Nương Tử Là Pháp Y

Chương 28: Sườn xào chua ngọt (8)

Thanh Nhàn Nha Đầu

06/04/2020

Sở Sở nhìn thoáng qua phía cáng cứu thương, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao, chẳng lẽ Vương gia đang muốn thử nàng?

“Xương của nữ nhân nhỏ hơn so với nam nhân, về phần thịt thì nữ nhân có lớp thịt mỡ dày hơn nam nhân.”

Sở Sở nói xong thì cúi người xuống tự tay nâng một tảng thịt mỡ lẫn lộn trên cáng cứu thương lên, nàng lần lượt đi qua trớc mặt từng người, “Mọi người nhìn miếng thịt ba chỉ này đi, phần thịt mềm, bề mặt nhẵn nhụi, nhìn có giống của nam nhân không… Hơn nữa, mọi người nhìn đi, phần thịt này còn mềm mại hơn so với thịt trên người Vương gia ấy chứ, tìm ở đâu ra một người nam nhân thế này, đây chắc chắn là một tiểu thư nhà giàu!” nói xong nàng tự tin nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, ta nói có đúng không?”

Một đám quan lớn quan bé đồng loạt im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Cẩn Du, trên người Vương gia… có phần thịt nào trông mềm mại chứ?

Gương mặt bình lặng của Tiêu Cẩn Du dường như vừa xanh lét lại chuyển sang đỏ bừng, chàng ho khan vài tiếng xóa đi sự xấu hổ rồi lại đen mặt trầm giọng nói, “Vì sao tuổi người này lại hơn hai mươi mà chưa đến ba mươi tuổi?”

Sở Sở cẩn thận đặt miếng thịt ba chỉ xuống cáng rồi lại nhắc nửa miếng xương sườn lên, nói rất rõ ràng, “Huynh nhìn độ cong của miếng xương sườn này đi, nhất định không phải của một đứa trẻ con mà là một người trưởng thành, hơn nữa tính dẻo dai của đầu khớp xương rất tốt, cho nên khung xương này nhất định là của một người trưởng thành trẻ tuổi.

Thấy mọi người chuyển ánh mắt từ người mình sang miếng xương sườn trên tay Sở Sở, Tiêu Cẩn Du âm thầm thở phào một hơi, giọng nói và sắc mặt đã bình tĩnh lại, “Vậy sao lại nói cô ta chưa sinh con?”

Sở Sở thả miếng xương sườn xuống rồi lại cầm miếng thịt mông ở ngay bên cạnh lên, nàng lật một đoạn xương cụt nhỏ bằng một ngón tay bọc dưới lớp thịt lên cho mọi người xem, “Nữ nhân sau khi sinh con thì màu sắc của đoạn xương này sẽ bị thâm, bên trong cũng không thể chắc được như bình thường nữa.”

Tiêu Cẩn Du im lặng cảm thán, nếu không khám nghiệm vô số thi thể, làm sao nàng ấy có thể biết những thứ này,… Trong thiên hạ e rằng khó tìm được người thứ hai khám nghiệm tử thi chuẩn xác như vậy nữa.

Dù cho lai lịch của nàng không rõ ràng, dù cho nàng thực sự có dã tâm khác, cũng không sao cả.

“Sở Sở, giao những phần thi thể này cho Đàm đại nhân, tạm thời đặt ở nhà xác của nha môn Thứ sử đi!”

Sở Sở còn chưa lên tiếng trả lời, Đàm Chương đã ưỡn ngực đưa khuôn mặt xám ngắt tươi cười bước ra, “Xin Vương gia yên tâm, hạ quan nhất định sẽ cho người canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không để xảy ra vấn đề gì…. À không đúng, từ hôm nay hạ quan sẽ cùng ăn cùng ngủ với thi thể này, nếu thi thể tổn hại thì hạ quan mất mạng….”

Còn chưa nói xong, thì một thứ ẩm ướt lạnh lẽo được nhét vào trong lòng Đàm Chương.

Miếng thịt trong tay Sở Sở đang cầm vừa được lấy từ trong hầm băng ra, lạnh muốn chết, nàng cũng không muốn cứ phải cầm nó như thế, “Làm phiền Đàm đại nhân rồi!”

Lúc nhìn thấy rõ thứ trong lòng, chân Đàm Chương lập tức mềm nhũn, lão kêu gào thảm thiết rồi ngã ào xuống đất, lăn một vòng rồi vứt miếng thịt ra khỏi vạt áo, vội vàng dập đầu điên cuồng trước miếng thịt, “Mẹ của con! Mẹ ơi!”

“Mẹ sao?” Sở Sở ngẩn người, nhìn Đàm Chương hoảng hồn mà xua tay lia lịa, “Không phải không phải đâu! Đàm đại nhân, ngài nhận nhầm người rồi! Vừa rồi ta nói, đó là một cô nương khoảng hai mươi tuổi chưa sinh con, sao có thể là mẹ ruột ngài được!”

Bằng mắt thường cũng có thể thấy thân thể tròn trịa của Đàm Chương gần như cứng lại, trên mặt đám quan sai kể cả Quý Đông Hà cũng đang nhăn nhó đến phát đau vì cố gắng nhịn cười.

Đây chính là thứ sử Đàm đại nhân đấy, Đàm đại nhân một tay che trời tráo trở lật lọng nổi tiếng ở Thăng Châu đấy…

Tiêu Cẩn Du thản nhiên chậm rãi nói, “Đàm đại nhân đã có lòng tôn kính với người đã khuất khiến bản vương rất xúc động, nếu không thành toàn cho ngài thì bản vương cũng khó an tâm trong lòng…. Phê chuẩn cho Thứ sử Thăng Châu Đàm Chương cùng ăn cùng ngủ với thi thể này cho đến khi vụ án chấm dứt, trong thời gian này bất luận kẻ nào không có lí do thì không được quấy rầy, bằng không tội chết khó tha.”

“Vương gia…”

“Đàm đại nhân không cần khách khí”

***

Từ hàng thịt trở lại Quý phủ thì trời đã tối hẳn, Sở Sở tắm rửa thay quần áo sau đó chui vào phòng bếp.

Lúc vào phòng bếp, dì Phượng quản lý phòng bếp đang cùng hai nữ đầu bếp bận rộn nấu cơm tối, thấy Sở Sở đi vào thì bà nhanh tay đặt con vịt đang làm thịt được hơn một nửa xuống, vừa lau tay vào tạp dề vừa chào hỏi, “Vương phi nương nương……”

Lần trước vào phòng bếp là lúc nàng vội vàng sắc thuốc cho Tiêu Cẩn Du, Sở Sở cũng chưa kịp nói rõ ràng, lúc này nghe bà gọi mình là Vương phi nương nương, Sở Sở quýnh lên xua tay lia lịa, “Không phải không phải, ta không phải nương nương, ta và Vương gia vẫn chưa bái đường đâu! Ta tên Sở Sở, Sở trong khổ sở động lòng người!”

Trông khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia xấu hổ đến đỏ bừng lên, cái miệng nhỏ thì chu lên, đáng yêu như một đứa trẻ, quả thật không giống diện mạo của một Vương phi chút nào, dì Phượng vội vàng cười nói, “Được được được… Sở cô nương, Sở cô nương, được chưa?”



“Ừm!”

Dì Phượng cười khanh khách nhìn Sở Sở, “Sở cô nương tới dây, có phải là đến sắc thuốc cho Vương gia không?”

“Ta tới nấu đồ ăn cho Vương gia.” Sở Sở cười ngọt ngào, “Vừa rồi khi ở trong hầm băng của hàng thịt tìm nốt thi thể ta nhìn thấy một đống xương ống heo khá ngon, liền nhớ ra món canh xương heo củ sen rất tốt cho dạ dày, thích hợp để nấu cho Vương gia ăn!”

Sống lưng như lạnh cả lên, dì Phường nở nụ cười cứng ngắc, “Cô… Cô nương đi tìm những phần thi thể bị chặt sao?”

“Đúng vậy, ta là pháp y mà.”

“À ừm, như vậy à… xương ống phải không, cô nương, cô chờ một chút, để ta tìm xem, tìm xem… Chắc là, chắc là vẫn còn chút xường ống….”

“Cám ơn dì Phượng!”

Sở Sở lấy được mấy miếng xương ống và củ sen thì bắt đầu đi qua đi lại vùi đầu nấu nướng, dì Phượng vừa làm việc vừa lén nhìn nàng, thấy nàng lấy dao chặt đầu khớp xương nhanh nhẹ gọn gàng, thì liền nghĩ đến những lời nàng vừa nói, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

Nghe những người đã từng gặp An vương gia nói, An vương gia là người thanh cao sạch sẽ, nhất cử nhất động rất ôn hòa lễ độ, nhìn trông như một thư sinh yếu đuối, sao lại tìm… một Vương phi thực dụng như vậy?

Sở Sở đổ nguyên liệu vào trong nồi, đun ở lửa vừa, sau đó đi đến chỗ dì Phượng, nhìn dì Phượng đang quét từng lớp sốt lên mình vịt, “Dì phượng, bà đang làm món gì vậy?”

“Vịt sốt tương, món này rất thơm mà không ngấy, có thể làm món khai vị, nếu là người đang không có khẩu vị cũng muốn ăn nữa.”

“Dì Phượng, bà biết làm nhiều món không!?”

Sở Sở tiến lại gần người bà, ngoan ngoãn như con gái nhà bà, trong lòng dì Phượng thả lỏng, bà bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, vừa làm vịt, vừa từ từ kể chuyện của mình, “Cũng không chắc nữa, ta làm đầu bếp đã nhiều năm, học đông một ít học tây một ít, bản thân lại tự luyện tập thêm nữa, nên cũng lộn xộn lắm….”

“Vậy, bà làm món gì ngon nhất?”

Dì Phượng cười khổ, “Giờ nhắc tới vẫn còn tiếc… Cô đoán xem ta nấu gì ngon nhất? Chính là sườn xào chua ngọt! Đại nhân và phu nhân đều thích ăn món này, đại nhân luôn nói, ta nấu sườn xào chua ngọt còn ngon hơn cả đầu bếp của Ngưng Hương các! Sau khi chuyện đó xảy ra… e rằng toàn bộ người trong phủ cả đời cũng không dám ăn món này nữa, quản gia cũng không cho ta làm, như vậy là uổng phí tay nghề này rồi….”

Nhìn dáng vẻ dì Phượng như vừa đánh mất một vật yêu quý, Sở Sở cũng khó chịu theo , “Dì Phượng, bà yên tâm, Vương gia điều tra án rất lợi hại, không chừng vài ngày nữa là có thể bắt được cái tên xấu xa kia rồi!”

“Chờ Vương gia bắt được cái tên xấu xa kia, cô nhất định phải nói với Vương gia, để Vương gia trị tội hắn thật nặng, không thể dễ dàng tha cho hắn!”

“Được!”

***

Chuyện đầu tiên sau khi Tiêu Cẩn Du về phủ là tắm rửa, vừa rồi tuy không trực tiếp chạm vào thi thể, nhưng không chắc là không có khí độc xâm nhiễm, mấy ngày gần đây chàng bị giày vò liên tục, hiện giờ cơ thể chàng quả thực đã tới cực hạn rồi.

Thân thể mệt mỏi ngâm trong nước nóng, trong nước có thuốc bột giải độc của Diệp Thiên Thu, ngâm một lúc thì cũng cảm thấy khá hơn.

Ba năm không ra khỏi kinh thành, vừa ra ngoài thì bệnh tật quấn thân… Tiêu Cẩn Du đổ nước lên vai, khi xoa nhẹ đầu vai thì cúi dầu nhìn thoáng qua, ánh mắt nhìn xuống phần người dưới gầy rơ xương thì mặt mày nhăn nhó.

Bộ dáng này như quỷ, nha đầu kia còn nói chàng đẹp….

Làn da trắng bệch như người sắp chết, nào có mềm mại giống như nàng nói…

Chắc vì nàng nhìn thi thể thường xuyên nên đã quen rồi!….

Hơi nước bốc lên khiến chàng có chút choáng váng, Tiêu Cẩn Du dựa người vào vách thùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu sắp xếp từng manh mối của vụ án.



Hứa Như Quy chết trong tù một cách kỳ lạ, nếu nghiệm thi ra không phải là do tự sát, thì người đã vào nhà lao của Hình bộ sau khi giết người còn có thể toàn thây mà thoát ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bất kể là ai, cũng sẽ gây nên một trân sóng to gió lớn trên triều đình và nhân gian.

Vụ án ở huyện Thượng Nguyên có quá ít manh mối, dù có nhưng không có sự liên kết, chỉ khi để một đám nghi phạm cảm thấy an toàn, thì họ mới có thể để lộ sơ hở.

Vụ án này thoạt nhìn có vẻ là báo thù, nhưng theo báo cáo thì có nhiều manh mối rõ ràng đã được cố ý sắp đặt, sợ rằng có ẩn tình khác sau đó, một khi giải quyết không cẩn thận sẽ gây ra chiến tranh giữa hai đại thế gia, không thể dẹp loạn trong ba năm năm năm được, vẫn cứ phải hành sự trầm ổn khôn khéo là hơn.

Còn cả vụ án của đoàn ngựa thồ ở biên giới phía bắc, vụ án đó đã tạo uy hiếp trực tiếp cho đoàn quân đóng đô ngoài biên cương, hiện nay chỉ trông đợi vào sự cầm quân của Lãnh Nguyệt.

Còn cả ở Quan Trung, Hồ Bắc, Vân Nam…

“Vương gia…”

Tâm tư Tiêu Cẩn Du đang phiêu bạt ở khắp nơi trên cả nước liền bị tiếng gọi “vương gia” càng ngày càng rõ gọi quay về, khi mở mắt ra thì âm thanh ngoài cửa chính vang lên, “Vương gia, huynh ở bên trong à?”

“Ừ…”

Tiêu Cẩn Du còn chưa nói xong một tiếng đã cảm thấy hối hận rồi.

Cách nhau một cánh cửa, một tấm bình phòng, cùng một căn phòng đầy hơi nước, chàng vẫn nghe ra được đó là tiếng của Sở Sở.

Không phải chàng có ý tránh nàng, chỉ là… Chàng đang không mặc quần áo, mà cửa thì vẫn chưa đóng!

“Huynh làm gì vậy?”

“Không có gì, ta đang tắm…Cô chờ ở bên ngoài, ta ra ngay đây…”

Tiêu Cẩn Du vội vàng ra khỏi thùng nước, đến khi chống tay lên vách thùng chàng mới nhận ra, thứ thuốc Diệp Thiên Thu đưa cho chàng có cả công dụng làm mềm xương cốt, lúc này đây cơ thể chàng chẳng khác gì lúc đang phát sốt cả, ngâm một lúc lâu như vậy, thuốc đã có tác dụng, một chút sức lực trên người cũng không sử dụng được.

Hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như thế…

“Chỉ có một mình huynh thôi à?”

Không phải mình chàng, thì có mấy người cùng tắm sao…. Tiêu Cẩn Du xầm mặt dựa người vào thùng nước vươn tay lấy cây nạng, thuận miệng lên tiếng, “Ừ…”

Vừa nói dứt câu, cửa “cạch” một tiếng bị đẩy ra, Tiêu Cẩn Du hoảng sợ, cây nạng cũng tuột khỏi tay chàng rơi xuống đất, gậy gỗ hoàng hoa lê vừa rơi xuống đất liền vang lên một tiếng cộp giòn giã, Sở Sở đã sắp đi vào đến tấm bình phong rồi.

Trong lúc vội vàng không tìm được thứ gì che thân thể, Tiêu Cẩn Du quýnh lên nắm lấy giỏ trúc trên kệ, chẳng chút để ý chàng đem toàn bộ cánh hoa hồng trong giỏ đổ vào trong nước.

Không biết có phải bị hơi nước ấm áp bốc hơi không, một tầng cánh hoa hồng vẫn nổi lên mặt nước thật dày, Sở Sở khoét lỗ nhìn sang đã cảm thấy làn da của Tiêu Cẩn Du không tái nhợt giống trước, mà là giống như củ sen non vừa mới nhú, trong trắng nõn nà, bờ xương quai xanh gầy yếu cũng trở nên mềm mại hơn, sắc mặt cũng rất hồng hào, trông chàng giờ đây là đẹp nhất so với những lần trước đây.

Sở Sở đang đứng cách Tiêu Cẩn Du không quá hai bước chân, nàng nhìn chằm chằm vào những hạt sương lấm tấm trên cơ thể Tiêu Cẩn Du, thành thật nói một câu, “Vương gia, huynh trông đẹp thật đấy!”

Đầu Tiêu Cẩn Du ong ong, chàng ngây người không dám cử động, chàng rất sợ sơ ý một chút là sẽ đẩy lớp cánh hoa bảo vệ kia ra nên cứ đơ người như thế, trên mặt còn phải duy trì sự bình tĩnh, giọng nói cũng cố gắng bình ổn nhưng vẫn lạnh lùng, “Cô vào đây… chỉ để nói chuyện này sao?”

“Không phải không phải, ” Ánh mắt Sở Sở trong vắt sáng rực lên chăm chú nhìn gương mặt chàng đỏ rực mà cười ấm áp, “Chân huynh không tiện, bị ốm nên lại càng không có sức, ta sợ huynh không ra được thùng tắm, nên muốn đi vào giúp huynh một chút.”

Tiêu Cẩn Du im lặng liếc nhìn chiếc nạng đang nằm trên mặt đất, là do nàng ban tặng đấy, đúng là lúc này chàng không thể tự mình ra khỏi thùng tắm được….

Tiêu Cẩn Du điều chỉnh lại tâm trạng một chút, lúc này chuyện gì cũng nói sau đi, để nàng ta ra ngoài mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng theo như kinh nghiệm trước đây, nếu đuổi nàng ra ngoài tuyệt đối là tự mình chàng chuốc khổ. Vì vậy Tiêu Cẩn Du cố gắng giữ sự bình tĩnh như không có chuyện gì mà nói, “Ta còn muốn ngâm mình một lúc nữa, khi nào tắm xong ta sẽ gọi cô!…”

“Không sao,” Sở Sở kéo chiếc ghế mây tre vào góc phòng, đặt mông ngồi xuống đối diện với Tiêu Cẩn Du, “Ta ngồi đây chờ huynh cũng được, nếu nước lạnh thì ta có thể đổ thêm nước nóng cho huynh, ngộ nhỡ huynh không cẩn thận ngất trong thùng tắm, ta còn có thể kịp thời cứu huynh được chứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook