Nương Tử Kỳ Cục, Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa
Chương 2: Tiểu Nam Hài Đáng Yêu 2
Mục Đan Phong
03/03/2023
Ngẩng đầu không thấy mặt trời, cúi đầu cũng chẳng thấy mặt đất...
Trái lại có phần giống rừng rậm nguyên thủy.
May là nàng đi du lịch thám hiểm, trong ba lô chứa không ít đồ dùng thiết yếu, bên trong cũng không ít thức ăn và nước uống, may ra còn không đến mức đói khát mà chết.
Nàng chân cũng rất khỏe, nếu đi một ngày, ít nhất cũng đi được tám tram dặm.
Nhưng không ngờ đi mãi vẫn không thấy ven rừng đâu.
Điều này làm nàng có chút sợ hãi, hoài nghi la bàn trong tay, làm hại nàng đi vòng vòng trong khu rừng này.
Trong rừng rậm nguyên thủy loại dã thú nào cũng có. Tề Bảo Nhi bước đi thật cẩn thận, may là bản thân không đυ.ng phải thú ăn thịt cỡ lớn nào, nhưng không ngờ lại vừa vặn đυ.ng phải một con báo!
Theo bản năng, Tề Bảo Nhi sử dụng cả tay lẫn chân, nhanh hết sức leo lên cây đại thụ gần đó.
Nàng lúc này mới nhớ ra báo cũng có thể leo trèo. Cũng coi như nàng thông minh, khả năng ứng biến cũng nhanh, lập tức theo cành cây nhỏ leo lên.
Tề Bảo Nhi xinh xắn lanh lợi, trọng lượng nhẹ hơn con báo kia rất nhiều. Nàng đứng trên một cành cây khá nhỏ, run rẩy nhẹ cành cây cũng rung động theo.
Bên kia con báo vừa đặt bàn chân lớn lên, cành cây đã rung động như gặp phải động đất cấp mười. Những tiếng răng rắc phát ra, tưởng như sẽ nghe thấy âm thanh đứt gãy.
Lúc này một người một báo cách mặt đất rất cao.
Nếu như thân cành thật sự gãy, mặc dù to lớn như con báo, cũng đều sẽ ngã bị thương.
Con báo này coi như cũng biết điều. Vì vậy nó không dám tiến thêm nữa, rồi lại không cam lòng buông tha miếng mồi ngon đã đến miệng. Vậy là nó bèn nằm phục tại đó, cảnh giác canh chừng Tề Bảo Nhi. Kể từ đó tạo thành cục diện bế tắc.
Tề Bảo Nhi đau đầu đến cực điểm.
Nàng mặc dù có một thân võ học, nhưng trước giờ chỉ đấu cùng người, chưa từng chống lại cùng dã thú. Cũng không ngờ có ngày lại cùng một con báo làm đối thủ. Huống chi con báo này thuộc phạm vi bảo vệ động vật cấp hai của nhà nước đấy.
Đánh chết nó, có khi còn phải ngồi tù....
Nàng đi liền một ngày, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, chân tay dường như muốn nhũn ra.
Chỉ cần không cẩn thận một cái, ngã xuống sẽ bị giày vò đến chết.
Chỉ cần không cẩn thận một cái, ngã xuống sẽ bị giày vò đến chết. Mặt trời dần ngả về tây, nàng cùng con báo đã đối mặt được ba giờ đồng hồ.
Đầu con báo vẫn ngó nghiêng khắp nơi, dươngf như không có ý định bỏ đi.
"Báo lão huynh, ngài đừng cùng ta phí sức nữa được không? Trên người ta không có mấy lượng thịt, còn chưa đủ ngài nhét kẽ răng. Thời gian dài như vậy, nói không chừng ngài có thể bắt được con heo rừng ăn no nê rồi, cũng đừng để lão nhân gia ngài phải lãng phí thời gian quý giá trên người ta..."
Không có biện pháp, nếu nàng không nghĩ cách chuyển dời sự chú ý của mình, sợ nàng cứ thế ngủ đi mất...
Con báo nghoảnh mặt đi, chẳng thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng.
"Xem ra chỉ còn cách liều mạng thôi!" Đôi mắt Tề Bảo Nhi loé lên sát khí. Không muốn cho con báo ăn, cũng chỉ còn cách tiêu diệt nó!
Có phải ngồi tù hay không sau này hãy nói. Trước bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
"Hô!" Một trận gió vù vù ấp tới, một đống trắng trắng béo tròn bỗng nhiên. chẳng biết từ nơi nào rớt xuống.
Vừa khéo nện trúng người con báo xui xẻo!
Con báo bất ngờ không kịp đề phòng, bị nện giữa người.
NGAO, một tiếng rống thảm thiết vang dội, cùng với cái thứ trắng tròn lăn một đường xuống cây!
Rầm! Rầm!
Bên dưới truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống cùng một tiếng gào thét, cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, đến khi Tề Bảo Nhi kịp phản ứng, thì dưới tán cây đã yên lặng.
Cái gì giúp nàng giải vây vậy?
Tề Bảo Nhi nghi hoặc chớp chớp mắt, ngó xuống dưới xem xét.
Bỗng nhiên nàng sửng sốt ngây ngốc một lúc.
Dưới gốc đại thụ, con báo nằm đó không nhúc nhích.
Mà ngay bên cạnh con báo, có một đứa bé cuộn mình nằm đó, không biết sống hay chết.
Trong lòng nàng "Lộp bộp" nhảy dựng, bất chấp tất cả, cuống quít trượt xuống khỏi thân cây.
Mặc kệ chân mình mềm nhũn chập choạng, hai chân ba bước chạy đến cạnh đứa bé.
Tới gần mới nhìn rõ, đứa bé khoảng tầm bốn năm tuổi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dù có chút bụi bặm, nhưng da thịt vô cùng mịn màng, trắng mịn đáng yêu. Lông mi thật dài phủ trên mí mắt, dĩ nhiên là một tiểu nam hài cực kì xinh đẹp đáng yêu!
Trong một khu rừng rậm nguyên thủy lấy đâu ra một đứa trẻ thế này?
Trái lại có phần giống rừng rậm nguyên thủy.
May là nàng đi du lịch thám hiểm, trong ba lô chứa không ít đồ dùng thiết yếu, bên trong cũng không ít thức ăn và nước uống, may ra còn không đến mức đói khát mà chết.
Nàng chân cũng rất khỏe, nếu đi một ngày, ít nhất cũng đi được tám tram dặm.
Nhưng không ngờ đi mãi vẫn không thấy ven rừng đâu.
Điều này làm nàng có chút sợ hãi, hoài nghi la bàn trong tay, làm hại nàng đi vòng vòng trong khu rừng này.
Trong rừng rậm nguyên thủy loại dã thú nào cũng có. Tề Bảo Nhi bước đi thật cẩn thận, may là bản thân không đυ.ng phải thú ăn thịt cỡ lớn nào, nhưng không ngờ lại vừa vặn đυ.ng phải một con báo!
Theo bản năng, Tề Bảo Nhi sử dụng cả tay lẫn chân, nhanh hết sức leo lên cây đại thụ gần đó.
Nàng lúc này mới nhớ ra báo cũng có thể leo trèo. Cũng coi như nàng thông minh, khả năng ứng biến cũng nhanh, lập tức theo cành cây nhỏ leo lên.
Tề Bảo Nhi xinh xắn lanh lợi, trọng lượng nhẹ hơn con báo kia rất nhiều. Nàng đứng trên một cành cây khá nhỏ, run rẩy nhẹ cành cây cũng rung động theo.
Bên kia con báo vừa đặt bàn chân lớn lên, cành cây đã rung động như gặp phải động đất cấp mười. Những tiếng răng rắc phát ra, tưởng như sẽ nghe thấy âm thanh đứt gãy.
Lúc này một người một báo cách mặt đất rất cao.
Nếu như thân cành thật sự gãy, mặc dù to lớn như con báo, cũng đều sẽ ngã bị thương.
Con báo này coi như cũng biết điều. Vì vậy nó không dám tiến thêm nữa, rồi lại không cam lòng buông tha miếng mồi ngon đã đến miệng. Vậy là nó bèn nằm phục tại đó, cảnh giác canh chừng Tề Bảo Nhi. Kể từ đó tạo thành cục diện bế tắc.
Tề Bảo Nhi đau đầu đến cực điểm.
Nàng mặc dù có một thân võ học, nhưng trước giờ chỉ đấu cùng người, chưa từng chống lại cùng dã thú. Cũng không ngờ có ngày lại cùng một con báo làm đối thủ. Huống chi con báo này thuộc phạm vi bảo vệ động vật cấp hai của nhà nước đấy.
Đánh chết nó, có khi còn phải ngồi tù....
Nàng đi liền một ngày, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, chân tay dường như muốn nhũn ra.
Chỉ cần không cẩn thận một cái, ngã xuống sẽ bị giày vò đến chết.
Chỉ cần không cẩn thận một cái, ngã xuống sẽ bị giày vò đến chết. Mặt trời dần ngả về tây, nàng cùng con báo đã đối mặt được ba giờ đồng hồ.
Đầu con báo vẫn ngó nghiêng khắp nơi, dươngf như không có ý định bỏ đi.
"Báo lão huynh, ngài đừng cùng ta phí sức nữa được không? Trên người ta không có mấy lượng thịt, còn chưa đủ ngài nhét kẽ răng. Thời gian dài như vậy, nói không chừng ngài có thể bắt được con heo rừng ăn no nê rồi, cũng đừng để lão nhân gia ngài phải lãng phí thời gian quý giá trên người ta..."
Không có biện pháp, nếu nàng không nghĩ cách chuyển dời sự chú ý của mình, sợ nàng cứ thế ngủ đi mất...
Con báo nghoảnh mặt đi, chẳng thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng.
"Xem ra chỉ còn cách liều mạng thôi!" Đôi mắt Tề Bảo Nhi loé lên sát khí. Không muốn cho con báo ăn, cũng chỉ còn cách tiêu diệt nó!
Có phải ngồi tù hay không sau này hãy nói. Trước bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
"Hô!" Một trận gió vù vù ấp tới, một đống trắng trắng béo tròn bỗng nhiên. chẳng biết từ nơi nào rớt xuống.
Vừa khéo nện trúng người con báo xui xẻo!
Con báo bất ngờ không kịp đề phòng, bị nện giữa người.
NGAO, một tiếng rống thảm thiết vang dội, cùng với cái thứ trắng tròn lăn một đường xuống cây!
Rầm! Rầm!
Bên dưới truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống cùng một tiếng gào thét, cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, đến khi Tề Bảo Nhi kịp phản ứng, thì dưới tán cây đã yên lặng.
Cái gì giúp nàng giải vây vậy?
Tề Bảo Nhi nghi hoặc chớp chớp mắt, ngó xuống dưới xem xét.
Bỗng nhiên nàng sửng sốt ngây ngốc một lúc.
Dưới gốc đại thụ, con báo nằm đó không nhúc nhích.
Mà ngay bên cạnh con báo, có một đứa bé cuộn mình nằm đó, không biết sống hay chết.
Trong lòng nàng "Lộp bộp" nhảy dựng, bất chấp tất cả, cuống quít trượt xuống khỏi thân cây.
Mặc kệ chân mình mềm nhũn chập choạng, hai chân ba bước chạy đến cạnh đứa bé.
Tới gần mới nhìn rõ, đứa bé khoảng tầm bốn năm tuổi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dù có chút bụi bặm, nhưng da thịt vô cùng mịn màng, trắng mịn đáng yêu. Lông mi thật dài phủ trên mí mắt, dĩ nhiên là một tiểu nam hài cực kì xinh đẹp đáng yêu!
Trong một khu rừng rậm nguyên thủy lấy đâu ra một đứa trẻ thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.