Chương 56: Viên thuốc tứ hỉ (15)
Thanh Nhàn Nha Đầu
07/04/2020
Tần Nghiệp nghe xong khẽ giật mình, “Ngô công tử nào?”
Giọng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, “Xương eo cậu ấy đã bị gẫy.”
“A!” Tần Nghiệp giật mình rồi mới nói, “Ý cậu là Ngô công tử ở căn nhà cuối trong ngõ Yến Tử đó sao?”
“Đúng vậy.”
Tần Nghiệp thở dài, đặt đống bạc vụn trong tay lên chiếc bàn gỗ tròn cũ nát, khó xử xoa khớp tay, nhíu mày nói, “Nếu như công tử muốn hỏi về người khác, ta còn có thể nói vài câu… Còn chuyện của Ngô công ử, lão quản gia nhà cậu ấy đã đặc biệt dặn ta mấy lần, không được nói bệnh tình cậu ấy cho bất cứ ai… Xin hỏi, An công tử và Ngô công tử có quan hệ gì?”
“Không có gì… cậu ấy là tiểu bối của ta.” Vẻ mặt Tiêu Cẩn Du ảm đạm, “Tính cậu ấy quá cố chấp, sau khi xảy ra chuyện thì lại không muốn gặp ta… Không giấu gì tiên sinh, ta từ kinh thành đến trấn Sở Thủy để cầu hôn, hôm tới đây đã thấy quản gia của cậu ấy tới gặp tiên sinh, nghe ông nói thì có vẻ cậu ấy mắc bệnh nặng, nên muốn hỏi thăm chút tình hình gần đây của cậu ấy, nếu không thì thật sự không yên lòng…”
Tiêu Cẩn Du hơi mím môi, chân mày nhíu thành hình chữ xuyên, hàng lông mi cụp xuống, nhìn lá trà chậm rãi chìm nổi trong chén, bàn tay xương gầy cầm chén trà bỗng có chút run rẩy, thấy chàng có vẻ lo lắng sầu não khiến Tần Nghiệp luống cuống chân tay, lão vội vàng nói, “An… An công tử, cậu đừng lo, đừng lo… Cậu là người thân của Ngô công tử, chuyện này cũng không phải là không nói được, đúng rồi… Cậu cậu cậu cậu đừng gấp, uống nước trước đã, uống nước trước… Ta đi lấy bệnh án đã!”
“Đa tạ tiên sinh.”
“Là chuyện ta nên làm, nên làm…”
***
Bên ngoài vang tiếng bình bịch một lúc lâu mới thấy Tần Nghiệp đầu đầy mồ hôi cầm mấy quyển bệnh án lớn nhỏ đi vào, lão đặt bệnh án lên chiếc bàn trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Ta chữa bệnh cho Ngô công tử cũng đã nhiều năm, bệnh án viết có hơi ẩu, An công tử đừng trách ta …”
Tiêu Cẩn Du lại nghiêm túc nói tiếng cám ơn, rồi cầm lấy một quyển bệnh án ngay trên cùng lật từng trang ra xem.
Tần Nghiệp lau mồ hôi, vừa thêm than vào châu than đã chuẩn bị tắt lửa, vừa cảm thán nói, ” An công tử, cậu đừng trách ta không nói thẳng… Sức khỏe của Ngô công tử như thế, sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì rồi…”
“Đã để tiên sinh nhọc lòng rồi.”
“Chỉ trách ta tài năng kém cỏi, y thuật không cao… May mà Ngô công tử mạnh mẽ, bị cơn đau hành hạ đến mức nào cũng chưa bao giờ mất hy vọng với cuộc sống, có mấy lần ta tưởng cậu ấy sẽ không qua được, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được.”
Tiêu Cẩn Du nhìn những hàng chữ viết dày đặc trên bệnh án, cũng không biết trong lòng có cảm giác gì, “Cậu ấy chính là người như vậy…”
“Nói cho cùng, vết thương trên lưng của cậu ấy không thể chữa hết được, cũng không biết cậu ấy mắc tội gì, mà bị người ta đánh dã man như thế… Lại không được chữa trị khẩn cấp, suýt chút nữa nửa người trên cũng bị tàn phế… Công tử không biết đâu, lần đầu tiên ta gặp cậu ấy, cả người cậu ấy đã liệt rồi, những phần thịt bị hoại tử trên người quá nhiều nối thành từng mảng, toàn thân cậu ấy gầy trơ xương, mắt trợn tròn không nói được một câu, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, đúng là vừa dọa người vừa đáng thương…”
Khó trách năm đó Tiêu Chính không thèm tới chào chàng một câu đã vội vàng rời kinh…
Tiêu Chính vốn là người rất kiêu ngạo, nếu để một người bình thường thấy y như thế cũng đã mất mặt lắm rồi, huống hồ chàng còn là người thân của y…
Trong lòng Tiêu Cẩn Du nhói lên, toàn thân choáng váng, bàn tay buông lỏng, bệnh án rơi cạch một cái xuống đất.
Tần Nghiệp ngồi bên chậu than vội vàng đứng dậy, đi tới nhặt bệnh án lên, vừa bắt mạch vừa lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiêu Cẩn Du, “An công tử, là do ta không biết giữ miệng… Công tử không sao chứ?”
Tiêu Cẩn Du mặc cho ông ta sờ mạch mình, tay kia vỗ trán khẽ lắc đầu, khẽ cười khổ, “Đã để tiên sinh chê cười rồi…”
“Không sao…” Tần Nghiệp thấy Tiêu Cẩn Du vẫn còn bình tĩnh liền buông cổ tay chàng ra, thở dài một tiếng, “Đều do ta, nếu như Ngô công tử có thể gặp được một lang trung tài giỏi hơn, có lẽ lúc bây giờ cậu ấy đã đứng lên được rồi, ta chỉ là một lang trung ở nơi thâm sơn cùng cốc… thật xấu hổ…”
Giọng Tiêu Cẩn Du hơi khàn, “Tiên sinh nói quá lời rồi… Tiên sinh đã có lòng với cậu ấy như vậy, đã là may mắn của cậu ấy…”
“An công tử đừng nói như vậy, ta nhận không nổi đâu…”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng lắc đầu, chàng chậm rãi dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn vẻ mặt hòa nhã của Tần Nghiệp, “Tiên sinh không nhận nổi, vậy không ai dám nhận nữa… Ngoài tiên sinh ra, trên đời này làm gì còn ai dám vì cậu ấy mà liên tục giết hơn một trăm người chứ…”
Tần Nghiệp cứ như bị người ta bất ngờ tát cho một cái, toàn thân lão lập tức cứng đờ.
“An công tử, ta không hiểu cậu đang nói gì…”
Tiêu Cẩn Du đưa mắt nhìn chậu than đang cháy dở, ngọn lửa ánh lên một màu đỏ rực mờ ảo, trong cổ họng chàng cố gắng phát ra âm thanh nhưng khi truyền đến bên tai mình đã mơ màng như từ trên trời truyền tới, “Ta cũng không hiểu… ông hạ thuốc mê với ta là …có mục đích gì…”
***
Sở Sở bận bịu trong phòng chứa xác của huyện nha đến tận khi mặt trời xuống núi, nàng về nhà tắm rửa thay quần áo xong xuôi rồi lại đến mượn phòng bếp của nha môn nấu canh sườn.
Mặc dù chuồng heo đã bị đốt thành tro, nhưng dù sao phòng bếp vẫn là nơi gần với chuồng heo kia nhất nên đầu bếp trong phủ khá hoang mang lo sợ, ngay cả Trịnh Hoài Đức nghĩ lại vẫn còn sợ, lão dứt khoát đóng cửa phòng bếp một tháng, cậu quản gia còn nghiêm túc dán một bức tranh thờ miếu Quan Âm lên cửa, nói là để xua đuổi tà khí, nhưng nhìn vào còn khiến người ta sợ hãi hơn.
Lúc Sở Sở lấy được chìa khóa mở cửa đi vào, toàn bộ trong và ngoài phòng bếp không có bất kỳ ai.
Dù sao cũng là nấu cơm cho Vương gia ăn nên nàng cũng chẳng cần ai giúp!
Từ sau lần hôm say rượu ấy, khẩu vị của chàng không tốt lắm, mỗi lần ăn cơm chỉ ăn được mấy miếng, ai khuyên cũng không chịu ăn, cả người nhìn chẳng thấy có chút tinh thần nào, vì thế hôm nay nàng nhất định phải nấu nồi canh sườn này thật ngon, để chàng ăn được nhiều hơn chút.
Vương gia đã hứa rồi, đêm nay chàng sẽ hôn hàng, hôn nàng giống như lần đầu tiên hai người hôn nhau, hôn bao nhiêu cái cũng được.
Nàng sẽ bắt Vương gia hôn mười cái, hơi ít nhỉ, một trăm cái đi… ừm, một trăm cái thì hơi nhiều, chàng sẽ bị mệt…. thôi thì năm mươi cái vậy!
Sở Sở vừa vui vẻ tưởng tượng, vừa sắp xếp nhà bếp, nàng nấu cơm trước, rửa sạch nồi chặt xương sườn, mau chóng nấu canh sườn.
Nàng còn cố ý cắt thêm hai khúc ngó sen tươi non, đến khi canh nấu gần chín nàng lại nấu thêm một món mặn một món chay, thế là xong một bữa cơm, vốn dĩ phòng bếp lạnh như băng cuối cùng đã trở nên vừa ấm áp lại thơm ngào ngạt.
Nấu cơm xong, nàng bắt đầu dọn cơm ra bàn, nhưng khi đồ lạnh tanh rồi mà vẫn chưa thấy Tiêu Cẩn Du về.
Sở Sở nằm úp mặt xống bàn kiên nhẫn chờ, trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm.
Chàng chỉ đến quán rượu mua rượu thôi, sao lại mất cà nửa buổi như thế?
Chảng lẽ Vương đại gia nhiệt tình, kéo chàng thử rượu rồi chuốc say chàng?
Hay là Vương đại gia biết chàng đến từ kinh thành, nên lôi kéo chàng nói chuyện phiếm đến quên cả giờ giấc?
Hoặc là…
Sở Sở nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại rồi mơ màng ngủ mất từ lúc nào, lúc mở mắt ra thì trời cũng đã tối đen, nhìn ra ngoài cửa vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Cẩn Du đâu cả.
Chàng đã hứa sẽ về ăn cơm với nàng, chàng nói sang năm mới rồi sẽ không lừa nàng nữa, hay là có việc gấp gì đó, hoặc là đã xảy ra chuyện gì rồi…
Sở Sở nghĩ đến đây thì trong lòng hoảng hốt, nàng không thể ngồi đợi mãi được, từ nha môn chạy tới quán rượu, từ xa nhìn thấy quán rượu đã đóng cửa thì trong lòng gấp đến độ sắp bốc cháy tới nơi.
Y quán của Tần thúc bên cạnh vẫn còn mở một cách, ánh sáng hắt ra từ trong nhà, Sở Sở mau chóng chạy vào, gọi mấy lần mới thấy Tần Nghiệp vội vàng từ sân sau đi ra.
“Ôi, Sở nha đầu, sao… sao con lại chạy tới đây giờ này?
Sở Sở cũng không để ý lau mồ hôi vương trên trán, vội vàng nói, “Tần đại thúc, hôm nay quán rượu có mở cửa không?”
“Nha đầu này con lại quên rồi à, đã hết kỳ nghỉ lễ năm mới đâu, làm gì có nhà ai mở cửa buôn bán chứ…”
Sở Sở tức đến dậm chân, nàng chỉ nghĩ đến ngày thành thân, rồi lại quên hết khái niệm về thời gian rồi!
“Hai đứa cũng thật là… An công tử vừa mới đến gặp ta, giờ thì lại là con đến?”
Sở Sở nghe xong câu này, trong lòng vui mừng vội hỏi, “Tần đại thúc, đại thúc gặp huynh ấy rồi à?”
“Có gặp, vừa hôm nay luôn , chuyện là… Cậu ấy đến mua rượu nhưng quán rượu không mở cửa, cậu ấy vào chỗ ta nghỉ chân một lúc…”
Sở Sở vội hỏi tiếp, “Sau đó huynh ấy đi đâu ạ?”
“Nói chuyện một lúc thì đi… Lúc đi cậu ấy còn hỏi ta về đường lên núi Phượng Hoàng, chắc cậu ấy định lên núi.”
“Chỉ một mình huynh ấy sao?”
“Đúng vậy… Sao thế?”
Tối hôm qua chàng còn bị phong thấp, lại lên núi muộn như vậy rồi vẫn chưa quay về…
Sở Sở quyết tâm nắm chặt bàn tay, còn nắm chặt hơn cả lúc nãy nữa,
“Không có gì ạ… Cảm ơn Tần đại thúc!”
“Không có gì, không có gì… Con chạy chậm thôi, đừng để bị ngã!”
“Á…”
***
Lúc Tiêu Cẩn Du khôi phục được ý thức, cảm giác đầu tiên của chàng chính là không gian lạnh như băng cùng với mùi máu tươi nồng nặc, không khí lạnh lẽo khiến dạ dày đau thắt từng cơn, ý thức vẫn còn đang mê man thoáng cái đã tỉnh táo hẳn.
Chàng có thể cảm giác được mình đang nằm trên một cái ván gỗ có trải bên dưới là một lớp ga trải giường, ván giường vừa lạnh vừa cứng khiến xương sống chàng đau nhức, ngay cả sức xoay người cũng không có. Trên giường tỏa ra một mùi hỗn tạp giữa máu tanh và mồ hôi, không cần nhìn cũng biết nhất định là bẩn đến không thể bẩn hơn.
Hơn một trăm người chết kia, không biết có bao nhiêu người trước khi chết đã nằm cô đơn trên cái giường này….
Tiêu Cẩn Du cố hết sức mở mí mắt vẫn còn nặng trĩu, trong tầm mắt mơ hồ dần hiện lên khung cảnh của một gian phòng.
Hướng mắt ra xa là có thể nhìn được nửa căn phòng, tường đất, mái vòm, trên tường không có cửa số, bên góc tường là một cái cầu thang bằng gỗ cũ nát kéo dài từ mặt đất lên tận nóc nhà phía trên.
Nói đây là một căn phòng thì không hẳn, nó càng giống một cái động hơn, vừa ẩm ướt lạnh lẽo lại khó chịu, mùi máu tanh xen lẫn cùng mùi ẩm mốc khiến người ta cảm thấy buồn nôn, mà mùi máu tanh nồng nặc ấy bắt nguồn từ đống thi thể đặt ở chân tường đối diện giường.
Một đống đầu lâu tứ chi cùng thân thể đã bị róc ra từng phần chất đầy thành một đống cứ như một đống rác bình thường, đầu thi thể nằm đối diện với Tiêu Cẩn Du, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước, vô cùng bình tĩnh nhưng lại tràn đầy bi thương.
Trong đống bộ phận vừa bị róc ra ấy vừa đúng thiếu một cánh tay.
Tiêu Cẩn Du đang nhìn đống thi thể kia, thì chợt nghe thấy tiếng cầu thang va chạm với mái che, một tia sáng chiếu từ trên cầu thang xuống, Tần Nghiệp cúi người chui vào, rồi đóng nóc nhà, lão chậm rãi bước xuống cầu thang khiến cầu thang vang lên tiếng kẽo kẹt chói tai.
Thấy Tiêu Cẩn Du đã mở mắt quan sát, lão lần theo ánh mắt chàng nhìn sang, đến đây lão nói với giọng đầy tiếc nuối, “Khi ta kéo xe ba gác đưa người vào trong y quán, đúng lúc gặp hắn ta, thuyết thư thì quá nhiều chuyện, bằng không ta cũng không lôi hắn về đây đâu… Ngươi yên tâm, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy .”
Tiêu Cẩn Du nở nụ cười yếu ớt, chàng vẫn bình tĩnh giống như lúc này đang ngồi trong y quán, cầm chén trà nóng ngồi bên cạnh chậu than, đang nói chuyện phiếm với một lang trung giàu lòng nhân ái, “Vậy ông định làm gì ta nào…”
Tần Nghiệp thong dong bước đến bên giường, lão chậm rãi xắn ống tay áo lên, “Ngươi và Ngô quận vương là họ hàng, tuổi tác cũng tầm khoảng Ngô Quận vương, chân cũng bị tàn phế, dùng ngươi để thí nghiệm phương pháp chữa trị mới cho Ngô quận vương chính là biện pháp tốt nhất.. Ta bắt mạch cho ngươi thì thấy cơ thể ngươi mặc dù không khỏe, nhưng vẫn tốt hơn Ngô quận vương nhiều lắm, chỉ cần thử vài bộ châm, khiến lục phủ ngũ tạng của ngươi bị thương y như Ngô quận vương, sau đó đánh gãy xương sống của ngươi là được… Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận, nếu ta có thê nghiên cứu ra phương pháp chữa trị cho Ngô quận vương thì ngươi sẽ không chết đâu.”
Tần Nghiệp nói rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh lại mang theo sự điên cuồng quen thuộc.
So với lão Tiêu Cẩn Du còn bình tĩnh hơn, chàng bình tĩnh đến mức giống như người vừa được nhắc tới không phải là mình, cứ như người lúc này đang bị lột từng y phục trên người cũng không phải là mình, ” Ông thí nghiệm trên cơ thể của hơn một trăm người lâu như vậy rồi, không biết có thu hoạch được gì không…”
“Đương nhiên là có.” Tần Nghiệp vừa nhanh nhẹn cởi y phục của chàng, vừa hờ hững nói, “Trước kia ta đều sử dụng những người đang đi lại bình thường, cho bọn họ một liều thuốc mê, khiến bọn họ nằm trên giường không động đậy được, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trên giường, không lâu sau cơ thể sẽ bị hoại tử, thuốc chữa hoại tử cho Ngô quận vương được tạo ra bằng cách đó… Sau này ta muốn trị xương sống cho Ngô quận vương, nên đã đập nát xương sống của họ, ban đầu tay nghề còn non đập chưa chính xác, chưa bắt đầu thử nghiệm thuốc thì người đã chết, sau này luyện tay nhiều thì chính xác hơn….”
Tần Nghiệp cởi toàn bộ y phục trên người Tiêu Cẩn Du, kéo một chậu nước ấm đến, ném một cái khăn mặt bằng vải thô vào, vò vò hai lượt rồi bắt đầu lau cơ thể chàng từ trên xuống dưới.
Lúc chàng bị bệnh không dậy nổi, Sở Sở đều lau người giúp chàng, khi ấy cũng có lúc chàng còn tỉnh táo, chàng cứ tưởng bản thân đã quen với việc được người khác lau người cho, nhưng lúc này khi Tần Nghiệp cẩn thận lau từng bộ phận trên người chàng, Tiêu Cẩn Du lại không cảm nhận được sự ấm áp, nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái dễ chịu đó, chàng chỉ cảm thấy dạ dày buồn nôn, cứ như cơ thể mình càng lau càng bẩn.
Tần Nghiệp nghiêm túc lau chùi, lão hờ hững nói, “Sau này ta phát hiện khi dùng thuốc trị những căn bệnh khác trên người nó cũng ảnh hưởng tới xương sống, nên ta đã dùng phương pháp châm cứu của người xưa để tạo lực ép lên kinh mạch đập nát xương sống, khiến các cơ quan nội tạng bị tổn hại như Ngô quận vương… Ban đầu cũng không quen, thử chết không ít người, sau này dần dần đã thành công, nhưng người với người lại không giống nhau , Ngô quận vương có thể chịu đựng lâu như vậy, nhưng những người kia thì chẳng chịu được bao lâu, cho nên qua một thời gian lại phải tìm một cơ thể khác…”
Tiêu Cẩn Du mặc cho hắn loay hoay trên cơ thể bất lực của mình, lẳng lặng nói tiếp, “Hơn một năm… Hơn một trăm người, không có ai đến nha môn báo mất tích sao…”
“Đó toàn là lũ dân ăn mày nghèo túng ở xung quanh đây, sống hay chết cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng có thể chết vì Ngô quận vương cũng coi như phần mộ tổ của chúng bốc khói xanh [1] rồi… Thật ra ta cũng rất tò mò, ngay cả nha môn cũng không phát hiện ra chuyện này nhưng ngươi vừa mới đến đây mấy ngày, sao có thể biết những kẻ đó chết ở chỗ ta?”
[1] Ý nói có chuyện may mắn, tốt đẹp xảy đến, nói như Việt Nam mình là phúc bảy đời đó ~
Giọng Tiêu Cẩn Du trầm xuống, “Xương eo cậu ấy đã bị gẫy.”
“A!” Tần Nghiệp giật mình rồi mới nói, “Ý cậu là Ngô công tử ở căn nhà cuối trong ngõ Yến Tử đó sao?”
“Đúng vậy.”
Tần Nghiệp thở dài, đặt đống bạc vụn trong tay lên chiếc bàn gỗ tròn cũ nát, khó xử xoa khớp tay, nhíu mày nói, “Nếu như công tử muốn hỏi về người khác, ta còn có thể nói vài câu… Còn chuyện của Ngô công ử, lão quản gia nhà cậu ấy đã đặc biệt dặn ta mấy lần, không được nói bệnh tình cậu ấy cho bất cứ ai… Xin hỏi, An công tử và Ngô công tử có quan hệ gì?”
“Không có gì… cậu ấy là tiểu bối của ta.” Vẻ mặt Tiêu Cẩn Du ảm đạm, “Tính cậu ấy quá cố chấp, sau khi xảy ra chuyện thì lại không muốn gặp ta… Không giấu gì tiên sinh, ta từ kinh thành đến trấn Sở Thủy để cầu hôn, hôm tới đây đã thấy quản gia của cậu ấy tới gặp tiên sinh, nghe ông nói thì có vẻ cậu ấy mắc bệnh nặng, nên muốn hỏi thăm chút tình hình gần đây của cậu ấy, nếu không thì thật sự không yên lòng…”
Tiêu Cẩn Du hơi mím môi, chân mày nhíu thành hình chữ xuyên, hàng lông mi cụp xuống, nhìn lá trà chậm rãi chìm nổi trong chén, bàn tay xương gầy cầm chén trà bỗng có chút run rẩy, thấy chàng có vẻ lo lắng sầu não khiến Tần Nghiệp luống cuống chân tay, lão vội vàng nói, “An… An công tử, cậu đừng lo, đừng lo… Cậu là người thân của Ngô công tử, chuyện này cũng không phải là không nói được, đúng rồi… Cậu cậu cậu cậu đừng gấp, uống nước trước đã, uống nước trước… Ta đi lấy bệnh án đã!”
“Đa tạ tiên sinh.”
“Là chuyện ta nên làm, nên làm…”
***
Bên ngoài vang tiếng bình bịch một lúc lâu mới thấy Tần Nghiệp đầu đầy mồ hôi cầm mấy quyển bệnh án lớn nhỏ đi vào, lão đặt bệnh án lên chiếc bàn trước mặt Tiêu Cẩn Du, “Ta chữa bệnh cho Ngô công tử cũng đã nhiều năm, bệnh án viết có hơi ẩu, An công tử đừng trách ta …”
Tiêu Cẩn Du lại nghiêm túc nói tiếng cám ơn, rồi cầm lấy một quyển bệnh án ngay trên cùng lật từng trang ra xem.
Tần Nghiệp lau mồ hôi, vừa thêm than vào châu than đã chuẩn bị tắt lửa, vừa cảm thán nói, ” An công tử, cậu đừng trách ta không nói thẳng… Sức khỏe của Ngô công tử như thế, sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì rồi…”
“Đã để tiên sinh nhọc lòng rồi.”
“Chỉ trách ta tài năng kém cỏi, y thuật không cao… May mà Ngô công tử mạnh mẽ, bị cơn đau hành hạ đến mức nào cũng chưa bao giờ mất hy vọng với cuộc sống, có mấy lần ta tưởng cậu ấy sẽ không qua được, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được.”
Tiêu Cẩn Du nhìn những hàng chữ viết dày đặc trên bệnh án, cũng không biết trong lòng có cảm giác gì, “Cậu ấy chính là người như vậy…”
“Nói cho cùng, vết thương trên lưng của cậu ấy không thể chữa hết được, cũng không biết cậu ấy mắc tội gì, mà bị người ta đánh dã man như thế… Lại không được chữa trị khẩn cấp, suýt chút nữa nửa người trên cũng bị tàn phế… Công tử không biết đâu, lần đầu tiên ta gặp cậu ấy, cả người cậu ấy đã liệt rồi, những phần thịt bị hoại tử trên người quá nhiều nối thành từng mảng, toàn thân cậu ấy gầy trơ xương, mắt trợn tròn không nói được một câu, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, đúng là vừa dọa người vừa đáng thương…”
Khó trách năm đó Tiêu Chính không thèm tới chào chàng một câu đã vội vàng rời kinh…
Tiêu Chính vốn là người rất kiêu ngạo, nếu để một người bình thường thấy y như thế cũng đã mất mặt lắm rồi, huống hồ chàng còn là người thân của y…
Trong lòng Tiêu Cẩn Du nhói lên, toàn thân choáng váng, bàn tay buông lỏng, bệnh án rơi cạch một cái xuống đất.
Tần Nghiệp ngồi bên chậu than vội vàng đứng dậy, đi tới nhặt bệnh án lên, vừa bắt mạch vừa lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiêu Cẩn Du, “An công tử, là do ta không biết giữ miệng… Công tử không sao chứ?”
Tiêu Cẩn Du mặc cho ông ta sờ mạch mình, tay kia vỗ trán khẽ lắc đầu, khẽ cười khổ, “Đã để tiên sinh chê cười rồi…”
“Không sao…” Tần Nghiệp thấy Tiêu Cẩn Du vẫn còn bình tĩnh liền buông cổ tay chàng ra, thở dài một tiếng, “Đều do ta, nếu như Ngô công tử có thể gặp được một lang trung tài giỏi hơn, có lẽ lúc bây giờ cậu ấy đã đứng lên được rồi, ta chỉ là một lang trung ở nơi thâm sơn cùng cốc… thật xấu hổ…”
Giọng Tiêu Cẩn Du hơi khàn, “Tiên sinh nói quá lời rồi… Tiên sinh đã có lòng với cậu ấy như vậy, đã là may mắn của cậu ấy…”
“An công tử đừng nói như vậy, ta nhận không nổi đâu…”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng lắc đầu, chàng chậm rãi dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn vẻ mặt hòa nhã của Tần Nghiệp, “Tiên sinh không nhận nổi, vậy không ai dám nhận nữa… Ngoài tiên sinh ra, trên đời này làm gì còn ai dám vì cậu ấy mà liên tục giết hơn một trăm người chứ…”
Tần Nghiệp cứ như bị người ta bất ngờ tát cho một cái, toàn thân lão lập tức cứng đờ.
“An công tử, ta không hiểu cậu đang nói gì…”
Tiêu Cẩn Du đưa mắt nhìn chậu than đang cháy dở, ngọn lửa ánh lên một màu đỏ rực mờ ảo, trong cổ họng chàng cố gắng phát ra âm thanh nhưng khi truyền đến bên tai mình đã mơ màng như từ trên trời truyền tới, “Ta cũng không hiểu… ông hạ thuốc mê với ta là …có mục đích gì…”
***
Sở Sở bận bịu trong phòng chứa xác của huyện nha đến tận khi mặt trời xuống núi, nàng về nhà tắm rửa thay quần áo xong xuôi rồi lại đến mượn phòng bếp của nha môn nấu canh sườn.
Mặc dù chuồng heo đã bị đốt thành tro, nhưng dù sao phòng bếp vẫn là nơi gần với chuồng heo kia nhất nên đầu bếp trong phủ khá hoang mang lo sợ, ngay cả Trịnh Hoài Đức nghĩ lại vẫn còn sợ, lão dứt khoát đóng cửa phòng bếp một tháng, cậu quản gia còn nghiêm túc dán một bức tranh thờ miếu Quan Âm lên cửa, nói là để xua đuổi tà khí, nhưng nhìn vào còn khiến người ta sợ hãi hơn.
Lúc Sở Sở lấy được chìa khóa mở cửa đi vào, toàn bộ trong và ngoài phòng bếp không có bất kỳ ai.
Dù sao cũng là nấu cơm cho Vương gia ăn nên nàng cũng chẳng cần ai giúp!
Từ sau lần hôm say rượu ấy, khẩu vị của chàng không tốt lắm, mỗi lần ăn cơm chỉ ăn được mấy miếng, ai khuyên cũng không chịu ăn, cả người nhìn chẳng thấy có chút tinh thần nào, vì thế hôm nay nàng nhất định phải nấu nồi canh sườn này thật ngon, để chàng ăn được nhiều hơn chút.
Vương gia đã hứa rồi, đêm nay chàng sẽ hôn hàng, hôn nàng giống như lần đầu tiên hai người hôn nhau, hôn bao nhiêu cái cũng được.
Nàng sẽ bắt Vương gia hôn mười cái, hơi ít nhỉ, một trăm cái đi… ừm, một trăm cái thì hơi nhiều, chàng sẽ bị mệt…. thôi thì năm mươi cái vậy!
Sở Sở vừa vui vẻ tưởng tượng, vừa sắp xếp nhà bếp, nàng nấu cơm trước, rửa sạch nồi chặt xương sườn, mau chóng nấu canh sườn.
Nàng còn cố ý cắt thêm hai khúc ngó sen tươi non, đến khi canh nấu gần chín nàng lại nấu thêm một món mặn một món chay, thế là xong một bữa cơm, vốn dĩ phòng bếp lạnh như băng cuối cùng đã trở nên vừa ấm áp lại thơm ngào ngạt.
Nấu cơm xong, nàng bắt đầu dọn cơm ra bàn, nhưng khi đồ lạnh tanh rồi mà vẫn chưa thấy Tiêu Cẩn Du về.
Sở Sở nằm úp mặt xống bàn kiên nhẫn chờ, trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm.
Chàng chỉ đến quán rượu mua rượu thôi, sao lại mất cà nửa buổi như thế?
Chảng lẽ Vương đại gia nhiệt tình, kéo chàng thử rượu rồi chuốc say chàng?
Hay là Vương đại gia biết chàng đến từ kinh thành, nên lôi kéo chàng nói chuyện phiếm đến quên cả giờ giấc?
Hoặc là…
Sở Sở nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại rồi mơ màng ngủ mất từ lúc nào, lúc mở mắt ra thì trời cũng đã tối đen, nhìn ra ngoài cửa vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Cẩn Du đâu cả.
Chàng đã hứa sẽ về ăn cơm với nàng, chàng nói sang năm mới rồi sẽ không lừa nàng nữa, hay là có việc gấp gì đó, hoặc là đã xảy ra chuyện gì rồi…
Sở Sở nghĩ đến đây thì trong lòng hoảng hốt, nàng không thể ngồi đợi mãi được, từ nha môn chạy tới quán rượu, từ xa nhìn thấy quán rượu đã đóng cửa thì trong lòng gấp đến độ sắp bốc cháy tới nơi.
Y quán của Tần thúc bên cạnh vẫn còn mở một cách, ánh sáng hắt ra từ trong nhà, Sở Sở mau chóng chạy vào, gọi mấy lần mới thấy Tần Nghiệp vội vàng từ sân sau đi ra.
“Ôi, Sở nha đầu, sao… sao con lại chạy tới đây giờ này?
Sở Sở cũng không để ý lau mồ hôi vương trên trán, vội vàng nói, “Tần đại thúc, hôm nay quán rượu có mở cửa không?”
“Nha đầu này con lại quên rồi à, đã hết kỳ nghỉ lễ năm mới đâu, làm gì có nhà ai mở cửa buôn bán chứ…”
Sở Sở tức đến dậm chân, nàng chỉ nghĩ đến ngày thành thân, rồi lại quên hết khái niệm về thời gian rồi!
“Hai đứa cũng thật là… An công tử vừa mới đến gặp ta, giờ thì lại là con đến?”
Sở Sở nghe xong câu này, trong lòng vui mừng vội hỏi, “Tần đại thúc, đại thúc gặp huynh ấy rồi à?”
“Có gặp, vừa hôm nay luôn , chuyện là… Cậu ấy đến mua rượu nhưng quán rượu không mở cửa, cậu ấy vào chỗ ta nghỉ chân một lúc…”
Sở Sở vội hỏi tiếp, “Sau đó huynh ấy đi đâu ạ?”
“Nói chuyện một lúc thì đi… Lúc đi cậu ấy còn hỏi ta về đường lên núi Phượng Hoàng, chắc cậu ấy định lên núi.”
“Chỉ một mình huynh ấy sao?”
“Đúng vậy… Sao thế?”
Tối hôm qua chàng còn bị phong thấp, lại lên núi muộn như vậy rồi vẫn chưa quay về…
Sở Sở quyết tâm nắm chặt bàn tay, còn nắm chặt hơn cả lúc nãy nữa,
“Không có gì ạ… Cảm ơn Tần đại thúc!”
“Không có gì, không có gì… Con chạy chậm thôi, đừng để bị ngã!”
“Á…”
***
Lúc Tiêu Cẩn Du khôi phục được ý thức, cảm giác đầu tiên của chàng chính là không gian lạnh như băng cùng với mùi máu tươi nồng nặc, không khí lạnh lẽo khiến dạ dày đau thắt từng cơn, ý thức vẫn còn đang mê man thoáng cái đã tỉnh táo hẳn.
Chàng có thể cảm giác được mình đang nằm trên một cái ván gỗ có trải bên dưới là một lớp ga trải giường, ván giường vừa lạnh vừa cứng khiến xương sống chàng đau nhức, ngay cả sức xoay người cũng không có. Trên giường tỏa ra một mùi hỗn tạp giữa máu tanh và mồ hôi, không cần nhìn cũng biết nhất định là bẩn đến không thể bẩn hơn.
Hơn một trăm người chết kia, không biết có bao nhiêu người trước khi chết đã nằm cô đơn trên cái giường này….
Tiêu Cẩn Du cố hết sức mở mí mắt vẫn còn nặng trĩu, trong tầm mắt mơ hồ dần hiện lên khung cảnh của một gian phòng.
Hướng mắt ra xa là có thể nhìn được nửa căn phòng, tường đất, mái vòm, trên tường không có cửa số, bên góc tường là một cái cầu thang bằng gỗ cũ nát kéo dài từ mặt đất lên tận nóc nhà phía trên.
Nói đây là một căn phòng thì không hẳn, nó càng giống một cái động hơn, vừa ẩm ướt lạnh lẽo lại khó chịu, mùi máu tanh xen lẫn cùng mùi ẩm mốc khiến người ta cảm thấy buồn nôn, mà mùi máu tanh nồng nặc ấy bắt nguồn từ đống thi thể đặt ở chân tường đối diện giường.
Một đống đầu lâu tứ chi cùng thân thể đã bị róc ra từng phần chất đầy thành một đống cứ như một đống rác bình thường, đầu thi thể nằm đối diện với Tiêu Cẩn Du, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước, vô cùng bình tĩnh nhưng lại tràn đầy bi thương.
Trong đống bộ phận vừa bị róc ra ấy vừa đúng thiếu một cánh tay.
Tiêu Cẩn Du đang nhìn đống thi thể kia, thì chợt nghe thấy tiếng cầu thang va chạm với mái che, một tia sáng chiếu từ trên cầu thang xuống, Tần Nghiệp cúi người chui vào, rồi đóng nóc nhà, lão chậm rãi bước xuống cầu thang khiến cầu thang vang lên tiếng kẽo kẹt chói tai.
Thấy Tiêu Cẩn Du đã mở mắt quan sát, lão lần theo ánh mắt chàng nhìn sang, đến đây lão nói với giọng đầy tiếc nuối, “Khi ta kéo xe ba gác đưa người vào trong y quán, đúng lúc gặp hắn ta, thuyết thư thì quá nhiều chuyện, bằng không ta cũng không lôi hắn về đây đâu… Ngươi yên tâm, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy .”
Tiêu Cẩn Du nở nụ cười yếu ớt, chàng vẫn bình tĩnh giống như lúc này đang ngồi trong y quán, cầm chén trà nóng ngồi bên cạnh chậu than, đang nói chuyện phiếm với một lang trung giàu lòng nhân ái, “Vậy ông định làm gì ta nào…”
Tần Nghiệp thong dong bước đến bên giường, lão chậm rãi xắn ống tay áo lên, “Ngươi và Ngô quận vương là họ hàng, tuổi tác cũng tầm khoảng Ngô Quận vương, chân cũng bị tàn phế, dùng ngươi để thí nghiệm phương pháp chữa trị mới cho Ngô quận vương chính là biện pháp tốt nhất.. Ta bắt mạch cho ngươi thì thấy cơ thể ngươi mặc dù không khỏe, nhưng vẫn tốt hơn Ngô quận vương nhiều lắm, chỉ cần thử vài bộ châm, khiến lục phủ ngũ tạng của ngươi bị thương y như Ngô quận vương, sau đó đánh gãy xương sống của ngươi là được… Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận, nếu ta có thê nghiên cứu ra phương pháp chữa trị cho Ngô quận vương thì ngươi sẽ không chết đâu.”
Tần Nghiệp nói rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh lại mang theo sự điên cuồng quen thuộc.
So với lão Tiêu Cẩn Du còn bình tĩnh hơn, chàng bình tĩnh đến mức giống như người vừa được nhắc tới không phải là mình, cứ như người lúc này đang bị lột từng y phục trên người cũng không phải là mình, ” Ông thí nghiệm trên cơ thể của hơn một trăm người lâu như vậy rồi, không biết có thu hoạch được gì không…”
“Đương nhiên là có.” Tần Nghiệp vừa nhanh nhẹn cởi y phục của chàng, vừa hờ hững nói, “Trước kia ta đều sử dụng những người đang đi lại bình thường, cho bọn họ một liều thuốc mê, khiến bọn họ nằm trên giường không động đậy được, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trên giường, không lâu sau cơ thể sẽ bị hoại tử, thuốc chữa hoại tử cho Ngô quận vương được tạo ra bằng cách đó… Sau này ta muốn trị xương sống cho Ngô quận vương, nên đã đập nát xương sống của họ, ban đầu tay nghề còn non đập chưa chính xác, chưa bắt đầu thử nghiệm thuốc thì người đã chết, sau này luyện tay nhiều thì chính xác hơn….”
Tần Nghiệp cởi toàn bộ y phục trên người Tiêu Cẩn Du, kéo một chậu nước ấm đến, ném một cái khăn mặt bằng vải thô vào, vò vò hai lượt rồi bắt đầu lau cơ thể chàng từ trên xuống dưới.
Lúc chàng bị bệnh không dậy nổi, Sở Sở đều lau người giúp chàng, khi ấy cũng có lúc chàng còn tỉnh táo, chàng cứ tưởng bản thân đã quen với việc được người khác lau người cho, nhưng lúc này khi Tần Nghiệp cẩn thận lau từng bộ phận trên người chàng, Tiêu Cẩn Du lại không cảm nhận được sự ấm áp, nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái dễ chịu đó, chàng chỉ cảm thấy dạ dày buồn nôn, cứ như cơ thể mình càng lau càng bẩn.
Tần Nghiệp nghiêm túc lau chùi, lão hờ hững nói, “Sau này ta phát hiện khi dùng thuốc trị những căn bệnh khác trên người nó cũng ảnh hưởng tới xương sống, nên ta đã dùng phương pháp châm cứu của người xưa để tạo lực ép lên kinh mạch đập nát xương sống, khiến các cơ quan nội tạng bị tổn hại như Ngô quận vương… Ban đầu cũng không quen, thử chết không ít người, sau này dần dần đã thành công, nhưng người với người lại không giống nhau , Ngô quận vương có thể chịu đựng lâu như vậy, nhưng những người kia thì chẳng chịu được bao lâu, cho nên qua một thời gian lại phải tìm một cơ thể khác…”
Tiêu Cẩn Du mặc cho hắn loay hoay trên cơ thể bất lực của mình, lẳng lặng nói tiếp, “Hơn một năm… Hơn một trăm người, không có ai đến nha môn báo mất tích sao…”
“Đó toàn là lũ dân ăn mày nghèo túng ở xung quanh đây, sống hay chết cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng có thể chết vì Ngô quận vương cũng coi như phần mộ tổ của chúng bốc khói xanh [1] rồi… Thật ra ta cũng rất tò mò, ngay cả nha môn cũng không phát hiện ra chuyện này nhưng ngươi vừa mới đến đây mấy ngày, sao có thể biết những kẻ đó chết ở chỗ ta?”
[1] Ý nói có chuyện may mắn, tốt đẹp xảy đến, nói như Việt Nam mình là phúc bảy đời đó ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.