Nương Tử Là Pháp Y

Chương 30: Sườn xào chua ngọt (10)

Thanh Nhàn Nha Đầu

06/04/2020

Lúc Sở Sở khám nghiệm xong trở lại đại sảnh thì đã sang canh tư, đám thị vệ và Quý Đông Hà đều không có ở đây, chỉ có mình Tiêu Cẩn Du ngồi trong phòng.

“Nghiệm thi xong rồi à?”

Tâm trạng Sở Sở đang khá tốt, giọng cười giòn tan không chút che dấu niềm vui “Đã nghiệm xong cả rồi!”

Tiêu Cẩn Du chú ý đến hộp thức ăn Sở Sở ôm trong tay, lần trước cô nàng này mất khá nhiều thời gian khám nghiệm thi thể Tiết Việt là vì giải phẫu, lần này hung thủ đã giúp nàng mổ thi thể hết rồi, vậy mà nàng vẫn mất nhiều thời gian như vậy?

“Phát hiện ra điểm gì không?”

Vẻ mặt Sở Sở đầy hưng phấn, lôi mấy tờ giấy trong ngực ra đưa cho Tiêu Cẩn Du. “Đương nhiên có rồi, còn không ít nữa! May mà thị vệ đại ca đã tìm được đầu của nàng ấy”

Tiêu Cẩn Du nhận tờ giấy đọc qua mấy dòng thì chau mày, chữ viết trên thi đan xiêu xiêu vẹo vẹo, lộn xộn không theo hàng lối, chàng chẳng thể đọc được nguyên nhân cái chết là gì, “Thi đan này là do ai vết”

“Ta đọc cho Đàm đại nhân viết.”

Viết mỗi tờ thi đan mà chữ nghĩa cũng xiên xẹo thế này, xem ra những ngày tới phải cho lão ta tiếp xúc với thi thể nhiều hơn mới được.

Tiêu Cẩn Du im lặng cuộn tờ thi đan lại, “Ta nhìn mấy dòng chữ này mà choáng váng cả đầu, cô nói cho ta nghe đi… Cô chắc những thi thể vụn vừa tìm được đêm nay là của thi thể trước kia chứ?”

Sở Sở gật đầu, “Chắc chắn là không sai đâu.”

Tiêu Cẩn Du thả lỏng người, chàng chịu đựng đến tận giờ này cũng chỉ vì những câu nói này của nàng, nhưng chỉ nghe nàng nói một câu như vậy thì cũng không chắc là đúng được.

Chàng có thể nhận ra thủ pháp dùng dao trên hai phần thi thể vụn là giống nhau, hơn nữa thời gian tử vong của hai phần thân thể này cũng gần nhau, nhưng phần thịt trước được để trong hầm băng, còn phần thi thể vụn đêm nay lại được phát hiện dưới lòng đất, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì không thể đưa ra phán đoán chính xác được. “Cô có chứng cứ không?”

“Đây chính là nhờ công lao của Đàm đại nhân! Ngài ấy đã đốt vài chậu than đặt trong phòng chứa xác, khiến phần thi thể lấy từ hầm băng về bị nung nóng hầm hập, xương nóng lên thì chảy ra rất nhiều máu loãng, khuya hôm nay lại đào ra được một phần xương cốt khác, ta đã rửa một đoạn xương, nhỏ vào đó một vài giọt máu lấy từ phần thịt vụn trong hầm băng liền thấy chỗ máu đó tan luôn vào xương. Cho nên nếu thi thể trong hầm băng không phải là nương tử của Quý đại nhân thì cũng là chị em trong nhà của Quý phu nhân, ta đã hỏi Đàm đại nhân, ngài ấy nói Quý phu nhân không hề có chị em nào cả. Vậy nên chỉ có thể khẳng định đó chính là phu nhân của Quý đại nhân thôi.”

Tiêu Cẩn Du thầm than, chỉ bằng vài giọt máu đã có thể nhận người thân, đương nhiên cũng có thể dùng để nhận ra chính người đó, trước giờ sao chàng lại không nghĩ tới chứ…

“Tốt lắm…” Tiêu Cẩn Du vừa định nói hồi phủ, thì đột nhiên nhận ra trong phòng thiếu mất vài người, “Đàm đại nhân đâu rồi?”

Sở Sở nhíu mày “Đàm đại nhân có vẻ như ốm rồi.”

“Bệnh sao?”

Vừa rồi lúc lão mang theo nha sai đi bắt người còn la lối om sòm náo nhiệt lắm cơ mà?

“Đúng vậy, lúc ta rửa xương có nhờ ngài ấy lấy một chén máu loãng từ thi thể, sau đó ngài ấy liền nôn ói liên tục.”

“…Để hắn nghỉ ngơi đi, những chuyện khác trở về rồi nói.”

Sở Sở lắc đầu liên tục, “Không được không được, nói hết ở đây luôn đi, nói xong còn có chuyện khác nữa.”

Tiêu Cẩn Du nhíu mày, điều chỉnh cơ thể cứng đờ do ngồi xe lăn quá lâu “Được, cô nói đi…”

Sở Sở mở nắp hộp đồ ăn, nàng duỗi hai tay nâng hộp đồ ăn đến trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Ta đã tìm được nguyên nhân cái chết của nàng ta rồi.”

Tiêu Cẩn Du nhìn thoáng qua hộp thức ăn, trong nháy mắt chàng cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng.

Lúc này trong hộp thức ăn là một cái đầu người da môi trắng bệch.

Tiêu Cẩn Du tự động lùi người về phía sau, “Nguyên nhân cái chết là gì?”

Sở Sở nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn xuống đất, cẩn thận từng chút một nhấc cái đầu kia ra, vết đao chém liền hiện ra trước mắt Tiêu Cẩn Du, nàng chỉ vào một vết chém nhỏ hẹp be bét máu thịt nhìn không ra hình dạng gì, “Huynh nhìn những vết chém này đi, đây chắc hẳn là khi nàng còn sống đã bị một vật vừa dài vừa nhọn cắm vào mà tạo thành, vật đó cắm xuyên qua cổ họng, còn chạm cả vào tận xương, tuy rằng lúc hung thủ cắt đầu đã cố tình cắt men theo vết thương, nhưng đó vẫn là vết cắt sau khi nạn nhân chết. Tuy vết thương trước khi chết và sau khi chết không giống nhau nhưng vẫn có thể nhìn ra được.”

Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu.

Đừng nói là cô nương nhà bình thường, cho dù là những người cả đời làm khám nghiệm tử thi khi nhìn thấy cảnh cắt đầu lâu này tay chân cũng run lẩy bẩy, nhng chỉ có mình nàng là có thể thản nhiên cầm nó trên tay mà quan sát tỉ mỉ thế này…

Sở Sở đặt chiếc đầu lâu kia xuống, tiếp tục lôi một cục thịt lớn trong hộp đựng thức ăn ra, ngón tay chỉ vào mảng bầm tím trên thịt “Trước khi chết nàng ấy đã bị hung thủ dùng vật nặng đập vào người, lúc trước do thịt được đặt trong hầm băng, vì quá lạnh nên vết thương không hiện rõ, còn ở trong phòng chứa xác quá nóng nên vết bầm xanh mới hiện ra.”

Tiêu Cẩn Du lại nhẹ nhàng gật đầu.



Dám đốt lửa sưởi ấm trong nhà xác, những chuyện thế này chỉ mình Đàm Chương mới làm được, có thời gian rảnh chàng nhất định phải chỉnh đốn lão già hồ đồ không làm nên chuyện này mới được…

“Còn nữa…trong dạ dày của nàng có không ít thức ăn chưa tiêu hóa hết, vẫn có thể phân biệt ra được là cơm, thịt bò, thịt gà, nấm, dưa chuột.”

Tiêu Cẩn Du cảm thấy dạ dày chàng như đang cuộn trào, chàng khẽ gật đầu.

Sở Sở thấy Tiêu Cẩn Du chau mày không nói lời nào, còn cho rằng chàng không tin, trong lòng bỗng cảm thấy oan ức, miệng nhỏ mấp máy, nàng đậy nắp hộp thức ăn rồi ôm nó vào trong ngực, “Dù sao những lời ta nói đều là sự thật, huynh không tin cũng chẳng sao… Huynh muốn về thì về trước đi, ta còn có việc chưa làm xong.”

Tiêu Cẩn Du còn chưa kịp mở miệng, Sở Sở đã ôm hộp thức ăn chạy mất bóng rồi.

***

Khi Sở Sở bước ra khỏi phòng chứa xác thì trời cũng vừa sáng, nàng còn đang cố gắng nhớ lại đường về Quý phủ thì vừa ra cửa chính của nha môn đã nhìn thấy xe ngựa của An vương phủ đang đỗ trước cửa, đứng gác bên cạnh xe là hai thị vệ .

Thị vệ vừa nhìn thấy Sở Sở đi ra, liền nhẹ nhàng thở phào một hơi dài, “Sở cô nương, cuối cùng cô cũng ra rồi.”

Sở Sở ngại ngùng lè lưỡi, nếu biết thị vệ đại ca đang chờ nàng bên ngoài, nàng đã không cố ý kéo dài thời gian ngồi lì trong đó rồi, “Phu nhân nhà Quý đại nhân chết thật đáng thương, ta phải xếp lại thi thể nàng ấy cho gọn gàng sạch sẽ, nếu không tới lúc Qúy Đại nhân đưa nàng ấy về nhà sẽ cảm thấy rất đau lòng .”

Gã thị vệ cười khổ, hạ thấp giọng nói, “Sở cô nương, cô cũng nên thương cả Vương gia nữa chứ, ngài ấy ngồi trong xe đợi cô cả đêm đó.”

“Hả?!”

Hình như nàng đã nói với chàng rằng mình còn có việc chưa làm xong nên bảo chàng cứ về trước rồi mà, vậy chàng còn chờ nàng làm gì nữa?

Chẳng lẽ … vì nàng đã làm sai chuyện gì sao?

Thị vệ giúp nàng mở cửa xe, “Sở cô nương, mời lên xe.”

Sở Sở lo sợ bất an chui vào trong xe, mắt vừa thấy Tiêu Cẩn Du mặc nguyên bộ quần áo hôm qua nằm nghiêng người trên giường, nàng chỉ dám đứng ngoài cửa chứ không dám vào, cúi đầu yên lặng nắm chặt tay.

Vẻ mặt Tiêu Cẩn Du xanh xao, trong mắt hằn những tia máu, chàng chau mày lẳng lặng nhìn Sở Sở, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp, “Qua đây.”

“Ta… ta đi xếp lại cơ thể nương tử nhà Quý đại nhân, không làm chuyện gì cả…”

“Qua đây.”

Giọng nói của Tiêu Cẩn Du không phải đang tức giận, nhưng Sở Sở lại cảm thấy hình như nàng đã phạm phải tội lớn bị chàng bắt được vậy, dù không muốn qua nhưng cũng chẳng dám trái lệnh chàng.

“Ta thực sự không làm chuyện xấu, huynh hỏi Đàm đại nhân là biết ngay, ta ở phòng chứa xác cả đêm qua mà.”

Tiêu Cẩn Du vốn bụng đầy tức giận, ngay tại lúc này, chàng hận không thể vừa ngủ vừa trợn mắt, nửa đêm nha đầu này lại dám nói một câu không rõ ràng rồi bỏ chàng ở lại chạy lấy người, lỡ như xảy ra chuyện gì…

Nhưng lúc này nhìn khuôn mặt nàng buồn bã, Tiêu Cẩn Du cũng không dám nói nặng nửa câu, chàng ho khan vài tiếng, rồi nhìn Sở Sở thật lâu, trầm giọng nói “Cô nhớ…về sau có đi đâu làm gì, trước tiên cũng phải nói rõ ràng với ta đã.”

Sở Sở nhìn chàng có vẻ không tức giận nữa thì gan liền to hơn, bĩu môi nói nhỏ “Vì sao chứ?”

“Vì cái mạng nhỏ của cô.”

Sở Sở nhìn gương mặt than của Tiêu Cẩn Du, chớp mắt mấy cái rồi mím môi, “Ta nghe lời huynh một lần, huynh cũng phải nghe lời ta một lần.”

Tiêu Cẩn Du hơi chau mày, nàng lại dám ra điều kiện với chàng sao “Nghe lời cô chuyện gì?”

Sở Sở duỗi tay chỉ vào thắt lưng Tiêu Cẩn Du, nghiêm túc nói rõ ràng “Huynh mau cởi y phục ra cho ta.”

Tiêu Cẩn Du sững người, theo bản năng chàng đưa tay ra bảo vệ thắt lưng của mình “Cô…cô muốn làm gì?’

“Ta muốn giúp huynh mặc đồ .”

Tiêu Cẩn Du cảm thấy đầu mình như bị ai đó gõ mạnh một cái, vừa đau vừa choáng, “Tại sao chứ?”

Sở Sở vênh mặt, “Ta là nương tử của huynh, đương nhiên phải giúp huynh mặc đồ rồi.”

Tiêu Cẩn Du đen mặt, “Không cần… ta tự mặc được.”

Sở Sở bĩu môi trông cứ như có thể treo cả bình rượu lên đó, “Huynh là do Hoàng Thượng thưởng cho ta, là Hoàng Thượng ra lệnh ta phải chăm sóc cho huynh, nếu huynh không để ta giúp huynh thay đồ tức là huynh đang kháng chỉ, huynh chính là đại gian thần.”



Cả đời Tiêu Cẩn Du đây là lần đầu tiên chàng bị người khác gán cho cái tội danh này, hơn nữa… chàng còn chẳng thể nói một câu minh oan cho bản thân. “Không được…” Mắt thấy Sở Sở bặm môi, mắt ửng hồng, Tiêu Cẩn Du than thầm, “Giờ thì không được…”

Sở Sở vểnh miệng nhỏ, “Vậy huynh nói xem khi nào mới được?”

“Ngày mai… Sáng mai lúc ta dậy.”

Theo như quan sát mấy ngày nay , có vẻ nàng luôn dậy muộn hơn chàng.

“Được.”

***

Tiêu Cẩn Du vừa đồng ý, Sở Sở liền cảm thấy nỗi buồn bực trong lòng biến mất không còn một mảnh, khi về Qúy phủ liền chui tọt vào trong phòng bò lên giường, vừa đặt đầu lên gối liền ngủ luôn.

Tiêu Cẩn Du thật sự đang rất buồn ngủ, nhưng cơn sốt vẫn chưa giảm, xương sống lại vô cùng đau đớn nên không thể ngủ được. Tuy rằng chàng muốn đi nghỉ một lúc, nhưng vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Qúy Đông Hà đang ở trong phòng, lão vừa nhìn thấy chàng liền “Bịch” một tiếng quỳ xuống.

“Xin vương gia làm chủ cho hạ quan!”

Tiêu Cẩn Du được thị vệ đưa vào trong phòng, đợi thị vệ lui ra, đóng kĩ cửa lại, Tiêu Cẩn Du mới nói “Quý đại nhân cứ đứng lên rồi nói…”

Qúy Đông Hà vẫn cúi đầu quỳ, sống lưng cong hẳn xuống mà run rẩy, giọng nói trước giờ luôn khiêm tốn nhã nhặn nay lại mang theo nghẹn ngào, “Vương gia, phu nhân nhà hạ quan chết thật oan uổng… chết thật thảm quá!”

Tiêu Cẩn Du nhíu mày, cũng không bảo lão đứng lên, cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn lão, “Quý đại nhân cho rằng, hung thủ có thể là ai?”

Cả người Qúy Đông Hà hơi cứng lại, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc ngẩng lên “Vương gia không phải… người đã bắt được hung thủ về quy án rồi sao?”

Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch lông mày, “Ai nói thế?”

“Không phải năm tên đồ tể kia… đã bị vương gia giam vào nha môn thứ sử sao? Chuyện này đã truyền khắp huyện Thượng Nguyên rồi…”

Tiêu Cẩn Du không khách khí lạnh lùng nhìn Qúy Đông Hà, “Quý đại nhận đã thẩm án nhiều năm, mà ngay cả nghi phạm và hung thủ cũng không phân biệt được sao?”

Qúy Đông Hà hoảng hốt cúi đầu, “Vương gia… xin Vương gia tha tội! Hạ quan nhất thời hoảng loạn, nhất thời hồ đồ…”

Tiêu Cẩn Du hời hợt buông một câu, “Đứng lên đi.”

“Hạ quan không dám…”

“Đứng lên… Nếu ngươi còn muốn đòi lại công bằng cho phu nhân nhà mình thì hãy đưa ta đi xem di vật của nàng.”

“Vâng… mời Vương gia.”

Tiêu Cẩn Du để hắn đi phía trước, trên đường đi Qúy Đông Hà đi trước chàng, ngay cả đầu đầu cũng không dám ngoảnh lại, lão lắng nghe tiếng xe lăn ma sát với mặt đất không xa không gần ở phía sau, thật thong thả, trầm thấp, tốc độ rất đều, cũng giống như người đang ngồi trên xe lăn kia vậy, thong dong bình tĩnh, không chút nao núng.

Vừa vào đến lầu một, Qúy Đông Hà dừng lại trước cửa phòng quay người lúng túng nhìn Tiêu Cẩn Du ngồi trên xe lăn, thấy trên trán chàng lấm tấm mồ hôi, lão liền gật đầu thử thăm dò “Vương gia, phòng của hạ quan cùng phu nhân ở trên lầu… Hay là để hạ quan cho người đem đồ lấy xuống cho vương gia xem.”

Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn cầu thang, “Lầu mấy?”

“Bẩm vương gia, lầu ba.”

“Phòng nào?”

“Phòng trong cùng ạ.”

Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu.

Qúy Đông Hà vừa định gọi người tới, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tiêu Cẩn Du truyền tới, “Làm phiền Qúy đại nhân mang xe lăn lên trước giúp ta, ta sẽ đi ngay phía sau.”

Qúy Đông Hà kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩn Du, chàng lại nói thêm một câu, “Sau khi lên lầu ông không được đi xuống, cứ đặt xe lăn ngoài cửa phòng, rồi vào phòng ngồi chờ ta.”

Đường Nghiêm đã từng dặn lão, vương gia sai làm gì thì cứ làm thế, không cần quan tâm xem chuyện đó có lý hay vô lý.

“Vâng… thưa Vương gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook