Chương 50: Viên thuốc tứ hỉ (9)
Thanh Nhàn Nha Đầu
07/04/2020
Thấy ông nội Sở không nói gì, Sở Hà vui vẻ rót đầy rượu vào chén của Tiêu Cẩn Du và Sở Sở.
Tiêu Cẩn Du lần lượt mời mỗi người một ly từ ông nội Sở, bà ngoại, Sở cha và Sở Hà, sau khi uống bốn ly rượu thì dạ dày bắt đầu có cảm giác nóng lên. Sở Sở nhìn chàng khẽ nhíu mày, nhanh chóng múc cho chàng một chén canh, gắp một ít thức ăn vào bát chàng, Tiêu Cẩn Du đợi Sở Sở và Sở Hà kinh rượu cho trưởng bối xong, mới cầm đũa lên chậm rãi ăn.
Nói là chỉ uống vài chén, nhưng ba người đàn ông Sở gia uống vào là cao hứng hẳn lên, kéo theo Tiêu Cẩn Du cùng uống thêm vài chén, Tiêu Cẩn Du cũng không nỡ từ chỗi, uống từng ly rất thoải mái, ban đầu Sở Sở còn lo lắng, nhưng thấy Tiêu Cẩn Du uống mấy ly mà mặt không đổi sắc, nàng cũng yên lòng đứng lên giúp bà nội Sở thu dọn bát đũa.
Ngày Tiêu Cẩn Du hai tuổi thì phụ hoàng băng hà, mẫu hậu phụng chỉ tuẫn táng theo người. Trong ký ức của chàng, lễ mừng năm mới là chuyện của hàng đống người, ví dụ như bách quan lên triều chúc mừng, lễ tế tổ diễn ra hàng ngày, các tướng sĩ trong An vương phủ ăn chơi đến gà bay chó sủa, cũng có thể là chuyện của một người, ví dụ như chàng làm tổ ở Tam Viện nghĩ cách giải quyết các vụ án khẩn cấp, hoặc là nằm lì mê man trên giường bệnh ở Nhất Tâm Viên.
Mọi người trong nhà này khiến chàng có cảm giác, dường như… trước giờ chàng không hề có gia đình cũng chưa từng đón lễ mừng năm mới vậy.
Họ kể cho nhau nghe những chuyện sinh hoạt hàng hàng ngày, thoải mái bên nhau uống rượu, ngồi trong căn phòng náo nhiệt này trong lòng chàng cảm thấy vừa ấm áp vừa cô đơn, cứ như có uống bao nhiêu ly rượu cũng chẳng thể lấp đầy được.
Tiêu Cẩn Du không biết mình đã uống bao nhiêu chén, cũng không nhớ mình rời khỏi bàn ăn mà về giường nằm ngủ lúc nào, chỉ cảm thấy có một người đã cầm khăn lông cẩn thận lau mặt cho chàng, mơ màng mở mắt ra liền thấy Sở Sở ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh ngọn đèn vàng, chàng liền vươn tay kéo nàng vào lòng mình.
Sở Sở giật mình, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã vào lòng chàng.
“Chàng làm gì thế ?!”
Tiêu Cẩn Du cũng không có ý buông tay, một tay chạm lên gương mặt mịn màng đỏ rực của Sở Sở, ngón tay thon dài mà lạnh tanh nhẹ nhàng miết theo từng đường nét trên gương mặt thanh tú của nàng, chàng nhỏ giọng nói, “Bao giờ ta mới được lấy nàng đây…”
Sở Sở thấy hơi ngứa liền kéo tay chàng ra, “Chàng uống say rồi… lúc nãy còn nôn nhiều lắm, giờ chàng còn khó chịu không?”
Dường như Tiêu Cẩn Du không nghe lời nàng nói, ánh mắt mê ly mà nóng bỏng nhìn nàng, “Nàng lấy ta đi…”
Sở Sở cười khanh khách không ngừng, bàn tay nhỏ bé ấm áp sờ lên trán Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, chàng say quá rồi đấy… Đương nhiên là em phải lấy chàng rồi, trên thánh chỉ của hoàng thượng viết rất rõ, ngày mùng tám tháng hai em sẽ lấy chàng! Chàng cũng cầu hôn rồi, mà ông bà nội và cha em cũng bằng lòng rồi.”
Tiêu Cẩ Du chau mày lắc đầu, “Không được…”
“Sao lại không được?”
“Ngày mùng tám tháng hai không phải ngày đẹp….” Tiêu Cẩn Du vươn tay tới, nâng khuôn mặt Sở Sở lên nhìn đôi môi mềm mại khép mở như cánh hoa thì không nhịn được hôn nhẹ mấy cái, “Ngày sinh nhật của nàng mới là ngày đẹp… Không có ngày nào đẹp hơn ngày sinh thần của nàng, là ông trời đã cố ý để chúng ta gặp nhau…”
Sở Sở bật cười nhìn chàng, lúc Vương gia uống say thì mặt đỏ rực, giọng nói hơi khàn nhưng lại vô cùng dịu dàng, lời nói ra cũng khiến cho người ta ngứa ngáy.
Sở Sở vuốt ve khuôn mặt gầy gò của chàng, “Vương gia, chàng đâu biết sinh thần của em là ngày nào!?”
“Mùng chín tháng giêng năm thứ hai Tường Hưng…”
“Ông nội nói cho chàng biết à?”
Tiêu Cẩn Du cười ấm áp, “Là chính nàng đã nói mà… Nàng nói với Thư lại Hình bộ, nữ tử sinh vào tháng giêng là có phúc, mang trong mình mệnh nương nương…”
Sở Sở lập tức trợn tròn hai mắt, bàn tay di chuyển trên mặt Tiêu Cẩn Du chợt dừng lại, “Sao chàng…. chàng lại biết?”
“Cả An vương phủ đều do ta quản, đương nhiên ta phải biết rồi…”
Sở Sở kinh ngạc nhìn chàng, “… Vậy chàng có biết sao ta lại trượt không?”
“Nàng đỗ nhưng ta không muốn…”
Sở Sở lập tức thoát khỏi ngực Tiêu Cẩn Du, khiến chàng giật nảy người một cái, đầu óc Tiêu Cẩn Du đang mơ màng hỗn độn trong phút chốc bỗng tỉnh táo hẳn, chàng chợt nhận ra bản thân vừa lỡ lỡi, “Không phải…”
“Chàng lừa ta!”
Sở Sở lao ra khỏi phòng, chạy một mạch tới bờ sông nhỏ sau nhà, ven sông dựng một con đê đơn giản bằng những tảng đá lớn, Sở Sở trèo lên một tảng đá lớn ngập dưới nước quá nửa, nàng ngồi trên mỏm đá không nhịn được mà bật khóc.
Khi nàng còn bé lần đầu tiên bị người ta bắt nạt nàng chạy về mách huynh trưởng, Sở Hà liền chạy đi tìm bọn kia đánh nhau một trận vỡ cả đầu phải nằm trên giường mấy ngày liền, sau lần ấy dù có bị người khác bắt nạt thế nào Sở Sở cũng không dám nói với huynh trưởng nữa, mà nàng sẽ chạy tới con sông này khóc một trận thật to, khóc xong cũng không cảm thấy khó chịu nữa, rồi mau chóng quên đi nỗi buồn.
Cũng chẳng biết tại sao, hôm nay càng khóc nàng càng cảm thấy oan ức, càng khóc lại càng khó chịu, khóc mãi cũng không hết buồn.
Đang khóc, đột nhiên có người ôm lấy nàng từ phía sau, cả người bị ôm giật về sau, tựa vào lòng một người hơi gầy, trong vòng ôm nóng rực ấy còn mang theo chút men rượu.
Hơn nửa tháng nay đêm nào nàng cũng làm ổ trong lòng chàng mới ngủ được, mỗi tấc da tấc thịt, mỗi huyệt mạch xương khớp trên người chàng, nàng đều nhớ rất kỹ trong lòng, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người kia là chàng.
Sở Sở càng ấm ức hơn, gạt bàn tay đang vòng qua eo mình ra, nước mắt cứ thế rơi xuống, “Chẳng phải chàng không thèm nhận em đó sao ?!”
Đôi tay kia lại chạm lên vai nàng, “Ta không có ý đó…”
Sở Sở cũng không thèm quay đầu lại, gạt bàn tay đang đặt trên vai ra, khóc càng to hơn, “Vậy ý chàng là gì! Em rõ ràng đã thi đỗ, chàng dựa vào đâu mà không muốn nhận em!”
Nàng còn vì chuyện đó mà cảm thấy đau lòng một thời gian dài, còn cứ tưởng là tay nghề của mình kém nhiều so với người ta, suýt chút nữa còn định khăn gói về nhà chuẩn bị học lại từ đầu.
Đôi tay kia không chạm vào nàng nữa, giọng chàng khàn khàn, “Không phải ta không muốn nhận nàng… Ta có ý định riêng, ta muốn giữ nàng lại An vương phủ, chỉ hỗ trợ cho mình ta…”
“Chàng lại lừa em… nếu chàng đã tính thế, sao còn không chịu nói cho em biết!”
“Nàng lúc nào cũng muốn đi tìm Lục phiến môn, ta sợ nàng không đồng ý…” Chàng dừng lời, đôi tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, “Nhỡ…nàng không chấp nhận thì ta biết phải làm sao…”
Sở Sở cắn cắn môi, lau nước mắt, cũng không gạt tay chàng ra nữa, “Ông nội nói đúng, chàng quả là ngốc…”
Vùng ngực ấm áp gầy gò kia từ từ dán chặt vào lưng nàng, hai tay vòng qua eo kéo nàng lại gần, hơi thở vương mùi rượu khẽ phả vào cổ nàng, “Ừm, ta đúng là ngốc mà… thế nàng có giận ta không?”
Bị chàng ôm chặt như vậy, giọng Sở Sở cũng dịu lại, “Em không giận chàng…”
“Nàng đẩy ta ra, còn chạy ra đây… ta bò tới mà mệt quá…”
Sở Sở giật mình, giữ hai tay chàng rồi vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Cẩn Du ngồi xổm trên tảng đá, chàng chỉ mặc bộ y phục lót trong nàng vừa thay cho vừa nãy, trên bộ y phục trắng dính đầy bùn đất, “Chàng… chàng bò tới đây á?”
“Ừm… vừa đau vừa lạnh…”
Sở Sở gấp đến mức sờ loạn trên người chàng, “Chàng bị thương sao? Đau ở đâu?”
Tiêu Cẩn Du vòng tay ôm chặt eo nàng, cằm đặt trên bả vai nàng, ghé sát vào tai nàng nói với giọng khàn khàn vì say, “Chỗ nào cũng đau… Nàng hôn hết cả người ta được không…”
“Ở đây không đươc, về phòng đã… Chàng xem người chàng nóng rực rồi này!”
“Nàng hôn ta đã…”
“Em hôn, hôn cả người luôn, về nhà em sẽ hôn chàng mà!”
Vừa say rượu liền sốt cao, dạ dày cuộn trào từng cơn, xương khớp toàn thân đau như bị kiến cắn, Tiêu Cẩn Du dần cảm thấy mơ hồ, dựa vào người Sở Sở nói mấy câu mê sảng rồi rên rỉ vì cơn đau, hồi ức cuối cùng chàng nhớ là Sở Sở cõng chàng trên lưng, xương sống chợt nhói lên một cái rồi chàng lịm đi lúc nào không biết.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, mở mắt ra đã thấy hoa mắt, đau đầu như muốn nứt ra, dạ dày nóng rực khó chịu, xương khớp toàn thân cũng căng lên vì đau nhức, đầu óc trống rỗng.
“Gia… ngài tỉnh rồi?”
Lúc này Tiêu Cẩn Du mới thấy rõ, Sở Sở không có trong phòng, mà là hai thị vệ kề vai đứng trước giường đang nhìn chàng với ánh mắt kì dị.
Tiêu Cẩn Du muốn ngồi dậy, nhưng tay vừa chống xuống giường thì cơn đau đớn đột nhiên vọt tới, giơ tay lên nhìn liền thấy hai tay đang bọc một lớp băng vải.
Tối hôm qua… chàng bị sao vậy?
Tiêu Cẩn Du vẫn còn đang ngỡ ngàng, một thị vệ đã cúi đầu trầm giọng nói, “Vương gia, tối hôm qua ty chức quan sát phủ Ngô Quận Vương cả đêm thì không có động tĩnh gì cả, nhưng có chuyện bất thường… Tối hôm qua, lang trung Tần Nghiệp ở Tần y quán đột nhiên đến thăm, còn giúp Ngô quận vương… giao hợp cùng một nữ tử…”
Tiêu Cẩn Du hơi ngạc nhiên, “Nữ nhân kia là ai?”
“Hình như là một thị nữ… Ty chức chưa kiểm tra, vội tới bẩm báo với Vương gia trước.”
“Sao ngươi không bẩm báo từ tối qua…”
Hai thị vệ nhìn nhau, một người nhắm mắt bạo gan nói, “Vì đêm qua ngài… uống say.”
Tiêu Cẩn Du cau mày xoa huyệt thái dương đau nhức, “Thuốc tỉnh rượu có trong hòm, sao không nói với Sở Sở…”
“Ngài… Ngài cứ muốn nương nương hôn ngài, nương nương đành… ty chức không dám quấy rấy hai người.”
Gương mặt Tiêu Cẩn Du lúc đen lúc đỏ, cố gắng kìm chế không kéo chăn qua đỉnh đầu cho mình chết ngạt luôn.
Trước đây chàng chưa từng say như thế…
Một thị vệ khác vội nói, “Gia, ty chức đã điều tra được, thuyết thư Đổng tiên sinh là mật thám của Thám sự ti kinh thành, hắn ta đứng hàng thứ mười sáu…”
Tiêu Cẩn Du sầm mặt lại, cắt ngang lời thị vệ nói, “Ta chỉ muốn biết ông ta có quan hệ gì với Ngô quận vương hay không, đừng nhắc đến chuyện của Thám sự ty…”
“Dạ… Đổng tiên sinh quả thật có liên hệ với Ngô Quận Vương, là Ngô quận vương có ơn với Đồng tiên sinh. Ba năm trước khi Ngô quận vương đem quân đóng ở biên cương phía Nam, trong lúc quận vương đi săn, bắn lệch một mũi tên giết chết một tên sơn tặc và cũng cứu được tính mạng của Đổng tiên sinh.”
Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, “Ta biết rồi… Toàn bộ những chuyện liên quan đến phủ Ngô quận vương các ngươi không cần điều tra nữa, nhưng vẫn phải tiếp tục theo dõi, nếu có chuyện thì mau chóng tới bẩm báo.”
“Vâng… thưa vương gia. Sau khi nương nương quay lại có cần nói cho nương nương biết chỗ để thuốc tỉnh rượu không ạ?”
“Không cần, nàng ấy đi đâu rồi?”
“Sau khi nương nương hôn ngài một lúc thì… băng bó vết thương trên tay ngài, băng bó xong thì ra ngoài luôn… Nghe nương nương nói là cùng Sở Hà đi xử lý chuyện thi thể.”
“Ừm…”
Sau khi hai thị vệ rời đi, Tiêu Cẩn Du nhíu mày tháo từng lớp băng vải trên tay ra.
Cả bàn tay sưng đỏ, nhiều chỗ bị thương đến rách cả da, có mấy chỗ bị rách sâu chảy cả máu.
Rốt cục thì tối hôm qua chàng đã làm gì…
Đã biết uống nhiều rượu sẽ dễ xảy ra chuyện, đây cũng không phải là lần đầu tiên chàng uống say như thế, nhưng đây là lần đầu tiên chàng làm nhiều chuyện khác thường như vậy…
Đương khi đau đầu nhức óc thì bà nội Sở liền vén rèm đi vào.
“Bà nội…”
Bà nội Sở bưng một bát cháo đi vào, cười tít mắt nhìn gương mặt tiều tụy của Tiêu Cẩn Du, “Vừa rồi thấy hai cậu cao to đi ra thì biết chắc con đã tỉnh rồi… tối hôm qua con nôn nhiều như vậy, trong dạ dày chắc khó chịu lắm!… Sở nha đầu đã dặn ta nấu cho con bát cháo ngao, con ăn cháo đi rồi ăn bánh trôi nữa.”
“Cảm ơn bà nội…”
Bà nội Sở dìu chàng ngồi dậy, đặt gối sau lưng làm đệm lót cho chàng, rồi ngồi xuống bên giường bưng bát lên định đút cho Tiêu Cẩn Du, chàng vội nói, “Bà nội, con tự ăn được mà…”
Bà nội chỉ vào đống vải dày cộp trên tay chàng, “Con nhìn xem, bị thương đến mức này rồi còn tự ăn sao được…” Bà nội Sở xoa đầu Tiêu Cẩn Du, “Thằng bé ngốc này… Vài ngày nữa là thành thân cùng Sở nha đầu rồi, còn khách sáo với bà nội gì chứ!”
Tiêu Cẩn Du đang lúng túng liền mau chóng phản ứng lại, “Vài… vài ngày là sao ạ?”
Ngày thành thân là mùng tám tháng hai cơ mà, chẳng lẽ chàng hôn mê bất tỉnh cả tháng trời rồi sao ? Sao lại chỉ còn vài ngày nữa?
Bà nội Sở che miệng cười không ngừng, “Hôm nay là ngày mùng một, mùng chín thành thân rồi, con nói xem có phải là vài ngày không?”
Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, “Mùng chín ạ?”
“Sở nha đầu nói ngày đó là do con chọn… còn bảo là mùng tám tháng hai không phải ngày tốt mà ngày sinh nhật của con bé mới là ngày tốt, có phải con nói không?”
Tiêu Cẩn Du lần lượt mời mỗi người một ly từ ông nội Sở, bà ngoại, Sở cha và Sở Hà, sau khi uống bốn ly rượu thì dạ dày bắt đầu có cảm giác nóng lên. Sở Sở nhìn chàng khẽ nhíu mày, nhanh chóng múc cho chàng một chén canh, gắp một ít thức ăn vào bát chàng, Tiêu Cẩn Du đợi Sở Sở và Sở Hà kinh rượu cho trưởng bối xong, mới cầm đũa lên chậm rãi ăn.
Nói là chỉ uống vài chén, nhưng ba người đàn ông Sở gia uống vào là cao hứng hẳn lên, kéo theo Tiêu Cẩn Du cùng uống thêm vài chén, Tiêu Cẩn Du cũng không nỡ từ chỗi, uống từng ly rất thoải mái, ban đầu Sở Sở còn lo lắng, nhưng thấy Tiêu Cẩn Du uống mấy ly mà mặt không đổi sắc, nàng cũng yên lòng đứng lên giúp bà nội Sở thu dọn bát đũa.
Ngày Tiêu Cẩn Du hai tuổi thì phụ hoàng băng hà, mẫu hậu phụng chỉ tuẫn táng theo người. Trong ký ức của chàng, lễ mừng năm mới là chuyện của hàng đống người, ví dụ như bách quan lên triều chúc mừng, lễ tế tổ diễn ra hàng ngày, các tướng sĩ trong An vương phủ ăn chơi đến gà bay chó sủa, cũng có thể là chuyện của một người, ví dụ như chàng làm tổ ở Tam Viện nghĩ cách giải quyết các vụ án khẩn cấp, hoặc là nằm lì mê man trên giường bệnh ở Nhất Tâm Viên.
Mọi người trong nhà này khiến chàng có cảm giác, dường như… trước giờ chàng không hề có gia đình cũng chưa từng đón lễ mừng năm mới vậy.
Họ kể cho nhau nghe những chuyện sinh hoạt hàng hàng ngày, thoải mái bên nhau uống rượu, ngồi trong căn phòng náo nhiệt này trong lòng chàng cảm thấy vừa ấm áp vừa cô đơn, cứ như có uống bao nhiêu ly rượu cũng chẳng thể lấp đầy được.
Tiêu Cẩn Du không biết mình đã uống bao nhiêu chén, cũng không nhớ mình rời khỏi bàn ăn mà về giường nằm ngủ lúc nào, chỉ cảm thấy có một người đã cầm khăn lông cẩn thận lau mặt cho chàng, mơ màng mở mắt ra liền thấy Sở Sở ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh ngọn đèn vàng, chàng liền vươn tay kéo nàng vào lòng mình.
Sở Sở giật mình, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã vào lòng chàng.
“Chàng làm gì thế ?!”
Tiêu Cẩn Du cũng không có ý buông tay, một tay chạm lên gương mặt mịn màng đỏ rực của Sở Sở, ngón tay thon dài mà lạnh tanh nhẹ nhàng miết theo từng đường nét trên gương mặt thanh tú của nàng, chàng nhỏ giọng nói, “Bao giờ ta mới được lấy nàng đây…”
Sở Sở thấy hơi ngứa liền kéo tay chàng ra, “Chàng uống say rồi… lúc nãy còn nôn nhiều lắm, giờ chàng còn khó chịu không?”
Dường như Tiêu Cẩn Du không nghe lời nàng nói, ánh mắt mê ly mà nóng bỏng nhìn nàng, “Nàng lấy ta đi…”
Sở Sở cười khanh khách không ngừng, bàn tay nhỏ bé ấm áp sờ lên trán Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, chàng say quá rồi đấy… Đương nhiên là em phải lấy chàng rồi, trên thánh chỉ của hoàng thượng viết rất rõ, ngày mùng tám tháng hai em sẽ lấy chàng! Chàng cũng cầu hôn rồi, mà ông bà nội và cha em cũng bằng lòng rồi.”
Tiêu Cẩ Du chau mày lắc đầu, “Không được…”
“Sao lại không được?”
“Ngày mùng tám tháng hai không phải ngày đẹp….” Tiêu Cẩn Du vươn tay tới, nâng khuôn mặt Sở Sở lên nhìn đôi môi mềm mại khép mở như cánh hoa thì không nhịn được hôn nhẹ mấy cái, “Ngày sinh nhật của nàng mới là ngày đẹp… Không có ngày nào đẹp hơn ngày sinh thần của nàng, là ông trời đã cố ý để chúng ta gặp nhau…”
Sở Sở bật cười nhìn chàng, lúc Vương gia uống say thì mặt đỏ rực, giọng nói hơi khàn nhưng lại vô cùng dịu dàng, lời nói ra cũng khiến cho người ta ngứa ngáy.
Sở Sở vuốt ve khuôn mặt gầy gò của chàng, “Vương gia, chàng đâu biết sinh thần của em là ngày nào!?”
“Mùng chín tháng giêng năm thứ hai Tường Hưng…”
“Ông nội nói cho chàng biết à?”
Tiêu Cẩn Du cười ấm áp, “Là chính nàng đã nói mà… Nàng nói với Thư lại Hình bộ, nữ tử sinh vào tháng giêng là có phúc, mang trong mình mệnh nương nương…”
Sở Sở lập tức trợn tròn hai mắt, bàn tay di chuyển trên mặt Tiêu Cẩn Du chợt dừng lại, “Sao chàng…. chàng lại biết?”
“Cả An vương phủ đều do ta quản, đương nhiên ta phải biết rồi…”
Sở Sở kinh ngạc nhìn chàng, “… Vậy chàng có biết sao ta lại trượt không?”
“Nàng đỗ nhưng ta không muốn…”
Sở Sở lập tức thoát khỏi ngực Tiêu Cẩn Du, khiến chàng giật nảy người một cái, đầu óc Tiêu Cẩn Du đang mơ màng hỗn độn trong phút chốc bỗng tỉnh táo hẳn, chàng chợt nhận ra bản thân vừa lỡ lỡi, “Không phải…”
“Chàng lừa ta!”
Sở Sở lao ra khỏi phòng, chạy một mạch tới bờ sông nhỏ sau nhà, ven sông dựng một con đê đơn giản bằng những tảng đá lớn, Sở Sở trèo lên một tảng đá lớn ngập dưới nước quá nửa, nàng ngồi trên mỏm đá không nhịn được mà bật khóc.
Khi nàng còn bé lần đầu tiên bị người ta bắt nạt nàng chạy về mách huynh trưởng, Sở Hà liền chạy đi tìm bọn kia đánh nhau một trận vỡ cả đầu phải nằm trên giường mấy ngày liền, sau lần ấy dù có bị người khác bắt nạt thế nào Sở Sở cũng không dám nói với huynh trưởng nữa, mà nàng sẽ chạy tới con sông này khóc một trận thật to, khóc xong cũng không cảm thấy khó chịu nữa, rồi mau chóng quên đi nỗi buồn.
Cũng chẳng biết tại sao, hôm nay càng khóc nàng càng cảm thấy oan ức, càng khóc lại càng khó chịu, khóc mãi cũng không hết buồn.
Đang khóc, đột nhiên có người ôm lấy nàng từ phía sau, cả người bị ôm giật về sau, tựa vào lòng một người hơi gầy, trong vòng ôm nóng rực ấy còn mang theo chút men rượu.
Hơn nửa tháng nay đêm nào nàng cũng làm ổ trong lòng chàng mới ngủ được, mỗi tấc da tấc thịt, mỗi huyệt mạch xương khớp trên người chàng, nàng đều nhớ rất kỹ trong lòng, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người kia là chàng.
Sở Sở càng ấm ức hơn, gạt bàn tay đang vòng qua eo mình ra, nước mắt cứ thế rơi xuống, “Chẳng phải chàng không thèm nhận em đó sao ?!”
Đôi tay kia lại chạm lên vai nàng, “Ta không có ý đó…”
Sở Sở cũng không thèm quay đầu lại, gạt bàn tay đang đặt trên vai ra, khóc càng to hơn, “Vậy ý chàng là gì! Em rõ ràng đã thi đỗ, chàng dựa vào đâu mà không muốn nhận em!”
Nàng còn vì chuyện đó mà cảm thấy đau lòng một thời gian dài, còn cứ tưởng là tay nghề của mình kém nhiều so với người ta, suýt chút nữa còn định khăn gói về nhà chuẩn bị học lại từ đầu.
Đôi tay kia không chạm vào nàng nữa, giọng chàng khàn khàn, “Không phải ta không muốn nhận nàng… Ta có ý định riêng, ta muốn giữ nàng lại An vương phủ, chỉ hỗ trợ cho mình ta…”
“Chàng lại lừa em… nếu chàng đã tính thế, sao còn không chịu nói cho em biết!”
“Nàng lúc nào cũng muốn đi tìm Lục phiến môn, ta sợ nàng không đồng ý…” Chàng dừng lời, đôi tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, “Nhỡ…nàng không chấp nhận thì ta biết phải làm sao…”
Sở Sở cắn cắn môi, lau nước mắt, cũng không gạt tay chàng ra nữa, “Ông nội nói đúng, chàng quả là ngốc…”
Vùng ngực ấm áp gầy gò kia từ từ dán chặt vào lưng nàng, hai tay vòng qua eo kéo nàng lại gần, hơi thở vương mùi rượu khẽ phả vào cổ nàng, “Ừm, ta đúng là ngốc mà… thế nàng có giận ta không?”
Bị chàng ôm chặt như vậy, giọng Sở Sở cũng dịu lại, “Em không giận chàng…”
“Nàng đẩy ta ra, còn chạy ra đây… ta bò tới mà mệt quá…”
Sở Sở giật mình, giữ hai tay chàng rồi vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Cẩn Du ngồi xổm trên tảng đá, chàng chỉ mặc bộ y phục lót trong nàng vừa thay cho vừa nãy, trên bộ y phục trắng dính đầy bùn đất, “Chàng… chàng bò tới đây á?”
“Ừm… vừa đau vừa lạnh…”
Sở Sở gấp đến mức sờ loạn trên người chàng, “Chàng bị thương sao? Đau ở đâu?”
Tiêu Cẩn Du vòng tay ôm chặt eo nàng, cằm đặt trên bả vai nàng, ghé sát vào tai nàng nói với giọng khàn khàn vì say, “Chỗ nào cũng đau… Nàng hôn hết cả người ta được không…”
“Ở đây không đươc, về phòng đã… Chàng xem người chàng nóng rực rồi này!”
“Nàng hôn ta đã…”
“Em hôn, hôn cả người luôn, về nhà em sẽ hôn chàng mà!”
Vừa say rượu liền sốt cao, dạ dày cuộn trào từng cơn, xương khớp toàn thân đau như bị kiến cắn, Tiêu Cẩn Du dần cảm thấy mơ hồ, dựa vào người Sở Sở nói mấy câu mê sảng rồi rên rỉ vì cơn đau, hồi ức cuối cùng chàng nhớ là Sở Sở cõng chàng trên lưng, xương sống chợt nhói lên một cái rồi chàng lịm đi lúc nào không biết.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, mở mắt ra đã thấy hoa mắt, đau đầu như muốn nứt ra, dạ dày nóng rực khó chịu, xương khớp toàn thân cũng căng lên vì đau nhức, đầu óc trống rỗng.
“Gia… ngài tỉnh rồi?”
Lúc này Tiêu Cẩn Du mới thấy rõ, Sở Sở không có trong phòng, mà là hai thị vệ kề vai đứng trước giường đang nhìn chàng với ánh mắt kì dị.
Tiêu Cẩn Du muốn ngồi dậy, nhưng tay vừa chống xuống giường thì cơn đau đớn đột nhiên vọt tới, giơ tay lên nhìn liền thấy hai tay đang bọc một lớp băng vải.
Tối hôm qua… chàng bị sao vậy?
Tiêu Cẩn Du vẫn còn đang ngỡ ngàng, một thị vệ đã cúi đầu trầm giọng nói, “Vương gia, tối hôm qua ty chức quan sát phủ Ngô Quận Vương cả đêm thì không có động tĩnh gì cả, nhưng có chuyện bất thường… Tối hôm qua, lang trung Tần Nghiệp ở Tần y quán đột nhiên đến thăm, còn giúp Ngô quận vương… giao hợp cùng một nữ tử…”
Tiêu Cẩn Du hơi ngạc nhiên, “Nữ nhân kia là ai?”
“Hình như là một thị nữ… Ty chức chưa kiểm tra, vội tới bẩm báo với Vương gia trước.”
“Sao ngươi không bẩm báo từ tối qua…”
Hai thị vệ nhìn nhau, một người nhắm mắt bạo gan nói, “Vì đêm qua ngài… uống say.”
Tiêu Cẩn Du cau mày xoa huyệt thái dương đau nhức, “Thuốc tỉnh rượu có trong hòm, sao không nói với Sở Sở…”
“Ngài… Ngài cứ muốn nương nương hôn ngài, nương nương đành… ty chức không dám quấy rấy hai người.”
Gương mặt Tiêu Cẩn Du lúc đen lúc đỏ, cố gắng kìm chế không kéo chăn qua đỉnh đầu cho mình chết ngạt luôn.
Trước đây chàng chưa từng say như thế…
Một thị vệ khác vội nói, “Gia, ty chức đã điều tra được, thuyết thư Đổng tiên sinh là mật thám của Thám sự ti kinh thành, hắn ta đứng hàng thứ mười sáu…”
Tiêu Cẩn Du sầm mặt lại, cắt ngang lời thị vệ nói, “Ta chỉ muốn biết ông ta có quan hệ gì với Ngô quận vương hay không, đừng nhắc đến chuyện của Thám sự ty…”
“Dạ… Đổng tiên sinh quả thật có liên hệ với Ngô Quận Vương, là Ngô quận vương có ơn với Đồng tiên sinh. Ba năm trước khi Ngô quận vương đem quân đóng ở biên cương phía Nam, trong lúc quận vương đi săn, bắn lệch một mũi tên giết chết một tên sơn tặc và cũng cứu được tính mạng của Đổng tiên sinh.”
Tiêu Cẩn Du khẽ chau mày, “Ta biết rồi… Toàn bộ những chuyện liên quan đến phủ Ngô quận vương các ngươi không cần điều tra nữa, nhưng vẫn phải tiếp tục theo dõi, nếu có chuyện thì mau chóng tới bẩm báo.”
“Vâng… thưa vương gia. Sau khi nương nương quay lại có cần nói cho nương nương biết chỗ để thuốc tỉnh rượu không ạ?”
“Không cần, nàng ấy đi đâu rồi?”
“Sau khi nương nương hôn ngài một lúc thì… băng bó vết thương trên tay ngài, băng bó xong thì ra ngoài luôn… Nghe nương nương nói là cùng Sở Hà đi xử lý chuyện thi thể.”
“Ừm…”
Sau khi hai thị vệ rời đi, Tiêu Cẩn Du nhíu mày tháo từng lớp băng vải trên tay ra.
Cả bàn tay sưng đỏ, nhiều chỗ bị thương đến rách cả da, có mấy chỗ bị rách sâu chảy cả máu.
Rốt cục thì tối hôm qua chàng đã làm gì…
Đã biết uống nhiều rượu sẽ dễ xảy ra chuyện, đây cũng không phải là lần đầu tiên chàng uống say như thế, nhưng đây là lần đầu tiên chàng làm nhiều chuyện khác thường như vậy…
Đương khi đau đầu nhức óc thì bà nội Sở liền vén rèm đi vào.
“Bà nội…”
Bà nội Sở bưng một bát cháo đi vào, cười tít mắt nhìn gương mặt tiều tụy của Tiêu Cẩn Du, “Vừa rồi thấy hai cậu cao to đi ra thì biết chắc con đã tỉnh rồi… tối hôm qua con nôn nhiều như vậy, trong dạ dày chắc khó chịu lắm!… Sở nha đầu đã dặn ta nấu cho con bát cháo ngao, con ăn cháo đi rồi ăn bánh trôi nữa.”
“Cảm ơn bà nội…”
Bà nội Sở dìu chàng ngồi dậy, đặt gối sau lưng làm đệm lót cho chàng, rồi ngồi xuống bên giường bưng bát lên định đút cho Tiêu Cẩn Du, chàng vội nói, “Bà nội, con tự ăn được mà…”
Bà nội chỉ vào đống vải dày cộp trên tay chàng, “Con nhìn xem, bị thương đến mức này rồi còn tự ăn sao được…” Bà nội Sở xoa đầu Tiêu Cẩn Du, “Thằng bé ngốc này… Vài ngày nữa là thành thân cùng Sở nha đầu rồi, còn khách sáo với bà nội gì chứ!”
Tiêu Cẩn Du đang lúng túng liền mau chóng phản ứng lại, “Vài… vài ngày là sao ạ?”
Ngày thành thân là mùng tám tháng hai cơ mà, chẳng lẽ chàng hôn mê bất tỉnh cả tháng trời rồi sao ? Sao lại chỉ còn vài ngày nữa?
Bà nội Sở che miệng cười không ngừng, “Hôm nay là ngày mùng một, mùng chín thành thân rồi, con nói xem có phải là vài ngày không?”
Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, “Mùng chín ạ?”
“Sở nha đầu nói ngày đó là do con chọn… còn bảo là mùng tám tháng hai không phải ngày tốt mà ngày sinh nhật của con bé mới là ngày tốt, có phải con nói không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.