Chương 14: Canh gừng táo đỏ (14)
Thanh Nhàn Nha Đầu
04/04/2020
Sở Sở cho rằng chuyện quan trọng nhất bây giờ là giúp Hứa Như
Quy tỉnh lại, nhưng Cảnh Dực hoàn toàn không có ý này, hắn ngồi trên
chiếc ghế dựa gần cửa sổ nhất, gặm chân thỏ hết sức chuyên tâm cứ như
mọi chuyện không liên quan gì đến mình. Vẫn là Tiêu Cẩn Du chậm rãi nói
với Sở Sở, “Cô đặt hắn nằm ra đất, cẩn thận chút, đừng để hắn bị
thương.”
Cuối cùng cũng có người lo lắng về chuyện sống chết, Sở Sở nhanh chóng đỡ Hứa Như Quy nằm thẳng trên mặt đất, nhìn hơi thở mỏng manh Hứa Như Quy mà gấp gáp nói, “Về y thuật ta chỉ biết một chút, chúng ta vẫn nên mời đại phu tới kiểm tra là tốt nhất!”
“Không cần, cô cởi y phục của hắn hộ ta.”
Chẳng lẽ người này còn biết cả y thuật?
Người ta nói bệnh lâu cũng thành y, nhìn sức khỏe Tiêu Cẩn Du bây giờ cũng không phải là không thể.
Cứu người là quan trọng nhất, Sở Sở nhanh tay cởi bỏ áo ngoài của Hứa Như Quy, lúc kéo tay áo xuống thì chợt thấy tay áo trong ẩm ướt một mảnh, một mùi rượu nồng nặc tỏa ra.
Vì là y phục màu xanh đậm nên có bị ướt cũng không dễ nhận thấy, hóa ra vừa rồi Hứa Như Quy ngửa đầu uống rượu là vì muốn đổ hết rượu vào trong tay áo.
Cởi xong hai lớp áo ngoài, một áo lót bên trong, thân thể của Hứa Như Quy mới lộ ra. Tiêu Cẩn Du vừa định lên tiếng, Sở Sở đã nhanh chóng kéo quần của Hứa Như Quy ra luôn, y cũng chỉ biết yên lặng mà thở dài.
Sở Sở quẳng bộ quần áo sang một bên, “Xong, sau đó thì sao?”
“Cô đứng lùi ra đi.”
Sở Sở đứng lên rồi lui về sau một bước.
“Xa thêm chút nữa.”
Khi Sở Sở lui người đến sát tường, Tiêu Cẩn Du mới đẩy xe lăn đến bên cạnh Hứa Như Quy, rút chiếc nạng từ sau ghế dựa, y chống nạng rồi từ từ đứng lên, lại chậm rãi tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Hứa Như Quy.
Cả một quá trình thong thả lại vững vàng tao nhã, khiến Sở Sở vừa thấy thì trợn mắt há mồm, đột nhiên cũng không nhớ phải qua đó đỡ y một chút.
Tiêu Cẩn Du không kiểm tra mạch tay của Hứa Như Quy, cũng không dò xem hơi thở của hắn, mà y kiểm tra rất cẩn thận từng chút từng chút trên người hắn bắt đầu từ cổ, so với chẩn đoán căn bệnh thì đây giống như đang tìm thứ gì đó hơn.
Khi Tiêu Cẩn Du kiểm tra cánh tay phải của Hứa Như Quy thì dừng lại một lúc, sau đó y cố gắng lật người Hứa Như Quy lên, tiếp tục xem xét rất cẩn thận. Sau khi đã kiểm tra xong, Tiêu Cẩn Du đích thân mặc lại y phục cho Hứa Như Quy.
Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du ngồi còn không vững, mà còn phải cúi người di chuyển một nam nhân to hơn cả người mình, nàng liền muốn đi lên giúp y một tay, “Để ta giúp ngài.”
Tiêu Cẩn Du cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Cô có nhớ từng cái vạt áo của hắn thắt như thế nào, chỗ nào thắt, chỗ nào thả không?”
Sở Sở bị hỏi mà ngạc nhiên, trước đó y cũng chỉ nói nàng cởi y phục của hắn, chứ cũng không yêu cầu nàng phải nhớ, “Không… Không nhớ được.”
“Đứng sang bên đi.”
Đợi Tiêu Cẩn Du đem y phục của Hứa Như Quy khôi phục lại nguyên dạng không sai chút nào, rồi tự mình ngồi lại lên xe lăn, Cảnh Dực đã gặm sạch sẽ xong đĩa chân thỏ, rồi đặt chiếc đĩa không lại lên bàn, “Đến lượt ta sao?”
Tiêu Cẩn Du gật đầu, nói với Sở Sở, “Đi thôi.”
Sở Sở nhìn Hứa Như Quy vẫn đang hôn mê bất, “Vậy ông chủ Hứa phải xử lý như thế nào?”
“Cảnh Dực có thể làm hắn ngất đi, tất nhiên cũng có thể khiến hắn tỉnh lại.”
***
Cả đoạn đường đi theo sau Tiêu Cẩn Du, Sở Sở cũng không nói một lời nào, Tiêu Cẩn Du vừa dừng chân trước cửa phòng, Sở Sở cũng không ngừng bước mà đi lướt qua người y, lập tức vọt vào phòng mình, đập cửa đánh “rầm” một cái.
Vừa rồi chuyện đó xảy ra quá đột ngột nên nàng chưa kịp phản ứng, nhưng lúc này Sở Sở đã hiểu rõ ràng, nói cái gì mà nguy hiểm này nguy hiểm kia, làm gì có cái gì nguy hiểm, chuyện rõ ràng nhất là y đang bày trò lừa nàng!
Nàng không biết hai người bọn họ đang làm gì, làm chuyện này với mục đích gì, nhưng nàng biết vì nàng ngu ngốc nên bị Tiêu Cẩn Du lừa gạt.
Cái quỷ gì mà vì tuân thủ lễ tiết nên mới nhờ nàng làm nha hoàn, chỉ mới nghe nói đi quá giới hạn lễ nghĩa thì có tội, từ lúc nào mà ra ngoài chỉ mang cái xe lăn và không có người hầu thì có tội chứ!
Uổng công nàng còn phí sức mà lo lắng cho y, tên này nói dối cứ như thật ngay cả chớp mắt một cái cũng không có!
Sở Sở mặc kệ y là vương gia quyền cao chức trọng thế nào, đây cũng không phải lần đầu tiên y lừa nàng, lần này còn kéo nàng theo y cùng lừa người khác. Cho dù y có cho nàng bao nhiêu tiền thưởng, nàng cũng không muốn làm việc cho người như vậy.
Sở Sở lôi hai túi tiền từ dưới gối lên, không chút do dự mà gõ cửa phòng Tiêu Cẩn Du, không đợi thị vệ ra mở cửa nói gì, Sở Sở liền đưa túi tiền ra trước mặt hắn, “Ta tới trả tiền cho vương gia, tiền này ta không cần nữa.”
Gã thị vệ giật mình, không dám đưa tay nhận túi tiền, “Sở cô nương xin cô chờ một chút.”
Gã thị vệ xoay người đi vào buồng trong, lúc đi ra Sở Sở cũng không còn đứng ngoài cửa nữa, cạnh cửa chính là hai túi tiền bị vứt lại.
Nàng tới để trả tiền, một văn tiền cũng trả cũng không thiếu, sau đó nàng có thể hiên ngang ngẩng cao đầu mà bỏ đi rồi.
Trên đời có nhiều người tốt như vậy, nàng cũng không tin không có tiền thì nàng không về được trấn Sở Thuỷ!
Sở Sở còn nhớ được đường từ Tiểu viện này ra đến cửa chính đi thế nào, nàng vượt qua gió bão mà đi thẳng ra ngoài, đi lướt qua mấy người đeo vàng mặc bạc đi ngang, đám người cũng không ai thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng cũng thuận lợi trôi chảy rời khỏi Như Quy lâu.
Nàng không biết đây là nơi nào, nhưng nàng biết đường từ kinh thành về Tô Châu đi thế nào, chỉ cần từ nơi này trở lại được kinh thành là tốt rồi.
Sở Sở lần mò đi dọc theo con đường mà xe ngựa đã từng đi qua để tìm đường xuống núi, ngày đông giá rét ở nơi núi rừng của phương Bắc lại không dễ chịu như thời tiết ở Giang Nam. Ngay cả gió tuyết quét qua mặt cũng khiến người ta đau đớn, Sở Sở đi được một lúc không khỏi dừng lại thắt thật chặt lại vạt áo, hà hơi ủ ấm đôi tay đang dần đỏ lên vì giá rét, nàng thuận tiện ngẩng đầu nhìn thoáng qua Như Quy lâu đã trở thành một vệt sáng nhỏ phía trên.
Tửu lâu phú quý nhất Kinh Thành, ta cũng phải trở về thôi!
Sở Sở đang muốn thu hồi mắt tiếp tục chạy đi, đột nhiên nàng nhìn thấy trong bầu trời gió tuyết trắng xóa một bóng đỏ rơi xuống từ Như Quy lâu.
Khi bóng đỏ rơi xuống dưới dốc núi cũng đúng lúc xoẹt ngang qua mặt Sở Sở, nàng không kịp nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng đủ thời gian để nàng nhận ra cái bóng vừa rơi xuống từ Như Quy lâu là một người, mặc y phục đỏ toàn thân.
Đây là… có người rơi xuống núi!
Sau khi tỉnh táo lại thì Sở Sở cũng không nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng chạy xuống theo hướng thi thể kia.
Vách núi này cũng không phải rất dốc, nếu kịp, không chừng còn có thể cứu người.
Vội vàng thở hồng hộc chạy tới, từ xa Sở Sở có thể thấy bóng đỏ kia đã đáp xuống mặt đất, còn giống như đang động. Sở Sở thầm vui trong lòng, thừa thế mà chạy tới, nhưng nàng lại mau chóng dừng lại dù chỉ còn cách người mặc y phục đỏ kia vài bước chân.
Từ khoảng cách này đã có thể nhận ra bóng đỏ kia là nam nhân, hơn nữa từ góc độ này có thể thấy người đó rất đẹp, không phải kiểu đẹp kiểu đàn ông, nhưng cũng không phải kiểu mềm mại nhỏ nhắn như mấy cô nương hát dạo trong tửu lầu. Trong đêm tối gió tuyết, y phục của nam nhân kia lại đỏ rực như lửa, nhưng cũng dịu dàng như nước, hắn khẽ vuốt ve người nằm dưới, rồi thì thào nói gì đó, giọng nói nhỏ nhẹ hòa lẫn vào tiếng mưa tuyết và gió núi ồn ào. Sở Sở không nghe được hắn đang nói chuyện gì, nhưng nàng có cảm giác mãnh liệt, hắn nhất định đang nói về một câu chuyện rất hạnh phúc.
Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, nàng không quan tâm hơn nửa đêm hai người này nhảy xuống dốc núi này là muốn làm gì, không có tai nạn chết người là tốt rồi.
Trước khi nhìn rõ nam nhân nằm phía dưới người y phục đỏ, Sở Sở quyết định lặng lẽ men theo ven đường đi ngang qua họ, nàng cố gắng không quấy nhiễu bọn họ, nhưng lại không thể không tò mò, lúc đi ngang qua hai người nàng còn thoáng qua người phía dưới. Vừa nhìn liền nhận ra người nằm phía dưới nam nhân áo đỏ kia cũng là nam nhân, giật mình lại nhìn kĩ hơn một chút, người nam nhân nằm phía dưới đang nằm bất động trên mặt đất, nàng bèn dừng lại nhìn kỹ hơn, đến khi nàng nhìn kĩ được vẻ mặt người đàn ông kia, thì Sở Sở không nhịn nổi mà hét lên.
Người mà nam nhân áo đỏ đang vuốt ve hôn nhẹ nãy giờ lại là một thi thể nam chết chưa kịp nhắm mắt!
Sở Sở vừa hét lên, nam nhân áo đỏ giờ mới phát hiện ra nơi này không chỉ có một mình hắn, trong phút chốc hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
***
Cảnh Dực vốn không muốn nửa đêm sang gõ cửa phòng Tiêu Cẩn Du, bởi vì theo lý mà nói lúc này Tiêu Cẩn Du đang ngủ rất say do tác dụng mạnh của thuốc, nhưng tiếng động mạnh vừa truyền ra từ phòng Tiêu Cẩn Du cho thấy không phải như thế.
Lúc hắn nhảy từ cửa sổ vào trong thì gã thị vệ đã không còn ở trong phòng, chỉ có một mình Tiêu Cẩn Du đang cố vươn người ra mép giường, liên tục nôn vào trong chiếc chậu đặt dưới đất, trong chậu không có bất kỳ thứ gì, y hao hết sức lực cũng chỉ có thể nôn ra chút nước.
Cảnh Dực giật mình, nhanh chóng chạy qua đỡ Tiêu Cẩn Du dường như sắp ngã xuống giường, “Có chuyện gì vậy? Không phải ta nhắc huynh thuốc giải đó phải uống hai viên hai lần sao, sao huynh còn chưa uống?”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, vừa thở vừa ho khó khăn lắm mới nói được một câu, “Ta không cầm thuốc…”
Cảnh Dực ngạc nhiên, đột nhiên mới nhớ trước đó Tiêu Cẩn Du đã đưa thuốc cho Sở Sở cầm bèn hỏi, “Sở Sở đâu?”
“Không biết… Ta đã sai người đi tìm…”
Trong dạ dày lạ lao xao một trận, Tiêu Cẩn Du không nhịn được cúi đầu khổ sở nôn khan, thân thể vốn gầy yếu giờ đây lại run lên bần bật như chiếc lá rách bay trong gió.
Cảnh Dực dìu y tựa người vào đầu giường, “Huynh đợi một chút nữa, ta sẽ về Vương phủ tìm Diệp Thiên Thu lấy thuốc.”
Tiêu Cẩn Du xua xua tay, cố gắng cầm khăn tay lau đi vết nước đang đọng trên khóe miệng, thở sâu mấy cái để áp chế cảm giác trống rỗng đang nhộn nhạo trong dạ dày nãy giờ, giọng nói hơi khàn khàn, “Hắn đang giúp ta làm việc, cậu đừng để hắn phân tâm… Là thuốc mê mới khiến bệnh bao tử tái phát, có uống thuốc giải hay không vẫn như vậy, chỉ lát nữa thôi là tốt rồi… Nói chuyện của Hứa Như Quy đi.”
Lúc này có thể để y bỏ qua sự đau khổ trên thân thể cũng chỉ có vụ án, Cảnh Dực đành phải đem chuyện chuẩn bị sáng mai sẽ nói mà tung ra sớm hơn, “Ta đã xách hắn ra bên ngoài giội một thùng nước lạnh mới tỉnh, nói với hắn hai ngươi đồng thời ngất đi, còn nói với hắn gian phòng kia là nơi xảy ra vụ án, đã được An vương phủ tiếp nhận, bất kỳ người nào cũng không được tới gần, chắc hẳn hắn cũng chưa phát hiện ra được gì cả.”
Tiêu Cẩn Du nhắm mắt nhẹ gật đầu.
“Ta hỏi hắn có thể nghĩ người nào khả nghi, hắn cân nhắc một lúc, mới lúng túng nói với ta. Lâu nay hắn cảm thấy Cổ Diêu là một tiểu quan [1] đang nổi gần đây có chút lén lút kỳ quái, nhưng nhắc đến cái nghề tướng công này dù sao cũng không phải nghề gì rạng rỡ tổ tông cho lắm, có chút giấu diếm cũng không sao.”
[1] Tiểu quan : từ này hiện đại dùng là trai bao đó ạ.
Tiêu Cẩn Du vẫn nhắm mắt nhẹ gật đầu.
“Sau đó… ta ăn no rồi mới về.”
Tiêu Cẩn Du chau mày mở mắt, giọng nói vốn yếu ớt trong nháy trở nên lạnh lùng hơn hẳn, “Vì sao không đi điều tra Cổ Diêu?”
Cảnh Dực im lặng lui lại cách xa y vài bước, rồi mới dám cãi lại, “Lời của Hứa Như Quy không câu nào là nói thật, hắn đang quanh co lòng vòng muốn dẫn sự chú ý của chúng ta chuyển qua tên Cổ Diêu kia, tại sao mình phải phí công sức điều tra một chuyện mà hắn bịa đặt ra chứ.”
“Không nói thật cũng chưa hẳn là hắn nói dối…”
“Huynh có ý gì?”
Tiêu Cẩn Du ấn ấn dạ dày, cắn răng nhịn cơn quặn đau trong ruột, cảm giác được rõ y phục đã ướt đẫm vì mồ hôi lạnh, y thật sự không có tâm tình cũng không còn sức mà giảng đạo lý cho Cảnh Dực vào lúc này, “Tìm Cổ Diêu đi… tự mình điều tra…”
Khi Tiêu Cẩn Du còn đang co giật, Cảnh Dực còn không biết mình nên lập tức bay đi điều tra hay là chăm sóc y đang trong cơn nguy hiểm, cửa phòng đột nhiên bị gõ vội vàng đến ba lần.
Trên người gã thị vệ đầy tuyết, vẻ mặt u ám, nhìn Tiêu Cẩn Du trên giường hành lễ rồi gật đầu nói, “Vương gia, ty chức… tìm được một thi thể.”
Mắt thấy Tiêu Cẩn Du đã ốm yếu đến mức mặt không còn chút huyết sắc, Cảnh Dực vội vàng hỏi, “Thi thể nào?”
“Là nam thi, thân phận không rõ. Ty chức đã đưa thi thể về, đặt tại Thiên Sảnh.”
Tiêu Cẩn Du thở dài một hơi, duỗi tay chống xuống mép giường nhịn cơn đau choáng váng, một lúc sau mới trầm giọng nói, “Có tin tức gì của Sở cô nương chưa?”
“Có người nhìn thấy Sở cô nương một mình ra khỏi Như Quy, ty chức đã lần theo dấu chân đi tìm, dấu chân đi theo hướng xuống núi, nhưng vừa đến gần thi thể này thì không thấy đâu nữa.”
“Tiếp tục tìm cho ta…”
“Vâng.”
Thị vệ lui xuống, Cảnh Dực còn chưa nói gì, Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày, “Còn không mau đi điều tra Cổ Diêu?”
Cảnh Dực sửng sốt, “Huynh không cần người nghiệm nam thi kia sao?”
“Cần…”
“Vậy huynh không sai ta quay về kinh thành tìm một pháp y tới đây?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng lắc đầu, “Không kịp nên… ta sẽ tự nghiệm.”
Trong phút chốc có hàng trăm câu nói cùng nhau vọt tới cổ họng Cảnh Dực, nhưng cái mở miệng hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu, “Nếu huynh chết, mấy bộ hồ sơ huynh giao đó ta sẽ không phải nộp lại nữa đúng không?”
“Ừ… cứ đốt tất cả theo ta là được rồi.”
“…”
Cuối cùng cũng có người lo lắng về chuyện sống chết, Sở Sở nhanh chóng đỡ Hứa Như Quy nằm thẳng trên mặt đất, nhìn hơi thở mỏng manh Hứa Như Quy mà gấp gáp nói, “Về y thuật ta chỉ biết một chút, chúng ta vẫn nên mời đại phu tới kiểm tra là tốt nhất!”
“Không cần, cô cởi y phục của hắn hộ ta.”
Chẳng lẽ người này còn biết cả y thuật?
Người ta nói bệnh lâu cũng thành y, nhìn sức khỏe Tiêu Cẩn Du bây giờ cũng không phải là không thể.
Cứu người là quan trọng nhất, Sở Sở nhanh tay cởi bỏ áo ngoài của Hứa Như Quy, lúc kéo tay áo xuống thì chợt thấy tay áo trong ẩm ướt một mảnh, một mùi rượu nồng nặc tỏa ra.
Vì là y phục màu xanh đậm nên có bị ướt cũng không dễ nhận thấy, hóa ra vừa rồi Hứa Như Quy ngửa đầu uống rượu là vì muốn đổ hết rượu vào trong tay áo.
Cởi xong hai lớp áo ngoài, một áo lót bên trong, thân thể của Hứa Như Quy mới lộ ra. Tiêu Cẩn Du vừa định lên tiếng, Sở Sở đã nhanh chóng kéo quần của Hứa Như Quy ra luôn, y cũng chỉ biết yên lặng mà thở dài.
Sở Sở quẳng bộ quần áo sang một bên, “Xong, sau đó thì sao?”
“Cô đứng lùi ra đi.”
Sở Sở đứng lên rồi lui về sau một bước.
“Xa thêm chút nữa.”
Khi Sở Sở lui người đến sát tường, Tiêu Cẩn Du mới đẩy xe lăn đến bên cạnh Hứa Như Quy, rút chiếc nạng từ sau ghế dựa, y chống nạng rồi từ từ đứng lên, lại chậm rãi tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Hứa Như Quy.
Cả một quá trình thong thả lại vững vàng tao nhã, khiến Sở Sở vừa thấy thì trợn mắt há mồm, đột nhiên cũng không nhớ phải qua đó đỡ y một chút.
Tiêu Cẩn Du không kiểm tra mạch tay của Hứa Như Quy, cũng không dò xem hơi thở của hắn, mà y kiểm tra rất cẩn thận từng chút từng chút trên người hắn bắt đầu từ cổ, so với chẩn đoán căn bệnh thì đây giống như đang tìm thứ gì đó hơn.
Khi Tiêu Cẩn Du kiểm tra cánh tay phải của Hứa Như Quy thì dừng lại một lúc, sau đó y cố gắng lật người Hứa Như Quy lên, tiếp tục xem xét rất cẩn thận. Sau khi đã kiểm tra xong, Tiêu Cẩn Du đích thân mặc lại y phục cho Hứa Như Quy.
Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du ngồi còn không vững, mà còn phải cúi người di chuyển một nam nhân to hơn cả người mình, nàng liền muốn đi lên giúp y một tay, “Để ta giúp ngài.”
Tiêu Cẩn Du cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Cô có nhớ từng cái vạt áo của hắn thắt như thế nào, chỗ nào thắt, chỗ nào thả không?”
Sở Sở bị hỏi mà ngạc nhiên, trước đó y cũng chỉ nói nàng cởi y phục của hắn, chứ cũng không yêu cầu nàng phải nhớ, “Không… Không nhớ được.”
“Đứng sang bên đi.”
Đợi Tiêu Cẩn Du đem y phục của Hứa Như Quy khôi phục lại nguyên dạng không sai chút nào, rồi tự mình ngồi lại lên xe lăn, Cảnh Dực đã gặm sạch sẽ xong đĩa chân thỏ, rồi đặt chiếc đĩa không lại lên bàn, “Đến lượt ta sao?”
Tiêu Cẩn Du gật đầu, nói với Sở Sở, “Đi thôi.”
Sở Sở nhìn Hứa Như Quy vẫn đang hôn mê bất, “Vậy ông chủ Hứa phải xử lý như thế nào?”
“Cảnh Dực có thể làm hắn ngất đi, tất nhiên cũng có thể khiến hắn tỉnh lại.”
***
Cả đoạn đường đi theo sau Tiêu Cẩn Du, Sở Sở cũng không nói một lời nào, Tiêu Cẩn Du vừa dừng chân trước cửa phòng, Sở Sở cũng không ngừng bước mà đi lướt qua người y, lập tức vọt vào phòng mình, đập cửa đánh “rầm” một cái.
Vừa rồi chuyện đó xảy ra quá đột ngột nên nàng chưa kịp phản ứng, nhưng lúc này Sở Sở đã hiểu rõ ràng, nói cái gì mà nguy hiểm này nguy hiểm kia, làm gì có cái gì nguy hiểm, chuyện rõ ràng nhất là y đang bày trò lừa nàng!
Nàng không biết hai người bọn họ đang làm gì, làm chuyện này với mục đích gì, nhưng nàng biết vì nàng ngu ngốc nên bị Tiêu Cẩn Du lừa gạt.
Cái quỷ gì mà vì tuân thủ lễ tiết nên mới nhờ nàng làm nha hoàn, chỉ mới nghe nói đi quá giới hạn lễ nghĩa thì có tội, từ lúc nào mà ra ngoài chỉ mang cái xe lăn và không có người hầu thì có tội chứ!
Uổng công nàng còn phí sức mà lo lắng cho y, tên này nói dối cứ như thật ngay cả chớp mắt một cái cũng không có!
Sở Sở mặc kệ y là vương gia quyền cao chức trọng thế nào, đây cũng không phải lần đầu tiên y lừa nàng, lần này còn kéo nàng theo y cùng lừa người khác. Cho dù y có cho nàng bao nhiêu tiền thưởng, nàng cũng không muốn làm việc cho người như vậy.
Sở Sở lôi hai túi tiền từ dưới gối lên, không chút do dự mà gõ cửa phòng Tiêu Cẩn Du, không đợi thị vệ ra mở cửa nói gì, Sở Sở liền đưa túi tiền ra trước mặt hắn, “Ta tới trả tiền cho vương gia, tiền này ta không cần nữa.”
Gã thị vệ giật mình, không dám đưa tay nhận túi tiền, “Sở cô nương xin cô chờ một chút.”
Gã thị vệ xoay người đi vào buồng trong, lúc đi ra Sở Sở cũng không còn đứng ngoài cửa nữa, cạnh cửa chính là hai túi tiền bị vứt lại.
Nàng tới để trả tiền, một văn tiền cũng trả cũng không thiếu, sau đó nàng có thể hiên ngang ngẩng cao đầu mà bỏ đi rồi.
Trên đời có nhiều người tốt như vậy, nàng cũng không tin không có tiền thì nàng không về được trấn Sở Thuỷ!
Sở Sở còn nhớ được đường từ Tiểu viện này ra đến cửa chính đi thế nào, nàng vượt qua gió bão mà đi thẳng ra ngoài, đi lướt qua mấy người đeo vàng mặc bạc đi ngang, đám người cũng không ai thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng cũng thuận lợi trôi chảy rời khỏi Như Quy lâu.
Nàng không biết đây là nơi nào, nhưng nàng biết đường từ kinh thành về Tô Châu đi thế nào, chỉ cần từ nơi này trở lại được kinh thành là tốt rồi.
Sở Sở lần mò đi dọc theo con đường mà xe ngựa đã từng đi qua để tìm đường xuống núi, ngày đông giá rét ở nơi núi rừng của phương Bắc lại không dễ chịu như thời tiết ở Giang Nam. Ngay cả gió tuyết quét qua mặt cũng khiến người ta đau đớn, Sở Sở đi được một lúc không khỏi dừng lại thắt thật chặt lại vạt áo, hà hơi ủ ấm đôi tay đang dần đỏ lên vì giá rét, nàng thuận tiện ngẩng đầu nhìn thoáng qua Như Quy lâu đã trở thành một vệt sáng nhỏ phía trên.
Tửu lâu phú quý nhất Kinh Thành, ta cũng phải trở về thôi!
Sở Sở đang muốn thu hồi mắt tiếp tục chạy đi, đột nhiên nàng nhìn thấy trong bầu trời gió tuyết trắng xóa một bóng đỏ rơi xuống từ Như Quy lâu.
Khi bóng đỏ rơi xuống dưới dốc núi cũng đúng lúc xoẹt ngang qua mặt Sở Sở, nàng không kịp nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng đủ thời gian để nàng nhận ra cái bóng vừa rơi xuống từ Như Quy lâu là một người, mặc y phục đỏ toàn thân.
Đây là… có người rơi xuống núi!
Sau khi tỉnh táo lại thì Sở Sở cũng không nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng chạy xuống theo hướng thi thể kia.
Vách núi này cũng không phải rất dốc, nếu kịp, không chừng còn có thể cứu người.
Vội vàng thở hồng hộc chạy tới, từ xa Sở Sở có thể thấy bóng đỏ kia đã đáp xuống mặt đất, còn giống như đang động. Sở Sở thầm vui trong lòng, thừa thế mà chạy tới, nhưng nàng lại mau chóng dừng lại dù chỉ còn cách người mặc y phục đỏ kia vài bước chân.
Từ khoảng cách này đã có thể nhận ra bóng đỏ kia là nam nhân, hơn nữa từ góc độ này có thể thấy người đó rất đẹp, không phải kiểu đẹp kiểu đàn ông, nhưng cũng không phải kiểu mềm mại nhỏ nhắn như mấy cô nương hát dạo trong tửu lầu. Trong đêm tối gió tuyết, y phục của nam nhân kia lại đỏ rực như lửa, nhưng cũng dịu dàng như nước, hắn khẽ vuốt ve người nằm dưới, rồi thì thào nói gì đó, giọng nói nhỏ nhẹ hòa lẫn vào tiếng mưa tuyết và gió núi ồn ào. Sở Sở không nghe được hắn đang nói chuyện gì, nhưng nàng có cảm giác mãnh liệt, hắn nhất định đang nói về một câu chuyện rất hạnh phúc.
Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, nàng không quan tâm hơn nửa đêm hai người này nhảy xuống dốc núi này là muốn làm gì, không có tai nạn chết người là tốt rồi.
Trước khi nhìn rõ nam nhân nằm phía dưới người y phục đỏ, Sở Sở quyết định lặng lẽ men theo ven đường đi ngang qua họ, nàng cố gắng không quấy nhiễu bọn họ, nhưng lại không thể không tò mò, lúc đi ngang qua hai người nàng còn thoáng qua người phía dưới. Vừa nhìn liền nhận ra người nằm phía dưới nam nhân áo đỏ kia cũng là nam nhân, giật mình lại nhìn kĩ hơn một chút, người nam nhân nằm phía dưới đang nằm bất động trên mặt đất, nàng bèn dừng lại nhìn kỹ hơn, đến khi nàng nhìn kĩ được vẻ mặt người đàn ông kia, thì Sở Sở không nhịn nổi mà hét lên.
Người mà nam nhân áo đỏ đang vuốt ve hôn nhẹ nãy giờ lại là một thi thể nam chết chưa kịp nhắm mắt!
Sở Sở vừa hét lên, nam nhân áo đỏ giờ mới phát hiện ra nơi này không chỉ có một mình hắn, trong phút chốc hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
***
Cảnh Dực vốn không muốn nửa đêm sang gõ cửa phòng Tiêu Cẩn Du, bởi vì theo lý mà nói lúc này Tiêu Cẩn Du đang ngủ rất say do tác dụng mạnh của thuốc, nhưng tiếng động mạnh vừa truyền ra từ phòng Tiêu Cẩn Du cho thấy không phải như thế.
Lúc hắn nhảy từ cửa sổ vào trong thì gã thị vệ đã không còn ở trong phòng, chỉ có một mình Tiêu Cẩn Du đang cố vươn người ra mép giường, liên tục nôn vào trong chiếc chậu đặt dưới đất, trong chậu không có bất kỳ thứ gì, y hao hết sức lực cũng chỉ có thể nôn ra chút nước.
Cảnh Dực giật mình, nhanh chóng chạy qua đỡ Tiêu Cẩn Du dường như sắp ngã xuống giường, “Có chuyện gì vậy? Không phải ta nhắc huynh thuốc giải đó phải uống hai viên hai lần sao, sao huynh còn chưa uống?”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, vừa thở vừa ho khó khăn lắm mới nói được một câu, “Ta không cầm thuốc…”
Cảnh Dực ngạc nhiên, đột nhiên mới nhớ trước đó Tiêu Cẩn Du đã đưa thuốc cho Sở Sở cầm bèn hỏi, “Sở Sở đâu?”
“Không biết… Ta đã sai người đi tìm…”
Trong dạ dày lạ lao xao một trận, Tiêu Cẩn Du không nhịn được cúi đầu khổ sở nôn khan, thân thể vốn gầy yếu giờ đây lại run lên bần bật như chiếc lá rách bay trong gió.
Cảnh Dực dìu y tựa người vào đầu giường, “Huynh đợi một chút nữa, ta sẽ về Vương phủ tìm Diệp Thiên Thu lấy thuốc.”
Tiêu Cẩn Du xua xua tay, cố gắng cầm khăn tay lau đi vết nước đang đọng trên khóe miệng, thở sâu mấy cái để áp chế cảm giác trống rỗng đang nhộn nhạo trong dạ dày nãy giờ, giọng nói hơi khàn khàn, “Hắn đang giúp ta làm việc, cậu đừng để hắn phân tâm… Là thuốc mê mới khiến bệnh bao tử tái phát, có uống thuốc giải hay không vẫn như vậy, chỉ lát nữa thôi là tốt rồi… Nói chuyện của Hứa Như Quy đi.”
Lúc này có thể để y bỏ qua sự đau khổ trên thân thể cũng chỉ có vụ án, Cảnh Dực đành phải đem chuyện chuẩn bị sáng mai sẽ nói mà tung ra sớm hơn, “Ta đã xách hắn ra bên ngoài giội một thùng nước lạnh mới tỉnh, nói với hắn hai ngươi đồng thời ngất đi, còn nói với hắn gian phòng kia là nơi xảy ra vụ án, đã được An vương phủ tiếp nhận, bất kỳ người nào cũng không được tới gần, chắc hẳn hắn cũng chưa phát hiện ra được gì cả.”
Tiêu Cẩn Du nhắm mắt nhẹ gật đầu.
“Ta hỏi hắn có thể nghĩ người nào khả nghi, hắn cân nhắc một lúc, mới lúng túng nói với ta. Lâu nay hắn cảm thấy Cổ Diêu là một tiểu quan [1] đang nổi gần đây có chút lén lút kỳ quái, nhưng nhắc đến cái nghề tướng công này dù sao cũng không phải nghề gì rạng rỡ tổ tông cho lắm, có chút giấu diếm cũng không sao.”
[1] Tiểu quan : từ này hiện đại dùng là trai bao đó ạ.
Tiêu Cẩn Du vẫn nhắm mắt nhẹ gật đầu.
“Sau đó… ta ăn no rồi mới về.”
Tiêu Cẩn Du chau mày mở mắt, giọng nói vốn yếu ớt trong nháy trở nên lạnh lùng hơn hẳn, “Vì sao không đi điều tra Cổ Diêu?”
Cảnh Dực im lặng lui lại cách xa y vài bước, rồi mới dám cãi lại, “Lời của Hứa Như Quy không câu nào là nói thật, hắn đang quanh co lòng vòng muốn dẫn sự chú ý của chúng ta chuyển qua tên Cổ Diêu kia, tại sao mình phải phí công sức điều tra một chuyện mà hắn bịa đặt ra chứ.”
“Không nói thật cũng chưa hẳn là hắn nói dối…”
“Huynh có ý gì?”
Tiêu Cẩn Du ấn ấn dạ dày, cắn răng nhịn cơn quặn đau trong ruột, cảm giác được rõ y phục đã ướt đẫm vì mồ hôi lạnh, y thật sự không có tâm tình cũng không còn sức mà giảng đạo lý cho Cảnh Dực vào lúc này, “Tìm Cổ Diêu đi… tự mình điều tra…”
Khi Tiêu Cẩn Du còn đang co giật, Cảnh Dực còn không biết mình nên lập tức bay đi điều tra hay là chăm sóc y đang trong cơn nguy hiểm, cửa phòng đột nhiên bị gõ vội vàng đến ba lần.
Trên người gã thị vệ đầy tuyết, vẻ mặt u ám, nhìn Tiêu Cẩn Du trên giường hành lễ rồi gật đầu nói, “Vương gia, ty chức… tìm được một thi thể.”
Mắt thấy Tiêu Cẩn Du đã ốm yếu đến mức mặt không còn chút huyết sắc, Cảnh Dực vội vàng hỏi, “Thi thể nào?”
“Là nam thi, thân phận không rõ. Ty chức đã đưa thi thể về, đặt tại Thiên Sảnh.”
Tiêu Cẩn Du thở dài một hơi, duỗi tay chống xuống mép giường nhịn cơn đau choáng váng, một lúc sau mới trầm giọng nói, “Có tin tức gì của Sở cô nương chưa?”
“Có người nhìn thấy Sở cô nương một mình ra khỏi Như Quy, ty chức đã lần theo dấu chân đi tìm, dấu chân đi theo hướng xuống núi, nhưng vừa đến gần thi thể này thì không thấy đâu nữa.”
“Tiếp tục tìm cho ta…”
“Vâng.”
Thị vệ lui xuống, Cảnh Dực còn chưa nói gì, Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày, “Còn không mau đi điều tra Cổ Diêu?”
Cảnh Dực sửng sốt, “Huynh không cần người nghiệm nam thi kia sao?”
“Cần…”
“Vậy huynh không sai ta quay về kinh thành tìm một pháp y tới đây?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng lắc đầu, “Không kịp nên… ta sẽ tự nghiệm.”
Trong phút chốc có hàng trăm câu nói cùng nhau vọt tới cổ họng Cảnh Dực, nhưng cái mở miệng hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu, “Nếu huynh chết, mấy bộ hồ sơ huynh giao đó ta sẽ không phải nộp lại nữa đúng không?”
“Ừ… cứ đốt tất cả theo ta là được rồi.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.