Chương 13: Canh gừng táo đỏ (13)
Thanh Nhàn Nha Đầu
04/04/2020
Tên thị vệ cúi đầu dáng vẻ nghiêm túc ngồi đếm từng đồng tiền trong rương, Tiêu Cẩn Du nhìn y thì đột nhiên hồi hồn nhớ ra.
Nàng mượn ba trăm lượng bạc Tiêu Cẩn Du còn có thể nghĩ ra vì nguyên nhân gì, nhưng nàng chỉ mượn ba trăm đồng, Tiêu Cẩn Du quả thực không biết nàng muốn làm gì.
Ba trăm đồng ở kinh thành này dù tiết kiệm thế nào đi nữa cũng chỉ đủ cho tiền cơm, nhưng ăn ở đi lại An vương phủ đã bao hết cho nàng, nàng cần cái gì đều có thể mở miệng nói với quản gia, nếu không thì gặp Tiêu Cẩn Du kể lể những phiền toái đó, nàng gấp gáp vay tiền y để làm gì?
“Ba trăm văn tiền này, cô muốn dùng làm gì?”
Sở Sở không chớp mắt chăm chú nhìn thị vệ kia đang bận bịu đếm từng đồng, đầu cũng không quay lại mà đáp, “Về nhà.”
Tiêu Cẩn Du ngẩn người, “Về huyện Tử Trúc?”
“Còn có thể chỗ nào nữa, ta cũng chỉ có một cái nhà.”
Tiêu Cẩn Du cố gắng ngồi thẳng lưng, cũng mặc kệ nàng tính sao mà chỉ cần ba trăm văn tiền để từ kinh thành về Tô Châu, giờ y chỉ muốn biết một chuyện, “Vì sao cô muốn về nhà?”
Lúc này Sở Sở mới xoay người lại, nàng giật giật mấy đầu ngón tay nói, “Ta học nghệ không giỏi, ngay cả kỳ thi ở Hình bộ cũng không qua nổi, kỳ thi ở Lục Phiến Môn nhất định cũng sẽ trượt, ta không dám ở lại kinh thành để Sở gia xấu hổ… Có tiền, ta sẽ về nhà tiếp tục theo cha học nghề, học giỏi rồi sẽ lên kinh thi tiếp.”
Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, từ lúc bắt đầu thấy nàng ở trường thi của Hình bộ, y quyết định sẽ không ghi lại thông tin về nàng cũng như tay nghề của nàng trong sổ sách.
Y đã nghĩ rất cẩn thận, không thể cho nàng vào Hình bộ, thậm chí không thể vào bất cứ một nha môn nào của Tam Tư Pháp tư.
Thân thế gia cảnh của nàng trong sạch, vậy thì càng không thể.
Chỉ là không ngờ, nàng sẽ vì kết quả này mà ra quyết định lập tức rời khỏi kinh thành.
“Không phải cô đã nói, nếu lần này thi trượt, sẽ ở lại kinh thành tìm một nghề tạp vụ sống qua ngày, chỉ cần đợi đến khi Lục Phiến Môn tổ chức kỳ thi là tham gia?”
Nếu không có câu nói này của nàng, y đã quyết định lúc chọn danh sách sẽ suy nghĩ lại lần nữa.
Sở Sở cười xấu hổ, “Lúc ấy là bởi vì ta chưa có lộ phí về nhà, bây giờ cũng có rồi, đương nhiên là phải về học nghề cho tốt chứ, ở lại kinh thành làm tạp vụ sống qua ngày sao mà tiến bộ được!”
Nếu sớm biết nàng tính toán như vậy…
Trong lúc Tiêu Cẩn Du đắn đo suy nghĩ, tên thị vệ đã đếm xong ba trăm đồng tiền, bỏ vào một cái túi tiền lớn rồi đưa cho Sở Sở.
“Bây giờ ta có thể đi được chưa?”
Tiêu Cẩn Du ho nhẹ mấy cái, không nhanh không chậm mà nói, “Chưa được… cô đã tham gia vụ án này, thì phải đợi sau khi vụ án giải quyết xong, lúc cần cũng phải lên công đường làm chứng, sau khi chỉnh lý hoàn thành xong hồ sơ vụ án thì mới có thể rời khỏi.”
Sở Sở lè lưỡi, quy củ của nha môn ở kinh thành thật nhiều, “Được, ta nghe lệnh Vương gia.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Còn một chuyện nữa… ở đây nếu có ai hỏi cô làm việc gì, cô cứ nói mình là nha hoàn của ta, việc khám nghiệm tử thi vừa rồi là theo lời ta phân phó mà làm, nhớ chưa?”
Sở Sở lắc đầu liên tục, “Là pháp y thì không được nói dối, bằng không lúc chết xuống âm phủ sẽ bị Diêm vương gia cắt lưỡi!”
Mặt Tiêu Cẩn Du mơ hồ nổi vạch đen, nàng nói mấy câu loạn thất bát nháo nhưng lại có thể nghiêm túc khiến người ta không thể phản bác được, “Không phải ta bảo cô nói dối… Ta vội vàng ra ngoài cho nên không mang nha hoàn, không hợp lễ tiết, nếu để người khác biết sẽ phiền phức. Cô chỉ cần làm nha hoàn của vương phủ mấy hôm thôi, sau khi trở về thì tìm Triệu Quản gia lấy tiền công như bình thường.”
Đã giúp được người khác lại có thể kiếm tiền, chuyện này quả là tốt, “Vậy, được!”
Sau khi Sở Sở cầm tiền ra ngoài, Tiêu Cẩn Du quay đầu nhìn bầu trời tối mịt, khẽ nhíu mày hỏi kia tên thị vệ vừa đếm tiền đến mỏi cả tay, “Ngươi có thấy Hứa Như Quy đâu không?”
“Bẩm vương gia, có thấy.”
“Không phải hắn muốn mời ta uống rượu sao?”
“Vâng… nhưng sợ rằng vương gia còn phải chờ một lúc nữa.”
Ấn đường Tiêu Cẩn Du nhăn lại, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hơn nửa ngày qua… hắn vẫn ngồi đếm từng đồng tiền ạ.”
“…”
***
Sở Sở quay về phòng, việc đầu tiên nàng làm chính là dốc sạch hai túi tiền vừa được nhận ra giường, nghiêm túc cẩn thận đếm từng đồng một.
Vương gia quả là hào phóng, khám nghiệm một thi thể cũng cho tới sáu trăm đồng, quả thực cứ như nàng đang nằm mơ vậy!
Nếu y là lão đại Lục Phiến Môn thì tốt biết bao chứ !
Cái vẻ mặt uy nghiêm nguy hiểm ia vô cùng giống, gương mặt trắng trẻo thanh tú cũng rất xứng với cái tên “Mặt ngọc phán quan”, nhưng y lại là một người ngồi xe lăn đi lại khó khăn, dáng vẻ mong manh không chịu nổi gió, cả ngày đi tới đâu cũng chỉ chau mày đối mặt với một đống công văn hồ sơ, tra án mạng thì ngay cả thi thể cũng không thể tự mình kiểm tra, cùng lắm cũng chỉ có thể coi y như một vị quan có tâm, chứ còn kém xa lão đại tâm sáng như gương vô cùng anh minh của Lục Phiến Môn!
Sở Sở đếm xong tiền, sáu trăm đồng không thừa không thiếu đồng nào, rồi nàng xin người ở Như Quy lâu một mớ chỉ gai, mười đồng xâu thành một chuỗi, chuỗi xong liền bỏ vào bên trong hai túi tiền kia, rồi nhét túi tiền cẩn thận dưới gối.
Lăn qua lộn lại làm xong chuyện này, trời cũng đã tối mịt rồi.
Chỉ gai còn thừa lại nửa mớ, cũng không phải là thứ gì đáng giá, nhưng vừa rồi nàng đã nói với người ta chỗ còn thừa sẽ trả lại, không thể nói không giữ lời như vậy được. Sở Sở cầm nửa bó chỉ gai còn chưa kịp ra cửa, thị vệ của Tiêu Cẩn Du đã tới tìm.
“Sở cô nương, vương gia có lời mời.”
“Lại phải khám nghiệm tử thi à?”
“Vương gia nói Sở cô nương cứ tới là sẽ biết.”
***
Sở Sở cho rằng Tiêu Cẩn Du tìm nàng cho dù không phải vì chuyện khám nghiệm tử thi, cũng phải liên quan đến vụ án, đâu ngờ y tìm nàng vì một chuyện cỏn con có bắn đại bác cũng chả liên quan.
Sở Sở bán tín bán nghi nhìn Tiêu Cẩn Du, “Chỉ ăn cơm thôi?”
Tiêu Cẩn Du sửa lại nói, “Không phải ăn cơm, là làm nha hoàn của ta, đi theo ta ăn một bữa cơm.”
Sở Sở không cảm thấy này hai câu này có gì khác nhau, “Không phải cũng là ăn cơm sao?”
Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, “Làm nha hoàn, hầu hạ ta dùng bữa, đã hiểu chưa?”
Sở Sở chớp chớp mắt ra vẻ đã hiểu, “Chính là đút cơm cho ngài?”
“Không phải…” Cứ giải thích qua giải thích lại cho nàng ta thế này có mà cả đêm cũng không giải thích được, Tiêu Cẩn Du đen mặt ho nhẹ hai cái, rồi trầm giọng nói, “Cô chỉ cần đứng bên cạnh ta, nhớ kỹ, chút nữa bất kỳ rượu hay thức ăn trên bàn cũng không được đụng vào, nếu ta cho cô động, cô cứ giả vờ lấy, nhưng tuyệt đối không được cho vào miệng, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”
Nhìn dáng vẻ Sở Sở giật mình, sắc mặt Tiêu Cẩn Du dịu đi mấy phần, y lấy một cái bình nhỏ trong người ra đưa cho nàng, “Chiếc bình này cô cầm hộ ta, chút nữa ta vừa ngồi xuống thì phải nhắc ta uống thuốc, hai viên, nếu không ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Sở Sở không vươn tay ra nhận cái bình, ngược lại nàng lui về sau một bước.
“Có phải… có phải ngài định độc ai không?”
“Cô còn không hiểu.”
“Ngài… sao ngài không nhờ thị vệ đại ca đi cùng?”
“Hắn còn đang làm việc.”
“Vậy… vậy Cảnh đại ca đâu?”
“Cũng đang làm việc.”
Sở Sở cắn môi, cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
Tiêu Cẩn Du lạnh nhạt nói, “Nếu cô không muốn đi thì ta cũng không ép, tiền công cứ theo đó mà tính.”
Nghe đến đây, Sở Sở chau mày nhìn Tiêu Cẩn Du, “Nếu ta không đi, ngài sẽ đi một mình sao?”
Tiêu Cẩn Du gật gật đầu.
Sở Sở nghiến răng một cái, vươn tay nhận cái lọ đang nằm trong tay Tiêu Cẩn Du, “Vậy vẫn để ta đi với ngài đi. Ta không có võ công, nếu thực sự xảy ra chuyện, hai người cũng tốt hơn một người.”
Tiêu Cẩn Du cười mỉm, “Cảm ơn.”
***
Hứa Như Quy nhìn Tiêu Cẩn Du được Sở Sở đẩy vào cửa, thì hơi giật mình một chút.
“Vương gia.”
Tiêu Cẩn Du dựa người vào thành ghế ho hai tiếng, “Bất ngờ nghiễm bệnh, đại phu trong phủ cứ chuyện bé xé ra to, dặn dò ta bên cạnh luôn phải có người chăm sóc… vậy nên nha đầu này vẫn luôn đi theo ta, nếu ông chủ Hứa cảm thấy không tiện…”
“Không dám không dám… Vương gia mời ngài ngồi.”
Sở Sở vừa mới đẩy xe lăn của Tiêu Cẩn Du đến bên cạnh bàn, nàng liền nhanh chóng lấy cái bình nhỏ trong người ra, đổ vào trong tay mình hai viên thuốc rồi nói với y, “Vương gia, phải uống thuốc rồi.”
Ấn đường Tiêu Cẩn Du khẽ chau lại, “Uống thuốc gì chứ…”
Sở Sở ngạc nhiên, tên này mất trí nhớ rồi à, “Không phải vừa nãy ngài nói mình phải uống thuốc sao?”
Tiêu Cẩn Du không nhận thuốc, trái lại y tái mặt thấp giọng trách mắng nàng, “Uống thuốc thì sao có thể uống rượu được, ngươi không biết phép tắc gì cả…”
Sở Sở gấp gáp, “Ngài nói, nếu ngài không uống thuốc sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà!”
“Đủ rồi…” Lúc này Tiêu Cẩn Du mới bình tĩnh cầm hai viên thuốc trong tay Sở Sở mà nuốt vào, rồi y ngẩng đầu cười khách sáo với Hứa Như Quy, “Nha đầu nhà ta không hiểu chuyện, đã để ông chủ Hứa phải chê cười rồi.”
Hứa Như Quy đem hai chén rượu vừa mới rót xong im lặng để sang một góc khuất, rồi lại rót thêm một cốc trà đưa đến trước mặt Tiêu Cẩn, rồi nở nụ cười khách sáo không kém đáp lại lời Tiêu Cẩn Du, “Không dám không dám, Vương gia cứ nói đùa…”
Tiêu Cẩn Du quay đầu nhìn Sở Sở giờ đây đang xụ mặt, nghiêm giọng nói, “Ông chủ Hứa đã giúp ngươi đổi tiền về nhà mà đếm tiền mỏi tay nửa ngày qua, còn không mau mời ông chủ Hứa một ly rượu cám ơn?”
Con người này cứ thay đổi liên tục, Sở Sở vốn không thèm để ý đến y, nhưng đột nhiên nhớ tới vừa nãy y có dặn dò, bỗng nhận ra lúc này cả hai còn đang trong vòng nguy hiểm xung quanh, nàng nhanh chóng cầm một ly rượu Hứa Như Quy vừa để sang một bên mà nói, “Sở Sở đa tạ ông chủ Hứa!”
Hứa Như Quy không chút từ chối, vội vàng cầm lấy một ly rượu khác, “Đều là việc ta nên làm, Sở cô nương đừng khách khí.”
Hứa Như Quy lấy tay áo che mặt ngẩng đầu uống cạn ly rượu, Sở Sở nhanh tay đổ vội ly rượu xuống dưới bàn, làm bộ làm tịch ngẩng đầu lên uống rượu, còn không quên lau miệng, học theo điệu bộ lúc uống rượu của mấy vị đại thúc trên trấn mà dốc ngược cái ly không xuống rồi nói với Hứa Như Quy, “Ông chủ Hứa hào phóng quá!”
Hứa Như Quy ngẩn người, nhưng vẫn im lặng cúi đầu nhìn ly rượu có chút rượu trên tay mình.
Cô nương này chưa từng uống rượu đây mà…
Tiêu Cẩn Du che miệng ho nhẹ mấy tiếng, y cầm chén trà men sứ màu xanh trước mắt nhấp môi một ngụm, không nhanh không chậm nói, “Nghe đồn ông chủ Hứa xưa nay không mời khách, nhưng hôm nay lại phá lệ mời ta, không biết là vì sao?”
Hứa Như Quy có chút kinh ngạc, ánh mắt chuyển từ ly rượu sang gương mặt Tiêu Cẩn Du ở đối diện, nhìn dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của Tiêu Cẩn Du, Hứa Như Quy cũng mau chóng thu hồi sự kinh ngạc, khiêm tốn cười trả lời, “Tại hạ cũng có nghe nói, Thất vương gia hiếm khi nhận lời mời tiệc rượu, dám hỏi Vương gia vì sao hôm nay tại hạ lại có vinh dự được ngồi cùng bàn rượu với ngài ?”
Vẻ uể oải như ẩn như hiện trong giọng nói của Tiêu Cẩn Du, “Vừa đúng lúc ta cảm thấy mệt, đành tới xin một tách trà ngon.”
Hứa Như Quy nâng ly trà trước mặt mình, từ từ nhấp nhẹ một ngụm, “Nếu sớm biết như thế, tại hạ sẽ sai Nguyệt Nương pha trà giỏi nhất tửu lâu tới dâng trà cho vương gia.”
Tiêu Cẩn Du không nói gì, lại cầm chén trà đưa đến miệng.
Hứa Như Quy không che giấu được sự lo lắng, “Vương gia, theo lời Cảnh đại nhân nói… dưới vách núi của Như Quy lâu có phát hiện một thi thể nam nhân.”
Tiêu Cẩn Du lắc lắc đầu.
“Cảnh đại nhân sẽ không đùa với tại hạ chuyện này chứ?”
“Cũng không hẳn, chẳng qua không chỉ phát hiện một thi thể nam nhân, mà là ba thi thể.” Nhìn sắc mặt khó coi của Hứa Như Quy, Tiêu Cẩn Du vẫn nhẹ giọng nói chuyện như thế, “Ông chủ Hứa không cần lo lắng, ta sai Cảnh Dực tới chỉ là để chào hỏi, tránh để đám sai dịch lảng vảng dưới vách núi quấy rầy khách của Như Quy lâu.”
Hứa Như Quy hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, hắn nâng chén trà khó chịu uống vài ngụm, rồi ngẩng đầu lên đang định nói gì, trước mắt đột nhiên mơ màng, “Bịch” một tiếng rồi gục đầu xuống bàn bất tỉnh.
Sở Sở nghe hai người nói chuyện qua lại nãy giờ như kẻ đi trong sương mù mà ngán ngắn thở dài, đột nhiên thấy Hứa Như Quy đập đầu xuống bàn bất tỉnh thì giật này mỉnh, theo bản năng nàng kêu lên một tiếng rồi lùi người về sau, còn chưa kịp đứng vững liền hồi hồn mau chóng chạy đến bên cạnh Hứa Như Quy kiểm tra, một tay dò hơi thở một tay sờ mạch, đầu cũng không nghĩ gì được nữa mà vội la lên, “Hắn vẫn chưa chết!”
“Hắn còn chưa bịa chuyện hết, sao có thể chết dễ dàng như vậy được.”
Giọng nói lười biếng không che dấu ý cười chế nhạo bỗng chốc vang lên, đây không phải giọng của Tiêu Cẩn Du.
Sở Sở vội vàng quay đầu, không biết Cảnh Dực đã đứng bên cạnh bàn từ lúc nào, vô cùng hứng thú mà cầm miếng thịt vịt đang nằm trên bàn.
“Không được ăn!” Sở Sở vội la lên, “Có độc!”
Cảnh Dực cười cầm miếng thịt vịt ngon nhất cắn một cái, rồi thỏa mãn mút mút ngón tay, vừa nhai vừa nói, “Muội yên tâm, rượu và thức ăn đều rất an toàn, chỉ là trong trà có chút vấn đề… Lãng phí rượu và thức ăn của Như Quy lâu thật sự sẽ bị trời phạt đấy.”
Sắc mặt Sở Sở trắng bệch nhìn Hứa Như Quy đang mê man bất tỉnh trên bàn, hắn trúng độc là vì uống trà?
Trà sao?!
Sở Sở “Xoẹt” quay đầu lại nhìn Tiêu Cẩn Du, vừa rồi y cũng uống trà mà!
Chẳng những vừa rồi y uống trà mà bây giờ cũng đang uống trà.
Sở Sở mau chóng đoạt lấy chén trà trong tay Tiêu Cẩn Du, “Không được uống nữa!”
“Lo cái gì…” Cảnh Dực vừa duỗi tay cầm một đĩa chân thỏ được nướng màu vàng rượm, vừa cười khanh khách mà nói, “Không phải muội đã cho huynh ấy uống giải độc rồi đó sao.”
Nàng đã cho y uống thuốc giải lúc nào chứ?
Nhìn Sở Sở vẫn cứ ngu ngơ, Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Chuyện này chút nữa hãy nói, làm chuyện chính quan trọng hơn.”
Cảnh Dực hài lòng thoả dạ cầm một đĩa chân thỏ rán rời khỏi bàn thật xa, “Hai người cứ từ từ nói, không vội, không vội…”
Nàng mượn ba trăm lượng bạc Tiêu Cẩn Du còn có thể nghĩ ra vì nguyên nhân gì, nhưng nàng chỉ mượn ba trăm đồng, Tiêu Cẩn Du quả thực không biết nàng muốn làm gì.
Ba trăm đồng ở kinh thành này dù tiết kiệm thế nào đi nữa cũng chỉ đủ cho tiền cơm, nhưng ăn ở đi lại An vương phủ đã bao hết cho nàng, nàng cần cái gì đều có thể mở miệng nói với quản gia, nếu không thì gặp Tiêu Cẩn Du kể lể những phiền toái đó, nàng gấp gáp vay tiền y để làm gì?
“Ba trăm văn tiền này, cô muốn dùng làm gì?”
Sở Sở không chớp mắt chăm chú nhìn thị vệ kia đang bận bịu đếm từng đồng, đầu cũng không quay lại mà đáp, “Về nhà.”
Tiêu Cẩn Du ngẩn người, “Về huyện Tử Trúc?”
“Còn có thể chỗ nào nữa, ta cũng chỉ có một cái nhà.”
Tiêu Cẩn Du cố gắng ngồi thẳng lưng, cũng mặc kệ nàng tính sao mà chỉ cần ba trăm văn tiền để từ kinh thành về Tô Châu, giờ y chỉ muốn biết một chuyện, “Vì sao cô muốn về nhà?”
Lúc này Sở Sở mới xoay người lại, nàng giật giật mấy đầu ngón tay nói, “Ta học nghệ không giỏi, ngay cả kỳ thi ở Hình bộ cũng không qua nổi, kỳ thi ở Lục Phiến Môn nhất định cũng sẽ trượt, ta không dám ở lại kinh thành để Sở gia xấu hổ… Có tiền, ta sẽ về nhà tiếp tục theo cha học nghề, học giỏi rồi sẽ lên kinh thi tiếp.”
Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, từ lúc bắt đầu thấy nàng ở trường thi của Hình bộ, y quyết định sẽ không ghi lại thông tin về nàng cũng như tay nghề của nàng trong sổ sách.
Y đã nghĩ rất cẩn thận, không thể cho nàng vào Hình bộ, thậm chí không thể vào bất cứ một nha môn nào của Tam Tư Pháp tư.
Thân thế gia cảnh của nàng trong sạch, vậy thì càng không thể.
Chỉ là không ngờ, nàng sẽ vì kết quả này mà ra quyết định lập tức rời khỏi kinh thành.
“Không phải cô đã nói, nếu lần này thi trượt, sẽ ở lại kinh thành tìm một nghề tạp vụ sống qua ngày, chỉ cần đợi đến khi Lục Phiến Môn tổ chức kỳ thi là tham gia?”
Nếu không có câu nói này của nàng, y đã quyết định lúc chọn danh sách sẽ suy nghĩ lại lần nữa.
Sở Sở cười xấu hổ, “Lúc ấy là bởi vì ta chưa có lộ phí về nhà, bây giờ cũng có rồi, đương nhiên là phải về học nghề cho tốt chứ, ở lại kinh thành làm tạp vụ sống qua ngày sao mà tiến bộ được!”
Nếu sớm biết nàng tính toán như vậy…
Trong lúc Tiêu Cẩn Du đắn đo suy nghĩ, tên thị vệ đã đếm xong ba trăm đồng tiền, bỏ vào một cái túi tiền lớn rồi đưa cho Sở Sở.
“Bây giờ ta có thể đi được chưa?”
Tiêu Cẩn Du ho nhẹ mấy cái, không nhanh không chậm mà nói, “Chưa được… cô đã tham gia vụ án này, thì phải đợi sau khi vụ án giải quyết xong, lúc cần cũng phải lên công đường làm chứng, sau khi chỉnh lý hoàn thành xong hồ sơ vụ án thì mới có thể rời khỏi.”
Sở Sở lè lưỡi, quy củ của nha môn ở kinh thành thật nhiều, “Được, ta nghe lệnh Vương gia.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu, “Còn một chuyện nữa… ở đây nếu có ai hỏi cô làm việc gì, cô cứ nói mình là nha hoàn của ta, việc khám nghiệm tử thi vừa rồi là theo lời ta phân phó mà làm, nhớ chưa?”
Sở Sở lắc đầu liên tục, “Là pháp y thì không được nói dối, bằng không lúc chết xuống âm phủ sẽ bị Diêm vương gia cắt lưỡi!”
Mặt Tiêu Cẩn Du mơ hồ nổi vạch đen, nàng nói mấy câu loạn thất bát nháo nhưng lại có thể nghiêm túc khiến người ta không thể phản bác được, “Không phải ta bảo cô nói dối… Ta vội vàng ra ngoài cho nên không mang nha hoàn, không hợp lễ tiết, nếu để người khác biết sẽ phiền phức. Cô chỉ cần làm nha hoàn của vương phủ mấy hôm thôi, sau khi trở về thì tìm Triệu Quản gia lấy tiền công như bình thường.”
Đã giúp được người khác lại có thể kiếm tiền, chuyện này quả là tốt, “Vậy, được!”
Sau khi Sở Sở cầm tiền ra ngoài, Tiêu Cẩn Du quay đầu nhìn bầu trời tối mịt, khẽ nhíu mày hỏi kia tên thị vệ vừa đếm tiền đến mỏi cả tay, “Ngươi có thấy Hứa Như Quy đâu không?”
“Bẩm vương gia, có thấy.”
“Không phải hắn muốn mời ta uống rượu sao?”
“Vâng… nhưng sợ rằng vương gia còn phải chờ một lúc nữa.”
Ấn đường Tiêu Cẩn Du nhăn lại, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hơn nửa ngày qua… hắn vẫn ngồi đếm từng đồng tiền ạ.”
“…”
***
Sở Sở quay về phòng, việc đầu tiên nàng làm chính là dốc sạch hai túi tiền vừa được nhận ra giường, nghiêm túc cẩn thận đếm từng đồng một.
Vương gia quả là hào phóng, khám nghiệm một thi thể cũng cho tới sáu trăm đồng, quả thực cứ như nàng đang nằm mơ vậy!
Nếu y là lão đại Lục Phiến Môn thì tốt biết bao chứ !
Cái vẻ mặt uy nghiêm nguy hiểm ia vô cùng giống, gương mặt trắng trẻo thanh tú cũng rất xứng với cái tên “Mặt ngọc phán quan”, nhưng y lại là một người ngồi xe lăn đi lại khó khăn, dáng vẻ mong manh không chịu nổi gió, cả ngày đi tới đâu cũng chỉ chau mày đối mặt với một đống công văn hồ sơ, tra án mạng thì ngay cả thi thể cũng không thể tự mình kiểm tra, cùng lắm cũng chỉ có thể coi y như một vị quan có tâm, chứ còn kém xa lão đại tâm sáng như gương vô cùng anh minh của Lục Phiến Môn!
Sở Sở đếm xong tiền, sáu trăm đồng không thừa không thiếu đồng nào, rồi nàng xin người ở Như Quy lâu một mớ chỉ gai, mười đồng xâu thành một chuỗi, chuỗi xong liền bỏ vào bên trong hai túi tiền kia, rồi nhét túi tiền cẩn thận dưới gối.
Lăn qua lộn lại làm xong chuyện này, trời cũng đã tối mịt rồi.
Chỉ gai còn thừa lại nửa mớ, cũng không phải là thứ gì đáng giá, nhưng vừa rồi nàng đã nói với người ta chỗ còn thừa sẽ trả lại, không thể nói không giữ lời như vậy được. Sở Sở cầm nửa bó chỉ gai còn chưa kịp ra cửa, thị vệ của Tiêu Cẩn Du đã tới tìm.
“Sở cô nương, vương gia có lời mời.”
“Lại phải khám nghiệm tử thi à?”
“Vương gia nói Sở cô nương cứ tới là sẽ biết.”
***
Sở Sở cho rằng Tiêu Cẩn Du tìm nàng cho dù không phải vì chuyện khám nghiệm tử thi, cũng phải liên quan đến vụ án, đâu ngờ y tìm nàng vì một chuyện cỏn con có bắn đại bác cũng chả liên quan.
Sở Sở bán tín bán nghi nhìn Tiêu Cẩn Du, “Chỉ ăn cơm thôi?”
Tiêu Cẩn Du sửa lại nói, “Không phải ăn cơm, là làm nha hoàn của ta, đi theo ta ăn một bữa cơm.”
Sở Sở không cảm thấy này hai câu này có gì khác nhau, “Không phải cũng là ăn cơm sao?”
Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, “Làm nha hoàn, hầu hạ ta dùng bữa, đã hiểu chưa?”
Sở Sở chớp chớp mắt ra vẻ đã hiểu, “Chính là đút cơm cho ngài?”
“Không phải…” Cứ giải thích qua giải thích lại cho nàng ta thế này có mà cả đêm cũng không giải thích được, Tiêu Cẩn Du đen mặt ho nhẹ hai cái, rồi trầm giọng nói, “Cô chỉ cần đứng bên cạnh ta, nhớ kỹ, chút nữa bất kỳ rượu hay thức ăn trên bàn cũng không được đụng vào, nếu ta cho cô động, cô cứ giả vờ lấy, nhưng tuyệt đối không được cho vào miệng, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”
Nhìn dáng vẻ Sở Sở giật mình, sắc mặt Tiêu Cẩn Du dịu đi mấy phần, y lấy một cái bình nhỏ trong người ra đưa cho nàng, “Chiếc bình này cô cầm hộ ta, chút nữa ta vừa ngồi xuống thì phải nhắc ta uống thuốc, hai viên, nếu không ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Sở Sở không vươn tay ra nhận cái bình, ngược lại nàng lui về sau một bước.
“Có phải… có phải ngài định độc ai không?”
“Cô còn không hiểu.”
“Ngài… sao ngài không nhờ thị vệ đại ca đi cùng?”
“Hắn còn đang làm việc.”
“Vậy… vậy Cảnh đại ca đâu?”
“Cũng đang làm việc.”
Sở Sở cắn môi, cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
Tiêu Cẩn Du lạnh nhạt nói, “Nếu cô không muốn đi thì ta cũng không ép, tiền công cứ theo đó mà tính.”
Nghe đến đây, Sở Sở chau mày nhìn Tiêu Cẩn Du, “Nếu ta không đi, ngài sẽ đi một mình sao?”
Tiêu Cẩn Du gật gật đầu.
Sở Sở nghiến răng một cái, vươn tay nhận cái lọ đang nằm trong tay Tiêu Cẩn Du, “Vậy vẫn để ta đi với ngài đi. Ta không có võ công, nếu thực sự xảy ra chuyện, hai người cũng tốt hơn một người.”
Tiêu Cẩn Du cười mỉm, “Cảm ơn.”
***
Hứa Như Quy nhìn Tiêu Cẩn Du được Sở Sở đẩy vào cửa, thì hơi giật mình một chút.
“Vương gia.”
Tiêu Cẩn Du dựa người vào thành ghế ho hai tiếng, “Bất ngờ nghiễm bệnh, đại phu trong phủ cứ chuyện bé xé ra to, dặn dò ta bên cạnh luôn phải có người chăm sóc… vậy nên nha đầu này vẫn luôn đi theo ta, nếu ông chủ Hứa cảm thấy không tiện…”
“Không dám không dám… Vương gia mời ngài ngồi.”
Sở Sở vừa mới đẩy xe lăn của Tiêu Cẩn Du đến bên cạnh bàn, nàng liền nhanh chóng lấy cái bình nhỏ trong người ra, đổ vào trong tay mình hai viên thuốc rồi nói với y, “Vương gia, phải uống thuốc rồi.”
Ấn đường Tiêu Cẩn Du khẽ chau lại, “Uống thuốc gì chứ…”
Sở Sở ngạc nhiên, tên này mất trí nhớ rồi à, “Không phải vừa nãy ngài nói mình phải uống thuốc sao?”
Tiêu Cẩn Du không nhận thuốc, trái lại y tái mặt thấp giọng trách mắng nàng, “Uống thuốc thì sao có thể uống rượu được, ngươi không biết phép tắc gì cả…”
Sở Sở gấp gáp, “Ngài nói, nếu ngài không uống thuốc sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà!”
“Đủ rồi…” Lúc này Tiêu Cẩn Du mới bình tĩnh cầm hai viên thuốc trong tay Sở Sở mà nuốt vào, rồi y ngẩng đầu cười khách sáo với Hứa Như Quy, “Nha đầu nhà ta không hiểu chuyện, đã để ông chủ Hứa phải chê cười rồi.”
Hứa Như Quy đem hai chén rượu vừa mới rót xong im lặng để sang một góc khuất, rồi lại rót thêm một cốc trà đưa đến trước mặt Tiêu Cẩn, rồi nở nụ cười khách sáo không kém đáp lại lời Tiêu Cẩn Du, “Không dám không dám, Vương gia cứ nói đùa…”
Tiêu Cẩn Du quay đầu nhìn Sở Sở giờ đây đang xụ mặt, nghiêm giọng nói, “Ông chủ Hứa đã giúp ngươi đổi tiền về nhà mà đếm tiền mỏi tay nửa ngày qua, còn không mau mời ông chủ Hứa một ly rượu cám ơn?”
Con người này cứ thay đổi liên tục, Sở Sở vốn không thèm để ý đến y, nhưng đột nhiên nhớ tới vừa nãy y có dặn dò, bỗng nhận ra lúc này cả hai còn đang trong vòng nguy hiểm xung quanh, nàng nhanh chóng cầm một ly rượu Hứa Như Quy vừa để sang một bên mà nói, “Sở Sở đa tạ ông chủ Hứa!”
Hứa Như Quy không chút từ chối, vội vàng cầm lấy một ly rượu khác, “Đều là việc ta nên làm, Sở cô nương đừng khách khí.”
Hứa Như Quy lấy tay áo che mặt ngẩng đầu uống cạn ly rượu, Sở Sở nhanh tay đổ vội ly rượu xuống dưới bàn, làm bộ làm tịch ngẩng đầu lên uống rượu, còn không quên lau miệng, học theo điệu bộ lúc uống rượu của mấy vị đại thúc trên trấn mà dốc ngược cái ly không xuống rồi nói với Hứa Như Quy, “Ông chủ Hứa hào phóng quá!”
Hứa Như Quy ngẩn người, nhưng vẫn im lặng cúi đầu nhìn ly rượu có chút rượu trên tay mình.
Cô nương này chưa từng uống rượu đây mà…
Tiêu Cẩn Du che miệng ho nhẹ mấy tiếng, y cầm chén trà men sứ màu xanh trước mắt nhấp môi một ngụm, không nhanh không chậm nói, “Nghe đồn ông chủ Hứa xưa nay không mời khách, nhưng hôm nay lại phá lệ mời ta, không biết là vì sao?”
Hứa Như Quy có chút kinh ngạc, ánh mắt chuyển từ ly rượu sang gương mặt Tiêu Cẩn Du ở đối diện, nhìn dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của Tiêu Cẩn Du, Hứa Như Quy cũng mau chóng thu hồi sự kinh ngạc, khiêm tốn cười trả lời, “Tại hạ cũng có nghe nói, Thất vương gia hiếm khi nhận lời mời tiệc rượu, dám hỏi Vương gia vì sao hôm nay tại hạ lại có vinh dự được ngồi cùng bàn rượu với ngài ?”
Vẻ uể oải như ẩn như hiện trong giọng nói của Tiêu Cẩn Du, “Vừa đúng lúc ta cảm thấy mệt, đành tới xin một tách trà ngon.”
Hứa Như Quy nâng ly trà trước mặt mình, từ từ nhấp nhẹ một ngụm, “Nếu sớm biết như thế, tại hạ sẽ sai Nguyệt Nương pha trà giỏi nhất tửu lâu tới dâng trà cho vương gia.”
Tiêu Cẩn Du không nói gì, lại cầm chén trà đưa đến miệng.
Hứa Như Quy không che giấu được sự lo lắng, “Vương gia, theo lời Cảnh đại nhân nói… dưới vách núi của Như Quy lâu có phát hiện một thi thể nam nhân.”
Tiêu Cẩn Du lắc lắc đầu.
“Cảnh đại nhân sẽ không đùa với tại hạ chuyện này chứ?”
“Cũng không hẳn, chẳng qua không chỉ phát hiện một thi thể nam nhân, mà là ba thi thể.” Nhìn sắc mặt khó coi của Hứa Như Quy, Tiêu Cẩn Du vẫn nhẹ giọng nói chuyện như thế, “Ông chủ Hứa không cần lo lắng, ta sai Cảnh Dực tới chỉ là để chào hỏi, tránh để đám sai dịch lảng vảng dưới vách núi quấy rầy khách của Như Quy lâu.”
Hứa Như Quy hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, hắn nâng chén trà khó chịu uống vài ngụm, rồi ngẩng đầu lên đang định nói gì, trước mắt đột nhiên mơ màng, “Bịch” một tiếng rồi gục đầu xuống bàn bất tỉnh.
Sở Sở nghe hai người nói chuyện qua lại nãy giờ như kẻ đi trong sương mù mà ngán ngắn thở dài, đột nhiên thấy Hứa Như Quy đập đầu xuống bàn bất tỉnh thì giật này mỉnh, theo bản năng nàng kêu lên một tiếng rồi lùi người về sau, còn chưa kịp đứng vững liền hồi hồn mau chóng chạy đến bên cạnh Hứa Như Quy kiểm tra, một tay dò hơi thở một tay sờ mạch, đầu cũng không nghĩ gì được nữa mà vội la lên, “Hắn vẫn chưa chết!”
“Hắn còn chưa bịa chuyện hết, sao có thể chết dễ dàng như vậy được.”
Giọng nói lười biếng không che dấu ý cười chế nhạo bỗng chốc vang lên, đây không phải giọng của Tiêu Cẩn Du.
Sở Sở vội vàng quay đầu, không biết Cảnh Dực đã đứng bên cạnh bàn từ lúc nào, vô cùng hứng thú mà cầm miếng thịt vịt đang nằm trên bàn.
“Không được ăn!” Sở Sở vội la lên, “Có độc!”
Cảnh Dực cười cầm miếng thịt vịt ngon nhất cắn một cái, rồi thỏa mãn mút mút ngón tay, vừa nhai vừa nói, “Muội yên tâm, rượu và thức ăn đều rất an toàn, chỉ là trong trà có chút vấn đề… Lãng phí rượu và thức ăn của Như Quy lâu thật sự sẽ bị trời phạt đấy.”
Sắc mặt Sở Sở trắng bệch nhìn Hứa Như Quy đang mê man bất tỉnh trên bàn, hắn trúng độc là vì uống trà?
Trà sao?!
Sở Sở “Xoẹt” quay đầu lại nhìn Tiêu Cẩn Du, vừa rồi y cũng uống trà mà!
Chẳng những vừa rồi y uống trà mà bây giờ cũng đang uống trà.
Sở Sở mau chóng đoạt lấy chén trà trong tay Tiêu Cẩn Du, “Không được uống nữa!”
“Lo cái gì…” Cảnh Dực vừa duỗi tay cầm một đĩa chân thỏ được nướng màu vàng rượm, vừa cười khanh khách mà nói, “Không phải muội đã cho huynh ấy uống giải độc rồi đó sao.”
Nàng đã cho y uống thuốc giải lúc nào chứ?
Nhìn Sở Sở vẫn cứ ngu ngơ, Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Chuyện này chút nữa hãy nói, làm chuyện chính quan trọng hơn.”
Cảnh Dực hài lòng thoả dạ cầm một đĩa chân thỏ rán rời khỏi bàn thật xa, “Hai người cứ từ từ nói, không vội, không vội…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.