Chương 46: Viên thuốc tứ hỉ (5)
Thanh Nhàn Nha Đầu
06/04/2020
Sau khi thị vệ rời đi, Tiêu Cẩn Du nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại.
Hôm nay độc thi đột nhiên phát tác quả thực có chút kỳ lạ.
Chỉ cần tiếp xúc với những thứ thối rữa thì độc thi sẽ phát tác, vì thế có thể khẳng định không phải ở nơi nào khác, nhất định là trong Sở gia này.
Mặc dù nhà họ Sở làm công việc nhận xác khâm liệm để mưu sinh, nhưng công việc đều được xử lý trong căn phòng nhỏ ở gian phía sau, đồ đạc của người chết vốn không thể lẫn trong đồ dùng sinh hoạt hàng ngày được.
Trước khi phát độc thì chỉ có Sở Sở chạm vào chàng, mà nàng thì ở bên cạnh chàng cả ngày, vốn chẳng hề chạm qua thứ gì khả nghi.
Nếu như vậy, thứ có vấn đề chắc hẳn là mấy miếng đồ ăn chàng vừa ăn qua loa.
Canh xương sườn, cơm tẻ, rau xào củ từ, rau cần xào thịt thái sợi.
Nhà họ Sở đã có mấy đời làm nghề khám nghiệm tử thi, xác xuất để thi thể lẫn vào thức ăn trên bàn quả thật rất nhỏ.
Nhưng nếu không phải vì mấy miếng cơm đó thì….
Tác dụng của rượu thuốc dần phát tác, Tiêu Cẩn Du vừa suy nghĩ được một lúc thì bất tỉnh ngủ mê man. Lúc tỉnh giấc vì cơn đau hành hạ thì khi ấy trời đã sáng rồi, chàng vừa mở mắt ra đã thấy Sở Sở ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, đầu gối lên cánh tay nằm sấp bên cạnh chàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, có vẻ như đang ngủ say.
Tiêu Cẩn Du vươn tay xoa nhẹ lên vai Sở Sở, thấp giọng gọi nàng một tiếng, Sở Sở liền lập tức ngồi dậy, xoa mắt mơ mơ màng màng nói, “Chàng tỉnh rồi à… Em đã nấu thuốc rồi, chàng phải uống thuốc…” nói xong thì cầm bát thuốc trên chiếc bàn đặt bên cạnh giường, vừa mới cầm lên thì chau mày, “Cũng đã nguội hết rồi… Chàng chờ một lát, em xuống bếp hâm lại thuốc cho chàng.”
Tiêu Cẩn Du vươn tới giữ chặt tay nàng, mượn chút ánh sáng mờ nhạt nhận ra nàng đang trong cơn ngái ngủ, tự dưng trong lòng ấm áp đến lạ, chàng nhẹ giọng nói, “Thôi… Để lát nữa, nàng ngủ một giấc đã…”
Sở Sở lắc đầu, “Ông nội nói, chàng mà tỉnh thì phải uống thuốc.”
“Ta muốn ngủ một lát nữa…”
Sở Sở để bát thuốc xuống, quay lại ngồi trên ghế, “Vậy chàng ngủ đi, em ngồi đây ngắm chàng.”
Tiêu Cẩn Du vỗ nhẹ phần giường trống bên cạnh mình, “Nàng lên đây nằm đi…”
“Được.”
Sở Sở cởi áo ngoài bò lên giường rồi chui vào chăn, nàng dè dặt rúc vào lòng Tiêu Cẩn Du, cách một lớp y phục mỏng nàng chạm lên cơ thể gầy gò của chàng, nhẹ đến mức cứ như sợ nó sẽ vỡ ra vậy, nàng vểnh cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, “Ông nội nói, nếu độc thi mà ngấm vào xương tủy, thì sau khi phát tác sẽ khiến người ta đau đến chết đi sống lại… Sao chàng có thể im lặng chẳng rên một tiếng?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, gương mặt buồn bã kia cũng khiến chàng đau lòng không thôi, “Chẳng đau đến mức đó đâu…”
“Tại sao chàng lại bị nhốt trong quan tài vậy?”
Tiêu Cẩn Du nhợt nhạt cười khổ, “Ngốc lắm… đúng không?”
Sở Sở lập tức ôm chàng thật chặt, “Không đâu!” ôm chặt một lúc rồi lại hỏi, “Chàng đã bắt được kẻ đó chưa?”
“Đường Nghiêm đã bắt được kẻ đó rồi giết tại chỗ…”
“Giết là đúng! Đường bổ đầu thật lợi hại!”
“Ừm…”
Sở Sở im lặng một lúc rồi đột nhiên nói, “Vương gia, sau này em sẽ không tìm Lục Phiến Môn nữa.”
Tiêu Cẩn Du khẽ run, chàng còn tưởng rằng cả đời này sẽ không được nghe nàng nói câu đó nữa chứ, “Vì sao…”
“Sau này em sẽ phụ chàng phá án, chàng phá án còn em sẽ giúp chàng nghiệm thi, không để căn bệnh đó phát tác nữa.”
Trong chốc lát Tiêu Cẩn Du không biết nên vui hay nên buồn nữa, liền ôm thật chặt cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, “Cảm ơn nàng…”
Còn chưa dứt lời, vùng eo đột nhiên đau đến thắt lại từng cơn, cơ thể chàng chợt run lên, hít một hơi khí lạnh, bàn tay đang đặt trên eo Sở Sở cũng bắt đầu cứng đờ, trong nháy mắt cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Sở Sở vội vàng nhỏm người lên nhìn chàng, “Vương gia, chàng lại đau à?”
Tiêu Cẩn Du cắn răng chịu đau, nở nụ cười miễn cưỡng, “Không sao… Không sao đâu…”
Sở Sở nôn nóng đến mức mắt đỏ ngầu, đôi tay nhỏ bé sờ loạn trên người chàng, “Rốt cục là chàng đau chỗ nào?”
Cứ để nàng lần mò xuống dưới không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, Tiêu Cẩn Du đành phải thành thật , “Thắt lưng… chỗ eo…”
Sở Sở lập tức không sờ loạn nữa, Tiêu Cẩn Du vừa mới thở phào một hơi, Sở Sở đã cởi y phục chàng ra, lùi người xuống dưới , hôn nhẹ mấy cái lên vùng da trắng bệch trên eo Tiêu Cẩn Du.
Tiêu Cẩn Du sợ đến mức toàn thân cứng đờ, “Sở Sở, nàng làm gì vậy…”
Sở Sở không nói gì, lúc này nàng đang tập trung hôn xung quanh vùng eo Tiêu Cẩn Du. Nơi mẫn cảm bị đối xử như thế, chàng chỉ cảm thấy tác dụng của rượu thuốc lại dần dần tới rồi, toàn thân chàng nóng rực, gương mặt trắng bệch bỗng biến thành đỏ hồng, hơi thở loạn nhịp.
“Sở Sở, nàng đừng… đừng….”
Cuối cùng Sở Sở cũng dừng lại, lúc này lý trí đáng thương của Tiêu Cẩn Du cũng bị đốt thành tro rồi, trí não rối như tơ vò, cắn răng kìm nén không để bản thân phát ra âm thanh gì khiến chàng muốn đập đầu tự tử.
“Chàng còn đau không?”
Giờ thì dù có đau chàng cũng không dám nói đau nữa, “Không đau… không đau tí nào…”
Lúc này Sở Sở mới kéo chăn chui về nằm trong lòng chàng, rồi ôm lấy chàng, cười đầy đắc ý, “Hồi em còn bé nếu như bị ngã, bà nội sẽ hôn nhẹ vào chỗ đó, hôn vài cái là sẽ hết đau luôn!”
“…!”
***
Tiêu Cẩn Du không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào nữ, chỉ nhớ là sau khi Sở Sở ngủ được một lúc chàng mới ngủ. Khi vừa mở mắt ra thì trời đã sáng rồi, vừa liếc mắt liền thấy Cảnh Dực đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, nheo đôi mắt hồ ly cong khóe miệng, nhìn ngực chàng với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiêu Cẩn Du cúi đầu nhìn, suýt chút nữa thì tắt thở.
Hóa ra tối qua Sở Sở cản không cho chàng mặc lại y phục, lúc ấy đầu óc chàng cũng loạn nên quên hết mọi chuyện, bây giờ Sở Sở y phục lộn xộn nằm úp trên bộ ngực trần của chàng, chăn cũng trượt xuống dưới một đoạn, vừa đúng lúc trượt xuống nơi như ẩn như hiện, khiến người ta liên tưởng nhiều thứ.
Tiêu Cẩn Du lạnh mặt kéo chen che kín mình và Sở Sở, hạ thấp cả hỏa khí và âm thanh xuống nói, “Cậu tới đây làm gì?”
Cảnh Dực cong miệng, “Huynh yên tâm, hai cha con họ Sở có việc tới nha môn rồi, ông nội Sở đi hái thuốc cho huynh, bà nội Sở ra ngoài mua đồ, trong nhà không có ai cả, ta chỉ muốn vào thăm xem huynh ở nhà vợ thế nào.. xem ra cũng chẳng có gì đáng sợ đâu nhỉ…”
Tiêu Cẩn Du liếc mắt hung dữ nhìn qua, Cảnh Dực đứng bật dậy, “Ta tới báo án!”
Sở Sở nghe thấy tiếng ồn, mơ màng tỉnh lại, thấy Cảnh Dực đứng bên giường, lập tức bò dậy, ngạc nhiên hỏi, “Cảnh đại ca, huynh tới rồi?”
Nàng vừa ngồi dậy thì chăn cũng trượt xuống, thân thể Tiêu Cẩn Du vừa che lại lập tức lộ ra hết sạch.
Cảnh Dực vừa nhìn thì đuôi lông mày hơi vểnh lên, cái người ngày nào cũng tự chà đạp cơ thể mình, sao da thịt lại mềm mại trắng trẻo hơn cả y nữa chứ, đây là đạo lý gì chứ…
Cảnh Dực nở nụ cười hiền lành, nhìn sắc mặt Tiêu Cẩn Du xanh lét luống cuống tay chân che kín quần áo mình, “Ta tới đưa Vương gia đến huyện nha ở vài ngày.”
Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, Sở Sở đã nhào lên ôm lấy chàng, “Không được! Chàng đã hứa sẽ ở lại nhà ta đón năm mới rồi mà!”
Cảnh Dực cười khổ, “Nếu huynh ấy ở lại nhà cô, chắc chắn sẽ không qua được tết năm nay.”
Trong chốc lát Sở Sở nghe không hiểu gì cả, Tiêu Cẩn Du khẽ đẩy nàng ra, chống tay ngồi dậy, hơi chau mày nhìn về phía Cảnh Dực, “Vì sao?”
Cảnh Dực nhìn về phía Sở Sở một cái, Tiêu Cẩn Du nhẹ gật đầu.
Cảnh Dực hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khổ, “Không được không được, vẫn nên để mấy cậu thị vệ nói cho huynh biết đi… Ta sợ nếu nói lúc này, mười ngày nửa tháng tới huynh lại chẳng ăn được gì …”
Sở Sở không hiểu gì cả nhìn Cảnh Dực, “Vì sao chứ?”
Tiêu Cẩn Du im lặng hít sâu một hơi, “Nói đi… Ta đã ăn phải thứ gì?”
“Thật ra cũng không có gì… Huynh đừng hỏi nữa, mau chóng dọn dẹp đồ đạc rồi đi theo ta …”
Sở Sở bò dậy nhảy xuống giường, dang hai tay chặn phía trước Tiêu Cẩn Du, tức giận nhìn Cảnh Dực, “Nếu huynh không nói lý do thì ta sẽ không cho chàng đi… Chàng cũng đã đồng ý với ông nội là sẽ đón năm mới ở nhà ta rồi! Năm nào cũng thế!”
Cảnh Dực đáng thương nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, nhìn một lúc lâu thì thấy chàng cũng không có ý muốn đi, đành thở dài, “Huynh muốn ta nói, sau này đau dạ dày cũng đừng trách ta… Không phải ăn phải gì đâu mà là do nguồn nước ở đây có vấn đề…”
Sở Sở không phục trừng mắt nhìn Cảnh Dực, ” Nước thì sao chứ? Cả nhà ta đều lấy nước từ con sông nhỏ phía sau hậu viện, nước ấy chảy từ trên núi xuống, vừa ngọt vừa sạch!”
Cảnh Dực lắc đầu cười khổ, “Cùng vì dòng nước ấy chảy từ trên núi xuống…” Y nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, “Thị vệ đã kiểm tra đồ ăn tối hôm qua huynh ăn, phát hiện mọi thứ đều bình thường, nên đã nghi rằng nguồn nước có vấn đề.”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu.
“Nhà họ Sở không đào giếng nên nguồn nước sinh hoạt đều được lấy từ con sông phía sau hậu viện… Thị vệ đi dọc theo con sông đó tìm kiếm, sau khi đến được núi Phượng Hoàng, thì phát hiện nước ở nơi này chảy qua một hang động…” Cảnh Dực ngừng lại một chút, nhìn chàng bằng ánh mắt đầy đồng cảm, “Trong hang chất đầy tay chân đầu và xác người chết, theo như cậu ta nói thì có thể phải chặt đến hàng trăm người mới có thể chất thành đống như vậy, đại bộ phận đều đã thối rữa chảy thành nước, tất cả đều chảy xuống con sông ấy…”
Trong dạ dày Tiêu Cẩn Du cuộn lên từng cơn, chàng yên lặng giơ tay lên che miệng, lúc này chàng mới hiểu tâm trạng Đường Nghiêm khi y nói cả đời sẽ không muốn ăn xương sườn nữa…
Lấy tay chạm vào thi thể và dùng miệng chạm vào thi thể, dù sao cũng là hai cảm giác khác nhau…
Cảnh Dực nhìn gương mặt như nuốt phải ruồi của Tiêu Cẩn Du lúc này thì vô cùng thỏa mãn, y quay ra nhìn Sở Sở, tiểu nha đầu trợn tròn mắt mà nhìn y, có vẻ đã sợ đến ngây người.
Nàng mà cũng buồn nôn vì đám thi thể đó sao…
Cảnh Dực vô cùng hứng thú với khung cảnh lúc này, chợt nghe Sở Sở kêu lên, “Ta chưa từng thấy một vụ án nào có nhiều người chết như thế đâu!”
Cảnh Dực suýt nữa thì té ngã, nha đầu kia ăn gì để lớn vậy…
Tiêu Cẩn Du im lặng không nói kéo Sở Sở về bên cạnh, sắc mặt xanh lét nhìn Cảnh Dực, “Trình Hoài Đức có biết không?”
Cảnh Dực lắc đầu, “Ta chưa nói với hắn, thị vệ nói lại với ta, ta liền tới tìm huynh.”
Tiêu Cẩn Du nhíu mày, “Bọn họ đâu, sao không đích thân tới báo cáo?”
“Hôm qua cậu ta đã uống mấy ngụm nước ở đây, lúc này đang nôn mửa, nào dám tới gặp huynh…”
“…”
Sở Sở kéo tay áo Tiêu Cẩn Du, mím môi, “Vương gia, chàng đừng đi điều tra vụ án này nữa..”
Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, “Vì sao?”
“Nhiều thi thể thối rữa như vậy, ngộ nhỡ chàng chạm phải thứ gì bẩn thỉu thì sao ?!”
Tiêu Cẩn Du cười yếu ớt, “Được, ta không đi….” giọng chàng trầm xuống, “Cảnh Dực, vụ án này giao lại cho cậu, cậu tới báo với Trịnh Hoài Đức, đừng nhắc tới tên ta.”
Cảnh Dực suýt chút nữa khóc luôn, “Vương gia, hơn trăm người chết đấy…”
Đuôi lông mày Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch, “Hai ngày nữa là sang năm mới rồi, tích thêm âm đức cũng không có gì xấu.”
Cảnh Dực đang muốn cào tường mấy cái cho bõ ghét, chợt nghe Sở Sở nghiêm túc lại không nỡ nói với Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, hay chàng cứ tới nhà Trịnh Huyện lệnh ở đi! Nhà Trịnh Huyện lệnh có mấy giếng nước, nước nhà ngài ấy chắc chắn sạch sẽ…”
Cảnh Dực vội vàng nói, “Đúng đúng đúng… Huynh tới huyện nha đi! Ở đây ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì, đám côn đồ trong vương phủ không chừng sẽ lột da ta mất…”
Tiêu Cẩn Du không thèm để ý tới y, kéo tay Sở Sở hỏi, “Nàng nói cho ta biết, vì sao trong nhà không đào giếng nước?”
Sở Sở cắn cắn môi, cúi đầu, “Nhà em ngay cạnh sông, dùng nước sông cũng được…đào giếng thì tốn rất nhiều tiền…”
Lúc này Tiêu Cẩn Du mới nhìn về phía Cảnh Dực, “Hôm nay trước khi trời tối, cậu tìm người về đào giếng cho ta, ta muốn đón năm mới ở nhà.”
“Vương gia…”
Sở Sở hào hứng ôm chặt chàng, “Vương gia, chàng là tuyệt nhất!”
“Nhưng mà có điều kiện đấy… Nàng phải giúp Cảnh Dực phá án.”
“Không thành vấn đề!”
Hôm nay độc thi đột nhiên phát tác quả thực có chút kỳ lạ.
Chỉ cần tiếp xúc với những thứ thối rữa thì độc thi sẽ phát tác, vì thế có thể khẳng định không phải ở nơi nào khác, nhất định là trong Sở gia này.
Mặc dù nhà họ Sở làm công việc nhận xác khâm liệm để mưu sinh, nhưng công việc đều được xử lý trong căn phòng nhỏ ở gian phía sau, đồ đạc của người chết vốn không thể lẫn trong đồ dùng sinh hoạt hàng ngày được.
Trước khi phát độc thì chỉ có Sở Sở chạm vào chàng, mà nàng thì ở bên cạnh chàng cả ngày, vốn chẳng hề chạm qua thứ gì khả nghi.
Nếu như vậy, thứ có vấn đề chắc hẳn là mấy miếng đồ ăn chàng vừa ăn qua loa.
Canh xương sườn, cơm tẻ, rau xào củ từ, rau cần xào thịt thái sợi.
Nhà họ Sở đã có mấy đời làm nghề khám nghiệm tử thi, xác xuất để thi thể lẫn vào thức ăn trên bàn quả thật rất nhỏ.
Nhưng nếu không phải vì mấy miếng cơm đó thì….
Tác dụng của rượu thuốc dần phát tác, Tiêu Cẩn Du vừa suy nghĩ được một lúc thì bất tỉnh ngủ mê man. Lúc tỉnh giấc vì cơn đau hành hạ thì khi ấy trời đã sáng rồi, chàng vừa mở mắt ra đã thấy Sở Sở ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, đầu gối lên cánh tay nằm sấp bên cạnh chàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, có vẻ như đang ngủ say.
Tiêu Cẩn Du vươn tay xoa nhẹ lên vai Sở Sở, thấp giọng gọi nàng một tiếng, Sở Sở liền lập tức ngồi dậy, xoa mắt mơ mơ màng màng nói, “Chàng tỉnh rồi à… Em đã nấu thuốc rồi, chàng phải uống thuốc…” nói xong thì cầm bát thuốc trên chiếc bàn đặt bên cạnh giường, vừa mới cầm lên thì chau mày, “Cũng đã nguội hết rồi… Chàng chờ một lát, em xuống bếp hâm lại thuốc cho chàng.”
Tiêu Cẩn Du vươn tới giữ chặt tay nàng, mượn chút ánh sáng mờ nhạt nhận ra nàng đang trong cơn ngái ngủ, tự dưng trong lòng ấm áp đến lạ, chàng nhẹ giọng nói, “Thôi… Để lát nữa, nàng ngủ một giấc đã…”
Sở Sở lắc đầu, “Ông nội nói, chàng mà tỉnh thì phải uống thuốc.”
“Ta muốn ngủ một lát nữa…”
Sở Sở để bát thuốc xuống, quay lại ngồi trên ghế, “Vậy chàng ngủ đi, em ngồi đây ngắm chàng.”
Tiêu Cẩn Du vỗ nhẹ phần giường trống bên cạnh mình, “Nàng lên đây nằm đi…”
“Được.”
Sở Sở cởi áo ngoài bò lên giường rồi chui vào chăn, nàng dè dặt rúc vào lòng Tiêu Cẩn Du, cách một lớp y phục mỏng nàng chạm lên cơ thể gầy gò của chàng, nhẹ đến mức cứ như sợ nó sẽ vỡ ra vậy, nàng vểnh cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, “Ông nội nói, nếu độc thi mà ngấm vào xương tủy, thì sau khi phát tác sẽ khiến người ta đau đến chết đi sống lại… Sao chàng có thể im lặng chẳng rên một tiếng?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, gương mặt buồn bã kia cũng khiến chàng đau lòng không thôi, “Chẳng đau đến mức đó đâu…”
“Tại sao chàng lại bị nhốt trong quan tài vậy?”
Tiêu Cẩn Du nhợt nhạt cười khổ, “Ngốc lắm… đúng không?”
Sở Sở lập tức ôm chàng thật chặt, “Không đâu!” ôm chặt một lúc rồi lại hỏi, “Chàng đã bắt được kẻ đó chưa?”
“Đường Nghiêm đã bắt được kẻ đó rồi giết tại chỗ…”
“Giết là đúng! Đường bổ đầu thật lợi hại!”
“Ừm…”
Sở Sở im lặng một lúc rồi đột nhiên nói, “Vương gia, sau này em sẽ không tìm Lục Phiến Môn nữa.”
Tiêu Cẩn Du khẽ run, chàng còn tưởng rằng cả đời này sẽ không được nghe nàng nói câu đó nữa chứ, “Vì sao…”
“Sau này em sẽ phụ chàng phá án, chàng phá án còn em sẽ giúp chàng nghiệm thi, không để căn bệnh đó phát tác nữa.”
Trong chốc lát Tiêu Cẩn Du không biết nên vui hay nên buồn nữa, liền ôm thật chặt cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, “Cảm ơn nàng…”
Còn chưa dứt lời, vùng eo đột nhiên đau đến thắt lại từng cơn, cơ thể chàng chợt run lên, hít một hơi khí lạnh, bàn tay đang đặt trên eo Sở Sở cũng bắt đầu cứng đờ, trong nháy mắt cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Sở Sở vội vàng nhỏm người lên nhìn chàng, “Vương gia, chàng lại đau à?”
Tiêu Cẩn Du cắn răng chịu đau, nở nụ cười miễn cưỡng, “Không sao… Không sao đâu…”
Sở Sở nôn nóng đến mức mắt đỏ ngầu, đôi tay nhỏ bé sờ loạn trên người chàng, “Rốt cục là chàng đau chỗ nào?”
Cứ để nàng lần mò xuống dưới không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, Tiêu Cẩn Du đành phải thành thật , “Thắt lưng… chỗ eo…”
Sở Sở lập tức không sờ loạn nữa, Tiêu Cẩn Du vừa mới thở phào một hơi, Sở Sở đã cởi y phục chàng ra, lùi người xuống dưới , hôn nhẹ mấy cái lên vùng da trắng bệch trên eo Tiêu Cẩn Du.
Tiêu Cẩn Du sợ đến mức toàn thân cứng đờ, “Sở Sở, nàng làm gì vậy…”
Sở Sở không nói gì, lúc này nàng đang tập trung hôn xung quanh vùng eo Tiêu Cẩn Du. Nơi mẫn cảm bị đối xử như thế, chàng chỉ cảm thấy tác dụng của rượu thuốc lại dần dần tới rồi, toàn thân chàng nóng rực, gương mặt trắng bệch bỗng biến thành đỏ hồng, hơi thở loạn nhịp.
“Sở Sở, nàng đừng… đừng….”
Cuối cùng Sở Sở cũng dừng lại, lúc này lý trí đáng thương của Tiêu Cẩn Du cũng bị đốt thành tro rồi, trí não rối như tơ vò, cắn răng kìm nén không để bản thân phát ra âm thanh gì khiến chàng muốn đập đầu tự tử.
“Chàng còn đau không?”
Giờ thì dù có đau chàng cũng không dám nói đau nữa, “Không đau… không đau tí nào…”
Lúc này Sở Sở mới kéo chăn chui về nằm trong lòng chàng, rồi ôm lấy chàng, cười đầy đắc ý, “Hồi em còn bé nếu như bị ngã, bà nội sẽ hôn nhẹ vào chỗ đó, hôn vài cái là sẽ hết đau luôn!”
“…!”
***
Tiêu Cẩn Du không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào nữ, chỉ nhớ là sau khi Sở Sở ngủ được một lúc chàng mới ngủ. Khi vừa mở mắt ra thì trời đã sáng rồi, vừa liếc mắt liền thấy Cảnh Dực đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, nheo đôi mắt hồ ly cong khóe miệng, nhìn ngực chàng với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiêu Cẩn Du cúi đầu nhìn, suýt chút nữa thì tắt thở.
Hóa ra tối qua Sở Sở cản không cho chàng mặc lại y phục, lúc ấy đầu óc chàng cũng loạn nên quên hết mọi chuyện, bây giờ Sở Sở y phục lộn xộn nằm úp trên bộ ngực trần của chàng, chăn cũng trượt xuống dưới một đoạn, vừa đúng lúc trượt xuống nơi như ẩn như hiện, khiến người ta liên tưởng nhiều thứ.
Tiêu Cẩn Du lạnh mặt kéo chen che kín mình và Sở Sở, hạ thấp cả hỏa khí và âm thanh xuống nói, “Cậu tới đây làm gì?”
Cảnh Dực cong miệng, “Huynh yên tâm, hai cha con họ Sở có việc tới nha môn rồi, ông nội Sở đi hái thuốc cho huynh, bà nội Sở ra ngoài mua đồ, trong nhà không có ai cả, ta chỉ muốn vào thăm xem huynh ở nhà vợ thế nào.. xem ra cũng chẳng có gì đáng sợ đâu nhỉ…”
Tiêu Cẩn Du liếc mắt hung dữ nhìn qua, Cảnh Dực đứng bật dậy, “Ta tới báo án!”
Sở Sở nghe thấy tiếng ồn, mơ màng tỉnh lại, thấy Cảnh Dực đứng bên giường, lập tức bò dậy, ngạc nhiên hỏi, “Cảnh đại ca, huynh tới rồi?”
Nàng vừa ngồi dậy thì chăn cũng trượt xuống, thân thể Tiêu Cẩn Du vừa che lại lập tức lộ ra hết sạch.
Cảnh Dực vừa nhìn thì đuôi lông mày hơi vểnh lên, cái người ngày nào cũng tự chà đạp cơ thể mình, sao da thịt lại mềm mại trắng trẻo hơn cả y nữa chứ, đây là đạo lý gì chứ…
Cảnh Dực nở nụ cười hiền lành, nhìn sắc mặt Tiêu Cẩn Du xanh lét luống cuống tay chân che kín quần áo mình, “Ta tới đưa Vương gia đến huyện nha ở vài ngày.”
Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, Sở Sở đã nhào lên ôm lấy chàng, “Không được! Chàng đã hứa sẽ ở lại nhà ta đón năm mới rồi mà!”
Cảnh Dực cười khổ, “Nếu huynh ấy ở lại nhà cô, chắc chắn sẽ không qua được tết năm nay.”
Trong chốc lát Sở Sở nghe không hiểu gì cả, Tiêu Cẩn Du khẽ đẩy nàng ra, chống tay ngồi dậy, hơi chau mày nhìn về phía Cảnh Dực, “Vì sao?”
Cảnh Dực nhìn về phía Sở Sở một cái, Tiêu Cẩn Du nhẹ gật đầu.
Cảnh Dực hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khổ, “Không được không được, vẫn nên để mấy cậu thị vệ nói cho huynh biết đi… Ta sợ nếu nói lúc này, mười ngày nửa tháng tới huynh lại chẳng ăn được gì …”
Sở Sở không hiểu gì cả nhìn Cảnh Dực, “Vì sao chứ?”
Tiêu Cẩn Du im lặng hít sâu một hơi, “Nói đi… Ta đã ăn phải thứ gì?”
“Thật ra cũng không có gì… Huynh đừng hỏi nữa, mau chóng dọn dẹp đồ đạc rồi đi theo ta …”
Sở Sở bò dậy nhảy xuống giường, dang hai tay chặn phía trước Tiêu Cẩn Du, tức giận nhìn Cảnh Dực, “Nếu huynh không nói lý do thì ta sẽ không cho chàng đi… Chàng cũng đã đồng ý với ông nội là sẽ đón năm mới ở nhà ta rồi! Năm nào cũng thế!”
Cảnh Dực đáng thương nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, nhìn một lúc lâu thì thấy chàng cũng không có ý muốn đi, đành thở dài, “Huynh muốn ta nói, sau này đau dạ dày cũng đừng trách ta… Không phải ăn phải gì đâu mà là do nguồn nước ở đây có vấn đề…”
Sở Sở không phục trừng mắt nhìn Cảnh Dực, ” Nước thì sao chứ? Cả nhà ta đều lấy nước từ con sông nhỏ phía sau hậu viện, nước ấy chảy từ trên núi xuống, vừa ngọt vừa sạch!”
Cảnh Dực lắc đầu cười khổ, “Cùng vì dòng nước ấy chảy từ trên núi xuống…” Y nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, “Thị vệ đã kiểm tra đồ ăn tối hôm qua huynh ăn, phát hiện mọi thứ đều bình thường, nên đã nghi rằng nguồn nước có vấn đề.”
Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu.
“Nhà họ Sở không đào giếng nên nguồn nước sinh hoạt đều được lấy từ con sông phía sau hậu viện… Thị vệ đi dọc theo con sông đó tìm kiếm, sau khi đến được núi Phượng Hoàng, thì phát hiện nước ở nơi này chảy qua một hang động…” Cảnh Dực ngừng lại một chút, nhìn chàng bằng ánh mắt đầy đồng cảm, “Trong hang chất đầy tay chân đầu và xác người chết, theo như cậu ta nói thì có thể phải chặt đến hàng trăm người mới có thể chất thành đống như vậy, đại bộ phận đều đã thối rữa chảy thành nước, tất cả đều chảy xuống con sông ấy…”
Trong dạ dày Tiêu Cẩn Du cuộn lên từng cơn, chàng yên lặng giơ tay lên che miệng, lúc này chàng mới hiểu tâm trạng Đường Nghiêm khi y nói cả đời sẽ không muốn ăn xương sườn nữa…
Lấy tay chạm vào thi thể và dùng miệng chạm vào thi thể, dù sao cũng là hai cảm giác khác nhau…
Cảnh Dực nhìn gương mặt như nuốt phải ruồi của Tiêu Cẩn Du lúc này thì vô cùng thỏa mãn, y quay ra nhìn Sở Sở, tiểu nha đầu trợn tròn mắt mà nhìn y, có vẻ đã sợ đến ngây người.
Nàng mà cũng buồn nôn vì đám thi thể đó sao…
Cảnh Dực vô cùng hứng thú với khung cảnh lúc này, chợt nghe Sở Sở kêu lên, “Ta chưa từng thấy một vụ án nào có nhiều người chết như thế đâu!”
Cảnh Dực suýt nữa thì té ngã, nha đầu kia ăn gì để lớn vậy…
Tiêu Cẩn Du im lặng không nói kéo Sở Sở về bên cạnh, sắc mặt xanh lét nhìn Cảnh Dực, “Trình Hoài Đức có biết không?”
Cảnh Dực lắc đầu, “Ta chưa nói với hắn, thị vệ nói lại với ta, ta liền tới tìm huynh.”
Tiêu Cẩn Du nhíu mày, “Bọn họ đâu, sao không đích thân tới báo cáo?”
“Hôm qua cậu ta đã uống mấy ngụm nước ở đây, lúc này đang nôn mửa, nào dám tới gặp huynh…”
“…”
Sở Sở kéo tay áo Tiêu Cẩn Du, mím môi, “Vương gia, chàng đừng đi điều tra vụ án này nữa..”
Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, “Vì sao?”
“Nhiều thi thể thối rữa như vậy, ngộ nhỡ chàng chạm phải thứ gì bẩn thỉu thì sao ?!”
Tiêu Cẩn Du cười yếu ớt, “Được, ta không đi….” giọng chàng trầm xuống, “Cảnh Dực, vụ án này giao lại cho cậu, cậu tới báo với Trịnh Hoài Đức, đừng nhắc tới tên ta.”
Cảnh Dực suýt chút nữa khóc luôn, “Vương gia, hơn trăm người chết đấy…”
Đuôi lông mày Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch, “Hai ngày nữa là sang năm mới rồi, tích thêm âm đức cũng không có gì xấu.”
Cảnh Dực đang muốn cào tường mấy cái cho bõ ghét, chợt nghe Sở Sở nghiêm túc lại không nỡ nói với Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, hay chàng cứ tới nhà Trịnh Huyện lệnh ở đi! Nhà Trịnh Huyện lệnh có mấy giếng nước, nước nhà ngài ấy chắc chắn sạch sẽ…”
Cảnh Dực vội vàng nói, “Đúng đúng đúng… Huynh tới huyện nha đi! Ở đây ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì, đám côn đồ trong vương phủ không chừng sẽ lột da ta mất…”
Tiêu Cẩn Du không thèm để ý tới y, kéo tay Sở Sở hỏi, “Nàng nói cho ta biết, vì sao trong nhà không đào giếng nước?”
Sở Sở cắn cắn môi, cúi đầu, “Nhà em ngay cạnh sông, dùng nước sông cũng được…đào giếng thì tốn rất nhiều tiền…”
Lúc này Tiêu Cẩn Du mới nhìn về phía Cảnh Dực, “Hôm nay trước khi trời tối, cậu tìm người về đào giếng cho ta, ta muốn đón năm mới ở nhà.”
“Vương gia…”
Sở Sở hào hứng ôm chặt chàng, “Vương gia, chàng là tuyệt nhất!”
“Nhưng mà có điều kiện đấy… Nàng phải giúp Cảnh Dực phá án.”
“Không thành vấn đề!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.