Chương 60: Viên thuốc tứ hỉ (19)
Thanh Nhàn Nha Đầu
07/04/2020
Ngay lập tức Sở Sở nhào vào lòng Tiêu Cẩn Du, ôm chặt lấy chàng giống như ôm một báu vật vừa đánh mất nay đã tìm lại được, chặt đến mức chàng sắp trở thành một phần trên cơ thể nàng, mãi mãi không tách rời,
“Em biết chàng có thể tỉnh lại mà! Em biết mà…”
Bà nội Sở sụt sịt, vành mắt cũng đỏ ửng, “Để bà đi nấu thêm ít nước nóng…” Nói xong thì lau nước mắt quay người đi ra.
Sở Sở ôm Tiêu Cẩn Du nằm trên giường, vừa khóc như đê vỡ, vừa hôn chàng như điên lên.
Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày, cố gắng quay mặt sang một bên, ngực phập phồng bất an, “Đừng hôn… ta bẩn… rất bẩn..”
Trên người chàng quả thật không sạch sẽ, y phục đính dầy bụi đất, mùi trên người cũng khó chịu, mùi máu tươi lẫn với mùi chua của mồ hôi, còn cả mùi thối của thi thể, Sở Sở vẫn chẳng thèm quan tâm mà hôn chàng, nàng cởi sạch y phục trên người chàng, hôn toàn bộ cơ thể chàng. Mới đầu cơ thể Tiêu Cẩn Du còn run rẩy, nàng vừa hôn vừa xoa như cuồng phong bão táp lại khiến chàng dần bình tĩnh lại, vừa áy náy lại đau lòng nhìn tiểu nha đầu mặt cứ trắng bệch vì sợ.
Sở Sở hôn đi hôn lại cơ thể trắng toát lạnh buốt của chàng, hôn đến khi cả cơ thể chàng nóng lên, không biết hôn bao lâu lên cánh tay phải của Tiêu Cẩn Du, nàng mới nhận ra tay chàng vẫn cứ cứng đơ, bàn tay nắm chặt đến nối các đốt ngón tay đều trắng bệch, hơi run rẩy.
Sở Sở đột nhiên tỉnh táo lại, tay chân luống cuống kéo chăn sang, che cho cả hai người, trong chăn nàng ôm chàng thật chặt, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi… Em không muốn bắt nạt chàng, không muốn chàng bị thương… Em thích chàng… em nhớ chàng… em sợ…”
Khuôn mặt Sở Sở áp vào lồng ngực chàng, không nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi đã thấm đẫm trước ngực chàng, không cần nhìn chàng cũng có thể đoán ra nàng đã khóc lem nhem hết cả mặt rồi.
Nghe thấy Sở Sở nói năng lộn xộn xin lỗi, Tiêu Cẩn Du cảm giác được từ tim đến lục phủ ngũ tạng của mình đều đau đớn. Chàng sợ thấy nàng khóc, nhưng xét đến cùng mỗi lần đều do mình làm nàng khóc…
Tiêu Cẩn Du muốn lau nước mắt cho nàng, muốn ôm lấy nàng, muốn hôn nàng, nhưng toàn thân như rã rời chẳng còn chút sức lực, chẳng thể làm gì được.
Chàng đành nhẹ nhàng nói, “Ta không bị thương… không sao…”
Sở Sở nắm chặt bàn tay phải của chàng, nhẹ nhàng đặt môi lên hôn một cái, nụ hôn ấy thật dịu dàng, Tiêu Cẩn Du cố gắng thả lỏng ngón tay, còn chưa duỗi ra hết, từ bên trong tay chàng rơi ra một vật.
Đó là một tấm bùa hộ mệnh đã nhăn nhúm.
Nhăn đến mức không nhìn ra hình dáng gì, nhưng Sở Sở vẫn nhận ra, đó chính là lá bùa nàng đến Miếu Quan Âm xin cho chàng vào hôm sinh nhật chàng.
Thấy Sở Sở ngẩn ngươi, Tiêu Cẩn Du khẽ cười, “Nó… cũng không sao…”
Trước khi Tần Nghiệp cởi hết quần áo của chàng, chàng đã lặng lẽ lấy lá bùa trên người ra, nắm chặt trong tay, Tần Nghiệp nghĩ là chàng nắm tay để nhịn đau, nên hoàn toàn không để ý, chàng vẫn luôn nắm chặt như thế, chặt đến nỗi trong lòng bàn tay cũng xuất hiện bốn vệt máu của móng tay, ngón tay cương cứng gần như không còn cảm giác.
Đây là thứ duy nhất nàng tặng mình, chàng nắm chặt lá bùa bộ mệnh trong tay, cũng giống như nàng luôn ở bên cạnh chàng, sau đó đuốc trong hầm ngầm cháy hết, không gian tối đen như mực, chàng cũng không cảm thấy quá sợ hãi.
“Giúp ta… đặt nó ở dưới gối đi…”
Sở Sở lấy bùa hộ mệnh nhét xuống phía dưới gối, cẩn thận xoa bóp ngón tay cương cứng đến không thể duỗi ra kia, “Vương gia, hôm nay mùng bốn rồi… chỉ còn năm ngày nữa là chàng sẽ cưới ta, chàng phải giữ lời hứa…”
Sở Sở khóc đỏ cả mặt, mắt cũng đỏ, gương mặt tèm nhem nước mắt đáng thương nhìn chàng, Tiêu Cẩn Du thấy vậy chỉ hận không thể bật dậy khỏi giường, lập tức đưa nàng đi bái đường thành thân, nhưng lúc này chàng cũng chỉ có thể đau lòng nhìn nàng, “Ta hứa mà…”
“Chàng còn nói sẽ hôn em… đợi chàng khỏi bệnh rồi, chàng phải bù lại cho em.”
“Được…”
Tiêu Cẩn Du dần dần nhắm mắt lại, Sở Sở lập tức luống cuống, vội ôm lấy gương mặt chàng, “Vương gia, chàng đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt!”
“Đừng sợ… ta chỉ ngủ một lát thôi…”
Sở Sở sáp lại cầu xin chàng, “Chàng cố đợi một chút, một chút nữa, chỉ một chút thôi… Cảnh đại ca sắp về rồi, chàng phải đợi huynh ấy!”
Mí mắt Tiêu Cẩn Du nẵng trĩu không nhấc lên nổi, Sở Sở tiến sát lại gần bên môi chàng mới nghe rõ lời chàng nói, “Cậu ấy tới thì gọi ta dậy… đừng sợ…”
Tiêu Cẩn Du ngủ thiếp đi rồi lại bắt đầu sốt, chưa đến nửa canh giờ mà cơ thể lạnh ngắt lại nóng đến dọa người, Sở Sở gọi thế nào chàng cũng không tỉnh lại, nàng đành lấy khăn ngâm nước lạnh ắp lên trán chàng, nhưng cuối cùng cơn sốt vẫn không đỡ, những khớp xương trên người cũng sưng phồng lên, vừa chạm vào là đau đến mức cơ thể phát run, Sở Sở lại lấy thuốc cho chàng uống, nhưng chàng không uống được chút nào.
Sở Sở vất vả lắm mới xin ông nội Sở Sở đến, ông nội Sở nhìn thoáng qua dứt khoát lắc đầu, “Ta nói cho cháu biết thằng bé sẽ không thể qua nổi đêm nay đâu, cháu cũng đừng giày vò nó nữa…” Ông nội nhìn Sở Sở khóc đến sưng cả mắt, lại nhìn gương mặt Tiêu Cẩn Du nhợt nhạt không có chút sức sống, khẽ thở dài, “Nó cũng chỉ chịu được một hai canh giờ nữa thôi, chịu đựng được đến giờ cũng không dễ dàng gì rồi… con còn lời gì thì tranh thủ nói với thằng bé đi.”
Đôi mắt Sở Sở sưng đỏ, nàng cắn môi, “Ông nội, chàng… chàng thật sự sẽ không qua được sao?”
“Ta lừa cháu chuyện này làm gì chứ…”
Sở Sở lưu luyến không rời sờ lên khuôn mặt nóng như lửa của Tiêu Cẩn Du, nhìn chàng lúc nay chả khác gì người bình thường đang ngủ, “Vậy giờ cháu sẽ cùng chàng bái đường, cháu sẽ gả cho chàng ấy ngay bây giờ.”
Ông nội Sở sững sờ, đập nạng “rầm” một cái xuống đất, “Vớ vẩn!”
Sở Sở không quan tâm gì nữa nằm úp mặt trước ngực Tiêu Cẩn Du, lưu luyến cọ mặt vào cổ chàng, giọng nói nhẹ nhàng, dường như sợ chàng tỉnh, nhưng lại vô cùng kiên quyết cứ như đã nghĩ kỹ lắm rồi, “Chàng ấy từng phá nhiều vụ án như vậy, đưa bao nhiêu người xấu xa đến điệm Diêm Vương, bây giờ chính chàng cũng sắp đi… Chàng ấy không khỏe, nếu không ai đặt bài vị cho chàng, không có ai cúng đồ cho chàng, không ai thắp hương đốt tiền giấy cho chàng, chàng đòi, chàng không có tiền, sẽ những kẻ xấu ấy bắt nạt, chàng biết làm sao… Cháu là con gái gia đình hành nghê pháp y, cũng tích đủ ân đức rồi, nếu cháu và chàng bái đường, thành vợ chàng thì Diêm vương cũng sẽ đối xử tốt với chàng hơn…
Bà nội Sở nghe mà rơi nước mắt, ông nội Sở nghẹn lời, một lúc lâu cũng không nói gì. Bà nội Sở đi qua giật nhẹ cánh tay ông nội Sở, ông nội Sở nhíu mày, cuối cùng đau lòng mà chẳng biết phải làm sao, ông thở dài ột tiếng, “Bái…bái đường đi…”
Ông nội Sở còn chưa dứt lời, trong phòng chợt có một cái bóng trắng lướt vào như một cơn gió, chưa thấy rõ bóng dáng đã nghe thấy giọng nói, “Đợt lát nữa… Đợi lát nữa rồi bái đường!”
Sở Sở nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lập tức nhảy dựng lên, “Cảnh đại ca!”
Bà nội Sở bị bóng trắng kia đột ngột xuất hiện mà giật mình, ông nội Sở cũng trợn mắt nhìn, cây quải trượng cũng đã nâng lên, định đợi cái bóng trắng đứng vững thì đập cho y một cái, nghe thấy câu này của Sở Sở, hai ngươi đều ngẩn ra!
Thấy Cảnh Dực tới, trong lòng Sở Sở cũng được thả lỏng, “Oa” một tiếng khóc lên, “Cảnh đại ca! Huynh tới rồi!”
Cảnh Dực đến bên giường nhìn qua, vỗ vỗ vai Sở Sở, “Đừng nóng vội, đại phu đến ngay đây.”
Ông nội Sở thấy cái bóng trắng kia là người không phải quỷ, lại còn là một công tử trẻ tuổi thì vẻ mặt cũng dịu lại, “Cậu là ai?”
Cảnh Dực chỉ Tiêu Cẩn Du trên giường, “Cháu là chân chạy vặt cho huynh ấy.”
Ông nội Sở vừa định hỏi tiếp thì lại thấy một ông lão râu tóc bạc trắng thở hổn hển vén rèm cửa lên đi vào, “Ra ngoài, ra ngoài… Tất cả ra ngoài!”
Sở Sở lau nước mắt bật cười, “Cố tiên sinh!”
Cố Hạc Niên cũng không nhìn nàng, khiêng hòm thuốc đến thẳng bên giường, vừa mở hòm thuốc vừa không kiên nhẫn nói, “Ra ngoài ra ngoài…. Ra ngoài đợi hết đi, nếu không cậu ấy không sống được cũng đừng trách ta!”
Ông nội Sở tức giận trừng mắt, cái lão già râu bạc này đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xông vào nhà ông, còn đuổi ông ra ngoài, ông nội Sở vừa định hỏi đây là tên lang trung nào đã bị Sở Sở kéo ra khỏi phòng.
Cảnh Dực đi ra cũng không nói gì đã vội vành tránh đi, mặc kệ ông bà nội hỏi gì Sở Sở cũng như không nghe thấy, đứng mãi ở cửa ra vào, không nhúc nhích nhìn chằm chằm rèm cửa gần hai canh giờ, cuối cùng rèm cửa cũng được vén lên.
Sở Sở vội vàng đi đến, “Cố tiên sinh!”
Cố Hạc Niên hơi nhíu mày, không nhanh không chậm nói, “May là cậu ấy rất mạnh mẽ, vẫn luôn cố nhịn, nếu không thần tiên cũng chẳng còn cách nào… Lát nữa ta sẽ cho người đưa thuốc tới, cháu nhất định phải cho cậu ấy uống hết, cho cậu uống thêm chút nước, tạm thời không cho cậu ấy ăn gì cả, nếu vượt qua được hai ba ngày tới, hết sốt là có thể ăn được rồi…”
Ông nội Sở ngẩn người, “Có thể cứu sống thằng bé sao?”
“Ta không thể khẳng định được! Có sống được không thì phải xem bản thân cậu ấy.” Cố Hạc Niên trầm giọng nói, “Phải cẩn thận một chút, cậu ấy bị tổn thương kinh mạch, ban đêm khi kinh mạch lục phủ ngũ tạng hoạt động thì cậu ấy sẽ rất đau đớn, nhưng lúc này không được cho cậu ấy uống thuốc, phải chờ cơn đau qua đi, nếu không sẽ làm nhiễu loạn kinh mạch thì cậu ấy cũng không sống nổi.”
Sở Sở gật đầu liên tục, “Cháu nhớ kỹ rồi!”
Không biết Cố Hạc Niên đã dùng cách gì với Tiêu Cẩn Du, mặc dù lúc này chàng vẫn yên lặng nằm đó, nhưng trên mặt đã có chút khí sắc, hơi thở cũng đã đều đặn hơn.
Sở Sở chạm vào mặt chàng, vùa khóc vừa cười, nàng vẫn còn cơ hội gả cho chàng lúc còn sống, thật tốt, thật tốt…
Chưa đến nửa canh giờ, thị vệ đã mang tới một đống thuốc được gói cẩn thận. Tiêu Cẩn Du ngủ mê man, gọi cũng không tỉnh, cố gắng lắm mới uống một chút, nhưng cũng khá tốn sức, nàng chỉ có thể đút cho chàng từng chút một, Sở Sở chỉ sợ uống thuốc lạnh lại tổn hại dạ dày, đầu tiên nàng sắc thuốc cho chàng uống từ từ, bà nội giúp nàng sắc một ấm thuốc khác, chén này vừa nguội lại đổi một chén khác, liên tục cho chàng uống đủ liều lượng thuốc mới không sắc nữa, cho chàng uống thuốc xong thì cũng đã hết bốn thang rồi.
Nửa đêm Tiêu Cẩn Du tỉnh giấc bởi cơn đau trong lục phủ ngũ tạng, cơ thể đau đến mức run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, trong cổ họng vô thức phát ra những âm thanh yếu ớt, chàng mơ màng gọi tên Sở Sở, Sở Sở ôm chàng, hôn chàng, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể chàng, mãi cho đến hôm sau khi mặt trời lên cao thì Tiêu Cẩn Du mới lịm dần đi vì mệt.
Sốt cao liên tục trong ba ngày, tình trạng này cũng lặp đi lặp lại ba ngày, trong ba ngày qua, Tiêu Cẩn Du gầy cả người đi, thỉnh thoảng mở mắt nhưng chẳng có chút thần thái, cố gắng cử động đôi môi nhưng cũng chẳng phát ra được âm thanh nào, nhưng chỉ cần chàng mở mắt thì nhất định sẽ tìm bóng dáng Sở Sở, khi đã tìm thấy thì cứ lưu luyến ngắm mãi, Sở Sở đi tới đâu ánh mắt của chàng lại đuổi theo đó, Sở Sở ra ngoài một lát thì chàng cứ nhìn ra cửa, đến lúc nàng trở về, anh mắt lại dính chặt trên người nàng, mãi cho đến khi Sở Sở tới ôm thì chàng mới dần thiếp đi.
Trong ba ngày ấy Cố Hạc Niên ngày nào cũng đến khám một lần, ôngcũng không nói gì thêm, chỉ là mỗi ngày đổi một đơn thuốc, đến ngày thứ tư, Cố Hạc Niên chau mày cẩn thận nhìn một lúc lâu, rồi thở dài một hơi, “Cậu ấy muốn ăn gì thì nấu cho cậu ấy ăn đi…”
Sở gia làm công việc mai táng đã lâu, câu này Sở Sở cũng đã nghe qua không ít lần, nghe những lời thốt ra từ miệng Cố Hạc Niên, trong lòng Sở Sở lạnh dần, đồi gối mềm nhũn, nàng quỳ xuống trước mặt Cố Hạc Niên, ngẩng mặt nhìn ông, nước mắt rơi xuống như mưa, “Chàng ấy… chàng ấy đã hạ sốt rồi! Ngài đừng bỏ mặc chàng ấy… cố thử lại lần nữa… thử lại lần nữa đi! Chàng ấy có thể chịu đựng được, nhất định có thể! Con chăm sóc chỗ nào chưa đúng, ngài nói cho con, con sửa, con nhất định sẽ sửa!”
Cố Hạc Niên còn chưa nói gì, Sở Hà liền vào phòng kéo nàng đứng dậy, tức giận nhìn Cố Hạc Niên, “Sở nha đầu, chúng ta không cần cầu xin tên lang băm này làm gì! Người Sở gia chúng ta ai cũng mạng lớn, ta thấy cậu ấy có gương mặt phúc hậu, nhét vào trong quan tài cũng trèo ra được!”
Cố Hạc Niên tức đến giậm chân, trừng mắt dựng râu nhìn Sở Hà, “Ai nói sẽ nhét cậu ấy vào quan tài! Ai nói chứ! Ta nói cậu ấy sống rồi, có thể ăn cơm rồi, bụng bị đói nhiều ngày như vậy, cậu ấy muốn ăn gì dĩ nhiên phải nấu cho cậu ấy ăn rồi! Các ngươi gấp cái khỉ gì! Cái thằng ranh kia…cậu nói ai là lang băm!”
Sở Hà vội cúi đầu không ngừng, “Ta ta ta… ta là lang băm… là ta, là ta”
Ông bà nội cùng Sở cha nghe tiếng đi vào, Cố Hạc Niên xách hòm thuốc lên định đi ra ngoài, Cha Sở vội nói, “Lang trung tiên sinh, ngài còn chưa lấy tiền… phải trả bao nhiêu, ngài cứ nói.”
Cố Hạc Niên nhìn thoáng qua người trên giường, “Chờ cậu ấy khỏe lại, để cậu ấy tự đến tìm ta trả tiền là được rồi…”
“Y quán của ngài ở đâu, đợi thằng bé tỉnh ta sẽ nói với nó.”
“Ông cứ nói với cậu ấy là Cố lão đầu, cậu ấy s biết ta ở đâu.”
Có Hạc Niên đi ra ngoài, ông nội Sở mới đến bên giường, nửa tin nửa ngờ bắt mạch cho Tiêu Cẩn Du, cuối cùng lầm bầm một câu, “Tiểu tử này mạng lớn, quả là người nhà họ Sở ta…”
Sở Hà gãi đầu, nhìn Tiêu Cẩn Du đang ngủ bình yên , “Nói đến cũng thật là… nếu không phải Ngô công tử thoát khỏi nhà Tần lang trung, lại gặp trúng Cảnh đại nhân hiểu chuyển, kịp thời cứu cậu ấy ra, thì không biết cậu ấy còn bị Tần lang trung hành hạ thế nào nữa…. Nhìn Ngô công tử kia gầy trơ như bộ xương khô, người không nhúc nhích được, phải nhờ người ta khiêng tới công đường tổ cáo, nói một câu mà phải thở ba lần, thật đáng thương…”
Mấy ngày qua trong đầu nàng cứ nghĩ tới bệnh tình của Tiêu Cẩn Du, lúc này Sở Sở mới có tâm tư suy ngh xem rốt cuộc là tại sao cậu ấy lại biến thành thế này, “Tại sao Tần lang trung lại hành hạ cậu ấy như vậy?”
“Nghe Ngô công tử khai trên công đường, Tần lang trung muốn làm thần y nên đã bắt người sống để thí nghiệm châm cứu, hơn một ngăm người kia đều chết vì lão ta thực hiện thí nghiệm…” Sở Hà nhíu mày, “Nghe nói lúc Cảnh đại nhân chạy đến thì Tần lang trung đã chết trong hầm ngầm, còn chưa kịp khiêng thi thể ra ngoài khám nghiệm thì trong lúc châm nến không cẩn thận đã cháy cả hầm ngầm, thi thể cũng bị cháy theo…” Sở Hà lại nhìn Tiêu Cẩn Du, “Nhưng mà nhìn cậu ấy bị hành hạ thành như vậy thì chắc Ngô công tử không nói dối đâu.”
“Những chuyện này đều không phải chuyện gì quan trọng…” Bà nội Sở ôn hòa cắt ngang lời nói của Sở Hà, ôm Sở Sở vào trong lòng, nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của nàng, bà xoa nhẹ đầu nàng, “Sở nha đầu, mai chính là mùng chín rồi, thằng bé bị như vậy… Chuyện thành thân chúng ta tính sao đây?”
Bà nội Sở sụt sịt, vành mắt cũng đỏ ửng, “Để bà đi nấu thêm ít nước nóng…” Nói xong thì lau nước mắt quay người đi ra.
Sở Sở ôm Tiêu Cẩn Du nằm trên giường, vừa khóc như đê vỡ, vừa hôn chàng như điên lên.
Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày, cố gắng quay mặt sang một bên, ngực phập phồng bất an, “Đừng hôn… ta bẩn… rất bẩn..”
Trên người chàng quả thật không sạch sẽ, y phục đính dầy bụi đất, mùi trên người cũng khó chịu, mùi máu tươi lẫn với mùi chua của mồ hôi, còn cả mùi thối của thi thể, Sở Sở vẫn chẳng thèm quan tâm mà hôn chàng, nàng cởi sạch y phục trên người chàng, hôn toàn bộ cơ thể chàng. Mới đầu cơ thể Tiêu Cẩn Du còn run rẩy, nàng vừa hôn vừa xoa như cuồng phong bão táp lại khiến chàng dần bình tĩnh lại, vừa áy náy lại đau lòng nhìn tiểu nha đầu mặt cứ trắng bệch vì sợ.
Sở Sở hôn đi hôn lại cơ thể trắng toát lạnh buốt của chàng, hôn đến khi cả cơ thể chàng nóng lên, không biết hôn bao lâu lên cánh tay phải của Tiêu Cẩn Du, nàng mới nhận ra tay chàng vẫn cứ cứng đơ, bàn tay nắm chặt đến nối các đốt ngón tay đều trắng bệch, hơi run rẩy.
Sở Sở đột nhiên tỉnh táo lại, tay chân luống cuống kéo chăn sang, che cho cả hai người, trong chăn nàng ôm chàng thật chặt, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi… Em không muốn bắt nạt chàng, không muốn chàng bị thương… Em thích chàng… em nhớ chàng… em sợ…”
Khuôn mặt Sở Sở áp vào lồng ngực chàng, không nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi đã thấm đẫm trước ngực chàng, không cần nhìn chàng cũng có thể đoán ra nàng đã khóc lem nhem hết cả mặt rồi.
Nghe thấy Sở Sở nói năng lộn xộn xin lỗi, Tiêu Cẩn Du cảm giác được từ tim đến lục phủ ngũ tạng của mình đều đau đớn. Chàng sợ thấy nàng khóc, nhưng xét đến cùng mỗi lần đều do mình làm nàng khóc…
Tiêu Cẩn Du muốn lau nước mắt cho nàng, muốn ôm lấy nàng, muốn hôn nàng, nhưng toàn thân như rã rời chẳng còn chút sức lực, chẳng thể làm gì được.
Chàng đành nhẹ nhàng nói, “Ta không bị thương… không sao…”
Sở Sở nắm chặt bàn tay phải của chàng, nhẹ nhàng đặt môi lên hôn một cái, nụ hôn ấy thật dịu dàng, Tiêu Cẩn Du cố gắng thả lỏng ngón tay, còn chưa duỗi ra hết, từ bên trong tay chàng rơi ra một vật.
Đó là một tấm bùa hộ mệnh đã nhăn nhúm.
Nhăn đến mức không nhìn ra hình dáng gì, nhưng Sở Sở vẫn nhận ra, đó chính là lá bùa nàng đến Miếu Quan Âm xin cho chàng vào hôm sinh nhật chàng.
Thấy Sở Sở ngẩn ngươi, Tiêu Cẩn Du khẽ cười, “Nó… cũng không sao…”
Trước khi Tần Nghiệp cởi hết quần áo của chàng, chàng đã lặng lẽ lấy lá bùa trên người ra, nắm chặt trong tay, Tần Nghiệp nghĩ là chàng nắm tay để nhịn đau, nên hoàn toàn không để ý, chàng vẫn luôn nắm chặt như thế, chặt đến nỗi trong lòng bàn tay cũng xuất hiện bốn vệt máu của móng tay, ngón tay cương cứng gần như không còn cảm giác.
Đây là thứ duy nhất nàng tặng mình, chàng nắm chặt lá bùa bộ mệnh trong tay, cũng giống như nàng luôn ở bên cạnh chàng, sau đó đuốc trong hầm ngầm cháy hết, không gian tối đen như mực, chàng cũng không cảm thấy quá sợ hãi.
“Giúp ta… đặt nó ở dưới gối đi…”
Sở Sở lấy bùa hộ mệnh nhét xuống phía dưới gối, cẩn thận xoa bóp ngón tay cương cứng đến không thể duỗi ra kia, “Vương gia, hôm nay mùng bốn rồi… chỉ còn năm ngày nữa là chàng sẽ cưới ta, chàng phải giữ lời hứa…”
Sở Sở khóc đỏ cả mặt, mắt cũng đỏ, gương mặt tèm nhem nước mắt đáng thương nhìn chàng, Tiêu Cẩn Du thấy vậy chỉ hận không thể bật dậy khỏi giường, lập tức đưa nàng đi bái đường thành thân, nhưng lúc này chàng cũng chỉ có thể đau lòng nhìn nàng, “Ta hứa mà…”
“Chàng còn nói sẽ hôn em… đợi chàng khỏi bệnh rồi, chàng phải bù lại cho em.”
“Được…”
Tiêu Cẩn Du dần dần nhắm mắt lại, Sở Sở lập tức luống cuống, vội ôm lấy gương mặt chàng, “Vương gia, chàng đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt!”
“Đừng sợ… ta chỉ ngủ một lát thôi…”
Sở Sở sáp lại cầu xin chàng, “Chàng cố đợi một chút, một chút nữa, chỉ một chút thôi… Cảnh đại ca sắp về rồi, chàng phải đợi huynh ấy!”
Mí mắt Tiêu Cẩn Du nẵng trĩu không nhấc lên nổi, Sở Sở tiến sát lại gần bên môi chàng mới nghe rõ lời chàng nói, “Cậu ấy tới thì gọi ta dậy… đừng sợ…”
Tiêu Cẩn Du ngủ thiếp đi rồi lại bắt đầu sốt, chưa đến nửa canh giờ mà cơ thể lạnh ngắt lại nóng đến dọa người, Sở Sở gọi thế nào chàng cũng không tỉnh lại, nàng đành lấy khăn ngâm nước lạnh ắp lên trán chàng, nhưng cuối cùng cơn sốt vẫn không đỡ, những khớp xương trên người cũng sưng phồng lên, vừa chạm vào là đau đến mức cơ thể phát run, Sở Sở lại lấy thuốc cho chàng uống, nhưng chàng không uống được chút nào.
Sở Sở vất vả lắm mới xin ông nội Sở Sở đến, ông nội Sở nhìn thoáng qua dứt khoát lắc đầu, “Ta nói cho cháu biết thằng bé sẽ không thể qua nổi đêm nay đâu, cháu cũng đừng giày vò nó nữa…” Ông nội nhìn Sở Sở khóc đến sưng cả mắt, lại nhìn gương mặt Tiêu Cẩn Du nhợt nhạt không có chút sức sống, khẽ thở dài, “Nó cũng chỉ chịu được một hai canh giờ nữa thôi, chịu đựng được đến giờ cũng không dễ dàng gì rồi… con còn lời gì thì tranh thủ nói với thằng bé đi.”
Đôi mắt Sở Sở sưng đỏ, nàng cắn môi, “Ông nội, chàng… chàng thật sự sẽ không qua được sao?”
“Ta lừa cháu chuyện này làm gì chứ…”
Sở Sở lưu luyến không rời sờ lên khuôn mặt nóng như lửa của Tiêu Cẩn Du, nhìn chàng lúc nay chả khác gì người bình thường đang ngủ, “Vậy giờ cháu sẽ cùng chàng bái đường, cháu sẽ gả cho chàng ấy ngay bây giờ.”
Ông nội Sở sững sờ, đập nạng “rầm” một cái xuống đất, “Vớ vẩn!”
Sở Sở không quan tâm gì nữa nằm úp mặt trước ngực Tiêu Cẩn Du, lưu luyến cọ mặt vào cổ chàng, giọng nói nhẹ nhàng, dường như sợ chàng tỉnh, nhưng lại vô cùng kiên quyết cứ như đã nghĩ kỹ lắm rồi, “Chàng ấy từng phá nhiều vụ án như vậy, đưa bao nhiêu người xấu xa đến điệm Diêm Vương, bây giờ chính chàng cũng sắp đi… Chàng ấy không khỏe, nếu không ai đặt bài vị cho chàng, không có ai cúng đồ cho chàng, không ai thắp hương đốt tiền giấy cho chàng, chàng đòi, chàng không có tiền, sẽ những kẻ xấu ấy bắt nạt, chàng biết làm sao… Cháu là con gái gia đình hành nghê pháp y, cũng tích đủ ân đức rồi, nếu cháu và chàng bái đường, thành vợ chàng thì Diêm vương cũng sẽ đối xử tốt với chàng hơn…
Bà nội Sở nghe mà rơi nước mắt, ông nội Sở nghẹn lời, một lúc lâu cũng không nói gì. Bà nội Sở đi qua giật nhẹ cánh tay ông nội Sở, ông nội Sở nhíu mày, cuối cùng đau lòng mà chẳng biết phải làm sao, ông thở dài ột tiếng, “Bái…bái đường đi…”
Ông nội Sở còn chưa dứt lời, trong phòng chợt có một cái bóng trắng lướt vào như một cơn gió, chưa thấy rõ bóng dáng đã nghe thấy giọng nói, “Đợt lát nữa… Đợi lát nữa rồi bái đường!”
Sở Sở nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lập tức nhảy dựng lên, “Cảnh đại ca!”
Bà nội Sở bị bóng trắng kia đột ngột xuất hiện mà giật mình, ông nội Sở cũng trợn mắt nhìn, cây quải trượng cũng đã nâng lên, định đợi cái bóng trắng đứng vững thì đập cho y một cái, nghe thấy câu này của Sở Sở, hai ngươi đều ngẩn ra!
Thấy Cảnh Dực tới, trong lòng Sở Sở cũng được thả lỏng, “Oa” một tiếng khóc lên, “Cảnh đại ca! Huynh tới rồi!”
Cảnh Dực đến bên giường nhìn qua, vỗ vỗ vai Sở Sở, “Đừng nóng vội, đại phu đến ngay đây.”
Ông nội Sở thấy cái bóng trắng kia là người không phải quỷ, lại còn là một công tử trẻ tuổi thì vẻ mặt cũng dịu lại, “Cậu là ai?”
Cảnh Dực chỉ Tiêu Cẩn Du trên giường, “Cháu là chân chạy vặt cho huynh ấy.”
Ông nội Sở vừa định hỏi tiếp thì lại thấy một ông lão râu tóc bạc trắng thở hổn hển vén rèm cửa lên đi vào, “Ra ngoài, ra ngoài… Tất cả ra ngoài!”
Sở Sở lau nước mắt bật cười, “Cố tiên sinh!”
Cố Hạc Niên cũng không nhìn nàng, khiêng hòm thuốc đến thẳng bên giường, vừa mở hòm thuốc vừa không kiên nhẫn nói, “Ra ngoài ra ngoài…. Ra ngoài đợi hết đi, nếu không cậu ấy không sống được cũng đừng trách ta!”
Ông nội Sở tức giận trừng mắt, cái lão già râu bạc này đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xông vào nhà ông, còn đuổi ông ra ngoài, ông nội Sở vừa định hỏi đây là tên lang trung nào đã bị Sở Sở kéo ra khỏi phòng.
Cảnh Dực đi ra cũng không nói gì đã vội vành tránh đi, mặc kệ ông bà nội hỏi gì Sở Sở cũng như không nghe thấy, đứng mãi ở cửa ra vào, không nhúc nhích nhìn chằm chằm rèm cửa gần hai canh giờ, cuối cùng rèm cửa cũng được vén lên.
Sở Sở vội vàng đi đến, “Cố tiên sinh!”
Cố Hạc Niên hơi nhíu mày, không nhanh không chậm nói, “May là cậu ấy rất mạnh mẽ, vẫn luôn cố nhịn, nếu không thần tiên cũng chẳng còn cách nào… Lát nữa ta sẽ cho người đưa thuốc tới, cháu nhất định phải cho cậu ấy uống hết, cho cậu uống thêm chút nước, tạm thời không cho cậu ấy ăn gì cả, nếu vượt qua được hai ba ngày tới, hết sốt là có thể ăn được rồi…”
Ông nội Sở ngẩn người, “Có thể cứu sống thằng bé sao?”
“Ta không thể khẳng định được! Có sống được không thì phải xem bản thân cậu ấy.” Cố Hạc Niên trầm giọng nói, “Phải cẩn thận một chút, cậu ấy bị tổn thương kinh mạch, ban đêm khi kinh mạch lục phủ ngũ tạng hoạt động thì cậu ấy sẽ rất đau đớn, nhưng lúc này không được cho cậu ấy uống thuốc, phải chờ cơn đau qua đi, nếu không sẽ làm nhiễu loạn kinh mạch thì cậu ấy cũng không sống nổi.”
Sở Sở gật đầu liên tục, “Cháu nhớ kỹ rồi!”
Không biết Cố Hạc Niên đã dùng cách gì với Tiêu Cẩn Du, mặc dù lúc này chàng vẫn yên lặng nằm đó, nhưng trên mặt đã có chút khí sắc, hơi thở cũng đã đều đặn hơn.
Sở Sở chạm vào mặt chàng, vùa khóc vừa cười, nàng vẫn còn cơ hội gả cho chàng lúc còn sống, thật tốt, thật tốt…
Chưa đến nửa canh giờ, thị vệ đã mang tới một đống thuốc được gói cẩn thận. Tiêu Cẩn Du ngủ mê man, gọi cũng không tỉnh, cố gắng lắm mới uống một chút, nhưng cũng khá tốn sức, nàng chỉ có thể đút cho chàng từng chút một, Sở Sở chỉ sợ uống thuốc lạnh lại tổn hại dạ dày, đầu tiên nàng sắc thuốc cho chàng uống từ từ, bà nội giúp nàng sắc một ấm thuốc khác, chén này vừa nguội lại đổi một chén khác, liên tục cho chàng uống đủ liều lượng thuốc mới không sắc nữa, cho chàng uống thuốc xong thì cũng đã hết bốn thang rồi.
Nửa đêm Tiêu Cẩn Du tỉnh giấc bởi cơn đau trong lục phủ ngũ tạng, cơ thể đau đến mức run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, trong cổ họng vô thức phát ra những âm thanh yếu ớt, chàng mơ màng gọi tên Sở Sở, Sở Sở ôm chàng, hôn chàng, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể chàng, mãi cho đến hôm sau khi mặt trời lên cao thì Tiêu Cẩn Du mới lịm dần đi vì mệt.
Sốt cao liên tục trong ba ngày, tình trạng này cũng lặp đi lặp lại ba ngày, trong ba ngày qua, Tiêu Cẩn Du gầy cả người đi, thỉnh thoảng mở mắt nhưng chẳng có chút thần thái, cố gắng cử động đôi môi nhưng cũng chẳng phát ra được âm thanh nào, nhưng chỉ cần chàng mở mắt thì nhất định sẽ tìm bóng dáng Sở Sở, khi đã tìm thấy thì cứ lưu luyến ngắm mãi, Sở Sở đi tới đâu ánh mắt của chàng lại đuổi theo đó, Sở Sở ra ngoài một lát thì chàng cứ nhìn ra cửa, đến lúc nàng trở về, anh mắt lại dính chặt trên người nàng, mãi cho đến khi Sở Sở tới ôm thì chàng mới dần thiếp đi.
Trong ba ngày ấy Cố Hạc Niên ngày nào cũng đến khám một lần, ôngcũng không nói gì thêm, chỉ là mỗi ngày đổi một đơn thuốc, đến ngày thứ tư, Cố Hạc Niên chau mày cẩn thận nhìn một lúc lâu, rồi thở dài một hơi, “Cậu ấy muốn ăn gì thì nấu cho cậu ấy ăn đi…”
Sở gia làm công việc mai táng đã lâu, câu này Sở Sở cũng đã nghe qua không ít lần, nghe những lời thốt ra từ miệng Cố Hạc Niên, trong lòng Sở Sở lạnh dần, đồi gối mềm nhũn, nàng quỳ xuống trước mặt Cố Hạc Niên, ngẩng mặt nhìn ông, nước mắt rơi xuống như mưa, “Chàng ấy… chàng ấy đã hạ sốt rồi! Ngài đừng bỏ mặc chàng ấy… cố thử lại lần nữa… thử lại lần nữa đi! Chàng ấy có thể chịu đựng được, nhất định có thể! Con chăm sóc chỗ nào chưa đúng, ngài nói cho con, con sửa, con nhất định sẽ sửa!”
Cố Hạc Niên còn chưa nói gì, Sở Hà liền vào phòng kéo nàng đứng dậy, tức giận nhìn Cố Hạc Niên, “Sở nha đầu, chúng ta không cần cầu xin tên lang băm này làm gì! Người Sở gia chúng ta ai cũng mạng lớn, ta thấy cậu ấy có gương mặt phúc hậu, nhét vào trong quan tài cũng trèo ra được!”
Cố Hạc Niên tức đến giậm chân, trừng mắt dựng râu nhìn Sở Hà, “Ai nói sẽ nhét cậu ấy vào quan tài! Ai nói chứ! Ta nói cậu ấy sống rồi, có thể ăn cơm rồi, bụng bị đói nhiều ngày như vậy, cậu ấy muốn ăn gì dĩ nhiên phải nấu cho cậu ấy ăn rồi! Các ngươi gấp cái khỉ gì! Cái thằng ranh kia…cậu nói ai là lang băm!”
Sở Hà vội cúi đầu không ngừng, “Ta ta ta… ta là lang băm… là ta, là ta”
Ông bà nội cùng Sở cha nghe tiếng đi vào, Cố Hạc Niên xách hòm thuốc lên định đi ra ngoài, Cha Sở vội nói, “Lang trung tiên sinh, ngài còn chưa lấy tiền… phải trả bao nhiêu, ngài cứ nói.”
Cố Hạc Niên nhìn thoáng qua người trên giường, “Chờ cậu ấy khỏe lại, để cậu ấy tự đến tìm ta trả tiền là được rồi…”
“Y quán của ngài ở đâu, đợi thằng bé tỉnh ta sẽ nói với nó.”
“Ông cứ nói với cậu ấy là Cố lão đầu, cậu ấy s biết ta ở đâu.”
Có Hạc Niên đi ra ngoài, ông nội Sở mới đến bên giường, nửa tin nửa ngờ bắt mạch cho Tiêu Cẩn Du, cuối cùng lầm bầm một câu, “Tiểu tử này mạng lớn, quả là người nhà họ Sở ta…”
Sở Hà gãi đầu, nhìn Tiêu Cẩn Du đang ngủ bình yên , “Nói đến cũng thật là… nếu không phải Ngô công tử thoát khỏi nhà Tần lang trung, lại gặp trúng Cảnh đại nhân hiểu chuyển, kịp thời cứu cậu ấy ra, thì không biết cậu ấy còn bị Tần lang trung hành hạ thế nào nữa…. Nhìn Ngô công tử kia gầy trơ như bộ xương khô, người không nhúc nhích được, phải nhờ người ta khiêng tới công đường tổ cáo, nói một câu mà phải thở ba lần, thật đáng thương…”
Mấy ngày qua trong đầu nàng cứ nghĩ tới bệnh tình của Tiêu Cẩn Du, lúc này Sở Sở mới có tâm tư suy ngh xem rốt cuộc là tại sao cậu ấy lại biến thành thế này, “Tại sao Tần lang trung lại hành hạ cậu ấy như vậy?”
“Nghe Ngô công tử khai trên công đường, Tần lang trung muốn làm thần y nên đã bắt người sống để thí nghiệm châm cứu, hơn một ngăm người kia đều chết vì lão ta thực hiện thí nghiệm…” Sở Hà nhíu mày, “Nghe nói lúc Cảnh đại nhân chạy đến thì Tần lang trung đã chết trong hầm ngầm, còn chưa kịp khiêng thi thể ra ngoài khám nghiệm thì trong lúc châm nến không cẩn thận đã cháy cả hầm ngầm, thi thể cũng bị cháy theo…” Sở Hà lại nhìn Tiêu Cẩn Du, “Nhưng mà nhìn cậu ấy bị hành hạ thành như vậy thì chắc Ngô công tử không nói dối đâu.”
“Những chuyện này đều không phải chuyện gì quan trọng…” Bà nội Sở ôn hòa cắt ngang lời nói của Sở Hà, ôm Sở Sở vào trong lòng, nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của nàng, bà xoa nhẹ đầu nàng, “Sở nha đầu, mai chính là mùng chín rồi, thằng bé bị như vậy… Chuyện thành thân chúng ta tính sao đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.