Nương Tử Là Pháp Y

Chương 55: Viên thuốc tứ hỉ (14)

Thanh Nhàn Nha Đầu

07/04/2020

Lông mày Tiêu Cẩn Du nhíu lại, nhìn hai con lợn chết trong chuồng heo, “Trúng độc mà chết.”

Trình Hoài Đức kinh ngạc nhìn sang, “Thịt người… có độc sao?”

Sở Sở vội nói, “Thịt người không có độc đâu!” Nói xong nàng kéo tay áo Tiêu Cẩn Du, “Đường bộ đầu, Đàm đại nhân, Quý huyện lệnh không phải đều đã từng ăn rồi rồi sao, không có chuyện gì cả!”

Da đầu Trịnh Hoài Đức tê dại, bắp chân cậu quản gia cũng run cả lên.

Sở nha đầu vào kinh gặp được những loại người gì vậy…

Dạ dày Tiêu Cẩn Du cuộn trào, mặt chẳng chút biến sắc khẽ gật đầu, “Thịt người không có độc… là người này đã bị hạ độc.”

“Nói bậy!” Đường đường là Huyện lệnh đại lão gia mà toàn bộ uy quyền đều bị tên thương nhân bán trà này cướp mất, Trịnh Hoài Đức vất vả lắm mới có thể hùng hồn nói lại một câu, lão vội vàng chỉ vào mấy mảnh xương vụn kia trừng mắt nói, “Những mảnh xương vụn này đều có màu trắng sáng, chẳng hề có điểm đen nào, sao lại nói là bị hạ độc chết! Ngươi chỉ là một tên bán lá trà… Không biết thì đừng nói linh tinh!”

Sở Sở đứng dậy, “Ai nói cứ trúng độc thì xương cốt sẽ biến đen, ta còn thấy cả màu đỏ vàng xanh đây”

Không ai biết là nàng đã từng nhìn thấy xương cốt màu xanh hay chưa, nhưng lúc này nhìn mặt Trịnh Hoài Đức có thể thấy rõ màu xanh lét, lão nhẫn nhịn đã nửa ngày, cuối cùng Trịnh Hoài Đức mới nhớ ra vì sao sáng sớm hôm nay mình lại gặp hai vị oan gia này, “Hai ngươi, nói đi, Cảnh đại nhân đâu rồi ?!”

Dù thi thể được phát hiện ở trong nha môn, nhưng không biết có giống với vụ án hơn một trăm thi thể kia không, trước kia Cảnh Dực có nói, nếu vụ án có bất cứ động tĩnh nào thì phải lập tức báo cho y, nếu không… lão tự gánh lấy hậu quả.

Cảnh Dực cũng không nói rõ là sẽ phải chịu hình phạt gì, nhưng gương mặt nghiêm trọng kia cũng đủ khiến cho Trịnh Hoài Đức phải đắn đo liên tục.

Vì vậy vừa phát hiện ra thi thể, lão cũng không kịp nghĩ nhiều đã nóng lòng chạy đến phòng Cảnh Dực, kết quả là đầu va phải bể cá, toàn thân ướt nhẹp, đi đứng tập tễnh còn bị hai tổ tông này chọc tức.

Mệt mỏi nãy giờ, cuối cùng chuyện gấp vẫn chưa báo cáo được!

Nhìn toàn thân Trịnh Hoài Đức run lập cập, gương mặt lại vô cùng lo lắng, Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng nói, “Đi đi.”

“Đi đâu?”

“Không biết…” Tiêu Cẩn Du nhìn hai con heo chết, “Trước khi cậu ấy đến, tốt nhất ông nên đốt luôn hai con heo và cái chuồng heo này đi.”

Trịnh Hoải Đức ngẩn ra, hai con heo này chọc gì cậu ta sao, chết đã đủ oan ức rồi, còn bị thiêu chết nữa, “Vì sao?”

Tiêu Cẩn Du im lặng nhìn Trịnh Hoài Đức bọc mình trong chăn trông như một hình tròn hoàn mỹ, “Ông sơ suất không làm tròn bổn phận, khiến cho người chết bị súc vật xúc phạm, ông cho rằng Cảnh đại nhân sẽ trị ông tội gì?”

Sắc mặt Trịnh Hoài Đức trắng bệch, lão không quan tâm mình bị trị tội gì, bị phạt đánh trừ lương hay bãi chức quan, lão ta cũng không chịu nổi, lão lập tức nói, “Người đâu! Mau lấy củi vào đây!”

Tiêu Cẩn Du khẽ cười, gật đầu, trong mắt Trịnh Hoài Đức, vẻ mặt này của Tiêu Cẩn Du như muốn nói với lão ta một câu, trẻ nhỏ dễ dạy.

Gương mặt Trịnh Hoài Đức lúc trắng lúc xanh, nghiến răng tức giận nói thêm một câu.

“Bản quan muốn sưởi ấm!”

Sai nha vội vàng ôm củi ném vào chuồng heo, đổ dầu, Tiêu Cẩn Du nhìn bọn họ ném cây đuốc xuống, mới đẩy xe lăn rời đi,

Sở Sở đi theo ngay sau chàng, giúp chàng đẩy xe lăn, cúi đầu nói nhỏ bên tai chàng, “Vương gia, vì sao chàng muốn Trịnh Huyện lệnh đốt chuồng heo vậy?” Thấy khóe miệng Tiêu Cẩn Du nhếch lên, Sở Sở khẳng định một câu, “Dù sao chắc chắn ý của chàng không phải như thế.”

Tiêu Cẩn Du cười vui vẻ, mới qua một thời gian ngắn mà nàng cũng có thể hiểu được ý chàng rồi.

Tiêu Cẩn Du thấp giọng nói, “Hai con heo đó bị độc chết, chuồng heo ở gần nhà bếp, nếu không đốt thì dễ xảy ra chuyện.”

“Vậy sao chàng không nói với Trịnh Huyện lệnh?”

“Không cần nhiều lời với ông ta… Sở Sở chúng ta đến phòng chứa xác xem thử.”

Sở Sở lập tức dừng xe lăn của Tiêu Cẩn Du lại, “Không được!”

“Nàng yên tâm, ta sẽ không chạm vào thi thể… chỉ nhìn thôi, nếu như ta đoán đúng thì vụ án này có thể kết thúc rồi.”

Sở Sở bước tới phía trước, giơ tay ngăn cản trước mặt chàng, “Vậy cũng không được! Bên tròng nhà xác rất chật, còn có rất nhiều phần thi thể chưa đươc ghép lại, giòi bọ bò loạn khắp nơi, toàn là thi thể bị ngâm dưới nước khá lâu rồi, nếu chàng vào đó chắn chắn sẽ bị bệnh!”

“Ta sẽ cẩn thận, không sao đâu… Ngộ nhỡ bị bệnh cũng còn thuốc của ông nội mà.”

Sở Sở sốt ruột đến mức cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, “Không được là không được!” Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi, cả người tái nhợt của chàng lúc độc thi phát tác là nàng lại không chịu nổi, nước mắt Sở Sở như sắp rơi ra, “Chàng phải thật khỏe mạnh, chỉ còn sáu ngày nữa là đến ngày chàng cưới ta rồi”



Nàng vừa trưng ra vẻ mặt sắp khóc là Tiêu Cẩn Du cũng không còn cách nào, “Được, ta không vào đó… ta chờ nàng bên ngoài, nàng lấy thi thể ra cho ta nhìn… Nàng cầm ta nhìn, ta không chạm vào nó, được không?”

Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du, mím môi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Chuyện này…. Chàng hôn ta một cái trước đã!”

“Ở đây sao?”

“Ừm!” Rồi còn nói thêm một câu, “Giống như lần đầu chàng hôn ta vậy.”

Chuyện này, ban ngày ban mặt… lại đang trong nha môn… Bất cứ lúc nào cũng có người qua lại, cổng nha môn, trên hành lang…

Còn hôn như lần đầu tiên hôn nàng….

Tiêu Cẩn Du mới nghĩ đến đó gương mặt đã mau chóng đỏ lên, “Sở Sở…”

Sở Sở chép miệng, ra vẻ oan ức, “Em cũng đã hôn cả người chàng rồi, chàng còn chưa hôn em như thế đâu…”

Mặt Tiêu Cẩn Du đỏ giống hệt một quả dưa hấu chín mọng bị bổ đôi, bây giờ Sở Sở lại nói thẳng như thế, chàng cũng không dám ở đây… hôn nàng như thế…

Tiêu Cẩn Du kéo Sở Sở đến bên cạnh, nói thật nhỏ, “Đợi đến lúc thành thân… hôm ấy ta nhất định sẽ đền bù cho nàng…”

Sở Sở lắc đầu, “Hôm ấy là hôm ấy, không giống nhau!”

“Vậy để tối nay đi, đợi đến lúc đi ngủ, hôn bao nhiêu cái cũng được, được không…”

“Thật không?”

“Qua năm mới rồi, ta sẽ không lừa nàng…”

“Vậy thì được!”

***

Sở Sở đẩy xe lăn của Tiêu Cẩn Du tới ngoài sân phòng chứa xác, cách cửa sân khoảng mười bước thì dừng lại.

Cách một khoảng xa như vậy,thời tiết lại còn ạnh lẽo như thế nhưng Tiêu Cẩn Du vẫn ngửi thấy mùi thối rữa đặc biệt của phòng chứa xác, so với ngày bình thường thì không biết mùi bên trong phòng chứa xác còn mạnh hơn bao nhiêu lần.

Khó có thể tưởng tượng được bên trong căn phòng ấy chứa những thứ gì.

Bị mùi thối kích thích mạnh khiến dạ dày trống rỗng của Tiêu Cẩn Du bỗng trào lên cơn buồn nôn,

Sắc mặt Tiêu Cẩn Du trắng bệch, Sở Sở vội nói, “Vương gia, có phải chàng thấy khó chịu không? Đợi hai ngày nữa quay lại, để em ghép hoàn chỉnh những thi thể ấy rồi chàng lại đến xem.”

“Không sao… ta chỉ muốn nhìn vết thương có hình chữ thập chút thôi.”

“Được, vậy ta lấy cho chàng xem!”

Sở Sở xoay người chạy vào trong phòng, lúc đi ra trên người nàng mặc một cái tạp dề đen, chân đã thay một đôi giầy vải màu đen, đeo găng tay trắng. Trên tay nàng là một cái bắp đùi người trắng bóc, nàng đứng cách Tiêu Cẩn Du hai bước chân thì dừng lại.

Sở Sở cầm bắp đùi kia giơ về phía Tiêu Cẩn Du, chỉ vào một chỗ có vết thương rõ ràng nói, “Chính là chỗ này.”

Tiêu Cẩn Du vừa định đẩy xe lăn đến gần để xem, Sở Sở đã vội nói, “Chàng ngồi đó xem đi, không thể lại gần!”

“Được…”

Tiêu Cẩn Du ngồi tại chỗ nhoài người tới nhìn, chàng hơi cau mày, nhìn một lúc mới nói, “Sở Sở, nàng xem giúp ta, ngoài phần đùi này còn chỗ nào có vết trầy giống thế này không?”

Sở Sở cẩn thận lật qua lật lại tìm lần nữa, chỉ cho Tiêu Cẩn Du tất cả ba chỗ, bên hông đùi, bên hông bắp chân, mu bàn chân.

Tiêu Cẩn Du như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng gật đầu, “Cha và anh trai nàng vẫn đang làm bên trong sao?”

“Vẫn đang, còn khoảng ba ngày nữa là hoàn thành.”

Tiêu Cẩn Du nhìn cách ăn mặc dường như là rất quen thuộc với nàng, “Nàng đi giúp mọi người đi… Ta ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về muộn một chút.”



“Một mình chàng sao?”

“Ừm, không sao, ta chỉ đi xung quanh đây thôi, suy nghĩ vài chuyện… Nhân tiện đến quán rượu cạnh y quán, mua chút rượu cho hôm thành thân.”

“Được,” Sở Sở cầm lấy cái đùi người trơ trụi kia cười tít mắt nói, “Đợi chàng về em sẽ nấu canh sườn cho chàng.”

“Được…”

***

Từng bị lạc đường một lần, nên lần này Tiêu Cẩn Du đã nhớ kỹ toàn bộ đường phố, những khu lân cận nha môn , từ nha môn đi ra, đi loanh quanh gần đó nửa canh giờ, có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn tìm được chính xác quán rượu nhỏ kia.

Vừa nãy lúc đi ngang thì cửa khóa, lúc này đến cửa vẫn đang khóa.

Mới mùng ba nên xung quanh vẫn không hàng nào mở cửa, nhìn qua một chút, trong cả con ngõ cũng chỉ có Tần y quán cạnh quán rượu là mở cửa.

Lúc Tiêu Cẩn Du đẩy xe lăn đi vào, Tần Nghiệp đang lật dở một quyển sách y học, vừa dở sách vừa nghiêm túc ghi chép. Nghe thấy tiếng vang của bánh xe lăn trên mặt đất, Tần Nghiệp ngẩng đầu lên, thấy là Tiêu Cẩn Du thì hơi ngạc nhiên, lão vội đứng dậy, chắp tay cười tiếp đón, “An công tử.”

Tiêu Cẩn Du chắp tay đáp lại, hơi ngượng ngùng nói, “Tại hạ đến mua rượu, nhưng quán rượu vẫn chưa mở cửa… Đi từ nha môn huyện đến đây có hơi mệt, muốn vào chỗ của Tần tiên sinh nghỉ một chút, xin chén nước uống.”

Tần Nghiệp nhìn mồ hôi rịn quanh tóc Tiêu Cẩn Du, “Khụ, An công tử khách sáo rồi… Ngoài đường có hơi lạnh, cẩn thận lại nhiễm phong hàn, cậu vào trong nhà ngồi một lát, ta sẽ pha cho công tử chén trà!”

“Làm phiền tiên sinh rồi.”

“Đừng khách khí, đừng khách khí…”

Tần Nghiệp mời Tiêu Cẩn Du vào một gian phòng nhỏ ở phía sau, bê chậu than đến gần chỗ Tiêu Cẩn Du, mang một chén trà nóng đặt vào tay Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du hơi mở nắp chén, mùi hương thơm mát tinh khiết đặc biệt của trà phả vào mặt, uống một ngụm, chàng thật lòng khen, “Trà ngon.”

Tần Nghiệp xua tay cười nói, “Cậu quá khen rồi, trà này là do dân trong huyện trồng, toàn là trà tươi mới cả.”

“Đúng là rất tươi.”

Tiêu Cẩn Du đưa mắt đánh giá căn phòng, Tần Nghiệp ngại ngùng cười, “Nơi này hơi nhỏ, cũng chẳng có gì, đã để An công tử chê cười rồi.”

Tiêu Cẩn Du cầm chén tràn nóng hổi, nở nụ cười mỉm , “Y quán chính là nơi cứu người, An mỗ sao dám chê cười. Còn phải đa tạ ân huệ của tiên sinh, bốc thuốc, cho rượu, mời nước tại hạ.”

Tần Nghiệp vui vẻ, nghe được hai chữ “Cho rượu” thì đột nhiên vỗ trán, “Xem đầu óc ta này! Suýt nữa thì quên mất!… Lần trước là An công tử để bạc lại đây sao?”

“Vâng, nếu chưa đủ, xin Tần tiên sinh cứ nói thẳng.”

“Khụ, nào có thiếu đâu!” Tần Nghiệp nói xong thì chạy vội ra ngoài, chẳng mấy chốc đã quay lại, trong tay cầm khối bạc vụn ngày ấy Tiêu Cẩn Du đặt trên bàn, “Rượu ấy vốn dĩ là ông chủ quán rượu cho ta, để ta mượn hoa hiến phật, tặng cho ông nội Sở gia… An công tử nhận lại tiền đi!”

Tiêu Cẩn Du cầm chén trà, cũng không nhúc nhích, vẫn nhàn nhạt cười, “Tặng lễ cho nhà vợ sao có thể không tốn tiền, cứ coi như là Tần tiên sinh giúp đỡ An mỗ đi.”

“Chuyện nào ra chuyện nấy… số tiền này của công tử cũng đủ mua lại nửa cái quán rượu của lão Vương rồi, ta cũng không dám cầm, công tử mau nhận lại đi!”

Tiêu Cẩn Du vẫn không nhúc nhích, suy nghĩ một chút rồi mới đáp, “Nếu vậy… Ta muốn hỏi một số chuyện không phù hợp với lương y, số tiền này xem như là bồi thường vì An mỗ đã vô lễ, được chứ?”

Nghe Tiêu Cẩn Du nói cũng không có vẻ như đang đùa, Tần Nghiệp ngẩn người, “Chuyện gì không phù hợp với lương y?”

Tiêu Cẩn Du lại nâng chén trà lên uống, nhìn Tần Nghiệp, bình tĩnh nói, “An mỗ muốn biết bệnh tình của một người từ chỗ tiên sinh.”

“Chuyện này…”

Giọng nói của Tiêu Cẩn Du trầm xuống, “Nếu như làm khó tiên sinh, An mỗ cũng không dám yêu cầu quá đáng… Chỉ là người này rất quan trọng với An mỗ, nhưng bởi vì có nhiều hiểu lầm cho nên không có cách nào hỏi trước mặt, ta rất lo lắng.”

Tần Nghiệp hơi nhíu mày, “Về lý… ta làm đại phu, những chuyện như thế quả thực không thể tùy tiện nói với người khác, nhưng nếu An công tử đã nói như vậy… dù sao An công tử cũng có ý tốt thì để ta cân nhắc xem, có thể nói được không.”

“Đa tạ tiên sinh.”

“An công tử muốn nghe về bệnh tình của ai?”

“Chính là người hôm đó đến mời tiên sinh tới khám bệnh tại nhà, Ngô công tử.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook