Chương 61: Viên thuốc tứ hỉ (20)
Thanh Nhàn Nha Đầu
08/04/2020
Sở Sở trả lời không chút do dự, “Tiệc cưới vẫn tổ chức vào ngày mai, bọn cháu đã quyết rồi!”
Một ngày nàng cũng không muốn chờ nữa, nếu ngay lúc này có thể gả cho chàng, nàng cũng rất muốn bái đường ngay lập tức.
Bà nội khó xử nhìn ông nội, “Thằng bé thế này… có được không?”
Không đợi ông nội Sở lên tiếng, Sở Sở thoát khỏi lồng ngực bà nội, nóng ruột đến dậm chân, “Được mà! Nhất định là được! Chàng ấy đã khỏe rồi!”
Ông nội Sở cầm gậy quất một cái vào cổ chân Sở Sở, khuôn mặt dài ra, “Nó còn không vội , cháu vội cái gì!”
“Chàng ấy vội! Chàng ấy còn vội hơn cháu kìa!”
Vốn dĩ Tiêu Cẩn Du vừa uống thuốc xong đang mơ màng ngủ nhưng lại nửa tỉnh nửa mê vì nghe tiếng người nhà họ Sở đang bàn bạc hôn sự, chàng ngại ngùng không dám mở mắt, nhưng càng nghe càng cảm thấy, nếu giờ mà mình không mở mắt, chỉ sợ là cả đời này cũng không có mặt mũi gặp người nhà họ Sở nữa.
Nghe thấy người trên giường ho khan, ông nội Sở lập tức đứng dậy, đứng cách giường mấy bước chân, xụ mặt nhìn Tiêu Cẩn Du.
Sở Sở mau chóng đi đến bên cạnh, “Chàng tỉnh rồi à?”
Thấy cả gia đình nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt chẳng chút huyết sắc trong mấy ngày qua bỗng đỏ ửng, chàng chống tay định ngồi dậy, nhưng tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cả người mệt phờ, tay cũng không có sức, Sở Sở cũng không có ý muốn giúp chàng.
Sở Sở mặc kệ Tiêu Cẩn Du lúng túng thế nào, nàng cẩn thận quấn chăn cho chàng, bọc chàng thật chặt, cách một lớp chăn mềm khẽ vuốt nhẹ lên cái bụng lõm của chàng, “Chàng đói bụng không, muốn ăn gì, em nấu cho chàng … Cố tiên sinh nói, giờ chàng muốn ăn gì cũng được hết!”
Mặt Tiêu Cẩn Du đỏ bừng, chàng thấp giọng nói, “Ta không đói bụng…”
Ông nội Sở ho khan hai tiếng, đặt toàn bộ chú ý lên người Tiêu Cẩn Du, ông nghiêm mặt nói, “Ba ngày không ăn vẫn chưa đói, cậu có phải người không ?… Nếu như cậu không muốn ăn cơm, thì cũng đừng nghĩ đến chuyện cưới Sở nha đầu!”
Tiêu Cẩn Du vội nói, “Cháu muốn…”
Ông nội Sở trợn mắt nhìn khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Cẩn Du, “Muốn ăn gì?”
Sở Sở thấy Tiêu Cẩn Du bị hỏi đến ngẩn ra, vội lén lút chỉ vào một bên xương sườn của mình.
Lần trước nàng nói sẽ nấu cho chàng món canh sườn, chàng còn chưa kịp ăn!
Tiêu Cẩn Du nhìn thấy thoáng giật mình, miệng thốt lên, “Sở Sở…”Nói xong mới nhận ra mình đang nói gì, chỉ hận không thể chùm chăn che kín mình, thấy năm người nhà họ Sở cùng trợn mắt nhìn mình chằm chằm, Tiêu Cẩn Du hoảng hốt giải thích, “Không phải… Cháu không có ý đó…”
Ông nội Sở ý vị sâu sa lườm chàng, “Ta hiểu ý của cậu,” ông lẩm bẩm nói, “Cậu quả thật còn vội hơn Sở nha đầu… Vậy ngày mai thì ngày mai đi, dù sao mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, ta đi dọn dẹp một chút…” Ông nội Sở nói xong liền đi ra ngoài, Sở cha cũng đi theo, “Con giúp phụ thân một chút…, dù sao cũng phải dọn dẹp cho ra dáng phòng cưới mới được.”
Sở Hà cười nói, “Ngoài phòng cưới thì cũng không có gì phải dọn dẹp, hai người vui vẻ là được rồi, dù sao nhà ta cũng không mời ai!”
Lúc này trên mặt Tiêu Cẩn Du đã đỏ rực rồi, nghe thấy câu sau cùng của Sở Hà, chàng cố gắng bình tĩnh lại, “Phải mời… họ hàng, hàng xóm cũng mời, bày tiệc rượu ở trong sân…”
Sở Sở ngẩn người, nàng vẫn nghĩ là chàng không thích náo nhiệt, “Vì sao vậy?”
“Dù thế nào cũng phải để mọi người xung quanh biết, Sở cô nương đã có chủ rồi…”
Câu này của Tiêu Cẩn Du khiến bà nội Sở ấm lòng, Sở Hà gãi đầu nói, “Mọi người đều không thích vì nhà ta làm nghề pháp y, một nghề không may mắn, nếu bày tiệc rượu mà không có ai đến thì phải làm sao?”
“Thiệp cưới đã được gửi đi, chắc chắn sẽ có người đến…”
Sở Hà ngẩn người, “Cậu phát thiệp cưới lúc nào thế?”
Tiêu Cẩn Du còn chưa trả lời, trên xà nhà đã truyền tới một giọng nói yếu ớt, “Vừa phát xong”
Cảnh Dực định chờ người nhà họ Sở đi ra hết mới xuống, nhưng nghe thấy việc khiến mình suýt gãy cả chân thì không nhịn được chen miệng vào, nhân tiện bay từ trên xà nhà xuống.
“Cảnh đại ca!”
Bà nội Sở nhìn Cảnh Dực từ trên cao bay xuống giống như gặp phải ma, Sở Hà vội vàng đỡ lấy bà nội Sở, “Bà nội, đây là Cảnh đại nhân, quan lớn trong kinh thành, là một vị quan tốt.”
Cảnh Dực xua tay liên tục, vừa mừng vừa lo, “Không dám nhận, không dám nhận…Ta chỉ là chân chạy việc cho huynh ấy thôi.” Cảnh Dực nhìn người trên giường mặt đỏ như sắp bốc khói. “Ta có chuyện riêng muốn nói với huynh ấy, không biết có tiện không?”
“Được, được chứ…” Sở Hà vội nói, “Bà nội, Sở nha đầu, chúng ta đi nấu cơm thôi.”
Bà nội Sở thấy so với Tiêu Cẩn Du thì y chẳng hề giống quan lớn gì, bèn gật đầu, “?m, được… Cảnh đại nhân cũng ở lại ăn cơm nhé?”
Đôi mắt hồ ly của Cảnh Dực nheo lại, y nở nụ cười ngoan ngoãn, “Vâng, cảm ơn bà nội!”
Mọi người vừa ra ngoài hết, Cảnh Dực liền đi tới bên cạnh giường, hí hửng cười, “Vương gia đói lắm rồi hả?”
Tiêu Cẩn Du trợn mắt nhìn y chẳng chút nể nang, Cảnh Du vội ho khan hai tiếng, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn, “Ừ thì… Vụ án này gần như có thể kết án được rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, chỉ thiếu mỗi lời khai của huynh… Những cái khác đều ổn cả, chỉ là nguyên nhân cái chết của Tần Nghiệp rốt cuộc là gì?”
Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày, “Chết bất đắc kỳ tử…” [1]
[1] Có nghĩa là chết bất ngờ, chết đột ngột hay nói hiện đại là đột tử.
Cảnh Dực nhíu mày, “Trong thư án có viết chết bất đắc kỳ tử, thật sự là chết bất đắc kỳ tử sao?”
“Cậu nói xem?”
“Huynh nói đi.”
Tiêu Cẩn Du ho khan, “Cứ coi như lão ta thật sự chết bất đắc kỳ tử đi… Nếu muốn chính xác có thể khám nghiệm tử thi, khám nghiệm ra thì cũng là đột phát bệnh tim mà chết… Nhưng nguyên nhân dẫn đến đột phát bệnh tim là do độc trên người của Thám sự ty, chỉ sợ pháp y không để ý sẽ bị trúng độc vô tội…”
Đôi mắt hồ ly của Cảnh Dực trợn lên như mắt trâu, y biết những người thuộc Thám sự ty đều trúng một loại độc, hai ngày phải báo tin về một lần, báo tin xong thì có thể nhận thuốc kiềm chế độc tố, nếu không thì sẽ chết vì chất độc phát tác, vậy nên Đổng Ngôn chết trong hầm ngầm thì Cảnh Dực cũng không thấy lạ, kỳ lạ là chất độc trên người của kẻ đã bị chặt thành tám mảnh thì làm sao có thể hạ độc cả người sống được, Cảnh Dực rùng mình, “Chất độc ấy… ai dính vào đều sẽ chết sao?”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, “Vào miệng mới chết…”
“Vào miệng? Làm sao vào miệng hắn đươc?”
Tiêu Cẩn Du sầm mặt, “Cậu thật sự muốn biết sao…”
Cảnh Dực gật đầu thật mạnh, nếu không làm rõ chuyện này, y chỉ sợ tối hôm nay không dám đi ngủ.
Tiêu Cẩn Du không nhanh không chậm nói, “Vậy cậu phải cam đoan sau này không được trốn trên xà nhà dình mò ta nữa thì ta mới nói cho cậu biết…”
Cảnh Dực giơ cả tay cả chân lên, “Ta hứa.”
“Thật ra cũng không có gì…” Tiêu Cẩn Du nói qua loa, “Ta giả điên, bắt hắn hôn thi thể của Đổng Ngôn, nếu không ta sẽ cắn lưỡi tự sát… hắn hôn ngay…”
“…”
Tiêu Cẩn Du thỏa mãn nhìn gương mặt đực ra của Cảnh Dực, nhẹ nhàng nói, “Phải viết thư án thế nào, cậu tự nghĩ đi…”
“Có thể không viết không…”
“Tất nhiên là không được.”
***
Từ lúc cứu được Tiêu Cẩn Du về, Sở Sở chưa được ngủ yên ổn ngày nào, đêm nay nàng nằm trong lòng chàng ngủ thật say, mơ rất nhiều những giấc mơ tốt đẹp, buổi sáng lúc tỉnh dậy lại phát hiện không thấy Tiêu Cẩn Du đâu cả.
Sở Sở dụi mắt hai lần, nhéo tay mình một cái, rồi mới khẳng định không phải nàng đang nằm mơ.
Tiêu Cẩn Du thật sự không ở trên giường, chẳng những người không có trên giường mà quần áo, giày, xe lăn cũng không thấy đâu cả.
Sở Sở nhỏm người ngồi dậy, hoảng hốt đến mức giầy cũng không kịp đi, áo ngoài cũng không kịp mặc, nhảy từ trên giường xuống chạy ra ngoài, bà nội Sở ở bên ngoài đang nhìn Sở Hà dán chữ Hỉ đỏ chót, thấy Sở Sở chạy đến tóc tai bù xù thì giật nảy mình, bà vội vàng kéo nàng về phòng, “Sở nha đầu, có chuyện gì thế?”
Sở Sở nhìn giường trống không, “Chàng… chàng ấy lại mất tích rồi!”
Nhìn Sở Sở hốt hoảng đến đỏ cả mắt, bà nội Sở vội vàng nói, “Đừng hoảng , đừng hoảng … Cậu ấy đi ra ngoài từ sáng sớm rồi…”
Sở Sở cuống lên, “Chàng ấy còn chưa khỏi bệnh, sao lại đi ra ngoài một mình!”
“Không phải cậu ấy đi một mình, đi cùng cậu ấy còn có hai cậu cao to nữa…” Bà nội Sở xoa xoa đầu Sở Sở, “Cháu đừng gấp, ta thấy cậu ấy đã khỏe hơn rồi, cậu ấy còn tự mình đẩy xe lăn đi ra nữa… Cậu ấy nói để cho cháu có thời gian thay y phục trang điểm, nếu cậu ấy ở trong nhà, cháu lại chỉ lo cho cậu ấy… đợi giờ lành tới, cậu ấy sẽ về bái đường cùng cháu.”
“Bao gi là đến giờ lành ạ?”
“Lúc nào cậu ấy đến thì chính là giờ lành… Mau đi rửa mặt chải đầu, thay hỉ phục, cũng sắp thành nương tử nhà người ta rồi…”
“Dạ!”
***
Sở Sở tắm rửa một trận, bà nội Sở cho một ít hương liệu vào trong nước tắm của nàng rồi đưa cho nàng một bộ hỉ phục đỏ thẫm, cẩn thẩn mặt vào cho nàng, vừa đi quanh nàng vừa ngắm, “Bà nội đã may xong cho cháu mấy ngày rồi, để ta xem cháu mặc thế nào nào… đẹp lắm, đẹp hơn khuê nữ mấy nhà khác nhiều!”
Bà nội Sở lại chải cho nàng một kiểu tóc tinh xảo, rồi kẻ mày đánh phấn cho nàng, sau đó để nàng ngồi trên giường, lấy khăn đỏ thêu hoa son dành cho cô dâu ra, “Sở nha đầu, cháu gả cho cậu ấy, thì là người nhà cậu ấy rồi… Mặc dù cậu ấy làm quan, nhưng cũng là người có trách nhiệm, sau này cháu phải sống hạnh phúc với cậu ấy nhé…”
Sở Sở nghiêm túc gật đầu, “Cháu nhớ rồi.”
Đội khăn voan cho cô dâu lên, Sở Sở cũng chỉ có thể ngồi chờ trên giường, không biết đợi bao lâu, tiếng nói cười bên ngoài càng lúc càng đông, càng lúc càng lớn, nhưng vểnh tai lên thì chẳng nghe được giọng chàng gì cả.
Sở Sở ngồi đến mức sắp ngủ gật thì bà nội mới đi vào, vỗ nhẹ lên tay nàng, “Sở nha đầu, giờ lành tới rồi…”
Sở Sở có cảm giác giống như nằm mơ, “Phải bái đường rồi ạ”
“Đúng rồi, không phải cháu luôn đợi ngày này sao… Cậu ấy đang chờ cháu bên ngoài, còn có rất nhiều hàng xóm tới, Trịnh Huyện lệnh cũng tới rồi, mọi người đều đang chờ cháu đấy!”
“Mọi… mọi người đều tới hết ạ!”
Bà nội Sở nắm bàn tay nhỏ bé của Sở Sở, vỗ nhẹ, “Đừng hoảng, đừng hoảng… Người đến nhiều mới tốt, sẽ càng có thêm nhiều lời chúc may mắn, sau này hai đứa cũng càng hạnh phúc.”
“Thật ạ?”
“Bà nội đã nói dối cháu bao giờ chưa…”
Sở Sở được bà nội đỡ từ trong nhà đi ra, không biết đại thẩm nhà ai đi tới, bà nội liền giao tay Sở Sở cho người này, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh ông nội Sở.”
Sở Sở giữ một đầu mảnh lụa đỏ, không nhìn thấy người đang nắm ở đầu bên kia là ai, nhưng nhìn xuống phía dưới nàng cũng nhận ra chàng không ngồi trên xe lăn, mà chống một cây quải trượng đứng bên cạnh nàng.
Sở Sở nghĩ đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Cẩn Du chống quải trượng đứng dậy, vừa nhìn cũng biết là chàng phải cố gắng cỡ nào, huống chi hiện tại chàng còn chưa khỏi bệnh…
Sở Sở còn chưa kịp lo lắng, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, “Nhất bái thiên địa!”
Có thể dùng một lý do chính đáng đứng gần quan sát Tiêu Cẩn Du bái thiên địa, Cảnh Dực cũng không để ý đến các hương thân phụ lão trấn Sở Thủy bèn hắng giọng kêu vài tiếng.
Tiêu Cẩn Du quỳ rất chậm, Sở Sở cũng từ từ quỳ xuống theo chàng, nghiêm túc bái một lạy rồi lại từ từ đứng dậy.
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!”
Sở Sở nhận được rất nhiều lời chúc mừng, sau đó được đưa vào phòng cưới, Tiêu Cẩn Du không đi vào cùng nàng, nàng ngồi trên giường chờ chàng, lúc thì chỉnh áo cưới của mình, lúc lại sờ tấm ga giường đỏ chót, luôn cảm thấy đây cứ như đang nằm mơ vậy.
Mấy ngày trước suýt nữa nàng còn cùng chàng bái đường trên giường bệnh, mà giờ chàng đã có thể đứng dậy bái đường cùng nàng, còn có thể tiếp đón chào hỏi khách khứa, thật sự cứ như đang từ vực thẳm bay thẳng lên mây xanh vậy, nàng vui đến mức không biết phải nói gì.
Lúc Tiêu Cẩn Du đi vào, tiếng mọi người cũng dần nhỏ lại, Tiêu Cẩn Du đẩy xe lăn tới, chống quải trượng ngồi xuống bên cạnh Sở Sở, chàng tiến sát lại gần nàng, Sở Sở chợt ngửi thấy mùi rượu, “Chàng uống rượu à?”
“Ừm…”
Sở Sở nóng ruột, “Chàng vẫn còn bệnh, sao có thể uống rượu ?!”
“Không thể để Sở gia mất mặt trước hàng xóm được…”
Sở Sở nôn nóng muốn vén khăn voan lên, “Vậy chàng uống có nhiều không, dạ dày có đau không?”
Tiêu Cẩn Du nắm chặt tay nàng, “Không được động… để ta làm.”
“Vậy chàng mau lấy khăn xuống đi, em muốn nhìn chàng!”
“Ngày thường nhìn ta mãi chưa đủ sao…” Cách một lớp khăn voan, Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt Sở Sở, “Nhưng giờ ta cảm thấy nàng thế này rất đẹp, rất đẹp…”
Chàng đã đợi ngày này thật lâu… Suýt nữa không đợi được, nhưng cuối cùng vẫn đợi được.
Tiêu Cẩn Du cứ nhìn như thế một lúc lâu, mới vươn tay vén khăn voan lên.
Hôm nay Sở Sở đánh phấn kẻ mày, môi đỏ rực, ngũ quan thanh tú, quyến rũ xinh đẹp hơn bình thường mấy phần, Tiêu Cẩn Du lại uống hơi nhiều rượu, lúc này ý thức đã dần trở nên mơ hồ, nhìn nàng thế này chàng cảm thấy nàng rất giống một đóa sen hồng nở rộ, vừa thuần khiết lại tràn trề sức sống, chàng chỉ muốn điên cuồng chiếm lấy nàng làm của riêng, nhưng lại cảm thấy chạm nhẹ vào nàng cũng chính là không tôn trọng nàng. Tiêu Cẩn Du tham lam nhìn nàng, vươn tay tới cẩn thận mơn trớn từng chút. “Thật đẹp…”
Vùng da được Tiêu Cẩn Du chạm vào cũng dần đỏ lên, Sở Sở không kiềm chế được nhào vào lòng chàng, “Vương gia, chàng cũng đẹp….”
Sở Sở chưa từng thấy Tiêu Cẩn Du mặc đồ đỏ, lúc này màu đỏ bao vây lấy chàng, cả người đều ấm áp, khiến cho người khác không kiềm chế được mà muốn lại gần, gần thêm chút nữa…
Tiêu Cẩn Du xoa nhẹ từ cổ xuống lưng nàng, bàn tay lần quanh vùng eo thon nhỏ, vừa nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, càng hôn lại càng cảm thấy không chân thực, mọi chuyện tốt đẹp này cứ như trong mơ vậy, bàn tay vốn dịu dàng bỗng trở nên vội vàng, chàng xé rách chiếc áo cưới đỏ thẫm của nàng, chạm vào làn da ấm áp non mịn của nàng, chuyển từ hôn nhẹ thành hôn sâu hôn liên tục khiến Sở Sở không thở nổi.
“Vương… Vương gia…”
Theo bản năng Sở Sở giãy dụa, hành động này đã đốt cháy chút lý trí cuối cùng của Tiêu Cẩn Du, chàng đè cơ thể mềm mại kia xuống giường, trút bỏ toàn bộ trở ngại giữa hai người, liên tục hôn lên cơ thể mịn màng còn mang theo mùi hương thơm ngát của nàng. Đây là lần đầu tiên được chàng hôn như thé, toàn thân Sở Sở như lửa cháy, vừa nóng lại vừa sợ hãi, nàng ôm chặt lấy cơ thể nóng bỏng của Tiêu Cẩn Du sờ loạn, cơ thể bất an giãy dụa, liên tục gọi tên chàng.
Khoảnh khắc Tiêu Cẩn Du tiến vào trong cơ thể nàng, Sở Sở đau đến mức toàn thân run lên, “Aaaa…”
Cảm giác được sự khác thường của người trong lòng, lúc này Tiêu cẩn Du mới bừng tỉnh, nhưng vì nàng ôm eo chàng quá chặt nên cả người chàng không thể cử động, đành phải vừa nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nàng, vừa khàn giọng thủ thì bên tai nàng, “Nàng đừng sợ…. đừng sợ, ta ở đây…”
“Vương gia…”
“Ngoan, đừng sợ…”
“Em yêu chàng… yêu chàng…”
“Ngoan…” Tiêu Cẩn Du dỗ dành khiến Sở Sở dần thả lỏng người, chàng dịu dàng hôn nàng, cẩn thận đưa cả hai lên cao trào, triền miên đến tận lúc hai người mệt rã rời, mới ôm nhau thật chặt đi vào giấc ngủ.
Tiêu Cẩn Du rất ít khi ngủ đến tận sáng, hôm nay coi như là lần đầu tiên.
Vì chàng biết sau khi tỉnh lại, chờ đợi chàng là chuyện gì.
Là một chuyện khiến chàng mong đợi đã lâu.
Từ nay nàng đã là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng.
Một ngày nàng cũng không muốn chờ nữa, nếu ngay lúc này có thể gả cho chàng, nàng cũng rất muốn bái đường ngay lập tức.
Bà nội khó xử nhìn ông nội, “Thằng bé thế này… có được không?”
Không đợi ông nội Sở lên tiếng, Sở Sở thoát khỏi lồng ngực bà nội, nóng ruột đến dậm chân, “Được mà! Nhất định là được! Chàng ấy đã khỏe rồi!”
Ông nội Sở cầm gậy quất một cái vào cổ chân Sở Sở, khuôn mặt dài ra, “Nó còn không vội , cháu vội cái gì!”
“Chàng ấy vội! Chàng ấy còn vội hơn cháu kìa!”
Vốn dĩ Tiêu Cẩn Du vừa uống thuốc xong đang mơ màng ngủ nhưng lại nửa tỉnh nửa mê vì nghe tiếng người nhà họ Sở đang bàn bạc hôn sự, chàng ngại ngùng không dám mở mắt, nhưng càng nghe càng cảm thấy, nếu giờ mà mình không mở mắt, chỉ sợ là cả đời này cũng không có mặt mũi gặp người nhà họ Sở nữa.
Nghe thấy người trên giường ho khan, ông nội Sở lập tức đứng dậy, đứng cách giường mấy bước chân, xụ mặt nhìn Tiêu Cẩn Du.
Sở Sở mau chóng đi đến bên cạnh, “Chàng tỉnh rồi à?”
Thấy cả gia đình nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt chẳng chút huyết sắc trong mấy ngày qua bỗng đỏ ửng, chàng chống tay định ngồi dậy, nhưng tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cả người mệt phờ, tay cũng không có sức, Sở Sở cũng không có ý muốn giúp chàng.
Sở Sở mặc kệ Tiêu Cẩn Du lúng túng thế nào, nàng cẩn thận quấn chăn cho chàng, bọc chàng thật chặt, cách một lớp chăn mềm khẽ vuốt nhẹ lên cái bụng lõm của chàng, “Chàng đói bụng không, muốn ăn gì, em nấu cho chàng … Cố tiên sinh nói, giờ chàng muốn ăn gì cũng được hết!”
Mặt Tiêu Cẩn Du đỏ bừng, chàng thấp giọng nói, “Ta không đói bụng…”
Ông nội Sở ho khan hai tiếng, đặt toàn bộ chú ý lên người Tiêu Cẩn Du, ông nghiêm mặt nói, “Ba ngày không ăn vẫn chưa đói, cậu có phải người không ?… Nếu như cậu không muốn ăn cơm, thì cũng đừng nghĩ đến chuyện cưới Sở nha đầu!”
Tiêu Cẩn Du vội nói, “Cháu muốn…”
Ông nội Sở trợn mắt nhìn khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Cẩn Du, “Muốn ăn gì?”
Sở Sở thấy Tiêu Cẩn Du bị hỏi đến ngẩn ra, vội lén lút chỉ vào một bên xương sườn của mình.
Lần trước nàng nói sẽ nấu cho chàng món canh sườn, chàng còn chưa kịp ăn!
Tiêu Cẩn Du nhìn thấy thoáng giật mình, miệng thốt lên, “Sở Sở…”Nói xong mới nhận ra mình đang nói gì, chỉ hận không thể chùm chăn che kín mình, thấy năm người nhà họ Sở cùng trợn mắt nhìn mình chằm chằm, Tiêu Cẩn Du hoảng hốt giải thích, “Không phải… Cháu không có ý đó…”
Ông nội Sở ý vị sâu sa lườm chàng, “Ta hiểu ý của cậu,” ông lẩm bẩm nói, “Cậu quả thật còn vội hơn Sở nha đầu… Vậy ngày mai thì ngày mai đi, dù sao mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, ta đi dọn dẹp một chút…” Ông nội Sở nói xong liền đi ra ngoài, Sở cha cũng đi theo, “Con giúp phụ thân một chút…, dù sao cũng phải dọn dẹp cho ra dáng phòng cưới mới được.”
Sở Hà cười nói, “Ngoài phòng cưới thì cũng không có gì phải dọn dẹp, hai người vui vẻ là được rồi, dù sao nhà ta cũng không mời ai!”
Lúc này trên mặt Tiêu Cẩn Du đã đỏ rực rồi, nghe thấy câu sau cùng của Sở Hà, chàng cố gắng bình tĩnh lại, “Phải mời… họ hàng, hàng xóm cũng mời, bày tiệc rượu ở trong sân…”
Sở Sở ngẩn người, nàng vẫn nghĩ là chàng không thích náo nhiệt, “Vì sao vậy?”
“Dù thế nào cũng phải để mọi người xung quanh biết, Sở cô nương đã có chủ rồi…”
Câu này của Tiêu Cẩn Du khiến bà nội Sở ấm lòng, Sở Hà gãi đầu nói, “Mọi người đều không thích vì nhà ta làm nghề pháp y, một nghề không may mắn, nếu bày tiệc rượu mà không có ai đến thì phải làm sao?”
“Thiệp cưới đã được gửi đi, chắc chắn sẽ có người đến…”
Sở Hà ngẩn người, “Cậu phát thiệp cưới lúc nào thế?”
Tiêu Cẩn Du còn chưa trả lời, trên xà nhà đã truyền tới một giọng nói yếu ớt, “Vừa phát xong”
Cảnh Dực định chờ người nhà họ Sở đi ra hết mới xuống, nhưng nghe thấy việc khiến mình suýt gãy cả chân thì không nhịn được chen miệng vào, nhân tiện bay từ trên xà nhà xuống.
“Cảnh đại ca!”
Bà nội Sở nhìn Cảnh Dực từ trên cao bay xuống giống như gặp phải ma, Sở Hà vội vàng đỡ lấy bà nội Sở, “Bà nội, đây là Cảnh đại nhân, quan lớn trong kinh thành, là một vị quan tốt.”
Cảnh Dực xua tay liên tục, vừa mừng vừa lo, “Không dám nhận, không dám nhận…Ta chỉ là chân chạy việc cho huynh ấy thôi.” Cảnh Dực nhìn người trên giường mặt đỏ như sắp bốc khói. “Ta có chuyện riêng muốn nói với huynh ấy, không biết có tiện không?”
“Được, được chứ…” Sở Hà vội nói, “Bà nội, Sở nha đầu, chúng ta đi nấu cơm thôi.”
Bà nội Sở thấy so với Tiêu Cẩn Du thì y chẳng hề giống quan lớn gì, bèn gật đầu, “?m, được… Cảnh đại nhân cũng ở lại ăn cơm nhé?”
Đôi mắt hồ ly của Cảnh Dực nheo lại, y nở nụ cười ngoan ngoãn, “Vâng, cảm ơn bà nội!”
Mọi người vừa ra ngoài hết, Cảnh Dực liền đi tới bên cạnh giường, hí hửng cười, “Vương gia đói lắm rồi hả?”
Tiêu Cẩn Du trợn mắt nhìn y chẳng chút nể nang, Cảnh Du vội ho khan hai tiếng, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn, “Ừ thì… Vụ án này gần như có thể kết án được rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, chỉ thiếu mỗi lời khai của huynh… Những cái khác đều ổn cả, chỉ là nguyên nhân cái chết của Tần Nghiệp rốt cuộc là gì?”
Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày, “Chết bất đắc kỳ tử…” [1]
[1] Có nghĩa là chết bất ngờ, chết đột ngột hay nói hiện đại là đột tử.
Cảnh Dực nhíu mày, “Trong thư án có viết chết bất đắc kỳ tử, thật sự là chết bất đắc kỳ tử sao?”
“Cậu nói xem?”
“Huynh nói đi.”
Tiêu Cẩn Du ho khan, “Cứ coi như lão ta thật sự chết bất đắc kỳ tử đi… Nếu muốn chính xác có thể khám nghiệm tử thi, khám nghiệm ra thì cũng là đột phát bệnh tim mà chết… Nhưng nguyên nhân dẫn đến đột phát bệnh tim là do độc trên người của Thám sự ty, chỉ sợ pháp y không để ý sẽ bị trúng độc vô tội…”
Đôi mắt hồ ly của Cảnh Dực trợn lên như mắt trâu, y biết những người thuộc Thám sự ty đều trúng một loại độc, hai ngày phải báo tin về một lần, báo tin xong thì có thể nhận thuốc kiềm chế độc tố, nếu không thì sẽ chết vì chất độc phát tác, vậy nên Đổng Ngôn chết trong hầm ngầm thì Cảnh Dực cũng không thấy lạ, kỳ lạ là chất độc trên người của kẻ đã bị chặt thành tám mảnh thì làm sao có thể hạ độc cả người sống được, Cảnh Dực rùng mình, “Chất độc ấy… ai dính vào đều sẽ chết sao?”
Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, “Vào miệng mới chết…”
“Vào miệng? Làm sao vào miệng hắn đươc?”
Tiêu Cẩn Du sầm mặt, “Cậu thật sự muốn biết sao…”
Cảnh Dực gật đầu thật mạnh, nếu không làm rõ chuyện này, y chỉ sợ tối hôm nay không dám đi ngủ.
Tiêu Cẩn Du không nhanh không chậm nói, “Vậy cậu phải cam đoan sau này không được trốn trên xà nhà dình mò ta nữa thì ta mới nói cho cậu biết…”
Cảnh Dực giơ cả tay cả chân lên, “Ta hứa.”
“Thật ra cũng không có gì…” Tiêu Cẩn Du nói qua loa, “Ta giả điên, bắt hắn hôn thi thể của Đổng Ngôn, nếu không ta sẽ cắn lưỡi tự sát… hắn hôn ngay…”
“…”
Tiêu Cẩn Du thỏa mãn nhìn gương mặt đực ra của Cảnh Dực, nhẹ nhàng nói, “Phải viết thư án thế nào, cậu tự nghĩ đi…”
“Có thể không viết không…”
“Tất nhiên là không được.”
***
Từ lúc cứu được Tiêu Cẩn Du về, Sở Sở chưa được ngủ yên ổn ngày nào, đêm nay nàng nằm trong lòng chàng ngủ thật say, mơ rất nhiều những giấc mơ tốt đẹp, buổi sáng lúc tỉnh dậy lại phát hiện không thấy Tiêu Cẩn Du đâu cả.
Sở Sở dụi mắt hai lần, nhéo tay mình một cái, rồi mới khẳng định không phải nàng đang nằm mơ.
Tiêu Cẩn Du thật sự không ở trên giường, chẳng những người không có trên giường mà quần áo, giày, xe lăn cũng không thấy đâu cả.
Sở Sở nhỏm người ngồi dậy, hoảng hốt đến mức giầy cũng không kịp đi, áo ngoài cũng không kịp mặc, nhảy từ trên giường xuống chạy ra ngoài, bà nội Sở ở bên ngoài đang nhìn Sở Hà dán chữ Hỉ đỏ chót, thấy Sở Sở chạy đến tóc tai bù xù thì giật nảy mình, bà vội vàng kéo nàng về phòng, “Sở nha đầu, có chuyện gì thế?”
Sở Sở nhìn giường trống không, “Chàng… chàng ấy lại mất tích rồi!”
Nhìn Sở Sở hốt hoảng đến đỏ cả mắt, bà nội Sở vội vàng nói, “Đừng hoảng , đừng hoảng … Cậu ấy đi ra ngoài từ sáng sớm rồi…”
Sở Sở cuống lên, “Chàng ấy còn chưa khỏi bệnh, sao lại đi ra ngoài một mình!”
“Không phải cậu ấy đi một mình, đi cùng cậu ấy còn có hai cậu cao to nữa…” Bà nội Sở xoa xoa đầu Sở Sở, “Cháu đừng gấp, ta thấy cậu ấy đã khỏe hơn rồi, cậu ấy còn tự mình đẩy xe lăn đi ra nữa… Cậu ấy nói để cho cháu có thời gian thay y phục trang điểm, nếu cậu ấy ở trong nhà, cháu lại chỉ lo cho cậu ấy… đợi giờ lành tới, cậu ấy sẽ về bái đường cùng cháu.”
“Bao gi là đến giờ lành ạ?”
“Lúc nào cậu ấy đến thì chính là giờ lành… Mau đi rửa mặt chải đầu, thay hỉ phục, cũng sắp thành nương tử nhà người ta rồi…”
“Dạ!”
***
Sở Sở tắm rửa một trận, bà nội Sở cho một ít hương liệu vào trong nước tắm của nàng rồi đưa cho nàng một bộ hỉ phục đỏ thẫm, cẩn thẩn mặt vào cho nàng, vừa đi quanh nàng vừa ngắm, “Bà nội đã may xong cho cháu mấy ngày rồi, để ta xem cháu mặc thế nào nào… đẹp lắm, đẹp hơn khuê nữ mấy nhà khác nhiều!”
Bà nội Sở lại chải cho nàng một kiểu tóc tinh xảo, rồi kẻ mày đánh phấn cho nàng, sau đó để nàng ngồi trên giường, lấy khăn đỏ thêu hoa son dành cho cô dâu ra, “Sở nha đầu, cháu gả cho cậu ấy, thì là người nhà cậu ấy rồi… Mặc dù cậu ấy làm quan, nhưng cũng là người có trách nhiệm, sau này cháu phải sống hạnh phúc với cậu ấy nhé…”
Sở Sở nghiêm túc gật đầu, “Cháu nhớ rồi.”
Đội khăn voan cho cô dâu lên, Sở Sở cũng chỉ có thể ngồi chờ trên giường, không biết đợi bao lâu, tiếng nói cười bên ngoài càng lúc càng đông, càng lúc càng lớn, nhưng vểnh tai lên thì chẳng nghe được giọng chàng gì cả.
Sở Sở ngồi đến mức sắp ngủ gật thì bà nội mới đi vào, vỗ nhẹ lên tay nàng, “Sở nha đầu, giờ lành tới rồi…”
Sở Sở có cảm giác giống như nằm mơ, “Phải bái đường rồi ạ”
“Đúng rồi, không phải cháu luôn đợi ngày này sao… Cậu ấy đang chờ cháu bên ngoài, còn có rất nhiều hàng xóm tới, Trịnh Huyện lệnh cũng tới rồi, mọi người đều đang chờ cháu đấy!”
“Mọi… mọi người đều tới hết ạ!”
Bà nội Sở nắm bàn tay nhỏ bé của Sở Sở, vỗ nhẹ, “Đừng hoảng, đừng hoảng… Người đến nhiều mới tốt, sẽ càng có thêm nhiều lời chúc may mắn, sau này hai đứa cũng càng hạnh phúc.”
“Thật ạ?”
“Bà nội đã nói dối cháu bao giờ chưa…”
Sở Sở được bà nội đỡ từ trong nhà đi ra, không biết đại thẩm nhà ai đi tới, bà nội liền giao tay Sở Sở cho người này, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh ông nội Sở.”
Sở Sở giữ một đầu mảnh lụa đỏ, không nhìn thấy người đang nắm ở đầu bên kia là ai, nhưng nhìn xuống phía dưới nàng cũng nhận ra chàng không ngồi trên xe lăn, mà chống một cây quải trượng đứng bên cạnh nàng.
Sở Sở nghĩ đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Cẩn Du chống quải trượng đứng dậy, vừa nhìn cũng biết là chàng phải cố gắng cỡ nào, huống chi hiện tại chàng còn chưa khỏi bệnh…
Sở Sở còn chưa kịp lo lắng, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, “Nhất bái thiên địa!”
Có thể dùng một lý do chính đáng đứng gần quan sát Tiêu Cẩn Du bái thiên địa, Cảnh Dực cũng không để ý đến các hương thân phụ lão trấn Sở Thủy bèn hắng giọng kêu vài tiếng.
Tiêu Cẩn Du quỳ rất chậm, Sở Sở cũng từ từ quỳ xuống theo chàng, nghiêm túc bái một lạy rồi lại từ từ đứng dậy.
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!”
Sở Sở nhận được rất nhiều lời chúc mừng, sau đó được đưa vào phòng cưới, Tiêu Cẩn Du không đi vào cùng nàng, nàng ngồi trên giường chờ chàng, lúc thì chỉnh áo cưới của mình, lúc lại sờ tấm ga giường đỏ chót, luôn cảm thấy đây cứ như đang nằm mơ vậy.
Mấy ngày trước suýt nữa nàng còn cùng chàng bái đường trên giường bệnh, mà giờ chàng đã có thể đứng dậy bái đường cùng nàng, còn có thể tiếp đón chào hỏi khách khứa, thật sự cứ như đang từ vực thẳm bay thẳng lên mây xanh vậy, nàng vui đến mức không biết phải nói gì.
Lúc Tiêu Cẩn Du đi vào, tiếng mọi người cũng dần nhỏ lại, Tiêu Cẩn Du đẩy xe lăn tới, chống quải trượng ngồi xuống bên cạnh Sở Sở, chàng tiến sát lại gần nàng, Sở Sở chợt ngửi thấy mùi rượu, “Chàng uống rượu à?”
“Ừm…”
Sở Sở nóng ruột, “Chàng vẫn còn bệnh, sao có thể uống rượu ?!”
“Không thể để Sở gia mất mặt trước hàng xóm được…”
Sở Sở nôn nóng muốn vén khăn voan lên, “Vậy chàng uống có nhiều không, dạ dày có đau không?”
Tiêu Cẩn Du nắm chặt tay nàng, “Không được động… để ta làm.”
“Vậy chàng mau lấy khăn xuống đi, em muốn nhìn chàng!”
“Ngày thường nhìn ta mãi chưa đủ sao…” Cách một lớp khăn voan, Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt Sở Sở, “Nhưng giờ ta cảm thấy nàng thế này rất đẹp, rất đẹp…”
Chàng đã đợi ngày này thật lâu… Suýt nữa không đợi được, nhưng cuối cùng vẫn đợi được.
Tiêu Cẩn Du cứ nhìn như thế một lúc lâu, mới vươn tay vén khăn voan lên.
Hôm nay Sở Sở đánh phấn kẻ mày, môi đỏ rực, ngũ quan thanh tú, quyến rũ xinh đẹp hơn bình thường mấy phần, Tiêu Cẩn Du lại uống hơi nhiều rượu, lúc này ý thức đã dần trở nên mơ hồ, nhìn nàng thế này chàng cảm thấy nàng rất giống một đóa sen hồng nở rộ, vừa thuần khiết lại tràn trề sức sống, chàng chỉ muốn điên cuồng chiếm lấy nàng làm của riêng, nhưng lại cảm thấy chạm nhẹ vào nàng cũng chính là không tôn trọng nàng. Tiêu Cẩn Du tham lam nhìn nàng, vươn tay tới cẩn thận mơn trớn từng chút. “Thật đẹp…”
Vùng da được Tiêu Cẩn Du chạm vào cũng dần đỏ lên, Sở Sở không kiềm chế được nhào vào lòng chàng, “Vương gia, chàng cũng đẹp….”
Sở Sở chưa từng thấy Tiêu Cẩn Du mặc đồ đỏ, lúc này màu đỏ bao vây lấy chàng, cả người đều ấm áp, khiến cho người khác không kiềm chế được mà muốn lại gần, gần thêm chút nữa…
Tiêu Cẩn Du xoa nhẹ từ cổ xuống lưng nàng, bàn tay lần quanh vùng eo thon nhỏ, vừa nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, càng hôn lại càng cảm thấy không chân thực, mọi chuyện tốt đẹp này cứ như trong mơ vậy, bàn tay vốn dịu dàng bỗng trở nên vội vàng, chàng xé rách chiếc áo cưới đỏ thẫm của nàng, chạm vào làn da ấm áp non mịn của nàng, chuyển từ hôn nhẹ thành hôn sâu hôn liên tục khiến Sở Sở không thở nổi.
“Vương… Vương gia…”
Theo bản năng Sở Sở giãy dụa, hành động này đã đốt cháy chút lý trí cuối cùng của Tiêu Cẩn Du, chàng đè cơ thể mềm mại kia xuống giường, trút bỏ toàn bộ trở ngại giữa hai người, liên tục hôn lên cơ thể mịn màng còn mang theo mùi hương thơm ngát của nàng. Đây là lần đầu tiên được chàng hôn như thé, toàn thân Sở Sở như lửa cháy, vừa nóng lại vừa sợ hãi, nàng ôm chặt lấy cơ thể nóng bỏng của Tiêu Cẩn Du sờ loạn, cơ thể bất an giãy dụa, liên tục gọi tên chàng.
Khoảnh khắc Tiêu Cẩn Du tiến vào trong cơ thể nàng, Sở Sở đau đến mức toàn thân run lên, “Aaaa…”
Cảm giác được sự khác thường của người trong lòng, lúc này Tiêu cẩn Du mới bừng tỉnh, nhưng vì nàng ôm eo chàng quá chặt nên cả người chàng không thể cử động, đành phải vừa nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nàng, vừa khàn giọng thủ thì bên tai nàng, “Nàng đừng sợ…. đừng sợ, ta ở đây…”
“Vương gia…”
“Ngoan, đừng sợ…”
“Em yêu chàng… yêu chàng…”
“Ngoan…” Tiêu Cẩn Du dỗ dành khiến Sở Sở dần thả lỏng người, chàng dịu dàng hôn nàng, cẩn thận đưa cả hai lên cao trào, triền miên đến tận lúc hai người mệt rã rời, mới ôm nhau thật chặt đi vào giấc ngủ.
Tiêu Cẩn Du rất ít khi ngủ đến tận sáng, hôm nay coi như là lần đầu tiên.
Vì chàng biết sau khi tỉnh lại, chờ đợi chàng là chuyện gì.
Là một chuyện khiến chàng mong đợi đã lâu.
Từ nay nàng đã là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.