Chương 62: Đại sự tại An vương phủ
Thanh Nhàn Nha Đầu
08/04/2020
Một năm nào đó, đất trời yên ổn, thiên hạ thái bình, những kẻ
làm điều sai trái chỉ giảm không tăng, khiến cho mấy người trong An
Vương Phủ nhàn thối ra, cả đám chỉ ăn no rồi lại nằm kềnh.
Một đêm nào đó, An vương gia lệnh cho phụ quốc tướng quân mệnh tam phẩm kiêm thị vệ trưởng Ngô Giang triệu tập gấp các chư vị tướng trong phủ tới Thập Giới Đường, mọi người thấy mặt mũi Ngô Giang lạnh lùng, giọng điệu khẩn trương, thì không dám chậm chạp, mau chóng tới nơi.
Lâu lắm không thấy An vương gia xuất hiện, ngự phong bộ đầu Đường Nghiêm gấp gáp hỏi Ngô Giang, “Cậu có biết vì chuyện gì không?”
Ngô Giang đáp lời, “Không biết.”
Giám Sát Ngự Sử Chu Vân chau mày, “Đêm khuya triệu gấp là chưa từng thấy, tất có đại án.”
Đường Nghiêm cười, “Nói bậy! Cậu có bao giờ thấy bảy người chúng ta cùng xử lý một vụ án chưa? Trời sập hay đất lở?”
Chu Vân đồng ý, nhìn quanh các chư vị trong sảnh đường, giật mình hô lên, “Sao chưa thấy Đại Lý Tự Thiếu Khanh Cảnh Dực đến?”
Có người vội lên tiếng, “Chẳng biết có phải cậu ấy gây họa gì cho chúng ta không nữa.”
Ai nấy đều gật đầu.
Ngô Giang cũng nói, “Tâm ý của Vương gia là mong quốc gia thái bình.”
Mọi người nhất thời nghiêm túc hẳn.
Một lúc sau, An vương gia tới, mọi người hành lễ, ai nấy đều rất nghiêm túc, tư thế sẵn sàng đánh địch.
An vương gia nói, “Dạo này Thánh thượng hay đọc kinh thư, theo lời cổ nhân nói, hiểu biết về kinh phật của chúng ta không nhiều, người lại mang trọng trách lớn, ảnh hưởng tới an ninh xã tắc, vì vậy ra sắc lệnh cho bản vương phải thay đổi phủ ta.”
Mọi người ai nấy đều đồng lòng, “Chúng thần sẽ thay đổi!”
An vương gia nói, “Chúng ta đều là người nhà quan, luôn coi thanh liêm là hàng đầu, nhưng theo tâm ý của Thánh thượng, con người ta hướng tới sự thanh liêm cách xa ô uế, người nào quá cố chấp, sẽ khó ngộ ra gốc rễ của ô ế, đối mặt với quyền lực tiền tài mà mềm yếu ắt sẽ khiến đại cục thất bại.”
Mọi người đều cúi đầu đáp dạ.
An vương gia nói, “Mọi người đương còn trẻ chưa có thê tử, quả thật là họa lớn, bản vương đã đặc biệt nhắc nhở Cảnh Dực tìm chỗ tốt cho mọi người, đêm nay mọi người sẽ chung phòng với những mỹ nhân như hoa như ngọc của Tầm Hoa Các, ngày mai mọi người viết công văn ít nhất là nghìn chữ báo cáo tình hình thực tế cho bản vương, kẻ nào mất lý trí phạt trăm lượng bạc, ngộ ra chân lý thưởng trăm lượng bạc, lấy mỹ nhân ngồi trong lòng mà không làm loạn là tiêu chuẩn, không thưởng không phạt.”
Mọi người quay ra nhìn nhau, như gặp kẻ địch, dĩ nhiên cũng không dám kháng lệnh, liền sóng vai lẫm liệt mà đi.
Dĩ nhiên công văn báo cáo là văn kiện quan trọng, nội dung bên trong không thể tiết lộ ra ngoài, chỉ biết rằng sau đêm ấy, bảy người đều được thưởng trăm lượng bạc, ai nấy đều cảm tạ sâu sắc hoàng ân của Thánh thượng, duy chỉ mình Cảnh Dực thì trốn biệt trong phủ, cửa phòng đóng thật chặt, có cả thị vệ bên ngoài canh chừng nghiêm ngặt, mấy tháng không ra ngoài.
Một đêm nào đó, An vương gia lệnh cho phụ quốc tướng quân mệnh tam phẩm kiêm thị vệ trưởng Ngô Giang triệu tập gấp các chư vị tướng trong phủ tới Thập Giới Đường, mọi người thấy mặt mũi Ngô Giang lạnh lùng, giọng điệu khẩn trương, thì không dám chậm chạp, mau chóng tới nơi.
Lâu lắm không thấy An vương gia xuất hiện, ngự phong bộ đầu Đường Nghiêm gấp gáp hỏi Ngô Giang, “Cậu có biết vì chuyện gì không?”
Ngô Giang đáp lời, “Không biết.”
Giám Sát Ngự Sử Chu Vân chau mày, “Đêm khuya triệu gấp là chưa từng thấy, tất có đại án.”
Đường Nghiêm cười, “Nói bậy! Cậu có bao giờ thấy bảy người chúng ta cùng xử lý một vụ án chưa? Trời sập hay đất lở?”
Chu Vân đồng ý, nhìn quanh các chư vị trong sảnh đường, giật mình hô lên, “Sao chưa thấy Đại Lý Tự Thiếu Khanh Cảnh Dực đến?”
Có người vội lên tiếng, “Chẳng biết có phải cậu ấy gây họa gì cho chúng ta không nữa.”
Ai nấy đều gật đầu.
Ngô Giang cũng nói, “Tâm ý của Vương gia là mong quốc gia thái bình.”
Mọi người nhất thời nghiêm túc hẳn.
Một lúc sau, An vương gia tới, mọi người hành lễ, ai nấy đều rất nghiêm túc, tư thế sẵn sàng đánh địch.
An vương gia nói, “Dạo này Thánh thượng hay đọc kinh thư, theo lời cổ nhân nói, hiểu biết về kinh phật của chúng ta không nhiều, người lại mang trọng trách lớn, ảnh hưởng tới an ninh xã tắc, vì vậy ra sắc lệnh cho bản vương phải thay đổi phủ ta.”
Mọi người ai nấy đều đồng lòng, “Chúng thần sẽ thay đổi!”
An vương gia nói, “Chúng ta đều là người nhà quan, luôn coi thanh liêm là hàng đầu, nhưng theo tâm ý của Thánh thượng, con người ta hướng tới sự thanh liêm cách xa ô uế, người nào quá cố chấp, sẽ khó ngộ ra gốc rễ của ô ế, đối mặt với quyền lực tiền tài mà mềm yếu ắt sẽ khiến đại cục thất bại.”
Mọi người đều cúi đầu đáp dạ.
An vương gia nói, “Mọi người đương còn trẻ chưa có thê tử, quả thật là họa lớn, bản vương đã đặc biệt nhắc nhở Cảnh Dực tìm chỗ tốt cho mọi người, đêm nay mọi người sẽ chung phòng với những mỹ nhân như hoa như ngọc của Tầm Hoa Các, ngày mai mọi người viết công văn ít nhất là nghìn chữ báo cáo tình hình thực tế cho bản vương, kẻ nào mất lý trí phạt trăm lượng bạc, ngộ ra chân lý thưởng trăm lượng bạc, lấy mỹ nhân ngồi trong lòng mà không làm loạn là tiêu chuẩn, không thưởng không phạt.”
Mọi người quay ra nhìn nhau, như gặp kẻ địch, dĩ nhiên cũng không dám kháng lệnh, liền sóng vai lẫm liệt mà đi.
Dĩ nhiên công văn báo cáo là văn kiện quan trọng, nội dung bên trong không thể tiết lộ ra ngoài, chỉ biết rằng sau đêm ấy, bảy người đều được thưởng trăm lượng bạc, ai nấy đều cảm tạ sâu sắc hoàng ân của Thánh thượng, duy chỉ mình Cảnh Dực thì trốn biệt trong phủ, cửa phòng đóng thật chặt, có cả thị vệ bên ngoài canh chừng nghiêm ngặt, mấy tháng không ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.