức thành mê man rồi, hoàn toàn mất phương hướng.

Thật lâu sau, nàng chỉ cảm thấy hình như càng lúc càng cách thôn Thuấn Thủy càng xa, lại dọc theo đường cũ trở về. Đã đói bụng khiến nàng cảm thấy cả người không có lực.

Bỗng nhiên phía trước nàng có gốc cây lê, phía trên còn mấy quả lê. Nàng cởi giày vải, chịu đựng cảm giác ngứa trong lòng bàn chân chậm rãi leo lên.

“Lại gần một chút, một chút nữa, còn thiếu năm cm, bốn cm, ba cm…” An Nhược Hảo cổ vũ tinh thần bản thân.

“Rắc.” Quả lê không hái được, dieendaanleequuydonn nhánh cây dưới chân nàng lại gãy, may mà động tác của nàng nhanh ôm chặt lấy thân cây, nàng cứ ôm như vậy, sợ tới mức không biết làm sao mà khóc lên. Giờ phút này, nàng mới biết có Lăng Canh Tân ở bên cạnh rất tốt.

“Hu hu…” Nhưng ở nơi gà không ăn sỏi, ngay cả một người cũng không có. Quả lê đã không hái được, nàng khóc một trận rồi cũng chỉ có thể dè dặt cẩn trọng trượt dọc theo thân cây xuống.

Vừa rơi xuống đất, nàng lại cảm thấy dưới lòng bàn chân tê rần, giơ chân trần lên, đã dẫm phải đá nhọn đổ máu rồi.

Thật sự là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, người xúi quẩy uống nước còn bị giắt răng.

“Hộc hộc.” Heo rừng nhe răng nanh miệng rộng nhìn nàng chằm chằm, cong lưng, giống như chuẩn bị công kích nàng bất cứ lúc nào. Nàng từng nghe Lăng Canh Tân nói, heo rừng trên núi vô cùng hung ác, hắn cũng phải bỏ rất nhiều sức lực mới bắt được một con.

“Ngươi đừng tới đây.” Lòng bàn chân An Nhược Hảo bị đau trốn không thoát, chỉ có thể nhặt tảng đá bên cạnh chân ném về phía con heo rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook