Nương Tử Là Pháp Y

Chương 10: Canh gừng táo đỏ (10)

Thanh Nhàn Nha Đầu

04/04/2020

Hai người đưa nàng đi xuyên qua phòng nghị sự ở gian giữa, rồi đi hết dãy hành lang phía sau phòng nghị sự đến tận cuối đường, cả ba dừng lại trước cửa một gian phòng bên ngoài có hai thị vệ canh gác rất cẩn thận.

Rõ ràng có dấu vết cho thấy cửa đã được sửa lại, từ rộng thành hẹp hơn, hẹp đến mức xe lăn của Tiêu Cẩn Du cũng không đủ đường để vào.

Ngô Giang tiến tới nhẹ nhàng đẩy cửa ra để lộ một con đường nhỏ, hắn nghiêng người tránh ra, rồi nói với Sở Sở, “Người muội cần khám nghiệm đang nằm trên đài kia, hắn tên là Tiết Việt.”

Hắn cũng không hy vọng nha đầu này ngay cả An vương gia cũng không biết là ai mà lại biết Tiết Việt là ai, chỉ cầu nàng đừng quá kích động quá mà khám nghiệm sai đối tượng là được rồi.

Sở Sở nhìn Ngô Giang, lại nhìn Tiêu Cẩn Du, “Chỉ mình ta vào trong?”

Tiêu Cẩn Du hơi run, “Cô sợ sao?”

“Người chết thì có gì đáng sợ!” Sở Sở thiếu chút nữa muốn giậm chân, “Nếu chỉ có mình ta mà không có Thư lại, ai sẽ điền thi đan?”

“Bây giờ không cần người điền thi đan, nghiệm xong trực tiếp báo cáo là được rồi.”

Sở Sở chớp mắt mấy cái, “Ngài không sợ ta lười biếng nói dối cho qua chuyện?”

“Cô có thể thử xem.”

***

Sở Sở vào trong chừng một canh giờ, lúc ra cũng sắp sang canh bốn rồi.

Ngô Giang không ở đây, chỉ có một mình Tiêu Cẩn Du ngồi trong phòng nghị sự, căn bản y không cần tốn sức cũng phê duyệt xong đống công văn với tốc độ cực nhanh. Nhóm công văn bên tay trái đã phê duyệt xong sắp đầy được hai chồng, nhóm công văn bên tay phải đang đợi cũng chỉ còn hơn hai chồng.

Nhận ra Sở Sở vào phòng, Tiêu Cẩn Du lập tức ngừng bút, cho dù tập công văn trên bàn chỉ còn thiếu chữ ký cuối cùng của y nữa là xong.

“Nghiệm xong rồi?”

Sở Sở đặt một túi nhỏ đang cầm trên tay lên bàn sách trước mặt Tiêu Cẩn Du, nàng thở phào một cái, “Đã nghiệm xong hết rồi.”

Tiêu Cẩn Du đặt bút lông lên giá bút, thuận tay đổ một chén trà đặt trước mặt Sở Sở.

Sở Sở nhìn chằm chằm chén trà, không phản ứng.

“Trong trà không có độc.”

Sở Sở vẫn không động.

“Ta cũng chưa chạm vào.”

Lúc này Sở Sở mới dám duỗi tay cầm chén trà trước mắt, “Ùng ục ùng ục” uống cạn một hơi.

Khóe miệng Tiêu Cẩn Du giật giật, đây là nàng ta đang sợ y hạ độc đó sao…

Sở Sở thực sự là sợ y, nhưng lý do không phải như Tiêu Cẩn Du vẫn nghĩ, mà là bởi vì Đổng tiên sinh đã từng nói, những món đồ mà hoàng thân quốc thích đã từng chạm qua thì đám dân đen bọn họ không được chạm lung tung, nếu phạm phải lỗi gì đó có thể bị lôi ra xử chém cả nhà.

Nghĩ tới chút nữa còn bị đánh đến mông mở hoa đã đủ thảm lắm rồi, nàng không muốn xui xẻo tới mức đó đâu!

Sở Sở uống cạn chén trà không còn một giọt, vừa đặt chén trà xuống bàn nàng nâng tay áo lau miệng, “Ta có thể bẩm báo rồi sao?”

Tiêu Cẩn Du trải một tờ thi đan trống ra trước mặt, lại cầm bút lông lên, quyệt hai cái vào nghiên mực nằm bên cạnh, “Nói đi.”

Sở Sở đáp lại “Vâng” một tiếng, rồi nàng khẽ hắng giọng, Tiêu Cẩn Du vừa định chuẩn bị viết, liền nghe thấy một giọng nói dề dà kéo dài từng chữ của người đang ngồi đối diện, “Bẩm An vương gia thiên tuế … “

Tiêu Cẩn Du đen mặt, “Kết quả khám nghiệm.”

“Vâng!” Sở Sở gập người chín mươi độ chắp tay thi lễ với y sau đó mới đứng thẳng người lên, vừa nhắc đến chuyện thi thể thì giọng điệu nàng cũng ra vẻ học thức hơn hẳn, “Người chết giới tính nam, tuổi tầm hai mươi, chiều cao năm thước năm tấc.”

Tiêu Cẩn Du liền viết, mặt không chút biến sắc điền vào ô tuổi “Hai mươi mốt”, trong ô chiều cao thì điền “Năm thước bốn tấc bảy”, sau đó nhẹ đáp lại một tiếng ra hiệu để nàng nói tiếp.

“Thi thể có màu vàng tím, có chút khác thường, dựa vào đặc điểm thời tiết của mùa này, có thể khẳng định hắn đã chết từ bốn đến năm ngày.”

Tiêu Cẩn Du ghi lại “Bốn”.

Sáng sớm ba ngày trước y từng gặp hắn, đến bây giờ tối đa hắn chỉ có thể chết được bốn ngày.

“Vết thương do đao mỏng gây ra hai mươi ba chỗ, vết roi ba mươi lăm chỗ, vết cào do móng tay mười bảy chỗ, vết cấu chín chỗ, mới cũ không giống nhau, vết cũ nhất chừng khoảng ba tháng trước, mới nhất là mấy ngày trước, tất cả đều không phải vết thương quan trọng, không trí mạng, còn có rất nhiều chỗ bị xước da, không có dấu hiệu trúng độc.”

Tiêu Cẩn Du nhẹ chau mày, Tiết Việt chưa từng nhắc tới chuyện vết thương, tất nhiên y cũng không thể nhìn người hắn mà biết hắn bị thương.

“Người chết bị hại lúc vừa mới ăn cơm xong, hoặc có thể là lúc đang ăn cơm mà bị hại, trong dạ dày của hắn có không ít đồ ăn còn chưa kịp tiêu hoá, có thể nhận ra bao gồm cơm, thịt gà, cá, nấm, măng tươi, còn có rượu.”

Tiêu Cẩn Du ngừng viết, ngẩng đầu nhìn nàng, “Dạ dày?”

Sở Sở rất nghiêm túc vòng một vùng trên bụng mình rồi nói, “Chính là chỗ này, bên trong.”

Tiêu Cẩn Du đã nửa tháng liên tục không có thời gian ăn cơm tử tế, đương nhiên y biết dạ dày của mình nằm chỗ nào, “Đúng, ở trong, cho nên… sao cô biết trong dạ dày có hắn có những gì?”



Người này nhìn rất có học vấn, câu trả lời đơn giản như vậy cũng không biết, “Chuyện này không phải rất dễ sao, mổ ra nhìn là sẽ biết!”

Mổ ra?!

Nàng ta mổ thi thể Tiết Việt?!

Tiêu Cẩn Du choáng váng cả đầu, sắc mặt trắng bệch, “Cô… mổ thi thể?”

Dù Sở Sở không biết nhìn mặt đoán ý đến mấy nàng cũng vẫn cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề, cho nên nàng mau chóng mở miệng trước Tiêu Cẩn Du, vẻ mặt oan ức nhìn y nói, “Là ngài đồng ý cho ta nghiệm thế nào cũng được mà.”

Tiêu Cẩn Du sắc mặt từ trắng chuyển đen, ánh mắt kia dường như là hận không thể ăn thịt nàng.

Người này lúc yên lặng trông thật anh tuấn, nhưng mặt vừa biến sắc trông thật dọa người, Sở Sở im lặng lùi người về sau vài bước, cách xa y từng chút từng chút, “Còn… nói tiếp nữa không?”

Tiêu Cẩn Du lại cầm bút lên, giọng nói khàn khàn, như là kìm nén bật hơi từ cổ họng mới nặn ra được, “Nói tiếp.”

Mổ cũng mổ rồi, không cho nàng nói không phải mất trắng rồi sao!

Sở Sở liếm liếm bờ môi, tiếp tục, “Trên thân người này tỏa ra mùi xạ hương, ngoài da cũng sót lại một chút, trong nội đạo cũng có một ít…”

Đầu bút lông của Tiêu Cẩn Du nghiêng một cái, nội…nội đạo?

Nàng ta còn mổ những nơi nào nữa?!

“… có thể nguyên nhân cái chết là do xạ hương, nhưng sau khi cạo sạch râu và tóc trên đầu, ta phát hiện ở huyệt bách hội trên đỉnh đầu của người chết có cắm một đinh sắt dài tầm ba tấc. Không khẳng định được nguyên nhân cái chết là do đâu, chỉ có thể nói nguyên nhân cái chết nhất định là một trong hai nguyên nhân trên.”

Tiêu Cẩn Du đang suýt phát điên liền chuyển sang ngạc nhiên, Sở Sở lại nói tiếp, “Hơn nữa… mùi xạ hương trên thi thể này và thi thể sáng nay ta khám nghiệm ở Hình bộ là giống nhau, rất có thể là trước khi chết đã ăn phải xuân dược [1], còn ăn không hề ít.”

Xuân dược?

[1] Xuân dược : thành phần chính của Xuân dược chính là xạ hương.

Theo như hiểu biết của y, trước giờ Tiết Việt đều tránh né tiếp xúc với nữ nhân, nhắc đến trình độ thanh tâm quả dục không vướng bụi trần của hắn, thì ngay cả mấy vị đại sư trong miếu trong cả kinh thành này cũng phải cúi mình chịu thua tâm phục khẩu phục.

Người nào có thể khiến hắn ăn xuân dược lại còn ăn rất nhiều?

Nhìn Tiêu Cẩn Du chau mày một lúc lâu không có nói gì, cũng không chép lại mấy câu nàng vừa nói vào thi đan, Sở Sở cho rằng y không tin lời mình, nàng chu miệng, tiến lên vươn tay mở bọc nhỏ đang nằm trên thư án, “Ta không nói dối, những lời ta nói đều có bằng chứng.”

Sở Sở nói xong rồi lấy chiếc khăn tay trong túi hành lý của mình, cẩn thận nhón từng thứ một đặt trước mặt Tiêu Cẩn Du.

“Những thứ này tìm được trong dạ dày của hắn, ngài nhìn xem, đây là gạo, đây là thịt gà, cá, da cá, nấm, măng tươi, đều không nhai kĩ đã nuốt xuống, nhất định lúc đó người ấy ăn rất nhanh…” Nói xong còn phẩy phẩy cái khăn mấy cái trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Ngài ngửi thử đi, cái khăn này có mùi rượu rất nặng!”

Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, sắc mặt xanh sao.

“Thứ này là ta tìm thấy trong xương đùi và ngoài da của hắn, thứ này lấy từ trong nội đạo…”

Sắc mặt Tiêu Cẩn Du lại càng xanh hơn.

“Cái này chắc không cần ta nói nhiều, ngài chưa từng thấy của người khác, nhất định cũng thấy của mình rồi.”

Sắc mặt Tiêu Cẩn Du rốt cuộc cũng tối xầm.

“Về phần xạ hương… Cái này ta không tìm được, nhưng mùi xạ hương nồng nặc trên khắp thi thể, nếu ngài không tin có thể sai người đưa thi thể tới đây, chỉ cần lại gần ngửi một cái là nhận ra ngay.”

Rốt cuộc là do nàng ta ngụy trang hoàn hảo, hay là khắc tinh ông trời già cố tình phái xuống để làm khó y?

Tiêu Cẩn Du cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, quẳng bút lông xuống bàn, y trầm giọng hướng ra ngoài gọi một câu, “Người đâu.”

Trong chớp mắt liền có một thị vệ mặt lạnh nhanh chóng phi vào, “Vương gia.”

“Dẫn nàng ta ra ngoài, sau đó…”

Sở Sở nghe thấy y gọi người không phải đưa thi thể tới mà dẫn nàng ra ngoài thì hơi ngạc nhiên, đến khi y nói “Sau đó” thì nàng đột nhiên tỉnh táo hơn hẳn, “Đợi một chút!”

“Đợi cái gì?”

Sở Sở lén lút liếc cái chày của gã thị vệ bên cạnh mình, gã này nhìn dáng người to như trâu thế kia, nếu cầm gậy đánh người thì mông nàng sẽ nở bao nhiêu đóa hoa chứ… Sở Sở sợ hãi nhìn Tiêu Cẩn Du, “Có thể đợi…chút nữa… mới đánh không?”

Sở Sở tuyệt đối không biết, bên trong con người điềm đạm bình tĩnh kia, Tiêu Cẩn Du đang ấp ủ một suy nghĩ rất đáng sợ, y muốn đẩy nàng xuống cái ghế hành hình mà tự tay đánh nàng một trận tơi bời hoa lá ngay lập tức.

“Cô còn muốn làm gì?”

Sở Sở mím mím môi, hai mắt ra vẻ vô tội chớp chớp, “Ta còn chưa ăn cơm mà.”

Khóe miệng Tiêu Cẩn Du cứng lại, nàng ta vừa mới mổ dạ dày một xác chết, còn lấy những thứ nằm trong đó bày ngay trước mắt y, nhưng vẫn có thể thoải mái nhắc tới chuyện ăn cơm…

“Dẫn nàng ra ngoài đi, ” ngay cả thở dài Tiêu Cẩn Du cũng không, y cầm bút lên thêm một chữ “Du” phía dưới tờ công văn, “Sau đó gọi Cảnh Dực nhanh chóng tới gặp ta.”



“Vâng.”

***

Khi Cảnh Dực nhảy từ cửa sổ vào phòng nghị sự của Thập Giới Đường đã là tờ mờ sáng hôm sau, tập công văn trước mặt Tiêu Cẩn Du đã đổi thành hai chồng mới.

“Vụ án của Liên Trình đã có manh mối.”

Nếu không thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước Tiêu Cẩn Du nói ra lý do chính đáng, đánh chết hắn cũng không dám sau gần một canh giờ nhận lệnh mới xuất hiện ở đây.

Tiêu Cẩn Du cũng không ngẩng đầu lên, dáng vẻ nhàn nhã phê tập công văn cuối cùng, “Chỉ mới có manh mối?”

Cảnh Dực đẩy chiếc ghế vừa cầm trong tay, khoanh tay oan ức nhìn Tiêu Cẩn Du, “Chỉ vì tra xem cỗ thi thể kia từ đâu mà có, nửa đêm canh ba ta bị đám người trong Hình bộ mắng cho té tát… huynh cũng biết là hiện trường vụ án thường có bao nhiêu manh mối quan trọng, muốn tìm ra được một cái không phải chỉ tốn sức bình thường thôi đâu!”

Tiêu Cẩn Du đóng tập công văn lại, ngẩng đầu cười như không mà nhìn Cảnh Dực, “Sao rồi, gương mặt này của cậu đến Như Quy lâu thì mất mặt sao?”

Cảnh Dực suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Huynh đã sớm biết thi thể này phát hiện gần Như Quy lâu?!”

“Không sớm hơn cậu bao lâu… Chỉ là Ngô Giang cũng tìm được thi thể của Tiết Việt ở gần đó, sau khi Sở Sở khám nghiệm tử thi đã nói Tiết Việt trước khi chết đã ăn phải loại dược giống như của Liên Trình.”

Tiêu Cẩn Du nói rất tự nhiên, nhưng không thể cản Cảnh Dực bật người khỏi ghế, “Tiết Việt chết rồi?!”

Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Đinh sắt ghim trong não, trên mình đầy thương tích.”

Cảnh Dực nhìn thẳng Tiêu Cẩn Du một lúc lâu, nhiều lần xác nhận sự bình tĩnh của y không phải đang miễn cưỡng giả vờ, mới thăm dò nói, “Tiết thái sư đã biết chưa?”

Giao tình của Tiêu Cẩn Du và Tiết Việt có thể xem như bình thường, nhưng trong chốn quan trường không ai không biết quan hệ của Tiêu Cẩn Du và Tiết thái sư chính là sư phụ và đệ tử rất thân thiết.

Tiêu Cẩn Du có thể trở thành Tiêu Cẩn Du ngày hôm nay, nếu nói toàn bộ là nhờ Tiết thái sư ban tặng tuyệt đối cũng không khoa trương chút nào.

Lúc tiếp nhận vụ án này y rất lo lắng không phải vì Tiết Việt là Lại bộ thị lang một năm gặp nhau được vài lần, mà vì Tiết Việt là đứa con trai Tiết thái sư yêu thương nhất.

Tiêu Cẩn Du lắc đầu, than nhẹ, “Ta chưa dám nói.”

Tất nhiên người khác cũng không dám nói huống chi là y.

Cảnh Dực cố gắng đem câu chuyện quay lại vụ án, bởi vì chỉ có chuyện này mới có thể khiến Tiêu Cẩn Du nhanh chóng dứt bỏ tất cả ưu tư, “Vừa rồi ta vào cửa mới thấy pháp y đến trực, để ta gọi người tới khám nghiệm thi thể của Tiết Việt?”

Mỗi thi thể người chết nhất định phải khám nghiệm sơ bộ và chi tiết hai lần mới có thể tuyên bố chấm đứt, đây là quy định Tiêu Cẩn Du thiết lập cho tất cả các nha môn trong toàn quốc.

Tiêu Cẩn thở dài một tiếng, “Không cần…”

Cảnh Dực ngạc nhiên, sao lại không cần?

Người chết là Tiết Việt cơ mà, hắn còn cho rằng lần này thế nào cũng phải khám nghiệm ít nhất ba lần mới được kết thúc, huống chi người sơ nghiệm là một tiểu nha đầu thân thế còn chưa rõ ràng, “Vì sao?”

“Mổ.”

Cảnh Dực ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vẻ mặt thản nhiên của Tiêu Cẩn Du, “Huynh nói “Mổ”… là “Mổ” giống như ta đang nghĩ sao?”

Tiêu Cẩn Du vươn tay chỉ một chiếc khay gỗ lim đặt ở một góc thư án, trong khay đựng vài thứ được che cẩn thận bằng một tấm vải trắng, “Nếu cậu muốn tự mình kiểm tra có thể…”

“Không muốn!”

Trong nháy mắt Cảnh Dực tránh xa cái khay kia muốn xa bao nhiêu thì xa, vẻ mặt kinh hãi còn hơn lúc bị bà vợ nhà mình xách cổ từ thanh lâu đi ra, đến giọng nói cũng run rẩy lơ mơ, “Là nha đầu kia làm?”

“Cậu có gặp vị pháp y nào trong phủ của ta dám mổ thi thể sao?”

Cảnh Dực khóc không ra nước mắt, hắn ngàn chọn vạn lựa suốt một năm trong cả kinh thành, tại sao cuối cùng lại đưa tới cho Tiêu Cẩn Du một cô nương quái dị thế này!”Không phải nàng ta nói nhiều thế hệ nhà mình đều là pháp y mà, sao nàng ta có thể không biết tự tiện mổ thi thể nạn nhân là tội lớn, sẽ bị phán tội nặng nhất là treo cổ?”

Tiêu Cẩn Du lắc đầu, “Nàng biết ta không thể phán được…”

“Hả?” Cảnh Dực như vừa bắt được một ý mới mẻ liền mau chóng ném mọi chuyện ra sau đầu, hắn nheo đôi mắt hồ ly gian xảo, “Huynh và nàng ấy…”

Tiêu Cẩn Du lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ đen tối của Cảnh Dực, “Bởi vì trước đó ta đã cho phép nàng nghiệm thế nào cũng được.”

Có đánh chết y cũng không dám nghĩ một tiểu cô nương mười mấy tuổi có thể dùng dao mổ thi thể…

“Ha ha…” Cảnh Dực vẫn chưa thỏa mãn cười gượng hai tiếng, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cuối cùng chốt thành một câu nói, “Huynh hãy tìm một ngôi miếu mà bái đi.”

“Người đâu, chuẩn bị xe.”

“Huynh định đi bái phật thật đấy à?”

“Đương nhiên.”

“Sáng sớm thế này huynh định bái miếu nào chứ?”

“Như Quy lâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook