Chương 19: Canh gừng táo đỏ (19)
Thanh Nhàn Nha Đầu
05/04/2020
Sở Sở trợn tròn hai mắt ngạc nhiên, “Hắn… Hắn chết rồi sao?”
“Chưa chết, hắn chỉ mới trúng kim tẩm mê dược thôi…” Thập Nương nhìn Tiêu Cẩn Du nói, “Ta tạo điều kiện cho ngài, thì ngài cũng nên trả lại sự yên tĩnh cho ta.” Dừng lại một chút, Thập Nương lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu, “Diệp Thiên Thu nhờ Cảnh Dực nói với ta, từ nơi này về Vương phủ mất ít nhất một canh giờ, nếu ngài không đi sẽ muộn.”
Sở Sở ngơ ngẩn nhìn Tiêu Cẩn Du, muộn, muộn cái gì cơ?
“Là ta bảo Cảnh Dực thuận miệng nói vậy, nếu không người cũng không ra gặp ta nhanh như vậy?”
Sở Sở chau mày, y lại lừa người ta rồi…
Thập Nương cong miệng nở nụ cười sâu sa, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi xoay người rời đi, “Ta không còn gì nói với ngài nữa… xem ra Như Quy lâu phải đóng cửa mấy ngày tới rồi, ngài cũng đừng tới nữa.”
Bóng lưng Thập Nương biến mất trước cả lời nói của nàng, Sở Sở chắc chắn nàng nghe thấy Tiêu Cẩn Du nhẹ thở dài một cái, “Lâu chủ kia… không phải đồng loã của hắn chứ?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng lắc đầu, từ từ ngả người vào ghế dựa, giọng nói mệt mỏi yếu ớt nhưng lại rất nghiêm túc, “Không thể…”
“Vì sao chứ?”
Tiêu Cẩn Du không nói gì, vẻ mặt bình thản nhìn Sở Sở đang tò mò muốn chết, “Sao nào, giờ cô còn cảm thấy ta giống Bạch Vô Thường không?”
Trong nhất thời, gương mặt Sở Sở đỏ bừng, nàng lắc đầu như gõ trống, “Không giống không giống! Ngài xử án giỏi hơn Trịnh đại nhân nhiều lắm, lúc xử án Trịnh đại nhân phải dùng hình mới lấy được lời khai, còn ngài chỉ nói mấy câu mọi chuyện đã rõ ràng, chẳng giống Bạch Vô Thường tẹo nào!”
Tiêu Cẩn Du âm thầm cười khổ trong lòng, cả một nhóm người trong tối ngoài sáng ngày ngày không ngủ không nghỉ ra sức kiếm manh mối, trong mắt nàng lại thành “Chỉ nói mấy lời”, “Vậy… còn giận chuyện ta lừa cô không?”
Sở Sở mím môi, vừa nghĩ liền nói, “Thật ra… đó cũng không tính ngài lừa ta, ngài chỉ nhờ ta giúp đỡ tìm chứng cứ bắt phạm nhân, nhưng ngài lại không nói rõ ràng, hại ta hiểu lầm ngài, cho nên… coi như chúng ta huề nhau nhé.”
“Cảm ơn… vẫn nhờ cô ở lại giúp ta lần nữa, ra ngoài gọi Cảnh Dực vào giải phạm nhân đi được không?”
Tiêu Cẩn Du thở dài, y chưa bao giờ vì muốn tìm một người truyền lời mà cẩn thận dè dặt nói nhiều lời lót đường trước khi nhờ vả như vậy…
“Được.” Sở Sở vừa đáp lại liền chau mày, “Nhưng… nếu ta ra ngoài, nhỡ hắn tỉnh lại, ngài phải xử lý như thế nào?”
Tiêu Cẩn Du mỉm cười một cái, “Hắn không tỉnh lại nhanh vậy đâu.”
Hắn đã trúng mê hồn dược của Lâu chủ Thập Nương Như Quy lâu cơ mà.
“Vậy cũng không chắc…” Sở Sở nhanh chóng nhìn lướt qua cả gian phòng một lượt, không có sợi dây thừng nào, nhưng lại thấy một con dao đặt trong đĩa trái cây trên bàn, nàng tiện tay cầm con dao nhét vào trong tay Tiêu Cẩn Du, “Ngài cầm tạm con dao này đi, cũng an toàn hơn chút.”
Tiêu Cẩn Du im lặng nhìn con dao nhỏ không đủ để tấn công, cả cuộc đời này đây là lần đầu tiên còn có người tin y có thể cầm dao gọt trái cây giết người…
“Ngài cũng đừng chém hắn thật, nếu ngài không đánh lại hắn, thì hù dọa hắn một chút là được rồi.”
Sắc mặt Tiêu Cẩn Du hơi đen lại, “Được… cô mau đi đi.”
***
Lúc quay về kinh thành, Tiêu Cẩn Du và Cảnh Dực ngồi chung một chiếc xe ngựa bàn về vụ án với mấy vị quan viên của Hình bộ. Sở Sở ngồi một mình trong chiếc xe ngựa phía sau, trong đầu chỉ loanh quanh suy nghĩ một chuyện, về nhà hay không về nhà nữa đây ?
Lúc ra khỏi nhà cha nàng đã nói, nếu như có thể vào Lục Phiến Môn thì nhờ người gửi thư báo về nhà, còn nếu không vào được, vậy thì về nhà tiếp tục cùng cha học nghề trong nha môn của Trịnh huyện lệnh.
Nàng vốn đã quyết định sẽ trở về, đại ca cũng đã đồng ý sẽ đích thân đưa nàng về tận cửa , nhưng vừa rồi sau khi tận mắt chứng kiến vị Vương gia quản lý tất cả các vụ án trong thiên hạ xử lý vụ án bắt phạm nhân như thế nào, nàng lại không muốn về nữa.
Vị Vương gia này kinh nghiệm nhiều hơn Trịnh huyện lệnh, phương pháp phá án cũng hiếm thấy, xử lý toàn những vụ án có quy mô lớn hơn rất nhiều mấy vụ án cỏn con ở huyện nha, có vẻ còn rất giống mấy vụ án lớn do chín vị Thần Bộ xử lý nữa. Nếu có thể đi theo y học phá án, không chừng mấy năm nữa nàng cũng có thể lĩnh hội được nhiều kiến thức như Thất Thúc. Đến lúc đó nhất định nàng sẽ đủ tư cách thi tuyển vào Lục Phiến Môn!
Nhưng, nàng cũng đã nói rõ ràng với Vương gia nàng sẽ về nhà, mọi người cũng nói, Hoàng Thượng và Vương gia là người từ nhỏ đến giờ đã nói là sẽ làm, Vương gia cũng đã chính miệng nói cho phép nàng về, vậy y còn muốn giữ nàng lại không?
Sở Sở nghĩ, Vương gia đối xử với nàng rất tốt, nếu nịnh y vài câu, không chừng y còn có thể đồng ý.
Lại chợt nhớ, Triệu quản gia đã từng nói, tính cách Vương gia rất kiên quyết, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nhịn y, vậy nếu nàng nịnh y có tác dụng gì không? Hay cứ về nhà phứt cho xong.
Nhưng nếu cứ về nhà như vậy, nàng lại có chút không cam lòng…
Sở Sở nằm dài trên ghế, cứ nghĩ tới nghĩ lui một hồi, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, lại còn ngủ rất say, ngay cả xe ngựa dừng lúc nào cũng không biết.
Lúc nàng tỉnh lại trời đã tối rồi, cùng giống như lần trước, dưới đầu có kê một chiếc gối dựa, trên người có che một tấm chăn mỏng.
Sở Sở dụi dụi mắt, trở mình một cái rồi nhỏm người dậy khom lưng nhảy xuống xe ngựa, lúc này nàng mới phát hiện xe ngựa đã dừng trước cửa lớn Vương phủ. Bây giờ chỉ còn một mình xe ngựa của nàng đang đỗ bên ngoài, xe ngựa của Tiêu Cẩn Du đã sớm không biết đi đâu rồi.
Thấy Sở Sở ra khỏi xe, phu xe thở phào một cái, “Chao ôi, Sở cô nương, cô đã tỉnh ngủ chưa… cô mau chóng vào phủ đi, Triệu quản gia ra đây năm lần bảy lượt chỉ để hỏi cô đã dậy chưa thôi đấy!”
“Triệu quản gia tìm ta… có chuyện gì sao?”
Không phải chuyện Vương gia muốn đuổi nàng đi đấy chứ?
“Chuyện này sao ta biết được, chỉ biết là gấp đến mức sắp cháy cả mông rồi ấy, cô mau vào phủ đi!”
Vậy chắc không phải chuyện đuổi nàng đi đâu nhỉ ? Nhưng có chuyện gì gấp như vậy, mà cũng không cho người vào đánh thức mình ?
“Cảm ơn đại thúc !”
***
Sở Sở cho rằng Triệu quản gia đang ở Lục Thao Viện chờ nàng, nên nàng chạy về Lục Thao Viện trước, không ngờ mới đi được nửa đường liền nghe thấy tiếng Triệu quản gia gọi tên nàng phía sau, “Sở nha đầu!”
“Triệu quản gia!” Sở Sở dừng chân quay lại, thở cũng thở không ra hơi mà hỏi, “Ngài tìm ta sao… có chuyện gì vậy?”
“Không phải ta tìm cô,” Triệu quản gia xua tay, tiến sát lại nhỏ giọng nói với nàng, “Ta nói thì cô đừng hét lên…là Hoàng Thượng muốn tìm cô.”
Sở Sở mở to hai mắt tròn xoe mà hét lên, “Hoàng Thượng?!”
Thiếu chút nữa Triệu quản gia liền muốn giết người bịt miệng luôn, Tiểu nha đầu này đi theo Vương gia nhà ông hai ngày nay, mà chả thấy tiến bộ hơn gì cả, “Tiểu cô cô của tôi ơi, không phải bảo cô đừng hét lên sao! Hoàng Thượng cải trang vi hành, nên không muốn để ai biết.”
Sở Sở vội le lưỡi, cũng học theo Triệu Quản gia nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng tìm ta có chuyện gì ạ? Sao ngài ấy biết ta được?”
“Cô có công giúp Vương gia phá án, Vương gia đã nói với Hoàng Thượng, nên ngài muốn ban thưởng cho cô đấy.”
Hai mắt Sở Sở sáng rực, “Thật sao?!”
“Không ai dám lấy chuyện này ra mà lừa cô đâu… cô mau đi theo ta, Hoàng Thượng và Vương gia đều đang ở Nhất Tâm Viên chờ cô đấy.”
“Chao ôi!”
Trên đường đi, Sở Sở quấn quanh Triệu Quản gia liến thoắng không ngừng hỏi chuyện ông, một câu Hoàng Thượng hai câu cũng là Hoàng Thượng, phần lớn đều là những vấn đề ông đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng nghĩ tới. Cho nên vừa vào cửa viện Nhất Tâm Viên, Triệu quản gia lại trịnh trọng dặn dò lần nữa, gặp Hoàng Thượng ngài hỏi một câu cô đáp một câu, nhất định không được ăn nói lung tung.
Trên đường đi, Sở Sở đã lặng lẽ tập lễ nghi chào hỏi và phải thưa chuyện với Hoàng Thượng thế nào rất nhiều lần trong đầu. Vừa mới bước chân vào đại sảnh Nhất Tâm Viên, nàng liền cúi đầu quỳ trước cửa hô lớn, “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bên trong truyền ra một giọng nói tràn ngập ý cười, “Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Sở Sở đứng dậy, lúc này mới chân chính được nhìn Hoàng Thượng đang ngồi đối diện cửa chính, đó là một thiếu niên trẻ tuổi gương mặt anh tuấn dáng người cao lớn, nhìn ra cũng không hơn nàng nhiều tuổi lắm. Ăn vận giống như một thiếu gia bình thường đi ngoài đường phố ở kinh thành, hắn cười tít mắt nhìn nàng, chẳng hề giống Hoàng Thượng trong mấy vở kịch truyền thống gì cả.
Người ngồi bên cạnh hắn là Tiêu Cẩn Du, tuy rằng sắc mặt y đã khá hơn so với vừa nãy, nhưng vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt kia, y chẳng có chút tinh thần nào, nhưng vẫn mặc bộ quan phục màu xanh tím than rất chỉnh tề, ngồi thẳng lưng nghiêm túc, nhìn ra còn uy nghiêm hơn Hoàng Thượng mấy phần.
Thấy Sở Sở đờ người nhìn bọn họ, Hoàng Thượng lại hứng thú đánh giá nàng, hắn nói chuyện rất thoải mải, “Thất hoàng thúc đã đem chuyện Sở cô nương hỗ trợ phá án nói qua cho trẫm biết, đại án này phá được thì không thể bỏ qua công lao lớn của Sở cô nương. Trẫm thấy cô không phải người của quan phủ lại tận tâm tận lực hỗ trợ như vậy, nhất định phải thưởng.”
Mặt Sở Sở nóng lên, không biết Tiêu Cẩn Du đã nói thế nào với Hoàng Thượng, nàng cũng không cảm thấy công lao của mình lớn như Hoàng Thượng đã nói, “Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân chỉ khám nghiệm mấy thi thể thôi, cũng không làm gì nhiều…”
Hoàng Thượng cười nhìn Tiêu Cẩn Du, “Thất hoàng thúc đã nói, trong điều tra thì pháp y khám nghiệm tử thi là quan trọng nhất, huống chi Sở cô nương cũng không chỉ nghiệm mấy thi thể, cô còn giúp Thất hoàng thúc phát hiện ra chứng cứ rất quan trọng, Thất hoàng thúc, có đúng vậy không?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu.
Mặt Sở Sở lại đỏ lên như phát sốt, ” Bẩm Hoàng Thượng, mấy chuyện đó là lừa gạt không phải sự thật.”
Hoàng Thượng cười thành tiếng, Cảnh Dực nói không sai, cô nàng này đâu phải người bình thường, “Chuyện đó trẫm mặc kệ, cô có công thì trẫm muốn thưởng, cô muốn cái gì thì cứ nói.”
Lần này đến lượt Sở Sở ngạc nhiên, “Thảo dân muốn gì cũng được sao?”
Hoàng Thượng cười sảng khoái gật đầu đáp “Tất nhiên.”
Chỉ bằng hành động vĩ đại là nàng cầm ngân phiếu năm trăm lượng đổi hết sang tiền đồng, thì hắn chẳng hề do dự chút nào mà muốn ban thưởng cho nàng.
Sở Sở cong khóe môi, mắt chớp chớp, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Cẩn Du, “Vậy… thảo dân có thể xin Vương gia ban thưởng không?”
Hoàng Thượng ngẩn ra, quay sang nhìn Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, “Chỉ cần chuyện đó trong phạm vi năng lực của ta.”
Hoàng Thượng nhanh chóng nói vào thêm một câu, “Nếu như Thất hoàng thúc không thưởng được cho cô, trẫm sẽ thưởng cho cô.”
Một tiểu cô nương thuần khiết có thể nhéo được ra nước thế này, không nói gì đến trong cung, mà cả cái kinh thành này cũng không dễ gặp được một người, hắn ban thưởng cho nàng không phải theo yêu cầu của Tiêu Cẩn Du, mà chỉ đơn giản là vì hắn đang vui mà thôi.
Chẳng những đang vui, mà hắn còn tò mò, tò mò rốt cuộc nàng muốn cái gì, vì sao phải điểm mặt chỉ tên đích thân Tiêu Cẩn Du thưởng cho nàng?
Sở Sở vẫn đang nhìn Tiêu Cẩn Du, “Ta có thể hỏi ngài vài câu trước được không?”
Tiêu Cẩn Du gật đầu, “Có thể.”
“Sinh nhật của ngài là ngày nào?”
Tiêu Cẩn Du ngẩn người, không biết nàng hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời nàng, “Mùng năm tháng chạp… Chí Đạo năm thứ hai mươi sáu.”
Sở Sở xòe bàn tay ra đếm từng đốt, “Vậy bây giờ ngài hai mươi hai tuổi?”
Tiêu Cẩn Du gật đầu.
“Ngài đã từng làm chuyện gì thương thiên hại lý trái lương tâm chưa?”
Tiêu Cẩn Du chau mày ngẩn người một lúc suy nghĩ rồi mới đáp, “Ừm… Không có.”
Hoàng Thượng ngồi bên cạnh ngứa miệng nói thêm vào một câu, “Thực sự không có.”
“Vậy… ngài đã từng… ngủ với nữ nhân nào chưa?” Ngay sau đó còn bổ sung thêm, “Ý của ta là kiểu ngủ với nhau giống như phu thê đó.”
Sắc mặt Tiêu Cẩn Du lúc xanh lúc trắng, trong trắng lại có đỏ, im lặng nắm chặt tay vịn của xe lăn.
Y vừa đi một vòng quỷ môn quan trở về, dù khả năng chịu đựng có mạnh thế nào cũng sắp bị nàng khiêu chiến đến cực hạn rồi.
Đông một búa tây một gậy công kích y để làm gì vậy ? Rốt cuộc nàng ta muốn cái gì?!
Tiêu Cẩn Du không nói gì, Hoàng Thượng cướp lời trước y, quả quyết nói như chém đinh chặt sắt, “Trẫm cam đoan, chuyện đó tuyệt đối không hề có.”
Hắn để ý đến chuyện này cũng không phải một hai năm qua, mắt dõi theo chiến sự ở biên cương căng thẳng thế nào thì với chuyện đó còn hơn thế kìa…
Hoàng Thượng bỏ qua ánh mắt lạnh như muốn giết người kia của Tiêu Cẩn Du, mau chóng giục Sở Sở, “Cô cứ nói đi, cô muốn được thưởng gì?”
Sở Sở cắn đôi môi, chớp chớp đôi mắt trong veo ngây thơ mà nhìn Tiêu Cẩn Du, ” Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân muốn Vương gia…”
“Chưa chết, hắn chỉ mới trúng kim tẩm mê dược thôi…” Thập Nương nhìn Tiêu Cẩn Du nói, “Ta tạo điều kiện cho ngài, thì ngài cũng nên trả lại sự yên tĩnh cho ta.” Dừng lại một chút, Thập Nương lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu, “Diệp Thiên Thu nhờ Cảnh Dực nói với ta, từ nơi này về Vương phủ mất ít nhất một canh giờ, nếu ngài không đi sẽ muộn.”
Sở Sở ngơ ngẩn nhìn Tiêu Cẩn Du, muộn, muộn cái gì cơ?
“Là ta bảo Cảnh Dực thuận miệng nói vậy, nếu không người cũng không ra gặp ta nhanh như vậy?”
Sở Sở chau mày, y lại lừa người ta rồi…
Thập Nương cong miệng nở nụ cười sâu sa, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi xoay người rời đi, “Ta không còn gì nói với ngài nữa… xem ra Như Quy lâu phải đóng cửa mấy ngày tới rồi, ngài cũng đừng tới nữa.”
Bóng lưng Thập Nương biến mất trước cả lời nói của nàng, Sở Sở chắc chắn nàng nghe thấy Tiêu Cẩn Du nhẹ thở dài một cái, “Lâu chủ kia… không phải đồng loã của hắn chứ?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng lắc đầu, từ từ ngả người vào ghế dựa, giọng nói mệt mỏi yếu ớt nhưng lại rất nghiêm túc, “Không thể…”
“Vì sao chứ?”
Tiêu Cẩn Du không nói gì, vẻ mặt bình thản nhìn Sở Sở đang tò mò muốn chết, “Sao nào, giờ cô còn cảm thấy ta giống Bạch Vô Thường không?”
Trong nhất thời, gương mặt Sở Sở đỏ bừng, nàng lắc đầu như gõ trống, “Không giống không giống! Ngài xử án giỏi hơn Trịnh đại nhân nhiều lắm, lúc xử án Trịnh đại nhân phải dùng hình mới lấy được lời khai, còn ngài chỉ nói mấy câu mọi chuyện đã rõ ràng, chẳng giống Bạch Vô Thường tẹo nào!”
Tiêu Cẩn Du âm thầm cười khổ trong lòng, cả một nhóm người trong tối ngoài sáng ngày ngày không ngủ không nghỉ ra sức kiếm manh mối, trong mắt nàng lại thành “Chỉ nói mấy lời”, “Vậy… còn giận chuyện ta lừa cô không?”
Sở Sở mím môi, vừa nghĩ liền nói, “Thật ra… đó cũng không tính ngài lừa ta, ngài chỉ nhờ ta giúp đỡ tìm chứng cứ bắt phạm nhân, nhưng ngài lại không nói rõ ràng, hại ta hiểu lầm ngài, cho nên… coi như chúng ta huề nhau nhé.”
“Cảm ơn… vẫn nhờ cô ở lại giúp ta lần nữa, ra ngoài gọi Cảnh Dực vào giải phạm nhân đi được không?”
Tiêu Cẩn Du thở dài, y chưa bao giờ vì muốn tìm một người truyền lời mà cẩn thận dè dặt nói nhiều lời lót đường trước khi nhờ vả như vậy…
“Được.” Sở Sở vừa đáp lại liền chau mày, “Nhưng… nếu ta ra ngoài, nhỡ hắn tỉnh lại, ngài phải xử lý như thế nào?”
Tiêu Cẩn Du mỉm cười một cái, “Hắn không tỉnh lại nhanh vậy đâu.”
Hắn đã trúng mê hồn dược của Lâu chủ Thập Nương Như Quy lâu cơ mà.
“Vậy cũng không chắc…” Sở Sở nhanh chóng nhìn lướt qua cả gian phòng một lượt, không có sợi dây thừng nào, nhưng lại thấy một con dao đặt trong đĩa trái cây trên bàn, nàng tiện tay cầm con dao nhét vào trong tay Tiêu Cẩn Du, “Ngài cầm tạm con dao này đi, cũng an toàn hơn chút.”
Tiêu Cẩn Du im lặng nhìn con dao nhỏ không đủ để tấn công, cả cuộc đời này đây là lần đầu tiên còn có người tin y có thể cầm dao gọt trái cây giết người…
“Ngài cũng đừng chém hắn thật, nếu ngài không đánh lại hắn, thì hù dọa hắn một chút là được rồi.”
Sắc mặt Tiêu Cẩn Du hơi đen lại, “Được… cô mau đi đi.”
***
Lúc quay về kinh thành, Tiêu Cẩn Du và Cảnh Dực ngồi chung một chiếc xe ngựa bàn về vụ án với mấy vị quan viên của Hình bộ. Sở Sở ngồi một mình trong chiếc xe ngựa phía sau, trong đầu chỉ loanh quanh suy nghĩ một chuyện, về nhà hay không về nhà nữa đây ?
Lúc ra khỏi nhà cha nàng đã nói, nếu như có thể vào Lục Phiến Môn thì nhờ người gửi thư báo về nhà, còn nếu không vào được, vậy thì về nhà tiếp tục cùng cha học nghề trong nha môn của Trịnh huyện lệnh.
Nàng vốn đã quyết định sẽ trở về, đại ca cũng đã đồng ý sẽ đích thân đưa nàng về tận cửa , nhưng vừa rồi sau khi tận mắt chứng kiến vị Vương gia quản lý tất cả các vụ án trong thiên hạ xử lý vụ án bắt phạm nhân như thế nào, nàng lại không muốn về nữa.
Vị Vương gia này kinh nghiệm nhiều hơn Trịnh huyện lệnh, phương pháp phá án cũng hiếm thấy, xử lý toàn những vụ án có quy mô lớn hơn rất nhiều mấy vụ án cỏn con ở huyện nha, có vẻ còn rất giống mấy vụ án lớn do chín vị Thần Bộ xử lý nữa. Nếu có thể đi theo y học phá án, không chừng mấy năm nữa nàng cũng có thể lĩnh hội được nhiều kiến thức như Thất Thúc. Đến lúc đó nhất định nàng sẽ đủ tư cách thi tuyển vào Lục Phiến Môn!
Nhưng, nàng cũng đã nói rõ ràng với Vương gia nàng sẽ về nhà, mọi người cũng nói, Hoàng Thượng và Vương gia là người từ nhỏ đến giờ đã nói là sẽ làm, Vương gia cũng đã chính miệng nói cho phép nàng về, vậy y còn muốn giữ nàng lại không?
Sở Sở nghĩ, Vương gia đối xử với nàng rất tốt, nếu nịnh y vài câu, không chừng y còn có thể đồng ý.
Lại chợt nhớ, Triệu quản gia đã từng nói, tính cách Vương gia rất kiên quyết, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nhịn y, vậy nếu nàng nịnh y có tác dụng gì không? Hay cứ về nhà phứt cho xong.
Nhưng nếu cứ về nhà như vậy, nàng lại có chút không cam lòng…
Sở Sở nằm dài trên ghế, cứ nghĩ tới nghĩ lui một hồi, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, lại còn ngủ rất say, ngay cả xe ngựa dừng lúc nào cũng không biết.
Lúc nàng tỉnh lại trời đã tối rồi, cùng giống như lần trước, dưới đầu có kê một chiếc gối dựa, trên người có che một tấm chăn mỏng.
Sở Sở dụi dụi mắt, trở mình một cái rồi nhỏm người dậy khom lưng nhảy xuống xe ngựa, lúc này nàng mới phát hiện xe ngựa đã dừng trước cửa lớn Vương phủ. Bây giờ chỉ còn một mình xe ngựa của nàng đang đỗ bên ngoài, xe ngựa của Tiêu Cẩn Du đã sớm không biết đi đâu rồi.
Thấy Sở Sở ra khỏi xe, phu xe thở phào một cái, “Chao ôi, Sở cô nương, cô đã tỉnh ngủ chưa… cô mau chóng vào phủ đi, Triệu quản gia ra đây năm lần bảy lượt chỉ để hỏi cô đã dậy chưa thôi đấy!”
“Triệu quản gia tìm ta… có chuyện gì sao?”
Không phải chuyện Vương gia muốn đuổi nàng đi đấy chứ?
“Chuyện này sao ta biết được, chỉ biết là gấp đến mức sắp cháy cả mông rồi ấy, cô mau vào phủ đi!”
Vậy chắc không phải chuyện đuổi nàng đi đâu nhỉ ? Nhưng có chuyện gì gấp như vậy, mà cũng không cho người vào đánh thức mình ?
“Cảm ơn đại thúc !”
***
Sở Sở cho rằng Triệu quản gia đang ở Lục Thao Viện chờ nàng, nên nàng chạy về Lục Thao Viện trước, không ngờ mới đi được nửa đường liền nghe thấy tiếng Triệu quản gia gọi tên nàng phía sau, “Sở nha đầu!”
“Triệu quản gia!” Sở Sở dừng chân quay lại, thở cũng thở không ra hơi mà hỏi, “Ngài tìm ta sao… có chuyện gì vậy?”
“Không phải ta tìm cô,” Triệu quản gia xua tay, tiến sát lại nhỏ giọng nói với nàng, “Ta nói thì cô đừng hét lên…là Hoàng Thượng muốn tìm cô.”
Sở Sở mở to hai mắt tròn xoe mà hét lên, “Hoàng Thượng?!”
Thiếu chút nữa Triệu quản gia liền muốn giết người bịt miệng luôn, Tiểu nha đầu này đi theo Vương gia nhà ông hai ngày nay, mà chả thấy tiến bộ hơn gì cả, “Tiểu cô cô của tôi ơi, không phải bảo cô đừng hét lên sao! Hoàng Thượng cải trang vi hành, nên không muốn để ai biết.”
Sở Sở vội le lưỡi, cũng học theo Triệu Quản gia nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng tìm ta có chuyện gì ạ? Sao ngài ấy biết ta được?”
“Cô có công giúp Vương gia phá án, Vương gia đã nói với Hoàng Thượng, nên ngài muốn ban thưởng cho cô đấy.”
Hai mắt Sở Sở sáng rực, “Thật sao?!”
“Không ai dám lấy chuyện này ra mà lừa cô đâu… cô mau đi theo ta, Hoàng Thượng và Vương gia đều đang ở Nhất Tâm Viên chờ cô đấy.”
“Chao ôi!”
Trên đường đi, Sở Sở quấn quanh Triệu Quản gia liến thoắng không ngừng hỏi chuyện ông, một câu Hoàng Thượng hai câu cũng là Hoàng Thượng, phần lớn đều là những vấn đề ông đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng nghĩ tới. Cho nên vừa vào cửa viện Nhất Tâm Viên, Triệu quản gia lại trịnh trọng dặn dò lần nữa, gặp Hoàng Thượng ngài hỏi một câu cô đáp một câu, nhất định không được ăn nói lung tung.
Trên đường đi, Sở Sở đã lặng lẽ tập lễ nghi chào hỏi và phải thưa chuyện với Hoàng Thượng thế nào rất nhiều lần trong đầu. Vừa mới bước chân vào đại sảnh Nhất Tâm Viên, nàng liền cúi đầu quỳ trước cửa hô lớn, “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bên trong truyền ra một giọng nói tràn ngập ý cười, “Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Sở Sở đứng dậy, lúc này mới chân chính được nhìn Hoàng Thượng đang ngồi đối diện cửa chính, đó là một thiếu niên trẻ tuổi gương mặt anh tuấn dáng người cao lớn, nhìn ra cũng không hơn nàng nhiều tuổi lắm. Ăn vận giống như một thiếu gia bình thường đi ngoài đường phố ở kinh thành, hắn cười tít mắt nhìn nàng, chẳng hề giống Hoàng Thượng trong mấy vở kịch truyền thống gì cả.
Người ngồi bên cạnh hắn là Tiêu Cẩn Du, tuy rằng sắc mặt y đã khá hơn so với vừa nãy, nhưng vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt kia, y chẳng có chút tinh thần nào, nhưng vẫn mặc bộ quan phục màu xanh tím than rất chỉnh tề, ngồi thẳng lưng nghiêm túc, nhìn ra còn uy nghiêm hơn Hoàng Thượng mấy phần.
Thấy Sở Sở đờ người nhìn bọn họ, Hoàng Thượng lại hứng thú đánh giá nàng, hắn nói chuyện rất thoải mải, “Thất hoàng thúc đã đem chuyện Sở cô nương hỗ trợ phá án nói qua cho trẫm biết, đại án này phá được thì không thể bỏ qua công lao lớn của Sở cô nương. Trẫm thấy cô không phải người của quan phủ lại tận tâm tận lực hỗ trợ như vậy, nhất định phải thưởng.”
Mặt Sở Sở nóng lên, không biết Tiêu Cẩn Du đã nói thế nào với Hoàng Thượng, nàng cũng không cảm thấy công lao của mình lớn như Hoàng Thượng đã nói, “Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân chỉ khám nghiệm mấy thi thể thôi, cũng không làm gì nhiều…”
Hoàng Thượng cười nhìn Tiêu Cẩn Du, “Thất hoàng thúc đã nói, trong điều tra thì pháp y khám nghiệm tử thi là quan trọng nhất, huống chi Sở cô nương cũng không chỉ nghiệm mấy thi thể, cô còn giúp Thất hoàng thúc phát hiện ra chứng cứ rất quan trọng, Thất hoàng thúc, có đúng vậy không?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu.
Mặt Sở Sở lại đỏ lên như phát sốt, ” Bẩm Hoàng Thượng, mấy chuyện đó là lừa gạt không phải sự thật.”
Hoàng Thượng cười thành tiếng, Cảnh Dực nói không sai, cô nàng này đâu phải người bình thường, “Chuyện đó trẫm mặc kệ, cô có công thì trẫm muốn thưởng, cô muốn cái gì thì cứ nói.”
Lần này đến lượt Sở Sở ngạc nhiên, “Thảo dân muốn gì cũng được sao?”
Hoàng Thượng cười sảng khoái gật đầu đáp “Tất nhiên.”
Chỉ bằng hành động vĩ đại là nàng cầm ngân phiếu năm trăm lượng đổi hết sang tiền đồng, thì hắn chẳng hề do dự chút nào mà muốn ban thưởng cho nàng.
Sở Sở cong khóe môi, mắt chớp chớp, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Cẩn Du, “Vậy… thảo dân có thể xin Vương gia ban thưởng không?”
Hoàng Thượng ngẩn ra, quay sang nhìn Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, “Chỉ cần chuyện đó trong phạm vi năng lực của ta.”
Hoàng Thượng nhanh chóng nói vào thêm một câu, “Nếu như Thất hoàng thúc không thưởng được cho cô, trẫm sẽ thưởng cho cô.”
Một tiểu cô nương thuần khiết có thể nhéo được ra nước thế này, không nói gì đến trong cung, mà cả cái kinh thành này cũng không dễ gặp được một người, hắn ban thưởng cho nàng không phải theo yêu cầu của Tiêu Cẩn Du, mà chỉ đơn giản là vì hắn đang vui mà thôi.
Chẳng những đang vui, mà hắn còn tò mò, tò mò rốt cuộc nàng muốn cái gì, vì sao phải điểm mặt chỉ tên đích thân Tiêu Cẩn Du thưởng cho nàng?
Sở Sở vẫn đang nhìn Tiêu Cẩn Du, “Ta có thể hỏi ngài vài câu trước được không?”
Tiêu Cẩn Du gật đầu, “Có thể.”
“Sinh nhật của ngài là ngày nào?”
Tiêu Cẩn Du ngẩn người, không biết nàng hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời nàng, “Mùng năm tháng chạp… Chí Đạo năm thứ hai mươi sáu.”
Sở Sở xòe bàn tay ra đếm từng đốt, “Vậy bây giờ ngài hai mươi hai tuổi?”
Tiêu Cẩn Du gật đầu.
“Ngài đã từng làm chuyện gì thương thiên hại lý trái lương tâm chưa?”
Tiêu Cẩn Du chau mày ngẩn người một lúc suy nghĩ rồi mới đáp, “Ừm… Không có.”
Hoàng Thượng ngồi bên cạnh ngứa miệng nói thêm vào một câu, “Thực sự không có.”
“Vậy… ngài đã từng… ngủ với nữ nhân nào chưa?” Ngay sau đó còn bổ sung thêm, “Ý của ta là kiểu ngủ với nhau giống như phu thê đó.”
Sắc mặt Tiêu Cẩn Du lúc xanh lúc trắng, trong trắng lại có đỏ, im lặng nắm chặt tay vịn của xe lăn.
Y vừa đi một vòng quỷ môn quan trở về, dù khả năng chịu đựng có mạnh thế nào cũng sắp bị nàng khiêu chiến đến cực hạn rồi.
Đông một búa tây một gậy công kích y để làm gì vậy ? Rốt cuộc nàng ta muốn cái gì?!
Tiêu Cẩn Du không nói gì, Hoàng Thượng cướp lời trước y, quả quyết nói như chém đinh chặt sắt, “Trẫm cam đoan, chuyện đó tuyệt đối không hề có.”
Hắn để ý đến chuyện này cũng không phải một hai năm qua, mắt dõi theo chiến sự ở biên cương căng thẳng thế nào thì với chuyện đó còn hơn thế kìa…
Hoàng Thượng bỏ qua ánh mắt lạnh như muốn giết người kia của Tiêu Cẩn Du, mau chóng giục Sở Sở, “Cô cứ nói đi, cô muốn được thưởng gì?”
Sở Sở cắn đôi môi, chớp chớp đôi mắt trong veo ngây thơ mà nhìn Tiêu Cẩn Du, ” Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân muốn Vương gia…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.