Nương Tử Là Pháp Y

Chương 45: Viên thuốc tứ hỉ (4)

Thanh Nhàn Nha Đầu

06/04/2020

Thấy sắc mặt Tiêu Cẩn Du đột nhiên trở nên trắng bệch, Sở Sở lại càng hoảng sợ hơn, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Sở huynh lập tức nhảy dựng lên, rồi tay kéo Sở Sở ra phía sau mình, vẻ mặt tức giận trợn mắt nhìn Tiêu Cẩn Du, “Cậu muốn gì!”

Bà nội Sở kéo Sở Sở về phía mình, ánh mắt dò xét nhìn Tiêu Cẩn Du thở không ra hơi dựa người vào xe đẩy, “Con à, con làm vậy là không được…. cầu hôn là cầu hôn, phải bái đường mới có thể…”

Gương mặt Tiêu Cẩn Du vừa trắng lại vừa đen, mồ hôi lạnh chảy dọc bên má, thở dốc không nói nổi chứ đừng nói gì đến việc cởi thắt lưng, chỉ đành nhìn thẳng Sở Sở cầu cứu, hi vọng nàng ấy có thể nhớ đến điều gì đó.

Trong lúc đó Sở cha quay ra nhìn con gái mình và Tiêu Cẩn Du, thấy chàng cứ nhìn chằm chằm Sở Sở không thôi, thì gãi đầu cười vui vẻ, “Không ngờ Sở nha đầu nhà chúng ta lại có thể khiến người ta thích như thế đấy….”

Thấy Tiêu Cẩn Du nhìn mình chăm chú, Sở Sở chợt nhớ tới mấy thị vệ đã từng cởi thắt lưng rồi lấy thuốc cho chàng thế nào, nàng nhìn vào eo chàng, đúng là cái thắt lưng có chứa thuốc ấy rồi.

Chàng lại chạm vào thứ gì bẩn rồi sao?

Sở Sở vội vã tiến tới, “Chàng chịu khó chút nhé, em sẽ lấy thuốc cho chàng!”

May mà nàng cũng nhớ ra…..

Sở Sở định tiến tới cởi thắt lưng của Tiêu Cẩn Du thì Sở Hà liền kéo tay nàng lại, gương mặt đỏ bừng lên, “Không được!”

Trước đây không biết nha đầu kia lại to gan như thế đấy, ngay trước mặt mọi người trong nhà lại dám…

Sở Sở vươn tay đẩy Sở Hà sang một bên, vội vàng la lên, “Huynh đi chuẩn bị nước lạnh mang tới đây, cho cả đá vào nữa, chàng ấy phải ngâm mình trong nước đá mới được!”

Sở Hà ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩn Du mồ hôi chảy đầm đìa hơi thở dồn dập, trông chàng yếu ớt như một tờ giấy vậy, còn là một người tàn phế, từ trước đến nay Sở Hà luôn chiều muội muội hết lòng, nên cũng chẳng đối xử tàn nhẫn với người muội muội thương được…. Sở Hà khẽ cắn môi, nắm chặt tay Sở Sở ngăn nàng lại, gương mặt đỏ bừng vì nín nhịn, bực bội nói một câu, “Nếu không… không để huynh…”

Tiêu Cẩn Du sắp điên lên rồi, vừa định gắng sức mấp máy nói vài lời, chợt nghe ông nội Sở gõ cộp một cái xuống đất, trầm giọng nói, “Tất cả mau tránh ra!”

Ông nội Sở đi tới bắt lấy cổ tay chàng dò mạch, Tiêu Cẩn Du hoảng sợ, muốn giãy ra nhưng không được, ông nội Sở đặt tay lên động mạch của chàng, sầm mặt lại, “Đưa cậu ta vào giường trong buồng đi.”

Sở cha kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩn Du, lại quay ra nhìn bà nội Sở, mím môi nói, “Cha, cha lớn tuổi rồi, như vậy không tốt… nếu cha không yên tâm, nếu không…. nếu không để con đi?”

Tiêu Cẩn Du hối hận tại sao mình không bất tỉnh sớm hơn, bây giờ muốn bất tỉnh cũng không dám.

“Đi cái gì mà đi!” Ông nội Sở gõ gậy “Đừng lề mề lữa… anh muốn nhặt xác con rể à!”

Sở cha sửng sốt, chạy tới kiểm tra mạch của Tiêu Cẩn Du, vỗ gáy một cái kêu lên, “A! Đây là….”

“Là một cái chày gỗ ấy!”

“Ôi…. ôi!”

Sở cha và Sở Hà ừa luống cuống tay chân lại cần thận đưa Tiêu Cẩn Du vào giường ở buồng trong, bà nội Sở giữ chặt Sở Sở bên cạnh mình, không cho nàng đi theo vào, Sở Sở lo lắng vội vàng nói, “Mau tháo thắt lưng xuống cho chàng! Rồi cho chàng ấy ngâm nước đá! Con sẽ châm cứu cho chàng!”

Ông nội Sở cầm một bình nhỏ đi tới, giơ gậy lên quất vào bắp chân Sở Sở một cái, “Nói! Con biết cậu ấy bị bệnh gì thì nói ta nghe?”

“Chàng…” Sở Sở nhìn Tiêu Cẩn Du nằm trên giường đã đau đến mức ý thức không rõ ràng, lĩu lưỡi không biết nói sao.

Nàng cũng biết chàng bị phong thấp, dạ dày chàng không tốt, chàng sợ tối sợ bẩn, nhưng sợ bẩn cũng đâu tính là bênh…

Lúc Sở Sở vẫn đang ngẩn ngơ, ông nội Sở đã cầm bình nước đi tới bên giường, ông mở nắp bình, mùi rượu nồng nặc ngay lập tức bay khắp phòng. Ông nội Sở mở miệng Tiêu Cẩn Du, cố gắng đổ thứ nước màu nâu trong bình vào miệng cho chàng uống, đổ hết hơn nửa bình, đột nhiên Tiêu Cẩn Du nhào mình ra bên mép giường nôn ra hết, Sở Hà nhanh chóng đưa chậu ra hứng.

Ban đầu Tiêu Cẩn Du nôn ra những thứ uế vật, sau đó đột nhiên nôn ra một ngụm máu đỏ sậm rồi biến thành màu đen. Lúc này ông nội Sở mới để bình sang một bên, tự tay bắt mạch cho chàng, “Được rồi… đã nhặt được mạng về rồi.”

“Vậy….Vậy chàng ấy bị bệnh gì?”

Ông nội Sở quay đầu lại trợn mắt nhìn Sở Sở, “Cậu ấy bị bệnh gì, sao con không tự hỏi?”

Sở Sở rụt một cái lui người về phía sau, ông nội Sở bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng hỏi, “Sở nha đầu, … cuối cùng thì cậu ấy làm nghề gì?”

Sở Sở lùi vào trong lòng bà nội Sở, “Chàng… chàng là ông chủ lớn ở kinh thành, bán lá trà….”



Ông nội Sở cầm gậy gõ rầm một cái xuống đất, “Mới đi khỏi nhà một chuyến đã học được cách nói dối rồi! Bán lá trà… lá trà ở đâu mà dính độc thi lợi hại như vậy!”

Thấy Sở Sở trợn to hai mắt nhìn ông, bà nội Sở cũng lo lắng, vỗ vai Sở Sở, “Sở nha đầu, thằng bé có bệnh gì cháu cũng không biết sao… nói đi, rốt cuộc cậu ta làm gì?”

“Sở Sở không nói dối… là con muốn giấu mọi người….”

Ánh mắt mọi người trong nhà đều đang tập trung vào Sở Sở, đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt truyền từ trên giường truyền đến, toàn bộ mọi người đều quay sang nhìn chàng.

Tiêu Cẩn Du đã khôi phục được ý thức, tuy toàn thân chàng vẫn đau nhức, nhưng rõ ràng không còn đau đớn kịch liệt như lúc nãy nữa, chàng cố gắng nhỏm người dậy, Sở Hà nâng chàng lên, dìu chàng ngồi dựa vào đầu giường.

“Cảm ơn…”

Tiêu Cẩn Du nhợt nhạt nhìn Sở Sở đang ngẩn ngơ trong lòng bà nội Sở, cố vớt vát chút hơi sức dù yếu ớt nhưng vẫn chậm rãi nói thật rõ ràng, “Quả thực con có buôn bán lá trà, nhưng cũng không làm mỗi nghề này… trong kinh thành con còn làm quan, điều tra các vụ án… công việc cũng hơi bất tiện, nên có ý muốn giấu giếm… mong mọi người tha thứ…”

Sở Hà tròn mắt nhìn chằm chằm người ngồi cũng không vững kia, “Cậu… cậu làm quan trong kinh thành?”

Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu.

“…. Có phải là quan lớn không?”

“Không có phẩm cấp… nhưng tất cả các vụ án đều do ta đều quản lí…”

Mắt Sở Hà trợn lớn đến mức muốn rơi luôn ra ngoài, “… vậy không phải còn to hơn Trịnh Huyện lệnh đó sao!”

Tiêu Cẩn Du gật đầu, “To hơn một chút…”

Sở cha dò xét nhìn cái người chẳng hề giống một vị quan lớn chút nào, “Cậu bị nhiễm độc thi trong… quá trình điều tra sao!?”

“Vâng… con bị ba năm rồi… lúc tra án không để ý, bị người ta nhốt trong quan tài chứa toàn xác thối…. bị nhốt ba ngày mới được cứu ra… sau đó phát hiện cơ thể bị nhiễm độc thi, nên không dám ở những nơi thiếu ánh sáng…” Tiêu Cẩn Du nhợt nhạt cười khổ nhìn về phía Sở Sở, “Con sợ nàng chê con nên không dám nói thật….”

Sở Sở quýnh lên, từ trong lòng bà nội Sở chạy vội tới bên giường, nhào đầu vào trong lòng chàng mà khóc, “Em không chê chàng đâu! Một chút cũng không!”

Thấy mọi người trong nhà đều quay lại nhìn mình, trên mặt Tiêu Cẩn Du hơi phiếm hồng, cố gắng vươn tay tới vỗ nhè nhẹ lên lưng Sở Sở, “Cảm ơn…”

Đột nhiên Sở Sở buông Tiêu Cẩn Du ra, xoay người kéo cánh tay ông nội Sở, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, giọng nức nở nói, “Ông nội, ông mau cứu chàng đi!… Chàng là người tốt! người tốt! Con đảm bảo!”

Ông nội Sở rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch tái nhợt của Tiêu Cẩn Du, xua xua tay thở dài, đi tới bên cạnh bàn lấy giấy bút ra, vừa viết vừa nói, “Ta viết đơn thuốc này, con và bà nội đi tìm Tần lang trung lấy thuốc… loại độc thi này rất kì lạ, không hiếm người mắc đâu, lang trung bình thường cũng không chữa được… nếu không phải là cụ nội của con đã từng bị nhiễm, ta cũng không có cách nào… Cậu ấy cũng bị ba năm rồi, đã nhiễm vào tận xương tủy, một chốc một lát thì không trị hết được, phải từ từ chăm sóc mới đỡ được…”

Sở Sở lau nước mắt, nhận đơn thuốc của ông nội, sau đó chạy tới ôm Tiêu Cẩn Du một cái, “Nhất định chàng sẽ khỏe lại mà…”

Tiêu Cẩn Du cười yếu ớt gật đầu, nhìn Sở Sở và bà nội ra khỏi cửa, gật đầu với ông nội Sở, thành tâm nói, “Con cảm ơn ông nội…”

Không ngờ đầu còn chưa có nâng lên, ba người đàn ông Sở gia đồng loạt quỳ xuống.

Mỗi ngày có bao nhiều người quỳ xuống trước mặt chàng nhiều đếm không hết, nhưng chưa từng thấy ai hoảng hốt như thế, Tiêu Cẩn Du hoảng sợ vội nói, “Xin mọi người đứng lên…. vãn bối không dám nhận…”

Ba người chẳng những không đứng dậy, Sở cha còn dập đầu nói, “Cậu là quan lớn điều tra án, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra… Chúng ta vẫn nên tự mình nhận tội trước!”

Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, Sở huynh vội vàng nói, “Chúng tôi muốn nhận tội, coi như tự thú, sẽ không phạt nặng lắm phải không!?”

Thần xui quỷ khiến Tiêu Cẩn Du lắc đầu, nói như vậy không sai, nhưng chàng nghe xong vẫn chẳng hiểu mọi người đang nói gì.

Cả nhà này… có thể phạm tội lớn gì?

Ông nội Sở ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, “Cậu nói muốn kết hôn với Sở nha đầu, nhưng thật ra là tới điều tra thân thế của Sở nha đầu phải không!?”

Trong lòng Tiêu Cẩn Du thoáng chốc trầm xuống, sắc mặt khẽ biến đổi.

Ông nội Sở thở dài, “Ta cũng biết… người trong thôn đều chê chúng tôi là gia đình khám nghiệm nghèo đói, làm gì có đại quan nào trong kinh thành lại tự mình tìm đến gia đình nghèo khó này để cầu hôn chứ… nếu như Sở nha đầu còn nơi khác để đi, chúng tôi sẽ không cản trở con bé… một cô nương tốt như thế, nhưng vì ở trong gia đình làm nghề khám nghiệm tử thi, nên mới bị người ta ghét này ghét nọ, không có gia đình nào muốn hỏi cưới con bé…”



Chân mày Tiêu Cẩn Du nhăn lại, giọng nói có chút run rẩy, “Rốt cuộc Sở Sở là người thế nào….”

Sở huynh khẽ cắn môi, “Con bé là do cha ta nhặt được ở trong quan tài.”

Tiêu Cẩn Du sửng sốt, “Trong quan tài?”

Sở cha gật đầu, ” Hơn nửa đêm hôm đó, có một gia đình gọi tôi tới nhặt xác, nói là một phụ nữ bị bệnh chết, tôi liền đi ngay…..”

“Trời tối om ta khiêng quan tài trở về, lúc muốn thay áo liệm cho nàng ta mới nhìn thấy rõ bụng đã lớn, cũng đã đủ tháng rồi, ta sờ thấy đứa bé này có khả năng cứu được, nên mới thử một chút, không ngờ đứa bé ấy đúng là còn sống thật….”

“Phu quân của người phụ nữ này có ba bà vợ, nàng ta là người thứ hai, nhưng mọi người trong nhà đều đối xử không tốt với nàng ta, mẹ chồng còn đánh mắng nàng, đến lúc sắp sinh còn nhốt nàng vào trong phòng chứa củi, lúc ấy mới xảy ra chuyện… Tôi nghĩ chắc chắn nhà bà ta cũng sẽ không muốn đứa con được lấy ra từ trong bụng người chết, nên quyết định không nói với nhà bà ta, lặng lẽ giữ Sở nha đầu lại làm con gái ruột của mình, cũng không kể lại với con bé… Mọi người trong trấn đều đoán Sở nha đầu là đứa con hoang vì tôi ăn chơi bên ngoài, nhưng còn tốt hơn bị gọi là đứa trẻ trong quan tài….”

Trong lòng Tiêu Cẩn Du đau như bị đao cắt kim châm, còn đau đớn hơn nhiều so với nỗi đau trong xương tủy, đau mức không thở nổi.

Thấy Tiêu Cẩn du hơi cau mày không nói chuyện, Sở Hà vội vàng nói, “Nhà tôi chưa bao giờ gạt người, chỉ có duy nhất lần này! Cậu… nếu cậu muốn vì chuyện này mà trị tội nhà tôi, cũng đừng để cho Sở nha đầu biết, con bé đã đủ đáng thương lắm rồi, nếu như còn biêt thêm chuyện này, cả đời cũng sẽ khó chịu…. còn nữa, con bé thực sự thích cậu, chuyện cậu không cưới con bé từ từ rồi nói, đừng nói cho con bé biết ngay, chắc chắn con bé sẽ không chịu nổi……”

“Con sẽ cưới nàng… nhất định sẽ cưới nàng ấy….”

Ba người đàn ông Sở gia đều ngẩn người “Cậu nói gì?”

Tiêu Cẩn Du nói rõ ràng một lần, “Mọi người yên tâm, con chắc chắn sẽ cưới nàng ấy, đối xử tốt với nàng ấy cả đời….”

Ông nội Sở kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩn Du, “Cậu tới hỏi cưới thật sao?”

Tiêu Cẩn Du nghiêm túc gật đầu, “vâng…”

Sở cha kinh ngạc, “Sở nha đầu… con bé được sinh từ trong quan tài, cậu… cậu không chê con bé xui xẻo sao?”

Tiêu Cẩn Du cười yếu ớt, “Lúc đó chẳng phải con cũng được nhặt trong quan tài đó sao… Nàng ấy không chê con, sao con lại chê nàng ấy……”

Sở Hà lập tức mừng rỡ cười đến mức có thể thấy cả hàm răng, “Cậu đúng là người có học vấn! Cậu nhất định sẽ là một vị quan tốt!”

“Cảm ơn….”

Sở cha kích động xua tay, vành mắt cũng đỏ lên, “Không không không! Cậu đối xử tốt với Sở nha đầu, chúng tôi cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!”

Ông nội Sở chống gậy đứng lên, nhìn Tiêu Cẩn Du từ trên xuống dưới, “Chỉ là cơ thể cậu quá yếu đuối… lát nữa để ta viết thêm cho cậu mới đơn thuốc bổ, đừng làm lỡ chuyện tốt của Sở nha đầu.”

“……..Cảm ơn ông nội………”

Trước khi ra cửa ông nội Sở cau mày lầm bầm nói, “Cơ thể yếu ớt ngược lại cũng tốt, không có sức ra ngoài tìm cô nương nhà khác……”

“……..”

***

Sau khi ba người đàn ông Sở gia đều đã ra ngoài thì một người nhẹ nhàng lách cửa đi vào.

Một thị vệ sắc mặt trắng bệch quỳ trước giường Tiêu Cẩn Du, “Hạ quan đáng chết, đã để Vương gia gặp nạn…..”

Khi ba người đàn ông Sở gia quỳ xuống thì Hậu thị vệ đã đến, Tiêu Cẩn Du ám hiệu cho thị vệ ẩn nấp kĩ chờ đợi.

“Không sao… bên Ngô quận vương có động tĩnh gì không?”

“Sau khi bàn cờ bị lật…. thì vẫn nằm lì trong phòng.”

Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, “Giúp ta điều tra một việc… Chuyện ta phát bệnh e rằng có liên quan đến bữa cơm tối nay ở Sở gia, kiểm tra nguyên nhân xem do đâu……”

“Dạ, thưa Vương gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook