Chương 29: Sườn xào chua ngọt ( 9 )
Thanh Nhàn Nha Đầu
06/04/2020
Nàng muốn… nhìn chàng tắm!
Còn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng vớt chàng ra khỏi bồn tắm ? !
Sở Sở yên vị ngồi đối diện chàng, nàng cười tít mắt nhoẻn miệng, vẻ mặt vô cùng hứng thú như xem kịch hay mà nhìn chàng chăm chú, khiến chàng chỉ biết im lặng chẳng nói được lời nào.
Đối phó với nha đầu này còn khó hơn vạn lần những vụ án trên cả nước cộng lại, chàng gần như có thể nghe thấy những lời oán than nặng nề như dây cung đang căng lên trong đầu mình.
Chàng chẳng thể làm gì được…
Tiêu Cẩn Du bất lực dựa lưng vào vách thùng, đợi đến khi tim mình không còn đập thình thịch vang vọng như vừa nãy nữa thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, chàng chau mày mở mắt ra, “Vừa nãy… cô tìm ta có chuyện gì?”
Sở Sở sững người, ngay sau đó nàng nhảy dựng lên, “Trời! Suýt nữa ta quên mất! Ta nấu canh sen hầm xương heo cho huynh, chắc giờ bát canh ngoài kia nguội mất rồi!”
Tiêu Cẩn Du như bắt được một nhánh cỏ cứu mạng, “Ta có bệnh bao tử, không thể uống lạnh được.”
“Được, đợi lát nữa khi huynh muốn uống, ta sẽ đi hâm nóng lại cho huynh.”
“Giờ ta rất muốn uống, ” Tiêu Cẩn Du cố gắng thể hiện cho nàng thấy vẻ mặt vô cùng khát vọng vô cùng chân thành của mình, “Ta đói rồi.”
Sở Sở hơi ngẩn người một chút, đây là lần đầu tiên nàng nghe Vương gia nói mình đói bụng đấy, bệnh nhân bỗng có khẩu vị thì chứng tỏ bệnh tình đã chuyển biến tốt, trong lòng Sở Sở như nở hoa, “Được! Vậy ta đi hâm nóng canh cho huynh, rồi làm thêm mấy món ăn nữa!”
Tiêu Cẩn Du từ từ thở phào một hơi, “Cám ơn…”
***
Khi Sở Sở vô cùng phấn khởi cầm hộp cơm quay lại, Tiêu Cẩn Du đã ra khỏi phòng tắm, trang phục chỉnh tề ngồi trong phòng rồi.
“Ơ? Huynh tắm xong rồi à?”
“Ừm…”
Sở Sở nhấc từng món ăn trong hộp ra đặt trên bàn, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ mà nhìn Tiêu Cẩn Du, “Huynh gọi người tới giúp à?”
“Ừm…”
Sở Sở mím môi, nhỏ giọng truy hỏi một câu, “Nữ à?”
“Ừm… Hả?”
Tiêu Cẩn Du thấy nàng nhìn mình chằm chằm thì mặt đỏ bừng, vốn chẳng nghe rõ nàng vừa nói gì, chỉ cảm thấy giọng nàng lúc này không giống bình thường cho lắm.
Sở Sở cũng không tiếp tục nghe chàng hỏi lại nữa, “À ừm… vậy huynh mau ăn đi, một lúc nữa nguội mất thì không ăn được đâu.” Sở Sở vội vàng xếp món ăn ra ngoài, rồi cầm hộp cơm không mà đi, “Ta mang hộp cơm này về trả dì Phượng.”
Sở Sở chạy một hơi thật xa khỏi phòng rồi mới từ từ đi chậm lại.
Vừa nãy nghe Tiêu Cẩn Du thừa nhận đã gọi nha hoàn vào hầu hạ chàng, trong lòng nàng có cảm giác thật lạ lùng, cứ như trên bàn chẳng có cơm mà là một đĩa cải trắng toàn ớt vậy, cảm giác chua xót chạy từ cổ họng tới tận lục phủ ngũ tạng, khó chịu đến mức chỉ muốn rơi nước mắt, rồi lại không biết là vì sao.
Tại sao sau khi gặp Vương gia nàng lại toàn nghĩ lung tung thế này ?!
Sở Sở vừa bất mãn suy nghĩ, vừa đi về phía nhà bếp, còn chưa tới cửa nhà bếp đã bị Quý Đông Hà chạy tới gọi lại.
“Sở cô nương… Sở cô nương, Vương gia có chuyện muốn tìm cô.”
Sở Sở nhìn Quý Đông Hà chạy tới, trán lão lấm tấm mổ hồi, “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện này… Hạ quan cũng không rõ lắm, Vương gia chỉ nói muốn nhờ Sở cô nương giúp một chuyện.”
Nói tới chuyện giúp đỡ, cảm giác chua xót lại dâng trào, Sở Sở bĩu môi, “Huynh ấy tắm rửa có nha hoàn giúp đỡ, tại sao ăn lại gọi ta tới giúp, tìm nha hoàn kia không được à…”
Trên đầu Quý Đông Hà đã đầy mồ hôi còn thêm một tầng sương mù, nàng ta đang nói gì không biết…”Sở cô nương, kiệu đã đợi ngoài cửa phủ.”
“Kiệu sao?” Sở Sở ngạc nhiên, “Phải ra ngoài à?”
“Dạ… Vương gia đã đi trước rồi nên lệnh cho hạ quan đưa Sở cô nương tới đó.”
Sở Sở chau mày nhìn hộp cơm đang cầm trên tay, không phải chàng nói đói bụng đó sao, tại sao vừa ăn được chút đã đòi ra ngoài , “Có phải lại tìm được thi thể rồi không?”
Nhìn hộp cơm rồi lại nghe đến mấy chữ thi thể, dạ dày Quý Đông Hà cuộn trào một trận, sắc mặt lão trắng bệch trong nháy mắt, “Hạ quan… hạ quan thực sự không biết, mong Sở cô nương mau chóng lên đường đi thôi!”
Sở Sở chớp chớp mắt, “Vậy cũng được.”
“Sở cô nương, hộp cơm cứ để ở đây đi, lát nữa bọn hạ nhân nhìn thấy tự nhiên sẽ mang về.”
Sở Sở ôm hộp cơm vào lòng, cười dịu dàng , “Ta vẫn nên mang theo nó thì hơn, ta cảm thấy dùng nó đựng thi thể vụn là tiện nhất!”
“Được… được…”
***
Sở Sở và Quý Đông Hà ở trong nha môn thứ sử đợi gần nửa canh giờ, Tiêu Cẩn Du mới từ ngoài đi vào, hai tên thị vệ thường đi theo chàng chỉ đến một người, hắn đi phía sau chẳng nói gì mà đẩy xe lăn cho chàng, theo ngay sau đó chính là Đàm Chương cùng năm tên khác ào ào đi vào.
“Vương gia.”
Quý Đông Hà thấy Tiêu Cẩn Du đi vào, lão vội vàng đứng dậy kính cẩn vái chào, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt thâm sâu đầy ẩn ý của Tiêu Cẩn Du thì không khỏi ngẩn người, lúc lão phục hồi lại tinh thần lại thì chàng đã nhìn sang hướng khác rồi.
Thị vệ đẩy xe lăn của Tiêu Cẩn Du đến bên bàn trà, rồi rất tự nhiên đứng ra sau lưng Tiêu Cẩn Du, trước khi đứng đó, hắn cũng đưa mắt nhìn Quý Đông Hà đầy ẩn ý.
Quý Đông Hà thấy thế thì toàn thân rất khó chịu, nhưng người đang nhìn lão một người thì là Vương gia, một kẻ lại là thị vệ của Vương gia, ngay cả khi hắn là quan gia, cũng không thể vô duyên vô cớ hỏi hai người vì sao cứ nhìn hắn chăm chú, chỉ có thể nhắm mắt lùi qua một bên giả vờ bình tĩnh.
Sở Sở còn chưa biết có nên đứng bên cạnh Tiêu Cẩn Du hay không thì đã nghe thấy chàng nói với Đàm Chương vừa bước chân vào tới cửa phòng, “Đàm đại nhân, gọi người đưa mấy nghi phạm kia vào nhà lao cho ta… Sở Sở, cô mau chóng theo Đàm đại nhân đi nghiệm thi.”
Hai mắt Sở Sở sáng rực, quả thật là có thi thể mà!
Đàm Chương cố gắng trưng ra nụ cười trên gương mặt xanh lét kia, “Vương gia cứ yên tâm… Sở cô nương, xin mời.”
Sở Sở liếc mắt nhìn Tiêu Cẩn Du mặt chẳng chút biểu cảm, nàng khẽ cắn môi, rồi lại bĩu môi với Đàm Chương “Ta là thê tử của Vương gia, ông phải gọi ta là nương nương mới đúng.”
Đàm Chương và Quý Đông Hà vô cùng ngạc nhiên, hai người mặt ngơ ngác đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Cẩn Du.
Không phải Vương gia bảo bọn họ đổi cách gọi là Sở cô nương đó sao, còn nói là Vương Phi không muốn người ngoài gọi nàng là nương nương…
Có trời mới biết vào lúc này Tiêu Cẩn Du còn mờ mịt hơn hai người kia bao nhiêu, đây không phải là nàng đã yêu cầu chàng như thế sao?
Gã thị vệ kia chỉ biết im lặng ngẩng đầu nhìn xà nhà trên kia, Ngô tướng quân đã đặc biệt nhắc hắn, khi gặp những chuyện bất ngờ biện pháp giải quyết chỉ có một là giả vờ câm điếc, tin rằng vương gia phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ vượt qua được.
Trong căn phòng tĩnh lặng lại bị Sở Sở nhìn chằm chằm như thế, Đàm Chương đành phải nở nụ cười lần nữa, “Nương nương, xin mời…”
Sở Sở bảy phần đắc ý ba phần kiêu ngạo quay đầu nhìn Tiêu Cẩn Du nở nụ cười diễu võ dương oai với chàng, “Được!”
***
Đây là lần thứ hai Sở Sở bước vào phòng chứa xác của nha môn Thứ sử, lần trước tới đây chính là ngày hôm qua, mới chỉ qua một ngày thôi nhưng vào lúc này nhìn là biết phòng chứa xác đã hoàn toàn được thay đổi diện mạo.
Nơi này vốn có hai dãy bàn đặt thi thể rất chỉnh tề, có gần nửa thi thể trên bàn đã được che kín bằng vải trắng, bốn góc phòng đều đặt những thùng nước đá lạnh lẽo hôi thối như những thi thể trong phòng chứa xác này .
Nhưng giờ thì những thi thể ấy cùng hai chiếc bàn đặt thi thể đã được chuyển đi rồi, thay vào đó là hai chiếc bình phong [1] phân phòng thành ba gian, một gian đối diện với cửa lớn đang đặt một bàn thờ, hai gian bên trái phải đều là giường lớn bốn góc có màn che quây quanh giường, đá lạnh cũng được thay bằng chậu than, cảm giác trong phòng trở nên rất ấm áp, tràn đầy mùi hương nhang.
[1] Bình phong : Bình phong là một loại đồ dùng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng được kết nối với nhau bằng bản lề hay một phương tiện nào đó. Bình phong có nhiều dạng thiết kế và được làm từ nhiều loại vật liệu khác nhau, chủ yếu dùng để trang trí.
Nếu không phải ngày hôm qua nàng vừa tới đây, Sở Sở còn cho rằng Đàm Chương dẫn nàng tới nhầm phòng rồi.
Đàm Chương đưa Sở Sở vào gian phòng nhỏ bên phải, lão đứng bên cạnh bình phong chỉ chỉ vào chiếc giường đang che kín màn kia, “Nương nương, thi thể đang ở trong đó.”
Sở Sở bán tín bán nghi mà đi vào, vừa hất màn lên nàng liền vui hẳn.
Trên giường trải chiếu trúc đỏ thẫm, trên chiếu là những phần thi thể vụn vặt được xếp theo thứ tự nàng đã xếp hôm qua, trên đầu thi thể có đặt một chiếc gối thêu hoa, bên cạnh còn bày một chiếc áo ngủ bằng gấm, cho thi thể ngủ trên giường đẹp thế này, đây là lần đầu tiên nàng thấy đấy!
Sở Sở quay đầu lại nhìn về phía Đàm Chương đang lấp ló bên phía bình phòng, “Đàm đại nhân, ông đối xử với thi thể tốt quá!”
“Nương nương nói quá lời rồi, đây là việc hạ quan nên…nên làm… Hạ quan đã lập lời thề trước mặt Vương gia, phải cùng ăn cùng ngủ với thi thể này…”
Sở Sở chớp chớp đôi mắt tròn vo như hạt nhãn, “Thi thể còn có thể ăn cơm sao?”
Đàm Chương nhắm mắt miệng cười méo xệch, “Chuyện đó… Hạ quan ăn gì, liền cúng nàng ta thứ đó… Lệnh của Vương gia, sao hạ quan dám không theo!”
“Đàm đại nhân, ông quả là một vị quan tốt!”
“Không có công không dám nhận…”
Sở Sở lại nhìn thi thể trên giường mấy lần, mỗi một miếng hình dạng to nhỏ thế nào nàng còn nhớ vô cùng rõ ràng cơ mà, “Những thứ này không phải đã nghiệm qua rồi sao, còn nghiệm gì nữa?”
“Không không, vừa rồi thị vệ đại nhân còn đào được một vài thứ trong viện nhà năm tên đồ tể … Những thứ đó không biết có phải của… thi thể này không, nên hạ quan đang đặt dưới gầm giường , chưa dám mang lên, còn phải phiền nương nương khám nghiệm…”
Sở Sở ngồi xổm xuống nhìn dưới gầm giường, thấy có một tấm chiếu, nàng vươn tay kéo chiếu ra, vừa nhìn thứ trên chiếu thì lập tức kêu lên, “Trời! Có đầu ! Tay chân cũng có! Có xương nữa… Còn cả nội tạng nữa này! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!”
Đàm Chương trố mắt há mồm mà nhìn Sở Sở vừa mừng rỡ la to, hai mắt phát sáng cầm một đống thi thể vụn vặt.
Vừa nãy nhìn thấy những phần thi thể vụn này ai nấy cũng muốn la lên, chẳng ai có thể thốt ra những lời như nàng…
“Nhìn vết dao này đi… những khối xương này nữa, và cả thời điểm tử vong, đều chứng tỏ những phần thi thể này là cùng một bộ của thi thể trên giường kia!”
Sở Sở hưng phấn nâng chiếc đầu kia lên, nhìn gương mặt trắng bệch nhưng vô cùng xinh đẹp của chiếc đầu rồi chuyển sang Đàm Chương, giọng điệu phấn khởi mà nói, “Đàm đại nhân ông xem, lần này tốt rồi, mặt nàng vẫn còn nguyên vẹn, người nhà nhất định có thể nhận ra nàng ấy!”
Đàm Chương sợ đến mức lùi người lại mấy bước, cả một thân người tròn vo như quả cầu trốn sau tấm bình phong, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười miễn cưỡng méo mó mà nói, “Nương nương nói có lý… vô cùng… Thật ra, không cần người nhà nàng nhìn, hạ quan… và rất nhiều người khác cũng nhận ra nàng ấy…”
“Thật sao?” Sở Sở đang ngồi bên cạnh chiếu đứng bật dậy, nàng nâng cái đầu kia tới trước mặt Đàm Chương , “Vậy ông nói mau đi, nàng ấy là ai vậy?”
Đàm Chương phải bám chặt tay vào thành bình phong mới đứng vững được mặc dù hai chân lão đang mềm nhũn ra, lão không dám nhìn cái đầu kia, mà ngay cả nhìn Sở Sở cũng không dám nữa, lão cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lưỡi như líu cả lại lắp bắp, “Nàng, nàng, nàng, nàng là… phu nhân nhà Quý huyện lệnh!”
“Hả? !” Sở Sở trợn tròn hai mắt, nhanh chóng quay chiếc đầu trên tay lại, rồi tỉ mỉ quan sát nó một lúc lâu, cứ như thứ nàng đang cầm không phải đầu người, mà là bồn hoa vậy. Cuối cùng nàng thở dài, “Thật đáng tiếc, nàng ấy thật sự rất xinh đẹp!” Nói xong liền cầm chiếc đầu kia quay về bên chiếu, ngồi xuống rồi tiếp tục nghiên cứu.
Đàm Chương đứng một lúc lâu mới dám thở mạnh một cái, tay run run thò vào trong ngực lôi khăn tay ra lau mồ hồi, vừa thầm suy nghĩ, chỉ bằng việc An vương gia dám cưới một cô nương như thế làm Vương Phi, có thể thấy chàng ta nhất định không phải người dễ chọc…
Đàm Chương còn đang sợ hãi không thôi, đã nghe thấy giọng lanh lảnh của Sở Sở truyền ra sau bình phòng, “Đàm đại nhân, ông nói những thi thể này tìm được ở sân viện nhà năm lão đồ tể, vậy năm tên đó có phải năm người vừa được đưa tới không?”
Đàm Chương nghe thấy nàng không nhắc tới chuyện thi thể nữa, thì thở phào một cái, “Bẩm nương nương… đúng vậy.”
“Vậy không phải đó là hung thủ sao!”
Đàm Chương ngạc nhiên, Tiêu Cẩn Du vẫn gọi bọn họ là nghi phạm, chàng cũng chẳng nói bọn họ có phải là hung thủ hay không, nhưng đống thi thể vụn này tìm được lên trong sân viện nhà bọn họ, còn có thể nhầm được không, “Chắc… chắc là vậy…”
“Tại sao bọn họ lại muốn giết Quý phu nhân chứ?”
Vừa nhắc tới nghề chính của mình, Đàm Chương liền khiêm tốn tìm những từ rất khẳng định mà nói, “Vương gia chưa đưa ra kết luận, có điều theo như kinh nghiệm nhiều năm xử án của hạ quan cho thấy, căn cứ vào những manh mối có thể đoán được, vài ngày trước Quý phu nhân tới tiệm thịt Mãn Hương mua hàng đã xảy ra tranh chấp với mấy tên đồ tể… Làm nghề đồ tể tâm giết người rất nặng, nhất định bọn họ đã tìm cơ hội nàng ra ngoài liền giết người trả thù, rồi mỗi người chôn một phần xác ở trong viện của mình, để ngăn ngừa việc tố giác lẫn nhau.”
“Những phần thi thể vụn này do ai phát hiện ra vậy? Chôn sâu dưới đất vẫn tìm ra được, quả là lợi hại!”
“Chuyện này… đó là do thị vệ bên cạnh Vương gia phát hiện ra, người của Vương gia quả thực là nhân tài, người tài xuất hiện liên tục, hạ quan khâm phục đến sát đất, phục sát đất…”
Khi tận mắt nhìn thấy những phần thi thể được đào lên, lão còn trầm trồ bội phục một lúc lâu đấy…
“À Ừm…” Sở Sở nhỏ giọng hỏi, “Hiện giờ Quý đại nhân đã biết chuyện phu nhân của mình qua đời chưa ?”
“Vương gia đã có lệnh, trước khi có thi đan, không ai được nhắc tới chuyện này trước mặt Quý đại nhân .”
“Vậy ta phải nghiệm thi nhanh hơn, để Quý đại nhân có thể biết chuyện sớm hơn mới được.”
Cột sống Đàm Chương lạnh run, lời này phát ra từ miệng nàng, vội vàng cứ như đang muốn báo tin vui vậy, “Nương nương, chuyện này… không cần gấp, không gấp…”
“Chuyện này đương nhiên rất gấp rồi! Quý đại nhân biết chuyện sớm hơn, thì có thể đốt tiền vàng cho nàng ấy, để nàng ấy ăn no thì sẽ không bị những tên tiểu quỷ khác bắt nạt, càng nhiêu tiền cúng cho Diêm vương thì càng sớm ngày được chuyển thế đầu thai, ông nói xem có gấp không ?!”
“Dạ dạ dạ… Nương nương nói có lý, rất có lý…”
Còn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng vớt chàng ra khỏi bồn tắm ? !
Sở Sở yên vị ngồi đối diện chàng, nàng cười tít mắt nhoẻn miệng, vẻ mặt vô cùng hứng thú như xem kịch hay mà nhìn chàng chăm chú, khiến chàng chỉ biết im lặng chẳng nói được lời nào.
Đối phó với nha đầu này còn khó hơn vạn lần những vụ án trên cả nước cộng lại, chàng gần như có thể nghe thấy những lời oán than nặng nề như dây cung đang căng lên trong đầu mình.
Chàng chẳng thể làm gì được…
Tiêu Cẩn Du bất lực dựa lưng vào vách thùng, đợi đến khi tim mình không còn đập thình thịch vang vọng như vừa nãy nữa thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, chàng chau mày mở mắt ra, “Vừa nãy… cô tìm ta có chuyện gì?”
Sở Sở sững người, ngay sau đó nàng nhảy dựng lên, “Trời! Suýt nữa ta quên mất! Ta nấu canh sen hầm xương heo cho huynh, chắc giờ bát canh ngoài kia nguội mất rồi!”
Tiêu Cẩn Du như bắt được một nhánh cỏ cứu mạng, “Ta có bệnh bao tử, không thể uống lạnh được.”
“Được, đợi lát nữa khi huynh muốn uống, ta sẽ đi hâm nóng lại cho huynh.”
“Giờ ta rất muốn uống, ” Tiêu Cẩn Du cố gắng thể hiện cho nàng thấy vẻ mặt vô cùng khát vọng vô cùng chân thành của mình, “Ta đói rồi.”
Sở Sở hơi ngẩn người một chút, đây là lần đầu tiên nàng nghe Vương gia nói mình đói bụng đấy, bệnh nhân bỗng có khẩu vị thì chứng tỏ bệnh tình đã chuyển biến tốt, trong lòng Sở Sở như nở hoa, “Được! Vậy ta đi hâm nóng canh cho huynh, rồi làm thêm mấy món ăn nữa!”
Tiêu Cẩn Du từ từ thở phào một hơi, “Cám ơn…”
***
Khi Sở Sở vô cùng phấn khởi cầm hộp cơm quay lại, Tiêu Cẩn Du đã ra khỏi phòng tắm, trang phục chỉnh tề ngồi trong phòng rồi.
“Ơ? Huynh tắm xong rồi à?”
“Ừm…”
Sở Sở nhấc từng món ăn trong hộp ra đặt trên bàn, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ mà nhìn Tiêu Cẩn Du, “Huynh gọi người tới giúp à?”
“Ừm…”
Sở Sở mím môi, nhỏ giọng truy hỏi một câu, “Nữ à?”
“Ừm… Hả?”
Tiêu Cẩn Du thấy nàng nhìn mình chằm chằm thì mặt đỏ bừng, vốn chẳng nghe rõ nàng vừa nói gì, chỉ cảm thấy giọng nàng lúc này không giống bình thường cho lắm.
Sở Sở cũng không tiếp tục nghe chàng hỏi lại nữa, “À ừm… vậy huynh mau ăn đi, một lúc nữa nguội mất thì không ăn được đâu.” Sở Sở vội vàng xếp món ăn ra ngoài, rồi cầm hộp cơm không mà đi, “Ta mang hộp cơm này về trả dì Phượng.”
Sở Sở chạy một hơi thật xa khỏi phòng rồi mới từ từ đi chậm lại.
Vừa nãy nghe Tiêu Cẩn Du thừa nhận đã gọi nha hoàn vào hầu hạ chàng, trong lòng nàng có cảm giác thật lạ lùng, cứ như trên bàn chẳng có cơm mà là một đĩa cải trắng toàn ớt vậy, cảm giác chua xót chạy từ cổ họng tới tận lục phủ ngũ tạng, khó chịu đến mức chỉ muốn rơi nước mắt, rồi lại không biết là vì sao.
Tại sao sau khi gặp Vương gia nàng lại toàn nghĩ lung tung thế này ?!
Sở Sở vừa bất mãn suy nghĩ, vừa đi về phía nhà bếp, còn chưa tới cửa nhà bếp đã bị Quý Đông Hà chạy tới gọi lại.
“Sở cô nương… Sở cô nương, Vương gia có chuyện muốn tìm cô.”
Sở Sở nhìn Quý Đông Hà chạy tới, trán lão lấm tấm mổ hồi, “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện này… Hạ quan cũng không rõ lắm, Vương gia chỉ nói muốn nhờ Sở cô nương giúp một chuyện.”
Nói tới chuyện giúp đỡ, cảm giác chua xót lại dâng trào, Sở Sở bĩu môi, “Huynh ấy tắm rửa có nha hoàn giúp đỡ, tại sao ăn lại gọi ta tới giúp, tìm nha hoàn kia không được à…”
Trên đầu Quý Đông Hà đã đầy mồ hôi còn thêm một tầng sương mù, nàng ta đang nói gì không biết…”Sở cô nương, kiệu đã đợi ngoài cửa phủ.”
“Kiệu sao?” Sở Sở ngạc nhiên, “Phải ra ngoài à?”
“Dạ… Vương gia đã đi trước rồi nên lệnh cho hạ quan đưa Sở cô nương tới đó.”
Sở Sở chau mày nhìn hộp cơm đang cầm trên tay, không phải chàng nói đói bụng đó sao, tại sao vừa ăn được chút đã đòi ra ngoài , “Có phải lại tìm được thi thể rồi không?”
Nhìn hộp cơm rồi lại nghe đến mấy chữ thi thể, dạ dày Quý Đông Hà cuộn trào một trận, sắc mặt lão trắng bệch trong nháy mắt, “Hạ quan… hạ quan thực sự không biết, mong Sở cô nương mau chóng lên đường đi thôi!”
Sở Sở chớp chớp mắt, “Vậy cũng được.”
“Sở cô nương, hộp cơm cứ để ở đây đi, lát nữa bọn hạ nhân nhìn thấy tự nhiên sẽ mang về.”
Sở Sở ôm hộp cơm vào lòng, cười dịu dàng , “Ta vẫn nên mang theo nó thì hơn, ta cảm thấy dùng nó đựng thi thể vụn là tiện nhất!”
“Được… được…”
***
Sở Sở và Quý Đông Hà ở trong nha môn thứ sử đợi gần nửa canh giờ, Tiêu Cẩn Du mới từ ngoài đi vào, hai tên thị vệ thường đi theo chàng chỉ đến một người, hắn đi phía sau chẳng nói gì mà đẩy xe lăn cho chàng, theo ngay sau đó chính là Đàm Chương cùng năm tên khác ào ào đi vào.
“Vương gia.”
Quý Đông Hà thấy Tiêu Cẩn Du đi vào, lão vội vàng đứng dậy kính cẩn vái chào, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt thâm sâu đầy ẩn ý của Tiêu Cẩn Du thì không khỏi ngẩn người, lúc lão phục hồi lại tinh thần lại thì chàng đã nhìn sang hướng khác rồi.
Thị vệ đẩy xe lăn của Tiêu Cẩn Du đến bên bàn trà, rồi rất tự nhiên đứng ra sau lưng Tiêu Cẩn Du, trước khi đứng đó, hắn cũng đưa mắt nhìn Quý Đông Hà đầy ẩn ý.
Quý Đông Hà thấy thế thì toàn thân rất khó chịu, nhưng người đang nhìn lão một người thì là Vương gia, một kẻ lại là thị vệ của Vương gia, ngay cả khi hắn là quan gia, cũng không thể vô duyên vô cớ hỏi hai người vì sao cứ nhìn hắn chăm chú, chỉ có thể nhắm mắt lùi qua một bên giả vờ bình tĩnh.
Sở Sở còn chưa biết có nên đứng bên cạnh Tiêu Cẩn Du hay không thì đã nghe thấy chàng nói với Đàm Chương vừa bước chân vào tới cửa phòng, “Đàm đại nhân, gọi người đưa mấy nghi phạm kia vào nhà lao cho ta… Sở Sở, cô mau chóng theo Đàm đại nhân đi nghiệm thi.”
Hai mắt Sở Sở sáng rực, quả thật là có thi thể mà!
Đàm Chương cố gắng trưng ra nụ cười trên gương mặt xanh lét kia, “Vương gia cứ yên tâm… Sở cô nương, xin mời.”
Sở Sở liếc mắt nhìn Tiêu Cẩn Du mặt chẳng chút biểu cảm, nàng khẽ cắn môi, rồi lại bĩu môi với Đàm Chương “Ta là thê tử của Vương gia, ông phải gọi ta là nương nương mới đúng.”
Đàm Chương và Quý Đông Hà vô cùng ngạc nhiên, hai người mặt ngơ ngác đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Cẩn Du.
Không phải Vương gia bảo bọn họ đổi cách gọi là Sở cô nương đó sao, còn nói là Vương Phi không muốn người ngoài gọi nàng là nương nương…
Có trời mới biết vào lúc này Tiêu Cẩn Du còn mờ mịt hơn hai người kia bao nhiêu, đây không phải là nàng đã yêu cầu chàng như thế sao?
Gã thị vệ kia chỉ biết im lặng ngẩng đầu nhìn xà nhà trên kia, Ngô tướng quân đã đặc biệt nhắc hắn, khi gặp những chuyện bất ngờ biện pháp giải quyết chỉ có một là giả vờ câm điếc, tin rằng vương gia phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ vượt qua được.
Trong căn phòng tĩnh lặng lại bị Sở Sở nhìn chằm chằm như thế, Đàm Chương đành phải nở nụ cười lần nữa, “Nương nương, xin mời…”
Sở Sở bảy phần đắc ý ba phần kiêu ngạo quay đầu nhìn Tiêu Cẩn Du nở nụ cười diễu võ dương oai với chàng, “Được!”
***
Đây là lần thứ hai Sở Sở bước vào phòng chứa xác của nha môn Thứ sử, lần trước tới đây chính là ngày hôm qua, mới chỉ qua một ngày thôi nhưng vào lúc này nhìn là biết phòng chứa xác đã hoàn toàn được thay đổi diện mạo.
Nơi này vốn có hai dãy bàn đặt thi thể rất chỉnh tề, có gần nửa thi thể trên bàn đã được che kín bằng vải trắng, bốn góc phòng đều đặt những thùng nước đá lạnh lẽo hôi thối như những thi thể trong phòng chứa xác này .
Nhưng giờ thì những thi thể ấy cùng hai chiếc bàn đặt thi thể đã được chuyển đi rồi, thay vào đó là hai chiếc bình phong [1] phân phòng thành ba gian, một gian đối diện với cửa lớn đang đặt một bàn thờ, hai gian bên trái phải đều là giường lớn bốn góc có màn che quây quanh giường, đá lạnh cũng được thay bằng chậu than, cảm giác trong phòng trở nên rất ấm áp, tràn đầy mùi hương nhang.
[1] Bình phong : Bình phong là một loại đồ dùng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng được kết nối với nhau bằng bản lề hay một phương tiện nào đó. Bình phong có nhiều dạng thiết kế và được làm từ nhiều loại vật liệu khác nhau, chủ yếu dùng để trang trí.
Nếu không phải ngày hôm qua nàng vừa tới đây, Sở Sở còn cho rằng Đàm Chương dẫn nàng tới nhầm phòng rồi.
Đàm Chương đưa Sở Sở vào gian phòng nhỏ bên phải, lão đứng bên cạnh bình phong chỉ chỉ vào chiếc giường đang che kín màn kia, “Nương nương, thi thể đang ở trong đó.”
Sở Sở bán tín bán nghi mà đi vào, vừa hất màn lên nàng liền vui hẳn.
Trên giường trải chiếu trúc đỏ thẫm, trên chiếu là những phần thi thể vụn vặt được xếp theo thứ tự nàng đã xếp hôm qua, trên đầu thi thể có đặt một chiếc gối thêu hoa, bên cạnh còn bày một chiếc áo ngủ bằng gấm, cho thi thể ngủ trên giường đẹp thế này, đây là lần đầu tiên nàng thấy đấy!
Sở Sở quay đầu lại nhìn về phía Đàm Chương đang lấp ló bên phía bình phòng, “Đàm đại nhân, ông đối xử với thi thể tốt quá!”
“Nương nương nói quá lời rồi, đây là việc hạ quan nên…nên làm… Hạ quan đã lập lời thề trước mặt Vương gia, phải cùng ăn cùng ngủ với thi thể này…”
Sở Sở chớp chớp đôi mắt tròn vo như hạt nhãn, “Thi thể còn có thể ăn cơm sao?”
Đàm Chương nhắm mắt miệng cười méo xệch, “Chuyện đó… Hạ quan ăn gì, liền cúng nàng ta thứ đó… Lệnh của Vương gia, sao hạ quan dám không theo!”
“Đàm đại nhân, ông quả là một vị quan tốt!”
“Không có công không dám nhận…”
Sở Sở lại nhìn thi thể trên giường mấy lần, mỗi một miếng hình dạng to nhỏ thế nào nàng còn nhớ vô cùng rõ ràng cơ mà, “Những thứ này không phải đã nghiệm qua rồi sao, còn nghiệm gì nữa?”
“Không không, vừa rồi thị vệ đại nhân còn đào được một vài thứ trong viện nhà năm tên đồ tể … Những thứ đó không biết có phải của… thi thể này không, nên hạ quan đang đặt dưới gầm giường , chưa dám mang lên, còn phải phiền nương nương khám nghiệm…”
Sở Sở ngồi xổm xuống nhìn dưới gầm giường, thấy có một tấm chiếu, nàng vươn tay kéo chiếu ra, vừa nhìn thứ trên chiếu thì lập tức kêu lên, “Trời! Có đầu ! Tay chân cũng có! Có xương nữa… Còn cả nội tạng nữa này! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!”
Đàm Chương trố mắt há mồm mà nhìn Sở Sở vừa mừng rỡ la to, hai mắt phát sáng cầm một đống thi thể vụn vặt.
Vừa nãy nhìn thấy những phần thi thể vụn này ai nấy cũng muốn la lên, chẳng ai có thể thốt ra những lời như nàng…
“Nhìn vết dao này đi… những khối xương này nữa, và cả thời điểm tử vong, đều chứng tỏ những phần thi thể này là cùng một bộ của thi thể trên giường kia!”
Sở Sở hưng phấn nâng chiếc đầu kia lên, nhìn gương mặt trắng bệch nhưng vô cùng xinh đẹp của chiếc đầu rồi chuyển sang Đàm Chương, giọng điệu phấn khởi mà nói, “Đàm đại nhân ông xem, lần này tốt rồi, mặt nàng vẫn còn nguyên vẹn, người nhà nhất định có thể nhận ra nàng ấy!”
Đàm Chương sợ đến mức lùi người lại mấy bước, cả một thân người tròn vo như quả cầu trốn sau tấm bình phong, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười miễn cưỡng méo mó mà nói, “Nương nương nói có lý… vô cùng… Thật ra, không cần người nhà nàng nhìn, hạ quan… và rất nhiều người khác cũng nhận ra nàng ấy…”
“Thật sao?” Sở Sở đang ngồi bên cạnh chiếu đứng bật dậy, nàng nâng cái đầu kia tới trước mặt Đàm Chương , “Vậy ông nói mau đi, nàng ấy là ai vậy?”
Đàm Chương phải bám chặt tay vào thành bình phong mới đứng vững được mặc dù hai chân lão đang mềm nhũn ra, lão không dám nhìn cái đầu kia, mà ngay cả nhìn Sở Sở cũng không dám nữa, lão cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lưỡi như líu cả lại lắp bắp, “Nàng, nàng, nàng, nàng là… phu nhân nhà Quý huyện lệnh!”
“Hả? !” Sở Sở trợn tròn hai mắt, nhanh chóng quay chiếc đầu trên tay lại, rồi tỉ mỉ quan sát nó một lúc lâu, cứ như thứ nàng đang cầm không phải đầu người, mà là bồn hoa vậy. Cuối cùng nàng thở dài, “Thật đáng tiếc, nàng ấy thật sự rất xinh đẹp!” Nói xong liền cầm chiếc đầu kia quay về bên chiếu, ngồi xuống rồi tiếp tục nghiên cứu.
Đàm Chương đứng một lúc lâu mới dám thở mạnh một cái, tay run run thò vào trong ngực lôi khăn tay ra lau mồ hồi, vừa thầm suy nghĩ, chỉ bằng việc An vương gia dám cưới một cô nương như thế làm Vương Phi, có thể thấy chàng ta nhất định không phải người dễ chọc…
Đàm Chương còn đang sợ hãi không thôi, đã nghe thấy giọng lanh lảnh của Sở Sở truyền ra sau bình phòng, “Đàm đại nhân, ông nói những thi thể này tìm được ở sân viện nhà năm lão đồ tể, vậy năm tên đó có phải năm người vừa được đưa tới không?”
Đàm Chương nghe thấy nàng không nhắc tới chuyện thi thể nữa, thì thở phào một cái, “Bẩm nương nương… đúng vậy.”
“Vậy không phải đó là hung thủ sao!”
Đàm Chương ngạc nhiên, Tiêu Cẩn Du vẫn gọi bọn họ là nghi phạm, chàng cũng chẳng nói bọn họ có phải là hung thủ hay không, nhưng đống thi thể vụn này tìm được lên trong sân viện nhà bọn họ, còn có thể nhầm được không, “Chắc… chắc là vậy…”
“Tại sao bọn họ lại muốn giết Quý phu nhân chứ?”
Vừa nhắc tới nghề chính của mình, Đàm Chương liền khiêm tốn tìm những từ rất khẳng định mà nói, “Vương gia chưa đưa ra kết luận, có điều theo như kinh nghiệm nhiều năm xử án của hạ quan cho thấy, căn cứ vào những manh mối có thể đoán được, vài ngày trước Quý phu nhân tới tiệm thịt Mãn Hương mua hàng đã xảy ra tranh chấp với mấy tên đồ tể… Làm nghề đồ tể tâm giết người rất nặng, nhất định bọn họ đã tìm cơ hội nàng ra ngoài liền giết người trả thù, rồi mỗi người chôn một phần xác ở trong viện của mình, để ngăn ngừa việc tố giác lẫn nhau.”
“Những phần thi thể vụn này do ai phát hiện ra vậy? Chôn sâu dưới đất vẫn tìm ra được, quả là lợi hại!”
“Chuyện này… đó là do thị vệ bên cạnh Vương gia phát hiện ra, người của Vương gia quả thực là nhân tài, người tài xuất hiện liên tục, hạ quan khâm phục đến sát đất, phục sát đất…”
Khi tận mắt nhìn thấy những phần thi thể được đào lên, lão còn trầm trồ bội phục một lúc lâu đấy…
“À Ừm…” Sở Sở nhỏ giọng hỏi, “Hiện giờ Quý đại nhân đã biết chuyện phu nhân của mình qua đời chưa ?”
“Vương gia đã có lệnh, trước khi có thi đan, không ai được nhắc tới chuyện này trước mặt Quý đại nhân .”
“Vậy ta phải nghiệm thi nhanh hơn, để Quý đại nhân có thể biết chuyện sớm hơn mới được.”
Cột sống Đàm Chương lạnh run, lời này phát ra từ miệng nàng, vội vàng cứ như đang muốn báo tin vui vậy, “Nương nương, chuyện này… không cần gấp, không gấp…”
“Chuyện này đương nhiên rất gấp rồi! Quý đại nhân biết chuyện sớm hơn, thì có thể đốt tiền vàng cho nàng ấy, để nàng ấy ăn no thì sẽ không bị những tên tiểu quỷ khác bắt nạt, càng nhiêu tiền cúng cho Diêm vương thì càng sớm ngày được chuyển thế đầu thai, ông nói xem có gấp không ?!”
“Dạ dạ dạ… Nương nương nói có lý, rất có lý…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.