Nương Tử Là Pháp Y

Chương 49: Viên thuốc tứ hỉ (8)

Thanh Nhàn Nha Đầu

07/04/2020

Khi Tiêu Cẩn Du về đến Sở gia thì đã là chiều muộn rồi, đi từ xa chàng đã thấy Sở Sở đứng ngoài cửa nhìn quanh bốn phía, khi vừa thấy chàng ở phía xa, nàng lập tức chạy đến, vội vàng nói, “Chàng đi đâu vậy! Lúc em ra khỏi nhà chứa xác đã không thấy chàng đâu rồi, cứ tưởng chàng về nhà trước, hóa ra về nhà cũng chẳng thấy… Em còn tưởng chàng đi lạc, đang định ra ngoài tìm chàng!”

Tiêu Cẩn Dư cảm thấy hơi khó xử, trong vòng nửa canh giờ sau khi rời khỏi nha môn quả thực chàng đã bị lạc.

Đã quen với những con đường lớn ngang dọc ở kinh thành, nên những con đường quanh co nhiều hẻm nhỏ như ở vùng sông nước này khiến chàng hơi đau đầu, chỉ cần không để ý chút thôi đã chẳng biết mình đang ở đâu rồi, nhà nào nhà nấy đều đóng kín cửa chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, ngay cả một người hỏi đường cũng không có.

Xét thấy hai ngày qua bản thân chàng ở Sở gia đã mất hết mặt mũi đến mức tổ tiên hoàng đế nhà mình cũng chẳng nhận ra nữa, giờ mà bảo chàng đi gõ cửa nhà người ta nói mình đi lạc, thì chàng không dám.

May mà thị vệ chàng phái đi điều tra phủ Ngô quận vương vội vã có việc đến bẩm báo, nên mới tìm được Tiêu Cẩn Du đang đi loanh quanh trong ngõ hẻm.

Vẻ mặt Tiêu Cẩn Du bình tĩnh lảng tránh chuyện này, “Ta đi mua vài thứ.”

Lúc này Sở Sở mới nhìn thấy đòn gánh trên vai người thị vệ đứng phía sau chàng, hai bên đầu đòn gánh mỗi bên treo một cái giỏ lớn làm bằng trúc, nặng trịch đến mức đè đòn gánh đến cong cả lại,

Sở Hà nghe có tiếng nói chuyện bên ngoài liền đi từ trong nhà ra, vừa thấy Tiêu Cẩn Du thì cười vui vẻ, “Huynh nói rồi mà, người lớn như vậy, không điên không ngốc, sao có thể đi lạc được!”

Khóe miệng Tiêu Cẩn Du co giật, nhắm mắt nói, “Vâng… Hôm nay ta mới nhớ là chưa chuẩn bị quà cho lễ mừng năm mới, mà các cửa hàng trong trấn đều đã đóng cửa hết rồi, phải vào huyện mua đồ nên chưa kịp nói với người trong nhà một tiếng, đã để mọi người lo lắng rồi.”

Sở Hà nhìn đống đồ trong đòn gánh, cười khà khà gãi đầu một cái, “Chưa có ai tặng quả mừng năm mới cho nhà chúng ta đâu… Quan lớn mấy cậu thật cầu kỳ mà!”

“Nên làm , nên làm thôi…”

Cứ nói thêm nữa không chừng mất luôn mặt cả dòng họ…

Sở Hà dẫn thị vệ đi cất những thứ đồ kia, Sở Sở nhìn hai cái giỏ lớn nặng đến mức không nâng lên được, mím môi một cái, quay đầu lại nhỏ giọng nói, “Vương gia, chàng không cần… làm thế đâu.”

Tiêu Cẩn Du hơi ngẩn ra, “Hả?”

Sở Sở cúi đầu, chân mày thanh tú hơi nhíu lại phía cuối đôi mắt đẹp, Tiêu Cẩn Du khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, liền thấy rất rõ.

“Chàng tốt với nhà em quá, em không xứng với chàng.”

Tiêu Cẩn Du vừa bực mình vừa buồn cười, kéo Sở Sở tới nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, “Nàng sợ ông bà nội thích ta hơn nàng hay sao?”

Sở Sở vội vàng lắc đầu, “Không phải!”

“Vậy thì vì sao ?”

Sở Sở cúi đầu cắn cắn môi, trên hai gò má trắng nõn phiếm hồng, “Nếu chàng cứ tốt như vậy, em cũng chẳng biết làm gì tốt hơn cho chàng nữa….”

Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, nụ cười ngập tràn, chàng cầm đôi tay nhỏ bé ấm nóng, nghiêm túc đặt một nụ hôn trên mu bàn tay non mịn ấy, “Nàng đã tốt với ta lắm rồi, ta đang nghĩ cách để so được với nàng đây.”

“Nhất định là chàng lại lừa em…”

“Sang năm mới rồi, ta không lừa nàng.”

“Thật à?”

Tiêu Cẩn Du nghiêm túc gật đầu.

Sở Sở cười đến tít cả mắt, “Chàng tốt nhất!”

“Nàng cũng vậy…”

***

Sở Sở xuống bếp giúp bà nội nấu cơm tất niên, Tiêu Cẩn Du tự đẩy xe lăn vào nhà, vừa mới vào cửa đã bị ông nội Sở đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách liếc mắt nhìn qua, giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Ông nội Sở vung gậy lên chỉ chỉ hai chiếc giỏ lớn trong góc nhà, “Cậu mua nhiều… đồ như thế là muốn làm gì vậy?”

Sở Hà và hai người thị vệ đều đứng ở góc nhà song song với hai cái giỏ lớn, sống lưng đứng thẳng, đầu cúi xuống nhìn ngón chân, cứ như mấy đứa trẻ bị phạt đứng vì hái trộm đào.

Tiêu Cẩn Du giật mình, trong đầu chuẩn bị qua lý do rồi mới nói, “Con tới hơi vội nên chưa chuẩn bị được quà mừng năm mới, hôm nay muốn mua một ít đồ cho nhà mình, có chỗ nào xơ xót, mong ông nội không trách tội.”

Lúc bàn nghị sự trên triều đình chàng cũng chưa từng căng thẳng như vậy…



Ông nội Sở cầm gậy gõ rầm xuống đất một cái, “Dù Sở nha đầu không có ai lấy, nhà chúng ta cũng không cần đứa cháu rể như cậu! Mau cầm đồ rồi đi đi!”

Thị vệ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc Tiêu Cẩn Du liếc mắt nhìn sang, cả hai đều không dám làm gì.

“Ông nội bớt giận…” Có nghĩ đến sang năm thì chắc chàng cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, Tiêu Cẩn Du bình tĩnh lại, “Vãn bối ngu dốt, không biết đã làm sai điều gì, xin ông nội nói rõ.”

Ria mép ông nội Sở rung lên, “Ta đã sớm nhắc Sở nha đầu, gả cho ai thì cũng không được gả cho người nhà quan được! Nếu không phải thấy cậu hiền lành, lại có ý muốn lấy Sở nha đầu, ta đã đuổi cậu ra khỏi nhà từ lâu! Bây giờ mới có vài ngày đã lòi đuôi ra,… Ngày hôm qua thì không biết cho heo ăn, mới nói cậu hai câu thì cậu lại đi mua lễ tới, mua hai bình rượu thôi cùng được, nhưng lên tận huyện xách bao lớn bao nhỏ mang về thế này… Ta thấy cậu cũng chẳng khác gì mấy tên quan lớn ấy, hưởng bổng lộc triều đình, tham tiền của bách tính, người thì tàn tật! Nếu như gả Sở nha đầu cho cậu, không chừng cũng phải gánh báo ứng cùng cậu!”

Tiêu Cẩn Du bị mắng cẩu huyết ngập đầu, ông nội Sở có vẻ đã tức lắm rồi.

Thảo nào Sở Sở muốn chàng dùng thân phận thương nhân bán trà để tới nhà cầu hôn.

Tiêu Cẩn Du cúi đầu chắp tay khom lưng nói, “Xin ông nội cho con nói mấy câu… Tuy vãn bối là quan ở kinh thành, nhưng cũng không có phẩm cấp gì cả, cũng không được cấp lương bổng gì, mọi chi phí chi tiêu trong nhà đều nhờ vào sự phù hộ của tổ tông, mấy cửa hàng kinh doanh được nên cũng không buôn bán qua lại với nhiều người… Thuở nhỏ con đã mất cha mất mẹ, không hiểu chuyện hiếu kính trưởng bối, có chỗ nào mạo phạm cũng mong ông nội thông cảm nhiều hơn.”

Ông nội Sở sửng sốt một lúc, lồng ngực phập phồng, vẻ mặt tức giận gõ gậy một cái, “Cậu nói vậy là…có ý gì ?!”

“…”

Sở Hà vội nói, “Ông nội, cậu ấy nói là dù cậu ấy làm quan thì triều đình cũng không trả lương cho cậu ấy, là kiểu làm không công, nhà cậu ấy sống là nhờ vào việc buôn bán làm ăn, có tổ tông phù hộ, tự bản thân kiếm tiền, không phải tham quan… Cha mẹ cậu ấy mất sớm, không có ai dạy dỗ, không biết cách hiếu kính ông nội, cũng rất đáng thương mà…”

Ông nội Sở không nhịn được, cả gương mặt đỏ bừng, gõ gậy rầm một cái, liếc Sở Hà quát, “Có phải chuyện của con không ?!”

Sở Hà sợ đến mức rụt cả đầu lại.

“Vãn bối… đúng là có ý như vậy.”

“Là cái chày gỗ! Miệng lưỡi trơn tru… nào có… nào có chuyện làm quan không được trả tiền chứ!”

Tiêu Cẩn Du vươn tay vỗ nhẹ lên đùi nơi mà chàng chẳng còn cảm nhận được nữa, “Vậy ông nội xem, có vị quan nào như con không?”

Ông nội Sở nghẹn ngào.

Tiêu Cẩn Du hơi cười, “May nhờ có triều đình không vứt bỏ, cho con công việc này, con cảm kích không kịp, sao còn dám làm bậy?”

Ông nội Sở bỗng cảm thấy đua xót, gương mặt nóng lên, ông liên tục vuốt ria mép, nghiêm mặt lại, “Không phải…. không phải yếu ớt thì không thể làm quan, sau này không thể lãng phí như thế nữa, tự kiếm ra tiền cũng không được… Đó là tiền cậu vất vả mới kiếm được, phải dùng đúng mục đích.”

“Vâng.”

“Sau này… Sau này có làm chuyện gì sai, cũng không được dùng quà để lấp liếm lỗi lầm.”

“Vâng.”

“Sang năm theo Sở Sở học cách cho heo ăn.”

“… vâng”

“Ta… ta xuống bếp xem rượu thuốc ngâm thế nào đã…”

“Ông nội đi thong thả.”

Ông nội Sở chống gậy bước mấy bước liền xuống dưới nhà, Tiêu Cẩn Du nhẹ nhõm cái dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại thở phào một cái, chàng có cảm giác toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, toàn bộ áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Cứ như vừa đánh một trận lớn, với chiến thắng trong gang tấc…

Sở Hà im lặng tiến lại gần chàng, ngượng ngùng nhỏ giọng nói, “Ta vui quá nên quên nói cho cậu biết…. Ông nội chính là người thế đấy, hận mấy tên quan lớn đến nghiến răng, hận không thể bắt hết bọn hắn mà cắn cho mỗi tên một cái!”

Nhất thời Tiêu Cẩn Du cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không nhịn được vươn tay day day hai thái dương, chau mày một cái rồi mở mắt ra, “Vì sao?”

“Vì sao lại cắn cổ à?”

“…Vì sao lại hận mấy tên quan lớn?”

Sở Hà ngượng ngùng cười thật thà, “À à… Bởi vì bà nội, vốn dĩ bà nội là khuê nữ một nhà giàu có trên huyện, vì chuyện buôn bán trong nhà mà chọc phải một tên quan lớn, ầm ĩ đến mức phải tới nha môn, tên quan kia tặng nhiều lễ vật cho đại lão gia trong nha môn, tên quan đó xử tội nhà bà nội, tịch thu hết tài sản trong nhà…”



Sở Hà nói xong tay nắm chặt thành quả đấm, “Nhà bà nội không phục, cáo trạng lên cao hơn, nhưng dù bẩm báo tới đâu tên quan kia cũng dùng lễ vật tặng cho bọn chúng, cáo trạng đến đâu cũng bị xử thua phải chịu đòn, sau đó bẩm lên tới quan trên kinh thành, tên quan lớn kia đã đánh chết năm người nhà bà nội, chỉ còn mình bà nội là sống sót…”

“Lúc ấy bà nội cũng bằng tuổi Sở nha đầu bây giờ, bị đánh đến tróc da bong thịt, nhưng vẫn kiên cường kéo toàn bộ thi thể người nhà từ kinh thành về trên chiếc ván giường hỏng, đến cửa nhà ta thì quỳ xin ông cố cho bà nội mấy chiếc quan tài… Ông cố nội thấy bà nội mấy ngày còn chưa ăn cơm, trên người còn bị thương, nên đã giúp bà mai táng cho người thân, rồi giữ bà ơt lại…” Sở Hà gãi đầu cười ngây ngô, “Sau này bà nội đã trở thành bà nội của ta như giờ đó.”

“Huynh có biết vị quan xử lý vụ án năm đó là ai không?”

Sở Hà lắc đầu, “Ta cũng chỉ nghe ông nội và cha ta kể lại.. Sắp sang năm mới rồi, cậu cũng đừng nhắc lại chuyện ấy nữa, lần nào nói bà nội ta cũng rơi nước mắt… Hôm đó nghe cậu nói là quan trong kinh thành, bà nội đã trốn trong phòng khóc một lúc lâu…”

Tiêu Cẩn Du gật đầu, “Cảm ơn huynh.”

Sở Hà nhìn đôi chân Tiêu Cẩn Du, khẽ cắn môi, “Nếu cậu không bị như vậy… Nhất định có thể làm một vị quan lớn, cứ bắt hết bọn quan xấu đóng vào quan tài đi, ta sẽ đóng quan tài cho bọn chúng, không lấy tiền!”

Trong lòng Tiêu Cần Du cảm động, “Người làm có trời nhìn…. quả báo sớm muộn cũng đến, ta chờ ngày huynh đóng quan tài.”

“Được!”

Sở Hà vừa đi, thị vệ mới dám tới, y cẩn thận nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Cẩn Du, “Vương gia…”

Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Ta không sao… Các ngươi tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của phủ Ngô quận vương, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện vào đợt cuối năm này… nếu truyền tới kinh thành lại phiền phức.”

Thị vệ gật đầu, “Vâng”

“Cực khổ cho các ngươi rồi.”

“Vương gia nói quá lời, ” Thị vệ ngẩng đầu cười, “Ty chức không biết đóng quan tài, nhưng nắp quan tài thì làm được.”

Tiêu Cẩn Du mỉm cười, ” Vậy ta phải mau chóng nhét cả đám đó vào quan tài thôi.”

***

Trời tối, Sở cha bày một bàn thờ trong sân, đặt mấy bài vị lên, đốt một bát hương, Lúc đầu ông nội Sở còn không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy Tiêu Cẩn du cố gắng chống gậy đứng lên, cẩn thận quỳ trước mặt tổ tông Sở gia dập đầu chín cái, thì cảm giác tức giận cũng trôi sạch.

Người khác không biết, nhưng chính ông thì biết rất rõ, sau khi nhiễm độc thi Tiêu Cẩn Du mắc bệnh phong thấp mấy năm nay, nếu quỳ như thế thì toàn thân sẽ đau đớn bứt rứt. Nhìn Tiêu Cẩn Du nhịn đau nghiêm túc khấu tạ, trong lòng ông nội Sở nhự bị nhéo đến khó chịu, vừa thấy chàng dập đầu xong, ông vội vàng bước tới trước Sở Sở đỡ chàng ngồi xuống xe lăn, nhân cơ hội ấy nhỏ giọng nói một câu, “Trong nhà có sẵn rượu thuốc, buổi tối nói Sở nha đầu xoa cho con.”

“Cảm ơn ông nội…”

Vào nhà ngồi xuống mâm cơm, ông nội Sở kéo chậu than sang bên cạnh chỗ Tiêu Cẩn Du, rồi sai Sở Sở vào trong phòng cầm cho chàng một chiếc gối làm đệm dựa lưng, lấy chăn đắp lên đùi cho chàng, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn khiến khuôn mặt Tiêu Cẩn Du đỏ ửng lúng túng không dám mở miệng ừ chối.

Thấy Sở Hà toét miệng cười, ông nội Sở liếc mắt nhìn, “Cười gì! Phong thấp không trị dứt điểm được, phải trị từ từ, thằng bé này lại rất ngốc… Sau này mọi người phải để ý tới cậu ta một chút!”

Sở Hà le lưỡi, “Dạ!”

“Cảm ơn ông nội…”

Bà nội ôm một vò rượu từ sân sau đi vào, ông nội nhìn thấy liền xua tay, “Tôi không uống đâu,… Uống loại cháu rể mua đi!”

Bà nội Sở mím môi cười, “Vừa rôi ai nói là vứt đi mà?”

Thấy Sở Sở bĩu môi nhìn mình, ông nội Sở quẫn bách, gõ gậy một cái, mắt nhìn về phía Sở cha như hỏi tội, “Ai nói… Ai dám nói thế!”

Sở cha ngẩn người, vội nói, “A…A! Là con, chắc con… nhìn nhầm rồi, còn tưởng là lu chứa ruột mổ thi thể hôm ấy chưa đi chôn…”

Ông nội Sở hài lòng liếc mắt nhìn Sở cha , ” Con đúng là … già rồi!”

Sở cha nhìn gương mặt Tiêu Cẩn Du trắng bệch liền cười khà khà, “Con đừng sợ, những thứ ấy bình thường không để trong nhà đâu, sẽ không để dính tới con… Nếu con nhìn thấy, thì gọi chúng ra, đừng động vào mấy thứ đó.”

“Vâng…”

Bà nội Sở bê vò rượu Tiêu Cẩn Du tới, Sở Hà đổ rượu vào từng chén, rót lần lượt bắt đầu từ ông nội Sở rồi đến Sở cha, sau đó đến Tiêu Cẩn Du, ông nội Sở lấy gậy đập vào bắp chân Sở Hà một cái, “Người bệnh sao mà uống rượu được!”

Sở Hà gãi gãi đầu nhìn Tiêu Cẩn Du đồng cảm, “Nhưng mà, sang năm mới rồi… không uống một chén được sao?”

Sở cha cũng nói, “Uống một chén thôi, không sao!… lần đầu con rể tới nhà ta đón tết mà.”

Sở Sở gấp đến mức kéo tay chàng ngăn cản, Tiêu Cẩn Du vỗ nhẹ lên tay nàng, “Lần đầu tiên đến nhà, còn chưa mời rượu trưởng bối… ta uống vài chén thôi chắc cũng không sao đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Là Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook