Nương Tử Là Pháp Y

Chương 9: Canh gừng táo đỏ (9)

Thanh Nhàn Nha Đầu

04/04/2020

“Đại ca?”

Sở Sở vừa nhìn Ngô Giang đang quỳ dưới đất, lại quay sang nhìn gương mặt đỏ tới mức có thể cắt ra được máu của Tiêu Cẩn Du.

Quái lạ, không phải Triệu quản gia đã nói đại ca của nàng là đại tướng quân rất oai phong cơ mà, sao có thể quỳ trước mặt anh chàng ngồi xe lăn này?

Chẳng lẽ chức quan của y còn to hơn của đại ca?

Ngô Giang không dám trả lời nàng, đừng nói nàng gọi hắn đại ca, lúc này ai gọi hắn một tiếng đại gia hắn cũng không dám ngẩng đầu.

Hắn còn chưa lập gia đình đâu, có trời mới biết trước khi bị hắn cắt ngang hai người này đang làm gì!

Tiêu Cẩn Du kìm nén hít sâu vài cái, cảm giác trên mặt không còn nóng nữa, trán cũng không còn đau, y mới nhẹ nhàng mở miệng nói, “Đứng lên đi…”

Ngô Giang cứng người bò dậy từ trên mặt đất, nhưng cũng không dám ngẩng đầu.

“Đến lúc nào?”

Tiêu Cẩn Du tự động bỏ qua chuyện vừa rồi bị Ngô Giang nhìn thấy, cho nên đành hỏi Ngô Giang đã hồi phủ lúc nào, nhưng lúc này Ngô Giang đang chột dạ đến cảnh giới nhất định, Tiêu Cẩn Du vừa hỏi như vậy, trong đầu hắn cũng chỉ có nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lúc hoảng hốt liền buột miệng nói ra, “Ty… Ty chức chỉ tới tìm cơm ăn, tuyệt đối không nhìn thấy gì cả!”

Sắc mặt Tiêu Cẩn Du dường như đen đi vài phần, không bằng đừng hỏi hắn làm gì…

Sở Sở lập tức bắt được điểm quan trọng trong câu trả lời của Ngô Giang, “Đại ca, huynh tới thật đúng lúc, cơm cũng sắp chín rồi!” Sở Sở nói xong liền chạy vội tới bên bếp lò, Ngô Giang thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hai người này đang ăn cơm?

Ăn cơm… Ăn cơm?!

Ngô Giang ngẩn người một chút, trong vô thức suýt chút nữa đã rút thanh đao đang treo ở eo.

Trên đường đưa Sở Sở tới An vương phủ Ngô Giang đã thăm dò qua, nàng ta thực sự không có võ công, nhưng không có nghĩa nàng ta không biết hạ độc!

Nhìn sắc mặt Ngô Giang thay đổi trong nháy mắt, Tiêu Cẩn Du liền biết trong đầu hắn đang nghĩ đến chuyện gì, y ho nhẹ hai tiếng nhằm thu hút ánh nhìn từ Ngô Giang, sau đó len lén khẽ lắc đầu ra hiệu.

Thân thể Tiêu Cẩn Du quyết định y và võ công là hai phạm trù khác biệt như nước giếng không phạm nước sông, nhưng chuyện hạ độc mờ ám thấp hèn này không thể nào qua được mắt y. Cuộc sống của y phức tạp hơn người bình thường rất nhiều, còn phải chọn cách sống khó khăn hơn những người khác, nhưng y vẫn có thể tiếp tục sống lại còn sống không tệ, chuyện này không phải chỉ đơn thuần dựa vào may mắn là đủ.

Sắc mặt Ngô Giang lúc này mới bình thường trở lại, Sở Sở đem một chén canh màu nâu đỏ đưa tới trước mặt Ngô Giang, “Canh gừng này sẽ giúp làm ấm người, đại ca huynh uống tạm trước một chén đi, cơm có thể ăn ngay giờ đây.”

Ngô Giang ngơ ngác nhận chén canh, rốt cuộc hai người này đang làm gì vậy, vương gia nhà hắn sẽ uống canh gừng một nữ nhân xa lạ nấu sao?

Tiêu Cẩn Du cũng hơi bất ngờ, vừa nãy y cũng có chú ý đến nồi canh gừng nàng nấu đầu tiên, nhưng cũng không nghĩ nàng sẽ nấu canh cho y. Trong lúc y ngơ ngác, Sở Sở đã đem chén canh đến trước mặt cho y.

“Cảm ơn.”

“Đừng khách khí…” Lúc Tiêu Cẩn Du nhận chén canh, Sở Sở đột nhiên phản ứng như phát hiện ra một chuyện rất quan trọng, nàng nhìn thẳng mặt Tiêu Cẩn Du nói, “Chao ôi, ta còn chưa biết tên của huynh đâu?”

Tay Ngô Giang run lên bần bật, suýt chút nữa đã làm rơi chén canh, nàng ta vẫn chưa biết người trước mắt mình là ai, đã dám… mạo phạm ngài!

Ngược lại Tiêu Cẩn Du vô cùng nghiêm túc, y vừa thoải mái tận hưởng chén canh thơm ngào ngạt, lại không nhanh không chậm đáp lại từng chữ rất rõ ràng, “Tiểu Kim Ngư.” (cá vàng nhỏ)

Y nghiêm túc đến mức Ngô Giang không hiểu gì nên cứ chăm chú cúi đầu liếc nhìn bát canh trong tay mình, rồi tự hỏi cá vàng ở đâu chứ?

Tiêu Cẩn Du đang cố ý, y cố ý muốn dọa nàng một chút, dường như từ sau lúc năm tuổi đến giờ, y chưa từng có cảm giác muốn trêu đùa để trả thù ai đó mãnh liệt như bây giờ.

Ngắm nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Sở Sở, Tiêu Cẩn Du bưng chén canh nhấp một ngụm thưởng thức mùi vị gừng thơm nồng mới ra lò. Ừm, ngon hơn Diệp Thiên Thu nấu nhiều.

Đáng tiếc Tiêu Cẩn Du đã tính sai một chuyện, đó chính là ký ức của Sở Sở về cái tên này. Tiêu Cẩn Du cho rằng vẻ mặt này của Sở Sở chính là vì nhận ra thân phận thật của y, nhưng sự thật là, Sở Sở ngạc nhiên chỉ là vì nàng cảm thấy cái tên này nghe cũng quen tai, nhưng lại không nhớ ra đã nghe qua nó ở đâu…

Đến khi nàng nhớ ra thì không chỉ ngạc nhiên đứng sững đó nữa, một tiếng hét kinh thiên động địa thảm thiết như vừa gặp quỷ vang lên mà xé nát không gian yên tĩnh của căn phòng, “Mẹ ơi!”

Tiêu Cẩn Du miệng ngậm canh gừng suýt chút nữa phun hết ra ngoài, rốt cuộc là ai đang dọa ai…



“Ngài… Ngài… Ngài!” Sở Sở lẩm bẩm “Ngài” liên tục, ban đầu là kinh ngạc sợ hãi, cuối cùng là bực tức oan uổng, nàng lui về sau vài bước tay chỉ vào Tiêu Cẩn Du kêu to, “Ngài lừa ta!”

Tiêu Cẩn Du quay sang nhìn thoáng qua Ngô Giang, ánh mắt kia hiển nhiên là bảo Ngô Giang làm chứng cho y, nhưng Ngô Giang cũng chỉ mấp máy môi rồi cũng không nói ra được lời nào .

Trời mới biết “Tiểu Kim Ngư” kia là có ý gì, trời mới biết vương gia nhà y đang lừa tiểu cô nương nhà người ta chuyện gì, đầu hắn còn đang choáng choáng hồ hồ, lúc này bảo hắn mở miệng thì hắn biết phải nói gì đây…

Không có ai cứu giá, Tiêu Cẩn Du chỉ có thể tự cứu mình, y ho nhẹ hai tiếng, “Ta lừa cô chuyện gì?”

“Ngài nói vương gia là ông già mà!”

Ngô Giang mặc niệm, Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, thật may vừa rồi hắn không nói gì…

Tiêu Cẩn Du cong khóe miệng cười nhẹ , “Ta nói lúc nào?”

“Vừa nãy! Ngài đã trả lời là có lý!”

Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, “Cô là pháp y nên cũng biết, có lý là có lý, sự thật là sự thật, hai chuyện này vốn khác nhau.”

Sở Sở gấp đến độ muốn khóc, vừa rồi ở trước mặt y, nàng nói xấu y rồi lại nói lung tung, mở miệng là chuyện của Lục Phiến Môn ngậm miệng cũng là chuyện về Lục Phiến Môn, hai lần gọi y là thi thể sống, còn cầm muôi cơm gõ vào đầu y nữa, theo như lời của Triệu quản gia, những tội này phải đánh bao nhiêu gậy đây!

Trong lúc quýnh quáng Sở Sở vươn tay che mặt, chạy đến trốn sau lưng Ngô Giang, “Ta mặc kệ! Là ngài chơi xấu! Ngài không thể đánh mông ta!”

Vốn tay Tiêu Cẩn Du cũng không còn bao nhiêu sức lực, vừa nghe được câu này thiếu chút nữa y đã đánh đổ chén canh gừng lên người mình.

Ngô Giang cũng rất muốn khóc, ở bên cạnh Tiêu Cẩn Du đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này, rõ ràng nhận được ánh mắt cầu cứu của Tiêu Cẩn Du đang nhìn mình, nhưng chính hắn cũng không biết phải cứu y thế nào đây.

Chuyện này rốt cục là sao, rõ ràng hắn rất nghiêm túc nghe hai người này nói chuyện nhưng lại chẳng hiểu gì cả!

Đến khi Tiêu Cẩn Du trợn mắt cảnh cáo nhìn hắn, Ngô Giang bỗng nhiên hiểu chuyện [1] liền nói, “Vương gia, ty chức có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”

[1]Thể hồ quán đỉnh(醍醐灌顶): dịch nghĩa tưới sữa tươi lên đầu, trong phật giáo Phật giáo có nghĩa là: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ hay chợt có giác ngộ.

Tiêu Cẩn Du đáp lại không chút chần chừ, “Nói.”

Ngô Giang buột miệng nói ra, “Ty chức đã tìm được thi thể của Tiết Việt.”

Lời vừa nói ra hắn liền cảm thấy hối hận.

Bởi vì câu nói này đã khiến Tiêu Cẩn Du sững sờ, tay y hơi run, hơn phân nửa chén canh gừng nóng đã đổ hết lên người.

Trước khi chén canh đổ hết, Ngô Giang lắc mình phi tới đoạt lấy chén canh trên tay y hốt hoảng gọi, “Vương gia!”.

Tiêu Cẩn Du không chú ý nhiều đến chén canh, nó đổ thì cứ đổ, dù sao đổ xong thì cũng hết, nhưng bất chợt cảm giác thân thể cứng ngắc ấy lại quay về. Trong mắt Sở Sở chuyện này chỉ vì y lỡ tay nên đánh đổ chén canh.

Sở Sở không biết, nhưng Ngô Giang biết lỗi sai của mình, chén canh này bị đổ nguyên nhân chính là vì thi thể của người đó.

Nếu không bởi cái tên này, Tiêu Cẩn Du cũng không điên cuồng làm việc tới mức không có thời gian ăn cơm không có thời gian ngủ, đích thân tiếp nhận một vụ án mất tích vô cùng bình thường, càng không thể vừa nghe thấy người mình muốn tìm đã trở thành một xác chết thì có phản ứng mãnh liệt như thế.

Ngô Giang vốn định giải thích một cách nhẹ nhàng hơn cho y biết, nhưng ai ngờ đột nhiên xảy ra chuyện kia, trong lúc quýnh quáng hắn liền buột miệng nói ra.

Dù bị canh nóng đổ lên chân, vẻ mặt Tiêu Cẩn Du vẫn hững hờ giống như bát canh này đổ lên chân người khác vậy, giọng nói y vẫn đều đều nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh, “Thi thể…”

Sở Sở trốn sau lưng Ngô Giang chăm chú nhìn đống nước màu nâu đỏ còn vương lại trên vạt áo đang bốc khói nóng trên đùi Tiêu Cẩn Du, nước canh nóng như vậy đổ lên đùi nhưng sao y chẳng có chút phản ứng đau đớn nào, chẳng lẽ đùi y không có chút cảm giác nào hay sao.

Là trời sinh, hay do vết thương nặng quá gây nên?

“Vâng… Ty chức đã đưa thi thể về, bố trí đặt tại phòng khám nghiệm ở Thập giới đường.” Cướp lời Tiêu Cẩn Du hắn nói một câu như ván đã đóng thuyền, ngay sau đó Ngô Giang bổ sung, “Vương gia, lúc này không có pháp y nào đang trực, ngài vẫn nên về phòng thay y phục, đợi sáng mai rồi qua đó.”



Tiêu Cẩn Du nhẹ chau mày, ánh mắt chuyển từ Ngô Giang sang người đang thò đầu sau lưng Ngô Giang, “Không cần đợi, nơi này cũng có một người.”

Sở Sở còn đang chăm chú cân nhắc vấn đề chân của Tiêu Cẩn Du, đột nhiên nghe thấy y nói vậy, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Cẩn Du, trong lòng nàng hoảng hốt đánh lô tô liên tục, cuối cùng là thụt hẳn người về giấu sau lưng Ngô Giang.

“Vương gia, nàng ấy vẫn là một tiểu nha đầu, cho nàng khám nghiệm e rằng… không hợp lý.”

Trời đất chứng giám, Ngô Giang nói không hợp lý, thuần túy là bởi vì cái xác chết đó thật sự…

Sở Sở nghe vậy nhưng lại không nghĩ vậy, đây rõ là đại ca đang coi thường kỹ năng của nàng mà!

Đại ca sao có thể…có thể như vậy chứ!

Dù tức giận bực bội, nhưng Sở Sở cũng không quên chuyện đánh đòn, nàng đứng cách Tiêu Cẩn Du qua bức tường cao to là Ngô Giang mà cò kè mặc cả với y, “Khám nghiệm tử thi cũng không thành vấn đề, nhưng nếu ta khám, ngài phải cam đoan sẽ không đánh mông ta.”

“Chỉ cần cô nghiệm đúng.”

“Ngài sẽ giữ lời chứ?”

“Ngô Giang làm chứng.”

“Khám nghiệm thế nào cũng được?”

“Chỉ cần cô nghiệm đúng.”

“Vậy ta về phòng lấy đồ nghề khám nghiệm.”

“Được.”

“Vậy… ta ăn cơm xong rồi khám nghiệm được không?”

“Không được.”

*****

Thập Giới Đường là nơi làm việc của Tiêu Cẩn Du ở An vương phủ, cũng là nơi chính thức tiếp nhận các vụ án của kinh thành và những vùng lân cận, mọi chứng cứ quan trọng và thi thể của nạn nhân đều được lưu giữ tại đây, bởi vậy nơi này ngày đêm luôn có một quân đội hùng hậu canh giữ, trình độ nghiêm ngặt tuyệt đối không thua kém Tam Tư các chút nào.

Sở Sở đi theo sau hai người bọn họ tới Thập Giới Đường, trên đường Tiêu Cẩn Du và Ngô Giang luôn nhỏ giọng nói chuyện gì đó, Sở Sở không nghe rõ, cũng không có tâm trạng muốn nghe, trên đường đi trong lòng nàng chỉ thầm nghĩ đến một chuyện.

Nàng đã nói chuyện vô lễ với vị An vương gia nổi tiếng khó tính nhất kinh thành, lại còn có vài hành động bất kính nữa, chỉ cần khám nghiệm một thi thể là thật sự có thể xóa bỏ tất cả tội trạng sao?

Hay y căn bản đang nghĩ cách khác để giáo huấn nàng !

Huyện Tử Trúc tuy nhỏ nhưng Sở Sở cũng đã từng chứng kiến cái gì gọi là dụng hình, quất roi, ấn bàn ủi, so với những hình phạt đó, đánh cho mông nở hoa cũng chỉ là chuyện gãi ngứa.

Kinh thành là nơi nào, An vương phủ là nơi nào chứ, thứ lợi hại hơn roi da bàn ủi chắc hẳn muốn đếm cũng không đếm hết được!

Tuy rằng có đại ca làm chứng, nhưng đại ca là thị vệ của y, kết quả không phải vẫn do y định đoạt sao, hai người đó cùng một hội mà!

Cho nên xa xa vừa thấy đèn lồng ngoài cửa Thập Giới Đường và mấy gã thị vệ vẻ mặt hung dữ đứng canh bên cạnh, Sở Sở hạ quyết tâm dừng chân không đi nữa, nàng lấy hết can đảm hét lên với Tiêu Cẩn Du đang đi đằng trước, “Ta không khám nghiệm tử thi nữa, ngài đánh mông ta đi!”

Giọng nói hào khí vang vọng đến mức ngay cả mấy thị vệ đứng đằng xa kia cũng nghe thấy rõ ràng.

Vì không ai đánh nàng nên nàng ta bất an sao, “Trước đánh sau nghiệm hay nghiệm trước rồi đánh, cô tự chọn đi.”

“Vậy…” Sở Sở rất nghiêm túc cân nhắc một chút, cuối cùng kiên quyết ra lựa chọn, “Vẫn là nghiệm thi thể trước đi, mông đánh đau lúc khám nghiệm sẽ phân tâm, xảy ra sai sót thì không tốt.”

Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra, “Được.”

Lúc này Sở Sở mới bình tĩnh theo sát hai người bọn họ vào Thập Giới Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook