Chương 18: Canh gừng táo đỏ (18)
Thanh Nhàn Nha Đầu
05/04/2020
Khi y vừa nói ra cái tên này, Thập Nương rõ ràng hơi giật mình, nàng quay người nhìn Hứa Như Quy với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị sắc
như dao, hơi thở lạnh đến tận xương tủy mà thốt ra bốn chữ, “Tiết Việt
chết rồi?”
Hứa Như Quy lùi xuống nửa bước, không nói được lời nào, Tiêu Cẩn Du chau mày cố nhịn cơn đau nhức đang truyền tới từ sống lưng, cho nên y cũng không nói được gì, thế là trong một không gian kín vô cùng tĩnh mịch chỉ vang lên giọng nói trong trẻo của Sở Sở, “Đúng vậy, trước khi hắn chết tuy rằng cũng ăn không ít xuân dược, có vẻ là do làm quá độ mà chết, nhưng thực ra nguyên nhân cái chết là do một chiếc đinh sắt dài ba tấc cắm trúng huyệt bách hội trên đỉnh đầu…”
“Sở Sở!” Trước khi nàng nhắc tới chuyện mổ xác chết, khó khăn lắm Tiêu Cẩn Du mới lấy được chút sức lực lên tiếng cắt ngang lời nàng, y ho khan vài tiếng rồi mới thấp giọng nói, “Rót hộ ta chén nước…”
“Được.”
Thừa dịp Sở Sở đi rót nước, Tiêu Cẩn Du cũng chẳng quan tâm cơn đau đang khiến y khó thở mà dứt khoát lật bài với Hứa Như Quy, “Ông chủ Hứa… ngươi tự nhận tội.. hay để ta giúp ngươi nhận…”
“Tại hạ không biết mình phải nhận tội gì.”
Thập Nương nhìn chằm chằm Hứa Như Quy đang đứng cúi đầu, nàng mở miệng cảnh cáo Tiêu Cẩn Du, “Tốt nhất ngươi có thể đưa ra bằng chứng rõ ràng cho ta thấy, nếu không hôm nay ai cũng đừng nghĩ rời khỏi Như Quy lâu này được.”
“Người cứ yên tâm, đã làm việc ác ắt trời đất không tha…”
Tiếng nói Tiêu Cẩn Du yếu ớt chậm chạp lại hơi khàn khàn, lọt vào tai Hứa Như Quy lại giống như lời phán từ điện Diêm vương gia, khiến hắn không khỏi lạnh cả sống lưng, vừa mở miệng giọng nói cũng run rẩy hơn, “Vương gia nếu ngài không có bằng chứng rõ ràng, xin ngài trả sự trong sạch cho Hứa mỗ.”
Tiêu Cẩn Du nhận chén trà Sở Sở vừa đưa tới, nhấp miệng uống hai ngụm, rồi từ từ nói, “Trong sạch do chính tay ngươi tự vứt đi, không ai có thể trả lại cho ngươi được…”
Đặt chiếc chén xuống bàn, Tiêu Cẩn Du lấy một bức thứ mật trong người, rồi đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Thập Nương, “Mấy ngày trước, Hình bộ có thăng đường thẩm tra xử lí một vụ án quan thần trong triều mua quan bán chức. Vụ án này có liên quan đến hơn hai mươi vị quan ngũ phẩm trong triều, ngoài ra còn gồm mấy vị hoàng thân quốc thích của hoàng gia. Đầu năm vừa rồi Hoàng Thượng mới giao cho Hình bộ và Ngự Sử Đài cùng nhau điều tra, nhưng kéo dài đến mấy ngày gần đây mới thăng đường chính là vì chưa tra ra được số tiền lớn trong đợt mua quan bán chức đó đang ở đâu… Tất cả là nhờ mấy ngày trước Dịch Thừa của huyện gần đây đã đem toàn bộ sổ sách ghi chép những khoản tiền bẩn đưa đến Ngự Sử Đài, sau đó ta mới sai người đi thanh tra một vài tiền trang, tìm về gần tám phần bạc làm tang vật, mới giải quyết được vụ án này.”
Trong lòng Sở Sở vui vẻ, vụ án lớn như vậy, nhất định cũng có thần bộ tham dự, Đổng tiên sinh chắc chưa biết vụ này đâu! Sở Sở đang nghe rất tập trung, đột nhiên nghe được giọng nói mất kiên nhẫn của Thập Nương, “Ngươi thừa hơi ăn no rửng mỡ phải không? Đừng kể mấy chuyện vô dụng đó, mau nói vào chuyện chính đi.”
Tiêu Cẩn Du ho nhẹ hai tiếng, vẫn tiếp tục kể câu chuyện mình vừa nói, “Vụ án này tuy lớn, nhưng không có gì khó khăn, người ta phái đi điều tra đều là người đáng tin, ta chưa bao giờ nhúng tay hỏi đến, ta chỉ chuẩn bị để hôm thăng đường sẽ ra mặt giám thẩm, đề phòng có kẻ thừa cơ gây khó dễ… Hôm thăng đường đó ta tạm thời có chuyện nên không đi, nhưng cũng không thấy có công văn có liên quan gửi lên nên không để tâm nữa, mãi đến khi Ngô Giang đưa bức thư này lại cho ta thì ta mới phát hiện, thư tuy là Dịch Thừa đưa tới, nhưng người đóng dấu ký tên cuối cùng lại là Tiết Việt.”
Thập Nương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩn Du, ánh mắt y đang tập trung vào Hứa Như Quy đứng bên cạnh nàng, “Ta đã cho người tới hỏi Dịch Thừa, bức mật hàm này chính xác là một đêm trước đó Tiết Việt đột nhiên đến thăm rồi giao cho hắn, y có nói đây là bức thư mật quan trọng phải mau chóng đưa tới kinh thành, còn nhắc đi nhắc lại phải là hắn tự mình tới Ngự Sử Đài một chuyến. Dịch Thừa còn nhớ hôm đó sau khi đưa thư xong, Tiết Việt bỏ đi rất vội vàng, trước khi đi còn nhắc hắn một câu, y ở Như Quy lâu, có chuyện gì thì tới đó tìm y.”
“Như Quy lâu một ngày có bao nhiêu khách ra vào, vãng lai có giàu sang có cao quý có, Tiết công tử có đến đây hay không, tại hạ phải kiểm tra lại sổ sách mới biết được.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần phức tạp vậy đâu, ta sẽ giúp ông chủ Hứa nhớ ra…”
Trong phút chốc cơn choáng váng ập tới, Tiêu Cẩn Du vịn tay trái lên thành xe, nhẹ chau mày điều chỉnh tư thế ngồi, y đã có cảm giác mình sắp không chịu nổi rồi, nhưng lúc này y không thể ngất được.
Tiêu Cẩn Du cố gắng lên tinh thần, giọng nói khàn khàn, “Tiết Việt thực sự có tới Như Quy lâu, hơn nữa y còn có giao tình rất sâu đậm với Cổ Diêu, ông chủ Hứa còn nhớ Cổ Diêu đã nói gì với Cảnh Dực không ? So với Liên Trình và Tiêu Lâm, Tiết Việt là người tốt nhất với hắn, bởi vì Tiết Việt khác với mọi người.”
Mặt Hứa Như Quy cứng lại, “Hình như… là vậy.”
“Ông chủ Hứa cho rằng, Tiết Việt đối xử tốt với Cổ Diêu thế nào, mà đến mức không giống như những người khác?”
Hứa Như Quy xanh mặt, lại bị ánh mắt sắc như dao của Thập Nương nhìn chằm chằm, khiến hắn không thể không mở miệng nói mấy lời, “Việc nam nữ hoan ái, tại hạ không biết nhiều lắm…”
“Vậy để ta nói cho ngươi biết, Tiết Việt sinh thời có bệnh kín, nên y rất ngại chuyện phòng the,vì thế y mới tìm một tiểu quan chứ không phải nữ nhân nào khác. Khi Tiết Việt chăm sóc Cổ Diêu… y mới biết thông tin về những khoản tiền bẩn kia. Tất cả là nhờ phúc của Cổ Diêu, một tiểu quan được rất nhiều quan lớn trong thành mê mẩn… Nếu ngươi muốn chứng thực, cứ hỏi hoa khôi Mạn Nương trong lâu sẽ rõ, có những chuyện nàng không nói với ngươi, nhưng hễ biết là sẽ nói tất cả cho Cảnh Dực.”
“Phò mã Liên Trình đã chết ba tháng trước, điều này chứng tỏ ít nhất ngươi đã đổi phương thuốc của Cổ Dực từ ba tháng trước rồi. Ngươi vốn định thần không biết quỷ không hay dùng cách đó để thu dọn Tiết Việt, nhưng Tiết Việt chưa bao giờ dùng thứ thuốc đó, bởi vì y biết có dùng cũng vô tác dụng…”
“Đến khi số bạc bẩn đột nhiên bị thanh tra thu hồi, ngươi phát hiện Tiết Việt vẫn còn ở Như Quy lâu, cho nên vội vàng ra quyết định giải quyết nỗi phiền toái này… Bởi vì y đang hoài nghi Như Quy lâu, nhưng ngươi lại không thể để y tìm ra chứng cớ về đống bạc bẩn kia là từ chỗ ngươi phát tán ra ngoài… Nhưng Tiết Việt lại là người có thân phận đặc biệt, ngươi tuyệt đối không dám mượn tay người khác hạ thủ, nhất là người của Như Quy lâu, cho nên ngươi không còn lựa chọn nào khác, đành phải tự mình động thủ.”
“Ngươi dùng thuốc mê đánh gục Tiết Việt, sau đó ngươi phát hiện Hổ lang chi của ngươi là vô dụng với Tiết Việt, nhất thời nóng lòng nên đã dùng cách tầm thường nhất là căm đinh sắt vào huyệt bách hội khiến pháp y không thể nhận ra nguyên nhân cái chết của Tiết Việt… Ngươi cũng biết Cổ Diêu sẽ vứt thi thể đi, nên cứ thế bỏ xác chết của y ở lại, sau đó tiếp tục lừa Cổ Diêu sử dùng Dạ Lai Hương đã bị đổi kia. Đến khi quan sai tới, ngươi liền muốn đổ tội cho Cổ Diêu, vì thế đã nghĩ cách lừa dối ta…”
“May mà Sở cô nương phát hiện nguyên nhân cái chết thực sự của Tiết Việt, cũng giúp ta lấy được chứng cứ Tiết Việt đã chết nhưng vẫn chưa tìm được…”
Tiêu Cẩn Du vừa nhắc tới chuyện đó, Hứa Như Quy vội mở miệng nhưng cũng không nói được gì. Lúc này Tiêu Cẩn Du dừng lại, Hứa Như Quy cũng không biết phải nói gì nữa.
Hắn đã nhận ra mình phạm phải lỗi sai gì nhưng đã muộn rồi.
Hứa Như Quy biết mình sai chỗ nào, nhưng Sở Sở vẫn không biết mình đúng chỗ nào. Đến bây giờ nàng vẫn chưa rõ mấy người chết kia là ai và có thân phận gì, thì sao có thể giúp Tiêu Cẩn Du lấy được chứng cứ của bạc lậu được, Thập Nương cứ nhìn Sở Sở chằm chằm khiến nàng sợ hãi vội la lên, “Ngài… Ngài nói chuyện cho rõ ràng, ta có cầm thứ gì lung tung đâu!”
“Người cầm thứ gì lung tung không phải cô mà là ông chủ Hứa…” Tiêu Cẩn Du nhìn Thập Nương, “Nếu ta nhớ không lầm, Như Quy lâu có tiền trang tư nhân riêng tên là Tụ Huyên Hào không buôn bán vãng lai với bất kỳ cửa hiệu bên ngoài nào.”
Thập Nương đưa ánh mắt dời khỏi Sở Sở chuyển sang y mà gật đầu, “Mở Tụ Duyên Hào chỉ để Như Quy lâu thuận tiện trong việc làm ăn, ta cũng có mở thêm mấy cửa hiệu buôn bán, người bên ngoài không biết nhiều, ta cũng không làm ăn với những người lạ không đáng tin.”
“Tụ Duyên Hào trong Như Quy lâu là do ông chủ Hứa quản lý?”
“Không sai.”
Tiêu Cẩn Du nhìn Hứa Như Quy, Hứa Như Quy cũng gật đầu cứng nhắc.
Tiêu Cẩn Du lấy một chiếc túi gấm từ trong người ra, lôi một chuỗi tiền xu trong túi ra, cầm trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt Sở Sở, “Chuỗi tiền cô xâu này là tiền ông chủ Hứa đổi cho cô phải không?”
Chuỗi tiền xu chính là xâu từ sợi gai xin của mấy người trong Như Quy lâu, mười đồng một chuỗi, hai đầu thắt hai lần kia, không phải nàng xâu thì còn ai nữa?
Nhìn chuỗi tiền chỉ gai, Sở Sở giật mình một cái, nàng đột nhiên kêu lên, “Chết rồi chết rồi! Đống gai còn thừa ta quên trả!” Nói xong nàng lục trên người một lượt, cuối cùng cũng tìm được nửa bó dây gai còn lại, nàng thở phào nhẹ nhõm một cái, hai tay dâng đến trước mặt Thập Nương, “Đây là phần chỉ gai còn lại ta mượn của Như Quy lâu, đã hứa dùng không hết sẽ trả lại, trả cho lâu chủ cũng được phải không?”
Trong khi Thập Nương còn đang ngạc nhiên, Sở Sở đã đặt bó chỉ gai lên trên bàn trước mặt nàng, còn cúi đầu vái chào, “Cảm ơn lâu chủ!”
Tiêu Cẩn Du nhìn Hứa Như Quy xanh mặt không nói được gì mà khẽ cười, nàng tích cực cũng đúng lúc thật đấy… Tiêu Cẩn Du ném chuỗi tiền này đến trước mặt Hứa Như Quy, lạnh lùng nói, “Nếu đã đổi tiền xu từ chỗ của ông chủ Hứa, thì xin hỏi tại sao trong năm mươi vạn đồng lại có đến một nửa là tiền giả do tiền trang Bảo Hối tự đúc?”
Thập Nương chau lông mày, “Tiền giả tự đúc?”
“Chuyện đúc tiền giả của tiền trang Bảo Hối ta đã sai người tìm hiểu hơn nửa năm nay, chỉ là Lục vương gia luôn nói ta phải án binh bất động chờ tin tức của hắn. Bằng không cũng đã phá tan được ổ đúc tiền giả trong lần thanh tra thu hồi đống bạc tham ô kia…hơn nữa nếu ông chủ Hứa không làm ăn riêng với tiền trang Bảo Hối, thì hàng loạt tiền đồng giả này từ đâu mà có?”
Sở Sở lè lưỡi, từ vụ này không ngờ còn khơi ra vụ tiền giả, cũng may là nàng đã trả lại, nếu không bị quan binh bắt được thì nàng có trăm cái miệng cũng không giải thích được!
Hóa ra gã họ Hứa này cũng không phải người tốt, hắn muốn hại nàng, uổng công nàng vì hắn mà cứ nghĩ oan cho Tiêu Cẩn Du đang lợi dụng nàng mà giận y!
Ánh mắt Thập Nương từ dao sắc biến thành một ngọn lửa, có cảm giác hận không thể thiêu cháy Hứa Như Quy, “Nói!”
“Dạ… là lúc ấy Sở cô nương cầm ngân phiếu có ấn của Lục vương gia tới, muốn nhờ tiểu nhân đổi năm trăm lượng bạc thành tiền xu cho cô ấy, số bạc trong tiền trang không đủ, nên tiêu nhân… nhân đã lấy chút tiền trong lâu quán, chắc là của khách nhân nào đó, thu ngân cũng không để ý…”
Thập Nương đập tay rầm một cái lên bàn, “Vớ vẩn! Ngươi có thấy người nào vào Như Quy lâu lại mang theo tiền xu không?”
“Lâu chủ…”
“Ngươi câm miệng!” Thập Nương quay lại nhìn Tiêu Cẩn Du, “Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Cẩn Du ho khan vài tiếng, xua xua tay, “Ông chủ Hứa cũng vì quá nóng vội, lại nghĩ ta sẽ không rảnh kiểm tra từng đồng tiền một, nên mới đưa ra hạ sách này… Về phần tiền giả của tiền trang Bảo Hối sao lại ở đây, chuyện tiền thật đổi lấy tiền giả như thế nào, lâu chủ cứ tìm phòng thu chi kiểm tra một chút sẽ biết… ta còn một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói rõ ràng với lâu chủ.”
“Nói.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ ho khan vài tiếng, nhăn mặt nhịn cơn đau đớn đang cuồn cuồn trỗi dậy từ nãy giờ, trên trán y đã lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, lần này sợ rằng Diệp Thiên Thu thực sự không nói đùa …
Đột nhiên có cảm giác ống tay áo bị ai kéo lại, y còn chưa quay đầu liền nghe thấy Sở Sở nhỏ giọng nói bên tai y, “Nếu không ngài nghỉ ngơi một chút rồi nói sau, cả người cũng toát hết mồ hôi rồi…”
Lúc này Sở Sở lại nhớ tới lời dặn dò của đại ca nàng.
Sở Sở đứng cách y rất gần, gần đến mức Tiêu Cẩn Du có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của Sở Sở xát ngay bên mặt y, thậm chí ở khoảng cách này y còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng đang rất gần y, với khoảng cách này Tiêu Cẩn Du cũng không dám quay đầu lại một chút, y chỉ nhỏ giọng trả lời một câu, “Không sao đâu…”
Cảm giác được hơi thở và nhiệt độ kia đã rời xa, Tiêu Cẩn Du mới từ từ thở hắt ra một hơi, y nhìn Hứa Như Quy trầm giọng nói, “Ông chủ Hứa tuy giới thiệu mình bằng ba chữ Hứa Như Quy, nhưng trên hồ sơ lưu giữ tại hình bộ sợ rằng sẽ phải đổi thành ba chữ Hứa Tông Thành , mong ông chủ Hứa xuống suối vàng cũng đừng trách ta.”
Thập Nương cứng người lại, sắc mắt Hứa Như Quy thoáng chốc trắng bệch một mảnh, hắn cứng họng, “Ngài… sao ngài có thể…”
“Tại sao ta có thể nhận ra tên tử tù vượt ngục mười ba năm trước à?” Tiêu Cẩn Du cong khóe miệng cười lạnh, “Mười ba năm trước ta vẫn là đứa trẻ chín tuổi, căn bản không thể biết mặt vị Lại bộ thượng thư Hứa Tông Thành cấu kết với bang phái trong giang hồ tham ô giết người rồi bị phán tội xử trảm, cho nên ngươi mới không hề do dự ra mặt mời ta uống rượu, có đúng không?”
Thập Nương ngơ ngẩn nhìn Tiêu Cẩn Du, “Sao ngươi có thể biết, hắn là… Hứa Tông Thành?”
“Tuy rằng bức họa trong hồ sơ không rõ ràng, nhưng vẫn có những nét giống nhau… Ta đã nhờ Cảnh Dực an bài mọi chuyện để chuốc mê hắn, rồi với sự giúp đỡ của Sở cô nương, ta đã kiểm tra phát hiện vị trí những vết bớt trên người hắn đều giống những gì mô tả trong hồ sơ về Hứa Tông Thành, trên cánh tay hắn có lưu lại vết sẹo do tẩy hình xăm tử tù, trên thân thể cũng có những vết sẹo đặc biệt do dùng hình tại đại lao của Hình bộ để lại…”
Sở Sở nhất thời không biết mình đang ngạc nhiên hay vui mừng, nếu như vậy, nàng không những không phải đang lừa dối ai, mà còn có công lao hỗ trợ phá án nữa!
Trí nhớ của vị vương gia này cũng quá lợi hại đi, ngay cả dáng vẻ tên tử tù chạy trốn mười ba năm trước cũng có thể nhớ được, cái gã họ Hứa này ngụy trang hoàn hảo đến vậy, nhưng y cũng chỉ liếc mắt một cái là nhận ra.
“Tên này là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mười mạng người mười ba năm trước, hắn cũng đã lẩn trốn mười ba năm nay, lần này ta gặp được nhất định muốn dẫn hắn về quy án, cũng mong lâu chủ giúp đỡ.”
Thập Nương từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn sang gương mặt trắng bạch không chút màu máu của Hứa Như Quy bên cạnh, “Ngươi nói xem ta có nên tạo điều kiện để Thất vương gia bắt người cho tiện không?”
“Lâu chủ…”
Hứa Như Quy vừa cất giọng nói, Thập Nương vung tay vả một cái thật mạnh lên mặt hắn, Hứa Như Quy hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, sau đó thì không thấy hắn nhúc nhích nữa.
Hứa Như Quy lùi xuống nửa bước, không nói được lời nào, Tiêu Cẩn Du chau mày cố nhịn cơn đau nhức đang truyền tới từ sống lưng, cho nên y cũng không nói được gì, thế là trong một không gian kín vô cùng tĩnh mịch chỉ vang lên giọng nói trong trẻo của Sở Sở, “Đúng vậy, trước khi hắn chết tuy rằng cũng ăn không ít xuân dược, có vẻ là do làm quá độ mà chết, nhưng thực ra nguyên nhân cái chết là do một chiếc đinh sắt dài ba tấc cắm trúng huyệt bách hội trên đỉnh đầu…”
“Sở Sở!” Trước khi nàng nhắc tới chuyện mổ xác chết, khó khăn lắm Tiêu Cẩn Du mới lấy được chút sức lực lên tiếng cắt ngang lời nàng, y ho khan vài tiếng rồi mới thấp giọng nói, “Rót hộ ta chén nước…”
“Được.”
Thừa dịp Sở Sở đi rót nước, Tiêu Cẩn Du cũng chẳng quan tâm cơn đau đang khiến y khó thở mà dứt khoát lật bài với Hứa Như Quy, “Ông chủ Hứa… ngươi tự nhận tội.. hay để ta giúp ngươi nhận…”
“Tại hạ không biết mình phải nhận tội gì.”
Thập Nương nhìn chằm chằm Hứa Như Quy đang đứng cúi đầu, nàng mở miệng cảnh cáo Tiêu Cẩn Du, “Tốt nhất ngươi có thể đưa ra bằng chứng rõ ràng cho ta thấy, nếu không hôm nay ai cũng đừng nghĩ rời khỏi Như Quy lâu này được.”
“Người cứ yên tâm, đã làm việc ác ắt trời đất không tha…”
Tiếng nói Tiêu Cẩn Du yếu ớt chậm chạp lại hơi khàn khàn, lọt vào tai Hứa Như Quy lại giống như lời phán từ điện Diêm vương gia, khiến hắn không khỏi lạnh cả sống lưng, vừa mở miệng giọng nói cũng run rẩy hơn, “Vương gia nếu ngài không có bằng chứng rõ ràng, xin ngài trả sự trong sạch cho Hứa mỗ.”
Tiêu Cẩn Du nhận chén trà Sở Sở vừa đưa tới, nhấp miệng uống hai ngụm, rồi từ từ nói, “Trong sạch do chính tay ngươi tự vứt đi, không ai có thể trả lại cho ngươi được…”
Đặt chiếc chén xuống bàn, Tiêu Cẩn Du lấy một bức thứ mật trong người, rồi đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Thập Nương, “Mấy ngày trước, Hình bộ có thăng đường thẩm tra xử lí một vụ án quan thần trong triều mua quan bán chức. Vụ án này có liên quan đến hơn hai mươi vị quan ngũ phẩm trong triều, ngoài ra còn gồm mấy vị hoàng thân quốc thích của hoàng gia. Đầu năm vừa rồi Hoàng Thượng mới giao cho Hình bộ và Ngự Sử Đài cùng nhau điều tra, nhưng kéo dài đến mấy ngày gần đây mới thăng đường chính là vì chưa tra ra được số tiền lớn trong đợt mua quan bán chức đó đang ở đâu… Tất cả là nhờ mấy ngày trước Dịch Thừa của huyện gần đây đã đem toàn bộ sổ sách ghi chép những khoản tiền bẩn đưa đến Ngự Sử Đài, sau đó ta mới sai người đi thanh tra một vài tiền trang, tìm về gần tám phần bạc làm tang vật, mới giải quyết được vụ án này.”
Trong lòng Sở Sở vui vẻ, vụ án lớn như vậy, nhất định cũng có thần bộ tham dự, Đổng tiên sinh chắc chưa biết vụ này đâu! Sở Sở đang nghe rất tập trung, đột nhiên nghe được giọng nói mất kiên nhẫn của Thập Nương, “Ngươi thừa hơi ăn no rửng mỡ phải không? Đừng kể mấy chuyện vô dụng đó, mau nói vào chuyện chính đi.”
Tiêu Cẩn Du ho nhẹ hai tiếng, vẫn tiếp tục kể câu chuyện mình vừa nói, “Vụ án này tuy lớn, nhưng không có gì khó khăn, người ta phái đi điều tra đều là người đáng tin, ta chưa bao giờ nhúng tay hỏi đến, ta chỉ chuẩn bị để hôm thăng đường sẽ ra mặt giám thẩm, đề phòng có kẻ thừa cơ gây khó dễ… Hôm thăng đường đó ta tạm thời có chuyện nên không đi, nhưng cũng không thấy có công văn có liên quan gửi lên nên không để tâm nữa, mãi đến khi Ngô Giang đưa bức thư này lại cho ta thì ta mới phát hiện, thư tuy là Dịch Thừa đưa tới, nhưng người đóng dấu ký tên cuối cùng lại là Tiết Việt.”
Thập Nương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩn Du, ánh mắt y đang tập trung vào Hứa Như Quy đứng bên cạnh nàng, “Ta đã cho người tới hỏi Dịch Thừa, bức mật hàm này chính xác là một đêm trước đó Tiết Việt đột nhiên đến thăm rồi giao cho hắn, y có nói đây là bức thư mật quan trọng phải mau chóng đưa tới kinh thành, còn nhắc đi nhắc lại phải là hắn tự mình tới Ngự Sử Đài một chuyến. Dịch Thừa còn nhớ hôm đó sau khi đưa thư xong, Tiết Việt bỏ đi rất vội vàng, trước khi đi còn nhắc hắn một câu, y ở Như Quy lâu, có chuyện gì thì tới đó tìm y.”
“Như Quy lâu một ngày có bao nhiêu khách ra vào, vãng lai có giàu sang có cao quý có, Tiết công tử có đến đây hay không, tại hạ phải kiểm tra lại sổ sách mới biết được.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần phức tạp vậy đâu, ta sẽ giúp ông chủ Hứa nhớ ra…”
Trong phút chốc cơn choáng váng ập tới, Tiêu Cẩn Du vịn tay trái lên thành xe, nhẹ chau mày điều chỉnh tư thế ngồi, y đã có cảm giác mình sắp không chịu nổi rồi, nhưng lúc này y không thể ngất được.
Tiêu Cẩn Du cố gắng lên tinh thần, giọng nói khàn khàn, “Tiết Việt thực sự có tới Như Quy lâu, hơn nữa y còn có giao tình rất sâu đậm với Cổ Diêu, ông chủ Hứa còn nhớ Cổ Diêu đã nói gì với Cảnh Dực không ? So với Liên Trình và Tiêu Lâm, Tiết Việt là người tốt nhất với hắn, bởi vì Tiết Việt khác với mọi người.”
Mặt Hứa Như Quy cứng lại, “Hình như… là vậy.”
“Ông chủ Hứa cho rằng, Tiết Việt đối xử tốt với Cổ Diêu thế nào, mà đến mức không giống như những người khác?”
Hứa Như Quy xanh mặt, lại bị ánh mắt sắc như dao của Thập Nương nhìn chằm chằm, khiến hắn không thể không mở miệng nói mấy lời, “Việc nam nữ hoan ái, tại hạ không biết nhiều lắm…”
“Vậy để ta nói cho ngươi biết, Tiết Việt sinh thời có bệnh kín, nên y rất ngại chuyện phòng the,vì thế y mới tìm một tiểu quan chứ không phải nữ nhân nào khác. Khi Tiết Việt chăm sóc Cổ Diêu… y mới biết thông tin về những khoản tiền bẩn kia. Tất cả là nhờ phúc của Cổ Diêu, một tiểu quan được rất nhiều quan lớn trong thành mê mẩn… Nếu ngươi muốn chứng thực, cứ hỏi hoa khôi Mạn Nương trong lâu sẽ rõ, có những chuyện nàng không nói với ngươi, nhưng hễ biết là sẽ nói tất cả cho Cảnh Dực.”
“Phò mã Liên Trình đã chết ba tháng trước, điều này chứng tỏ ít nhất ngươi đã đổi phương thuốc của Cổ Dực từ ba tháng trước rồi. Ngươi vốn định thần không biết quỷ không hay dùng cách đó để thu dọn Tiết Việt, nhưng Tiết Việt chưa bao giờ dùng thứ thuốc đó, bởi vì y biết có dùng cũng vô tác dụng…”
“Đến khi số bạc bẩn đột nhiên bị thanh tra thu hồi, ngươi phát hiện Tiết Việt vẫn còn ở Như Quy lâu, cho nên vội vàng ra quyết định giải quyết nỗi phiền toái này… Bởi vì y đang hoài nghi Như Quy lâu, nhưng ngươi lại không thể để y tìm ra chứng cớ về đống bạc bẩn kia là từ chỗ ngươi phát tán ra ngoài… Nhưng Tiết Việt lại là người có thân phận đặc biệt, ngươi tuyệt đối không dám mượn tay người khác hạ thủ, nhất là người của Như Quy lâu, cho nên ngươi không còn lựa chọn nào khác, đành phải tự mình động thủ.”
“Ngươi dùng thuốc mê đánh gục Tiết Việt, sau đó ngươi phát hiện Hổ lang chi của ngươi là vô dụng với Tiết Việt, nhất thời nóng lòng nên đã dùng cách tầm thường nhất là căm đinh sắt vào huyệt bách hội khiến pháp y không thể nhận ra nguyên nhân cái chết của Tiết Việt… Ngươi cũng biết Cổ Diêu sẽ vứt thi thể đi, nên cứ thế bỏ xác chết của y ở lại, sau đó tiếp tục lừa Cổ Diêu sử dùng Dạ Lai Hương đã bị đổi kia. Đến khi quan sai tới, ngươi liền muốn đổ tội cho Cổ Diêu, vì thế đã nghĩ cách lừa dối ta…”
“May mà Sở cô nương phát hiện nguyên nhân cái chết thực sự của Tiết Việt, cũng giúp ta lấy được chứng cứ Tiết Việt đã chết nhưng vẫn chưa tìm được…”
Tiêu Cẩn Du vừa nhắc tới chuyện đó, Hứa Như Quy vội mở miệng nhưng cũng không nói được gì. Lúc này Tiêu Cẩn Du dừng lại, Hứa Như Quy cũng không biết phải nói gì nữa.
Hắn đã nhận ra mình phạm phải lỗi sai gì nhưng đã muộn rồi.
Hứa Như Quy biết mình sai chỗ nào, nhưng Sở Sở vẫn không biết mình đúng chỗ nào. Đến bây giờ nàng vẫn chưa rõ mấy người chết kia là ai và có thân phận gì, thì sao có thể giúp Tiêu Cẩn Du lấy được chứng cứ của bạc lậu được, Thập Nương cứ nhìn Sở Sở chằm chằm khiến nàng sợ hãi vội la lên, “Ngài… Ngài nói chuyện cho rõ ràng, ta có cầm thứ gì lung tung đâu!”
“Người cầm thứ gì lung tung không phải cô mà là ông chủ Hứa…” Tiêu Cẩn Du nhìn Thập Nương, “Nếu ta nhớ không lầm, Như Quy lâu có tiền trang tư nhân riêng tên là Tụ Huyên Hào không buôn bán vãng lai với bất kỳ cửa hiệu bên ngoài nào.”
Thập Nương đưa ánh mắt dời khỏi Sở Sở chuyển sang y mà gật đầu, “Mở Tụ Duyên Hào chỉ để Như Quy lâu thuận tiện trong việc làm ăn, ta cũng có mở thêm mấy cửa hiệu buôn bán, người bên ngoài không biết nhiều, ta cũng không làm ăn với những người lạ không đáng tin.”
“Tụ Duyên Hào trong Như Quy lâu là do ông chủ Hứa quản lý?”
“Không sai.”
Tiêu Cẩn Du nhìn Hứa Như Quy, Hứa Như Quy cũng gật đầu cứng nhắc.
Tiêu Cẩn Du lấy một chiếc túi gấm từ trong người ra, lôi một chuỗi tiền xu trong túi ra, cầm trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt Sở Sở, “Chuỗi tiền cô xâu này là tiền ông chủ Hứa đổi cho cô phải không?”
Chuỗi tiền xu chính là xâu từ sợi gai xin của mấy người trong Như Quy lâu, mười đồng một chuỗi, hai đầu thắt hai lần kia, không phải nàng xâu thì còn ai nữa?
Nhìn chuỗi tiền chỉ gai, Sở Sở giật mình một cái, nàng đột nhiên kêu lên, “Chết rồi chết rồi! Đống gai còn thừa ta quên trả!” Nói xong nàng lục trên người một lượt, cuối cùng cũng tìm được nửa bó dây gai còn lại, nàng thở phào nhẹ nhõm một cái, hai tay dâng đến trước mặt Thập Nương, “Đây là phần chỉ gai còn lại ta mượn của Như Quy lâu, đã hứa dùng không hết sẽ trả lại, trả cho lâu chủ cũng được phải không?”
Trong khi Thập Nương còn đang ngạc nhiên, Sở Sở đã đặt bó chỉ gai lên trên bàn trước mặt nàng, còn cúi đầu vái chào, “Cảm ơn lâu chủ!”
Tiêu Cẩn Du nhìn Hứa Như Quy xanh mặt không nói được gì mà khẽ cười, nàng tích cực cũng đúng lúc thật đấy… Tiêu Cẩn Du ném chuỗi tiền này đến trước mặt Hứa Như Quy, lạnh lùng nói, “Nếu đã đổi tiền xu từ chỗ của ông chủ Hứa, thì xin hỏi tại sao trong năm mươi vạn đồng lại có đến một nửa là tiền giả do tiền trang Bảo Hối tự đúc?”
Thập Nương chau lông mày, “Tiền giả tự đúc?”
“Chuyện đúc tiền giả của tiền trang Bảo Hối ta đã sai người tìm hiểu hơn nửa năm nay, chỉ là Lục vương gia luôn nói ta phải án binh bất động chờ tin tức của hắn. Bằng không cũng đã phá tan được ổ đúc tiền giả trong lần thanh tra thu hồi đống bạc tham ô kia…hơn nữa nếu ông chủ Hứa không làm ăn riêng với tiền trang Bảo Hối, thì hàng loạt tiền đồng giả này từ đâu mà có?”
Sở Sở lè lưỡi, từ vụ này không ngờ còn khơi ra vụ tiền giả, cũng may là nàng đã trả lại, nếu không bị quan binh bắt được thì nàng có trăm cái miệng cũng không giải thích được!
Hóa ra gã họ Hứa này cũng không phải người tốt, hắn muốn hại nàng, uổng công nàng vì hắn mà cứ nghĩ oan cho Tiêu Cẩn Du đang lợi dụng nàng mà giận y!
Ánh mắt Thập Nương từ dao sắc biến thành một ngọn lửa, có cảm giác hận không thể thiêu cháy Hứa Như Quy, “Nói!”
“Dạ… là lúc ấy Sở cô nương cầm ngân phiếu có ấn của Lục vương gia tới, muốn nhờ tiểu nhân đổi năm trăm lượng bạc thành tiền xu cho cô ấy, số bạc trong tiền trang không đủ, nên tiêu nhân… nhân đã lấy chút tiền trong lâu quán, chắc là của khách nhân nào đó, thu ngân cũng không để ý…”
Thập Nương đập tay rầm một cái lên bàn, “Vớ vẩn! Ngươi có thấy người nào vào Như Quy lâu lại mang theo tiền xu không?”
“Lâu chủ…”
“Ngươi câm miệng!” Thập Nương quay lại nhìn Tiêu Cẩn Du, “Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Cẩn Du ho khan vài tiếng, xua xua tay, “Ông chủ Hứa cũng vì quá nóng vội, lại nghĩ ta sẽ không rảnh kiểm tra từng đồng tiền một, nên mới đưa ra hạ sách này… Về phần tiền giả của tiền trang Bảo Hối sao lại ở đây, chuyện tiền thật đổi lấy tiền giả như thế nào, lâu chủ cứ tìm phòng thu chi kiểm tra một chút sẽ biết… ta còn một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói rõ ràng với lâu chủ.”
“Nói.”
Tiêu Cẩn Du nhẹ ho khan vài tiếng, nhăn mặt nhịn cơn đau đớn đang cuồn cuồn trỗi dậy từ nãy giờ, trên trán y đã lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, lần này sợ rằng Diệp Thiên Thu thực sự không nói đùa …
Đột nhiên có cảm giác ống tay áo bị ai kéo lại, y còn chưa quay đầu liền nghe thấy Sở Sở nhỏ giọng nói bên tai y, “Nếu không ngài nghỉ ngơi một chút rồi nói sau, cả người cũng toát hết mồ hôi rồi…”
Lúc này Sở Sở lại nhớ tới lời dặn dò của đại ca nàng.
Sở Sở đứng cách y rất gần, gần đến mức Tiêu Cẩn Du có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của Sở Sở xát ngay bên mặt y, thậm chí ở khoảng cách này y còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng đang rất gần y, với khoảng cách này Tiêu Cẩn Du cũng không dám quay đầu lại một chút, y chỉ nhỏ giọng trả lời một câu, “Không sao đâu…”
Cảm giác được hơi thở và nhiệt độ kia đã rời xa, Tiêu Cẩn Du mới từ từ thở hắt ra một hơi, y nhìn Hứa Như Quy trầm giọng nói, “Ông chủ Hứa tuy giới thiệu mình bằng ba chữ Hứa Như Quy, nhưng trên hồ sơ lưu giữ tại hình bộ sợ rằng sẽ phải đổi thành ba chữ Hứa Tông Thành , mong ông chủ Hứa xuống suối vàng cũng đừng trách ta.”
Thập Nương cứng người lại, sắc mắt Hứa Như Quy thoáng chốc trắng bệch một mảnh, hắn cứng họng, “Ngài… sao ngài có thể…”
“Tại sao ta có thể nhận ra tên tử tù vượt ngục mười ba năm trước à?” Tiêu Cẩn Du cong khóe miệng cười lạnh, “Mười ba năm trước ta vẫn là đứa trẻ chín tuổi, căn bản không thể biết mặt vị Lại bộ thượng thư Hứa Tông Thành cấu kết với bang phái trong giang hồ tham ô giết người rồi bị phán tội xử trảm, cho nên ngươi mới không hề do dự ra mặt mời ta uống rượu, có đúng không?”
Thập Nương ngơ ngẩn nhìn Tiêu Cẩn Du, “Sao ngươi có thể biết, hắn là… Hứa Tông Thành?”
“Tuy rằng bức họa trong hồ sơ không rõ ràng, nhưng vẫn có những nét giống nhau… Ta đã nhờ Cảnh Dực an bài mọi chuyện để chuốc mê hắn, rồi với sự giúp đỡ của Sở cô nương, ta đã kiểm tra phát hiện vị trí những vết bớt trên người hắn đều giống những gì mô tả trong hồ sơ về Hứa Tông Thành, trên cánh tay hắn có lưu lại vết sẹo do tẩy hình xăm tử tù, trên thân thể cũng có những vết sẹo đặc biệt do dùng hình tại đại lao của Hình bộ để lại…”
Sở Sở nhất thời không biết mình đang ngạc nhiên hay vui mừng, nếu như vậy, nàng không những không phải đang lừa dối ai, mà còn có công lao hỗ trợ phá án nữa!
Trí nhớ của vị vương gia này cũng quá lợi hại đi, ngay cả dáng vẻ tên tử tù chạy trốn mười ba năm trước cũng có thể nhớ được, cái gã họ Hứa này ngụy trang hoàn hảo đến vậy, nhưng y cũng chỉ liếc mắt một cái là nhận ra.
“Tên này là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mười mạng người mười ba năm trước, hắn cũng đã lẩn trốn mười ba năm nay, lần này ta gặp được nhất định muốn dẫn hắn về quy án, cũng mong lâu chủ giúp đỡ.”
Thập Nương từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn sang gương mặt trắng bạch không chút màu máu của Hứa Như Quy bên cạnh, “Ngươi nói xem ta có nên tạo điều kiện để Thất vương gia bắt người cho tiện không?”
“Lâu chủ…”
Hứa Như Quy vừa cất giọng nói, Thập Nương vung tay vả một cái thật mạnh lên mặt hắn, Hứa Như Quy hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, sau đó thì không thấy hắn nhúc nhích nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.