Nương Tử Kỳ Cục, Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa
Chương 3: Tiểu Nam Hài Đáng Yêu 3
Mục Đan Phong
03/03/2023
Trong rừng rậm nguyên thủy như vậy đâu ra một đứa trẻ thế này?
Hơn nữa còn là từ trên trời rơi xuống đấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn phía trên, dày đặc tán lá che đỉnh đầu, trừ một màu xanh, nàng chẳng thấy bất kỳ vật gì.
Ồ, nó vận trang phục gì vậy? Đứa nhỏ kia vận một chiếc choàng màu trắng thêu chìm đám mây ánh vàng, tóc thật dài xõa xuống, trông thế nào cũng không giống trang phục hiện đại.
Thằng bé này đang quay phim sao? Sao không thấy đạo diễn, camera, cũng không nhìn thấy nhân viên công tác khác... đứa nhỏ này từ đâu mà xuất hiện?
Tề Bảo Nhi kiểm tra thử hơi thở của nó, không sao, chẳng qua là rơi xuống bị choáng, tính mạng không vấn đề. "Này, cục bột, tỉnh, tỉnh."
Tề Bảo Nhi vỗ vỗ mặt nó, thuận tiện kiểm tra tay chân nó. Cũng may, cũng may, không có gì tổn thương...
Ồ, biết đâu là đang đóng phim, trên lưng nó hẳn phải có dây treo. Đứa nhỏ này trên người mềm mịn như nước, nhưng cái gì cũng không có.
Nàng hơi nhăn lông mày. Đứa nhỏ này rốt cuộc từ nơi nào đến? Đứa trẻ "A..." một tiếng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa hé mắt. Không phải là bị ngã chấn thương não rồi?
Dù sao từ cao như vậy té xuống, không thể xem thường được!
Tề Bảo Nhi càng ôm chặt đứa bé vào lòng.
Bàn tay nhỏ bé tại trên đầu của nó sờ tới sờ lui, nhìn xem có chỗ nào sưng lên hay không.
A..., làn da nó sờ vào thật thích. Non nớt trơn mịn, làm cho người ta hận không thể cắn lên một cái.
Tề Bảo Nhi luôn luôn ưa thích trẻ con, cùng với trẻ con rất có duyên. Lúc này mặc dù đối với đứa nhỏ lai lịch bất minh có một chút nghi ngờ. Nhưng vẫn nhịn không được, cúi đầu tại trên mặt đứa bé hôn một cái.
Bờ môi Tề Bảo Nhi vừa rời đi khuôn mặt đứa bé, đứa bé lông mi thật dài run rẩy một cái.
Mở mắt.
Tề Bảo Nhi còn chưa kịp tránh ra, cùng đứa bé mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Tề Bảo Nhi hơi hơi ngẩn ngơ. Cũng không biết tại sao, nàng thấy trong đôi mắt nó có một tia nhàn nhạt chế giễu.
Tuy rằng chỉ chợt lóe lên, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt tinh nhanh của Tề Bảo Nhi.
Cái này —— đây là ánh mắt tiểu hài tử có thể có sao?
Tề Bảo Nhi thân thể hơi hơi cứng đờ, cười xấu hổ cười cười: "Cậu tỉnh rồi? Anh bạn nhỏ?"
Hài tử thân thể khẽ động, nhẹ nhàng duỗi eo, đứng lên.
Đôi mắt to tròn liếc qua nàng , rồi lại không nói câu nào.
Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy không lẽ lại bị câm? Vậy cũng thật đáng tiếc!
Ánh mắt Tề Bảo Nhi nhu hoà, bày ra bộ mặt tươi cười "Người bạn nhỏ? Cậu đang quay phim sao? Sao lại từ phía trên rơi xuống?" .
Nó hơi nhíu mày, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, cái áo choàng nhỏ trên người nó không biết có gì thần kì: chất vải đấy, nó chỉ nhè nhẹ vỗ một cái, bùn bẩn phía trên liền toàn bộ không cánh mà bay. Sạch sẽ như mới, so với hiệu giặt vừa mới vừa phẳng hơn.
Nó không thèm liếc Tề Bảo Nhi một cái liền xoay người rời đi.
Thằng nhóc rắm thối! Dám ngó lơ nàng! "Nhóc, tốt xấu gì tôi cũng đã cứu cậu, cậu đây là thái độ gì? "
Tuy Tề Bảo Nhi cảm thấy đứa nhỏ này xuất hiện cực kỳ quỷ dị, trong lòng có chút phòng bị, nhưng một đứa trẻ mà thôi, dù cho quỷ dị cũng có thể làm gì được nàng.
Hơn nữa, nàng cũng rất không cam lòng bị một đứa bé khinh bỉ, hơi sững sờ, lại đuổi theo. "Đã cứu ta?"
Đứa bé kia bỗng nhiên dừng bước, như cười như không liếc nhìn Tề Bảo Nhi Lãnh đạm thốt lên: "Ta mới là ân nhân cứu mạng của ngươi đi? Nếu như không phải ta đè chết con báo kia, đoán chừng ngươi đã biến thành đồ ăn trong bụng nó rồi."
Âm thanh trẻ con thanh thuý, như châu rơi khay ngọc, dễ nghe vô cùng.
Nó làm sao biết? Chẳng lẽ thằng nhóc này trong nháy mắt rơi xuống đã thấy rõ ràng tình huống lúc đó?
Tề Bảo Nhi nhíu mày, cười tủm tỉm sờ lên đầu của nó: "Cục bột, không ngờ cậu biết nói chuyện nha, tôi còn tưởng cậu bị câm. Cậu tên là gì, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Đứa bé kia khẽ mím môi, đôi mắt híp lại, liếc nhìn Tề Bảo Nhi: "Ngươi là ai? Mặc thành như vậy không sợ người khác cho ngươi là yêu quái mà bắt nhầm?"
Tưởng là yêu quái mà bắt nhầm?
Khoé miệng Tề Bảo Nhi co giật hai cái. Để tiện cho việc thám hiểm, nàng mặc một cái áo T-shirt trắng ngắn tay .
Hơn nữa còn là từ trên trời rơi xuống đấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn phía trên, dày đặc tán lá che đỉnh đầu, trừ một màu xanh, nàng chẳng thấy bất kỳ vật gì.
Ồ, nó vận trang phục gì vậy? Đứa nhỏ kia vận một chiếc choàng màu trắng thêu chìm đám mây ánh vàng, tóc thật dài xõa xuống, trông thế nào cũng không giống trang phục hiện đại.
Thằng bé này đang quay phim sao? Sao không thấy đạo diễn, camera, cũng không nhìn thấy nhân viên công tác khác... đứa nhỏ này từ đâu mà xuất hiện?
Tề Bảo Nhi kiểm tra thử hơi thở của nó, không sao, chẳng qua là rơi xuống bị choáng, tính mạng không vấn đề. "Này, cục bột, tỉnh, tỉnh."
Tề Bảo Nhi vỗ vỗ mặt nó, thuận tiện kiểm tra tay chân nó. Cũng may, cũng may, không có gì tổn thương...
Ồ, biết đâu là đang đóng phim, trên lưng nó hẳn phải có dây treo. Đứa nhỏ này trên người mềm mịn như nước, nhưng cái gì cũng không có.
Nàng hơi nhăn lông mày. Đứa nhỏ này rốt cuộc từ nơi nào đến? Đứa trẻ "A..." một tiếng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa hé mắt. Không phải là bị ngã chấn thương não rồi?
Dù sao từ cao như vậy té xuống, không thể xem thường được!
Tề Bảo Nhi càng ôm chặt đứa bé vào lòng.
Bàn tay nhỏ bé tại trên đầu của nó sờ tới sờ lui, nhìn xem có chỗ nào sưng lên hay không.
A..., làn da nó sờ vào thật thích. Non nớt trơn mịn, làm cho người ta hận không thể cắn lên một cái.
Tề Bảo Nhi luôn luôn ưa thích trẻ con, cùng với trẻ con rất có duyên. Lúc này mặc dù đối với đứa nhỏ lai lịch bất minh có một chút nghi ngờ. Nhưng vẫn nhịn không được, cúi đầu tại trên mặt đứa bé hôn một cái.
Bờ môi Tề Bảo Nhi vừa rời đi khuôn mặt đứa bé, đứa bé lông mi thật dài run rẩy một cái.
Mở mắt.
Tề Bảo Nhi còn chưa kịp tránh ra, cùng đứa bé mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Tề Bảo Nhi hơi hơi ngẩn ngơ. Cũng không biết tại sao, nàng thấy trong đôi mắt nó có một tia nhàn nhạt chế giễu.
Tuy rằng chỉ chợt lóe lên, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt tinh nhanh của Tề Bảo Nhi.
Cái này —— đây là ánh mắt tiểu hài tử có thể có sao?
Tề Bảo Nhi thân thể hơi hơi cứng đờ, cười xấu hổ cười cười: "Cậu tỉnh rồi? Anh bạn nhỏ?"
Hài tử thân thể khẽ động, nhẹ nhàng duỗi eo, đứng lên.
Đôi mắt to tròn liếc qua nàng , rồi lại không nói câu nào.
Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy không lẽ lại bị câm? Vậy cũng thật đáng tiếc!
Ánh mắt Tề Bảo Nhi nhu hoà, bày ra bộ mặt tươi cười "Người bạn nhỏ? Cậu đang quay phim sao? Sao lại từ phía trên rơi xuống?" .
Nó hơi nhíu mày, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, cái áo choàng nhỏ trên người nó không biết có gì thần kì: chất vải đấy, nó chỉ nhè nhẹ vỗ một cái, bùn bẩn phía trên liền toàn bộ không cánh mà bay. Sạch sẽ như mới, so với hiệu giặt vừa mới vừa phẳng hơn.
Nó không thèm liếc Tề Bảo Nhi một cái liền xoay người rời đi.
Thằng nhóc rắm thối! Dám ngó lơ nàng! "Nhóc, tốt xấu gì tôi cũng đã cứu cậu, cậu đây là thái độ gì? "
Tuy Tề Bảo Nhi cảm thấy đứa nhỏ này xuất hiện cực kỳ quỷ dị, trong lòng có chút phòng bị, nhưng một đứa trẻ mà thôi, dù cho quỷ dị cũng có thể làm gì được nàng.
Hơn nữa, nàng cũng rất không cam lòng bị một đứa bé khinh bỉ, hơi sững sờ, lại đuổi theo. "Đã cứu ta?"
Đứa bé kia bỗng nhiên dừng bước, như cười như không liếc nhìn Tề Bảo Nhi Lãnh đạm thốt lên: "Ta mới là ân nhân cứu mạng của ngươi đi? Nếu như không phải ta đè chết con báo kia, đoán chừng ngươi đã biến thành đồ ăn trong bụng nó rồi."
Âm thanh trẻ con thanh thuý, như châu rơi khay ngọc, dễ nghe vô cùng.
Nó làm sao biết? Chẳng lẽ thằng nhóc này trong nháy mắt rơi xuống đã thấy rõ ràng tình huống lúc đó?
Tề Bảo Nhi nhíu mày, cười tủm tỉm sờ lên đầu của nó: "Cục bột, không ngờ cậu biết nói chuyện nha, tôi còn tưởng cậu bị câm. Cậu tên là gì, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Đứa bé kia khẽ mím môi, đôi mắt híp lại, liếc nhìn Tề Bảo Nhi: "Ngươi là ai? Mặc thành như vậy không sợ người khác cho ngươi là yêu quái mà bắt nhầm?"
Tưởng là yêu quái mà bắt nhầm?
Khoé miệng Tề Bảo Nhi co giật hai cái. Để tiện cho việc thám hiểm, nàng mặc một cái áo T-shirt trắng ngắn tay .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.