Chương 27: Tơ tình (1)
An Gia
08/12/2015
Hòn đá kia đánh vào trên người heo rừng không tạo thành uy hiếp gì cho nó, ngược lại hành động của nàng đã chọc giận nó, tiếng rống càng thêm lớn, tiến về phía nàng.
“Ngươi đừng tới đây!” An Nhược Hảo càng thêm mạnh mẽ dùng đá ném heo rừng, sợ hãi khiến nàng hu hu khóc lớn.
Mắt thấy heo rừng đã tới, An Nhược Hảo chỉ có thể chấp nhận nhắm mắt lại: “A!”
“Tiếu Nhan!” Giờ phút này, quả thật chính là ông trời ban thiên thần xuống, khi nàng mở mắt ra liền nhìn thấy Lăng Canh Tân nhào về phía heo rừng, đang lăn lộn trên đất với heo rừng, cố gắng lăn xa nàng.
“Nhị ca cẩn thận!” An Nhược Hảo thấy một cảnh chấn động lòng người, ngay cả tim cũng treo lên cổ họng.
Lăng Canh Tân tay không tấc sắt đánh heo rừng, hơi sức đúng là vẫn kém một chút, một lúc sau bị heo rừng đâm vào cẳng chân, ngay lập tức máu chảy đầm đìa.
“Nhị ca, nhị ca…” An Nhược Hảo định cầm đá ném heo rừng, nhưng lại sợ ngộ thương Lăng Canh Tân. Lúc này nàng vô cùng giận bản thân, đứng ở đó nhưng không thể giúp được gì, chỉ có thể nhìn.
“Tiếu Nhan, đừng khóc.” Lăng Canh Tân nghe được nàng kêu gào, trong lòng hơi co rút đau đớn.
An Nhược Hảo thấy heo rừng lại húc Lăng Canh Tân lần nữa: “Nhị ca, nhị ca!” Ngay sau đó, nàng thấy heo rừng rống lên một tiếng, Lăng Canh Tân cùng heo rừng đều nằm im bất động rồi.
An Nhược Hảo nhìn một lát, vội vàng nhào qua: “Nhị ca!”
Lúc này An Nhược Hảo mới thấy cổ heo rừng cắm một thanh đao cùn, đã đi đời nhà ma rồi.
“Tiếu Nhan đừng khóc, nhị ca không sao.” Lăng Canh Tân lqd đưa tay đầy máu ra, lúc định chạm vào mặt nàng lại thu về.
An Nhược Hảo đưa tay cầm: “Nhị ca.”
Lăng Canh Tân nằm một lát, đẩy heo rừng đè trên người ngồi dậy: “Chúng ta về nhà.”
“Được.” An Nhược Hảo mang lại giày, đi theo sau lưng Lăng Canh Tân, nhìn hắn khiêng heo rừng chết không nhắm mắt, nhớ tới chuyện vừa rồi lại nghĩ tới chuyện đêm qua, trong lòng không biết có tư vị gì, nàng hoàn toàn không biết rõ bây giờ rốt cuộc là tình trạng gì.
Lăng Canh Tân đi một lát mới phát hiện nàng không đuổi kịp, quay đầu chờ lại phát hiện chân nàng cà thọt: “Chân của nàng thế nào?”
“Không có gì.” An Nhược Hảo thu chân lại.
Lăng Canh Tân biết nàng nói láo, ném heo rừng xuống đất, tiến lên ngồi xổm đưa tay cầm chân nàng rồi cởi giày ra: “Bị tảng đá làm rách chân sao không nói với nhị ca.”
“Không có việc gì.” An Nhược Hảo rất muốn thu chân lại nhưng bị nắm thật chặt rồi.
Lăng Canh Tân xé miếng vải dưới gấu áo quấn lấy cho nàng, xoay người sang chỗ khác: “Đi lên.”
“Còn heo rừng làm thế nào?”
“Heo rừng ném ở đây, đưa nàng về trước.”
“Ngộ nhỡ heo rừng bị người ta nhặt thì làm thế nào?”
“Đi lên.” Lăng Canh Tân hơi giận đưa tay kéo nàng đặt lên lưng mình, nhẹ nhàng nói một câu: “Không có gì quan trọng hơn nàng.”
An Nhược Hảo không nghe rõ: “Hả?”
“Lần sau đừng có chạy lung tung, cho dù tức nhị ca cũng đừng chạy loạn.”
An Nhược Hảo trầm mặc, im lặng nằm trên lưng hắn.
Đến nhà, Lăng Canh Tân liền thu xếp nấu nước ấm, nấu xong lại đổ vào thùng gỗ cho nàng, chuẩn bị quần áo tắm rửa: “Nàng tắm trước, nhị ca đi vác heo rừng về.”
An Nhược Hảo nhìn hắn khóa cửa lại đi ra ngoài, khó khăn bò vào thùng gỗ, nhiệt độ nước vừa đúng, lỗ chân lông cả người cũng giãn ra. Vết thương dưới lòng bàn chân bị nước nóng kích thích, die.endaan/leequ,ydonn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, nhưng so với thoải mái thì không tính vào đâu.
“Tiếu Nhan, xong chưa?” Lăng Canh Tân gọi mấy tiếng nhưng không có đáp lại, vội vàng mở khóa đi vào, lại phát hiện nàng dựa vào thùng gỗ ngủ thiếp đi.
“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lo lắng vỗ vỗ gương mặt nàng.
Khi An Nhược Hảo tỉnh lại sợ hết hồn, nhìn bản thân trong nước, vội kéo khăn vải che kín thân thể: “Đi ra ngoài.”
Lăng Canh Tân lặng lẽ đi ra ngoài.
Qua một hồi lâu, An Nhược Hảo mới từ trong nhà đi ra: “Nhị ca.”
Lăng Canh Tân phục hồi tinh thần từ trong trầm tư, lặng lẽ tiến vào xử lý xong heo rừng, An Nhược Hảo cứ đứng ở cửa nhìn như vậy. Nhìn hắn như đầu bếp chặt thịt heo rừng, bỏ từng miếng từng miếng một vào trong lọ muối, trên người bản thân đều là vết máu.
“Chân nhị ca chảy máu rồi.” An Nhược Hảo nhìn thấy vết máu trên đùi hắn đã khô một nửa, nhưng vẫn chảy máu tươi ra, chạy vào phòng.
“Không có việc gì.” Lăng Canh Tân nhìn đùi mình, lại nhìn An Nhược Hảo, trên mặt lộ ra nụ cười chua sót.
“Nhị ca lau một chút trước đi, ta qua nhà thím Tào hỏi xem có thuốc cầm máu không.” An Nhược Hảo nói xong liền chạy ra ngoài. Lăng Canh Tân nhìn bản thân, nghe lời lau người. Hắn thật sự đã quên chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu không phải say, hắn thà rằng bản thân khó chịu cũng sẽ không như vậy?
“Nhị ca.” Lúc An Nhược Hảo trở về, Lăng Canh Tân đang ngồi bên giường mặc quần áo, “Nhị ca, bôi thuốc đã rồi mặc.”
Lăng Canh Tân mặc cho ngón tay ấm áp của nàng lướt qua làn da hắn, tỉ mỉ rắc thuốc bột cho hắn, lại lấy mảnh vải băng bó tốt cho hắn. Mặc dù trong lòng Tiếu Nhan trách hắn, nhưng suy cho cùng vẫn đau lòng hắn: “Tiếu Nhan, tối qua…”
“Ta đã nói chuyện gì cũng chưa xảy ra.” Sắc mặt An Nhược Hảo nghiêm nghị, nàng vẫn khó có thể tha thứ cho hắn đã đối với nàng như vậy, vội vã cắt đứt lời hắn. Thu lọ thuốc, An Nhược Hảo liền đi ra cửa phòng, ngồi trên bậc cửa, không biết đang nghĩ gì.
Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng bi thương của nàng, nếu nàng không để cho hắn nói, vậy thì không đề cập đến nữa.
“Tiếu Nhan, cho này.”
An Nhược Hảo nhận bọc giấy trong tay hắn: “Là cái gì?”
“Tiết trung thu qua không đúng, ăn bánh trung thu coi như nhị ca bồi thường nàng.” Lăng Canh Tân dừng lại một chút, lại nói, “Lúa trong ruộng có thể gặt, ngày mai nhị ca sẽ đi ra ruộng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo ăn bánh trung thu, nhẹ nhàng đáp một tiếng, hơi nước trong mắt mờ mịt.
“Tiếu Nhan cứ đợi trong nhà chờ thôi.”
An Nhược Hảo ngẩng đầu, mặc dù lúa trong nhà không nhiều, nhưng cũng không ít, một mình hắn.
Lăng Canh Tân giống như nhìn thấu tâm tư của nàng: “Một mình nhị ca có thể, trước kia nhị ca cũng chỉ một mình.”
“Vậy ta làm gì?”
“Trước kia nàng vẫn chạy loạn trên núi dưới núi, chỉ có điều gần đây đừng chạy lên núi, trên núi nhiều thú hoang, trong khoảng thời gian này thích ra ngoài ăn trộm khoai lang.”
“A.” An Nhược Hảo vẫn nhớ tới con heo rừng khiến cho trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi đến bây giờ, nàng cảm thấy không khí đè nén hơi quái lạ, đứng dậy vào phòng.
Mặc dù Lăng Canh Tân không để cho nàng đi theo gặt lúa, nhưng An Nhược Hảo vẫn đi. Lăng Canh Tân không để cho nàng xuống ruộng, nàng liền ở bên cạnh đập lúa. Lăng Canh Tân không lay chuyển được nàng, đành từ bỏ.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Tiếu Nhan.”
An Nhược Hảo đang chuẩn bị cơm trưa, vừa quay đầu liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh đang tựa trên khung cửa, cười như không cười nhìn nàng.
“Chuyện gì?”
“Xiêm áo của nàng thật đẹp.” Viên Phú Cảnh tới gần nàng.
An Nhược Hảo nhìn y phục trên người: “Đây là nhị ca mua.”
“Nàng mặc áo đỏ rất đẹp mắt, không thể không nói ánh mắt của ca nàng kẻ quê mùa một cục vẫn rất tốt.”
“Không cho ngươi nói ca ta là kẻ quê mùa một cục!” An Nhược Hảo thấy hắn gọi Lăng Canh Tân như vậy, tức giận nói.
“Ha ha.” Viên Phú Cảnh lơ đễnh cười cười, “Có phải trước khi Ngô Đắc Nhân vào kinh nàng đã từng nhìn thấy hắn?”
“Hả?” An Nhược Hảo kinh ngạc sao đột nhiên hắn nhắc tới Ngô Đắc Nhân.
“Hôm nay ta đi hỏi, được biết Ngô Đắc Nhân đã từng té ngựa, biến mất một thời gian. Chờ đến khi người Ngô gia đến tìm hắn thì đầu óc của hắn có chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Trong lòng An Nhược Hảo lo lắng không yên.
“Dường như hắn đã quên một số chuyện, ngay cả ai chăm sóc hắn trong thời gian hắn biến mất cũng không biết. Ta đang nghĩ, có phải trước đây nàng đã nhìn thấy hắn. Nếu không vì sao nàng lại gọi hắn là đường ca?”
An Nhược Hảo nghe thấy hắn đã quên một số chuyện thì cảm thấy đầu óc ầm một tiếng: chẳng lẽ đó chính là Lý Đường Ca? Hắn mất trí nhớ?
Viên Phú Cảnh thấy sắc mặt của nàng tái nhợt trong chốc lát, lại cười: “Xem ra ta đoán không sai, nhưng mà ta hy vọng sau khi chúng ta thành thân nàng sẽ quên hắn, dù ta rộng lượng cũng không chấp nhận được cả ngày nàng cứ nghĩ đến nam nhân khác.”
“Cái gì?”
“Ta nói, nàng cũng đừng nhớ tới Ngô Đắc Nhân nữa. Cho dù hắn là tên du côn, nhưng cũng là thiếu gia của gia đình giàu có, dù sao cũng không tới phiên nàng.” Ngoài miệng Viên Phú Cảnh nói giống như hời hợt, nhưng An Nhược Hảo nghe lại hết sức chói tai.
“Ngươi!”
“Đừng nóng giận.” Viên Phú Cảnh đưa tay đè môi nàng lại, chờ lúc chạm tới lại chuyển thành vuốt ve, “Nàng biết ta có ý gì.”
“Viên Phú Cảnh, ta thật sự không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì?” An Nhược Hảo đẩy tay hắn ra.
“Ha ha, nếu nàng đã quyết định gả cho ta thì đừng ôm ôm ấp ấp ca ca nàng.” Trên mặt Viên Phú Cảnh cười cười.
“Ta quyết định gả cho ngươi khi nào?” An Nhược Hảo đột nhiên cảm thấy hắn quả thực không thể nói lý, xoay người đẩy ra.
“Ha ha, có thể xứng với nàng nàng cũng xứng đôi với ta, nàng còn có thể gả cho người nào?” Viên Phú Cảnh đến gần nàng, ép đến bên cửa sổ.
“Ngươi có tật xấu.” An Nhược Hảo dựa vào trên cửa sổ, tức giận không thôi, nhưng nàng cảm giác người nam nhân này dường như có vài điều không đúng.
“Có lẽ ta thật sự có tật xấu.” Viên Phú Cảnh đè trán, “Giống như khi nhìn nàng ta không bình thường, tiên sinh nói nữ nhân họa thủy, nhưng mà ta lại cao hứng khi bị nàng gieo họa, chính là vì nàng mà điên rồi thì sao?”
“Ngươi thật sự có thói xấu.”
Viên Phú Cảnh đột nhiên tiến gần môi của nàng, may mà An Nhược Hảo tránh nhanh, đẩy ra rồi. Viên Phú Cảnh mạnh mẽ giữ gáy nàng, in môi hắn lên môi mỏng, hôn bá đạo. Một tay kia giữ chặt tay nàng để cho nàng không động đậy, tuy nói thư sinh yếu đuối, nhưng khí lực không thua người nông dân. Một tay nắm lấy mềm mại trước ngực nàng, hạ quyết tâm giật xiêm áo cùng cái yếm ra, mạnh mẽ bóp.
An Nhược Hảo vốn bị hắn cưỡng chế không thể phản kháng, nhất quyết cắn môi hắn. Viên Phú Cảnh bị đau không thể không buông nàng ra.
“Khốn kiếp!” Một bạt tai tới, An Nhược Hảo quả thật đã giận dữ.
Viên Phú Cảnh che mặt, vuốt vuốt, một tay kia sờ môi: “Đã chảy máu, nàng thật độc ác.”
“Ta không cắn đứt đầu lưỡi ngươi đã là không tệ rồi, cút!” Một tay An Nhược Hảo che ngực, một tay chỉ ra cửa rống giận.
Viên Phú Cảnh lắc đầu, đứng nhìn nàng chằm chằm một lát, An Nhược Hảo nhìn không ra biểu cảm gì, thế nhưng trước khi nàng nói gì hắn đã xoay người đi ra ngoài.
Mà lúc này, trong đầu An Nhược Hảo chỉ nhớ tới hắn ta nói Ngô Đắc Nhân ngã ngựa, mất trí nhớ rồi. Chẳng lẽ là, nếu nói như vậy, hắn thật sự là Lý Đường Ca.
“Tiếu Nhan, nhị ca trở lại.” Lăng Canh Tân vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng đang đứng sững sờ bên cửa sổ, áo xốc xếch, yếm đỏ cũng loạn xạ che trên ngực, sốt ruột tiến vào: “Tiếu Nhan, nàng làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” An Nhược Hảo nắm chặt cổ áo, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Thời tiết quá nóng, mở rộng xiêm áo cho mát mẻ.”
Lăng Canh Tân biết rõ nàng nói láo, nhưng vẫn không vạch trần, chỉ lẳng lặng nhìn nàng bưng món ăn lên bàn.
“Tiếu Nhan.”
“Hả?”
“Chưa tới ba ngày lúa trong ruộng có thể thu toàn bộ, chờ thu xong lúa là có thể có loại thức ăn khác. Tiếu Nhan muốn ăn gì?” Không khí giữa hai người liên tiếp không có mùi vị gì, Lăng Canh Tân chỉ có thể cố gắng tìm nhiều đề tài.
“Rau cải, nấm hương, rau xà lách.” An Nhược Hảo cố nhớ tới món ăn mùa đông, “Còn có củ cải, măng tây…”
“Ta biết rồi.” Lăng Canh Tân uống ngụm nước trà cười nói, “Tiếu Nhan chỉ nghĩ đến đồ ăn.”
An Nhược Hảo cười ha ha, nói thẳng ra nàng không ăn hàng là xong rồi, đáng tiếc Lăng Canh Tân không biết khái niệm này, nói cho cùng bọn họ vẫn có sự khác nhau.
“Tiếu Nhan, nếu oán giận nhị ca thì nói thẳng, đừng giấu ở trong lòng. Nhị ca nhìn nàng như vậy rất khó chịu, cũng không biết nên làm như thế nào mới khiến cho nàng vui mừng.” Lăng Canh Tân đi tới bên cạnh nàng, thay nàng thu dọn chén đĩa.
“Xin hỏi có ai không?” Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói, Lăng Canh Tân cùng An Nhược Hảo vội ra cửa, lại thấy một gã sai vặt đang đứng.
“Ngươi là?”
“Vị này chính là nhị ca à, ta là người bên cạnh Ngô phu nhân, nhị ca chưa từng gặp ta, nhưng ta đã từng nhìn thấy nhị ca một lần.” Trên mặt gã sai vặt nở nụ cười, nhưng đáy mắt không cười.
“Dì cho ngươi đến tìm ta có việc gì?” Lăng Canh Tân hỏi.
“Không phải tìm biểu thiếu gia, phu nhân nói gần đây rất nhớ nhung muội muội đã qua đời, vừa đúng lúc công việc đồng áng của các ngươi cũng ít đi, muốn để cho biểu tiểu thư vào phủ ở một thời gian ngắn.”
An Nhược Hảo nghe lời này, trong lòng lạnh đến buồn nôn. Trước không xưng hô như vậy, cho tới bây giờ vẫn đều là nhị ca a Sửu, bỗng nhiên đổi thành biểu thiếu gia biểu tiểu thư, thật đúng là…
“Dì nàng ấy…”
Gã sai vặt thấy Lăng Canh Tân do dự, thô lỗ cắt ngang: “Phu nhân nói chỗ ở trong phủ đã an bài xong, biểu tiểu thư chỉ cần đi qua là được, không cần mang theo cái gì.”
“Dì muốn Tiếu Nhan ở bao lâu?”
“Ơ, phu nhân chưa nói.” Gã sai vặt hơi lúng túng.
Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo lặng im một lát: “Nếu dì muốn nàng đi, vậy nàng tới ở cùng dì ấy một thời gian đi.”
“Nhị ca…”
“Nhị ca cũng thường đi trấn trên, đến lúc đó tới thăm nàng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo vốn không muốn đi, nhưng nhớ tới lời Viên Phú Cảnh nói, nàng lại rất muốn đi nghiệm chứng một chuyến: rốt cuộc Ngô Đắc Nhân có phải là Lý Đường Ca không?
Gã sai vặt thấy Lăng Canh Tân đồng ý, vung tay lên, dưới đường nhỏ có hai gã sai vặt chạy lên, còn mang theo kiệu nhỏ: “Mời biểu tiểu thư lên kiệu.”
Mặc dù An Nhược Hảo không quen làm bộ như vậy, cũng không quen sự nhiệt tình bất ngờ của Ngô gia, nhưng vẫn vào nhà thu thập chút đồ rồi lên kiệu.
Hai gã sai vặt mang kiệu nhỏ đi thẳng tới trấn Cổ Nhạc, cho đến khi vào trong trấn An Nhược Hảo mới tỉnh cơn mơ: nàng lại muốn đi Ngô gia? Mặc dù lễ tiết Ngô gia không tính là nghiêm trang, n nhưng tốt xấu sao cũng coi như là nhà giàu,có quyền thế. Chắc quy củ trong phủ không phải ít, đây là chuyện phiền toái nhất. Đột nhiên nàng nhớ tới Lương nha đầu đưa vào Ngô gia dạo trước, may mà có người hiểu rõ.
“Biểu tiểu thư, đến rồi.” An Nhược Hảo ôm bọc nhỏ ra khỏi kiệu, nhìn cửa sau trước mắt, nói cho cùng nàng vẫn không được coi là người trên. Nhưng nàng muốn xem diện mạo của người dì này, ngoài miệng nói tình cảm với nương rất thân thiết, nhưng theo điệu bộ lại hoàn toàn không như vậy.
“Tiếu Nhan?” An Nhược Hảo đi tới lối rẽ ở hành lang dài thì đụng phải Lương nha đầu, “Tiếu Nhan, sao ngươi lại tới đây?”
“Dì nói muốn gặp ta, nha đầu ngươi lên cân.”An Nhược Hảo nắm tay nàng ta hưng phấn nói, đây là vừa vào cửa đã gặp người quen thật vui mừng.
“Phu nhân muốn gặp ngươi?” Lương nha đầu nhìn sang hai bên, “Phu nhân muốn gặp ngươi sao lại dẫn đến vườn Di Tình. Đây là chỗ đại thiếu gia ở.”
“Đại thiếu gia? Ngô Đắc Nhân?” An Nhược Hảo kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Lương nha đầu cau mày.
“Tiếu Nhan!” Ngô Đắc Nhân theo cửa hông đến, nhìn thấy An Nhược Hảo cười rạng rỡ, nhìn thấy Lương nha đầu lại nhíu mày, “Không phải kêu ngươi lấy bút mực cho ta sao, sao còn ở đây?”
“Đại thiếu gia đây là muốn ta tránh đi.” Lương nha đầu bảo vệ An Nhược Hảo, lạnh lùng nói.
An Nhược Hảo giống như đang xem kịch vui, Lương nha đầu này lại có thể không sợ đại thiếu gia.
“Ngươi cho rằng ngươi ỷ vào nương ta cho ngươi chỗ dựa là ta liền không dám động tới ngươi!” Ngô Đắc Nhân lạnh mặt, “Cút!”
“Không cho thiếu gia khi dễ Tiếu Nhan!”
“Nàng ấy là biểu muội của ta, còn chưa tới phiên ngươi lo!” Ngô Đắc Nhân đẩy Lương nha đầu ra.
“Không cho thiếu gia đụng vào nàng ấy!” Không ngờ Lương nha đầu còn cố cắt ngang, lại nhào tới chặn Ngô Đắc Nhân.
“Ngươi, ngươi cho rằng ta không có cách nào với ngươi sao? Ngươi cho rằng ta thật sự không biết ngươi là ai sao?” Ngô Đắc Nhân nheo mắt.
“Thiếu gia có ý gì?”
“Hừ, con dâu nuôi từ bé của Lương gia Trần Gia Bình, không bị chìm xuống sông ngược lại trốn tới nhà ta, nếu người Lương gia biết, còn không rõ kết quả của ngươi như thế nào?”
“Đừng tranh cãi nữa.” An Nhược Hảo hét lớn một tiếng, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lương nha đầu hơi lo lắng, “Biểu ca, là huynh tới tìm ta sao?”
“Ừ.” Ngô Đắc Nhân nhìn thấy nàng liền cười, “Quả nhiên là váy thêu hoa mặc trên người nàng rất đẹp mắt, không thể không nói ánh mắt của huynh nàng cũng không tệ.”
“Hả?”
“Đến đây, tới đây với biểu ca.” Ngô Đắc Nhân đẩy Lương nha đầu đã ngây ra như khúc gỗ, “Biểu ca có đồ tốt cho nàng.”
An Nhược Hảo lo lắng liếc mắt nhìn Lương nha đầu, nhưng giờ phút này vẫn nên bình ổn lại Ngô Đắc Nhân trước, bị Ngô Đắc Nhân kéo vào vườn Di Tình.
“Này, cho nàng.” Ngô Đắc Nhân giống như tặng vật quý mang ra một hộp gỗ.
“Biểu ca, đây…”
“Đưa cho nàng.”
“Vì sao?”
“Bộ vòng tay này xứng với nàng, đeo lên cho biểu ca nhìn coi.” Ngô Đắc Nhân không chờ nàng đồng ý liền đeo vòng ngọc lên tay nàng.
“Biểu ca, muội tới đây là ý của huynh?” An Nhược Hảo vẫn lo lắng điểm này.
“Cũng không hẳn, ta đã nói với nương ta muốn gặp nàng một chút, nhưng nương vẫn không cho ta gặp nàng. Ngày đó ở thôn Thuấn Thủy ta mới biết nàng chính là biểu muội của ta, thật đúng là duyên phận.”
“Trước kia chúng ta chưa từng gặp mặt sao?”
“Có lẽ đã gặp, nhưng mà ta không nhớ rõ.” Ngô Đắc Nhân xoa nhẹ gò má nàng, xúc cảm xa lạ khiến mặt An Nhược Hảo đỏ ửng lên trong chốc lát.
Lúc này An Nhược Hảo mới nhớ tới lời Viên Phú Cảnh nói, hóa ra không phải giả: “Biểu ca đã từng ngã ngựa?”
“Không phải ngã ngựa, là ngã từ trên thuyền xuống, rơi vào trong nước thiếu chút nữa thì chết chìm rồi.” Ngô Đắc Nhân cắm lên tóc nàng một cây trâm ngọc, “Thật đẹp mắt.”
“Biểu ca không nhớ rõ chuyện trước kia rồi hả?”
“Không nhớ rõ.” Ngô Đắc Nhân lắc lắc đầu, “Tiếu Nhan, nàng thật xinh đẹp.”
“Biểu ca…” An Nhược Hảo vốn định xác định xem hắn có đúng là mất trí nhớ không, giờ phút này nhìn thấy tình ý trong đáy mắt hắn, ánh mắt nhìn nàng giống ánh mắt Lý Đường Ca cỡ nào, cảm giác đôi tay xoa nhẹ trên mặt cũng giống nhau như đúc.
“Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân vuốt ve đôi môi của nàng, thấy An Nhược Hảo đã sững sờ, khẽ mỉm cười cúi đầu, đưa môi mỏng lại gần.
“Đại thiếu gia!” Lương nha đầu đẩy mạnh cửa.
“Khốn kiếp, ai cho ngươi tiến vào!” Ngô Đắc Nhân nổi giận, ném ly trà về phía Lương nha đầu.
“Đại thiếu gia, phu nhân tìm ngài, kêu ngài lập tức đi qua.” Lương nha đầu ngẩng đầu lên, không yếu thế chút nào.
“Ngươi!” Ngô Đắc Nhân định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đúng là nương tìm, liền thu vẻ giận dữ lại, “Tiếu Nhan, nàng đợi ở đây, ta đi một chút rồi quay lại.”
An Nhược Hảo còn đang đắm chìm trong tình ý triền miên, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lương nha đầu nâng váy đi tới trước mặt An Nhược Hảo, phất phất tay trước mặt nàng.
Lương nha đầu nhìn nàng ấy lại cười ngây ngô, nên gọi mấy tiếng: “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”
“Là hắn, nhất định là hắn, chắc chắn là hắn.” An Nhược Hảo nắm chặt tay Lương nha đầu.
“Tiếu Nhan, ngươi ngốc?”
“Nhất định là hắn, nếu không sao cảm giác kia giống vậy, hắn chỉ mất trí nhớ, hắn chính là hắn.”
“Tiếu Nhan, ngươi bị hắn mê hoặc rồi, ngươi nhất định bị hắn mê hoặc rồi.” Lương nha đầu vỗ vỗ gương mặt nàng, “Nữ nhân ở vườn Di Tình nhiều không kể xiết, ngươi đừng để cho hắn gây tai họa.”
“Đau.” An Nhược Hảo đẩy tay Lương nha đầu, lúc này mới phản ứng được, “Lương nha đầu!”
“Tiếu Nhan.” Lương nha đầu thở ra một hơi, “Ta còn tưởng rằng ngươi lại ngốc.”
“Dì tìm biểu ca có chuyện gì?”
“Hôm nay muốn hỏi bài hắn, phu nhân muốn đại thiếu gia thi cử nhân vào con đường làm quan.”
“Dì còn biết chữ?”
“Phu nhân rất lợi hại, trước kia nghe nói là tiểu thư gia đình giàu có ở Bắc Đô, đáng tiếc sau này cảnh nhà lưu lạc mới gả cho lão gia. Lão gia cũng dựa vào đồ cưới cùng đầu óc của nàng mới phát tài.
“Thật là một nữ nhân lợi hại.”
“Ừ. Tiếu Nhan…”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi thích đại thiếu gia?”
An Nhược Hảo lập tức đỏ mặt.
“Thật là làm bậy.” Lương nha đầu day huyệt thái dương.
“Sao vậy?”
“Hạ Bối, phu nhân tìm nàng ấy.” Lúc này tỳ nữ tên Ti Ti đang đứng ở cửa, vẻ mặt thù địch nhìn An Nhược Hảo.
“Phu nhân tìm Tiếu Nhan?”
“Phu nhân kêu nàng ấy lập tức đi qua.” Ti Ti nói xong xoay người đi ra khỏi vườn Di Tinh.
“Ta với ngươi cùng nhau đi.” Lương nha đầu nắm tay nàng.
“Dì rất khó đối phó sao?” Trong lòng An Nhược Hảo không yên.
“Nói phu nhân không lợi hại, ngươi cho rằng lão gia có tiền có quyền thế sao chỉ cưới nàng làm phu nhân duy nhất, ngay cả tiểu thiếp cũng không dám nạp.”
“A.” An Nhược Hảo hơi nhức đầu, nhưng nếu là dì, vậy nên cho chút tình cảm và thể diện đi.
“Phu nhân, biểu tiểu thư đến.” Ti Ti vào cửa, giọng nói ngược lại còn ngọt hơn mật, gần như ngán chết người.
“Ừ.” Giọng nữ vang lên không mang theo chút tình cảm nào, điều này khiến trong lòng An Nhược Hảo dâng lên một dự cảm không tốt, dì khó đối phó, hơn nữa không muốn gặp nàng.
“Dì.” An Nhược Hảo học dáng vẻ cúi chào của Lương nha đầu.
“Tới đây cho ta xem.” Ngô phu nhân giơ tay với nàng.
An Nhược Hảo không thể làm gì khác hơn là vâng lời đi tới bên cạnh nàng ấy, không dám thở mạnh.
Ngô phu nhân nhìn chằm chằm thật lâu trâm ngọc trên đầu nàng, lại nhìn Ngô Đắc Nhân chòng chọc, thần sắc trong mắt hơi trách cứ: “Ngươi nghịch tử này, rõ là…”
“Nương!” Ngô Đắc Nhân né tránh nắm tay của Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân thầm thở dài, uống một hớp trà: “Ngươi cùng ca ngươi đã viên phòng chưa?”
“Hả?” An Nhược Hảo không ngờ nàng ta lại hỏi vấn đề này, “A, không có.”
“Ca ngươi vẫn coi ngươi là thê tử, đối xử cực tốt với ngươi.”
“Dạ.”
“Nghe nói ngươi rơi xuống nước trái lại thông minh hơn rồi, còn ở Vô Liễu thư trai làm một bài thơ không hợp thời.”
Trong lòng An Nhược Hảo thầm mắng một tiếng ngươi dám nói thơ của Ngải Thanh là thơ không hợp thời, thật quá đáng, nhưng nàng không lộ tức giận ra ngoài, bởi vì nàng không biết rốt cuộc nàng ta tìm nàng làm gì: “Vâng.”
“Bây giờ người của cả thôn Thuấn Thủy đều nói ca ngươi không xứng với ngươi, vì thế ca ngươi còn tìm ta.”
“Nhị ca tìm dì làm gì?”
“Hắn muốn đi theo Liễu tiên sinh học chữ, nhưng Liễu tiên sinh không muốn gặp hắn, nên ta tìm người tiến cử.” Ngô phu nhân làm như rất tiếc thay cho Lăng Canh Tân, “Đáng tiếc ngươi đúng là vẫn còn… Ôi, số mạng.”
“Dì đây là ý gì?”
“Thì ca của ngươi như vậy, chính hắn cũng cảm thấy không xứng với ngươi, có lẽ trong lòng ngươi cũng nghĩ như vậy?”
“Dì, thời gian trước ta mới biết ta đúng là được nương nhặt về.”
“Ngươi không phải được nhặt.” Đột nhiên sau khi nói xong Ngô phu nhân bịt miệng, sắc mặt bỗng dưng tái đi giống như đã lộ ra việc bí mật quan trọng.
“Dì?”
“Không sao, không sao, là nương ruột ngươi không cần ngươi, nương ngươi mới ôm ngươi về nuôi.” Ngô phu nhân hoảng hốt bối rối che giấu.
An Nhược Hảo không phải vốn là Tiếu Nhan, đối với nàng mà nói, trừ Lăng Canh Tân ra, cho dù ai cũng không phải là người thân của nàng, thấy nàng ta khẳng định đang nói láo sẽ không để ý, gật gật đầu.
Ngô phu nhân ngưng một lúc lâu rồi mới nói: “Nghe nói Viên Phú Cảnh trong thôn các ngươi có chút ý tứ với ngươi.”
“Ta và hắn không có gì cả.” An Nhược Hảo vội vàng phủ nhận, chột dạ liếc nhìn Ngô Đắc Nhân, quả nhiên là Ngô Đắc Nhân nhíu mày.
“Nương, người hỏi chút chuyện này làm gì?”
“Còn không phải để chào hỏi!” Ngô phu nhân liếc nhìn hắn, “Tiểu tử thúi không có tiền đồ!”
“Tiếu Nhan, nàng đừng để ý tới nương của ta.” Ngô Đắc Nhân cười hì hì cầm tay An Nhược Hảo.
“Tiếu Nhan, dì nhìn ra ngươi cũng có chút ý tứ với Đắc Nhân, Đắc Nhân lại ưa thích ngươi, không bằng dì làm chủ.”
Lúc này An Nhược Hảo mới cảm thấy có gì không đúng: “Cái gì?”
“Ca ngươi quả thật, mặc dù ta làm trưởng bối không nên nói như vậy, nhưng hắn quả thật không xứng với ngươi. Chờ ngươi thành thân cùng Đắc Nhân, ta sẽ làm chủ để cho hắn ở rể Liễu gia, cô nương Liễu gia kia cũng rất thích hắn, sẽ không bạc đãi hắn.”
“Dì, đây…” An Nhược Hảo hoàn toàn bối rối với những lời của Ngô phu nhân nói.
“Nương, đây là người đồng ý rồi?”
“Ta còn có thể không đồng ý sao?” Ngô phu nhân lại liếc nhìn nàng, nàng ta đột nhiên lại nhớ tới cái gì, “Tiếu Nhan, đến đây, cúi đầu xuống.” Mặc dù An Nhược Hảo kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu xuống cho nàng ta xem.
Ngô phu nhân kéo cổ nàng xuống, vén tóc dài lên, nhìn tỉ mỉ một lúc: “Vẫn còn.”
“Cái gì vẫn còn?”
“Nương, sao trên gáy biểu muội lại có đóa hoa bách hợp màu vàng?”
“Chuyện bé xé ra to, cũng chỉ là bớt mà thôi.” Ngô phu nhân uống ngụm nước trà rồi đuổi bọn hắn ra ngoài.
An Nhược Hảo còn mờ mịt không hiểu vì sao, bị Ngô Đắc Nhân kéo đến vườn Di Tình với phản ứng được: “Biểu ca, ý của dì là làm chủ để ta gả cho chàng?”
“Tiếu Nhan, mặc dù ta không để cho nàng làm phòng lớn, nhưng ta sẽ yêu nàng, sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.” Ngô Đắc Nhân ôm nàng hôn lên má nàng một cái.
“Dì còn muốn làm chủ cho nhị ca cưới tiểu thư Liễu gia?”
“Ừ, Liễu gia là gia đình giàu có ở trấn Cổ Nhạc, trong nhà chỉ có một nữ nhi, biểu ca ở rể là chuyện tốt nhất. Như vậy nàng đi theo ta hưởng phúc, ca nàng ở Liễu gia hưởng phúc, không phải tất cả đều vui vẻ sao?”
“Chờ một chút, chàng vừa nói phòng lớn gì?” An Nhược Hảo bị mọi chuyện đánh tới trở tay không kịp, gần như cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
“À, nương đã làm chủ để cho ta đính hôn với cô nương Lệ gia ở thành Đông, nói nàng không làm đại phu nhân được, chỉ có thể làm tiểu thiếp. Nhưng ta sẽ thương nàng, sẽ không để ý đến Lệ tiểu thư kia.”
“Đợi chút, chàng đã đính hôn rồi hả?”
“Ừ, sang năm ta mới mười tám, nàng vừa vặn sang năm mười lăm, chờ sang năm chúng ta sẽ thành thân.”
An Nhược Hảo im lặng trong nháy mắt, đây là thế giới gì, chẳng lẽ Lý Đường Ca của nàng còn muốn hưởng tề nhân chi phúc *, chẳng lẽ nàng còn phải chia sẻ một trượng phu với người khác?
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang phú quý, nhiều thê thiếp.
“Tiếu Nhan, sao nàng lại khóc?” Ngô Đắc Nhân lau nước mắt cho nàng, “Nàng xem nương để ta trao ngọc trâm của nàng dâu cho nàng, nàng còn mất hứng gì?”
Lần này An Nhược Hảo thật sự không biết nói gì rồi, chẳng lẽ nàng còn phải cảm kích hắn cho nàng một cây ngọc trâm đính ước, lại muốn cho nàng làm tiểu thiếp sao?
“Tiếu Nhan, nếu không để ta nói với nương, cho nàng làm phòng lớn?”
An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn lên, Ngô Đắc Nhân này nhìn là nam nhân rồi, nhưng trên thực tế tính tình còn rất con nít.
“Ta đi tìm nương, nàng chờ.” Ngô Đắc Nhân nói xong liền chạy đi.
An NHược Hảo dựa vào bên cửa, nghĩ tới lời Ngô phu nhân nói, nàng lại cảm thấy rất hoang đường. Giờ phút này, nàng cho rằng đáng lẽ nàng nên gả cho Lăng Canh Tân, chứ không nên mơ tưởng đến Ngô Đắc Nhân.
“Tiếu Nhan, sao mắt hồng hồng?” Lương nha đầu đi vào, sắc mặt càng thêm không tốt.
“Lương nha đầu, Ngô phủ này…”
“Tiếu Nhan, ta đã trở về.” Ngô Đắc Nhân vào cửa, thấy Lương nha đầu, “Ngươi đi ra ngoài, về sau có Tiếu Nhan mài mực cho ta.”
“Đại thiếu gia.”
“Hạ Bối, ngươi cút ra ngoài cho ta, nếu không ta lập tức cho người thông báo Lương gia trói ngươi về!”
Lương nha đầu hơi run rẩy, lo lắng liếc nhìn Tiếu Nhan rồi vẫn đi ra ngoài.
“Biểu ca, về sau chàng đừng mang chuyện này ra hù dọa Lương nha đầu.” Tiếu Nhan làm nũng ôm cánh tay Ngô Đắc Nhân.
“Được.” Ngô Đắc Nhân sờ mũi nhỏ của nàng.
“Sao biểu ca cao hứng vậy?”
“Nương nói, chỉ cần sang năm ta có thể đậu thi Hương, nương sẽ để cho nàng làm phòng lớn.”
An Nhược Hảo đột nhiên cảm thấy thật ra những chuyện này không liên quan đến nàng, đổi chủ đề: “Biểu ca muốn ta mài mực?”
“Sao có thể chứ.” Ngô Đắc Nhân cười lộ ra hàm răng trắng bóng, “Diệu Nhu, mau tới mài mực cho bổn thiếu gia.”
“Vâng” một tiếng, một tỳ nữ yểu điệu tiến vào. An Nhược Hảo nhìn y phục trên người nàng ta trong suốt đến mức gần như có thể nói không mặc gì, trợn to hai mắt.
Tỳ nữ đó liếc xéo An Nhược Hảo, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, lúc nhìn về phía Ngô Đắc Nhân lại đổi thành vô cùng thùy mị.
“Biểu ca, đây…”
“Đây là Diệu Nhu, về sau các nàng phải chung đụng thật tốt.”
An Nhược Hảo còn thất thần, Diệu Nhu đã nhích tới gần nàng, tay mềm mại không xương nắm chặt tay nàng, môi anh đào tiến tới bên cạnh tai nàng, hơi thở thơm như hoa lan: “Chúc mừng ngươi đã trở thành một thành viên của nha đầu thông phòng của Đại thiếu gia.”
“Nha đầu thông phòng?” An Nhược Hảo bất thình lình bị nàng ta đẩy, sau lưng đụng phải góc bàn, đau đến mức nàng không ngừng rơi lệ.
“Tiếu Nhan, sao vậy?” Ngô Đắc Nhân lại rất lo lắng cho nàng.
An Nhược Hảo đau đến nói không ra lời, nhìn Diệu Nhu mềm yếu như vậy, sức lực lại lớn đến kinh người.
“Tiếu Nhan, đụng vào đâu rồi?” Ngô Đắc Nhân nhìn nàng ôm sau lưng, vội đưa tay ra muốn nhìn.
“Biểu ca.” An Nhược Hảo đau đến vẫn phải hít hà.
“Diệu Nhu, ngươi!” Ngô Đắc Nhân nhìn nàng ta như vậy, trong lòng ngược lại rất rõ ràng, vỗ bàn một cái: “Người đâu, kéo tiện tỳ này ra ngoài, ném về Túy Xuân Lâu đi!”
“Ngươi đừng tới đây!” An Nhược Hảo càng thêm mạnh mẽ dùng đá ném heo rừng, sợ hãi khiến nàng hu hu khóc lớn.
Mắt thấy heo rừng đã tới, An Nhược Hảo chỉ có thể chấp nhận nhắm mắt lại: “A!”
“Tiếu Nhan!” Giờ phút này, quả thật chính là ông trời ban thiên thần xuống, khi nàng mở mắt ra liền nhìn thấy Lăng Canh Tân nhào về phía heo rừng, đang lăn lộn trên đất với heo rừng, cố gắng lăn xa nàng.
“Nhị ca cẩn thận!” An Nhược Hảo thấy một cảnh chấn động lòng người, ngay cả tim cũng treo lên cổ họng.
Lăng Canh Tân tay không tấc sắt đánh heo rừng, hơi sức đúng là vẫn kém một chút, một lúc sau bị heo rừng đâm vào cẳng chân, ngay lập tức máu chảy đầm đìa.
“Nhị ca, nhị ca…” An Nhược Hảo định cầm đá ném heo rừng, nhưng lại sợ ngộ thương Lăng Canh Tân. Lúc này nàng vô cùng giận bản thân, đứng ở đó nhưng không thể giúp được gì, chỉ có thể nhìn.
“Tiếu Nhan, đừng khóc.” Lăng Canh Tân nghe được nàng kêu gào, trong lòng hơi co rút đau đớn.
An Nhược Hảo thấy heo rừng lại húc Lăng Canh Tân lần nữa: “Nhị ca, nhị ca!” Ngay sau đó, nàng thấy heo rừng rống lên một tiếng, Lăng Canh Tân cùng heo rừng đều nằm im bất động rồi.
An Nhược Hảo nhìn một lát, vội vàng nhào qua: “Nhị ca!”
Lúc này An Nhược Hảo mới thấy cổ heo rừng cắm một thanh đao cùn, đã đi đời nhà ma rồi.
“Tiếu Nhan đừng khóc, nhị ca không sao.” Lăng Canh Tân lqd đưa tay đầy máu ra, lúc định chạm vào mặt nàng lại thu về.
An Nhược Hảo đưa tay cầm: “Nhị ca.”
Lăng Canh Tân nằm một lát, đẩy heo rừng đè trên người ngồi dậy: “Chúng ta về nhà.”
“Được.” An Nhược Hảo mang lại giày, đi theo sau lưng Lăng Canh Tân, nhìn hắn khiêng heo rừng chết không nhắm mắt, nhớ tới chuyện vừa rồi lại nghĩ tới chuyện đêm qua, trong lòng không biết có tư vị gì, nàng hoàn toàn không biết rõ bây giờ rốt cuộc là tình trạng gì.
Lăng Canh Tân đi một lát mới phát hiện nàng không đuổi kịp, quay đầu chờ lại phát hiện chân nàng cà thọt: “Chân của nàng thế nào?”
“Không có gì.” An Nhược Hảo thu chân lại.
Lăng Canh Tân biết nàng nói láo, ném heo rừng xuống đất, tiến lên ngồi xổm đưa tay cầm chân nàng rồi cởi giày ra: “Bị tảng đá làm rách chân sao không nói với nhị ca.”
“Không có việc gì.” An Nhược Hảo rất muốn thu chân lại nhưng bị nắm thật chặt rồi.
Lăng Canh Tân xé miếng vải dưới gấu áo quấn lấy cho nàng, xoay người sang chỗ khác: “Đi lên.”
“Còn heo rừng làm thế nào?”
“Heo rừng ném ở đây, đưa nàng về trước.”
“Ngộ nhỡ heo rừng bị người ta nhặt thì làm thế nào?”
“Đi lên.” Lăng Canh Tân hơi giận đưa tay kéo nàng đặt lên lưng mình, nhẹ nhàng nói một câu: “Không có gì quan trọng hơn nàng.”
An Nhược Hảo không nghe rõ: “Hả?”
“Lần sau đừng có chạy lung tung, cho dù tức nhị ca cũng đừng chạy loạn.”
An Nhược Hảo trầm mặc, im lặng nằm trên lưng hắn.
Đến nhà, Lăng Canh Tân liền thu xếp nấu nước ấm, nấu xong lại đổ vào thùng gỗ cho nàng, chuẩn bị quần áo tắm rửa: “Nàng tắm trước, nhị ca đi vác heo rừng về.”
An Nhược Hảo nhìn hắn khóa cửa lại đi ra ngoài, khó khăn bò vào thùng gỗ, nhiệt độ nước vừa đúng, lỗ chân lông cả người cũng giãn ra. Vết thương dưới lòng bàn chân bị nước nóng kích thích, die.endaan/leequ,ydonn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, nhưng so với thoải mái thì không tính vào đâu.
“Tiếu Nhan, xong chưa?” Lăng Canh Tân gọi mấy tiếng nhưng không có đáp lại, vội vàng mở khóa đi vào, lại phát hiện nàng dựa vào thùng gỗ ngủ thiếp đi.
“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lo lắng vỗ vỗ gương mặt nàng.
Khi An Nhược Hảo tỉnh lại sợ hết hồn, nhìn bản thân trong nước, vội kéo khăn vải che kín thân thể: “Đi ra ngoài.”
Lăng Canh Tân lặng lẽ đi ra ngoài.
Qua một hồi lâu, An Nhược Hảo mới từ trong nhà đi ra: “Nhị ca.”
Lăng Canh Tân phục hồi tinh thần từ trong trầm tư, lặng lẽ tiến vào xử lý xong heo rừng, An Nhược Hảo cứ đứng ở cửa nhìn như vậy. Nhìn hắn như đầu bếp chặt thịt heo rừng, bỏ từng miếng từng miếng một vào trong lọ muối, trên người bản thân đều là vết máu.
“Chân nhị ca chảy máu rồi.” An Nhược Hảo nhìn thấy vết máu trên đùi hắn đã khô một nửa, nhưng vẫn chảy máu tươi ra, chạy vào phòng.
“Không có việc gì.” Lăng Canh Tân nhìn đùi mình, lại nhìn An Nhược Hảo, trên mặt lộ ra nụ cười chua sót.
“Nhị ca lau một chút trước đi, ta qua nhà thím Tào hỏi xem có thuốc cầm máu không.” An Nhược Hảo nói xong liền chạy ra ngoài. Lăng Canh Tân nhìn bản thân, nghe lời lau người. Hắn thật sự đã quên chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu không phải say, hắn thà rằng bản thân khó chịu cũng sẽ không như vậy?
“Nhị ca.” Lúc An Nhược Hảo trở về, Lăng Canh Tân đang ngồi bên giường mặc quần áo, “Nhị ca, bôi thuốc đã rồi mặc.”
Lăng Canh Tân mặc cho ngón tay ấm áp của nàng lướt qua làn da hắn, tỉ mỉ rắc thuốc bột cho hắn, lại lấy mảnh vải băng bó tốt cho hắn. Mặc dù trong lòng Tiếu Nhan trách hắn, nhưng suy cho cùng vẫn đau lòng hắn: “Tiếu Nhan, tối qua…”
“Ta đã nói chuyện gì cũng chưa xảy ra.” Sắc mặt An Nhược Hảo nghiêm nghị, nàng vẫn khó có thể tha thứ cho hắn đã đối với nàng như vậy, vội vã cắt đứt lời hắn. Thu lọ thuốc, An Nhược Hảo liền đi ra cửa phòng, ngồi trên bậc cửa, không biết đang nghĩ gì.
Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng bi thương của nàng, nếu nàng không để cho hắn nói, vậy thì không đề cập đến nữa.
“Tiếu Nhan, cho này.”
An Nhược Hảo nhận bọc giấy trong tay hắn: “Là cái gì?”
“Tiết trung thu qua không đúng, ăn bánh trung thu coi như nhị ca bồi thường nàng.” Lăng Canh Tân dừng lại một chút, lại nói, “Lúa trong ruộng có thể gặt, ngày mai nhị ca sẽ đi ra ruộng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo ăn bánh trung thu, nhẹ nhàng đáp một tiếng, hơi nước trong mắt mờ mịt.
“Tiếu Nhan cứ đợi trong nhà chờ thôi.”
An Nhược Hảo ngẩng đầu, mặc dù lúa trong nhà không nhiều, nhưng cũng không ít, một mình hắn.
Lăng Canh Tân giống như nhìn thấu tâm tư của nàng: “Một mình nhị ca có thể, trước kia nhị ca cũng chỉ một mình.”
“Vậy ta làm gì?”
“Trước kia nàng vẫn chạy loạn trên núi dưới núi, chỉ có điều gần đây đừng chạy lên núi, trên núi nhiều thú hoang, trong khoảng thời gian này thích ra ngoài ăn trộm khoai lang.”
“A.” An Nhược Hảo vẫn nhớ tới con heo rừng khiến cho trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi đến bây giờ, nàng cảm thấy không khí đè nén hơi quái lạ, đứng dậy vào phòng.
Mặc dù Lăng Canh Tân không để cho nàng đi theo gặt lúa, nhưng An Nhược Hảo vẫn đi. Lăng Canh Tân không để cho nàng xuống ruộng, nàng liền ở bên cạnh đập lúa. Lăng Canh Tân không lay chuyển được nàng, đành từ bỏ.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Tiếu Nhan.”
An Nhược Hảo đang chuẩn bị cơm trưa, vừa quay đầu liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh đang tựa trên khung cửa, cười như không cười nhìn nàng.
“Chuyện gì?”
“Xiêm áo của nàng thật đẹp.” Viên Phú Cảnh tới gần nàng.
An Nhược Hảo nhìn y phục trên người: “Đây là nhị ca mua.”
“Nàng mặc áo đỏ rất đẹp mắt, không thể không nói ánh mắt của ca nàng kẻ quê mùa một cục vẫn rất tốt.”
“Không cho ngươi nói ca ta là kẻ quê mùa một cục!” An Nhược Hảo thấy hắn gọi Lăng Canh Tân như vậy, tức giận nói.
“Ha ha.” Viên Phú Cảnh lơ đễnh cười cười, “Có phải trước khi Ngô Đắc Nhân vào kinh nàng đã từng nhìn thấy hắn?”
“Hả?” An Nhược Hảo kinh ngạc sao đột nhiên hắn nhắc tới Ngô Đắc Nhân.
“Hôm nay ta đi hỏi, được biết Ngô Đắc Nhân đã từng té ngựa, biến mất một thời gian. Chờ đến khi người Ngô gia đến tìm hắn thì đầu óc của hắn có chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Trong lòng An Nhược Hảo lo lắng không yên.
“Dường như hắn đã quên một số chuyện, ngay cả ai chăm sóc hắn trong thời gian hắn biến mất cũng không biết. Ta đang nghĩ, có phải trước đây nàng đã nhìn thấy hắn. Nếu không vì sao nàng lại gọi hắn là đường ca?”
An Nhược Hảo nghe thấy hắn đã quên một số chuyện thì cảm thấy đầu óc ầm một tiếng: chẳng lẽ đó chính là Lý Đường Ca? Hắn mất trí nhớ?
Viên Phú Cảnh thấy sắc mặt của nàng tái nhợt trong chốc lát, lại cười: “Xem ra ta đoán không sai, nhưng mà ta hy vọng sau khi chúng ta thành thân nàng sẽ quên hắn, dù ta rộng lượng cũng không chấp nhận được cả ngày nàng cứ nghĩ đến nam nhân khác.”
“Cái gì?”
“Ta nói, nàng cũng đừng nhớ tới Ngô Đắc Nhân nữa. Cho dù hắn là tên du côn, nhưng cũng là thiếu gia của gia đình giàu có, dù sao cũng không tới phiên nàng.” Ngoài miệng Viên Phú Cảnh nói giống như hời hợt, nhưng An Nhược Hảo nghe lại hết sức chói tai.
“Ngươi!”
“Đừng nóng giận.” Viên Phú Cảnh đưa tay đè môi nàng lại, chờ lúc chạm tới lại chuyển thành vuốt ve, “Nàng biết ta có ý gì.”
“Viên Phú Cảnh, ta thật sự không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì?” An Nhược Hảo đẩy tay hắn ra.
“Ha ha, nếu nàng đã quyết định gả cho ta thì đừng ôm ôm ấp ấp ca ca nàng.” Trên mặt Viên Phú Cảnh cười cười.
“Ta quyết định gả cho ngươi khi nào?” An Nhược Hảo đột nhiên cảm thấy hắn quả thực không thể nói lý, xoay người đẩy ra.
“Ha ha, có thể xứng với nàng nàng cũng xứng đôi với ta, nàng còn có thể gả cho người nào?” Viên Phú Cảnh đến gần nàng, ép đến bên cửa sổ.
“Ngươi có tật xấu.” An Nhược Hảo dựa vào trên cửa sổ, tức giận không thôi, nhưng nàng cảm giác người nam nhân này dường như có vài điều không đúng.
“Có lẽ ta thật sự có tật xấu.” Viên Phú Cảnh đè trán, “Giống như khi nhìn nàng ta không bình thường, tiên sinh nói nữ nhân họa thủy, nhưng mà ta lại cao hứng khi bị nàng gieo họa, chính là vì nàng mà điên rồi thì sao?”
“Ngươi thật sự có thói xấu.”
Viên Phú Cảnh đột nhiên tiến gần môi của nàng, may mà An Nhược Hảo tránh nhanh, đẩy ra rồi. Viên Phú Cảnh mạnh mẽ giữ gáy nàng, in môi hắn lên môi mỏng, hôn bá đạo. Một tay kia giữ chặt tay nàng để cho nàng không động đậy, tuy nói thư sinh yếu đuối, nhưng khí lực không thua người nông dân. Một tay nắm lấy mềm mại trước ngực nàng, hạ quyết tâm giật xiêm áo cùng cái yếm ra, mạnh mẽ bóp.
An Nhược Hảo vốn bị hắn cưỡng chế không thể phản kháng, nhất quyết cắn môi hắn. Viên Phú Cảnh bị đau không thể không buông nàng ra.
“Khốn kiếp!” Một bạt tai tới, An Nhược Hảo quả thật đã giận dữ.
Viên Phú Cảnh che mặt, vuốt vuốt, một tay kia sờ môi: “Đã chảy máu, nàng thật độc ác.”
“Ta không cắn đứt đầu lưỡi ngươi đã là không tệ rồi, cút!” Một tay An Nhược Hảo che ngực, một tay chỉ ra cửa rống giận.
Viên Phú Cảnh lắc đầu, đứng nhìn nàng chằm chằm một lát, An Nhược Hảo nhìn không ra biểu cảm gì, thế nhưng trước khi nàng nói gì hắn đã xoay người đi ra ngoài.
Mà lúc này, trong đầu An Nhược Hảo chỉ nhớ tới hắn ta nói Ngô Đắc Nhân ngã ngựa, mất trí nhớ rồi. Chẳng lẽ là, nếu nói như vậy, hắn thật sự là Lý Đường Ca.
“Tiếu Nhan, nhị ca trở lại.” Lăng Canh Tân vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng đang đứng sững sờ bên cửa sổ, áo xốc xếch, yếm đỏ cũng loạn xạ che trên ngực, sốt ruột tiến vào: “Tiếu Nhan, nàng làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” An Nhược Hảo nắm chặt cổ áo, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Thời tiết quá nóng, mở rộng xiêm áo cho mát mẻ.”
Lăng Canh Tân biết rõ nàng nói láo, nhưng vẫn không vạch trần, chỉ lẳng lặng nhìn nàng bưng món ăn lên bàn.
“Tiếu Nhan.”
“Hả?”
“Chưa tới ba ngày lúa trong ruộng có thể thu toàn bộ, chờ thu xong lúa là có thể có loại thức ăn khác. Tiếu Nhan muốn ăn gì?” Không khí giữa hai người liên tiếp không có mùi vị gì, Lăng Canh Tân chỉ có thể cố gắng tìm nhiều đề tài.
“Rau cải, nấm hương, rau xà lách.” An Nhược Hảo cố nhớ tới món ăn mùa đông, “Còn có củ cải, măng tây…”
“Ta biết rồi.” Lăng Canh Tân uống ngụm nước trà cười nói, “Tiếu Nhan chỉ nghĩ đến đồ ăn.”
An Nhược Hảo cười ha ha, nói thẳng ra nàng không ăn hàng là xong rồi, đáng tiếc Lăng Canh Tân không biết khái niệm này, nói cho cùng bọn họ vẫn có sự khác nhau.
“Tiếu Nhan, nếu oán giận nhị ca thì nói thẳng, đừng giấu ở trong lòng. Nhị ca nhìn nàng như vậy rất khó chịu, cũng không biết nên làm như thế nào mới khiến cho nàng vui mừng.” Lăng Canh Tân đi tới bên cạnh nàng, thay nàng thu dọn chén đĩa.
“Xin hỏi có ai không?” Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói, Lăng Canh Tân cùng An Nhược Hảo vội ra cửa, lại thấy một gã sai vặt đang đứng.
“Ngươi là?”
“Vị này chính là nhị ca à, ta là người bên cạnh Ngô phu nhân, nhị ca chưa từng gặp ta, nhưng ta đã từng nhìn thấy nhị ca một lần.” Trên mặt gã sai vặt nở nụ cười, nhưng đáy mắt không cười.
“Dì cho ngươi đến tìm ta có việc gì?” Lăng Canh Tân hỏi.
“Không phải tìm biểu thiếu gia, phu nhân nói gần đây rất nhớ nhung muội muội đã qua đời, vừa đúng lúc công việc đồng áng của các ngươi cũng ít đi, muốn để cho biểu tiểu thư vào phủ ở một thời gian ngắn.”
An Nhược Hảo nghe lời này, trong lòng lạnh đến buồn nôn. Trước không xưng hô như vậy, cho tới bây giờ vẫn đều là nhị ca a Sửu, bỗng nhiên đổi thành biểu thiếu gia biểu tiểu thư, thật đúng là…
“Dì nàng ấy…”
Gã sai vặt thấy Lăng Canh Tân do dự, thô lỗ cắt ngang: “Phu nhân nói chỗ ở trong phủ đã an bài xong, biểu tiểu thư chỉ cần đi qua là được, không cần mang theo cái gì.”
“Dì muốn Tiếu Nhan ở bao lâu?”
“Ơ, phu nhân chưa nói.” Gã sai vặt hơi lúng túng.
Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo lặng im một lát: “Nếu dì muốn nàng đi, vậy nàng tới ở cùng dì ấy một thời gian đi.”
“Nhị ca…”
“Nhị ca cũng thường đi trấn trên, đến lúc đó tới thăm nàng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo vốn không muốn đi, nhưng nhớ tới lời Viên Phú Cảnh nói, nàng lại rất muốn đi nghiệm chứng một chuyến: rốt cuộc Ngô Đắc Nhân có phải là Lý Đường Ca không?
Gã sai vặt thấy Lăng Canh Tân đồng ý, vung tay lên, dưới đường nhỏ có hai gã sai vặt chạy lên, còn mang theo kiệu nhỏ: “Mời biểu tiểu thư lên kiệu.”
Mặc dù An Nhược Hảo không quen làm bộ như vậy, cũng không quen sự nhiệt tình bất ngờ của Ngô gia, nhưng vẫn vào nhà thu thập chút đồ rồi lên kiệu.
Hai gã sai vặt mang kiệu nhỏ đi thẳng tới trấn Cổ Nhạc, cho đến khi vào trong trấn An Nhược Hảo mới tỉnh cơn mơ: nàng lại muốn đi Ngô gia? Mặc dù lễ tiết Ngô gia không tính là nghiêm trang, n nhưng tốt xấu sao cũng coi như là nhà giàu,có quyền thế. Chắc quy củ trong phủ không phải ít, đây là chuyện phiền toái nhất. Đột nhiên nàng nhớ tới Lương nha đầu đưa vào Ngô gia dạo trước, may mà có người hiểu rõ.
“Biểu tiểu thư, đến rồi.” An Nhược Hảo ôm bọc nhỏ ra khỏi kiệu, nhìn cửa sau trước mắt, nói cho cùng nàng vẫn không được coi là người trên. Nhưng nàng muốn xem diện mạo của người dì này, ngoài miệng nói tình cảm với nương rất thân thiết, nhưng theo điệu bộ lại hoàn toàn không như vậy.
“Tiếu Nhan?” An Nhược Hảo đi tới lối rẽ ở hành lang dài thì đụng phải Lương nha đầu, “Tiếu Nhan, sao ngươi lại tới đây?”
“Dì nói muốn gặp ta, nha đầu ngươi lên cân.”An Nhược Hảo nắm tay nàng ta hưng phấn nói, đây là vừa vào cửa đã gặp người quen thật vui mừng.
“Phu nhân muốn gặp ngươi?” Lương nha đầu nhìn sang hai bên, “Phu nhân muốn gặp ngươi sao lại dẫn đến vườn Di Tình. Đây là chỗ đại thiếu gia ở.”
“Đại thiếu gia? Ngô Đắc Nhân?” An Nhược Hảo kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Lương nha đầu cau mày.
“Tiếu Nhan!” Ngô Đắc Nhân theo cửa hông đến, nhìn thấy An Nhược Hảo cười rạng rỡ, nhìn thấy Lương nha đầu lại nhíu mày, “Không phải kêu ngươi lấy bút mực cho ta sao, sao còn ở đây?”
“Đại thiếu gia đây là muốn ta tránh đi.” Lương nha đầu bảo vệ An Nhược Hảo, lạnh lùng nói.
An Nhược Hảo giống như đang xem kịch vui, Lương nha đầu này lại có thể không sợ đại thiếu gia.
“Ngươi cho rằng ngươi ỷ vào nương ta cho ngươi chỗ dựa là ta liền không dám động tới ngươi!” Ngô Đắc Nhân lạnh mặt, “Cút!”
“Không cho thiếu gia khi dễ Tiếu Nhan!”
“Nàng ấy là biểu muội của ta, còn chưa tới phiên ngươi lo!” Ngô Đắc Nhân đẩy Lương nha đầu ra.
“Không cho thiếu gia đụng vào nàng ấy!” Không ngờ Lương nha đầu còn cố cắt ngang, lại nhào tới chặn Ngô Đắc Nhân.
“Ngươi, ngươi cho rằng ta không có cách nào với ngươi sao? Ngươi cho rằng ta thật sự không biết ngươi là ai sao?” Ngô Đắc Nhân nheo mắt.
“Thiếu gia có ý gì?”
“Hừ, con dâu nuôi từ bé của Lương gia Trần Gia Bình, không bị chìm xuống sông ngược lại trốn tới nhà ta, nếu người Lương gia biết, còn không rõ kết quả của ngươi như thế nào?”
“Đừng tranh cãi nữa.” An Nhược Hảo hét lớn một tiếng, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lương nha đầu hơi lo lắng, “Biểu ca, là huynh tới tìm ta sao?”
“Ừ.” Ngô Đắc Nhân nhìn thấy nàng liền cười, “Quả nhiên là váy thêu hoa mặc trên người nàng rất đẹp mắt, không thể không nói ánh mắt của huynh nàng cũng không tệ.”
“Hả?”
“Đến đây, tới đây với biểu ca.” Ngô Đắc Nhân đẩy Lương nha đầu đã ngây ra như khúc gỗ, “Biểu ca có đồ tốt cho nàng.”
An Nhược Hảo lo lắng liếc mắt nhìn Lương nha đầu, nhưng giờ phút này vẫn nên bình ổn lại Ngô Đắc Nhân trước, bị Ngô Đắc Nhân kéo vào vườn Di Tình.
“Này, cho nàng.” Ngô Đắc Nhân giống như tặng vật quý mang ra một hộp gỗ.
“Biểu ca, đây…”
“Đưa cho nàng.”
“Vì sao?”
“Bộ vòng tay này xứng với nàng, đeo lên cho biểu ca nhìn coi.” Ngô Đắc Nhân không chờ nàng đồng ý liền đeo vòng ngọc lên tay nàng.
“Biểu ca, muội tới đây là ý của huynh?” An Nhược Hảo vẫn lo lắng điểm này.
“Cũng không hẳn, ta đã nói với nương ta muốn gặp nàng một chút, nhưng nương vẫn không cho ta gặp nàng. Ngày đó ở thôn Thuấn Thủy ta mới biết nàng chính là biểu muội của ta, thật đúng là duyên phận.”
“Trước kia chúng ta chưa từng gặp mặt sao?”
“Có lẽ đã gặp, nhưng mà ta không nhớ rõ.” Ngô Đắc Nhân xoa nhẹ gò má nàng, xúc cảm xa lạ khiến mặt An Nhược Hảo đỏ ửng lên trong chốc lát.
Lúc này An Nhược Hảo mới nhớ tới lời Viên Phú Cảnh nói, hóa ra không phải giả: “Biểu ca đã từng ngã ngựa?”
“Không phải ngã ngựa, là ngã từ trên thuyền xuống, rơi vào trong nước thiếu chút nữa thì chết chìm rồi.” Ngô Đắc Nhân cắm lên tóc nàng một cây trâm ngọc, “Thật đẹp mắt.”
“Biểu ca không nhớ rõ chuyện trước kia rồi hả?”
“Không nhớ rõ.” Ngô Đắc Nhân lắc lắc đầu, “Tiếu Nhan, nàng thật xinh đẹp.”
“Biểu ca…” An Nhược Hảo vốn định xác định xem hắn có đúng là mất trí nhớ không, giờ phút này nhìn thấy tình ý trong đáy mắt hắn, ánh mắt nhìn nàng giống ánh mắt Lý Đường Ca cỡ nào, cảm giác đôi tay xoa nhẹ trên mặt cũng giống nhau như đúc.
“Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân vuốt ve đôi môi của nàng, thấy An Nhược Hảo đã sững sờ, khẽ mỉm cười cúi đầu, đưa môi mỏng lại gần.
“Đại thiếu gia!” Lương nha đầu đẩy mạnh cửa.
“Khốn kiếp, ai cho ngươi tiến vào!” Ngô Đắc Nhân nổi giận, ném ly trà về phía Lương nha đầu.
“Đại thiếu gia, phu nhân tìm ngài, kêu ngài lập tức đi qua.” Lương nha đầu ngẩng đầu lên, không yếu thế chút nào.
“Ngươi!” Ngô Đắc Nhân định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đúng là nương tìm, liền thu vẻ giận dữ lại, “Tiếu Nhan, nàng đợi ở đây, ta đi một chút rồi quay lại.”
An Nhược Hảo còn đang đắm chìm trong tình ý triền miên, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lương nha đầu nâng váy đi tới trước mặt An Nhược Hảo, phất phất tay trước mặt nàng.
Lương nha đầu nhìn nàng ấy lại cười ngây ngô, nên gọi mấy tiếng: “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”
“Là hắn, nhất định là hắn, chắc chắn là hắn.” An Nhược Hảo nắm chặt tay Lương nha đầu.
“Tiếu Nhan, ngươi ngốc?”
“Nhất định là hắn, nếu không sao cảm giác kia giống vậy, hắn chỉ mất trí nhớ, hắn chính là hắn.”
“Tiếu Nhan, ngươi bị hắn mê hoặc rồi, ngươi nhất định bị hắn mê hoặc rồi.” Lương nha đầu vỗ vỗ gương mặt nàng, “Nữ nhân ở vườn Di Tình nhiều không kể xiết, ngươi đừng để cho hắn gây tai họa.”
“Đau.” An Nhược Hảo đẩy tay Lương nha đầu, lúc này mới phản ứng được, “Lương nha đầu!”
“Tiếu Nhan.” Lương nha đầu thở ra một hơi, “Ta còn tưởng rằng ngươi lại ngốc.”
“Dì tìm biểu ca có chuyện gì?”
“Hôm nay muốn hỏi bài hắn, phu nhân muốn đại thiếu gia thi cử nhân vào con đường làm quan.”
“Dì còn biết chữ?”
“Phu nhân rất lợi hại, trước kia nghe nói là tiểu thư gia đình giàu có ở Bắc Đô, đáng tiếc sau này cảnh nhà lưu lạc mới gả cho lão gia. Lão gia cũng dựa vào đồ cưới cùng đầu óc của nàng mới phát tài.
“Thật là một nữ nhân lợi hại.”
“Ừ. Tiếu Nhan…”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi thích đại thiếu gia?”
An Nhược Hảo lập tức đỏ mặt.
“Thật là làm bậy.” Lương nha đầu day huyệt thái dương.
“Sao vậy?”
“Hạ Bối, phu nhân tìm nàng ấy.” Lúc này tỳ nữ tên Ti Ti đang đứng ở cửa, vẻ mặt thù địch nhìn An Nhược Hảo.
“Phu nhân tìm Tiếu Nhan?”
“Phu nhân kêu nàng ấy lập tức đi qua.” Ti Ti nói xong xoay người đi ra khỏi vườn Di Tinh.
“Ta với ngươi cùng nhau đi.” Lương nha đầu nắm tay nàng.
“Dì rất khó đối phó sao?” Trong lòng An Nhược Hảo không yên.
“Nói phu nhân không lợi hại, ngươi cho rằng lão gia có tiền có quyền thế sao chỉ cưới nàng làm phu nhân duy nhất, ngay cả tiểu thiếp cũng không dám nạp.”
“A.” An Nhược Hảo hơi nhức đầu, nhưng nếu là dì, vậy nên cho chút tình cảm và thể diện đi.
“Phu nhân, biểu tiểu thư đến.” Ti Ti vào cửa, giọng nói ngược lại còn ngọt hơn mật, gần như ngán chết người.
“Ừ.” Giọng nữ vang lên không mang theo chút tình cảm nào, điều này khiến trong lòng An Nhược Hảo dâng lên một dự cảm không tốt, dì khó đối phó, hơn nữa không muốn gặp nàng.
“Dì.” An Nhược Hảo học dáng vẻ cúi chào của Lương nha đầu.
“Tới đây cho ta xem.” Ngô phu nhân giơ tay với nàng.
An Nhược Hảo không thể làm gì khác hơn là vâng lời đi tới bên cạnh nàng ấy, không dám thở mạnh.
Ngô phu nhân nhìn chằm chằm thật lâu trâm ngọc trên đầu nàng, lại nhìn Ngô Đắc Nhân chòng chọc, thần sắc trong mắt hơi trách cứ: “Ngươi nghịch tử này, rõ là…”
“Nương!” Ngô Đắc Nhân né tránh nắm tay của Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân thầm thở dài, uống một hớp trà: “Ngươi cùng ca ngươi đã viên phòng chưa?”
“Hả?” An Nhược Hảo không ngờ nàng ta lại hỏi vấn đề này, “A, không có.”
“Ca ngươi vẫn coi ngươi là thê tử, đối xử cực tốt với ngươi.”
“Dạ.”
“Nghe nói ngươi rơi xuống nước trái lại thông minh hơn rồi, còn ở Vô Liễu thư trai làm một bài thơ không hợp thời.”
Trong lòng An Nhược Hảo thầm mắng một tiếng ngươi dám nói thơ của Ngải Thanh là thơ không hợp thời, thật quá đáng, nhưng nàng không lộ tức giận ra ngoài, bởi vì nàng không biết rốt cuộc nàng ta tìm nàng làm gì: “Vâng.”
“Bây giờ người của cả thôn Thuấn Thủy đều nói ca ngươi không xứng với ngươi, vì thế ca ngươi còn tìm ta.”
“Nhị ca tìm dì làm gì?”
“Hắn muốn đi theo Liễu tiên sinh học chữ, nhưng Liễu tiên sinh không muốn gặp hắn, nên ta tìm người tiến cử.” Ngô phu nhân làm như rất tiếc thay cho Lăng Canh Tân, “Đáng tiếc ngươi đúng là vẫn còn… Ôi, số mạng.”
“Dì đây là ý gì?”
“Thì ca của ngươi như vậy, chính hắn cũng cảm thấy không xứng với ngươi, có lẽ trong lòng ngươi cũng nghĩ như vậy?”
“Dì, thời gian trước ta mới biết ta đúng là được nương nhặt về.”
“Ngươi không phải được nhặt.” Đột nhiên sau khi nói xong Ngô phu nhân bịt miệng, sắc mặt bỗng dưng tái đi giống như đã lộ ra việc bí mật quan trọng.
“Dì?”
“Không sao, không sao, là nương ruột ngươi không cần ngươi, nương ngươi mới ôm ngươi về nuôi.” Ngô phu nhân hoảng hốt bối rối che giấu.
An Nhược Hảo không phải vốn là Tiếu Nhan, đối với nàng mà nói, trừ Lăng Canh Tân ra, cho dù ai cũng không phải là người thân của nàng, thấy nàng ta khẳng định đang nói láo sẽ không để ý, gật gật đầu.
Ngô phu nhân ngưng một lúc lâu rồi mới nói: “Nghe nói Viên Phú Cảnh trong thôn các ngươi có chút ý tứ với ngươi.”
“Ta và hắn không có gì cả.” An Nhược Hảo vội vàng phủ nhận, chột dạ liếc nhìn Ngô Đắc Nhân, quả nhiên là Ngô Đắc Nhân nhíu mày.
“Nương, người hỏi chút chuyện này làm gì?”
“Còn không phải để chào hỏi!” Ngô phu nhân liếc nhìn hắn, “Tiểu tử thúi không có tiền đồ!”
“Tiếu Nhan, nàng đừng để ý tới nương của ta.” Ngô Đắc Nhân cười hì hì cầm tay An Nhược Hảo.
“Tiếu Nhan, dì nhìn ra ngươi cũng có chút ý tứ với Đắc Nhân, Đắc Nhân lại ưa thích ngươi, không bằng dì làm chủ.”
Lúc này An Nhược Hảo mới cảm thấy có gì không đúng: “Cái gì?”
“Ca ngươi quả thật, mặc dù ta làm trưởng bối không nên nói như vậy, nhưng hắn quả thật không xứng với ngươi. Chờ ngươi thành thân cùng Đắc Nhân, ta sẽ làm chủ để cho hắn ở rể Liễu gia, cô nương Liễu gia kia cũng rất thích hắn, sẽ không bạc đãi hắn.”
“Dì, đây…” An Nhược Hảo hoàn toàn bối rối với những lời của Ngô phu nhân nói.
“Nương, đây là người đồng ý rồi?”
“Ta còn có thể không đồng ý sao?” Ngô phu nhân lại liếc nhìn nàng, nàng ta đột nhiên lại nhớ tới cái gì, “Tiếu Nhan, đến đây, cúi đầu xuống.” Mặc dù An Nhược Hảo kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu xuống cho nàng ta xem.
Ngô phu nhân kéo cổ nàng xuống, vén tóc dài lên, nhìn tỉ mỉ một lúc: “Vẫn còn.”
“Cái gì vẫn còn?”
“Nương, sao trên gáy biểu muội lại có đóa hoa bách hợp màu vàng?”
“Chuyện bé xé ra to, cũng chỉ là bớt mà thôi.” Ngô phu nhân uống ngụm nước trà rồi đuổi bọn hắn ra ngoài.
An Nhược Hảo còn mờ mịt không hiểu vì sao, bị Ngô Đắc Nhân kéo đến vườn Di Tình với phản ứng được: “Biểu ca, ý của dì là làm chủ để ta gả cho chàng?”
“Tiếu Nhan, mặc dù ta không để cho nàng làm phòng lớn, nhưng ta sẽ yêu nàng, sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.” Ngô Đắc Nhân ôm nàng hôn lên má nàng một cái.
“Dì còn muốn làm chủ cho nhị ca cưới tiểu thư Liễu gia?”
“Ừ, Liễu gia là gia đình giàu có ở trấn Cổ Nhạc, trong nhà chỉ có một nữ nhi, biểu ca ở rể là chuyện tốt nhất. Như vậy nàng đi theo ta hưởng phúc, ca nàng ở Liễu gia hưởng phúc, không phải tất cả đều vui vẻ sao?”
“Chờ một chút, chàng vừa nói phòng lớn gì?” An Nhược Hảo bị mọi chuyện đánh tới trở tay không kịp, gần như cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
“À, nương đã làm chủ để cho ta đính hôn với cô nương Lệ gia ở thành Đông, nói nàng không làm đại phu nhân được, chỉ có thể làm tiểu thiếp. Nhưng ta sẽ thương nàng, sẽ không để ý đến Lệ tiểu thư kia.”
“Đợi chút, chàng đã đính hôn rồi hả?”
“Ừ, sang năm ta mới mười tám, nàng vừa vặn sang năm mười lăm, chờ sang năm chúng ta sẽ thành thân.”
An Nhược Hảo im lặng trong nháy mắt, đây là thế giới gì, chẳng lẽ Lý Đường Ca của nàng còn muốn hưởng tề nhân chi phúc *, chẳng lẽ nàng còn phải chia sẻ một trượng phu với người khác?
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang phú quý, nhiều thê thiếp.
“Tiếu Nhan, sao nàng lại khóc?” Ngô Đắc Nhân lau nước mắt cho nàng, “Nàng xem nương để ta trao ngọc trâm của nàng dâu cho nàng, nàng còn mất hứng gì?”
Lần này An Nhược Hảo thật sự không biết nói gì rồi, chẳng lẽ nàng còn phải cảm kích hắn cho nàng một cây ngọc trâm đính ước, lại muốn cho nàng làm tiểu thiếp sao?
“Tiếu Nhan, nếu không để ta nói với nương, cho nàng làm phòng lớn?”
An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn lên, Ngô Đắc Nhân này nhìn là nam nhân rồi, nhưng trên thực tế tính tình còn rất con nít.
“Ta đi tìm nương, nàng chờ.” Ngô Đắc Nhân nói xong liền chạy đi.
An NHược Hảo dựa vào bên cửa, nghĩ tới lời Ngô phu nhân nói, nàng lại cảm thấy rất hoang đường. Giờ phút này, nàng cho rằng đáng lẽ nàng nên gả cho Lăng Canh Tân, chứ không nên mơ tưởng đến Ngô Đắc Nhân.
“Tiếu Nhan, sao mắt hồng hồng?” Lương nha đầu đi vào, sắc mặt càng thêm không tốt.
“Lương nha đầu, Ngô phủ này…”
“Tiếu Nhan, ta đã trở về.” Ngô Đắc Nhân vào cửa, thấy Lương nha đầu, “Ngươi đi ra ngoài, về sau có Tiếu Nhan mài mực cho ta.”
“Đại thiếu gia.”
“Hạ Bối, ngươi cút ra ngoài cho ta, nếu không ta lập tức cho người thông báo Lương gia trói ngươi về!”
Lương nha đầu hơi run rẩy, lo lắng liếc nhìn Tiếu Nhan rồi vẫn đi ra ngoài.
“Biểu ca, về sau chàng đừng mang chuyện này ra hù dọa Lương nha đầu.” Tiếu Nhan làm nũng ôm cánh tay Ngô Đắc Nhân.
“Được.” Ngô Đắc Nhân sờ mũi nhỏ của nàng.
“Sao biểu ca cao hứng vậy?”
“Nương nói, chỉ cần sang năm ta có thể đậu thi Hương, nương sẽ để cho nàng làm phòng lớn.”
An Nhược Hảo đột nhiên cảm thấy thật ra những chuyện này không liên quan đến nàng, đổi chủ đề: “Biểu ca muốn ta mài mực?”
“Sao có thể chứ.” Ngô Đắc Nhân cười lộ ra hàm răng trắng bóng, “Diệu Nhu, mau tới mài mực cho bổn thiếu gia.”
“Vâng” một tiếng, một tỳ nữ yểu điệu tiến vào. An Nhược Hảo nhìn y phục trên người nàng ta trong suốt đến mức gần như có thể nói không mặc gì, trợn to hai mắt.
Tỳ nữ đó liếc xéo An Nhược Hảo, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, lúc nhìn về phía Ngô Đắc Nhân lại đổi thành vô cùng thùy mị.
“Biểu ca, đây…”
“Đây là Diệu Nhu, về sau các nàng phải chung đụng thật tốt.”
An Nhược Hảo còn thất thần, Diệu Nhu đã nhích tới gần nàng, tay mềm mại không xương nắm chặt tay nàng, môi anh đào tiến tới bên cạnh tai nàng, hơi thở thơm như hoa lan: “Chúc mừng ngươi đã trở thành một thành viên của nha đầu thông phòng của Đại thiếu gia.”
“Nha đầu thông phòng?” An Nhược Hảo bất thình lình bị nàng ta đẩy, sau lưng đụng phải góc bàn, đau đến mức nàng không ngừng rơi lệ.
“Tiếu Nhan, sao vậy?” Ngô Đắc Nhân lại rất lo lắng cho nàng.
An Nhược Hảo đau đến nói không ra lời, nhìn Diệu Nhu mềm yếu như vậy, sức lực lại lớn đến kinh người.
“Tiếu Nhan, đụng vào đâu rồi?” Ngô Đắc Nhân nhìn nàng ôm sau lưng, vội đưa tay ra muốn nhìn.
“Biểu ca.” An Nhược Hảo đau đến vẫn phải hít hà.
“Diệu Nhu, ngươi!” Ngô Đắc Nhân nhìn nàng ta như vậy, trong lòng ngược lại rất rõ ràng, vỗ bàn một cái: “Người đâu, kéo tiện tỳ này ra ngoài, ném về Túy Xuân Lâu đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.